Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 62

397@-
“sinh viên trường quân sự nào đó đã rối loạn tinh thần”

Vệ Tam đi tầng một dưới lòng đất, không riêng gì sửa cơ giáp mà còn vì tài liệu mà “Tôi Có Tiền” đã gửi tới trước đó. Lần trước vội vã rời khỏi Sao Sa Đô đi thi đấu, cô còn chưa kịp nhìn vật liệu cấp S.

“Đã lâu lắm rồi không gặp cô.” Chủ tiệm kéo đồ ra cho cô, “Đi đánh giải đấu à?”

“Là đi xem thi đấu.” Vệ Tam đặt động cơ lên bàn điều khiển.

“Đây là vật liệu cấp S, cô dùng được không?”Chủ tiệm hỏi cô.

Hai tay chống lên bàn điều khiểm, Vệ Tam nghiêm túc nhìn chủ tiệm, hướng cửa gật đầu một cái.

“…”

Chủ tiệm lui ra ngoài kéo cửa “rầm” lại, trong âm thanh dường như mang theo một chút căm phẫn.

Điều này còn chưa xong, chủ tiệm đi đến kính trong suốt, kéo rèm cửa cái xoạch.

Vệ Tam: “?” Bên ngoài lúc nào cũng lắp rèm cửa à.

Cô một lần nữa tập trung vào động cơ cấp S, những bộ phận này không cần lắp cơ giáp, chỉ nhìn thôi cũng không bị thương.

So với động cơ cơ giáp cấp A, động cơ cấp S là một thể, thoạt trông không tiến hành tháo rời được; kim loại bên ngoài có đường nét mượt mà bao bọc các bộ phận bên trong, mỗi một chỗ nhấp nhô đều thỏa đáng, chỉ nhìn bề ngoài thì hệt như tác phẩm nghệ thuật.

Sau hồi lâu nghiên cứu, Vệ Tam phát hiện đúng là không có công cụ nào có thể mở động cơ để nhìn cấu trúc bên trong được, cô nhắn tin cho Ứng Thành Hà, hỏi anh bình thường dùng công cụ sửa chữa động cơ S làm sao.

Bậc Thầy Thành Hà: [Cảm giác, cảm giác của cơ giáp sư có thể coi như công cụ, chỉ cần năng lực điều khiển đủ chính xác, chiến sĩ cơ giáp độc lập và chỉ huy bình thường không làm được loại năng lực này.]

Hóa ra là như vậy, Vệ Tam nhìn động cơ trên bàn điều khiển, tay khẽ nhúc nhích.

Bậc Thầy Thành Hà: [Nhưng cơ giáp sư cấp A tốt nhất đừng có mò vào, cho dù là linh kiện cấp S. Cậu đang ở đâu? Tại sao đặt câu hỏi này?]

Ứng Thành Hà trong sân diễn tập nhìn quang não mình và gửi tin nhắn qua. Như Vệ Tam, một chiến sĩ độc lập cấp A, tự học cải tạo cơ giáp cấp A đã đành, vượt cấp chỉ làm cho mình bị thương tổn.

Lén Lút Ăn Xin: [Ra ngoài chơi, đột nhiên nhớ tới hỏi một chút.]

Vệ Tam tắt quang não, nhìn động cơ trên bàn điều khiển, hai tay đặt trên mặt bàn, bất giác nhẹ nhàng nhấn thử.

Cảm giác này giống như một người đói có một món ăn ngon đặt trước mặt, nhưng món ăn bị bịt kín bởi một tấm kính, hoàn toàn không thể mở.

Cô muốn nhìn vào cấu trúc bên trong.

“Đệt!”

Vệ Tam che mũi mình lại, cái cảm giác toi đời quen thuộc này.

Cô vẫn chưa ra tay, chỉ nghĩ thôi cũng không được à?

Động cơ cũng không nhìn, một tay Vệ Tam bịt máu mũi chảy ra, cũng một tay bụm lấy nó đi ra ngoài tìm chủ tiệm xin giấy.

“Ủa cơn tức cao quá hả?” Chủ tiệm rút giấy cho cô, “Hay là cảm xúc quá kích động?”

Vệ Tam nhét vào mũi mình: “Cảm giác thấp, tưởng được như cấp S.”

Cô đưa động cơ cho chủ tiệm nhờ giữ: “Trước đặt ở chổ ông cái này nghen.”

Chờ cô đi xa, lâu thật lâu chủ tiệm mới phản ứng lại ý tứ của câu nói vừa rồi, vẻ mặt ông mê mang: “Là cố mở động cơ cấp S á?”

