Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 204
185@-“cô còn chưa trả lời lại”
Ngư Thiên Hà dần dần ngồi thẳng người. Kim Kha xứng đáng là một chỉ huy thật, nhanh như vậy mà đã bắt được hàm ý sau lời nói của mình.
“Lần đầu tiên cháu đến đây đã điều tra thông tin về nơi này.” Kim Kha ngồi nghiêng trên ghế, khuỷu tay khoát sau lưng ghế, ngẩng đầu nhìn một vòng phòng họp, “Xưởng Đen được thành lập lần đầu tiên vào năm 5430 theo Lịch Tinh Tú với một Xưởng Đen dưới lòng đất của Sao Đế Đô. Khoảng 200 sau đó, họ cũng thành lập mấy chi nhánh trên một vài ngôi sao lớn. Cho đến 20 năm trước, Xưởng Đen mới mở rộng một cách ngang tàng, hầu như tất cả các ngôi sao trong Liên bang đều có một phần của Xưởng Đen.”
“Bởi vì Quân Độc Lập phản bội và đào tẩu 25 năm trước trong khi Xưởng Đen lại đột nhiên mở rộng 20 năm trước, nên cháu cho rằng tôi là một thành viên của Quân Độc Lập?” Ngư Thiên Hà không biết nên khóc hay cười, “Tôi ở Xưởng Đen, không ít người cấp cao Liên bang biết chuyện này. Huống chi… bây giờ mấy cháu có đẳng cấp gì?”
Vệ Tam mở quang não nhìn thoáng qua: “L4.”
“L4? Xem ra bên Sao Sa Đô cố ý giúp các cháu nâng cao.” Ngư Thiên Hà tiếp tục nói, “Nhân số cấp L5 của Xưởng Đen không nhiều lắm, chỉ có 10 người. Thật ra 10 người này là chiến sĩ độc lập của quân khu Liên bang chúng ta, bọn họ rất ít thi đấu. Nếu đi thi đấu thì cũng là vì muốn tranh được vật liệu thưa thớt cho cơ giáp sư trong quân khu mình.”
“Ý cô nói chiến sĩ độc lập của quân khu tới nơi này? Và họ có cấp bậc cao nhất?” Liêu Như Ninh lắp bắp sợ hãi, sớm biết như thế thì bọn họ cần gì lén tới.
Ngư Thiên Hà mỉm cười: “Ừ, hầu hết mấy người ở bên Xưởng Đen là binh lính tự do, nhưng đôi khi họ cũng tìm được đồ tốt. Nếu người bên quân khu muốn thì cũng chỉ có thể dựa vào chuyện đánh trên sân để tham dự. Sau này toàn có mấy người thuộc mấy quân khu đi vào, chiến luôn cấp L5.”
“Hóa ra là như vậy, nói thế thì đằng sau Xưởng Đen vẫn còn có mấy quân khu tham gia.” Kim Kha tỏ đã hiểu rõ.
“Đúng vậy, quân khu cũng được coi như là một thế lực phía sau Xưởng Đen.” Ngư Thiên Hà cười nói, “Nếu không cũng chả mở trận đánh ngầm dưới mặt đất dễ như vậy.”
“Lãnh đạo quân khu biết chuyện sương bọ đen hết?” Kim Kha buông tay xuống, sửa sang lại nếp gấp chỗ góc áo và hỏi.
“Chỉ có một số rất ít biết mà thôi. Mặc kệ các cháu suy nghĩ như thế nào, chuyện này phải giữ bí mật.” Ngư Thiên Hà nghiêm túc.
“Chúng cháu biết. Cô Ngư, bây giờ là 8:30 tối rồi, chúng cháu nên về thôi.” Kim Kha nhìn thoáng qua quang não, “Mấy thầy cô đang hỏi chúng cháu đang ở đâu.”
“Được, tôi cho các cháu mấy ngày cân nhắc. Đến lúc đó gặp nhau trên tàu vũ trụ.” Ngư Thiên Hà đứng dậy đưa bọn họ ra ngoài.
...
“Người ta đi cả rồi mà còn đứng ở cửa?” Sơn Cung Dương Linh đi ra từ phía sau tường, “Sao không nói cho bọn họ biết chân tướng?”
“Trước tiên để tụi nó tiếp nhận từng bước một, không cần phải nói tất cả.” Ngư Thiên Hà dựa vào tường.
Sơn Cung Dương Linh nghe vậy cười: “Chị đối xử với cháu mình đủ ác đấy.”
Ngư Thiên Hà mở cửa rộng nhất có thể: “Em đi ra ngoài được rồi.”
