Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 140
235@-“giấu giếm”
“Đây là cái gì?”
Một đống tư liệu mới được Ứng Thành Hà sắp xếp và mang tới đưa cho Vệ Tam. Anh nhìn thấy bản vẽ trên bàn của cô, đó là cơ giáp cấp S nhưng có một số chỗ thoạt trông rất quái.
“Cơ giáp cấp S.” Vệ Tam bịt mũi, trả lời ồm ồm.
Ứng Thành Hà nghe thấy giọng nói của cô mới phát hiện Vệ Tam lại chảy máu cam: “Bác sĩ đã kiểm tra chưa? Sao còn chảy máu cam?”
“Đợi lát nữa mới tới chỗ bác sĩ.” Tóc Vệ Tam cũng rối bời không khác gì Ứng Thành Hà, đây là bệnh chung của nhà nghiên cứu, chuyên chú thiết kế mà quên mất phải chăm sóc bản thân.
Ứng Thành Hà theo bản năng cất tư liệu trong tay song anh bị Vệ Tam giữ lại: “Lần này có phương hướng gì?”
“Động cơ, một số là những gì tôi đã học được trước đây, được coi là lý thuyết của Công Nghi Liễu.” Ứng Thành Hà một lần nữa đặt xuống, “Kiến thức cơ bản của cậu có thiếu sót nên phải chú ý. Nhưng mà hiện tại thứ cần chú ý nhất là cơ thể cậu.”
“Biết mà.” Vệ Tam vẽ xong nét cuối cùng mới đứng lên mặc áo khoác. Cô tiện tay cột tóc, “Bây giờ tôi không xem, đi tới chỗ bác sĩ đã.”
Ứng Thành Hà cũng đi theo cô ra ngoài, anh nhìn cổ tay Vệ Tam: “Có phải lấy con chip ghi chép cỡ nhỏ ra không?”
“Đúng vậy, bác sĩ Tỉnh nói muốn lấy số liệu của tôi ở đấu trường lạnh lẽo.” Vệ Tam cứ như vậy bịt mũi và đi về phía phòng y tế của tàu vũ trụ.
Dụng cụ ghi chép cỡ nhỏ vẫn luôn ghi lại số trong cơ thể Vệ Tam, chẳng qua tín hiệu trước đó biến mất nên bác sĩ bên kia không nhìn thấy. Về sau thì bác sĩ lại đến chỗ chị của mình nên cũng chưa kịp lấy con chip dụng cụ này ra.
Vệ Tam cúi đầu, trong đầu cô còn đang suy nghĩ về cấu trúc trên bản vẽ trước đó, không phát hiện có người đi tới trước mặt.
Mãi cho đến khi người đối diện gọi cô lại: “Vệ Tam?”
Vệ Tam ngẩng đầu nhìn, là Ngư Thiên Hà.
“Mũi cháu bị sao vậy? Ở trên tàu vũ trụ mà còn đánh nhau à?” Ngư Thiên Hà cười hỏi.
Vệ Tam giơ tay sờ sờ mũi mình thấy phía trên đó còn nhét một đống giấy, cô bèn lấy cớ cho có: “Cháu lỡ đụng vào tường.”
Ngư Thiên Hà cười dịu dàng: “Lần sau cẩn thận đấy.” Dứt lời, bà rời đi ngay về phía trước.
Lần đầu tiên Vệ Tam nhìn thấy người lớn nói chuyện nhã nhặn thế này, giáo viên của trường Damocles vô cùng hung dữ với bọn cô.
Đi đến cửa phòng y tế, Vệ Tam đưa tay gõ cửa rồi tháo miếng giấy trên mũi ra ném đi.
“Mời vào.” Tỉnh Thê nói ở bên trong.
Sau khi Vệ Tam đi vào, Tỉnh Thê ra hiệu cho cô ngồi xuống, bác ấy đang tháo dụng cụ dùng một lần: “Gần đây lại chảy máu cam?”
“Dạ.”
Tỉnh Thê dùng nhiếp gắp một cục bông gòn có thuốc sát trùng để lau vết máu dưới mũi Vệ Tam: “Một thời gian trước, tôi đã nhận được công thức dịch dinh dưỡng của Ứng Tinh Quyết, đáng tiếc là cháu dùng không được.”
“Tại sao vậy ạ?” Vệ Tam ngửa đầu để cho bác ấy lau sạch sẽ.
“Cơ thể của cậu ta bị phá hủy nghiêm trọng hơn.” Tỉnh Thê ném bóng bông gòn thùng rác y tế, thuận miệng trả lời.
Vệ Tam cau mày: “Phá hoại nghiêm trọng hơn? Có thể cháu cũng bị thương sao?”
Tay Tỉnh Thê dừng lại, bác ngước mắt lên: “Cháu là dạng suy dinh dưỡng trong nhiều năm, không phải bị thương chứ còn là gì? Nhưng mà với dạng này của cháu thì có thể nuôi dưỡng cho hồi phục.”
“Cháu nhớ rõ lúc trước bác nói bởi vì Ứng Tinh Quyết không chiếm được nguyên tố cần thiết mới làm cơ thể suy sụp.” Vệ Tam nói, “Không phải anh ta cũng bù lại được à, dù sao cũng chả phải trúng độc.”
“Không giống, cháu là chiến sĩ độc lập, cậu ta là chỉ huy.” Tỉnh Thê chỉ vào đầu, “Ở đây bị thương. Đưa tay ra.”
Vệ Tam vươn tay ra, bác ấy rạch phần da trước đây đã từng rạch một lần, kéo con chip bên trong ra.
“Khi cháu đang ở trong sân đấu thì tín hiệu bị hỏng nên chỉ có thể lấy ra để kiểm tra. Để tôi chép dữ liệu rồi đặt nó trở lại.” Tỉnh Thê bôi thuốc ngay vào vết rạch ở cổ tay Vệ Tam, “Ngày mai lại tới đây.”
