Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 268
149@-“Quân khu 13 tới”
Bởi vì sự xuất hiện của đám Vệ Tam, đội bảo vệ này đã được dọn sạch, trường Samuel và viện Bình Thông có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều không ai có vẻ vui mừng như vậy, đặc biệt là các thành viên trong đội chủ lực khi họ cứ trầm lặng. Ai cũng thấy những chiến sĩ độc lập bảo vệ này bất thường, hơn nữa biểu hiện của Jill Gil Wood trước đó cũng rất lạ, sao cô ấy biết những người này cắn nuốt cảm giác của chỉ huy được?
Lộ Thời Bạch muốn hỏi Jill Gil Wood nhưng Tập Ô Thông đã đứng trước mặt cô nàng, rõ ràng là không muốn anh ta chất vấn ở chỗ này.
“Không phải mấy cô tới hiện trường trực tiếp à?” Tông Chính Việt Nhân nhìn Vệ Tam, hỏi.
“Đã đi qua rồi.” Vệ Tam ngồi thẳng lên cái cơ giáp của một chiến sĩ độc lập đội bảo vệ đã ngã trên đất, “Môi trường mô phỏng trong đấu trường đã đóng, lá chắn bảo vệ cũng đã mở ra. Tuy nhiên... hiện trường trực tiếp còn có môi trường ảo, chúng tôi không tìm được công tắc.”
Lộ Thời Bạch bị cuộc đối thoại của bọn họ thu hút, anh ta nhìn quét một vòng những người nhà họ Ứng: “Những người này là viện binh? Chắc không phải người của quân khu rồi?”
Vệ Tam ngước mắt lên nhìn anh ta: “Viện binh còn đang trên đường tới, chúng ta đi ra ngoài một chuyến và tìm được mấy người.”
“Khán giả và thầy cô thế nào rồi?” Tập Ô Thông đi tới và hỏi.
Vệ Tam trầm mặc trong nháy mắt, kế đó cô mới cho hay: “Người còn sống thì ở hết trong hầm trú ẩn dưới lòng đất, Kim Kha dẫn đội đi tìm.”
Sự im lặng của cô có thể nói lên một số điều, một số sinh viên trường quân sự có mặt cũng tỏ chuyện này.
Tinh thú tấn công, dân chúng bình thường ở trong giới ảo sẽ tuyệt đối ở trong trạng thái nguy hiểm nhất.
“Nếu hiện trường trực tiếp đã được bỏ trong thế giới ảo, sao mà thầy cô đi tới được hầm trú ẩn dưới lòng đất?” Lộ Thời Bạch nhìn anh em Sơn Cung đi tới, “Các cậu lại đi ra từ trong đấu trường từ khi nào?”
Sơn Cung Ba Nhận và Jill Gil Wood ở phía sau liếc nhìn nhau, kế đó cậu ta nhìn về phía Lộ Thời Bạch: “Chúng tôi ra sân trước, dẫn các giáo viên tìm thấy hầm trú ẩn dưới lòng đất. Bây giờ hầm trú ẩn có sinh viên của trường South Pasadena trông coi.”
Lộ Thời Bạch nghe vậy nhíu mày: Lại là trường South Pasadena phát hiện có vấn đề trước? Nếu không có người từ các trường quân sự khác nhắc nhở, e là cả viện Bình Thông mình bị giam luôn trong đấu trường Willard.
“Xử lý xong rồi?” Vệ Tam quay đầu nhìn Ứng Tinh Quyết đang đi tới từ xa xa, cô nhảy xuống khỏi cơ giáp, “Chúng ta nên tới hiện trường trực tiếp.”
Mọi người quay đầu chạy tới hiện trường trực tiếp. Vừa đến nơi là họ thấy có sinh viên quân sự đang đánh dây dưa với tinh thú.
Là những người trước đây ở lại canh giữ lối vào. Lá chắn bảo vệ vừa mở ra thì bọn họ cũng không cần phải canh giữ ở đó nữa, thế là cả đám chạy tới hiện trường, muốn đến giúp đỡ, thế mà lại gặp phải biển tinh thú.