“Vậy tôi đi đây.” Sơn Cung Dương Linh đi ra cửa phòng họp, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, “Chị nói Vệ Tam đã có cấp siêu 3S mà lại là vừa thợ vừa chiến sĩ, có phải cháu ấy có khả năng xây dựng được cơ giáp cấp 3S không?”
“Có lẽ.”
“Vậy chúng ta cần phải bảo vệ cháu ấy thật tốt.” Trước khi rời, Sơn Cung Dương Linh đi cúi đầu nói một câu.
Sau khi bà đi xa, Ngư Thiên Hà mới dựa vào tường, chậm rãi nhắm mắt lại.
...
Năm người đi ra khỏi Xưởng Đen, Liêu Như Ninh quay đầu hỏi Kim Kha: “Thầy Hạng muốn chúng ta trở về sớm?”
“Không có.” Kim Kha cho hai tay đút túi, thần sắc thản nhiên, “Tôi thuận miệng chế ra.”
“Vậy...” Liêu Như Ninh không hiểu rõ tình huống hiện tại.
“Các cậu còn nhớ người bị cô Ngư bắn chết ở bến cảng Sao Phàm Hàn hay không?” Kim Kha cũng không thật sự muốn nghe bọn họ trả lời nên nói tiếp luôn, “Lúc đó cô Ngư có động tác quá nhanh, không có bất kỳ chướng ngại tâm lý nào, cứ thế bắn chết đối phương ngay.”
“Bởi vì người đó là Quân Độc Lập và tấn công sinh viên trường quân sự của chúng ta.” Liêu Như Ninh nói đương nhiên, “Không phải ai ai cũng nói Quân Độc Lập giết người như ngóe, cô Ngư không bắn ngay người đó thì có thể mấy người khác sẽ bị thương.”
“Không chắc.” Hoắc Tuyên Sơn đột nhiên bảo, “Mấy sinh viên trường quân sự đã chết là người của viện Bình Thông hết.”
Viện Bình Thông...
Vệ Tam đột nhiên ngước mắt lên: “Ý cậu là những người đã chết cũng bị lây nhiễm giống Kosai Musashi?”
“Nói như vậy Quân Độc Lập tấn công sinh viên trường quân sự vì họ muốn tiêu diệt người bị nhiễm bệnh?” Ứng Thành Hà nói xong bèn nhíu mày, “Cũng muốn tiêu diệt người bị nhiễm bệnh y thế, vì sao Ngư Thiên Hà muốn giết người kia?”
“Vậy...” Liêu Như Ninh nhìn trái nhìn phải, “Rốt cuộc cô Ngư có phải là người của Quân Độc Lập hay không?”
“Có.” Kim Kha khẳng định, “Chẳng ai quy định sau khi Quân Độc Lập mở rộng Xưởng Đen thì không cho người của quân khu đi vào. Ngoài ra khi cô Ngư chuyển đề tài, mắt cô ấy cứ chớp nhanh.”
Ngư Thiên Hà đúng là không nói dối được.
Thiếu gia Liêu dùng đầu óc không thông minh lắm của mình nghĩ tới lui hồi lâu rồi quay đầu nhìn đám bọn họ cơ mà chả nhìn ra được cái gì. Cuối cùng cậu ta phải mở miệng: “Chả phải Quân Độc Lập giết người không gớm tay à? Nếu cô Ngư là Quân Độc Lập, vậy cô ấy cũng từng tham gia vào hoạt động tàn sát toàn bộ ngôi sao?”
Chỉ bằng cái cách họ tàn sát toàn bộ người dân trên mấy ngôi sao như ngóe thì trông không giống người tốt lắm. Không thể nào toàn bộ người trên sao đó bị nhiễm bệnh hết được.
“25 năm kể từ khi Quân Độc Lập rời khỏi Liên bang, chúng mình toàn nhận được tin tức từ phía Liên bang.” Kim Kha nói, “Một số điều vẫn phải tự mình điều tra mới biết được.”
“Còn có một người khác trong phòng họp.” Vệ Tam nhớ tới một chuyện. Sau khi nói ra, mấy người khác nhìn cô, “Có người đã từng ngồi vào cái ghế tớ đã ngồi, nó còn ấm ấy.”
“Có người cố ý trốn tránh tụi mình, không cho tụi mình thấy rồi.” Hoắc Tuyên Sơn phản ứng nhanh chóng.
...
Gặp mặt một lần thì chỉ xác định được chuyện bọn họ đang làm cơ giáp vượt cảm giác, mà khi đi về thì có thêm một ít nghi vấn khác.