“Giờ không bỏ vào luôn hả bác?” Vệ Tam ngẩng đầu hỏi bác sĩ.
“Xuất dữ liệu cần mất một thời gian nhất định, tôi không chắc thiết bị ghi này có bị hỏng hay không. Cháu về làm chuyện của mình trước đã.” Tỉnh Thê lấy ra một đống dịch dinh dưỡng từ cái thùng phía sau, “Cái này để uống, mới cải tiến đó, thử hiệu quả một chút.”
Vệ Tam căm ghét nhìn dịch dinh dưỡng màu hồng phấn: “Vị dâu tây?”
“Vị dưa hấu.” Tỉnh Thê chỉ vào cửa phòng y tế, “Nhanh trở về, bác còn nhiều việc.”
Vệ Tam ôm một đống dịch dinh dưỡng vị dưa hấu trở về, giữa chừng cô còn mở ra một ống nếm thử hương vị, đúng là vị dưa hấu.
Đóng cửa lại, Tỉnh Thê làm sạch máu trên bề mặt chip, đặt nó trong hộp đọc và sau đó kết nối với quang não. Một lát sau bác ấy chip dụng cụ ra và đặt sang một bên.
Trên quang não có thêm một đống số liệu của Vệ Tam ở đấu trường lạnh lẽo trước đó, số liệu cứ bình bình một ngày hai mươi bốn giờ như thể dụng cụ này bị hỏng.
Tỉnh Thê tiếp tục quẹt xuống để tính các điểm. Lúc này chắc là lần đầu tiên trường Damocles gặp phải đợt rét đậm. Số liệu của Vệ Tam vẫn là một đường thẳng, không có bất kỳ dao động, như thể tâm cô bình lặng như nước, lão tăng ngồi thiền, hoàn toàn chả có tí cảm xúc gì, cho dù đó là cảm giác hay nhịp tim.
Tỉnh Thê đã làm bác sĩ trong nhiều năm: “...”
Bác ấy tiếp tục lật tiếp rốt cục phát hiện biến động lạ. Cảm giác của Vệ Tam đột nhiên bùng nổ ở một điểm, nó đột nhiên tăng lên và kéo dài hơn một tiếng, thậm chí sau khi nâng cao lại mãi cao lên cuối cùng lại là một đường thẳng ngang bình thường làm người ta nghi là dụng cụ đã hỏng.
Tỉnh Thê tính toán thời gian, mốc thời gian của đợt bùng phát này xảy ra ngay lúc quân khu nhận thức được sự biến động sau khi họ đi vào.
Thì ra người gây ra động tĩnh là Vệ Tam?
Tỉnh Thê suy nghĩ một chút và liên lạc với Hạng Minh Hóa.
“Lúc đó Vệ Tam có tình trạng thế nào?” Hạng Minh Hóa không chút do dự trả lời, “Lúc chúng tôi đi tới thì em ấy đã ngã xuống đất băng tuyết, rồi sau đó ngủ một lúc. Khi tỉnh lại cũng chả có gì bất thường. Cơ thể em ấy có vấn đề?”
“Không, tôi chỉ hỏi thôi. Hình như động tĩnh lớn đó trong đấu trường lạnh lẽo là do cháu ấy làm ra.”
“Không khác lắm, lần đầu tiên em ấy và Ứng Tinh Quyết hợp tác.” Hạng Minh Hóa nói, “Đúng là mạnh lắm.”
Họ không nhìn thấy vòng xoáy được kiểm soát bởi vật không hình dạng màu xám, chỉ có thể nhìn thấy một chút qua video được ghi lại bởi Vệ Tam, mặc dù vậy những vẫn nhìn ra được mấy thứ đó khó đối phó.
Sự hợp tác đầu tiên của người cấp siêu 3S theo như lời Kim Kha nói thì thật đáng làm người ta sợ hãi.
“Được rồi, tôi đã biết.” Tỉnh Thê kết thúc cuộc gọi, bác ấy xoay ghế đi lấy con chip vừa lấy ra từ cổ tay Vệ Tam.
...
“Lên được một cấp.” Ứng Thành Hà cầm quang não đi vào phòng Vệ Tam.
“Cấp gì?” Vệ Tam quay đầu nhìn anh.
“... ” Ứng Thành Hà nhìn mái tóc rối bời nửa dài nửa không và cục giấy Vệ Tam nhét vào trong mũi, anh hoài nghi thật ra mình còn đang ở trong ngày hôm qua một chặp.
Vệ Tam đứng dậy liếc mắt nhìn: “Đẳng cấp của diễn đàn Khối Rubik? Thêm mảng nào thế?”
“Không nhiều phần lắm, vẫn là nội dung cấp S nhưng mà nội dung của các mảng khác nhau đã nhiều lên. Tôi xem một chút thấy trình độ cơ giáp sư cấp S bên trong cũng được, miễn cưỡng có thể so sánh với cơ giáp sư cấp S trong trường quân sự chúng ta.” Ứng Thành Hà ngồi xuống để Vệ Tam cùng xem, “Chỉ cần trả lời càng nhiều, cho số liệu thiết kế với mã nguồn mở ở chỗ này càng nhiều, đẳng cấp ắt dễ dàng thăng lên.”
“Cậu đăng lên số liệu của một chiếc cơ giáp cấp S hoàn chỉnh?” Vệ Tam lật ra và hỏi.
Ứng Thành Hà gật đầu: “Dùng nguyên tắc thảo luận trước đây với cậu đó, dù có bị phát hiện cũng không liên lụy đến Damocles. Sau khi tôi gửi nó là tôi được thăng cấp ngay lập tức. Nếu có thể lên cấp L3, chắc cú phía trên còn có cấp bậc cao hơn.”