“Các sinh viên khác đâu?” Cao Đường Ngân nhìn thấy Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam bèn quan sát phía sau bọn họ hồi lâu. Cô ta chả thấy người của đội tuyển trường South Pasadena, ngay cả Ngư Phó Tín cũng không thấy đâu.
Sơn Cung Dũng Nam thấy vậy thì biết ngay cô ta đã hiểu nhầm: “Tất cả đều ở trong hầm trú ẩn để bảo vệ giáo viên và khán giả. Tín hiệu ở đây đã bị chặn, chúng tôi vừa trở về sau lúc đi ra ngoài cầu cứu.”
Thì ra là như thế, Cao Đường Ngân thở phào hơi nghẹn, cô ta nhìn đội chủ lực của mấy trường quân sự với rất nhiều nghi vấn trong lòng, nhưng giờ phút này không phải là thời điểm tốt để đặt câu hỏi, chỉ đành nén nó lại trong lòng.
Các sinh viên quân sự tập hợp, đội chủ lực xông lên phía trước, trực tiếp giết ra một con đường từ làn sóng tinh thú.
Có lẽ trước đây kiềm nén quá lâu, là đội chủ lực hay là đội tuyển trường, ai nấy cũng mang theo một cơn thịnh nộ và tàn nhẫn hơn lúc trước ở trong đấu trường nhiều.
...
“Phía dưới sao rồi?” Thống đốc Sao Willard đứng trước của máy bay, ông dùng kính viễn vọng nhìn xuống hiện trường phát sóng trực tiếp, kế đó mồ hôi lạnh đã túa ra toàn thân, “Tại sao những sinh viên quân sự này lại chạy ra khỏi đấu trường? Không phải, tại sao có quá nhiều tinh thú trong hiện trường chứ? Mau mau! Người đâu rồi? Mau xuống giúp đỡ!!!”
Trên mặt thống đốc Sao Willard cũng đầm đìa mồ hôi, ông lo lắng đi tới đi lui trong lúc tay đang run rẩy gọi cho đại tướng Cơ Nguyên Đức.
Rõ ràng chỉ qua vài giây, nhưng ông lại cảm thấy như thể đã qua hết một đời dài.
“Có tình huống thế nào?” Kênh liên lạc được kết nối nhanh chóng, đại tướng Cơ Nguyên Đức xuất hiện trên màn ảnh, từ bối cảnh trong cuộc gọi, có thể thấy ông ấy vẫn còn ở trên chiến trường quân khu nào đó.
“Hiện, hiện trường có rất nhiều tinh thú, sinh, sinh viên quân sự đi ra khỏi đấu trường hết rồi.” Thống đốc Sao Willard lau mồ hôi, run rẩy tới mức nhìn chả ra thể thống gì. Thấy cảnh hiện trường trực tiếp biến thành cái dạng vậy, toàn bộ khán đài và sân khấu MC đã bị tinh thú nhấn chìm, ông cũng không dám tưởng tượng người ngồi ở chỗ đó đi đâu rồi.
Năm đó, người trong nhà hợp tác với một số nhà khác đến Sao Willard nhằm nghiên cứu khoang mô phỏng. Kế đó tất cả các đơn đặt hàng khoang mô phỏng đều do Sao Willard làm hết và trở thành một hành tinh nhà máy đáng mặt. Sau đó, mấy nhà trong Sao Willard đã cùng nhau xây dựng một vũ trụ ảo. Nhưng vì chuyện con người nghiện vũ trụ ảo này và gặp tai nạn thương vong, mấy nhà đã chạy trốn khỏi Sao Willard, để lại một mớ hỗn độn. Cũng chính gia đình của ông đã dành một thời gian khá dài để biến đổi vũ trụ ảo cho tốt, làm cho nó trở thành một điểm tham quan nổi tiếng khắp Liên bang. Cuối cùng bởi vì quân khu Liên bang đề nghị, gia đình ông đã thiết lập luôn cho đấu trường Willard, kể từ đó Sao Willard ngày càng trở nên nổi tiếng ở Liên bang, trở thành ngôi sao nhỏ duy nhất được tổ chức giải đấu Hephaestus.
Khi thống đốc Sao Willard đang lắp ba lắp bắp giải thích, Cơ Nguyên Đức cúp luôn kênh liên lạc của ông và lập tức liên lạc với lãnh đạo các đại quân khu thông báo chuyện này, yêu cầu quân khu cách Sao Willard gần nhất phái người giải cứu sinh viên quân sự ngay tức thì.
