Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 172
227@-“dịch dinh dưỡng vị dâu tây”
Tập Hạo Thiên nhận lấy khăn giấy thầy giáo bên cạnh đưa tới, ông bịt mũi và giơ ngón tay chỉ Vệ Tam với biểu hiện vô cùng không hài lòng.
“Trở về đội.” Giải Ngữ Mạn nói với Vệ Tam.
Vệ Tam nhanh chóng trở lại đội ngũ trường Damocles và lắc lắc tay với mấy người Kim Kha tỏ vẻ Tập Hạo Thiên không có vấn đề.
“Hai quyền kia vừa rồi không tệ.” Tập Hạo Thiên sửa sang lại bản thân xong thì đứng trước mặt tất cả sinh viên quân sự. Ông cũng không cảm thấy mất mặt nhưng vẫn bất mãn với Vệ Tam, “Lúc trước vì sao phản ứng chậm như vậy? Cơ giáp của em cần phải tốn thời gian để nạp năng lượng à? Mỗi lần biểu hiện cứ kém cỏi như thế.”
Vệ Tam cúi đầu không nói lời nào bày một bộ dáng rất xấu hổ, trên thực tế là cô nghĩ thầm trước đó cô mãi quan sát ông ấy mà thôi.
Cơ giáp sư chưa từng thấy thế giới là như vậy, than ôi.
Nhìn thấy cơ giáp tốt và chiến sĩ độc lập ở cùng nhau thì dễ bị si mê.
“Được rồi, tôi chọn một người khác. Tốt hơn là có thể hạ gục tôi chứ không…” Tập Hạo Thiên chỉ vào Shaω Eli của trường Samuel, “Tôi thấy em hay lao nhao lúc tranh tài nhất, em đi ra.”
Shaω Eli không phục: “Em có ồn ào thì sao mà bằng mấy người ở trường Damocles?”
“Tên oắt này bớt nói nhảm, ra khỏi hàng mau!” Tập Hạo Thiên sầm mặc cho hay. Cả đám Damocles ồn ã hết thì sao nhìn ra được riêng ai ầm ĩ hơn, còn liếc mắt nhìn Samuel một cái là thấy Shaω Eli nổi bật hơn hẳn.
Đại khái là bởi vì đánh hơi cường điệu với Vệ Tam một chút, bấy giờ Tập Hạo Thiên chiến đấu lại với sinh viên thì có thêm vài phần chỉ đạo, thiếu đi bầu không khí đối đầu chân chính.
“Vừa rồi ông ấy còn bảo khi đánh nhau còn phải chú ý đến tính mạng của mình.” Liêu Như Ninh nhỏ giọng nói chuyện với Vệ Tam, “Tôi thấy ông ấy muốn thử thực lực của cậu mới đúng.”
Máy quay trong tay Vệ Tam vẫn còn mở, cô để Liêu Như Ninh tránh xa mình tí để khỏi ghi lại lại giọng nói của cậu ta.
Mặc dù Vệ Tam đánh trúng Tập Hạo Thiên hai quyền nhưng không có nghĩa là cô thắng. Nếu chẳng phải giáo viên ngăn cản bọn họ thì rất khó biết thắng thua cuối cùng, dù sao Tập Hạo Thiên cũng không phải người ăn chay.
Chỉ bảo tới trưa, Tập Hạo Thiên cuối cùng cũng hài lòng: “Lần sau lại đến tìm các em để làm nóng người…”
Ông mạnh mẽ đảo ngược câu nói: “Để hướng dẫn mấy em.”
Tập Hạo Thiên rời đi rồi, Sơn Cung Dương Linh đứng ở phía trước: “Năm ngày đầu tiên là hướng dẫn đối chiến của giáo viên, về sau là huấn luyện giữa các em rồi chúng tôi tới chỉ bảo. Cho nên bây giờ lấy lại tinh thần, nhớ rõ từng câu nói của các thầy cô.”
“Vâng!”
“Được rồi, tan đi.” Sơn Cung Dương Linh phẫy tay.
Sau khi nhóm sinh viên này rời đi, các giáo viên đã nộp một cái bảng, trong đó họ chấm điểm các sinh viên chiến đấu.
“Vệ Tam có thói quen không tốt.” Có cô giáo nói với Giải Ngữ Mạn, “Tôi đã phát hiện từ trận đấu trước, kiểu gì phải tới về sau mới chịu bùng nổ.”
Mỗi người đều có chiêu thức bùng nổ. Ví dụ như lấy Cơ Sơ Vũ mà nói, cậu ta là một chiến sĩ độc lập cực kỳ ưu tú, mỗi một chiêu đều ở trong trạng thái cân bằng ưu tú, dù chỉ chọn ra một chiêu cũng ưu tú. Đối với cậu ta thì bùng nổ có nghĩa là gặp đối thủ rất mạnh, khi đó có ảnh hưởng tới đối thủ và cuối cùng bùng nổ gây choáng váng cho người bên ngoài. Nhưng chẳng giống như Vệ Tam, giai đoạn đầu cô bình thản như nước sau đó đột nhiên nâng cao, giống như cắn thuốc kí/ch thích.
