Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 148
323@-“không ra tay”
Sau khi tin về việc chỉ huy chính của trường Đế Quốc bị một chiến sĩ độc lập của trường Damocles vớt được trong đội mình truyền ra ngoài, buổi phát sóng trực tiếp của trường Damocles lại một lần nữa bị người ta chen tới. Tất cả mọi người đều muốn xem người của trường Damocles sẽ xử lý như thế nào với chỉ huy chính của trường Đế Quốc.
[Kinh thế, tại sao trận đấu nào mấy người ở trường Damocles cũng toàn có mấy hoạt động lộn xộn mới vậy?]
[Cái này phải hỏi Vệ Tam đi, bạn ấy làm mà.]
[Bọn họ còn chưa ra tay sao? Tôi rất lo!]
[Nếu không ra tay lỡ mà Ứng Tinh Quyết tỉnh lại, khôi phục cảm giác, nói không chừng có thể nghịch chuyển cục diện.]
[Đúng vậy, cảm giác Ứng Tinh Quyết rất đáng sợ, không phải người bên trường Damocles chưa từng thấy. Nếu không nhanh chóng ra tay thì không kịp! Trường Damocles, các bạn hãy đứng lên! Một cơ hội tuyệt vời!]
[Chỉ có tôi cảm thấy họ không có ý định làm điều đó à? Mấy thành viên chủ lực đã coi thường Ứng Tinh Quyết, còn các thành viên của đội tuyển trường thì làm việc riêng của mình.]
[Thật ra dựa theo phẩm hạnh của trường Damocles ở giải trước đây, bọn họ đúng là không ra tay thật. Nhưng lần này thì khó nói, rất khó nắm bắt từng người trong đội chủ lực, lúc nào chỗ nào cũng đưa ra ý định lum la.]
Trong khi mọi người suy đoán trong chương trình trực tiếp, MC tại hiện trường trực tiếp cũng tạm thời không biết bước tiếp theo của trường Damocles.
Thật vậy, trận nào Damocles cũng có hành động bạo loạn, lần này thậm chí còn quậy lên tới trời.
“Các anh chị có nghĩ người của trường Damocles sẽ ra tay hay không?” Tập Hạo Thiên chủ động hỏi, nội tâm ông tràn ngập tò mò.
Dù nhìn bằng góc độ nào thì ra tay là hành động thông thường. Nếu thay thế bằng bất kỳ người nào trong trường quân sự hoặc bản thân ông, tất cả sẽ chọn để làm như thế. Nhưng chẳng biết làm sao mà sâu thẳm trong trái tim của Tập Hạo Thiên lại có một niềm hy vọng.
Ông hy vọng những người ở trường Damocles sẽ không ra tay.
Ngư Thiên Hà nhìn vào đội ngũ của trường quân sự Damocles trong màn ảnh: “Họ không sai dù lựa chọn như thế nào.”
Lộ Chính Tân không lên tiếng, ông tựa lưng vào ghế nhìn vào người của trường Damocles như có điều suy nghĩ.
Tông Chính Việt Nhân ở trong phòng mình mở hai kênh livestream. Sự chú ý của anh ta đang đặt toàn bộ ở bên trường Damocles. Anh ta cười lạnh một tiếng, rõ ràng mấy người đội chủ lực Damocles này sẽ không ra tay với Ứng Tinh Quyết.
Không hiểu thấu!
Một cơ hội tốt như vậy được đặt trước mắt, hoàn toàn có thể làm tổn thương trường Đế Quốc nhưng bọn họ lại không ra tay.
Rõ ràng Vệ Tam kia ra tay với anh không nhẹ chút nào, còn nay lại muốn nói đạo nghĩa?
Rốt cuộc bọn họ có biết người mạnh nhất trong giải đấu lần này là ai hay không, chính là Ứng Tinh Quyết đang nằm bất tỉnh đấy.
...
Đấu trường Tháp Tây.
“Tỉnh rồi?” Vệ Tam ngồi trên tảng đá ngầm nhìn Kim Kha mở mắt ra, “Bây giờ trời tối rồi.”
Kim Kha ngồi dậy, sờ đầu, bây giờ cậu hơi chóng mặt: “Mọi người đều ổn hả?”
“Không có chuyện gì đâu á. Có mấy thành viên bị thương thì bôi thuốc xong là ổn rồi nè.” Vệ Tam cẩn thận giải thích.
Kim Kha nhíu mày, chậm rãi tỉnh táo lại. Cậu nhìn chằm chằm Vệ Tam: “Cậu nói chuyện tha thiết như vậy là đã làm cái gì rồi?”
Vệ Tam: “...”
Khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp.
[Ha ha ha ha ha ha, cười chết, chỉ huy Kim cứ thế đã nhận ra có gì đó không đúng quá nhanh!]
[Bắt đầu từ đâu? Đội viên nhà cậu nhặt được chỉ huy chính nhà người ta à?]
[Ha ha ha ha ha ha, làm thế sao bây giờ. Đúng là không làm fan sai người, trường Damocles là nhóm quậy nhất.]
[Vệ Tam, mau nói đi, tôi muốn lập tức nhìn thấy biểu hiện của chỉ huy Kim.]
[Các cậu nói chỉ huy Kim có ra tay hay không?]
[Khó nói lắm, chỉ huy có những cân nhắc riêng của mình, nhưng cảm thấy rằng mấy người của đội chủ lực chả khác gì nhau.]
...
Vệ Tam ho một tiếng, nhỏ giọng cho hay: “Tớ vớt Ứng Tinh Quyết lên.”
Kim Kha nghi mình còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, bằng không vì sao mỗi chữ Vệ Tam nói ra cậu đều nghe rõ nhưng lúc ghép lại thì nghe chả hiểu gì sất: “Cậu nói cái gì?”
Vệ Tam hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhanh chóng nói: “Tàu biển vũ trụ vỡ nên tớ tiện tay vớt một người, vớt được Ứng Tinh Quyết. Hiện tại anh ta đang ở trong đội ngũ của chúng ta.”
Lần này Kim Kha hiểu rõ từng từ mà Vệ Tam nói, cuối cùng: “...”
Cậu thà không hiểu thì hơn, giờ đầu càng ngày càng đau.
Sau một lúc im lặng, Kim Kha hỏi cô: “Ứng Tinh Quyết đâu?”
“Còn đang hôn mê bên trong, vừa rồi Thành Hà cho uống dịch dinh dưỡng.” Vệ Tam chột dạ trả lời.
“Chờ Ứng Tinh Quyết tỉnh lại rồi bảo anh ta nhanh chóng rời đi.” Kim Kha đau đầu, “Người gì mà còn chiếm dịch dinh dưỡng của chúng ta.”
Vệ Tam cúi đầu nhìn tay mình, tay này lúc ấy sao lại không nghe sai khiến, cứ vớt Ứng Tinh Quyết lên.
Hiện trường trực tiếp, các thầy cô giáo trường Đế Quốc nghe Kim Kha lên tiếng thì trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm giác không đúng. Khi nào chỉ huy mạnh nhất của trường Đế Quốc của họ rơi vào tình trạng bị trường Damocles quyết định sinh tử.
