[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 134: Chia tiền, phát tài!

Đã chia tiền rồi sao? Đôi mắt Đường Tam sáng lên, thật là quá vui mừng.

Khi bọn họ đi vào gian phòng của Vũ Băng Kỷ, Cố Lý cùng Trình Tử Chanh đã đến. Trên mặt mấy nàng đều là vui sướng.

Độc Bạch xoa xoa đôi bàn tay, cười hì hì nói: "Đại sư huynh, tổng cộng được bao nhiêu a? Nhanh phân thôi. Ha ha, ta không thể chờ được rồi."

Vũ Băng Kỷ cười nói: "Tất cả mọi người đều đến đông đủ, ta kiểm kê cho các ngươi một lát. Lần này chúng ta tổng cộng gϊếŧ được hai mươi con Yêu Thú, trong đó có một đầu Thất giai đỉnh phong Sáp Sí Hổ, một đầu Lục giai Sáp Sí Hổ, còn lại đều là Yêu Thú có tu vi Ngũ giai và dưới Ngũ giai. Đồ vật có giá trị cao nhất trên người Thất giai Yêu Thú là nội đan, sau đó là lân giáp, da, gân, xương cốt cùng một số bộ phận đặc thù trên người Yêu Thú. Mỗi phần đều có giá tiền khác nhau."

"Thịt và xương Yêu Thú đều bán cho học viện, bởi vì là bán cho học viện nên có chiết khấu. Học viện dựa theo giá thị trường chiết khấu bảy mươi phần trăm. Thịt Yêu Thú nếu như do chúng ta tự mình xử lý cũng không có khả năng lấy được giá thị trường, bởi vì là số lượng lớn. Học viện trực tiếp mua lại cũng thuận tiện, ta liền đồng ý."

"Máu Yêu Thú thì giữ lại, sau khi học viện điều chế xong, liền phân cho năm người chúng ta dùng để bồi bổ gân cốt. Dùng máu Yêu Thú để rèn luyện thân thể là một phương pháp tu luyện xa xỉ, may mắn lần này chúng ta có rất nhiều máu. Điều chế cần một ít thời gian, dù sao cũng là của chúng ta."

"Các bộ phận còn lại, tất cả đều bán ra đổi thành tiền, tổng cộng là hai mươi tám miếng nguyên tố tệ. Vốn là mười bảy miếng, nhưng trấn trưởng đặc biệt chiếu cố, cho chúng ta thành hai mươi tám miếng. Dựa theo quy định lúc trước, chúng ta chia đều. Mỗi người lấy trước năm đồng nguyên tố tệ."



Hắn vừa nói vừa xuất ra một cái túi, ở trước mặt nhẹ nhàng giũ một cái, từng miếng nguyên tố tệ từ bên trong lăn xuống. Hai mươi tám đồng nguyên tố tệ xuất hiện, nguyên tố bên trong gian phòng đều chấn động mãnh liệt.

Thật là nhiều tiền a! Trừ Đường Tam, bọn họ chưa từng có nhiều tiền đến vậy. Đây cũng không phải là Yêu tệ hay Linh Tê tệ, mà là nguyên tố tệ. Nguyên tố tệ có sức mua rất kinh người, cũng có tác dụng phụ trợ tu luyện tương đối tốt, bản thân nó chính là bảo vật.

Những nguyên tố tệ này thuộc tính nào cũng có, cũng không đồng nhất.

"Mọi người lựa chọn đi. Nguyên tố tệ Băng thuộc tính ta đã cầm rồi, còn lại các ngươi tự lựa, mỗi người lấy trước năm đồng."

Bốn người vui mừng, mỗi người cầm năm đồng. Thuộc tính với bọn họ cũng không quá trọng yếu, mượn nguyên tố tệ để tu luyện thực sự quá xa xỉ, người bình thường cũng không làm như vậy.

Chờ bọn họ cầm xong, trên mặt bàn còn thừa lại ba đồng nguyên tố tệ.