Điểm quan trọng nhất là khi đối thủ không ở trong thời kỳ bùng nổ cường hãn mà Vệ Tam lại bùng nổ nên có vẻ khó hiểu.
“Sinh viên này có nhiều vấn đề lắm, tôi đã dạy rất nhiều lần, do mình dạy không tốt.” Giải Ngữ Mạn nói theo lời của giáo viên này, trong mắt bà thì nguyên nhân cho tình huống này của Vệ Tam là do thể chất.
Bác sĩ Tỉnh Thê đo được cảm giác của em ấy vẫn mãi là cấp S, nhưng thực tế Vệ Tam là một chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S. Cho nên loại bộc phát này theo như Giải Ngữ Mạn hiểu là chắc chắn vì sau khi Vệ Tam leo lên lên cấp 3S thì thực lực đã phát ra.
Vệ Tam, người tức giận bùng nổ vì cơ giáp bị phá hoại, giờ phút này đang vùi đầu ăn cơm trong căng tin.
“Ăn nhiều một chút, đến đấu trường rừng mưa nhiệt đới rồi còn không biết tụi mình ăn ba cái giống ôn gì nữa.” Dù sao Vệ Tam nghe thấy chữ “rừng mưa nhiệt đới” là trên lưng đã dâng lên một cảm giác lành lạnh.
“Nhưng tôi nghe Ngư Phó Tín nói côn trùng ở đây ngon lắm.” Liêu Như Ninh nói nhỏ, “Chờ hết 10 ngày này là tụi mình sẽ có thời gian đi ra ngoài dạo chơi 1 ngày.”
“Không thể đi dạo được.” Kim Kha không ăn cơm nhiều, cậu ấy vẫn còn cố nhớ các cách sinh tồn khác nhau trong rừng mưa nhiệt đới, “Tụi mình chuẩn bị tới Xưởng Đen ở đây xem sao, chờ cho đến khi cuộc thi kết thúc thì tụi mình lại ra ngoài đi dạo.”
Liêu Như Ninh suy nghĩ một chút cho hay: “Không sao, nói không chừng Xưởng Đen cung cấp thực phẩm đặc sắc.”
Vệ Tam ăn cơm xong trước, cô đứng dậy: “Tôi đi gặp bác sĩ trước, chưa chắc buổi trưa sẽ về ký túc xá.”
Mấy người giơ tay quơ quơ, Vệ Tam lập tức chạy xa. Sau một lát, Ứng Thành Hà cũng đứng dậy.
“Cậu muốn đi đâu?” Liêu Như Ninh ngẩng đầu hỏi.
“Đi lấy đồ chuyển phát nhanh.” Ứng Thành Hà, “Mua đồ trên mạng.”
Trong sân tập, tất cả mọi người đang vùi đầu huấn luyện. Không có cửa hàng đầy đủ giống khi còn ở trường nhưng người bình thường căng thẳng rất nhiều, làm gì có ai còn tâm trí mua đồ gì đó.
“Dây cao su buộc tóc?” Kim Kha ngước mắt hỏi.
Ứng Thành Hà gật đầu: “Một hộp.”
Khi anh đi đến cổng của sân diễn tập thì nhận được cuộc gọi từ người chuyển phát nhanh.
“Đây có phải là trò đùa tai ác của anh không?” Nhân viên chuyển phát nhanh lo lắng hỏi.
Ứng Thành Hà: “?”
“Địa chỉ này là một căn cứ quan trọng ở South Pasadena, đến gần bừa bãi sẽ bị bắt đó.” Nhân viên chuyển phát nhanh trốn tránh ở phía xa hỏi.
Ứng Thành Hà nói một tiếng với đội tuần tra ở cửa rồi mở cửa ra ngoài và đứng ở cổng: “Không phải là trò đùa, tôi tới lấy chuyển phát nhanh.”
Nhân viên chuyển phát nhanh do dự tới, ôm hộp đồ đưa vào tay Ứng Thành Hà. Thấy binh lính tuần tra ở cửa không có hành động gì, lúc này người nọ mới thở phào nhẹ nhõm: “Cậu là sinh viên của cuộc thi? Nghĩ gì mà mua đồ thế?”
“Có nhu cầu thì mua.” Ứng Thành Hà nhìn nhân viên chuyển phát nhanh, “Tại sao là người đến giao hàng mà không phải máy móc?”
Nhân viên chuyển phát nhanh: “... Không có điểm nhận hàng ở đây, cơ giáp không vào được, chỉ đành cho người tới.”
Bao nhiêu năm qua, căn cứ sân diễn tập South Pasadena hoàn toàn chẳng có ai nhận đồ chuyển phát, công ty đương nhiên không xây điểm chuyển phát nhanh ở đây. Khi anh chàng này được kêu tới còn tưởng rằng công ty cố ý hãm hại mình.
“South Pasadena mấy anh hơi nghiêm ngặt.” Ứng Thành Hà cười cười.
Anh ký nhận đồ chuyển phát nhanh xong bèn ôm một hộp dây buộc tóc trở về ký túc xá.
Kim Kha nhìn vào chiếc hộp cao nửa người: “… Một hộp?”
