Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 132
257@-“bọn họ biết lắc mông thật kìa”
Không biết có bao nhiêu dịch dinh dưỡng đã được rót mới làm Vệ Tam tỉnh lại. Cô mở mắt ra nhìn lên trần nhà. Điều đầu tiên cô làm là thổi xong cái huýt sáo chưa thổi xong.
Hạng Minh Hóa và Giải Ngữ Mạn ngồi bên cạnh: “...”
Mạch não của con bé sinh viên này phát triển thế nào vậy?
Vệ Tam huýt sáo xong mới bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, kết quả cô quay đầu là thấy hai thầy cô đang ngồi ngay ngắn bên cạnh.
Cô đứng dậy: “Thầy cô?”
Hạng Minh Hóa nhìn động tác lưu loát của cô: “Ngủ ngon quá.”
Vệ Tam do dự: “Còn, còn ổn.”
Hạng Minh Hóa: “... “
Vệ Tam quay đầu nhìn kỹ một vòng: “Chúng ta ra sân rồi à?”
“Không có, vẫn ở bên trong máy bay trước đây của em.” Giải Ngữ Mạn trả lời, “Tỉnh thì ngồi dậy đi.”
Cô nằm bên trong trong một ngày là có một chiếc máy bay khác đã được tìm thấy, người ta đã mang tài nguyên tới và nhồi nhét tràn đầy cái máy bay này.
Vệ Tam đứng dậy, nhìn thấy dịch dinh dưỡng bày ở đầu giường bèn nắm lấy đi theo hai thầy cô ra ngoài, thuận tiện ngửa đầu uống bằng sạch dịch dinh dưỡng trong tay.
“Cậu tỉnh rồi.” Hoắc Tuyên Sơn ban đầu còn muốn đến thăm Vệ Tam thế mà đã đụng phải thầy cô và Vệ Tam ở phía sau, “Cảm giác thế nào?”
“Cũng được.” Vệ Tam ngáp một cái, “Hình như không ngủ đủ giấc.”
Hạng Minh Hóa và giải Ngữ Mạn còn có việc nên đi trước một bước.
“Mấy thầy cô vào như thế nào?” Sau khi bọn họ đi, Vệ Tam hỏi Hoắc Tuyên Sơn ngay.
“Video các cậu đăng lên đã lan truyền khắp mạng Tinh Võng, tất cả mấy người ở Liên bang đã kiến nghị phái quân đội tiến vào cứu chúng ta.” Giọng Hoắc Tuyên Sơn nói mang theo ý cười, “Mọi người cũng biết về tin tức giành quán quân của tụi mình.”
Trong mắt Vệ Tam lộ ra hoang mang: “Video gì?”
Không có tín hiệu, làm sao mà đăng được?
“Video quay cảnh cậu mang theo chỉ huy và chiến sĩ độc lập đội tuyển trường ở bục kết thúc đấy. Nó được chỉ huy gửi ra ngoài, ngay khi cậu ta đăng lên thì quang não vẫn ở trạng thái đang gửi.” Hoắc Tuyên Sơn nói, “Thành Hà cuối cùng cũng nối được tín hiệu trong vòng một giây thế nên chỉ huy đội tuyển mới gửi video lên được.”
“Thế à… “ Vệ Tam tỏ vẻ hiểu tõ, tốc độ đường truyền của Liên bang hiển nhiên rất nhanh, dù một giây thời gian vẫn đủ đăng video lên.
“Bây giờ năng lượng không thiếu.” Hoắc Tuyên Sơn lại nói về sự thay đổi trong ngày.
Khi đợt rét đậm đến, chiếc máy bay phụ trách trường Damocles cũng bị cuốn bay và rơi xuống. Đuôi máy bay hỏng nhưng nhân viên bảo trì đã nhanh chóng tìm cách chặn lỗ hổng đó và các nhân viên cứu hộ bên trong cứ cách một lúc sẽ đi ra để tìm kiếm sinh viên quân sự. Đến lúc siêu bão rét đậm xuất hiện, họ vừa mới bước vào máy bay nên thoát khỏi một kiếp nạn, và cứ thế không đi ra nữa.
Cuối cùng bị người của Quân khu 13 tìm tới thế nên cùng nhau sơ tán đến bên này.
“Bên trường Quân sự Đế Quốc... Ứng Tinh Quyết còn chưa tỉnh.” Hoắc Tuyên Sơn do dự một hồi mới bổ sung.