“Những người trong quân khu gần đó đã đi một phần, bây giờ để họ đi hết qua đi.”
Từ khi Tinh Võng xuất hiện bức ảnh về cơ giáp Lục Tụ kia, các quân khu cũng sốt ruột và bắt đầu hành động. Nhưng để tránh gây ra cảnh bạo động rối ren, chỗ nào cũng giấu giếm lẫn nhau và âm thầm cho người đi tìm hiểu.
“Đi xuống, toàn bộ chiến sĩ độc lập đi xuống!” Thống đốc Sao Willard ra lệnh cho toàn bộ người của đội bảo vệ đi xuống hỗ trợ. Ông vừa run tay liên lạc với một đội bảo vệ giỏi giang nhất của Sao Willard, vừa tự nói cho mình trong lo lắng, “Lập tức tới được đây, đại đội trưởng có cấp 3S, chắc chắn sẽ cứu được người.”
Kết quả là đại đội trưởng đội bảo vệ mãi không nghe máy.
Theo đà máy bay đến gần, tín hiệu liên lạc của thống đốc Sao Willard cũng đứt luôn.
“...”
Thống đốc đột nhiên giơ tay và để cho những chiến sĩ độc lập muốn nhảy xuống dừng lại: “Quay đầu, bây giờ quay trở về, đi tới dinh thống đốc.”
Nhân viên khoang lái sửng sốt: “Thống đốc… Các sinh viên trường quân sự bị biển tinh thú vây quanh.”
“Bây giờ đi ngay!” Thống đốc Sao Willard giận dữ la.
Máy bay lớn đành phải quay đầu rời đi, vội vã đến dinh thống đốc Sao Willard.
Thống đốc Sao Willard bình tĩnh lại một cách kỳ lạ, ngồi ở chỗ không nhúc nhích.
Khi rời khỏi hiện trường trực tiếp, tín hiệu liên lạc dần dần được khôi phục, thống đốc Sao Willard cúi đầu dùng kênh liên lạc của mình phát ra mấy tin tức, kế đó mới yêu cầu để tự mình lái máy bay nhỏ rời đi.
“Các cậu đi dinh thống đốc trước.” Thống đốc Sao Willard ra lệnh, nhưng ánh mắt lại chột dạ xoay chuyển, thoạt nhìn rõ ràng là muốn chạy trốn.
Trước kia Sao Willard cũng không có một công ty duy nhất, mà do mấy hãng hợp tác. Sau đó gặp tai nạn thì ai nấy cũng tán đi, mấy người của gia đình khác trốn cả, cho đến bây giờ người dân của Sao Willard thường xuyên mang chuyện này ra để chế giễu.
Bây giờ có vẻ như thống đốc cũng muốn chạy trốn, nhưng họ là cấp dưới, không có cách nào chống lại mệnh lệnh.
“Thống đốc, chúng ta có thể tới hiện trường không, có rất nhiều người dân bình thường, sợ là sinh viên quân sự không ngăn được.” Có người muốn đi đến hiện trường.
“Không được, mấy cậu phải tới dinh thống đốc, đậu máy bay bên ngoài.” Thống đốc Sao Willard không cho phép họ đi tới.
Ông ta lái một chiếc máy bay nhỏ bay ra khỏi khoang, tự mình chạy đi và để lại đám người nhận lệnh lái máy bay đi về phía dinh thống đốc.
...
Mới bay ra ngoài chưa đầy 20 phút, đội bảo vệ Sao Willard trên máy bay cỡ lớn đã nhìn thấy một đám cơ giáp phi hành hạng nhẹ đen lướt nhẹ qua bọn họ, cứ thế đi ngược lại.
“Đó là...” Có người dán trên cửa sổ máy bay híp mắt nhìn số hiệu trên thân những cơ giáp bay hạng nhẹ này. Số “13” màu vàng đậm phát sáng in trên cánh tay cơ giáp, không có màu sắc quá nổi bật, nhưng giờ phút này nhìn thấy nó trong bóng tối lại khiến người ta rất kích động, phảng phất như một tia sáng vạch phá hắc ám.