Sau khi Vệ Tam đi ra từ Xưởng Đen lại đến trường Damocles, vật không thể tháo rời không thể chạm vào thế thì có thể đọc sách vậy.

Trường học đã khai giảng, Vệ Tam vừa vào đã bị các sinh viên khác nhận ra, một đường này cô cứ chào hỏi cuối cùng cũng đến nơi sưu tầm sách của Ngư Thanh Phi.

Chọn hơn mười quyển từ giá sách, nhét hết vào trong túi của mình, lúc này Vệ Tam mới chạy tới sân tập.



Hoàn cảnh Sao Sa Đô khô ráo, xung quanh nhiều nơi gần sa mạc vô biên, địa điểm tập trận được thiết lập gần sa mạc, thường xuyên có bão cát, ảnh hưởng lớn đến tầm nhìn và hiệu suất của cơ giáp. Trước mắt đại quân mấy trường ngoài việc để chiến sĩ độc lập tiến hành huấn luyện thể lực bên ngoài, cơ giáp sư cũng ngày đêm sửa đổi cơ giáp của tiểu đội mình.

“Lá chắn bụi ít quá.” Cơ giáp sư của tiểu đội ngồi xổm trong phòng cải tạo phát sầu.

“Giờ có bao nhiêu người không có lá chắn bụi trong tay?” Vệ Tam hỏi.

“Trận đấu trước có được tài nguyên, dùng nó đổi lấy tài nguyên cho đội chủ lực, đội tuyển trường chỉ có 2/3 người là cầm tới được, 1/3 tiểu đội không có.”

Lá chắn bụi được thiết kế để chống bụi và cát, được đặt trong các khớp của cơ giáp, đặc biệt là đầu gối. Bằng không tiến vào hoàn cảnh sa mạc, cát sỏi sẽ thâm nhập vào bên trong cơ giáp theo hành động của nó, rất dễ gây hư hỏng, nghiêm trọng thì có thể làm nhiễu tất cả chiến đấu tiếp theo của cơ giáp.

“Lá chắn bụi trong tay chúng ta là ít nhất.”. Cơ giáp của chỉ huy và cơ giáp sư có thể không cần tới nhưng chiến sĩ độc lập chắc chắn phải có cái này.” Chỉ huy thở dài, “Rất khó vượt qua những lợi thế mà bốn trường quân sự lớn đã tích lũy được trong mấy năm qua.”

Trong thiết kế ban đầu của cơ giáp dùng cho cơ giáp sư và chỉ huy đã cân nhắc các loại hoàn cảnh cực hạn, mà cơ giáp chiến sĩ độc lập vì lợi ích chiến đấu thuận tiện, nên rất nhiều thứ không thể chất đống trên cơ giáp, mới cần cơ giáp sư căn cứ vào hoàn cảnh tác chiến để điều chỉnh.


Vệ Tam nhìn cơ giáp của tiểu đội mình, như có điều suy nghĩ: “Vậy chỉ có thể cướp thôi.”

“Lại đi cướp?” Cơ giáp sư thất đảm, chẳng lẽ bọn họ muốn một đường cướp tới hả?

Vệ Tam đi ra ngoài lấy ba bộ lá chắn bụi, ném cho cơ giáp sư: “Thử xem, xem cậu lắp xong mấy bộ này thì mất bao lâu?”

Dứt lời, cô giơ tay lên và bắt đầu đếm thời gian.

Cơ giáp sư sửng sốt, lập tức cầm lá chắn bụi bắt đầu ra tay.

Trong phòng cải tạo chỉ có tiếng cơ giáp sư cùm cụp cùm cụp xếp lá chắn bụi, tất cả mọi người trong tiểu đội đều đang nhìn cậu ta.

“Được rồi, được rồi.” Cơ giáp sư lau mồ hôi.

“16 phút 32 giây, thời gian quá dài.” Vệ Tam chỉ vào cơ giáp, “Giờ tháo ra.”

Cô ấy bắt đầu đếm thời gian một lần nữa.

Cơ giáp sư nào có kịp thở, lập tức bò lên người cơ giáp bắt đầu tháo lá chắn bụi.

“13 phút 09 giây.” Vệ Tam chậc chậc một tiếng, “Bình thường các cậu học cái gì ở trường?”

Cơ giáp sư: “Lấy thời gian trung bình của việc lắp và tháo ba bộ lá chắn bụi thì mỗi bộ ít hơn mười phút, tốc độ của tôi là nhanh nhất trong đội tuyển trường.”