Hoắc Tuyên Sơn đi qua xốc thùng lên, toàn bộ đều là dây buộc tóc dây cao su màu đen: “Hộp này của cậu đúng là…”
Sợ là Vệ Tam phải dùng cả đời.
“Giá rẻ.” Ứng Thành Hà.
Không biết có “một hộp” dây buộc tóc đang chờ đợi mình, bây giờ Vệ Tam đang ngồi trong phòng y tế, phải đối mặt với các loại yêu cầu của bác sĩ Tỉnh.
“Tại sao cảm giác của cháu đột nhiên có thể tăng lên cấp 3S, cấp đã được đo trước đó là cấp S.” Tỉnh Thê nhìn Vệ Tam với vẻ mặt nghiêm túc.
“Có lẽ là do dịch dinh dưỡng của bác sĩ không tệ.” Vệ Tam suy nghĩ một chút rồi giơ ngón tay cái lên, “Dễ uống lắm.”
“... Tôi nghiêm túc hỏi cháu đấy. Gần đây có cảm thấy bất thường không.”
“Không có, cháu rất tốt.” Vệ Tam gãi gãi mặt, “Hôm nay vừa mới đấm người giải thích chính hai cú.”
Tỉnh Thê im lặng một lúc: “Xem ra cơ thể rất khỏe mạnh.”
“Cháu cũng cảm thấy như vậy.”
Tỉnh Thê đứng dậy, bác ấy ra hiệu cho Vệ Tam đi theo tới một cỗ máy kiểm tra cảm giác: “Cháu đo lại lần nữa đi.”
Vệ Tam làm theo lời bác ấy nói, cô đứng lên.
Điểm sáng màu cam tiếp tục tăng lên, vượt qua cấp S đến mức SS bỗng rơi trở lại cấp S. Nó dừng lại một lúc rồi tăng lên cấp SS, qua lại như vậy, cuối cùng nó dừng lại ở giữa hai mức này.
“Cấp S rưỡi?” Vệ Tam nhìn máy móc.
Tỉnh Thê: “… Cháu làm nó lên cấp 3S được không? Giống như hôm khám sức khỏe lớn vậy.”
Vệ Tam: “Cháu thử một chút.”
Sau khi cô nói điều đó thì vài phút sau, điểm sáng đã tăng cho đến 3S thì dừng lại.
“Bác sĩ Tỉnh, thế này có được không? Cháu hơi mệt.”
Tỉnh Thê cúi đầu nhìn bảng chép ghi lại số liệu cơ thể của Vệ Tam bất cứ lúc nào trên quang não, nó bằng phẳng. Chỉ có khoảnh khắc con bé tăng lên cấp 3S thì đường cong phồng lên như một cái túi nhỏ rồi rất nhanh đã hạ phẳng xuống.
Bác ấy ngẩng đầu nhìn Vệ Tam vẫn còn thần trí thanh tỉnh: “Có thể xuống rồi.”
Vệ Tam tiến lại gần liếc mắt nhìn quang não bác ấy: “Bác sĩ, bác đang nhìn số liệu của cháu hả? Cho cháu xem với.”
Tỉnh Thê gỡ sự riêng tư để cái bảng xuất hiện trước mặt cô.
“Nhìn rất bình thường, cái này là số liệu tâm tình cơ thể dao động?” Vệ Tam đăm chiêu, “Chả thấy mấy ai bình tĩnh như cháu.”
“Ừ, Ứng Tinh Quyết cũng không bằng phẳng như cháu.” Tỉnh Thê một lần nữa ngồi trở lại ghế làm việc của mình.
“?”
Vệ Tam đi theo: “Bác sĩ, nói chuyện đừng mang theo hàm ý, nghe cứ là lạ sao á. Cháu nghi bác đang ám chỉ cháu.”
Tỉnh Thê chả màng tới trò đùa của cô, bác ấy nói nghiêm túc: “Mức độ cảm giác của cháu chắc đang tăng lên… nửa cấp. Có thể điều khiển nó tăng lên cấp 3S là chuyện tốt, chứng tỏ cháu điều khiển cảm giác được chàng ngày càng nhiều. Sau này điều trị tốt thì còn có thể tiếp tục đi lên.”
Vệ Tam gật đầu: “Dạ biết.”
Tỉnh Thê lấy ra một hộp dịch dinh dưỡng từ bên dưới: “Dịch dinh dưỡng đã thay đổi một chút thành phần, trong thời gian này cháu cứ uống trước thứ này đi.”
Vệ Tam Nhất nhìn vào dịch dinh dưỡng màu hồng: “Đây là... vị dâu tây?”
“Đúng.” Tỉnh Thê giao cho cô, “Các thành phần dược liệu mới được thêm vào bên trong xung đột với mùi vị, mà tôi lại không có thời gian để nghiên cứu nên dùng luôn vị dâu tây. Cháu ráng chịu đựng, cứ nhắm mắt lại mà uống là xong.”
Vệ Tam nhìn chằm chằm vào hộp dịch dinh dưỡng màu hồng kia như có cừu hận sâu đậm, cô chậm chạp không lấy.