Vệ Tam nhìn mô hình cơ giáp phía trên bỗng nhiên cô hỏi Ứng Thành Hà: “Cậu biết diễn đàn này từ đâu?
“Nghe người ta nhắc tới trong một diễn đàn nào đó, sau đó mò rất lâu mới tìm được.” Ứng Thành Hà nhớ lại. Lúc đầu anh chỉ muốn thỏa nỗi hiếu kỳ, bên trong toàn là đồ cấp A, theo anh thấy đúng là dạng hỏi 1+1 bằng mấy. Ai mà ngờ được còn lên cấp trong đó nữa.
“Tôi cũng lấy được từ diễn đàn bên ngoài.” Vệ Tam nói luôn, “Cậu hỏi các cơ giáp sư khác trong trường đi, chả có mấy ai biết đâu.”
“Chắc là diễn đàn do người học tản xây dựng.” Ứng Thành Hà suy đoán.
Hai người còn muốn nói gì nữa thì Kim Kha gõ cửa đi vào, trong tay cậu ấy cầm hai gói đồ: “Cô Ngư mang theo nói là đặc sản của South Pasadena chuẩn bị trước đó nhưng vẫn không có cơ hội đưa tới đây. Vừa rồi các cậu đang thảo luận cái gì?”
Vệ Tam nói tóm tắt cho cậu ấy nghe.
Kim Kha ngồi xuống với hai gói đồ và đăm chiêu: “Theo như các cậu nói thì diễn đàn này đang sàng lọc.”
Vệ Tam và Ứng Thành Hà đều nhìn về phía cậu ấy, nhưng một giây sau hai người đưa tay cướp lấy đặc sản trong tay Kim Kha.
Kim Kha nhìn hai người cúi đầu mở túi, cậu nói từ từ: “Sinh viên quân sự bình thường sẽ không mò tới diễn đàn như vậy. Thành Hà, cậu cảm thấy Công Nghi Giác sẽ biết cái diễn đàn này không?”
“Sẽ không đâu.” Ứng Thành Hà trả lời chẳng do dự, Công Nghi Giác thuộc thế gia cơ giáp sư chính thống không thể chính thống hơn nữa, cậu ta sẽ không bao giờ lãng phí thời gian vào nó.
“Cậu phát hiện diễn đàn này nhưng vẫn không thăng cấp, ngược lại là cậu ấy thăng cấp.” Kim Kha nhìn về phía Vệ Tam, “Rảnh rỗi trả lời câu hỏi cấp A, phát ra số liệu cơ giáp có mã nguồn mở... Vệ Tam đã làm những điều này để nâng cấp và khám phá một mặt khác của diễn đàn. Mục đích đằng sau diễn đàn này có lẽ là sàng lọc một nhóm cơ giáp sư không có quan niệm đẳng cấp, nguyện ý chia sẻ thành quả làm cơ giáp sư của mình.”
Ứng Thành Hà nhất thời hiểu được: “Khó trách vừa đăng số liệu cơ giáp có mã nguồn mở là được lên cấp ngay.”
Kim Kha nhìn tài khoản kia rồi lấy làm vẻ chê trách: “Id gì vậy?”
“ID gần gũi với cuộc sống chứ gì.” Vệ Tam mở đặc sản Ngư Thiên Hà đưa, “Vậy chúng ta tiếp tục tăng cấp lên xem bên trong có cơ giáp sư lợi hại nào khác hay không, nói không chừng còn học được thêm gì đó.”
Mấy người không xem xét vấn đề này quá quan trọng, Liên bang có trường quân sự chính thức, còn các thế gia học tản ắt sẽ có các tổ chức dân sự.
Vệ Tam nói chuyện với hai người một hồi thì muốn tới gặp bác sĩ, Kim Kha và Ứng Thành Hà nói muốn đi theo.
“Các cậu đang làm gì thế?” Hoắc Tuyên Sơn nhìn thấy ba người muốn đi ra ngoài cùng nhau bèn hỏi.
“Đi hặp bác sĩ.” Vệ Tam tỏ vẻ phỉ báng hai người muốn dính theo.
“Tôi đi với cậu nữa.” Hoắc Tuyên Sơn ngay lập tức đứng ở phía sau.
Liêu Như Ninh mở cửa: “Đi đâu, tôi cũng đi với.”
Vệ Tam: “...”
Cuối cùng Vệ Tam giống như gà mẹ có một hàng gà con đi theo sau lưng đến cửa phòng y tế.
“Lại là các cháu.” Tỉnh Thê vừa nhìn thấy hàng người phía sau Vệ Tam thì chê trách, “Sao mỗi lần tới đều phải kéo theo một đống người vậy.”
“Bác sĩ, chúng cháu chỉ lo lắng Vệ Tam lo sợ nên mới đi cùng nhau để an ủi cậu ấy.” Liêu Như Ninh nói lời ngay.
“Chút chuyện nhỏ này thì một chiến sĩ độc lập sợ cái quái gì?” Tỉnh Thê bảo Vệ Tam vươn tay, “Cháu sợ?”
Vệ Tam nhìn thoáng qua phía sau: “... Cháu sợ.”
Tỉnh Thê: “... Được.”
Vệ Tam: Đám đần lớn xác này, rõ là đi theo tìm chuyện vui.
Chip ghi được đặt lại vào, Tỉnh Thê tháo găng tay: “Tôi đã xem dữ liệu của cháu, chỉ có một lần bùng nổ còn thời gian khác thì như ngày thường. Tôi đoán chắc khi đó cháu đã phát ra cảm giác siêu cấp.”
“Chắc là thế.” Vệ Tam cũng không rõ lắm.