“Quân khu 13! Là quân đội của Quân khu 13!”
“Được cứu rồi, bọn họ được cứu rồi!”
Bầu không khí nặng nề ban đầu của máy bay đã bị quét sạch, nhìn cơ giáp hạng nhẹ lướt qua đã khiến ai nấy hưng phấn.
Nếu là người hiểu rõ quân khu, nhất định có thể nhìn ra nhóm cơ giáp hạng nhẹ của Quân khu 13 này không phải là một đội ngũ hoàn chỉnh. Bọn họ chỉ là tạm thời dừng tại bến cảng ở trên ngôi sao khác gần đây để điều tra sự tình mà thôi, hiện tại lại bị cấp trên điều tới xem xét tình huống.
Tàu vũ trụ cần phải làm thủ tục trước mới cho máy bay cỡ lớn đi vào, Quân khu 13 này chờ không kịp bèn để cho chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng nhẹ bay một mình tới trước.
Không cần liên lạc, trong nháy mắt, tất cả các chiến sĩ độc lập hạng nhẹ của Quân khu 13 đồng loạt giơ tay lên bắn từ trên cao, ra tay với tinh thú.
Phút chố ấy, đám tinh thú xung quanh mấy sinh viên đột nhiên ngã xuống, tạo ra cho họ một khoảng trống để di chuyển về phía trước.
Các sinh viên quân sự trên mặt đất ngẩng đầu lên, và nhìn thấy cơ giáp hạng nhẹ điển hình của quân khu bay trên không trung.
— Quân cứu viện đến rồi!
Ngay lập tức trong lòng mấy sinh viên như được xốc dậy tinh thần, nọ nắm lấy thời cơ và tiếp tục đi về phía trước.
Quân đội Quân khu 13 đã đến, theo lý thuyết thì phải để người của trường Damocles tới nói chuyện, nhưng nơi này chỉ có một người Vệ Tam. Cô ở phía trước nhất, chuyên môn nhìn chằm chằm tinh thú cấp 3S tấn công, tuyệt nhiên không đi ra.
May mắn là viện quân Quân khu 13 đã không đi xuống ngay lập tức mà cứ ở trên không trung, và mở đường thay cho họ.
Với sự giúp đỡ của quân đội, mọi người nhanh chóng đến tòa nhà có hầm trú ẩn dưới lòng đất.
Tòa nhà đã sụp đổ, bị sập bởi đám tinh thú, Kim Kha mang theo một đội ngũ để di chuyển đá, còn mấy người khác thì đang bọc hết bên ngoài thành vòng tròn và trông coi.
Không bao lâu sau, cuối cùng người của năm trường quân sự lớn cũng hoàn toàn hội tụ, mà chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng nhẹ Quân khu 13 chưa xuống, họ cứ chiếm cứ vị trí trên cao từ đầu tới cuối, thay bọn họ ngăn tinh thú chạy đến ở đằng sau.
“Cuối cùng cũng liên lạc được với thế giới bên ngoài.” Ứng Thành Hà ngửa đầu nhìn người ở Quân khu 13, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Những mảnh đá vỡ lớn trên mặt đất cũng được dọn sạch nhanh chóng, nhưng họ chả có cách nào để vào được ầm trú ẩn dưới lòng đất, chỉ có những người bên trong mới tự mở ra được.
Lúc này cần Sơn Cung Ba Nhận đến gõ ám hiệu, thì Ngư Phó Tín bên trong mới chịu mở cửa.
Ngay cả khi có được ám hiệu chính xác, rất lau sau người bên trong mới mở cửa, đồng thời cũng vào ngay tình trạng đề phòng. Cho đến khi nhìn vào năm trường quân sự lớn bên ngoài, Ngư Phó Tín khẽ giật mình: “Tất cả bọn họ ra khỏi đấu trường hết rồi?”
Các đội chủ lực của mấy trường đi vào, phát hiện ra những người bên trong. Ngoại trừ sinh viên trường South Pasadena nhìn thấy được họ, khán giả và giáo viên hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của phía này, chỉ đứng đó và cảnh giác nhìn xung quanh với vẻ mờ mịt, họ sợ bị tinh thú tấn công.