“Thành phần dịch dinh dưỡng này còn đậm hơn lúc trước, đến lúc đó đi thi đấu sẽ không xảy ra chuyện. Tôi đã sớm tính tới chuyện mấy cháu không có dịch dinh dưỡng chuyên dụng cấp 3S trong 10 ngày. Nếu mà chậm hơn thì coi như cháu gặp phiền phức rồi.”
“Lúc trước cũng không xảy ra vấn đề.” Vệ Tam không muốn uống cái này.
Tỉnh Thê đóng hộp luôn: “Cảm giác cháu được nâng lên nên dịch dinh dưỡng trước đó không phù hợp. Trở về đi. Cái gì mà không ra trò trống gì hết. Ứng Tinh Quyết ấy, người ta uống cũng hoàn toàn không thêm nước trái cây nào.”
“Anh ta là anh ta, cháu là cháu.” Vệ Tam thì thầm, “Bác sĩ, bác đổi đi, đừng nói bác…”
“Câm miệng.” Tỉnh Thê thấy chữ “yêu” sắp đi ra khỏi miệng cô bèn lập tức nói, “Mau ra ngoài đi, bằng không lần sau tôi sẽ tăng gấp đôi nước ép dâu tây.”
Vệ Tam giơ tay lên làm hành động kéo khóa miệng rồi xách cái hộp chạy mất.
Đợi cô rời đi, Tỉnh Thê đứng dậy đóng cửa lại. Bác ấy đứng trước cửa sổ nhìn một lúc lâu, mãi cho đến khi bóng lưng Vệ Tam hoàn toàn biến mất thì bác ấy mới trở lại chỗ ngồi của mình, mở lại dữ liệu đường cong và kéo đến thời gian đường cong vừa được ghi lại.
Qua hồi lâu, phòng y tế mới truyền ra một tiếng thở dài.
Lần này tới phòng y tế không kéo dài quá lâu nên còn có thời gian nghỉ trưa, Vệ Tam liền trở về ký túc xá.
Vừa trở về, Ứng Thành Hà đã chờ cô.
“Đã nói muốn tặng cậu một hộp dây cao su buộc tóc, đến rồi.” Ứng Thành Hà nhường một vị trí bên cạnh để lộ ra cái rương cao nửa người.
Vệ Tam thò đầu nhìn cái thùng có đầy dây buộc tóc thì đầu cô đầy dấu chấm hỏi: “Cái này là một hộp?”
“Thế nào?”
Vệ Tam giơ ngón tay cái lên: “Thành Hà, xứng danh thật đấy, làm người hào phóng thế này.”
Ứng Thành Hà vỗ vỗ lồng n.gực mình: “Cơ giáp sư đối nhân xử thế không hẹp hòi được.”
Vệ Tam: “...” Có chuyện gì xảy ra thế, luôn cảm thấy ngày hôm nay mấy người này mãi ám chỉ cô.
...
Năm ngày sinh viên chiến đấu với giáo viên, kế đó lắng nghe giải thích. Buổi sáng không có chiến đấu cơ giáp thì buổi chiều sẽ có, người của năm trường quân sự đều được chọn hết lần này đến lần khác, hiển nhiên có sinh viên lặp lại.
Vệ Tam chính là một trong số đó, cô bị thầy giáo ở viện Bình Thông chọn chiến đấu tay đôi lần thứ hai.
Lần này là đánh nhau không có cơ giáp, Vệ Tam chuyên môn gửi lời chào hỏi tới mặt người thầy này. Từ đầu thầy giáo không quay lại vì cho rằng chỉ là một loại thủ đoạn tấn công của cô.
Kết quả chờ Vệ Tam đánh xong một quyền thì cô vẫn còn muốn đánh tiếp. Rốt cuộc người thầy này hiểu được Vệ Tam cố ý muốn đánh vào mặt mình nên trong nháy mắt nổi giận và bắt đầu dạy dỗ cô, để Vệ Tam xem thế nào mới là cận chiến.
Về phần Vệ Tam, cô vẫn còn đắm chìm trong cú sốc vì sao mũi của giáo viên này không chảy máu, chả lẽ mũi bằng sắt à?
Lần thứ hai tìm ra cách thì cô đã thảm như cuộc đụng độ bạo lực giữa cảnh sát và người dân.
Không đợi được đến khi giáo viên bị chảy máu mũi, Vệ Tam đã bị giáo viên Viện Bình Thông dạy dỗ một trận trước, thiếu chút nữa cô đã bị thầy giáo đánh hộc máu.
“Cận chiến mà em bị đánh thành bộ dáng này, đúng là giáo viên của trường Damocles không dạy thì để tôi dạy em.” Giáo viên của Viện Bình Thông bẻ cánh tay Vệ Tam và đè cô xuống đất.
Mặt Vệ Tam dán sát sàn nhà, đột nhiên cô vùng lên cho chân đá trúng mũi giáo viên lần nữa.
Cuối cùng!
Giáo viên của viện Bình Thông vô thức buông tay che mũi mình, máu chảy ra từ ngón tay.
Cô nhìn về phía Ứng Tinh Quyết, anh vẫn lắc đầu như cũ.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Mặc dù đã nhìn tôi hai lần nhưng trái tim tôi vẫn chua xót
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Tập Hạo Thiên nhận lấy khăn giấy thầy giáo bên cạnh đưa tới, ông bịt mũi và giơ ngón tay chỉ Vệ Tam với biểu hiện vô cùng không hài lòng.