Có thể cùng một tiểu đội với tổng binh, cơ giáp sư không thể nghi ngờ gì là người ưu tú nhất trong cấp A.

Vệ Tam vươn hai ngón tay ra: “Tổng thời gian lắp và dỡ ba bộ nén xuống còn 20 phút.”

“Không thể nào, mấy ngày này tối đa chỉ có thể rút ngắn thời gian xuống còn 25 phút.” Cơ giáp sư nhìn Vệ Tam như người mù ngoài nghề chỉ người trong nghề.

Vệ Tam thu hồi một ngón tay, lắc lắc ngón trỏ: “Tôi là một người ngoài nghề cũng không cần tới 20 phút để lắp dỡ, cậu nhất định cũng có thể.”

Cơ giáp sư vừa định nói cô nói nhảm đã hấy Vệ Tam khom lưng nhặt lên ba bộ lá chắn bụi khi nãy, nhảy lên cơ giáp, bắt đầu ra tay.

Gắn vào, tháo ra… Vệ Tam nhảy xuống từ trên người chiếc cơ giáp cuối cùng, cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ đo thời gian: “Ừ, mười phút.”

Bốn người còn lại trong tiểu đội: “???”

Cơ giáp sư trợn mắt há hốc mồm, cậu chàng chạy tới xem bảng dữ liệu vừa rồi có kết nối cơ giáp, thông số hoàn toàn chính xác, không có bất kỳ chỗ sai nào.

“Cậu, cậu làm sao được vậy?”

Vệ Tam vô tội vô cùng: “Vừa rồi nhìn cậu xếp nên học được.”

Đầu cơ giáp sư sắp nổ tung: “Chuyện này không thể nào, cậu là một chiến sĩ độc lập…”

“Vừa rồi cậu kêu không thể làm được trong 20 phút, tôi đã làm được rồi nè, không có gì là không thể.” Vệ Tam tiến lên vỗ vỗ cậu, “Chỉ 20 phút thôi, đến lúc đó cướp xong trang bị thì chúng ta chạy ngay.”

Cơ giáp sư: “Mười phút chứ gì, tôi cũng làm được.” Không thể để cho một chiến sĩ độc lập giẫm lên tôn nghiêm của cơ giáp sư trên mặt đất!

Bắt đầu từ ngày hôm đó, cơ giáp sư của đội tuyển trường Damocles bắt đầu nháo nhào luyện tốc độ tay, một khi có người nói không thể, cu cậu cơ giáp sư này bắt đầu lấy ra số liệu của Vệ Tam xếp ra ngay và luôn.

“Đội tuyển trường của chúng tôi có người làm được điều này, mắc gì cậu không làm được?”

Cơ giáp sư đều là sinh vật đơn bào, trong đầu chỉ có cơ giáp, bị kích động như vậy thì nhao nhao quyết tâm phải vượt qua mười phút đó.

Cơ giáp sư đang cố gắng, cơ giáp chiến sĩ độc lập cũng không tụt lại phía sau, ngoại trừ phối hợp chiến đấu trong khoang mô phỏng cần thiết, ai cũng đều cố gắng huấn luyện thể lực.

“Trái, phải, phải, trái...” Tay Đinh Hòa Mỹ cầm hai tấm chắn, Vệ Tam mang theo găng tay tấn công trong phạm vi nhỏ.

Một lát sau Đinh Hòa Mỹ không chịu nổi: “Đổi người, Niếp, em lại đây.”

Tâm tình Niếp Hạo Tề nặng nề cầm lấy tấm chắn. Lực tay Vệ Tam lớn quá, mỗi lần bị cô đánh xong, hai cánh tay cậu đều tê dại.

“Mấy cậu không được rồi.” Vệ Tam đánh một cái mà Niếp Hạo Tề cũng không chịu nổi bèn lắc đầu buông tha, chuyển sang đánh với bao cát.

Thuận tay đấm một cái, bao cát đột nhiên vỡ bung.

Vệ Tam: “…”

“Em uống thuốc tăng lực hay gì?” Đinh Hòa Mỹ chửi bới, “Thu bớt lực tay lại.”

“Thôi, em chạy nhanh đây.” Vệ Tam tháo găng tay, đổi chỗ.

Chạy chán trong phòng huấn luyện, Vệ Tam mặc áo khoác, đi ra ngoài, cô muốn đi dạo một vòng bên ngoài.

Có lẽ chỗ trường của mình là nơi tinh anh tranh tài, cô có sự khẩn trương hiếm thấy.