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Bởi vì sự xuất hiện của đám Vệ Tam, đội bảo vệ này đã được dọn sạch, trường Samuel và viện Bình Thông có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có điều không ai có vẻ vui mừng như vậy, đặc biệt là các thành viên trong đội chủ lực khi họ cứ trầm lặng. Ai cũng thấy những chiến sĩ độc lập bảo vệ này bất thường, hơn nữa biểu hiện của Jill Gil Wood trước đó cũng rất lạ, sao cô ấy biết những người này cắn nuốt cảm giác của chỉ huy được?
Lộ Thời Bạch muốn hỏi Jill Gil Wood nhưng Tập Ô Thông đã đứng trước mặt cô nàng, rõ ràng là không muốn anh ta chất vấn ở chỗ này.
“Không phải mấy cô tới hiện trường trực tiếp à?” Tông Chính Việt Nhân nhìn Vệ Tam, hỏi.
“Đã đi qua rồi.” Vệ Tam ngồi thẳng lên cái cơ giáp của một chiến sĩ độc lập đội bảo vệ đã ngã trên đất, “Môi trường mô phỏng trong đấu trường đã đóng, lá chắn bảo vệ cũng đã mở ra. Tuy nhiên... hiện trường trực tiếp còn có môi trường ảo, chúng tôi không tìm được công tắc.”
Lộ Thời Bạch bị cuộc đối thoại của bọn họ thu hút, anh ta nhìn quét một vòng những người nhà họ Ứng: “Những người này là viện binh? Chắc không phải người của quân khu rồi?”
Vệ Tam ngước mắt lên nhìn anh ta: “Viện binh còn đang trên đường tới, chúng ta đi ra ngoài một chuyến và tìm được mấy người.”
“Khán giả và thầy cô thế nào rồi?” Tập Ô Thông đi tới và hỏi.
Vệ Tam trầm mặc trong nháy mắt, kế đó cô mới cho hay: “Người còn sống thì ở hết trong hầm trú ẩn dưới lòng đất, Kim Kha dẫn đội đi tìm.”
Sự im lặng của cô có thể nói lên một số điều, một số sinh viên trường quân sự có mặt cũng tỏ chuyện này.
Tinh thú tấn công, dân chúng bình thường ở trong giới ảo sẽ tuyệt đối ở trong trạng thái nguy hiểm nhất.
“Nếu hiện trường trực tiếp đã được bỏ trong thế giới ảo, sao mà thầy cô đi tới được hầm trú ẩn dưới lòng đất?” Lộ Thời Bạch nhìn anh em Sơn Cung đi tới, “Các cậu lại đi ra từ trong đấu trường từ khi nào?”
Sơn Cung Ba Nhận và Jill Gil Wood ở phía sau liếc nhìn nhau, kế đó cậu ta nhìn về phía Lộ Thời Bạch: “Chúng tôi ra sân trước, dẫn các giáo viên tìm thấy hầm trú ẩn dưới lòng đất. Bây giờ hầm trú ẩn có sinh viên của trường South Pasadena trông coi.”
Lộ Thời Bạch nghe vậy nhíu mày: Lại là trường South Pasadena phát hiện có vấn đề trước? Nếu không có người từ các trường quân sự khác nhắc nhở, e là cả viện Bình Thông mình bị giam luôn trong đấu trường Willard.
“Xử lý xong rồi?” Vệ Tam quay đầu nhìn Ứng Tinh Quyết đang đi tới từ xa xa, cô nhảy xuống khỏi cơ giáp, “Chúng ta nên tới hiện trường trực tiếp.”
Mọi người quay đầu chạy tới hiện trường trực tiếp. Vừa đến nơi là họ thấy có sinh viên quân sự đang đánh dây dưa với tinh thú.
Là những người trước đây ở lại canh giữ lối vào. Lá chắn bảo vệ vừa mở ra thì bọn họ cũng không cần phải canh giữ ở đó nữa, thế là cả đám chạy tới hiện trường, muốn đến giúp đỡ, thế mà lại gặp phải biển tinh thú.
“Các sinh viên khác đâu?” Cao Đường Ngân nhìn thấy Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam bèn quan sát phía sau bọn họ hồi lâu. Cô ta chả thấy người của đội tuyển trường South Pasadena, ngay cả Ngư Phó Tín cũng không thấy đâu.