Vũ Băng Kỷ nói: "Ba đồng nguyên tố tệ này, Đường Tam, ngươi cầm đi."

"Hả?" Đường Tam sững sờ, nghi ngờ nhìn về phía Đại sư huynh, "Đại sư huynh, dùng nó mua đồ rồi mọi người cùng chia?"

Vũ Băng Kỷ lắc đầu, nói: "Không, đây là ngươi nên được. Ta tin tưởng bọn họ cũng sẽ không phản đối. Trong hành trình này, ngươi chịu trách nhiệm chỉ huy đoàn đội, khi tao ngộ Yêu Thú, nếu không có ngươi chỉ huy, chúng ta hẳn là không săn gϊếŧ được một phần ba thành tích hiện tại. Ngươi đừng cự tuyệt, huống chi ngươi dạy ta vung tay mũi tên, lại dạy Cố Lý cùng Chanh tử Loạn Phi Phong Chuy Pháp. Những thứ này chúng ta tiếp nhận, cũng cảm kích trong lòng. Cho nên ngươi không nên khách khí với chúng ta, không có đề nghị của ngươi, chúng ta cũng không có khả năng có cơ hội rèn luyện này. Ngươi cầm đi."

"Còn có ta, ta cũng cùng Đường Tam học được một chiêu! ..." Độc Bạch lập tức nói, Đường Tam đụng hắn một cái, hắn mới không có đem mấy chữ Tử Cực Ma Đồng nói ra.

Đường Tam nói: "Vậy ta không khách khí với mọi người. Nếu như các ngươi đều đồng ý, ta cầm."

Kỳ thật trong lòng hắn lại đang thở dài. Ta đúng là dạy các ngươi, nhưng các ngươi cũng không biết ta thu hoạch được gì trên người các ngươi a. Thật là một đám nhỏ thuần phác! Kỳ thật, các ngươi đều là một bộ phận trong kế hoạch của ta. Ân, ngoại trừ Đại sư huynh.

Tám đồng nguyên tố tệ cũng là một khoản tiền lớn đối với Đường Tam, tăng thêm tài sản đạt được từ trên người Phong Hùng, hiện tại hắn có cảm giác thật giàu có.

Một đồng nguyên tố tệ, tương đương với một trăm Linh Tê tệ, một vạn Yêu tệ. Nếu đổi tất cả thành Yêu tệ, bây giờ hắn cũng có hơn mười vạn rồi, nói "giàu có" cũng không đủ hình dung.

Mọi người thu hồi nguyên tố tệ, tuy Đường Tam có nhiều hơn bọn họ nhưng không có ai bất mãn. Trong thời gian ngắn, năm người đều rất hưng phấn.

"Lúc nào lại đi a, Tiểu Đường?" Độc Bạch hỏi một câu làm cho mọi người đều tập trung lên Đường Tam.

Đúng a! Lúc nào lại đi? Lần rèn luyện này thu hoạch quá lớn. Trừ Đường Tam, mỗi người có năm nguyên tố tệ, hơn nữa Độc Bạch cùng Cố Lý song song tiến giai. Lúc trước hai bọn họ tiến giai là nan đề với cả học viện. Còn có Trình Tử Chanh cũng tiến giai rồi.

Tăng lên như vậy là điều bọn họ không dám nghĩ đến. Lúc trước, Cố Lý cùng Độc Bạch đều cho rằng mình bị nhốt trong bình cảnh rồi, kết quả một lần rèn luyện lại đột phá. Đối với bọn họ, lần rèn luyện này tuy rằng rất mạo hiểm, nhưng ngược lại, thu hoạch vô cùng đáng giá. Dùng một câu để hình dung bọn họ chính là, sẹo vừa lành thì đã quên đau.

Huống chi, thực lực tăng lên làm bọn họ tự tin lên nhiều. Dựa theo tốc độ như vậy, đi vài lần rèn luyện, tương lại có thể nhanh chóng tăng lên a!