Cũng may không ai trong năm người có tính tình muốn biết rõ tất cả mọi thứ trong một ngày.
Nửa đường đi, Vệ Tam gửi cho Ứng Tinh Quyết một tin nhắn. Cô nhớ tới lúc trước ở bến cảng Sao Phàm Hàn, Ứng Tinh Quyết cũng từng hỏi thăm mấy nghi vấn trong lòng.
Lén Lút Ăn Xin: [Cái lần mấy sinh viên viện Bình Thông chết trong tòa nhà bến cảng Sao Phàm Hàn mà anh cũng thấy ấy, anh có thấy gì bất thường không?]
Cô gửi tin nhắn qua, đợi một phút nhưng Ứng Tinh Quyết không trả lời nên Vệ Tam đã nói chuyện với mấy người bên cạnh, quên mất luôn chuyện này.
Mãi cho đến khi trở lại ký túc xá, Vệ Tam vừa đóng cửa phòng lại là Ứng Tinh Quyết đã gọi tới kênh liên lạc của cô.
Vệ Tam đứng bên cửa sổ bấm nhận: “Sao thế?”
Trong màn ánh sáng, mái tóc dài của Ứng Tinh Quyết đã được buộc lại, trông gọn gàng hơn trước đó vài phần, mặt mày cũng sắc bén hiếm thấy.
“Tin nhắn.” Ứng Tinh Quyết nói chậm rãi, “Cô còn chưa trả lời lại.”
Lúc này Vệ Tam mới sực nhớ tới chuyện người có gửi tin nhắn. Cô mở tin nhắn thật nhanh, đúng là Ứng Tinh Quyết đã gửi mấy tin tới.
Cô đặt mấy món đặc sản trong tay của mình lên bàn: “Là do… quên tắt chế độ im lặng ấy.”
Ứng Tinh Quyết nhìn Vệ Tam, vết sẹo trên mặt cô đã biến mất hoàn toàn, chắc là hôm qua đã nằm trong khoang trị liệu: “Phải dùng cảm giác mới xem được, lúc đó tôi đứng trước cửa sổ trên lầu nhưng lại không dùng cảm giác.”
Lúc ấy anh đứng trước cửa sổ, chỉ quan sát những chiến sĩ độc lập của trường Damocles, cũng nhãng các sinh viên quân sự khác.
“Vì sao đột nhiên hỏi cái này?” Ứng Tinh Quyết hỏi cô.
Vệ Tam tạm thời chưa muốn nói cho Ứng Tinh Quyết, chỉ do dự chưa tới một giây: “Tự nhiên nhớ tới nên hỏi xem thôi.”
Cơ mà Ứng Tinh Quyết vẫn nhìn ra: “Mấy sinh viên đó là người của viện Bình Thông, cô nghi bọn họ bị nhiễm bệnh? Nếu như bị lây nhiễm, có lẽ Quân Độc Lập chuyên môn cố ý giết mấy sinh viên đó?”
Vệ Tam: “...”
Cô hơi muốn cúp điện thoại, bộ não của Ứng Tinh Quyết so ra không chỉ to hơn mà còn mạnh hơn Kim Kha nữa.
“Tôi đã đi gặp Sơn Cung Dũng Nam và Sơn Cung Ba Nhận.” Ứng Tinh Quyết nhìn Vệ Tam nói trong sự thản nhiên, “Bọn họ có thể phát hiện ra cảm giác thăm dò của tôi.”
Khi Ứng Tinh Quyết thật sự muốn thăm dò chiến sĩ độc lập cấp 3S thì sẽ không bị phát hiện, đây chính là chỗ đáng sợ của chỉ huy cấp siêu 3S, nó như nghiền ép mọi người. Có thể phát hiện cảm giác của anh, chứng tỏ họ có cấp siêu 3S.
Tuy nhiên, trước mắt chỉ có một người không lọt vào được cảm giác và chống cự được cảm giác của anh, đó chính là Vệ Tam.
Ứng Tinh Quyết muốn ra tay với Sơn Cung Dũng Nam và Sơn Cung Ba Nhận, mặc dù phí sức nhưng không phải là không thể.
Vệ Tam nghe vậy nhíu mày: “Ý anh là... bọn họ có cấp cấp siêu 3S hết.”
Ứng Tinh Quyết gật đầu.
“Bọn họ vừa mới tiến hóa hay là giấu giếm cấp bậc cảm giác của mình?” Vệ Tam hỏi Ứng Tinh Quyết.