Vệ Tam chạy chậm rãi dọc bên sân diễn tập, nhìn thấy phương tiện truyền thông cách đó không xa tới đây, thì tính toán ngày, cô chợt nhớ đã đến thời gian truyền thông thăm dò phỏng vấn.

“Samuel có gì muốn nói về những chuyện đã xảy ra trong lần đối đầu không?”

“Không có gì để nói, chỉ có một trường quân sự nào đó, một ít người nào đó nên cẩn thận. Lần này chúng tôi không dễ dàng bỏ qua cho đâu.” Shaω Eli lạnh lùng nói.

“Xin hỏi Tập Ô Thông có kế hoạch gì cho lần tranh tài này ở Sao Sa Đô? Có thể đề cập đến một chút không?”

Ánh mắt Tập Ô Thông đảo qua Vệ Tam ở xa xa, mang theo sát khí: “Trường quân sự Samuel sẽ không để mặc cho cùng một người giẫm lên đầu hai lần. Sau khi vào sân, tổng binh của đội tuyển sẽ là người đầu tiên chết.”

“Bị loại đầu tiên trên sân nhà của mình, tôi tin rằng nó sẽ gây ấn tượng sâu sắc với bạn đó.” Cao Học Lâm nhận micro, nhẹ nhàng bổ sung.

Vệ Tam nhìn đám người Samuel nói chuyện, quay đầu bỏ đi, ai nấy đều biết giả vờ hơn cô.

Mối quan tâm chính của truyền thông là các thành viên chủ chốt của năm trường quân sự, các cuộc phỏng vấn trong những ngày này cũng xoay quanh việc đào tạo các thành viên chủ lực. Nhưng Vệ Tam bị Samuel khích chính là đề tài nóng bỏng, chắc chắn truyền thông sẽ không bỏ qua.

Cho nên họ chuẩn bị sau khi phỏng vấn thành viên chủ lực của năm trường xong, thời gian quay phim còn lại đi tìm Vệ Tam.

Các trường quân sự trước đây thường chỉ trả lời phỏng vấn của truyền thông và truyền thông chính thống chỉ có một mình Sequoia. Nhưng vì một thời gian trước đây, sau khi Kim Kha và Ứng Thành Hà lần lượt đưa Truyền thông Sequoia ra tòa án nhân dân và quân sự, giá cổ phiếu của Sequoia giảm mạnh, sức ảnh hưởng cũng giảm.

Lần này bởi vì sinh viên cấp 3S dự thi quá nhiều, nên các phương tiện truyền thông lớn liên kết với các trường quân sự muốn bày ra một tiết mục là phát sóng trực tiếp video huấn luyện của các thí sinh trước mỗi trận đấu. Chuyện này có thể thỏa mãn sự tò mò của khán giả, đồng thời làm cho mọi người hiểu được sự vất vả của sinh viên trường quân sự.

Lý do mà các trường quân sự đồng ý cũng có một phần lớn vì muốn xem các trường quân sự khác huấn luyện hàng ngày làm sao.

Chọn được mấy hãng truyền thông. Do khả năng của công ty Sequoia trong việc trang bị trực tuyến, sau khi thảo luận, trường quân sự vẫn cho họ vào; còn lại là Lam Phạt và các phương tiện truyền thông hàng đầu khác.

“Thưa quý vị khán giả, chúng ta hiện đang ở sân huấn luyện của trường Quân sự Đế Quốc, nghe nói đây không giống như sân tập Sao Đế Đô vì có thể được chia thành năm sân tập.” Phóng viên lùi lại, ra hiệu cho ống kính theo kịp, sau đó quay người, “À…”.

Trường Quân sự Đế Quốc đang tiến hành đào tạo thể lực, ba chiến sĩ độc lập mặc quần dài tay ngắn, hai tay mang lớp bảo vệ màu đen, trên chân là đôi ủng da màu đen, trên lưng rõ là có mồ hôi ướt đẫm, theo chuyển động của chiến sĩ độc lập, lộ ra chuyển động của cơ bắp.

[Má má má! Mình thích hình tượng thế nài!!!]

[Toàn màn hình là hóc môn, chân dài kìa, mlem mlem, tôi tuyên bố mình là fan hâm mộ của Đế Quốc!]

[Ống kính quay nhanh đi! Em muốn xem Đôi Sao Đế Quốc!]

Cơ giáp sư Công Nghi Giáp không có ở đây, chỉ có Ứng Tinh Quyết ngồi bên cạnh, trong tay cầm quyển sổ và bút, anh cúi đầu ghi chép cái gì đó.