“Trở về đội.” Giải Ngữ Mạn nói với Vệ Tam.
Vệ Tam nhanh chóng trở lại đội ngũ trường Damocles và lắc lắc tay với mấy người Kim Kha tỏ vẻ Tập Hạo Thiên không có vấn đề.
“Hai quyền kia vừa rồi không tệ.” Tập Hạo Thiên sửa sang lại bản thân xong thì đứng trước mặt tất cả sinh viên quân sự. Ông cũng không cảm thấy mất mặt nhưng vẫn bất mãn với Vệ Tam, “Lúc trước vì sao phản ứng chậm như vậy? Cơ giáp của em cần phải tốn thời gian để nạp năng lượng à? Mỗi lần biểu hiện cứ kém cỏi như thế.”
Vệ Tam cúi đầu không nói lời nào bày một bộ dáng rất xấu hổ, trên thực tế là cô nghĩ thầm trước đó cô mãi quan sát ông ấy mà thôi.
Cơ giáp sư chưa từng thấy thế giới là như vậy, than ôi.
Nhìn thấy cơ giáp tốt và chiến sĩ độc lập ở cùng nhau thì dễ bị si mê.
“Được rồi, tôi chọn một người khác. Tốt hơn là có thể hạ gục tôi chứ không…” Tập Hạo Thiên chỉ vào Shaω Eli của trường Samuel, “Tôi thấy em hay lao nhao lúc tranh tài nhất, em đi ra.”
Shaω Eli không phục: “Em có ồn ào thì sao mà bằng mấy người ở trường Damocles?”
“Tên oắt này bớt nói nhảm, ra khỏi hàng mau!” Tập Hạo Thiên sầm mặc cho hay. Cả đám Damocles ồn ã hết thì sao nhìn ra được riêng ai ầm ĩ hơn, còn liếc mắt nhìn Samuel một cái là thấy Shaω Eli nổi bật hơn hẳn.
Đại khái là bởi vì đánh hơi cường điệu với Vệ Tam một chút, bấy giờ Tập Hạo Thiên chiến đấu lại với sinh viên thì có thêm vài phần chỉ đạo, thiếu đi bầu không khí đối đầu chân chính.
“Vừa rồi ông ấy còn bảo khi đánh nhau còn phải chú ý đến tính mạng của mình.” Liêu Như Ninh nhỏ giọng nói chuyện với Vệ Tam, “Tôi thấy ông ấy muốn thử thực lực của cậu mới đúng.”
Máy quay trong tay Vệ Tam vẫn còn mở, cô để Liêu Như Ninh tránh xa mình tí để khỏi ghi lại lại giọng nói của cậu ta.
Mặc dù Vệ Tam đánh trúng Tập Hạo Thiên hai quyền nhưng không có nghĩa là cô thắng. Nếu chẳng phải giáo viên ngăn cản bọn họ thì rất khó biết thắng thua cuối cùng, dù sao Tập Hạo Thiên cũng không phải người ăn chay.
Chỉ bảo tới trưa, Tập Hạo Thiên cuối cùng cũng hài lòng: “Lần sau lại đến tìm các em để làm nóng người…”
Ông mạnh mẽ đảo ngược câu nói: “Để hướng dẫn mấy em.”
Tập Hạo Thiên rời đi rồi, Sơn Cung Dương Linh đứng ở phía trước: “Năm ngày đầu tiên là hướng dẫn đối chiến của giáo viên, về sau là huấn luyện giữa các em rồi chúng tôi tới chỉ bảo. Cho nên bây giờ lấy lại tinh thần, nhớ rõ từng câu nói của các thầy cô.”
“Vâng!”
“Được rồi, tan đi.” Sơn Cung Dương Linh phẫy tay.
Sau khi nhóm sinh viên này rời đi, các giáo viên đã nộp một cái bảng, trong đó họ chấm điểm các sinh viên chiến đấu.
“Vệ Tam có thói quen không tốt.” Có cô giáo nói với Giải Ngữ Mạn, “Tôi đã phát hiện từ trận đấu trước, kiểu gì phải tới về sau mới chịu bùng nổ.”
Mỗi người đều có chiêu thức bùng nổ. Ví dụ như lấy Cơ Sơ Vũ mà nói, cậu ta là một chiến sĩ độc lập cực kỳ ưu tú, mỗi một chiêu đều ở trong trạng thái cân bằng ưu tú, dù chỉ chọn ra một chiêu cũng ưu tú. Đối với cậu ta thì bùng nổ có nghĩa là gặp đối thủ rất mạnh, khi đó có ảnh hưởng tới đối thủ và cuối cùng bùng nổ gây choáng váng cho người bên ngoài. Nhưng chẳng giống như Vệ Tam, giai đoạn đầu cô bình thản như nước sau đó đột nhiên nâng cao, giống như cắn thuốc kí/ch thích.
Điểm quan trọng nhất là khi đối thủ không ở trong thời kỳ bùng nổ cường hãn mà Vệ Tam lại bùng nổ nên có vẻ khó hiểu.