“Tạm thời không rõ lắm.” Ứng Tinh Quyết trả lời, “Nếu cố tình che giấu, họ cần một đội ngũ y tế cấp cao để giúp họ đè xuống mức độ cảm giác. Đồng thời, có phải mục đích che giấu vì chuyện siêu 3S biết hay không… Tôi đã lập một danh sách tạm về những sinh viên quân sự trong lịch sử Liên bang có thể là siêu 3S.”
Anh nói xong đã gửi cho Vệ Tam một danh sách.
Vệ Tam nhác trông qua, phát hiện nội dung danh sách này gần như giống hệt với danh sách Ngư Thiên Hà đưa cho ở Xưởng Đen, chỉ bỏ sót tên của hai người.
“Đây là danh sách tôi tìm ra theo thứ tự thời gian.” Ứng Tinh Quyết nhìn thần sắc bình tĩnh của Vệ Tam, bỗng nhiên nói, “Cô đã thấy qua danh sách tương tự. Nếu Kim Kha tổng kết danh sách, cậu ta sẽ gửi cho tôi một bản, nhưng cậu ấy không làm vậy. Tối nay mấy cô đi gặp ai đó và người đó đã cho các cô xem danh sách.
Vệ Tam: “... Ngay cả buổi tối mà anh cũng biết á?”
Không, không, Vệ Tam ước gì có thể quay lại khâu luôn miệng mình.
Ứng Tinh Quyết nói từ tốn: “Video phỏng vấn lúc mấy cô đi ra ngoài đã đứng hạng nhất trong chuyên mục hot hit của Tinh Võng, thời gian quay video cuối cùng là vào buổi chiều.”
Hơn nữa Vệ Tam chưa thay quần áo, trong tay còn mang theo một cái túi, rõ ràng vừa đi về.
Vệ Tam: “...”
Sau này kiếm chuyện với ai cũng không được kiếm chuyện với chỉ huy, nhất là Ứng Tinh Quyết.
Ai đó chột dạ ho khan vài tiếng: “Tôi mệt quá, muốn ngủ ghê. Ngủ ngon.”
Kế tiếp là giấu đầu lòi đuôi, cúp máy ngay và luôn.
Lại tiếp tục nói nữa là bị Ứng Tinh Quyết nhìn thấy sạch sẽ hết vốn liếng.
Ứng Tinh Quyết nhìn bức màn ánh sáng đã biến mất thật lâu, tư duy chuyển động rất nhanh, những sợi dây không rõ ràng cuối cùng cũng dần bị bóc ra là lộ hẳn trước mắt.
...
Vệ Tam cúp máy rồi đi ra nói chuyện này với Kim Kha.
“Cậu có nói hay không thì sớm muộn gì anh ta cũng mò ra được.” Kim Kha cũng không thèm để ý, “Ứng Tinh Quyết ở cùng một phe với tụi mình, cậu cho anh ta biết cũng không sao. Có một số việc, anh ta nhìn rõ hơn tớ.”
“Chuyện chìa khóa thì sao?” Vệ Tam hỏi.
“Chuyện này coi như xong.” Kim Kha duỗi lưng và tựa vào sô-pha, “Anh ta đã đi xem Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam… Ứng Tinh Quyết nói không sai, nếu muốn giấu giếm áp chế cấp bậc, họ nhất định cần bác sĩ có trình độ y khoa rất cao. Mà bác sĩ giỏi giang như thế ở trường South Pasadena thì lại… hình như là không có.”
“Các bác sĩ giỏi nhất Liên bang hiện nay có những ai?” Liêu Như Ninh vừa xông vào phòng tắm tắm rửa xong và chuẩn bị đi ngủ với cơ thể dính đầy hơi nước. Nay nghe hai người nói chuyện, cậu ta lại dịch tới.
“Giỏi nhất đương nhiên là bác sĩ Hứa Chân, người lèo lái đội ngũ y tế của nhà họ Ứng.” Kim Kha chả thèm nghĩ ngợi là trả lời được ngay.
Vệ Tam ngồi bên cạnh nói: “Không phải là trình độ bác sĩ Tỉnh cao hơn à? Vấn đề dịch dinh dưỡng Ứng Tinh Quyết là do bác ấy tìm ra đó.”
Kim Kha đếm kỹ một loạt thành tựu của Hứa Chân: “Tuy Bác sĩ Tỉnh cũng lợi hại, nhưng tổng hợp lại, vẫn là bác sĩ Hứa Chân mạnh hơn.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Chủ động nhắn tin
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Ngư Thiên Hà dần dần ngồi thẳng người. Kim Kha xứng đáng là một chỉ huy thật, nhanh như vậy mà đã bắt được hàm ý sau lời nói của mình.