Tỉnh Thê nhìn Kim Kha phía sau: “Vừa lúc các cháu tới đây. Tôi nghe thầy Hạng nói lần đầu tiên này mấy cháu đều có mặt, Kim Kha ở phía sau cũng có. Các cháu có cảm nhận được cái gì không?”
“Năng lực cấp siêu 3S?” Liêu Như Ninh là người đầu tiên lên tiếng, “Lúc ấy hình như là có lực lượng đáng sợ nào đó thức tỉnh nhưng biến mất rất nhanh. Là cảm giác của Vệ Tam bộc phát?”
“Tôi cũng nhận ra, nhưng khi đó Vệ Tam rất tỉnh táo.” Hoắc Tuyên Sơn tiếp lời.
“Biến mất rất nhanh?” Tỉnh Thê sờ cằm như có điều suy nghĩ, “Quá trình từ lúc bùng phát tới khi biến mất đã kéo dài một lúc, không phải một giây.”
Kim Kha nhíu mày: “Ứng Tinh Quyết.”
Tỉnh Thê dừng tay lại: “Ứng Tinh Quyết?”
Kim Kha hoàn hồn: “Lúc đó Ứng Tinh Quyết cũng ở đấy, con chip trong cơ thể Vệ Tam ghi lại dao động cảm giác của anh ta chăng.”
“Không, con chip dụng cụ này chỉ ghi lại của mỗi Vệ Tam.” Tỉnh Thê nhìn Vệ Tam một cái, “Có thể là cô nàng vẫn ở trạng thái tỉnh táo cho nên các cháu chỉ nhận ra đợt dùng phát trong nháy mắt.”
Sau khi đặt chip trở lại, bác sĩ Tỉnh Thê để cho bọn họ rời đi.
Năm người đi ra ngoài, không ai nói gì. Đến hành lang chỗ mấy phòng, cả bọn ăn ý đi vào trong phòng của Vệ Tam.
“Vừa nãy ý cậu là sao?” Vệ Tam là người cuối cùng vào phòng, cô đóng cửa lại và hỏi Kim Kha
“Lúc đó chúng ta ở bên ngoài và cảm giác của cậu bùng nổ thì tớ nhận thấy cảm giác của Ứng Tinh Quyết đang mở rộng phạm vi.” Kim Kha trả lời, khi đó những người khác chỉ biết hàng rào thực thế của Ứng Tinh Quyết ở xung quanh máy bay chứ không thấy có gì bất thường, thậm chí ngay cả chính cậu cũng nghi ngờ. “Trong nháy mắt cảm giác của cậu biến động, tôi đã không thể tiếp tục phát hiện tình huống cảm giác của cậu thế nào.”
Ứng Thành Hà hoang mang: “Nhưng anh họ tôi không biết Vệ Tam là cấp siêu 3S, huống hồ vì sao phải che đậy cho cậu ấy?”
Kim Kha lắc đầu, bản thân cậu ấy cũng không hiểu. Nhưng có một điều cậu xác định được là không cần nói chuyện này cho bác sĩ hoặc những người khác biết khi chưa xác định được ý đồ của Ứng Tinh Quyết.
Vệ Tam ngồi ở bên giường: “Ứng Tinh Quyết... Có vẻ như anh ta rất tin tưởng tớ trong chuyện có thể giải quyết bức tường khổng lồ màu xám vào thời điểm đó.”
“Màu xám?” Kim Kha theo bản năng nhíu mày, “Cậu mù màu à? Rõ là màu trắng.”
Vệ Tam: “... Cậu mới mù màu, vòng xoáy tạo thành một bức tường lớn màu xám lớn như vậy, chắc chắn cậu có thể nhìn thấy màu đó.”
“Vòng xoáy màu trắng nên tường do chúng tạo thành chắc chắn cũng là màu trắng. Thứ cậu thấy chắc là vật không rõ hình dạng màu xám bên trong.” Kim Kha kéo ghế qua.
“Không, đều màu xám hết.”
Ba người còn lại nhìn hai người này tranh cãi, không biết đứng về phía ai. Lúc đó bên ngoài chỉ có hai người bọn họ và Ứng Tinh Quyết, những người khác cũng không có cách nào nhìn rõ qua cửa sổ.
Cuối cùng Vệ Tam nói: “Chờ Ứng Tinh Quyết đến Sao Tây Tháp thì tìm anh ta hỏi một chút.”
“Chắc gì anh ta đã chịu trả lời cậu.” Kim Kha không khỏi nhớ tới lần lúc trước gọi cho Ứng Tinh Quyết nên bĩu môi nói.
“Dù sao cũng phải tìm anh ta hỏi một chút.” Vệ Tam nhấc chân lên, cánh tay đặt trên đùi, chống cằm nói thờ ơ, “Nhân tiện hỏi lại xem anh ta có chắn cho tớ không.”
“Có nói mới là lạ.” Kim Kha như đã có thể gặp được bộ dáng bị từ chối của Vệ Tam, “Ôi trời, trong đám chỉ huy cũng chỉ có một mình tớ hiền lành.”
Bốn người còn lại đồng loạt hứ lên một tiếng.
...
Khi các trường quân sự đến Sao Tây Tháp, Quân khu 5 trên tàu vũ trụ cũng cập bến ở ngân hà gần Sao Huyễn Dạ.
“Tất cả mọi người xuống tàu bay và lên tàu chiến Quân khu 5 để đi tới Sao Huyễn Dạ.” Ứng Nguyệt Dung đứng ở phía trước, “Tiến vào Sao Huyễn Dạ rồi thì chỉ có sống hoặc chết.”
Ngoại trừ Ứng Tinh Quyết, cho dù là Cơ Sơ Vũ tới lần thứ hai nhưng tâm tình cậu ta cũng chả bình tĩnh là bao.
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
“Đây là cái gì?”