“Sinh viên này có nhiều vấn đề lắm, tôi đã dạy rất nhiều lần, do mình dạy không tốt.” Giải Ngữ Mạn nói theo lời của giáo viên này, trong mắt bà thì nguyên nhân cho tình huống này của Vệ Tam là do thể chất.
Bác sĩ Tỉnh Thê đo được cảm giác của em ấy vẫn mãi là cấp S, nhưng thực tế Vệ Tam là một chiến sĩ độc lập cấp siêu 3S. Cho nên loại bộc phát này theo như Giải Ngữ Mạn hiểu là chắc chắn vì sau khi Vệ Tam leo lên lên cấp 3S thì thực lực đã phát ra.
Vệ Tam, người tức giận bùng nổ vì cơ giáp bị phá hoại, giờ phút này đang vùi đầu ăn cơm trong căng tin.
“Ăn nhiều một chút, đến đấu trường rừng mưa nhiệt đới rồi còn không biết tụi mình ăn ba cái giống ôn gì nữa.” Dù sao Vệ Tam nghe thấy chữ “rừng mưa nhiệt đới” là trên lưng đã dâng lên một cảm giác lành lạnh.
“Nhưng tôi nghe Ngư Phó Tín nói côn trùng ở đây ngon lắm.” Liêu Như Ninh nói nhỏ, “Chờ hết 10 ngày này là tụi mình sẽ có thời gian đi ra ngoài dạo chơi 1 ngày.”
“Không thể đi dạo được.” Kim Kha không ăn cơm nhiều, cậu ấy vẫn còn cố nhớ các cách sinh tồn khác nhau trong rừng mưa nhiệt đới, “Tụi mình chuẩn bị tới Xưởng Đen ở đây xem sao, chờ cho đến khi cuộc thi kết thúc thì tụi mình lại ra ngoài đi dạo.”
Liêu Như Ninh suy nghĩ một chút cho hay: “Không sao, nói không chừng Xưởng Đen cung cấp thực phẩm đặc sắc.”
Vệ Tam ăn cơm xong trước, cô đứng dậy: “Tôi đi gặp bác sĩ trước, chưa chắc buổi trưa sẽ về ký túc xá.”
Mấy người giơ tay quơ quơ, Vệ Tam lập tức chạy xa. Sau một lát, Ứng Thành Hà cũng đứng dậy.
“Cậu muốn đi đâu?” Liêu Như Ninh ngẩng đầu hỏi.
“Đi lấy đồ chuyển phát nhanh.” Ứng Thành Hà, “Mua đồ trên mạng.”
Trong sân tập, tất cả mọi người đang vùi đầu huấn luyện. Không có cửa hàng đầy đủ giống khi còn ở trường nhưng người bình thường căng thẳng rất nhiều, làm gì có ai còn tâm trí mua đồ gì đó.
“Dây cao su buộc tóc?” Kim Kha ngước mắt hỏi.
Ứng Thành Hà gật đầu: “Một hộp.”
Khi anh đi đến cổng của sân diễn tập thì nhận được cuộc gọi từ người chuyển phát nhanh.
“Đây có phải là trò đùa tai ác của anh không?” Nhân viên chuyển phát nhanh lo lắng hỏi.
Ứng Thành Hà: “?”
“Địa chỉ này là một căn cứ quan trọng ở South Pasadena, đến gần bừa bãi sẽ bị bắt đó.” Nhân viên chuyển phát nhanh trốn tránh ở phía xa hỏi.
Ứng Thành Hà nói một tiếng với đội tuần tra ở cửa rồi mở cửa ra ngoài và đứng ở cổng: “Không phải là trò đùa, tôi tới lấy chuyển phát nhanh.”
Nhân viên chuyển phát nhanh do dự tới, ôm hộp đồ đưa vào tay Ứng Thành Hà. Thấy binh lính tuần tra ở cửa không có hành động gì, lúc này người nọ mới thở phào nhẹ nhõm: “Cậu là sinh viên của cuộc thi? Nghĩ gì mà mua đồ thế?”
“Có nhu cầu thì mua.” Ứng Thành Hà nhìn nhân viên chuyển phát nhanh, “Tại sao là người đến giao hàng mà không phải máy móc?”
Nhân viên chuyển phát nhanh: “... Không có điểm nhận hàng ở đây, cơ giáp không vào được, chỉ đành cho người tới.”
Bao nhiêu năm qua, căn cứ sân diễn tập South Pasadena hoàn toàn chẳng có ai nhận đồ chuyển phát, công ty đương nhiên không xây điểm chuyển phát nhanh ở đây. Khi anh chàng này được kêu tới còn tưởng rằng công ty cố ý hãm hại mình.
“South Pasadena mấy anh hơi nghiêm ngặt.” Ứng Thành Hà cười cười.
Anh ký nhận đồ chuyển phát nhanh xong bèn ôm một hộp dây buộc tóc trở về ký túc xá.
Kim Kha nhìn vào chiếc hộp cao nửa người: “… Một hộp?”