Vũ Băng Kỷ cũng đem ánh mắt đặt trên người Đường Tam, hắn là người duy nhất lần này không tiến giai. Đường Tam đột phá Lục giai làm cho hắn không ngừng hâm mộ. Mà khi hắn tiến giai thì chính thức tiến vào cao giai. Thất giai là một đường ranh giới, chỉ có khi đạt đến Thất giai, mới xem như có được thực lực cường đại.


Đường Tam nói: "Không thể gấp được. Lần thu hoạch này đúng là rất lớn, sư huynh, sư tỷ đều tiến giai rồi. Nhưng các ngươi tiến giai cũng không phải vì lần này chúng ta mạo hiểm, mà phần lớn là do các ngươi tích luỹ đủ nhiều. Ba người các ngươi đều khổ sở ở bình cảnh một thời gian dài, chỉ là mượn cơ hội lần này hoàn thành đột phá thôi. Đối với tu luyện, trừ kíƈɦ ŧɦíƈɦ bên ngoài, kích phát tiềm năng bên trong và tích luỹ cũng rất trọng yếu. Việc đầu tiên chúng ta cần làm là tiêu hoá thu hoạch lần này. Sau khi tiêu hoá xong, chúng ta sẽ tính tiếp."

Vũ Băng Kỷ gật gật đầu nói: "Tiểu Đường nói có lý. Lần thu hoạch này không nhỏ, các ngươi vừa mới đột phá, hẳn là nên ổn định cảnh giới xong thì hẵng lo đến hành động lần sau. Ta nghe Quan lão sư nói, về sau có thể tổ chức cho các đồng học lên núi rèn luyện, nhưng mà khẳng định không có chúng ta. Các sư phụ cũng có ý muốn chúng ta tích luỹ thêm."

Độc Bạch cùng Cố Lý có chút thật vọng, nhưng cũng không phản bác.

Đường Tam mỉm cười nói: "Không bằng như vậy, chúng ta đặt ra một tiêu chuẩn. Cố Lý sư huynh, ngươi đem Loạn Phi Phong Chuy Pháp ít nhất luyện đến mười tám lần công kích liên tục, xoay tròn như ý muốn. Chanh tử sư tỷ ít nhất có thể hoàn thành liên tục ba vòng công kích cửu chuyển Kim Sí Phi Phong Trảm. Độc Bạch sư huynh, phương pháp tu luyện Tinh Thần Lực ta dạy ngươi, ngươi hãy hoàn thành nhập môn và ứng dụng sơ bộ. Chờ tất cả mọi người đều hoàn thành, chúng ta sẽ cân nhắc đi ra ngoài rèn luyện, mọi người thấy sao?"

"Ta không có vấn đề." Cố Lý không chút do dự nói, sau đó con mắt đảo một vòng, lại hỏi: "Tiểu Đường, ngươi dạy Độc Bạch phương pháp tu luyện Tinh Thần Lực gì? Ta có thể học được không?" Thì Quang Biến của hắn cũng cần Tinh Thần Lực mạnh mẽ làm hậu thuẫn đó.

Đường Tam suy nghĩ một chút, nói: "Khả năng không được. Phương pháp này thích hợp với chưởng khống giả Tinh Thần Lực thuần tuý. Độc Bạch sư huynh vẫn chưa thử nghiệm thành công. Thì Quang Biến của ngươi vừa tiến giai, vẫn là không nên thử, ta sợ có tác dụng phụ."

Cố Lý có chút thất vọng nói: "Vậy được rồi, ta trước luyện tập Loạn Phi Phong Chuy Pháp đã. Chờ sau khi luyện thành, ta phải chỉnh đốn tiểu tử Trương Bạch Bân kia thật tốt, hắc hắc."



[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện [Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam Truyện [Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam Story Chương 134: Chia tiền, phát tài!
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...