Sơn Cung Dũng Nam thấy vậy thì biết ngay cô ta đã hiểu nhầm: “Tất cả đều ở trong hầm trú ẩn để bảo vệ giáo viên và khán giả. Tín hiệu ở đây đã bị chặn, chúng tôi vừa trở về sau lúc đi ra ngoài cầu cứu.”
Thì ra là như thế, Cao Đường Ngân thở phào hơi nghẹn, cô ta nhìn đội chủ lực của mấy trường quân sự với rất nhiều nghi vấn trong lòng, nhưng giờ phút này không phải là thời điểm tốt để đặt câu hỏi, chỉ đành nén nó lại trong lòng.
Các sinh viên quân sự tập hợp, đội chủ lực xông lên phía trước, trực tiếp giết ra một con đường từ làn sóng tinh thú.
Có lẽ trước đây kiềm nén quá lâu, là đội chủ lực hay là đội tuyển trường, ai nấy cũng mang theo một cơn thịnh nộ và tàn nhẫn hơn lúc trước ở trong đấu trường nhiều.
...
“Phía dưới sao rồi?” Thống đốc Sao Willard đứng trước của máy bay, ông dùng kính viễn vọng nhìn xuống hiện trường phát sóng trực tiếp, kế đó mồ hôi lạnh đã túa ra toàn thân, “Tại sao những sinh viên quân sự này lại chạy ra khỏi đấu trường? Không phải, tại sao có quá nhiều tinh thú trong hiện trường chứ? Mau mau! Người đâu rồi? Mau xuống giúp đỡ!!!”
Trên mặt thống đốc Sao Willard cũng đầm đìa mồ hôi, ông lo lắng đi tới đi lui trong lúc tay đang run rẩy gọi cho đại tướng Cơ Nguyên Đức.
Rõ ràng chỉ qua vài giây, nhưng ông lại cảm thấy như thể đã qua hết một đời dài.
“Có tình huống thế nào?” Kênh liên lạc được kết nối nhanh chóng, đại tướng Cơ Nguyên Đức xuất hiện trên màn ảnh, từ bối cảnh trong cuộc gọi, có thể thấy ông ấy vẫn còn ở trên chiến trường quân khu nào đó.
“Hiện, hiện trường có rất nhiều tinh thú, sinh, sinh viên quân sự đi ra khỏi đấu trường hết rồi.” Thống đốc Sao Willard lau mồ hôi, run rẩy tới mức nhìn chả ra thể thống gì. Thấy cảnh hiện trường trực tiếp biến thành cái dạng vậy, toàn bộ khán đài và sân khấu MC đã bị tinh thú nhấn chìm, ông cũng không dám tưởng tượng người ngồi ở chỗ đó đi đâu rồi.
Năm đó, người trong nhà hợp tác với một số nhà khác đến Sao Willard nhằm nghiên cứu khoang mô phỏng. Kế đó tất cả các đơn đặt hàng khoang mô phỏng đều do Sao Willard làm hết và trở thành một hành tinh nhà máy đáng mặt. Sau đó, mấy nhà trong Sao Willard đã cùng nhau xây dựng một vũ trụ ảo. Nhưng vì chuyện con người nghiện vũ trụ ảo này và gặp tai nạn thương vong, mấy nhà đã chạy trốn khỏi Sao Willard, để lại một mớ hỗn độn. Cũng chính gia đình của ông đã dành một thời gian khá dài để biến đổi vũ trụ ảo cho tốt, làm cho nó trở thành một điểm tham quan nổi tiếng khắp Liên bang. Cuối cùng bởi vì quân khu Liên bang đề nghị, gia đình ông đã thiết lập luôn cho đấu trường Willard, kể từ đó Sao Willard ngày càng trở nên nổi tiếng ở Liên bang, trở thành ngôi sao nhỏ duy nhất được tổ chức giải đấu Hephaestus.
Khi thống đốc Sao Willard đang lắp ba lắp bắp giải thích, Cơ Nguyên Đức cúp luôn kênh liên lạc của ông và lập tức liên lạc với lãnh đạo các đại quân khu thông báo chuyện này, yêu cầu quân khu cách Sao Willard gần nhất phái người giải cứu sinh viên quân sự ngay tức thì.