“Lần đầu tiên cháu đến đây đã điều tra thông tin về nơi này.” Kim Kha ngồi nghiêng trên ghế, khuỷu tay khoát sau lưng ghế, ngẩng đầu nhìn một vòng phòng họp, “Xưởng Đen được thành lập lần đầu tiên vào năm 5430 theo Lịch Tinh Tú với một Xưởng Đen dưới lòng đất của Sao Đế Đô. Khoảng 200 sau đó, họ cũng thành lập mấy chi nhánh trên một vài ngôi sao lớn. Cho đến 20 năm trước, Xưởng Đen mới mở rộng một cách ngang tàng, hầu như tất cả các ngôi sao trong Liên bang đều có một phần của Xưởng Đen.”
“Bởi vì Quân Độc Lập phản bội và đào tẩu 25 năm trước trong khi Xưởng Đen lại đột nhiên mở rộng 20 năm trước, nên cháu cho rằng tôi là một thành viên của Quân Độc Lập?” Ngư Thiên Hà không biết nên khóc hay cười, “Tôi ở Xưởng Đen, không ít người cấp cao Liên bang biết chuyện này. Huống chi… bây giờ mấy cháu có đẳng cấp gì?”
Vệ Tam mở quang não nhìn thoáng qua: “L4.”
“L4? Xem ra bên Sao Sa Đô cố ý giúp các cháu nâng cao.” Ngư Thiên Hà tiếp tục nói, “Nhân số cấp L5 của Xưởng Đen không nhiều lắm, chỉ có 10 người. Thật ra 10 người này là chiến sĩ độc lập của quân khu Liên bang chúng ta, bọn họ rất ít thi đấu. Nếu đi thi đấu thì cũng là vì muốn tranh được vật liệu thưa thớt cho cơ giáp sư trong quân khu mình.”
“Ý cô nói chiến sĩ độc lập của quân khu tới nơi này? Và họ có cấp bậc cao nhất?” Liêu Như Ninh lắp bắp sợ hãi, sớm biết như thế thì bọn họ cần gì lén tới.
Ngư Thiên Hà mỉm cười: “Ừ, hầu hết mấy người ở bên Xưởng Đen là binh lính tự do, nhưng đôi khi họ cũng tìm được đồ tốt. Nếu người bên quân khu muốn thì cũng chỉ có thể dựa vào chuyện đánh trên sân để tham dự. Sau này toàn có mấy người thuộc mấy quân khu đi vào, chiến luôn cấp L5.”
“Hóa ra là như vậy, nói thế thì đằng sau Xưởng Đen vẫn còn có mấy quân khu tham gia.” Kim Kha tỏ đã hiểu rõ.
“Đúng vậy, quân khu cũng được coi như là một thế lực phía sau Xưởng Đen.” Ngư Thiên Hà cười nói, “Nếu không cũng chả mở trận đánh ngầm dưới mặt đất dễ như vậy.”
“Lãnh đạo quân khu biết chuyện sương bọ đen hết?” Kim Kha buông tay xuống, sửa sang lại nếp gấp chỗ góc áo và hỏi.
“Chỉ có một số rất ít biết mà thôi. Mặc kệ các cháu suy nghĩ như thế nào, chuyện này phải giữ bí mật.” Ngư Thiên Hà nghiêm túc.
“Chúng cháu biết. Cô Ngư, bây giờ là 8:30 tối rồi, chúng cháu nên về thôi.” Kim Kha nhìn thoáng qua quang não, “Mấy thầy cô đang hỏi chúng cháu đang ở đâu.”
“Được, tôi cho các cháu mấy ngày cân nhắc. Đến lúc đó gặp nhau trên tàu vũ trụ.” Ngư Thiên Hà đứng dậy đưa bọn họ ra ngoài.
...
“Người ta đi cả rồi mà còn đứng ở cửa?” Sơn Cung Dương Linh đi ra từ phía sau tường, “Sao không nói cho bọn họ biết chân tướng?”
“Trước tiên để tụi nó tiếp nhận từng bước một, không cần phải nói tất cả.” Ngư Thiên Hà dựa vào tường.
Sơn Cung Dương Linh nghe vậy cười: “Chị đối xử với cháu mình đủ ác đấy.”
Ngư Thiên Hà mở cửa rộng nhất có thể: “Em đi ra ngoài được rồi.”