Lần này không xảy ra chuyện gì là có một nửa cũng nhờ Ứng Tinh Quyết.
Cuối cùng thì chỉ huy siêu 3S quá mạnh.
“Không có bác sĩ tới đây?” Vệ Tam hỏi.
“Có chứ, bác sĩ cá nhân của anh ta cũng đi theo trong đợt này.”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại.” Liêu Như Ninh đang ngồi ở bàn, cậu ta vừa ngẩng đầu là nhìn thấy Vệ Tam bèn nhảy bổ tới, “Tôi còn tưởng cậu giống như người nọ của bọn họ, cứ phải tiếp tục nằm ở bên trong.”
Vệ Tam né tránh tay Liêu Như Ninh: “Anh Thân Đồ, sao anh cũng tới đây?”
Thân Đồ Khôn cười cười: “Trong lúc huấn luyện thì tụi anh nhận được mệnh lệnh đến đấu trường lạnh lẽo tìm các em, em thấy sao rồi?”
Vệ Tam ngồi ở trước bàn rồi kéo cái đĩa trước mặt Ứng Thành Hà sang ngay, cô cầm lấy bánh mì bên trong đĩa cắn một miếng: “Em không bị thương, chẳng qua hơi mệt thôi.”
Liêu Như Ninh kéo mâm của mình qua và đổ hết thức ăn vào trong đĩa Vệ Tam, “Cuối cùng vẫn là thân thể chiến sĩ độc lập tụi mình có tố chất tốt, ai như chỉ huy, cứ như búp bê.”
“Cậu đang là phân biệt đối xử đấy.” Kim Kha ngẩng đầu, đẩy đĩa của mình về phía Vệ Tam, “Tố chất thân thể của tôi cũng được, đủ để cô Giải đánh mười phút.”
Vệ Tam quét sạch tất cả thức ăn trên mặt bàn, cuối cùng tựa vào ghế và tỏ vẻ lười biếng: “Khi nào chúng ta lên đường?”
“Phải chờ Ứng Tinh Quyết tỉnh lại đã. Tớ nghe nói viện Bình Thông đã được Quân khu 5 dẫn đi tới lối ra.” Kim Kha nhìn về phía đội tuyển trường bên kia đang túm tụm lại, “Cũng nhìn cả ngày mà chưa thấy chán.”
“Nhìn cái gì?” Vệ Tam theo ánh mắt cậu ấy nhìn sang.
“Còn có thể xem cái gì nữa, cái video cậu quay lại đó.” Liêu Như Ninh đặt tay lên ghế, “Vừa nghe nói còn có một cái video như vậy nên đã để để cho chỉ huy đội tuyển trường chiếu ra rồi.”
Những người ở trường Đế Quốc bên cạnh đã thay đổi và sắc mặt liên tục, nhưng họ cũng chả thể nói bất cứ điều gì. Sau tất cả, trường Damocles đã tháo cờ được, còn đào cả thiết bị phát sóng ở điểm kết thúc.
Ứng Thành Hà vuốt ngực mình: “May là video đó vẫn luôn ở trạng thái đang gửi.” Bằng không anh sẽ là tội nhân.
Sau khi Vệ Tam tỉnh lại thì người của trường Damocles hoàn toàn thả lỏng, bây giờ chỉ chờ Ứng Tinh Quyết tỉnh lại là bọn họ cũng có thể ra khỏi sân thi đấu.
Sau hai tiếng, Ứng Tinh Quyết rốt cuộc cũng tỉnh lại với trạng thái hiển nhiên rất kém, nhưng anh khăng khăng muốn đi ngay bây giờ.
“Ở lại trong sân thêm một phút là sẽ nguy hiểm hơn một phần.”
Hứa Chân không đồng ý lắm: “Ít nhất nghỉ ngơi thêm một lúc nữa.”
Ứng Tinh Quyết lắc đầu: “Cô ấy... tỉnh rồi sao?”
“Ai?” Hứa Chân cũng phản ứng kịp, “Ý cháu là Vệ Tam của Damocles? Em ấy không sao, vài giờ là đã tỉnh lại, khỏe như vâm.”
Ứng Tinh Quyết nắm chặt tay che miệng ho khan vài tiếng: “Dẫn cháu đi tìm Giải Ngữ Mạn.”
...