“Những người trong quân khu gần đó đã đi một phần, bây giờ để họ đi hết qua đi.”
Từ khi Tinh Võng xuất hiện bức ảnh về cơ giáp Lục Tụ kia, các quân khu cũng sốt ruột và bắt đầu hành động. Nhưng để tránh gây ra cảnh bạo động rối ren, chỗ nào cũng giấu giếm lẫn nhau và âm thầm cho người đi tìm hiểu.
“Đi xuống, toàn bộ chiến sĩ độc lập đi xuống!” Thống đốc Sao Willard ra lệnh cho toàn bộ người của đội bảo vệ đi xuống hỗ trợ. Ông vừa run tay liên lạc với một đội bảo vệ giỏi giang nhất của Sao Willard, vừa tự nói cho mình trong lo lắng, “Lập tức tới được đây, đại đội trưởng có cấp 3S, chắc chắn sẽ cứu được người.”
Kết quả là đại đội trưởng đội bảo vệ mãi không nghe máy.
Theo đà máy bay đến gần, tín hiệu liên lạc của thống đốc Sao Willard cũng đứt luôn.
“...”
Thống đốc đột nhiên giơ tay và để cho những chiến sĩ độc lập muốn nhảy xuống dừng lại: “Quay đầu, bây giờ quay trở về, đi tới dinh thống đốc.”
Nhân viên khoang lái sửng sốt: “Thống đốc… Các sinh viên trường quân sự bị biển tinh thú vây quanh.”
“Bây giờ đi ngay!” Thống đốc Sao Willard giận dữ la.
Máy bay lớn đành phải quay đầu rời đi, vội vã đến dinh thống đốc Sao Willard.
Thống đốc Sao Willard bình tĩnh lại một cách kỳ lạ, ngồi ở chỗ không nhúc nhích.
Khi rời khỏi hiện trường trực tiếp, tín hiệu liên lạc dần dần được khôi phục, thống đốc Sao Willard cúi đầu dùng kênh liên lạc của mình phát ra mấy tin tức, kế đó mới yêu cầu để tự mình lái máy bay nhỏ rời đi.
“Các cậu đi dinh thống đốc trước.” Thống đốc Sao Willard ra lệnh, nhưng ánh mắt lại chột dạ xoay chuyển, thoạt nhìn rõ ràng là muốn chạy trốn.
Trước kia Sao Willard cũng không có một công ty duy nhất, mà do mấy hãng hợp tác. Sau đó gặp tai nạn thì ai nấy cũng tán đi, mấy người của gia đình khác trốn cả, cho đến bây giờ người dân của Sao Willard thường xuyên mang chuyện này ra để chế giễu.
Bây giờ có vẻ như thống đốc cũng muốn chạy trốn, nhưng họ là cấp dưới, không có cách nào chống lại mệnh lệnh.
“Thống đốc, chúng ta có thể tới hiện trường không, có rất nhiều người dân bình thường, sợ là sinh viên quân sự không ngăn được.” Có người muốn đi đến hiện trường.
“Không được, mấy cậu phải tới dinh thống đốc, đậu máy bay bên ngoài.” Thống đốc Sao Willard không cho phép họ đi tới.
Ông ta lái một chiếc máy bay nhỏ bay ra khỏi khoang, tự mình chạy đi và để lại đám người nhận lệnh lái máy bay đi về phía dinh thống đốc.
...
Mới bay ra ngoài chưa đầy 20 phút, đội bảo vệ Sao Willard trên máy bay cỡ lớn đã nhìn thấy một đám cơ giáp phi hành hạng nhẹ đen lướt nhẹ qua bọn họ, cứ thế đi ngược lại.
“Đó là...” Có người dán trên cửa sổ máy bay híp mắt nhìn số hiệu trên thân những cơ giáp bay hạng nhẹ này. Số “13” màu vàng đậm phát sáng in trên cánh tay cơ giáp, không có màu sắc quá nổi bật, nhưng giờ phút này nhìn thấy nó trong bóng tối lại khiến người ta rất kích động, phảng phất như một tia sáng vạch phá hắc ám.
“Quân khu 13! Là quân đội của Quân khu 13!”