Hoắc Tuyên Sơn đi qua xốc thùng lên, toàn bộ đều là dây buộc tóc dây cao su màu đen: “Hộp này của cậu đúng là…”
Sợ là Vệ Tam phải dùng cả đời.
“Giá rẻ.” Ứng Thành Hà.
Không biết có “một hộp” dây buộc tóc đang chờ đợi mình, bây giờ Vệ Tam đang ngồi trong phòng y tế, phải đối mặt với các loại yêu cầu của bác sĩ Tỉnh.
“Tại sao cảm giác của cháu đột nhiên có thể tăng lên cấp 3S, cấp đã được đo trước đó là cấp S.” Tỉnh Thê nhìn Vệ Tam với vẻ mặt nghiêm túc.
“Có lẽ là do dịch dinh dưỡng của bác sĩ không tệ.” Vệ Tam suy nghĩ một chút rồi giơ ngón tay cái lên, “Dễ uống lắm.”
“... Tôi nghiêm túc hỏi cháu đấy. Gần đây có cảm thấy bất thường không.”
“Không có, cháu rất tốt.” Vệ Tam gãi gãi mặt, “Hôm nay vừa mới đấm người giải thích chính hai cú.”
Tỉnh Thê im lặng một lúc: “Xem ra cơ thể rất khỏe mạnh.”
“Cháu cũng cảm thấy như vậy.”
Tỉnh Thê đứng dậy, bác ấy ra hiệu cho Vệ Tam đi theo tới một cỗ máy kiểm tra cảm giác: “Cháu đo lại lần nữa đi.”
Vệ Tam làm theo lời bác ấy nói, cô đứng lên.
Điểm sáng màu cam tiếp tục tăng lên, vượt qua cấp S đến mức SS bỗng rơi trở lại cấp S. Nó dừng lại một lúc rồi tăng lên cấp SS, qua lại như vậy, cuối cùng nó dừng lại ở giữa hai mức này.
“Cấp S rưỡi?” Vệ Tam nhìn máy móc.
Tỉnh Thê: “… Cháu làm nó lên cấp 3S được không? Giống như hôm khám sức khỏe lớn vậy.”
Vệ Tam: “Cháu thử một chút.”
Sau khi cô nói điều đó thì vài phút sau, điểm sáng đã tăng cho đến 3S thì dừng lại.
“Bác sĩ Tỉnh, thế này có được không? Cháu hơi mệt.”
Tỉnh Thê cúi đầu nhìn bảng chép ghi lại số liệu cơ thể của Vệ Tam bất cứ lúc nào trên quang não, nó bằng phẳng. Chỉ có khoảnh khắc con bé tăng lên cấp 3S thì đường cong phồng lên như một cái túi nhỏ rồi rất nhanh đã hạ phẳng xuống.
Bác ấy ngẩng đầu nhìn Vệ Tam vẫn còn thần trí thanh tỉnh: “Có thể xuống rồi.”
Vệ Tam tiến lại gần liếc mắt nhìn quang não bác ấy: “Bác sĩ, bác đang nhìn số liệu của cháu hả? Cho cháu xem với.”
Tỉnh Thê gỡ sự riêng tư để cái bảng xuất hiện trước mặt cô.
“Nhìn rất bình thường, cái này là số liệu tâm tình cơ thể dao động?” Vệ Tam đăm chiêu, “Chả thấy mấy ai bình tĩnh như cháu.”
“Ừ, Ứng Tinh Quyết cũng không bằng phẳng như cháu.” Tỉnh Thê một lần nữa ngồi trở lại ghế làm việc của mình.
“?”
Vệ Tam đi theo: “Bác sĩ, nói chuyện đừng mang theo hàm ý, nghe cứ là lạ sao á. Cháu nghi bác đang ám chỉ cháu.”
Tỉnh Thê chả màng tới trò đùa của cô, bác ấy nói nghiêm túc: “Mức độ cảm giác của cháu chắc đang tăng lên… nửa cấp. Có thể điều khiển nó tăng lên cấp 3S là chuyện tốt, chứng tỏ cháu điều khiển cảm giác được chàng ngày càng nhiều. Sau này điều trị tốt thì còn có thể tiếp tục đi lên.”
Vệ Tam gật đầu: “Dạ biết.”
Tỉnh Thê lấy ra một hộp dịch dinh dưỡng từ bên dưới: “Dịch dinh dưỡng đã thay đổi một chút thành phần, trong thời gian này cháu cứ uống trước thứ này đi.”
Vệ Tam Nhất nhìn vào dịch dinh dưỡng màu hồng: “Đây là... vị dâu tây?”
“Đúng.” Tỉnh Thê giao cho cô, “Các thành phần dược liệu mới được thêm vào bên trong xung đột với mùi vị, mà tôi lại không có thời gian để nghiên cứu nên dùng luôn vị dâu tây. Cháu ráng chịu đựng, cứ nhắm mắt lại mà uống là xong.”
Vệ Tam nhìn chằm chằm vào hộp dịch dinh dưỡng màu hồng kia như có cừu hận sâu đậm, cô chậm chạp không lấy.