Ba chiến sĩ độc lập nghe thấy tiếng phóng viên tiến vào thì dừng động tác hết cả, Tư Đồ Gia tiến lên che ống kính: “Mấy người đang làm gì vậy? Đây là sân huấn luyện của trường quân sự.”

Ống kính bịt kín, một màu đen như hũ nút, làm khán giả chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện trực tiếp trong phòng.

[Ù Ù, một giây Tư Đồ Gia đến gần, tui đột nhiên cũng cong luôn, đẹp trai!]

[Nhận thức cao như vậy thì khó để cho ai xấu lắm.]

“Chúng tôi đã ký một thỏa thuận với năm trường quân sự lớn, làm một chương trình phát sóng trực tiếp, đây là giấy phép của chúng tôi.” Phóng viên cũng chả bình tĩnh hơn bao nhiêu so với khán giả trênh kênh phát sóng trực tiếp, đặc biệt là đối mặt với chiến sĩ độc lập 3S đang rèn luyện.

Tư Đồ Gia nhận giấy phép của cô nàng, cúi đầu nhìn thoáng qua rồi ném về phía Cơ Sơ Vũ.

“Để cho cô ấy quay đi.” Cơ Sơ Vũ xem xong thì ném giấy phép trở lại, “Giữ im lặng, đừng làm phiền chúng tôi huấn luyện.”

“Biết, biết.” Phóng viên cất kỹ giấy phép, đưa ống kính về phía ba chiến sĩ độc lập.

Cô nàng cũng không phải không muốn chụp Ứng Tinh Quyết ngồi bên cạnh, nhưng vừa rồi ống kính dời qua, anh chàng ngước mắt lên ngay. Trong nháy mắt đó, phóng viên không nói rõ được là cái gì, tóm lại không dám nhắm ống kính vào anh ta nữa.

Trong nơi xem phát sóng trực tiếp.

[…Ứng Tinh Quyết vừa rồi là một trong hai Đôi Sao Đế Quốc?]

[Bạn ấy ngước mắt lên, trái tim tôi như ngừng đập luôn.]

[Dù là vậy, tôi nói cậu ấy có dáng dấp nhiều hơn mức dễ nhìn được không? Chỉ cần hướng về giá trị nhan sắc này thì cũng có thể chinh phục toàn bộ Liên bang.]

[Than ôi, hoàn toàn không thể tưởng tượng em ấy sẽ ở cùng ai sau này.]

[Con trai duy nhất của mạch chính nhà họ Ứng, chỉ huy 3S, thành danh khi còn trẻ và đã làm được điều mà nhiều chỉ huy không thể làm được trong trận Huyễn Dạ. Toàn Liên bang hình như không tìm thấy được cô nàng nào môn đăng hộ đối với anh ta đâu.]

Ba gã chiến sĩ độc lập của trường Đế Quốc tiếp tục huấn luyện, Tư Đồ Gia cũng mang ý khoe khoang nên tiến vào cơ giáp, đối chiến cùng Hoắc Kiếm bên cạnh.

Hai cơ giáp phát ra tiếng nổ vang rền trên sân huấn luyện, mỗi một chiêu thức đều mang theo sát khí nồng đậm, chiêu chiêu trí mạng, nhưng luôn có thể bị người còn lại hóa giải.

Tất cả mọi người trong livestream đều choáng váng.

Nếu như nói cơ giáp đối đầu với tinh thú có vẻ đẹp thê lương, vậy cơ giáp đối đầu với cơ giáp luôn có thể thay đổi tinh thần hưng phấn của con người. Kim loại chống lại kim loại hệt như người ghé người vật lộn, mỗi một lần đụng nhau đều có lửa tóe ra, làm cho người ta chú ý.

Trong khi truyền thông phát sóng trực tiếp trường Đế Quốc, Vệ Tam đang huấn luyện với tiểu đội.

“Hôm trước các thành viên chủ lực của trường Samuel lên tiếng muốn đối phó với em.” Đầu Đinh Hòa Mỹ mồ hôi đầm đìa, chị ấy ngồi xuống, “Đọc tin tức chưa?”

“Chưa đâu.” Vệ Tam ngồi xếp bằng trên mặt đất, dựa lưng vào ghế dài nghỉ ngơi, “Nhưng hôm phỏng vấn trực tiếp đó thì em có thấy.”

Đinh Hòa Mỹ ngửa đầu uống xong một chai nước, lau mồ hôi: “Chị tính nói, bọn họ thấp kém quá, thành viên chủ lực mà so đo với một tổng binh của đội tuyển.”

Ra tay với cô mà sao xuống giá dữ vậy?