“Được cứu rồi, bọn họ được cứu rồi!”
Bầu không khí nặng nề ban đầu của máy bay đã bị quét sạch, nhìn cơ giáp hạng nhẹ lướt qua đã khiến ai nấy hưng phấn.
Nếu là người hiểu rõ quân khu, nhất định có thể nhìn ra nhóm cơ giáp hạng nhẹ của Quân khu 13 này không phải là một đội ngũ hoàn chỉnh. Bọn họ chỉ là tạm thời dừng tại bến cảng ở trên ngôi sao khác gần đây để điều tra sự tình mà thôi, hiện tại lại bị cấp trên điều tới xem xét tình huống.
Tàu vũ trụ cần phải làm thủ tục trước mới cho máy bay cỡ lớn đi vào, Quân khu 13 này chờ không kịp bèn để cho chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng nhẹ bay một mình tới trước.
Không cần liên lạc, trong nháy mắt, tất cả các chiến sĩ độc lập hạng nhẹ của Quân khu 13 đồng loạt giơ tay lên bắn từ trên cao, ra tay với tinh thú.
Phút chố ấy, đám tinh thú xung quanh mấy sinh viên đột nhiên ngã xuống, tạo ra cho họ một khoảng trống để di chuyển về phía trước.
Các sinh viên quân sự trên mặt đất ngẩng đầu lên, và nhìn thấy cơ giáp hạng nhẹ điển hình của quân khu bay trên không trung.
— Quân cứu viện đến rồi!
Ngay lập tức trong lòng mấy sinh viên như được xốc dậy tinh thần, nọ nắm lấy thời cơ và tiếp tục đi về phía trước.
Quân đội Quân khu 13 đã đến, theo lý thuyết thì phải để người của trường Damocles tới nói chuyện, nhưng nơi này chỉ có một người Vệ Tam. Cô ở phía trước nhất, chuyên môn nhìn chằm chằm tinh thú cấp 3S tấn công, tuyệt nhiên không đi ra.
May mắn là viện quân Quân khu 13 đã không đi xuống ngay lập tức mà cứ ở trên không trung, và mở đường thay cho họ.
Với sự giúp đỡ của quân đội, mọi người nhanh chóng đến tòa nhà có hầm trú ẩn dưới lòng đất.
Tòa nhà đã sụp đổ, bị sập bởi đám tinh thú, Kim Kha mang theo một đội ngũ để di chuyển đá, còn mấy người khác thì đang bọc hết bên ngoài thành vòng tròn và trông coi.
Không bao lâu sau, cuối cùng người của năm trường quân sự lớn cũng hoàn toàn hội tụ, mà chiến sĩ độc lập lái cơ giáp hạng nhẹ Quân khu 13 chưa xuống, họ cứ chiếm cứ vị trí trên cao từ đầu tới cuối, thay bọn họ ngăn tinh thú chạy đến ở đằng sau.
“Cuối cùng cũng liên lạc được với thế giới bên ngoài.” Ứng Thành Hà ngửa đầu nhìn người ở Quân khu 13, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Những mảnh đá vỡ lớn trên mặt đất cũng được dọn sạch nhanh chóng, nhưng họ chả có cách nào để vào được ầm trú ẩn dưới lòng đất, chỉ có những người bên trong mới tự mở ra được.
Lúc này cần Sơn Cung Ba Nhận đến gõ ám hiệu, thì Ngư Phó Tín bên trong mới chịu mở cửa.
Ngay cả khi có được ám hiệu chính xác, rất lau sau người bên trong mới mở cửa, đồng thời cũng vào ngay tình trạng đề phòng. Cho đến khi nhìn vào năm trường quân sự lớn bên ngoài, Ngư Phó Tín khẽ giật mình: “Tất cả bọn họ ra khỏi đấu trường hết rồi?”
Các đội chủ lực của mấy trường đi vào, phát hiện ra những người bên trong. Ngoại trừ sinh viên trường South Pasadena nhìn thấy được họ, khán giả và giáo viên hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của phía này, chỉ đứng đó và cảnh giác nhìn xung quanh với vẻ mờ mịt, họ sợ bị tinh thú tấn công.
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Đánh giá:
Truyện Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Story
Chương 268
10.0/10 từ 46 lượt.