Một đống tư liệu mới được Ứng Thành Hà sắp xếp và mang tới đưa cho Vệ Tam. Anh nhìn thấy bản vẽ trên bàn của cô, đó là cơ giáp cấp S nhưng có một số chỗ thoạt trông rất quái.
“Cơ giáp cấp S.” Vệ Tam bịt mũi, trả lời ồm ồm.
Ứng Thành Hà nghe thấy giọng nói của cô mới phát hiện Vệ Tam lại chảy máu cam: “Bác sĩ đã kiểm tra chưa? Sao còn chảy máu cam?”
“Đợi lát nữa mới tới chỗ bác sĩ.” Tóc Vệ Tam cũng rối bời không khác gì Ứng Thành Hà, đây là bệnh chung của nhà nghiên cứu, chuyên chú thiết kế mà quên mất phải chăm sóc bản thân.
Ứng Thành Hà theo bản năng cất tư liệu trong tay song anh bị Vệ Tam giữ lại: “Lần này có phương hướng gì?”
“Động cơ, một số là những gì tôi đã học được trước đây, được coi là lý thuyết của Công Nghi Liễu.” Ứng Thành Hà một lần nữa đặt xuống, “Kiến thức cơ bản của cậu có thiếu sót nên phải chú ý. Nhưng mà hiện tại thứ cần chú ý nhất là cơ thể cậu.”
“Biết mà.” Vệ Tam vẽ xong nét cuối cùng mới đứng lên mặc áo khoác. Cô tiện tay cột tóc, “Bây giờ tôi không xem, đi tới chỗ bác sĩ đã.”
Ứng Thành Hà cũng đi theo cô ra ngoài, anh nhìn cổ tay Vệ Tam: “Có phải lấy con chip ghi chép cỡ nhỏ ra không?”
“Đúng vậy, bác sĩ Tỉnh nói muốn lấy số liệu của tôi ở đấu trường lạnh lẽo.” Vệ Tam cứ như vậy bịt mũi và đi về phía phòng y tế của tàu vũ trụ.
Dụng cụ ghi chép cỡ nhỏ vẫn luôn ghi lại số trong cơ thể Vệ Tam, chẳng qua tín hiệu trước đó biến mất nên bác sĩ bên kia không nhìn thấy. Về sau thì bác sĩ lại đến chỗ chị của mình nên cũng chưa kịp lấy con chip dụng cụ này ra.
Vệ Tam cúi đầu, trong đầu cô còn đang suy nghĩ về cấu trúc trên bản vẽ trước đó, không phát hiện có người đi tới trước mặt.
Mãi cho đến khi người đối diện gọi cô lại: “Vệ Tam?”
Vệ Tam ngẩng đầu nhìn, là Ngư Thiên Hà.
“Mũi cháu bị sao vậy? Ở trên tàu vũ trụ mà còn đánh nhau à?” Ngư Thiên Hà cười hỏi.
Vệ Tam giơ tay sờ sờ mũi mình thấy phía trên đó còn nhét một đống giấy, cô bèn lấy cớ cho có: “Cháu lỡ đụng vào tường.”
Ngư Thiên Hà cười dịu dàng: “Lần sau cẩn thận đấy.” Dứt lời, bà rời đi ngay về phía trước.
Lần đầu tiên Vệ Tam nhìn thấy người lớn nói chuyện nhã nhặn thế này, giáo viên của trường Damocles vô cùng hung dữ với bọn cô.
Đi đến cửa phòng y tế, Vệ Tam đưa tay gõ cửa rồi tháo miếng giấy trên mũi ra ném đi.
“Mời vào.” Tỉnh Thê nói ở bên trong.
Sau khi Vệ Tam đi vào, Tỉnh Thê ra hiệu cho cô ngồi xuống, bác ấy đang tháo dụng cụ dùng một lần: “Gần đây lại chảy máu cam?”
“Dạ.”
Tỉnh Thê dùng nhiếp gắp một cục bông gòn có thuốc sát trùng để lau vết máu dưới mũi Vệ Tam: “Một thời gian trước, tôi đã nhận được công thức dịch dinh dưỡng của Ứng Tinh Quyết, đáng tiếc là cháu dùng không được.”
“Tại sao vậy ạ?” Vệ Tam ngửa đầu để cho bác ấy lau sạch sẽ.
“Cơ thể của cậu ta bị phá hủy nghiêm trọng hơn.” Tỉnh Thê ném bóng bông gòn thùng rác y tế, thuận miệng trả lời.
Vệ Tam cau mày: “Phá hoại nghiêm trọng hơn? Có thể cháu cũng bị thương sao?”
Tay Tỉnh Thê dừng lại, bác ngước mắt lên: “Cháu là dạng suy dinh dưỡng trong nhiều năm, không phải bị thương chứ còn là gì? Nhưng mà với dạng này của cháu thì có thể nuôi dưỡng cho hồi phục.”
“Cháu nhớ rõ lúc trước bác nói bởi vì Ứng Tinh Quyết không chiếm được nguyên tố cần thiết mới làm cơ thể suy sụp.” Vệ Tam nói, “Không phải anh ta cũng bù lại được à, dù sao cũng chả phải trúng độc.”
“Không giống, cháu là chiến sĩ độc lập, cậu ta là chỉ huy.” Tỉnh Thê chỉ vào đầu, “Ở đây bị thương. Đưa tay ra.”
Vệ Tam vươn tay ra, bác ấy rạch phần da trước đây đã từng rạch một lần, kéo con chip bên trong ra.
“Khi cháu đang ở trong sân đấu thì tín hiệu bị hỏng nên chỉ có thể lấy ra để kiểm tra. Để tôi chép dữ liệu rồi đặt nó trở lại.” Tỉnh Thê bôi thuốc ngay vào vết rạch ở cổ tay Vệ Tam, “Ngày mai lại tới đây.”