Vệ Tam quay đầu nhìn Đinh Hòa Mỹ: “Em thấy chị đang ám chỉ em trong đó đấy.”

“Không, ảo giác của em thôi.” Đinh Hòa Mỹ cúi xuống và lật cuốn sách trên đùi của cô, “Em đang làm gì thế? Một ngày phấn khích một ngày uể oải, bây giờ nhìn vào những gì... Sách của cơ giáp sư?”

Hôm nay Vệ Tam không muốn huấn luyện nên rút ra một quyển sách ngồi trong phòng huấn luyện đọc, cô cũng không phủ nhận: “Mệt quá, em nghỉ ngơi một ngày.”

Niếp Hạo Tề tới: “Kỹ thuật lắp tháo lá chắn bụi của Vệ Tam học được từ trong sách?”

“Tôi, là sinh viên quân đội vừa thợ vừa chiến sĩ.” Vệ Tam lười biếng nói.

“Đọc sách của Ngư Thanh Phi là em vừa thợ vừa chiến sĩ luôn?” Đinh Hòa Mỹ lắc đầu, “Không phải chị chê bai gì nhưng đọc tên là thấy lừa người rồi. Nói không chừng là dạng dựa hơi bậc thầy để lừa tiền em.”

Đinh Hòa Mỹ và Niếp Hạo Tề nghỉ ngơi một hồi xong, chuyển sang đi khoang mô phỏng huấn luyện, để Vệ Tam điều chỉnh mình xong thì tới đi tìm bọn họ.

“Buổi chiều đi.” Vệ Tam hôm nay không có tinh thần gì cả, nhất là không muốn huấn luyện.



“Cho nên bình thường cảm giác đau đớn huấn luyện của các anh phải để tới 90%?”

Kim Kha gật đầu giải thích: “Chiến sĩ độc lập 3S không giống với các cấp bậc khác, ở mức độ này vừa đủ cho bọn họ đạt được hiệu quả tác chiến chân thực hơn, cũng sẽ không sinh ra thương tổn đối với nhận thức.”

Ứng Thành Hà bên cạnh đang ghi chép số liệu, đầu ngón tay anh không ngừng quẹt qua quang não, không ngừng điều chỉnh số liệu cơ giáp ảo, tìm được một điểm cân bằng tốt nhất.

Trong lúc phát sóng trực tiếp, khán giả nhìn bọn họ có một quá trình đâu ra đấy, bình luận khắp màn hình liên tục lóe lên nhanh chóng.

[Đội viên chủ lực của trường Quân sự Damocles lúc này nhìn còn rất đứng đắn, mà lúc thi đấu cứ thấy đê hèn sao á?]

[Ha ha ha, tôi thích sinh viên Damocles như vậy, trước đây quá nghiêm túc, nhìn là thấy kiềm chế lắm.]

[Không nhịn mới là lạ, thiếu chút nữa rớt ra khỏi xếp hạng của năm trường quân sự lớn, quân khu sẽ bị tách ra theo.]

[Nói đến chuyện này, ban đầu giải đấu thì South Pasadena trơ mắt nhìn Samuel và Damocles đánh nhau, còn mình đoạt được xếp hạng thứ ba của cả giải mới ổn định được vị trí hiện tại.]

[Quân khu 12, 13 và thêm mấy trường quân sự chia nhau xong, qua tay mình chắc húp được tí nước súp. South Pasadena không bỏ đá xuống giếng cũng coi như tốt rồi, còn giúp đỡ gì nữa? Anh nghĩ quân khu 9, quân khu 10 không muốn được chia một chén canh à?]

[Tôi đã xem chương trình phát sóng trực tiếp năm đó, không ai ngờ sinh viên trường Damocles lại chơi tới tận cùng thế được. Nói thật, nếu không có lớp sinh viên đó, trường Damocles chắc gì tham gia cuộc thi được lần nữa.]

[Vẫn rất ngưỡng mộ họ, hy vọng năm nay trường Damocles có thể đi xa hơn.]

Phụ trách phát sóng trực tiếp trường Quân sự Damocles liên tục thay đổi cảnh quay, phóng viên nói theo yêu cầu của công chúng phải đi xem tổng binh Vệ Tam của trường huấn luyện như thế nào, nhất là sau vụ các thành viên chủ lực của trường Samuel đưa ra những lời cay nghiệt.

Phóng viên bước ra khỏi phòng đào tạo đội chủ lực, đi tới khu vực đào tạo của đội tuyển trường. Ống kính vô tình lướt qua cơ giáp thử nghiệm của các thành viên chủ lực South Pasadena tại sân tập.