“Vậy tôi đi đây.” Sơn Cung Dương Linh đi ra cửa phòng họp, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, “Chị nói Vệ Tam đã có cấp siêu 3S mà lại là vừa thợ vừa chiến sĩ, có phải cháu ấy có khả năng xây dựng được cơ giáp cấp 3S không?”
“Có lẽ.”
“Vậy chúng ta cần phải bảo vệ cháu ấy thật tốt.” Trước khi rời, Sơn Cung Dương Linh đi cúi đầu nói một câu.
Sau khi bà đi xa, Ngư Thiên Hà mới dựa vào tường, chậm rãi nhắm mắt lại.
...
Năm người đi ra khỏi Xưởng Đen, Liêu Như Ninh quay đầu hỏi Kim Kha: “Thầy Hạng muốn chúng ta trở về sớm?”
“Không có.” Kim Kha cho hai tay đút túi, thần sắc thản nhiên, “Tôi thuận miệng chế ra.”
“Vậy...” Liêu Như Ninh không hiểu rõ tình huống hiện tại.
“Các cậu còn nhớ người bị cô Ngư bắn chết ở bến cảng Sao Phàm Hàn hay không?” Kim Kha cũng không thật sự muốn nghe bọn họ trả lời nên nói tiếp luôn, “Lúc đó cô Ngư có động tác quá nhanh, không có bất kỳ chướng ngại tâm lý nào, cứ thế bắn chết đối phương ngay.”
“Bởi vì người đó là Quân Độc Lập và tấn công sinh viên trường quân sự của chúng ta.” Liêu Như Ninh nói đương nhiên, “Không phải ai ai cũng nói Quân Độc Lập giết người như ngóe, cô Ngư không bắn ngay người đó thì có thể mấy người khác sẽ bị thương.”
“Không chắc.” Hoắc Tuyên Sơn đột nhiên bảo, “Mấy sinh viên trường quân sự đã chết là người của viện Bình Thông hết.”
Viện Bình Thông...
Vệ Tam đột nhiên ngước mắt lên: “Ý cậu là những người đã chết cũng bị lây nhiễm giống Kosai Musashi?”
“Nói như vậy Quân Độc Lập tấn công sinh viên trường quân sự vì họ muốn tiêu diệt người bị nhiễm bệnh?” Ứng Thành Hà nói xong bèn nhíu mày, “Cũng muốn tiêu diệt người bị nhiễm bệnh y thế, vì sao Ngư Thiên Hà muốn giết người kia?”
“Vậy...” Liêu Như Ninh nhìn trái nhìn phải, “Rốt cuộc cô Ngư có phải là người của Quân Độc Lập hay không?”
“Có.” Kim Kha khẳng định, “Chẳng ai quy định sau khi Quân Độc Lập mở rộng Xưởng Đen thì không cho người của quân khu đi vào. Ngoài ra khi cô Ngư chuyển đề tài, mắt cô ấy cứ chớp nhanh.”
Ngư Thiên Hà đúng là không nói dối được.
Thiếu gia Liêu dùng đầu óc không thông minh lắm của mình nghĩ tới lui hồi lâu rồi quay đầu nhìn đám bọn họ cơ mà chả nhìn ra được cái gì. Cuối cùng cậu ta phải mở miệng: “Chả phải Quân Độc Lập giết người không gớm tay à? Nếu cô Ngư là Quân Độc Lập, vậy cô ấy cũng từng tham gia vào hoạt động tàn sát toàn bộ ngôi sao?”
Chỉ bằng cái cách họ tàn sát toàn bộ người dân trên mấy ngôi sao như ngóe thì trông không giống người tốt lắm. Không thể nào toàn bộ người trên sao đó bị nhiễm bệnh hết được.
“25 năm kể từ khi Quân Độc Lập rời khỏi Liên bang, chúng mình toàn nhận được tin tức từ phía Liên bang.” Kim Kha nói, “Một số điều vẫn phải tự mình điều tra mới biết được.”
“Còn có một người khác trong phòng họp.” Vệ Tam nhớ tới một chuyện. Sau khi nói ra, mấy người khác nhìn cô, “Có người đã từng ngồi vào cái ghế tớ đã ngồi, nó còn ấm ấy.”
“Có người cố ý trốn tránh tụi mình, không cho tụi mình thấy rồi.” Hoắc Tuyên Sơn phản ứng nhanh chóng.
...
Gặp mặt một lần thì chỉ xác định được chuyện bọn họ đang làm cơ giáp vượt cảm giác, mà khi đi về thì có thêm một ít nghi vấn khác.