“Giờ không bỏ vào luôn hả bác?” Vệ Tam ngẩng đầu hỏi bác sĩ.
“Xuất dữ liệu cần mất một thời gian nhất định, tôi không chắc thiết bị ghi này có bị hỏng hay không. Cháu về làm chuyện của mình trước đã.” Tỉnh Thê lấy ra một đống dịch dinh dưỡng từ cái thùng phía sau, “Cái này để uống, mới cải tiến đó, thử hiệu quả một chút.”
Vệ Tam căm ghét nhìn dịch dinh dưỡng màu hồng phấn: “Vị dâu tây?”
“Vị dưa hấu.” Tỉnh Thê chỉ vào cửa phòng y tế, “Nhanh trở về, bác còn nhiều việc.”
Vệ Tam ôm một đống dịch dinh dưỡng vị dưa hấu trở về, giữa chừng cô còn mở ra một ống nếm thử hương vị, đúng là vị dưa hấu.
Đóng cửa lại, Tỉnh Thê làm sạch máu trên bề mặt chip, đặt nó trong hộp đọc và sau đó kết nối với quang não. Một lát sau bác ấy chip dụng cụ ra và đặt sang một bên.
Trên quang não có thêm một đống số liệu của Vệ Tam ở đấu trường lạnh lẽo trước đó, số liệu cứ bình bình một ngày hai mươi bốn giờ như thể dụng cụ này bị hỏng.
Tỉnh Thê tiếp tục quẹt xuống để tính các điểm. Lúc này chắc là lần đầu tiên trường Damocles gặp phải đợt rét đậm. Số liệu của Vệ Tam vẫn là một đường thẳng, không có bất kỳ dao động, như thể tâm cô bình lặng như nước, lão tăng ngồi thiền, hoàn toàn chả có tí cảm xúc gì, cho dù đó là cảm giác hay nhịp tim.
Tỉnh Thê đã làm bác sĩ trong nhiều năm: “...”
Bác ấy tiếp tục lật tiếp rốt cục phát hiện biến động lạ. Cảm giác của Vệ Tam đột nhiên bùng nổ ở một điểm, nó đột nhiên tăng lên và kéo dài hơn một tiếng, thậm chí sau khi nâng cao lại mãi cao lên cuối cùng lại là một đường thẳng ngang bình thường làm người ta nghi là dụng cụ đã hỏng.
Tỉnh Thê tính toán thời gian, mốc thời gian của đợt bùng phát này xảy ra ngay lúc quân khu nhận thức được sự biến động sau khi họ đi vào.
Thì ra người gây ra động tĩnh là Vệ Tam?
Tỉnh Thê suy nghĩ một chút và liên lạc với Hạng Minh Hóa.
“Lúc đó Vệ Tam có tình trạng thế nào?” Hạng Minh Hóa không chút do dự trả lời, “Lúc chúng tôi đi tới thì em ấy đã ngã xuống đất băng tuyết, rồi sau đó ngủ một lúc. Khi tỉnh lại cũng chả có gì bất thường. Cơ thể em ấy có vấn đề?”
“Không, tôi chỉ hỏi thôi. Hình như động tĩnh lớn đó trong đấu trường lạnh lẽo là do cháu ấy làm ra.”
“Không khác lắm, lần đầu tiên em ấy và Ứng Tinh Quyết hợp tác.” Hạng Minh Hóa nói, “Đúng là mạnh lắm.”
Họ không nhìn thấy vòng xoáy được kiểm soát bởi vật không hình dạng màu xám, chỉ có thể nhìn thấy một chút qua video được ghi lại bởi Vệ Tam, mặc dù vậy những vẫn nhìn ra được mấy thứ đó khó đối phó.
Sự hợp tác đầu tiên của người cấp siêu 3S theo như lời Kim Kha nói thì thật đáng làm người ta sợ hãi.
“Được rồi, tôi đã biết.” Tỉnh Thê kết thúc cuộc gọi, bác ấy xoay ghế đi lấy con chip vừa lấy ra từ cổ tay Vệ Tam.
...
“Lên được một cấp.” Ứng Thành Hà cầm quang não đi vào phòng Vệ Tam.
“Cấp gì?” Vệ Tam quay đầu nhìn anh.
“... ” Ứng Thành Hà nhìn mái tóc rối bời nửa dài nửa không và cục giấy Vệ Tam nhét vào trong mũi, anh hoài nghi thật ra mình còn đang ở trong ngày hôm qua một chặp.
Vệ Tam đứng dậy liếc mắt nhìn: “Đẳng cấp của diễn đàn Khối Rubik? Thêm mảng nào thế?”
“Không nhiều phần lắm, vẫn là nội dung cấp S nhưng mà nội dung của các mảng khác nhau đã nhiều lên. Tôi xem một chút thấy trình độ cơ giáp sư cấp S bên trong cũng được, miễn cưỡng có thể so sánh với cơ giáp sư cấp S trong trường quân sự chúng ta.” Ứng Thành Hà ngồi xuống để Vệ Tam cùng xem, “Chỉ cần trả lời càng nhiều, cho số liệu thiết kế với mã nguồn mở ở chỗ này càng nhiều, đẳng cấp ắt dễ dàng thăng lên.”
“Cậu đăng lên số liệu của một chiếc cơ giáp cấp S hoàn chỉnh?” Vệ Tam lật ra và hỏi.
Ứng Thành Hà gật đầu: “Dùng nguyên tắc thảo luận trước đây với cậu đó, dù có bị phát hiện cũng không liên lụy đến Damocles. Sau khi tôi gửi nó là tôi được thăng cấp ngay lập tức. Nếu có thể lên cấp L3, chắc cú phía trên còn có cấp bậc cao hơn.”