Trên mặt các thầy cô của trường Damocles không khó coi như các giáo viên khác tưởng tượng. Hạng Minh Hóa ngược lại thoải mái hơn, ông còn chửi bới nhóm sinh viên này với Giải Ngữ Mạn: “Hết trận này tới trận khác, tôi không nghĩ ra tiếp theo tụi nó còn làm ra cái gì mới được.”
Giải Ngữ Mạn cười nói: “Đây mới là sinh viên của trường Damocles chúng ta.”
Bên ngoài thì hay giở mánh khóe nhưng thực sự bên trong vẫn giữ vững tinh thần là người Damocles.
Đấu trường Tháp Tây.
Không giống như bầu không khí kỳ lạ của trường Damocles, tâm trạng của đội ngũ trường khác đúng là cực kỳ phức tạp.
Trường Đế Quốc thì không cần phải nói. Họ tìm không ra chỉ huy chính làm đội ngũ dường như mất tinh thần, người đáng tin cậy đã mất, khó trách làm bọn họ xuống tinh thần.
Trường Samuel và viện Bình Thông đã mong mỏi được nghe tiếng thông báo trường Damocles và Đế Quốc bị loại kể từ khi cơn bão bắt đầu.
Kết quả là cơn bão đã tan, trời sáng lại từ cảnh tối, nhưng họ lại chẳng nghe thấy bất kỳ trường quân sự nào bị loại từ kênh thông báo.
Nhưng về sau họ lần lượt nhìn thấy chùm ánh sáng của hai trường này lúc họ gi/ết chết tinh thú, rõ ràng là con tàu biển đã bị phá hủy.
“Cướp đồ của tụi này mà còn tưởng đến đảo đích một cách an toàn được à?” Shaω Eli hả hê, “Chả phải cuối cùng tàu cũng lật.”
Jill Gil Wood: “... Nhưng không ai bị loại trong số đó.”
Một cơn bão lớn như vậy mà chỉ phá mỗi tàu biển vũ trụ còn người thì chẳng làm sao, có thể tưởng tượng thực lực của hai trường quân sự đáng sợ như thế nào.
Shaω Eli vốn ghét Jill Gil Wood vì cô nàng là một cấp SS, luôn luôn nghĩ rằng cô ấy đã kéo chân của trường Samuel. Cơ mà bây giờ biết rằng Jill Gil Wood có thể tiến lên cấp 3S thì trong lòng gã ta ghen tị với cô ấy còn nhiều hơn.
“Lật tàu biển không phải là chuyện tốt à?” Shaω Eli hỏi ngược lại, “Tốt hơn so với tàu không lật.”
“Được rồi, chú tâm lên đường.” Cao Học Lâm ngăn cản hai người tiếp tục cãi nhau.
Bây giờ trường Damocles ở gần đảo cuối cùng nhất, trường Đế Quốc ở vị trí thứ hai, tiếp theo là viện Bình Thông. Còn South Pasadena thậm chí đã đến trước trường Samuel của họ.
Trong lòng Cao Học Lâm nôn nóng, còn có Shaω Eli, một cái loa không có não mà cứ la lên làm anh ta càng thấy phiền.
...
Kim Kha trừng mắt nhìn cô trước khi nói: “Tụi mình phải đến gần hòn đảo này trước, sau đó vượt biển, leo núi, rồi đi dọc theo bãi đá ngầm này.”
“Là có thể tới đảo đích luôn?” Liêu Như Ninh bên cạnh chen vào.
“... Nghĩ hay thật.” Kim Kha mở bản đồ ra, “Phải qua một đoạn đường biển mới lên đảo cuối. Đoán chừng ở đây sẽ có tinh thú cấp cao, ít nhất là 3S. Trong biển có nhiều con ngang ngược lắm nên đi tới không đơn giản đâu.”
Ứng Tinh Quyết còn chưa tỉnh lại chắc là thân thể đang tự tu dưỡng. Kim Kha quay đầu nhìn thấy củ khoai lang nóng bỏng này thì tâm tình muốn hỏng luôn: “Vệ Tam, cậu vớt người, cậu tính xem đi.”
“Không, anh ấy là anh họ Thành Hà đấy.” Vệ Tam theo bản năng cự tuyệt.
Ứng Thành Hà lập tức nói: “Anh họ nên có quan hệ cách xa, không thân. Vẫn nên cho cậu lo, tôi là một cơ giáp sư yếu ớt mắc che chở chỉ huy chứ không bảo vệ được mình.”
Tim Vệ Tam mệt mỏi: “Gặp tinh thú thì tính sao đây? Cơ giáp của tôi cũng không nhét nổi hai người, cản trở tôi đánh nhau.”
Kim Kha bỏ lại một câu: “Các cậu tự nghĩ biện pháp.”
Đội chủ lực nhìn nhau, Hoắc Tuyên Sơn dẫn đầu xoay người rời đi, lúc này Liêu Như Ninh học thông minh cũng chạy theo.
“Thành Hà...”
Ứng Thành Hà cũng nhấc chân bỏ chạy.
Vệ Tam: “...”
Đội ngũ bắt đầu chỉnh đốn chuẩn bị đi. Vệ Tam đi đến bên cạnh Ứng Tinh Quyết, nhìn chằm chằm vào anh: “Cho anh ba giây tỉnh lại, một, hai...”
Ứng Tinh Quyết chẳng hề phản ứng, vẫn nằm trên mặt đất như cũ.
Vệ Tam nhận số mệnh, dứt khoát đỡ người đứng dậy.
“Thành Hà đang sửa cơ giáp của mình.” Một lát sau, Liêu Như Ninh xoay người trở về giúp cô cùng nâng Ứng Tinh Quyết, “Đến lúc đó hai người bọn họ ở trong cùng một cơ giáp được.”
Như vậy tính phòng hộ của cơ giáp Ứng Thành Hà sẽ giảm xuống, các chiến sĩ độc lập chủ lực khác phải luôn chú ý.
Chờ Ứng Thành Hà sửa xong cơ giáp của mình, anh nhận Ứng Tinh Quyết. Niếp Hạo Tề trong đội tuyển trường và Ứng Thành Hà mang Ứng Tinh Quyết đi, như vậy Vệ Tam có thể ra tay.
Kim Kha chờ họ sắp xếp xong mới ra hiệu rời đi.
Con đường bãi đá ngầm đi chẳng dễ, đường biển cũng khó đi, đặc biệt là đối với Kim Kha, người vừa mới tỉnh lại không bao lâu. Cảm giác của cậu ấy đã khô cạn, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào sự cố găng của đội viên.
Rõ ràng chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi nhưng đi bộ có vẻ rất chậm.
Theo thời gian thi đấu trôi đi, các trường đều rơi vào tình trạng mệt mỏi như vậy.
Hiện trường trực tiếp.