Cũng may không ai trong năm người có tính tình muốn biết rõ tất cả mọi thứ trong một ngày.
Nửa đường đi, Vệ Tam gửi cho Ứng Tinh Quyết một tin nhắn. Cô nhớ tới lúc trước ở bến cảng Sao Phàm Hàn, Ứng Tinh Quyết cũng từng hỏi thăm mấy nghi vấn trong lòng.
Lén Lút Ăn Xin: [Cái lần mấy sinh viên viện Bình Thông chết trong tòa nhà bến cảng Sao Phàm Hàn mà anh cũng thấy ấy, anh có thấy gì bất thường không?]
Cô gửi tin nhắn qua, đợi một phút nhưng Ứng Tinh Quyết không trả lời nên Vệ Tam đã nói chuyện với mấy người bên cạnh, quên mất luôn chuyện này.
Mãi cho đến khi trở lại ký túc xá, Vệ Tam vừa đóng cửa phòng lại là Ứng Tinh Quyết đã gọi tới kênh liên lạc của cô.
Vệ Tam đứng bên cửa sổ bấm nhận: “Sao thế?”
Trong màn ánh sáng, mái tóc dài của Ứng Tinh Quyết đã được buộc lại, trông gọn gàng hơn trước đó vài phần, mặt mày cũng sắc bén hiếm thấy.
“Tin nhắn.” Ứng Tinh Quyết nói chậm rãi, “Cô còn chưa trả lời lại.”
Lúc này Vệ Tam mới sực nhớ tới chuyện người có gửi tin nhắn. Cô mở tin nhắn thật nhanh, đúng là Ứng Tinh Quyết đã gửi mấy tin tới.
Cô đặt mấy món đặc sản trong tay của mình lên bàn: “Là do… quên tắt chế độ im lặng ấy.”
Ứng Tinh Quyết nhìn Vệ Tam, vết sẹo trên mặt cô đã biến mất hoàn toàn, chắc là hôm qua đã nằm trong khoang trị liệu: “Phải dùng cảm giác mới xem được, lúc đó tôi đứng trước cửa sổ trên lầu nhưng lại không dùng cảm giác.”
Lúc ấy anh đứng trước cửa sổ, chỉ quan sát những chiến sĩ độc lập của trường Damocles, cũng nhãng các sinh viên quân sự khác.
“Vì sao đột nhiên hỏi cái này?” Ứng Tinh Quyết hỏi cô.
Vệ Tam tạm thời chưa muốn nói cho Ứng Tinh Quyết, chỉ do dự chưa tới một giây: “Tự nhiên nhớ tới nên hỏi xem thôi.”
Cơ mà Ứng Tinh Quyết vẫn nhìn ra: “Mấy sinh viên đó là người của viện Bình Thông, cô nghi bọn họ bị nhiễm bệnh? Nếu như bị lây nhiễm, có lẽ Quân Độc Lập chuyên môn cố ý giết mấy sinh viên đó?”
Vệ Tam: “...”
Cô hơi muốn cúp điện thoại, bộ não của Ứng Tinh Quyết so ra không chỉ to hơn mà còn mạnh hơn Kim Kha nữa.
“Tôi đã đi gặp Sơn Cung Dũng Nam và Sơn Cung Ba Nhận.” Ứng Tinh Quyết nhìn Vệ Tam nói trong sự thản nhiên, “Bọn họ có thể phát hiện ra cảm giác thăm dò của tôi.”
Khi Ứng Tinh Quyết thật sự muốn thăm dò chiến sĩ độc lập cấp 3S thì sẽ không bị phát hiện, đây chính là chỗ đáng sợ của chỉ huy cấp siêu 3S, nó như nghiền ép mọi người. Có thể phát hiện cảm giác của anh, chứng tỏ họ có cấp siêu 3S.
Tuy nhiên, trước mắt chỉ có một người không lọt vào được cảm giác và chống cự được cảm giác của anh, đó chính là Vệ Tam.
Ứng Tinh Quyết muốn ra tay với Sơn Cung Dũng Nam và Sơn Cung Ba Nhận, mặc dù phí sức nhưng không phải là không thể.
Vệ Tam nghe vậy nhíu mày: “Ý anh là... bọn họ có cấp cấp siêu 3S hết.”
Ứng Tinh Quyết gật đầu.
“Bọn họ vừa mới tiến hóa hay là giấu giếm cấp bậc cảm giác của mình?” Vệ Tam hỏi Ứng Tinh Quyết.