“Thành phần dịch dinh dưỡng này còn đậm hơn lúc trước, đến lúc đó đi thi đấu sẽ không xảy ra chuyện. Tôi đã sớm tính tới chuyện mấy cháu không có dịch dinh dưỡng chuyên dụng cấp 3S trong 10 ngày. Nếu mà chậm hơn thì coi như cháu gặp phiền phức rồi.”
“Lúc trước cũng không xảy ra vấn đề.” Vệ Tam không muốn uống cái này.
Tỉnh Thê đóng hộp luôn: “Cảm giác cháu được nâng lên nên dịch dinh dưỡng trước đó không phù hợp. Trở về đi. Cái gì mà không ra trò trống gì hết. Ứng Tinh Quyết ấy, người ta uống cũng hoàn toàn không thêm nước trái cây nào.”
“Anh ta là anh ta, cháu là cháu.” Vệ Tam thì thầm, “Bác sĩ, bác đổi đi, đừng nói bác…”
“Câm miệng.” Tỉnh Thê thấy chữ “yêu” sắp đi ra khỏi miệng cô bèn lập tức nói, “Mau ra ngoài đi, bằng không lần sau tôi sẽ tăng gấp đôi nước ép dâu tây.”
Vệ Tam giơ tay lên làm hành động kéo khóa miệng rồi xách cái hộp chạy mất.
Đợi cô rời đi, Tỉnh Thê đứng dậy đóng cửa lại. Bác ấy đứng trước cửa sổ nhìn một lúc lâu, mãi cho đến khi bóng lưng Vệ Tam hoàn toàn biến mất thì bác ấy mới trở lại chỗ ngồi của mình, mở lại dữ liệu đường cong và kéo đến thời gian đường cong vừa được ghi lại.
Qua hồi lâu, phòng y tế mới truyền ra một tiếng thở dài.
Lần này tới phòng y tế không kéo dài quá lâu nên còn có thời gian nghỉ trưa, Vệ Tam liền trở về ký túc xá.
Vừa trở về, Ứng Thành Hà đã chờ cô.
“Đã nói muốn tặng cậu một hộp dây cao su buộc tóc, đến rồi.” Ứng Thành Hà nhường một vị trí bên cạnh để lộ ra cái rương cao nửa người.
Vệ Tam thò đầu nhìn cái thùng có đầy dây buộc tóc thì đầu cô đầy dấu chấm hỏi: “Cái này là một hộp?”
“Thế nào?”
Vệ Tam giơ ngón tay cái lên: “Thành Hà, xứng danh thật đấy, làm người hào phóng thế này.”
Ứng Thành Hà vỗ vỗ lồng n.gực mình: “Cơ giáp sư đối nhân xử thế không hẹp hòi được.”
Vệ Tam: “...” Có chuyện gì xảy ra thế, luôn cảm thấy ngày hôm nay mấy người này mãi ám chỉ cô.
...
Năm ngày sinh viên chiến đấu với giáo viên, kế đó lắng nghe giải thích. Buổi sáng không có chiến đấu cơ giáp thì buổi chiều sẽ có, người của năm trường quân sự đều được chọn hết lần này đến lần khác, hiển nhiên có sinh viên lặp lại.
Vệ Tam chính là một trong số đó, cô bị thầy giáo ở viện Bình Thông chọn chiến đấu tay đôi lần thứ hai.
Lần này là đánh nhau không có cơ giáp, Vệ Tam chuyên môn gửi lời chào hỏi tới mặt người thầy này. Từ đầu thầy giáo không quay lại vì cho rằng chỉ là một loại thủ đoạn tấn công của cô.
Kết quả chờ Vệ Tam đánh xong một quyền thì cô vẫn còn muốn đánh tiếp. Rốt cuộc người thầy này hiểu được Vệ Tam cố ý muốn đánh vào mặt mình nên trong nháy mắt nổi giận và bắt đầu dạy dỗ cô, để Vệ Tam xem thế nào mới là cận chiến.
Về phần Vệ Tam, cô vẫn còn đắm chìm trong cú sốc vì sao mũi của giáo viên này không chảy máu, chả lẽ mũi bằng sắt à?
Lần thứ hai tìm ra cách thì cô đã thảm như cuộc đụng độ bạo lực giữa cảnh sát và người dân.
Không đợi được đến khi giáo viên bị chảy máu mũi, Vệ Tam đã bị giáo viên Viện Bình Thông dạy dỗ một trận trước, thiếu chút nữa cô đã bị thầy giáo đánh hộc máu.
“Cận chiến mà em bị đánh thành bộ dáng này, đúng là giáo viên của trường Damocles không dạy thì để tôi dạy em.” Giáo viên của Viện Bình Thông bẻ cánh tay Vệ Tam và đè cô xuống đất.
Mặt Vệ Tam dán sát sàn nhà, đột nhiên cô vùng lên cho chân đá trúng mũi giáo viên lần nữa.
Cuối cùng!
Giáo viên của viện Bình Thông vô thức buông tay che mũi mình, máu chảy ra từ ngón tay.
Cô nhìn về phía Ứng Tinh Quyết, anh vẫn lắc đầu như cũ.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Mặc dù đã nhìn tôi hai lần nhưng trái tim tôi vẫn chua xót
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Đánh giá:
Truyện Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Story
Chương 172
10.0/10 từ 46 lượt.