“Viện Bình Thông hình như đang nghẹn một hơi.” Lộ Chính Tân nhìn màn hình trực tiếp của viện Bình Thông, “Muốn vượt qua trường Đế Quốc.”
Tập Hạo Thiên ngước mắt lên: “Ưu thế cũng không rõ ràng.”
“Nhưng trạng thái khác nhau, trường Đế Quốc mất chỉ huy chính thì cảm xúc đã ở mức thấp nhất. Ngược lại viện Bình Thông mất đi chiến sĩ độc lập mạnh nhất đã khơi ý chí hừng hực.” Lộ Chính Tân nhướng mày cười, “Trường Đế Quốc nhìn như cường hãn nhưng thật ra đã tan rã không ít.”
Ngư Thiên Hà nhìn vào ống kính trực tiếp của năm trường, trong lòng bà đồng ý với những gì Lộ Chính Tân nói. Trong đó trường có biểu hiện tốt nhất tuyệt đối là trường Damocles.
Khi thời gian thi đấu ở đấu trường Tháp Tây trôi qua, ngoại trừ South Pasadena không có bất kỳ vấn đề gì vì họ bị tụt lại phía sau một mình nên tránh được tranh chấp và chỉ vật lộn với tinh thú, các tật xấu của mấy trường khác đã dần dà xuất hiện. Này thì không tin tưởng lẫn nhau còn đâm thêm một đao, đúng là sau khi mất người mạnh nhất trong đội, đội bọn họ cứ thế ở trong một trạng thái mờ mịt.
Ngược lại, trường Damocles thấy tàu biển vỡ rồi và chỉ huy chính rơi vào hôn mê thì chiến sĩ độc lập hạng nhẹ bay lên giữa trời cùng một lúc để dẫn dắt các thành viên đội tuyển di chuyển theo một hướng; hai thành viên chủ lực trong đội thì cho chiến sĩ độc lập hạng nặng chạy tới đuôi tàu để hộ tống thành viên đội tuyển trường rời đi; cơ giáp sư của đội chủ lực chỉ làm một việc là giữ chặt cơ giáp chỉ huy chính, mang cậu ấy đi về phía đồng đội.
Sau khi lên bờ, mọi người làm một cách đâu vào đấy như những gì họ đã làm vô số lần trước đây, như thể chỉ huy chính vẫn còn.
Sao Huyễn Dạ.
Ứng Nguyệt Dung làm xong chuyện phòng tuyến thì trở lại quân khu nghỉ ngơi. Bà mở kênh phát sóng trực tiếp của trường Đế Quốc muốn xem tình huống hiện tại của bọn họ, cơ mà bà vừa liếc mắt một cái đã chẳng thấy Ứng Tinh Quyết.
Bà cho rằng ống kính không quay được Ứng Tinh Quyết bèn nhẫn nại chờ một hồi, nhưng một hồi lại thêm một hồi trôi qua, bà cũng thấy toàn bộ đội ngũ rồi mà nào có thấy Ứng Tinh Quyết đâu.
Trong lòng Ứng Nguyệt Dung thót một cái cho rằng xảy ra chuyện mới làm cháu mình bị loại. Thế là bà mở danh sách bị loại.
Trong nháy mắt khi mở danh sách, Ứng Nguyệt Dung còn đang suy nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới làm Ứng Tinh Quyết, một chỉ huy chính cấp 3S, bị loại.
Rớt cuộc mở danh sách xong, người đầu tiên bà thấy trên giấy rõ rành là Tông Chính Việt Nhân ở viện Bình Thông.
Đây là chuyện quái gì đây?
Ứng Nguyệt Dung cau mày, lật lại toàn bộ danh sách bị loại, bà vẫn không nhìn thấy tên Ứng Tinh Quyết.
Chuyện gì đang xảy ra?
Ứng Nguyệt Dung gọi thẳng cho nhân viên làm việc ở hiện trường trực tiếp của Sao Tây Tháp, hỏi đấu trường bây giờ đã xảy ra chuyện gì.
“Cái đó, chỉ huy Ứng, cô…” Nhân viên ấp úng.
“Có cái gì thì nói thẳng đi.” Ứng Nguyệt Dung ngồi không nổi, đứng dậy nói lạnh căm căm.
Nhân viên lau mồ hôi trên trán: “Ứng, Ứng Tinh Quyết bị Vệ Tam của trường Damocles vớt đi rồi.”
Ứng Nguyệt Dung sửng sốt: “Cậu nói cái gì?”
“Cái đó, cô xem livestream của trường Damocles sẽ biết.” Nhân viên tự hỏi, con mẹ nó chứ sao anh đoán được chuyện thành ra vậy? Trong thời gian ngắn thì giải thích rõ sao mà được.
Ứng Nguyệt Dung “bíp” tắt kênh liên lạc và mở kênh phát sóng trực tiếp của trường Damocles. Bà xem một hồi, đúng thật đã thấy Ứng Tinh Quyết.
“... ”
Sự phát triển của chuyện này làm bà không thể hiểu, ngay cả khi Ứng Nguyệt Dung là một chỉ huy cấp 3S cực kỳ ưu tú.
Ứng Nguyệt Dung chỉ đành mua một lúc năm kênh trực tiếp. Bà tua nhanh ngay từ đầu đến khi hai trường quân sự hợp lực để đối phó với bức tường biển bèn không khỏi theo bản năng gật đầu khen ngợi. Đến cuối cùng tàu biển bị quái vật khổng lồ bất thình lình đập nát, bà nhìn chằm chằm Ứng Tinh Quyết theo boong tàu trượt xuống cùng cơ giáp của mình thì tức giận cùng cực. Những người xung quanh đã chết hết hay gì mà không có ai bảo vệ chỉ huy chính.
Tổng binh duy nhất của đội tuyển trường ra sức chạy về phía Ứng Tinh Quyết cũng bị sóng đánh gục.
Từ đây về sau, Ứng Tinh Quyết không còn xuất hiện trong màn hình trực tiếp của trường Đế Quốc.
Ứng Nguyệt Dung đặt ánh mắt ở bên phía trường Damocles, nhìn bọn họ tổ chức lên bờ một cách có trật tự rồi kiểm kê nhân số, cái này càng làm bà thêm bất mãn với biểu hiện của trường Đế Quốc.
Cuối cùng ống kính lia tới cảnh Vệ Tam và Hoàng Kim Khải dưới chân cô.
Ứng Nguyệt Dung nhìn chằm chằm vào sự phát triển của trường Quân sự Damocles: “...”
Bà tự nhận mình có kinh nghiệm sống phong phú, cái gì cũng đã gặp qua, sau này bất kể nhìn thấy cái gì cũng có thể giữ bình tĩnh, nhưng đối mặt với cảnh này thì bà lại cạn lời.
Cái này thì gọi là phát triển gì đây?
Dâng thẳng người lợi hại nhất của trường mình đến tay trường quân sự đối thủ.
Ứng Nguyệt Dung nặng nề thở ra một hơi, giơ tay xoa huyệt thái dương. Nếu người của trường Quân sự Damocles ra tay với Ứng Tinh Quyết thì thôi, đơn giản chỉ là tự mình phá mình.