“Tạm thời không rõ lắm.” Ứng Tinh Quyết trả lời, “Nếu cố tình che giấu, họ cần một đội ngũ y tế cấp cao để giúp họ đè xuống mức độ cảm giác. Đồng thời, có phải mục đích che giấu vì chuyện siêu 3S biết hay không… Tôi đã lập một danh sách tạm về những sinh viên quân sự trong lịch sử Liên bang có thể là siêu 3S.”
Anh nói xong đã gửi cho Vệ Tam một danh sách.
Vệ Tam nhác trông qua, phát hiện nội dung danh sách này gần như giống hệt với danh sách Ngư Thiên Hà đưa cho ở Xưởng Đen, chỉ bỏ sót tên của hai người.
“Đây là danh sách tôi tìm ra theo thứ tự thời gian.” Ứng Tinh Quyết nhìn thần sắc bình tĩnh của Vệ Tam, bỗng nhiên nói, “Cô đã thấy qua danh sách tương tự. Nếu Kim Kha tổng kết danh sách, cậu ta sẽ gửi cho tôi một bản, nhưng cậu ấy không làm vậy. Tối nay mấy cô đi gặp ai đó và người đó đã cho các cô xem danh sách.
Vệ Tam: “... Ngay cả buổi tối mà anh cũng biết á?”
Không, không, Vệ Tam ước gì có thể quay lại khâu luôn miệng mình.
Ứng Tinh Quyết nói từ tốn: “Video phỏng vấn lúc mấy cô đi ra ngoài đã đứng hạng nhất trong chuyên mục hot hit của Tinh Võng, thời gian quay video cuối cùng là vào buổi chiều.”
Hơn nữa Vệ Tam chưa thay quần áo, trong tay còn mang theo một cái túi, rõ ràng vừa đi về.
Vệ Tam: “...”
Sau này kiếm chuyện với ai cũng không được kiếm chuyện với chỉ huy, nhất là Ứng Tinh Quyết.
Ai đó chột dạ ho khan vài tiếng: “Tôi mệt quá, muốn ngủ ghê. Ngủ ngon.”
Kế tiếp là giấu đầu lòi đuôi, cúp máy ngay và luôn.
Lại tiếp tục nói nữa là bị Ứng Tinh Quyết nhìn thấy sạch sẽ hết vốn liếng.
Ứng Tinh Quyết nhìn bức màn ánh sáng đã biến mất thật lâu, tư duy chuyển động rất nhanh, những sợi dây không rõ ràng cuối cùng cũng dần bị bóc ra là lộ hẳn trước mắt.
...
Vệ Tam cúp máy rồi đi ra nói chuyện này với Kim Kha.
“Cậu có nói hay không thì sớm muộn gì anh ta cũng mò ra được.” Kim Kha cũng không thèm để ý, “Ứng Tinh Quyết ở cùng một phe với tụi mình, cậu cho anh ta biết cũng không sao. Có một số việc, anh ta nhìn rõ hơn tớ.”
“Chuyện chìa khóa thì sao?” Vệ Tam hỏi.
“Chuyện này coi như xong.” Kim Kha duỗi lưng và tựa vào sô-pha, “Anh ta đã đi xem Sơn Cung Ba Nhận và Sơn Cung Dũng Nam… Ứng Tinh Quyết nói không sai, nếu muốn giấu giếm áp chế cấp bậc, họ nhất định cần bác sĩ có trình độ y khoa rất cao. Mà bác sĩ giỏi giang như thế ở trường South Pasadena thì lại… hình như là không có.”
“Các bác sĩ giỏi nhất Liên bang hiện nay có những ai?” Liêu Như Ninh vừa xông vào phòng tắm tắm rửa xong và chuẩn bị đi ngủ với cơ thể dính đầy hơi nước. Nay nghe hai người nói chuyện, cậu ta lại dịch tới.
“Giỏi nhất đương nhiên là bác sĩ Hứa Chân, người lèo lái đội ngũ y tế của nhà họ Ứng.” Kim Kha chả thèm nghĩ ngợi là trả lời được ngay.
Vệ Tam ngồi bên cạnh nói: “Không phải là trình độ bác sĩ Tỉnh cao hơn à? Vấn đề dịch dinh dưỡng Ứng Tinh Quyết là do bác ấy tìm ra đó.”
Kim Kha đếm kỹ một loạt thành tựu của Hứa Chân: “Tuy Bác sĩ Tỉnh cũng lợi hại, nhưng tổng hợp lại, vẫn là bác sĩ Hứa Chân mạnh hơn.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Chủ động nhắn tin
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Đánh giá:
Truyện Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Story
Chương 204
10.0/10 từ 46 lượt.