Vệ Tam nhìn mô hình cơ giáp phía trên bỗng nhiên cô hỏi Ứng Thành Hà: “Cậu biết diễn đàn này từ đâu?
“Nghe người ta nhắc tới trong một diễn đàn nào đó, sau đó mò rất lâu mới tìm được.” Ứng Thành Hà nhớ lại. Lúc đầu anh chỉ muốn thỏa nỗi hiếu kỳ, bên trong toàn là đồ cấp A, theo anh thấy đúng là dạng hỏi 1+1 bằng mấy. Ai mà ngờ được còn lên cấp trong đó nữa.
“Tôi cũng lấy được từ diễn đàn bên ngoài.” Vệ Tam nói luôn, “Cậu hỏi các cơ giáp sư khác trong trường đi, chả có mấy ai biết đâu.”
“Chắc là diễn đàn do người học tản xây dựng.” Ứng Thành Hà suy đoán.
Hai người còn muốn nói gì nữa thì Kim Kha gõ cửa đi vào, trong tay cậu ấy cầm hai gói đồ: “Cô Ngư mang theo nói là đặc sản của South Pasadena chuẩn bị trước đó nhưng vẫn không có cơ hội đưa tới đây. Vừa rồi các cậu đang thảo luận cái gì?”
Vệ Tam nói tóm tắt cho cậu ấy nghe.
Kim Kha ngồi xuống với hai gói đồ và đăm chiêu: “Theo như các cậu nói thì diễn đàn này đang sàng lọc.”
Vệ Tam và Ứng Thành Hà đều nhìn về phía cậu ấy, nhưng một giây sau hai người đưa tay cướp lấy đặc sản trong tay Kim Kha.
Kim Kha nhìn hai người cúi đầu mở túi, cậu nói từ từ: “Sinh viên quân sự bình thường sẽ không mò tới diễn đàn như vậy. Thành Hà, cậu cảm thấy Công Nghi Giác sẽ biết cái diễn đàn này không?”
“Sẽ không đâu.” Ứng Thành Hà trả lời chẳng do dự, Công Nghi Giác thuộc thế gia cơ giáp sư chính thống không thể chính thống hơn nữa, cậu ta sẽ không bao giờ lãng phí thời gian vào nó.
“Cậu phát hiện diễn đàn này nhưng vẫn không thăng cấp, ngược lại là cậu ấy thăng cấp.” Kim Kha nhìn về phía Vệ Tam, “Rảnh rỗi trả lời câu hỏi cấp A, phát ra số liệu cơ giáp có mã nguồn mở... Vệ Tam đã làm những điều này để nâng cấp và khám phá một mặt khác của diễn đàn. Mục đích đằng sau diễn đàn này có lẽ là sàng lọc một nhóm cơ giáp sư không có quan niệm đẳng cấp, nguyện ý chia sẻ thành quả làm cơ giáp sư của mình.”
Ứng Thành Hà nhất thời hiểu được: “Khó trách vừa đăng số liệu cơ giáp có mã nguồn mở là được lên cấp ngay.”
Kim Kha nhìn tài khoản kia rồi lấy làm vẻ chê trách: “Id gì vậy?”
“ID gần gũi với cuộc sống chứ gì.” Vệ Tam mở đặc sản Ngư Thiên Hà đưa, “Vậy chúng ta tiếp tục tăng cấp lên xem bên trong có cơ giáp sư lợi hại nào khác hay không, nói không chừng còn học được thêm gì đó.”
Mấy người không xem xét vấn đề này quá quan trọng, Liên bang có trường quân sự chính thức, còn các thế gia học tản ắt sẽ có các tổ chức dân sự.
Vệ Tam nói chuyện với hai người một hồi thì muốn tới gặp bác sĩ, Kim Kha và Ứng Thành Hà nói muốn đi theo.
“Các cậu đang làm gì thế?” Hoắc Tuyên Sơn nhìn thấy ba người muốn đi ra ngoài cùng nhau bèn hỏi.
“Đi hặp bác sĩ.” Vệ Tam tỏ vẻ phỉ báng hai người muốn dính theo.
“Tôi đi với cậu nữa.” Hoắc Tuyên Sơn ngay lập tức đứng ở phía sau.
Liêu Như Ninh mở cửa: “Đi đâu, tôi cũng đi với.”
Vệ Tam: “...”
Cuối cùng Vệ Tam giống như gà mẹ có một hàng gà con đi theo sau lưng đến cửa phòng y tế.
“Lại là các cháu.” Tỉnh Thê vừa nhìn thấy hàng người phía sau Vệ Tam thì chê trách, “Sao mỗi lần tới đều phải kéo theo một đống người vậy.”
“Bác sĩ, chúng cháu chỉ lo lắng Vệ Tam lo sợ nên mới đi cùng nhau để an ủi cậu ấy.” Liêu Như Ninh nói lời ngay.
“Chút chuyện nhỏ này thì một chiến sĩ độc lập sợ cái quái gì?” Tỉnh Thê bảo Vệ Tam vươn tay, “Cháu sợ?”
Vệ Tam nhìn thoáng qua phía sau: “... Cháu sợ.”
Tỉnh Thê: “... Được.”
Vệ Tam: Đám đần lớn xác này, rõ là đi theo tìm chuyện vui.
Chip ghi được đặt lại vào, Tỉnh Thê tháo găng tay: “Tôi đã xem dữ liệu của cháu, chỉ có một lần bùng nổ còn thời gian khác thì như ngày thường. Tôi đoán chắc khi đó cháu đã phát ra cảm giác siêu cấp.”
“Chắc là thế.” Vệ Tam cũng không rõ lắm.