Nhưng... Nhưng họ không ra tay như vậy.
Trường Quân sự Damocles ngay lập tức nâng cao hình ảnh của mình.
Ứng Nguyệt Dung không có tâm tư tiếp tục xem, bà rời khỏi kênh phát sóng trực tiếp, mở Tinh Võng và xem các tin tức khác.
Đúng như dự đoán, trên mạng Tinh Võng đã có một cuộc thảo luận sôi nổi về hành vi của trường Quân sự Damocles. Chúng không có ngoại lệ, tên của trường Damocles một lần nữa khắc sâu trong lòng tất cả mọi người.
Việc chiếm được trường Damocles coi bộ có khó khăn, sợ là tới 10 năm sau.
Không, miễn là đội chủ lực của trường Damocles ở giải này vẫn còn, ít nhất là 50 năm, các trường quân sự khác đừng mong tới chuyện giành được nó.
Đấu trường Tháp Tây.
Ứng Thành Hà mang theo anh họ vào cơ giáp của mình. Anh ở trong khoang cơ giáp và toàn tâm toàn ý nhìn đội ngũ chiến đấu xuyên thấu qua cửa sổ, hoàn toàn không chú ý tới Ứng Tinh Quyết bên cạnh đã mở mắt ra.
Ứng Tinh Quyết mở mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là nhìn ống nghiệm bên hông mình, sương mù đen bên trong vẫn có trạng thái trước đó, bị cảm giác của anh giam cầm chặt chẽ.
Đánh giá xung quanh, Ứng Tinh Quyết phát hiện mình đang ở bên trong cơ giáp, hơn nữa có thêm một Ứng Thành Hà ngồi ở vị trí chủ cơ giáp bên cạnh. Không khó để biết anh đang ở trong Rùa Bất Tử, cơ giáp của Ứng Thành Hà.
Anh chỉ nhớ rằng sau khi nhìn thấy bức tường biển tan đi thì mình rơi vào hoảng loạn, phía sau hoàn toàn là vùng tăm tối, chẳng còn biết gì khác nữa.
Ứng Tinh Quyết theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, là mấy người Vệ Tam và Liêu Như Ninh đang chiến đấu với tinh thú, không có bất kỳ bóng dáng của người trường Đế Quốc.
“Các em tách ra khỏi trường Đế Quốc?” Ứng Tinh Quyết hỏi Ứng Thành Hà.
Ứng Thành Hà đang khẩn trương nhìn mấy người trong đội chủ lực chiến đấu, lúc nào cũng chú ý đến tình huống hư hỏng của cơ giáp bọn họ. Anh nghe vậy thuận miệng trả lời: “Đã tách ra từ sớm rồi, bọn họ cũng không tìm tới, chỉ huy chính còn ở trong tay chúng ta.”
“Phải không?” Ứng Tinh Quyết hạ mắt hạ giọng hỏi.
“Cũng không phải, nếu không phải Vệ Tam tiện tay vớt được thì anh họ tôi...” Ứng Thành Hà đột nhiên quay đầu, “Anh! Anh, anh tỉnh rồi?”
Thành thật mà nói Ứng Thành Hà hơi sợ Ứng Tinh Quyết, nhất là trong không gian kín chỉ có hai người.
Ứng Tinh Quyết ngước mắt lên: “Cảm ơn vì mấy em đã cứu anh.”
Ứng Thành Hà vội vàng phủi tay, gấp rút nói lời từ trong lòng: “Chuyện này không liên quan đến em, khi tàu biển vũ trụ vỡ thì em chỉ chú ý tới Kim Kha. Là Vệ Tam vớt anh lên, anh nếu đã tỉnh thì mau đi đi. Kim Kha nói anh ở chỗ này chỉ lãng phí dịch dinh dưỡng của tụi em.”
Nói xong Ứng Thành Hà đã câm miệng, cái này nói hơi thẳng thừng rồi
“Chờ các em giết xong tinh thú thì anh liền đi ra ngoài.” Ứng Tinh Quyết nói xong thì ho liên tiếp vài tiếng, ho ra cả máu tụ trong ngực.
Ứng Thành Hà bên cạnh thấy vậy thì càng khẩn trương. Anh vội vàng lấy ra dịch dinh dưỡng và khăn giấy từ trong cái hộp: “Anh, anh lau trước rồi uống dịch dinh dưỡng đi.”
Anh vừa nhìn thấy Ứng Tinh Quyết ho ra máu đã không tự chủ được nhớ tới bộ dáng năm đó Ứng Tinh Quyết nằm trên giường bệnh.
Chỉ huy cấp siêu 3S có thể sống đến bây giờ thực sự dựa vào ý chí của Ứng Tinh Quyết để chống đỡ.
Ứng Tinh Quyết đưa tay nhận lấy khăn giấy và dịch dinh dưỡng. Anh cúi đầu lau vết máu thì phát hiện sương mù đen trong ống nghiệm bắt đầu quay cuồng nhanh chóng, hiển nhiên là ngửi thấy máu tươi cấp siêu 3S.
Anh chậm rãi lau sạch vết máu trên người mình từng chút một, sát ý trong lòng đối với loại sương bọ đen này tăng lên tới cực hạn.
Ứng Thành Hà ở vị trí chủ cơ giáp mơ hồ phát hiện, lông tơ sau lưng anh đã dựng thẳng lên. Đừng nói là mình đưa khăn và cùng dịch dinh dưỡng thì anh họ đã muốn giết mình nha, anh ấy cũng không giống loại người này.
Ứng Thành Hà lặng lẽ liếc mắt nhìn Ứng Tinh Quyết một cái, phát hiện anh ấy đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ đang nghĩ về những người trong trường Đế Quốc, khi họ không làm được gì.
Ứng Tinh Quyết mở dịch dinh dưỡng ra và ngửa đầu uống. Sau đó anh hỏi Ứng Thành Hà: “Hiện tại trường Đế Quốc đang ở hướng nào?”
“Một hòn đảo phía sau chúng ta.” Ứng Thành Hà do dự một hồi, “Người của viện Bình Thông vượt qua trường Đế Quốc rồi.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi Tinh Tinh xem cảnh chiếu lại trực tiếp trên trường đấu Tháp Tây: Hóa ra cô ấy ghét tôi như vậy (.
.)
p/s: Bây giờ tôi có thể đổi tên thành Hồng Ba Mươi Ngàn không (?
? l), nhưng mà đời này có mấy lần thế này đâu (.
.)
(Editor: Từ chương 146 tới 149 là được chị tác giả quăng gần như cùng lúc lên, mà 4 chương đó thì tầm 30,000 chữ ))) Chương 146, 147 tầm 10-11 ngàn chữ, thiết nghĩ tác giả đừng cắn thuốc viết một chương khiếp thế này, mình edit xong cũng muốn đổi tên theo.)