[Chiếc cơ giáp kia là Thanh Tụ?]

[Đúng vậy, cơ giáp thuộc dòng Du Ngư, Sơn Cung Ba Nhận dùng nó phối hợp với Sơn Cung Dũng Nam thì phát huy được hiệu quả tấn công của cấp 3S.]

Bên trong sân tập, Thanh Tụ cầm một cây roi màu xanh lá cây, mỗi roi quất vào chướng ngại vật gây ra thiệt hại lớn.

[Nếu như đánh vào người cơ giáp... Cơ giáp từ cấp S trở lên đáng sợ quá.]

[Đột nhiên muốn xem trận so tài. Tôi thấy rằng trường đua sa mạc có thể khốc liệt hơn so trường đua gò đồi, bọn họ dường như không thể hiện nhiều sức mạnh ở trận đầu tiên.]

[Trận đầu tiên là thăm dò, tất nhiên không thể dùng hết sức ứng phó.]

“Mọi người, bây giờ chúng tôi đã đến khu vực đội tuyển trường, phía trước là phòng huấn luyện đội tuyển trường Damocles.” Phóng viên cúi đầu nhìn thoáng qua, “Chúng tôi đã hỏi trước phòng huấn luyện Vệ Tam ở đâu, bây giờ chúng ta hãy đi qua xem nào.”

Khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp nghe tới đây thì lên tinh thần hẳn.

Phải nói tới tin tức này nọ gần đây thuộc về Vệ Tam nhiều nhất, các thành viên chủ lực của các trường khác vô cùng khiêm tốn, truyền thông chả móc ra được bất kỳ thông tin hot nào, ngược lại khiến cho một tổng binh đội tuyển cướp được sự nổi tiếng.

Khán giả tự hỏi, sau khi các thành viên chủ chốt của trường Quân sự Samuel công khai nói rằng họ muốn đối phó với tổng binh của trường Damocles, tổng binh tên là Vệ Tam sẽ có phản ứng gì đay.

[Có lẽ bạn ấy đang liều mạng huấn luyện.]

[Có liều mạng huấn luyện như thế nào thì khi thành viên chủ lực muốn đối phó với bạn ấy, nó không phải là chuyện vài phút à.]

[Thảm ghê, lúc trước đừng chọc người ta làm chi, giờ chắc hối hận rồi.]

[Người ta nói rằng tại cảng Sao Đế Đô, Vệ Tam quăng một cái tác cho thành viên chủ lực là Shaω Eli.]

[Mẹ kiếp, thật hay giả, làm sao cô ấy dám, không đúng, làm sao cô ấy có thể đánh được?]


[Đánh xong rồi thì Shaω Eli đã bị chặn lại bởi các thành viên chủ chốt khác của trường Damocles. Mấy bạn cũng biết quy định của cảng Đế Đô rồi, nên mấy người đó không gây rối được, nên sau đó cũng không giải quyết được cái gì. Thù này chắc chắn sẽ phải trả thù thôi.]

[Nói như vậy đội tuyển trường Samuel ở gần lối vào là để trả thù trong trận đấu đầu tiên? Rốt cuộc Vệ Tam làm lại một cú nữa? Hahahaha.]

Trong lúc đang thảo luận nóng bỏng khi xem phát sóng, phóng viên đã mang theo ống kính đẩy cửa phòng huấn luyện ra, đập vào mắt chính là Vệ Tam ngồi xếp bằng cúi đầu lật sách, động tác lộ vẻ lười biếng.

Nhưng cảnh này rơi vào mắt khán giả lại trở thành uể oải lật sách.

[Vệ Tam kia đang đọc sách gì vậy? Lúc này mà đọc sách là muốn tìm lại bình tĩnh à?]

[Thế này là bỏ cuộc hoàn toàn? Bị Samuel dọa vỡ mật rồi.]

“Xin chào, tôi là phóng viên phát sóng trực tiếp, đây là giấy phép của tôi.” Phóng viên ngay sau đến đã nói rẽ rọt ý định.

Vệ Tam khép sách lại, nhìn thoáng qua biểu tượng màu xanh quen thuộc: “Phóng viên Lam Phạt?”

Phóng viên gật đầu: “Vâng, gần đây chúng tôi phát sóng trực tiếp đào tạo tại trường Quân sự Damocles. Xin hỏi tiểu đội của bạn..

“Họ đang luyện tập trong khoang mô phỏng.”