Tỉnh Thê nhìn Kim Kha phía sau: “Vừa lúc các cháu tới đây. Tôi nghe thầy Hạng nói lần đầu tiên này mấy cháu đều có mặt, Kim Kha ở phía sau cũng có. Các cháu có cảm nhận được cái gì không?”
“Năng lực cấp siêu 3S?” Liêu Như Ninh là người đầu tiên lên tiếng, “Lúc ấy hình như là có lực lượng đáng sợ nào đó thức tỉnh nhưng biến mất rất nhanh. Là cảm giác của Vệ Tam bộc phát?”
“Tôi cũng nhận ra, nhưng khi đó Vệ Tam rất tỉnh táo.” Hoắc Tuyên Sơn tiếp lời.
“Biến mất rất nhanh?” Tỉnh Thê sờ cằm như có điều suy nghĩ, “Quá trình từ lúc bùng phát tới khi biến mất đã kéo dài một lúc, không phải một giây.”
Kim Kha nhíu mày: “Ứng Tinh Quyết.”
Tỉnh Thê dừng tay lại: “Ứng Tinh Quyết?”
Kim Kha hoàn hồn: “Lúc đó Ứng Tinh Quyết cũng ở đấy, con chip trong cơ thể Vệ Tam ghi lại dao động cảm giác của anh ta chăng.”
“Không, con chip dụng cụ này chỉ ghi lại của mỗi Vệ Tam.” Tỉnh Thê nhìn Vệ Tam một cái, “Có thể là cô nàng vẫn ở trạng thái tỉnh táo cho nên các cháu chỉ nhận ra đợt dùng phát trong nháy mắt.”
Sau khi đặt chip trở lại, bác sĩ Tỉnh Thê để cho bọn họ rời đi.
Năm người đi ra ngoài, không ai nói gì. Đến hành lang chỗ mấy phòng, cả bọn ăn ý đi vào trong phòng của Vệ Tam.
“Vừa nãy ý cậu là sao?” Vệ Tam là người cuối cùng vào phòng, cô đóng cửa lại và hỏi Kim Kha
“Lúc đó chúng ta ở bên ngoài và cảm giác của cậu bùng nổ thì tớ nhận thấy cảm giác của Ứng Tinh Quyết đang mở rộng phạm vi.” Kim Kha trả lời, khi đó những người khác chỉ biết hàng rào thực thế của Ứng Tinh Quyết ở xung quanh máy bay chứ không thấy có gì bất thường, thậm chí ngay cả chính cậu cũng nghi ngờ. “Trong nháy mắt cảm giác của cậu biến động, tôi đã không thể tiếp tục phát hiện tình huống cảm giác của cậu thế nào.”
Ứng Thành Hà hoang mang: “Nhưng anh họ tôi không biết Vệ Tam là cấp siêu 3S, huống hồ vì sao phải che đậy cho cậu ấy?”
Kim Kha lắc đầu, bản thân cậu ấy cũng không hiểu. Nhưng có một điều cậu xác định được là không cần nói chuyện này cho bác sĩ hoặc những người khác biết khi chưa xác định được ý đồ của Ứng Tinh Quyết.
Vệ Tam ngồi ở bên giường: “Ứng Tinh Quyết... Có vẻ như anh ta rất tin tưởng tớ trong chuyện có thể giải quyết bức tường khổng lồ màu xám vào thời điểm đó.”
“Màu xám?” Kim Kha theo bản năng nhíu mày, “Cậu mù màu à? Rõ là màu trắng.”
Vệ Tam: “... Cậu mới mù màu, vòng xoáy tạo thành một bức tường lớn màu xám lớn như vậy, chắc chắn cậu có thể nhìn thấy màu đó.”
“Vòng xoáy màu trắng nên tường do chúng tạo thành chắc chắn cũng là màu trắng. Thứ cậu thấy chắc là vật không rõ hình dạng màu xám bên trong.” Kim Kha kéo ghế qua.
“Không, đều màu xám hết.”
Ba người còn lại nhìn hai người này tranh cãi, không biết đứng về phía ai. Lúc đó bên ngoài chỉ có hai người bọn họ và Ứng Tinh Quyết, những người khác cũng không có cách nào nhìn rõ qua cửa sổ.
Cuối cùng Vệ Tam nói: “Chờ Ứng Tinh Quyết đến Sao Tây Tháp thì tìm anh ta hỏi một chút.”
“Chắc gì anh ta đã chịu trả lời cậu.” Kim Kha không khỏi nhớ tới lần lúc trước gọi cho Ứng Tinh Quyết nên bĩu môi nói.
“Dù sao cũng phải tìm anh ta hỏi một chút.” Vệ Tam nhấc chân lên, cánh tay đặt trên đùi, chống cằm nói thờ ơ, “Nhân tiện hỏi lại xem anh ta có chắn cho tớ không.”
“Có nói mới là lạ.” Kim Kha như đã có thể gặp được bộ dáng bị từ chối của Vệ Tam, “Ôi trời, trong đám chỉ huy cũng chỉ có một mình tớ hiền lành.”
Bốn người còn lại đồng loạt hứ lên một tiếng.
...
Khi các trường quân sự đến Sao Tây Tháp, Quân khu 5 trên tàu vũ trụ cũng cập bến ở ngân hà gần Sao Huyễn Dạ.
“Tất cả mọi người xuống tàu bay và lên tàu chiến Quân khu 5 để đi tới Sao Huyễn Dạ.” Ứng Nguyệt Dung đứng ở phía trước, “Tiến vào Sao Huyễn Dạ rồi thì chỉ có sống hoặc chết.”
Ngoại trừ Ứng Tinh Quyết, cho dù là Cơ Sơ Vũ tới lần thứ hai nhưng tâm tình cậu ta cũng chả bình tĩnh là bao.
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Đánh giá:
Truyện Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Story
Chương 140
10.0/10 từ 46 lượt.