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Sau khi tin về việc chỉ huy chính của trường Đế Quốc bị một chiến sĩ độc lập của trường Damocles vớt được trong đội mình truyền ra ngoài, buổi phát sóng trực tiếp của trường Damocles lại một lần nữa bị người ta chen tới. Tất cả mọi người đều muốn xem người của trường Damocles sẽ xử lý như thế nào với chỉ huy chính của trường Đế Quốc.
[Kinh thế, tại sao trận đấu nào mấy người ở trường Damocles cũng toàn có mấy hoạt động lộn xộn mới vậy?]
[Cái này phải hỏi Vệ Tam đi, bạn ấy làm mà.]
[Bọn họ còn chưa ra tay sao? Tôi rất lo!]
[Nếu không ra tay lỡ mà Ứng Tinh Quyết tỉnh lại, khôi phục cảm giác, nói không chừng có thể nghịch chuyển cục diện.]
[Đúng vậy, cảm giác Ứng Tinh Quyết rất đáng sợ, không phải người bên trường Damocles chưa từng thấy. Nếu không nhanh chóng ra tay thì không kịp! Trường Damocles, các bạn hãy đứng lên! Một cơ hội tuyệt vời!]
[Chỉ có tôi cảm thấy họ không có ý định làm điều đó à? Mấy thành viên chủ lực đã coi thường Ứng Tinh Quyết, còn các thành viên của đội tuyển trường thì làm việc riêng của mình.]
[Thật ra dựa theo phẩm hạnh của trường Damocles ở giải trước đây, bọn họ đúng là không ra tay thật. Nhưng lần này thì khó nói, rất khó nắm bắt từng người trong đội chủ lực, lúc nào chỗ nào cũng đưa ra ý định lum la.]
Trong khi mọi người suy đoán trong chương trình trực tiếp, MC tại hiện trường trực tiếp cũng tạm thời không biết bước tiếp theo của trường Damocles.
Thật vậy, trận nào Damocles cũng có hành động bạo loạn, lần này thậm chí còn quậy lên tới trời.
“Các anh chị có nghĩ người của trường Damocles sẽ ra tay hay không?” Tập Hạo Thiên chủ động hỏi, nội tâm ông tràn ngập tò mò.
Dù nhìn bằng góc độ nào thì ra tay là hành động thông thường. Nếu thay thế bằng bất kỳ người nào trong trường quân sự hoặc bản thân ông, tất cả sẽ chọn để làm như thế. Nhưng chẳng biết làm sao mà sâu thẳm trong trái tim của Tập Hạo Thiên lại có một niềm hy vọng.
Ông hy vọng những người ở trường Damocles sẽ không ra tay.
Ngư Thiên Hà nhìn vào đội ngũ của trường quân sự Damocles trong màn ảnh: “Họ không sai dù lựa chọn như thế nào.”
Lộ Chính Tân không lên tiếng, ông tựa lưng vào ghế nhìn vào người của trường Damocles như có điều suy nghĩ.
Tông Chính Việt Nhân ở trong phòng mình mở hai kênh livestream. Sự chú ý của anh ta đang đặt toàn bộ ở bên trường Damocles. Anh ta cười lạnh một tiếng, rõ ràng mấy người đội chủ lực Damocles này sẽ không ra tay với Ứng Tinh Quyết.
Không hiểu thấu!
Một cơ hội tốt như vậy được đặt trước mắt, hoàn toàn có thể làm tổn thương trường Đế Quốc nhưng bọn họ lại không ra tay.
Rõ ràng Vệ Tam kia ra tay với anh không nhẹ chút nào, còn nay lại muốn nói đạo nghĩa?
Rốt cuộc bọn họ có biết người mạnh nhất trong giải đấu lần này là ai hay không, chính là Ứng Tinh Quyết đang nằm bất tỉnh đấy.
...
Đấu trường Tháp Tây.
“Tỉnh rồi?” Vệ Tam ngồi trên tảng đá ngầm nhìn Kim Kha mở mắt ra, “Bây giờ trời tối rồi.”
Kim Kha ngồi dậy, sờ đầu, bây giờ cậu hơi chóng mặt: “Mọi người đều ổn hả?”
“Không có chuyện gì đâu á. Có mấy thành viên bị thương thì bôi thuốc xong là ổn rồi nè.” Vệ Tam cẩn thận giải thích.
Kim Kha nhíu mày, chậm rãi tỉnh táo lại. Cậu nhìn chằm chằm Vệ Tam: “Cậu nói chuyện tha thiết như vậy là đã làm cái gì rồi?”
Vệ Tam: “...”
Khán giả trong buổi phát sóng trực tiếp.
[Ha ha ha ha ha ha, cười chết, chỉ huy Kim cứ thế đã nhận ra có gì đó không đúng quá nhanh!]
[Bắt đầu từ đâu? Đội viên nhà cậu nhặt được chỉ huy chính nhà người ta à?]
[Ha ha ha ha ha ha, làm thế sao bây giờ. Đúng là không làm fan sai người, trường Damocles là nhóm quậy nhất.]
[Vệ Tam, mau nói đi, tôi muốn lập tức nhìn thấy biểu hiện của chỉ huy Kim.]
[Các cậu nói chỉ huy Kim có ra tay hay không?]
[Khó nói lắm, chỉ huy có những cân nhắc riêng của mình, nhưng cảm thấy rằng mấy người của đội chủ lực chả khác gì nhau.]
...
Vệ Tam ho một tiếng, nhỏ giọng cho hay: “Tớ vớt Ứng Tinh Quyết lên.”
Kim Kha nghi mình còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, bằng không vì sao mỗi chữ Vệ Tam nói ra cậu đều nghe rõ nhưng lúc ghép lại thì nghe chả hiểu gì sất: “Cậu nói cái gì?”
Vệ Tam hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhanh chóng nói: “Tàu biển vũ trụ vỡ nên tớ tiện tay vớt một người, vớt được Ứng Tinh Quyết. Hiện tại anh ta đang ở trong đội ngũ của chúng ta.”
Lần này Kim Kha hiểu rõ từng từ mà Vệ Tam nói, cuối cùng: “...”
Cậu thà không hiểu thì hơn, giờ đầu càng ngày càng đau.
Sau một lúc im lặng, Kim Kha hỏi cô: “Ứng Tinh Quyết đâu?”
“Còn đang hôn mê bên trong, vừa rồi Thành Hà cho uống dịch dinh dưỡng.” Vệ Tam chột dạ trả lời.
“Chờ Ứng Tinh Quyết tỉnh lại rồi bảo anh ta nhanh chóng rời đi.” Kim Kha đau đầu, “Người gì mà còn chiếm dịch dinh dưỡng của chúng ta.”
Vệ Tam cúi đầu nhìn tay mình, tay này lúc ấy sao lại không nghe sai khiến, cứ vớt Ứng Tinh Quyết lên.
Hiện trường trực tiếp, các thầy cô giáo trường Đế Quốc nghe Kim Kha lên tiếng thì trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm giác không đúng. Khi nào chỉ huy mạnh nhất của trường Đế Quốc của họ rơi vào tình trạng bị trường Damocles quyết định sinh tử.