[//Thanh Phi dạy bạn trở thành cơ giáp sư trong 21 ngày//]

[Tên của cuốn sách này vừa nghe là biết sách thương mại lừa tiền, nhắc nhở mọi người hễ mà dính vào loại sách học tốc hành cái gì trong bao nhiêu ngày đều là dạng lừa đảo hết.]

[Cười chết, một đời bậc thầy như Ngư Thanh Phi sao viết ba cái loại này? Lỡ mà bậc thầy biết được thì cũng đội mồ sống dậy.]

[Đừng nói Vệ Tam sợ vỡ mật sau lời nói của thành viên chủ lực trường Samuel, chịu không thấu sức ép nên chuyển nghề trở thành cơ giáp sư nha?]

[Mặt Vệ Tam sợ trắng bệch, đáng thương ghê, lúc ấy đừng khoe khoang không được à, giờ đã quá muộn.]

[Ha ha ha ha! Tổng binh của trường quân sự Damocles lúc ấy còn ngông lắm, giờ thấy cũng chỉ vậy thôi. Nhưng mà cơ giáp sư dễ làm thế à? Nói chuyển là chuyển ngề được luôn?]



Truyền thông Lam Phạt quay trực tiếp nhưng cũng không lấy Vệ Tam làm bài viết, dù sao trước mắt Vệ Tam vẫn là cổ đông đầu tư lớn nhất.

Nhưng Truyền thông Sequoia không cam tâm, họ lấy đoạn chiếu trực tiếp của Lam Phạt đẩy lên toàn mạng Tnh Võng vào hôm sau, làm cho tin tức đã hoàn thành trở thành tiêu đề hot trên mạng Tinh Võng.

Sao 3212.

Lý Bì và Giang Văn Anh vẫn chăm chú theo dõi giải đấu Hephaestus, bây giờ có một chương trình phát sóng trực tiếp mới xuất hiện nên hai người không nghĩ suy gì mà đặt mua ngay.

Theo quan điểm của Lý Bì, tất cả hành vi của Vệ Tam là bình thường.

Vệ Tam vẫn có tật xấu này ở Sao 3212, đôi khi em ấy rất thờ ơ và chống lại việc tập luyện, chỉ muốn đọc sách hoặc ngồi xổm một góc để vận động tay chân trên các thiết bị gia dụng, tháo lắp vào rồi lại tháo rời.

Kết quả là, vào ngày hôm sau, toàn Tinh Võng có một tin tức được đẩy lên nằm ở đầu:

[Một sinh viên trường quân sự bị quá tải trong quá trình huấn luyện, đã rối loạn tinh thần và cố gắng thay đổi nghề nghiệp.]

Tiêu đề này thu hút sự chú ý của khán giả vô cùng, ngay cả Giang Văn Anh ngay từ cái nhìn đầu tiên vào chủ đề tin tức cũng nói: “Đây là sinh viên quân sự nào mà đáng thương quá.”

Trong lúc nói cũng bấm vào, hình ảnh Vệ Tam ngồi xếp bằng tựa vào ghế dài uể oải lật sách, đập vào mắt bà.

Bức ảnh này được phóng to nhiều lần, chiếm gần hai phần ba trang, sợ không ai biết sinh viên trường quân sự này là ai.

Giang Văn Anh: “…”

Tiểu Vệ không thể nào rối loạn tinh thần được, chỉ có con bé làm người ta bị rối loạn tâm thần.

Vợ thầy vừa nhìn liền biết là truyền thông bịa đặt lung tung, thế là đóng trang lại luôn.

Họ biết nhưng người Liên bang không biết.

Đặc biệt là Samuel phát biểu trước, bức ảnh này ngay lập tức trở thành bằng chứng cho nỗi sợ hãi của Vệ Tam.

Tinh Võng chế giễu trường Damocles, bài viết chế giễu Vệ Tam xuất hiện tầng tầng lớp lớp.

“Có muốn đáp lại không?” Kim Kha hỏi Vệ Tam bên cạnh còn đang đọc sách.

“Không có hứng thú.” Vệ Tam nằm sấp trên bàn lật qua một trang sách, “Để bọn họ cười bọn họ.”

“Cậu yên tâm đi. Đi vào có tụi tôi kiềm chế, thành viên chủ lực Samuel thể nào ra tay đối phó cậu được.” Liêu Như Ninh nói, “Tổng binh bọn họ lại đánh không lại cậu.”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói

Vệ Tam: Ngược lại, tôi muốn xem ai mới bị rối loạn tâm thần.
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đập Nồi Bán Sắt Đi Học Truyện Đập Nồi Bán Sắt Đi Học Story Chương 62
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...