Trên mặt các thầy cô của trường Damocles không khó coi như các giáo viên khác tưởng tượng. Hạng Minh Hóa ngược lại thoải mái hơn, ông còn chửi bới nhóm sinh viên này với Giải Ngữ Mạn: “Hết trận này tới trận khác, tôi không nghĩ ra tiếp theo tụi nó còn làm ra cái gì mới được.”
Giải Ngữ Mạn cười nói: “Đây mới là sinh viên của trường Damocles chúng ta.”
Bên ngoài thì hay giở mánh khóe nhưng thực sự bên trong vẫn giữ vững tinh thần là người Damocles.
Đấu trường Tháp Tây.
Không giống như bầu không khí kỳ lạ của trường Damocles, tâm trạng của đội ngũ trường khác đúng là cực kỳ phức tạp.
Trường Đế Quốc thì không cần phải nói. Họ tìm không ra chỉ huy chính làm đội ngũ dường như mất tinh thần, người đáng tin cậy đã mất, khó trách làm bọn họ xuống tinh thần.
Trường Samuel và viện Bình Thông đã mong mỏi được nghe tiếng thông báo trường Damocles và Đế Quốc bị loại kể từ khi cơn bão bắt đầu.
Kết quả là cơn bão đã tan, trời sáng lại từ cảnh tối, nhưng họ lại chẳng nghe thấy bất kỳ trường quân sự nào bị loại từ kênh thông báo.
Nhưng về sau họ lần lượt nhìn thấy chùm ánh sáng của hai trường này lúc họ gi/ết chết tinh thú, rõ ràng là con tàu biển đã bị phá hủy.
“Cướp đồ của tụi này mà còn tưởng đến đảo đích một cách an toàn được à?” Shaω Eli hả hê, “Chả phải cuối cùng tàu cũng lật.”
Jill Gil Wood: “... Nhưng không ai bị loại trong số đó.”
Một cơn bão lớn như vậy mà chỉ phá mỗi tàu biển vũ trụ còn người thì chẳng làm sao, có thể tưởng tượng thực lực của hai trường quân sự đáng sợ như thế nào.
Shaω Eli vốn ghét Jill Gil Wood vì cô nàng là một cấp SS, luôn luôn nghĩ rằng cô ấy đã kéo chân của trường Samuel. Cơ mà bây giờ biết rằng Jill Gil Wood có thể tiến lên cấp 3S thì trong lòng gã ta ghen tị với cô ấy còn nhiều hơn.
“Lật tàu biển không phải là chuyện tốt à?” Shaω Eli hỏi ngược lại, “Tốt hơn so với tàu không lật.”
“Được rồi, chú tâm lên đường.” Cao Học Lâm ngăn cản hai người tiếp tục cãi nhau.
Bây giờ trường Damocles ở gần đảo cuối cùng nhất, trường Đế Quốc ở vị trí thứ hai, tiếp theo là viện Bình Thông. Còn South Pasadena thậm chí đã đến trước trường Samuel của họ.
Trong lòng Cao Học Lâm nôn nóng, còn có Shaω Eli, một cái loa không có não mà cứ la lên làm anh ta càng thấy phiền.
...
Kim Kha trừng mắt nhìn cô trước khi nói: “Tụi mình phải đến gần hòn đảo này trước, sau đó vượt biển, leo núi, rồi đi dọc theo bãi đá ngầm này.”
“Là có thể tới đảo đích luôn?” Liêu Như Ninh bên cạnh chen vào.
“... Nghĩ hay thật.” Kim Kha mở bản đồ ra, “Phải qua một đoạn đường biển mới lên đảo cuối. Đoán chừng ở đây sẽ có tinh thú cấp cao, ít nhất là 3S. Trong biển có nhiều con ngang ngược lắm nên đi tới không đơn giản đâu.”
Ứng Tinh Quyết còn chưa tỉnh lại chắc là thân thể đang tự tu dưỡng. Kim Kha quay đầu nhìn thấy củ khoai lang nóng bỏng này thì tâm tình muốn hỏng luôn: “Vệ Tam, cậu vớt người, cậu tính xem đi.”
“Không, anh ấy là anh họ Thành Hà đấy.” Vệ Tam theo bản năng cự tuyệt.
Ứng Thành Hà lập tức nói: “Anh họ nên có quan hệ cách xa, không thân. Vẫn nên cho cậu lo, tôi là một cơ giáp sư yếu ớt mắc che chở chỉ huy chứ không bảo vệ được mình.”
Tim Vệ Tam mệt mỏi: “Gặp tinh thú thì tính sao đây? Cơ giáp của tôi cũng không nhét nổi hai người, cản trở tôi đánh nhau.”
Kim Kha bỏ lại một câu: “Các cậu tự nghĩ biện pháp.”
Đội chủ lực nhìn nhau, Hoắc Tuyên Sơn dẫn đầu xoay người rời đi, lúc này Liêu Như Ninh học thông minh cũng chạy theo.
“Thành Hà...”
Ứng Thành Hà cũng nhấc chân bỏ chạy.
Vệ Tam: “...”
Đội ngũ bắt đầu chỉnh đốn chuẩn bị đi. Vệ Tam đi đến bên cạnh Ứng Tinh Quyết, nhìn chằm chằm vào anh: “Cho anh ba giây tỉnh lại, một, hai...”
Ứng Tinh Quyết chẳng hề phản ứng, vẫn nằm trên mặt đất như cũ.
Vệ Tam nhận số mệnh, dứt khoát đỡ người đứng dậy.
“Thành Hà đang sửa cơ giáp của mình.” Một lát sau, Liêu Như Ninh xoay người trở về giúp cô cùng nâng Ứng Tinh Quyết, “Đến lúc đó hai người bọn họ ở trong cùng một cơ giáp được.”
Như vậy tính phòng hộ của cơ giáp Ứng Thành Hà sẽ giảm xuống, các chiến sĩ độc lập chủ lực khác phải luôn chú ý.
Chờ Ứng Thành Hà sửa xong cơ giáp của mình, anh nhận Ứng Tinh Quyết. Niếp Hạo Tề trong đội tuyển trường và Ứng Thành Hà mang Ứng Tinh Quyết đi, như vậy Vệ Tam có thể ra tay.
Kim Kha chờ họ sắp xếp xong mới ra hiệu rời đi.
Con đường bãi đá ngầm đi chẳng dễ, đường biển cũng khó đi, đặc biệt là đối với Kim Kha, người vừa mới tỉnh lại không bao lâu. Cảm giác của cậu ấy đã khô cạn, hoàn toàn chỉ có thể dựa vào sự cố găng của đội viên.
Rõ ràng chỉ là một đoạn đường ngắn ngủi nhưng đi bộ có vẻ rất chậm.
Theo thời gian thi đấu trôi đi, các trường đều rơi vào tình trạng mệt mỏi như vậy.
Hiện trường trực tiếp.
“Viện Bình Thông hình như đang nghẹn một hơi.” Lộ Chính Tân nhìn màn hình trực tiếp của viện Bình Thông, “Muốn vượt qua trường Đế Quốc.”
Tập Hạo Thiên ngước mắt lên: “Ưu thế cũng không rõ ràng.”
“Nhưng trạng thái khác nhau, trường Đế Quốc mất chỉ huy chính thì cảm xúc đã ở mức thấp nhất. Ngược lại viện Bình Thông mất đi chiến sĩ độc lập mạnh nhất đã khơi ý chí hừng hực.” Lộ Chính Tân nhướng mày cười, “Trường Đế Quốc nhìn như cường hãn nhưng thật ra đã tan rã không ít.”
Ngư Thiên Hà nhìn vào ống kính trực tiếp của năm trường, trong lòng bà đồng ý với những gì Lộ Chính Tân nói. Trong đó trường có biểu hiện tốt nhất tuyệt đối là trường Damocles.
Khi thời gian thi đấu ở đấu trường Tháp Tây trôi qua, ngoại trừ South Pasadena không có bất kỳ vấn đề gì vì họ bị tụt lại phía sau một mình nên tránh được tranh chấp và chỉ vật lộn với tinh thú, các tật xấu của mấy trường khác đã dần dà xuất hiện. Này thì không tin tưởng lẫn nhau còn đâm thêm một đao, đúng là sau khi mất người mạnh nhất trong đội, đội bọn họ cứ thế ở trong một trạng thái mờ mịt.
Ngược lại, trường Damocles thấy tàu biển vỡ rồi và chỉ huy chính rơi vào hôn mê thì chiến sĩ độc lập hạng nhẹ bay lên giữa trời cùng một lúc để dẫn dắt các thành viên đội tuyển di chuyển theo một hướng; hai thành viên chủ lực trong đội thì cho chiến sĩ độc lập hạng nặng chạy tới đuôi tàu để hộ tống thành viên đội tuyển trường rời đi; cơ giáp sư của đội chủ lực chỉ làm một việc là giữ chặt cơ giáp chỉ huy chính, mang cậu ấy đi về phía đồng đội.
Sau khi lên bờ, mọi người làm một cách đâu vào đấy như những gì họ đã làm vô số lần trước đây, như thể chỉ huy chính vẫn còn.
Sao Huyễn Dạ.
Ứng Nguyệt Dung làm xong chuyện phòng tuyến thì trở lại quân khu nghỉ ngơi. Bà mở kênh phát sóng trực tiếp của trường Đế Quốc muốn xem tình huống hiện tại của bọn họ, cơ mà bà vừa liếc mắt một cái đã chẳng thấy Ứng Tinh Quyết.
Bà cho rằng ống kính không quay được Ứng Tinh Quyết bèn nhẫn nại chờ một hồi, nhưng một hồi lại thêm một hồi trôi qua, bà cũng thấy toàn bộ đội ngũ rồi mà nào có thấy Ứng Tinh Quyết đâu.
Trong lòng Ứng Nguyệt Dung thót một cái cho rằng xảy ra chuyện mới làm cháu mình bị loại. Thế là bà mở danh sách bị loại.
Trong nháy mắt khi mở danh sách, Ứng Nguyệt Dung còn đang suy nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới làm Ứng Tinh Quyết, một chỉ huy chính cấp 3S, bị loại.
Rớt cuộc mở danh sách xong, người đầu tiên bà thấy trên giấy rõ rành là Tông Chính Việt Nhân ở viện Bình Thông.
Đây là chuyện quái gì đây?
Ứng Nguyệt Dung cau mày, lật lại toàn bộ danh sách bị loại, bà vẫn không nhìn thấy tên Ứng Tinh Quyết.
Chuyện gì đang xảy ra?
Ứng Nguyệt Dung gọi thẳng cho nhân viên làm việc ở hiện trường trực tiếp của Sao Tây Tháp, hỏi đấu trường bây giờ đã xảy ra chuyện gì.
“Cái đó, chỉ huy Ứng, cô…” Nhân viên ấp úng.
“Có cái gì thì nói thẳng đi.” Ứng Nguyệt Dung ngồi không nổi, đứng dậy nói lạnh căm căm.
Nhân viên lau mồ hôi trên trán: “Ứng, Ứng Tinh Quyết bị Vệ Tam của trường Damocles vớt đi rồi.”
Ứng Nguyệt Dung sửng sốt: “Cậu nói cái gì?”
“Cái đó, cô xem livestream của trường Damocles sẽ biết.” Nhân viên tự hỏi, con mẹ nó chứ sao anh đoán được chuyện thành ra vậy? Trong thời gian ngắn thì giải thích rõ sao mà được.
Ứng Nguyệt Dung “bíp” tắt kênh liên lạc và mở kênh phát sóng trực tiếp của trường Damocles. Bà xem một hồi, đúng thật đã thấy Ứng Tinh Quyết.
“... ”
Sự phát triển của chuyện này làm bà không thể hiểu, ngay cả khi Ứng Nguyệt Dung là một chỉ huy cấp 3S cực kỳ ưu tú.
Ứng Nguyệt Dung chỉ đành mua một lúc năm kênh trực tiếp. Bà tua nhanh ngay từ đầu đến khi hai trường quân sự hợp lực để đối phó với bức tường biển bèn không khỏi theo bản năng gật đầu khen ngợi. Đến cuối cùng tàu biển bị quái vật khổng lồ bất thình lình đập nát, bà nhìn chằm chằm Ứng Tinh Quyết theo boong tàu trượt xuống cùng cơ giáp của mình thì tức giận cùng cực. Những người xung quanh đã chết hết hay gì mà không có ai bảo vệ chỉ huy chính.
Tổng binh duy nhất của đội tuyển trường ra sức chạy về phía Ứng Tinh Quyết cũng bị sóng đánh gục.
Từ đây về sau, Ứng Tinh Quyết không còn xuất hiện trong màn hình trực tiếp của trường Đế Quốc.
Ứng Nguyệt Dung đặt ánh mắt ở bên phía trường Damocles, nhìn bọn họ tổ chức lên bờ một cách có trật tự rồi kiểm kê nhân số, cái này càng làm bà thêm bất mãn với biểu hiện của trường Đế Quốc.
Cuối cùng ống kính lia tới cảnh Vệ Tam và Hoàng Kim Khải dưới chân cô.
Ứng Nguyệt Dung nhìn chằm chằm vào sự phát triển của trường Quân sự Damocles: “...”
Bà tự nhận mình có kinh nghiệm sống phong phú, cái gì cũng đã gặp qua, sau này bất kể nhìn thấy cái gì cũng có thể giữ bình tĩnh, nhưng đối mặt với cảnh này thì bà lại cạn lời.
Cái này thì gọi là phát triển gì đây?
Dâng thẳng người lợi hại nhất của trường mình đến tay trường quân sự đối thủ.
Ứng Nguyệt Dung nặng nề thở ra một hơi, giơ tay xoa huyệt thái dương. Nếu người của trường Quân sự Damocles ra tay với Ứng Tinh Quyết thì thôi, đơn giản chỉ là tự mình phá mình.
Nhưng... Nhưng họ không ra tay như vậy.
Trường Quân sự Damocles ngay lập tức nâng cao hình ảnh của mình.
Ứng Nguyệt Dung không có tâm tư tiếp tục xem, bà rời khỏi kênh phát sóng trực tiếp, mở Tinh Võng và xem các tin tức khác.
Đúng như dự đoán, trên mạng Tinh Võng đã có một cuộc thảo luận sôi nổi về hành vi của trường Quân sự Damocles. Chúng không có ngoại lệ, tên của trường Damocles một lần nữa khắc sâu trong lòng tất cả mọi người.
Việc chiếm được trường Damocles coi bộ có khó khăn, sợ là tới 10 năm sau.
Không, miễn là đội chủ lực của trường Damocles ở giải này vẫn còn, ít nhất là 50 năm, các trường quân sự khác đừng mong tới chuyện giành được nó.
Đấu trường Tháp Tây.
Ứng Thành Hà mang theo anh họ vào cơ giáp của mình. Anh ở trong khoang cơ giáp và toàn tâm toàn ý nhìn đội ngũ chiến đấu xuyên thấu qua cửa sổ, hoàn toàn không chú ý tới Ứng Tinh Quyết bên cạnh đã mở mắt ra.
Ứng Tinh Quyết mở mắt ra, phản ứng đầu tiên chính là nhìn ống nghiệm bên hông mình, sương mù đen bên trong vẫn có trạng thái trước đó, bị cảm giác của anh giam cầm chặt chẽ.
Đánh giá xung quanh, Ứng Tinh Quyết phát hiện mình đang ở bên trong cơ giáp, hơn nữa có thêm một Ứng Thành Hà ngồi ở vị trí chủ cơ giáp bên cạnh. Không khó để biết anh đang ở trong Rùa Bất Tử, cơ giáp của Ứng Thành Hà.
Anh chỉ nhớ rằng sau khi nhìn thấy bức tường biển tan đi thì mình rơi vào hoảng loạn, phía sau hoàn toàn là vùng tăm tối, chẳng còn biết gì khác nữa.
Ứng Tinh Quyết theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài, là mấy người Vệ Tam và Liêu Như Ninh đang chiến đấu với tinh thú, không có bất kỳ bóng dáng của người trường Đế Quốc.
“Các em tách ra khỏi trường Đế Quốc?” Ứng Tinh Quyết hỏi Ứng Thành Hà.
Ứng Thành Hà đang khẩn trương nhìn mấy người trong đội chủ lực chiến đấu, lúc nào cũng chú ý đến tình huống hư hỏng của cơ giáp bọn họ. Anh nghe vậy thuận miệng trả lời: “Đã tách ra từ sớm rồi, bọn họ cũng không tìm tới, chỉ huy chính còn ở trong tay chúng ta.”
“Phải không?” Ứng Tinh Quyết hạ mắt hạ giọng hỏi.
“Cũng không phải, nếu không phải Vệ Tam tiện tay vớt được thì anh họ tôi...” Ứng Thành Hà đột nhiên quay đầu, “Anh! Anh, anh tỉnh rồi?”
Thành thật mà nói Ứng Thành Hà hơi sợ Ứng Tinh Quyết, nhất là trong không gian kín chỉ có hai người.
Ứng Tinh Quyết ngước mắt lên: “Cảm ơn vì mấy em đã cứu anh.”
Ứng Thành Hà vội vàng phủi tay, gấp rút nói lời từ trong lòng: “Chuyện này không liên quan đến em, khi tàu biển vũ trụ vỡ thì em chỉ chú ý tới Kim Kha. Là Vệ Tam vớt anh lên, anh nếu đã tỉnh thì mau đi đi. Kim Kha nói anh ở chỗ này chỉ lãng phí dịch dinh dưỡng của tụi em.”
Nói xong Ứng Thành Hà đã câm miệng, cái này nói hơi thẳng thừng rồi
“Chờ các em giết xong tinh thú thì anh liền đi ra ngoài.” Ứng Tinh Quyết nói xong thì ho liên tiếp vài tiếng, ho ra cả máu tụ trong ngực.
Ứng Thành Hà bên cạnh thấy vậy thì càng khẩn trương. Anh vội vàng lấy ra dịch dinh dưỡng và khăn giấy từ trong cái hộp: “Anh, anh lau trước rồi uống dịch dinh dưỡng đi.”
Anh vừa nhìn thấy Ứng Tinh Quyết ho ra máu đã không tự chủ được nhớ tới bộ dáng năm đó Ứng Tinh Quyết nằm trên giường bệnh.
Chỉ huy cấp siêu 3S có thể sống đến bây giờ thực sự dựa vào ý chí của Ứng Tinh Quyết để chống đỡ.
Ứng Tinh Quyết đưa tay nhận lấy khăn giấy và dịch dinh dưỡng. Anh cúi đầu lau vết máu thì phát hiện sương mù đen trong ống nghiệm bắt đầu quay cuồng nhanh chóng, hiển nhiên là ngửi thấy máu tươi cấp siêu 3S.
Anh chậm rãi lau sạch vết máu trên người mình từng chút một, sát ý trong lòng đối với loại sương bọ đen này tăng lên tới cực hạn.
Ứng Thành Hà ở vị trí chủ cơ giáp mơ hồ phát hiện, lông tơ sau lưng anh đã dựng thẳng lên. Đừng nói là mình đưa khăn và cùng dịch dinh dưỡng thì anh họ đã muốn giết mình nha, anh ấy cũng không giống loại người này.
Ứng Thành Hà lặng lẽ liếc mắt nhìn Ứng Tinh Quyết một cái, phát hiện anh ấy đang cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ đang nghĩ về những người trong trường Đế Quốc, khi họ không làm được gì.
Ứng Tinh Quyết mở dịch dinh dưỡng ra và ngửa đầu uống. Sau đó anh hỏi Ứng Thành Hà: “Hiện tại trường Đế Quốc đang ở hướng nào?”
“Một hòn đảo phía sau chúng ta.” Ứng Thành Hà do dự một hồi, “Người của viện Bình Thông vượt qua trường Đế Quốc rồi.”
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi Tinh Tinh xem cảnh chiếu lại trực tiếp trên trường đấu Tháp Tây: Hóa ra cô ấy ghét tôi như vậy (.
.)
p/s: Bây giờ tôi có thể đổi tên thành Hồng Ba Mươi Ngàn không (?
? l), nhưng mà đời này có mấy lần thế này đâu (.
.)
(Editor: Từ chương 146 tới 149 là được chị tác giả quăng gần như cùng lúc lên, mà 4 chương đó thì tầm 30,000 chữ ))) Chương 146, 147 tầm 10-11 ngàn chữ, thiết nghĩ tác giả đừng cắn thuốc viết một chương khiếp thế này, mình edit xong cũng muốn đổi tên theo.)
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Đánh giá:
Truyện Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Story
Chương 148
10.0/10 từ 46 lượt.