Một giờ sau, tất cả mọi người trong máy bay được thông báo rằng họ sẵn sàng để rời đi.
Bọn họ muốn đi ra khỏi máy bay và dựa vào cơ giáp để đi ra khỏi đấu trường lạnh lẽo. Mỗi người được buộc dây da thú trên người, đội ngũ Quân khu 13 ở bên ngoài để che chở những người bên trong.
“Cảm thấy hơi thở của anh Thân Đồ hình như khang khác.” Liêu Như Ninh chen chúc bên cạnh Vệ Tam nói nhỏ, khí thế của sinh viên trước đó đã hoàn toàn phai nhạt, nay thêm phần ngoan độc và kiên nghị.
“Huấn luyện của bọn họ là ở chiến trường thật sự.” Kim Kha nhìn Thân Đồ Khôn phía trước, “Không giống như chúng ta.”
Chiến trường thực sự chẳng cần phải đi tìm tinh thú, tinh thú vô tận sẽ chủ động xuất hiện trước mặt cậu dù là ngày hay đêm, những trận chiến chẳng bao giờ dừng lại.
Không ai có thể cho nó dừng lại, họ chỉ có thể giống như một cỗ máy liên tục giết các con thú, nào có cách gì để phân tâm để suy nghĩ về những thứ khác. Một khi bị phân tâm sẽ hoàn toàn không bao giờ phục hồi.
Đợt rét đậm vẫn tiếp diễn, cũng có những vòng xoáy thổi qua, chẳng qua chả còn gặp phải những vật không hình dạng màu xám có ý thức. Dù đội ngũ gặp gian nan nhưng vẫn tiếp tục.
Trong sương mù trắng đầy trời, đội cứu hộ bảo vệ sinh viên quân sự và nhân viên trong máy bay để đến lối ra của đấu trường lạnh lẽo.
Hai ngày sau, trang ωeb chính thức của Quân khu 1 ở Đế Đô đã đưa ra một thông báo rằng tất cả các sinh viên quân sự đã được đưa ra khỏi đấu trường lạnh lẽo, xin vui lòng chờ trận tranh tài.
[Ra rồi? Vệ Tam có sao không?? Tôi muốn xem trường Damocles lên bục nhận giải vô địch.]
[Đáng tiếc đấu trường lạnh lẽo đã bị hủy, nếu không người giành chức vô địch chắc chắn là trường Đế Quốc.]
[Thôi đi, người tháo cờ rõ ràng là trường Damocles chúng tôi.]
[Mấy lần xem tranh tài của giải này mà muốn bệnh tim luôn. Mình cho rằng sân Cốc Vũ đã đủ kích thích, không ngờ được lúc này còn cay cấn hơn, gặp ngay cơn bão rét đậm.]
[Nghe nói viện Bình Thông có một chiến sĩ độc lập đội chủ lực suýt chết, may là gặp phải đội cứu hộ của Quân khu 5.]
[Muốn nói thảm thì đội ngũ viện Bình Thông thảm nhất, rõ ràng còn có cơ hội đi ra thế mà mất không ít sinh viên ở sân nhà của mình.]
[Vì vinh quang chiến thắng mà đám giáo viên kia không chú ý mạng sống của sinh viên. Hên là trường Quân sự Samuel bị loại sớm.]
[Cứ nói như vậy thì kêu Damocles là ân nhân cứu mạng của viện Bình Thông cũng không quá đáng. Nếu không có video của Vệ Tam phát lên thì người bên trong cứ thế bỏ cuộc hoặc chờ đội cứu hộ đi vào, còn đội chủ lực viện Bình Thông thì có một người chết.]
[Tôi vẫn là fan của trường Damocles, một đám có thao tác lộn xộn vậy nhưng thú vị lắm.]
...
“Chúng ta còn phải ở lại đây cho đến khi đợt rét đậm kết thúc?” Vệ Tam ngồi ở mép lan can, ngửa đầu nhìn lên đỉnh tòa nhà.
“Ừ, bến cảng Sao Phàm Hàn đóng rồi.” Liêu Như Ninh cong lưng ngồi lủng lẳng trên ngọn đèn cao nhất trên đỉnh tòa nhà, “Bây giờ chúng ta không có gì làm.”
Cũng chả có cách nào để đi đến sân diễn tập, chỉ có thể ngồi xổm ở tòa nhà này.
“Hai người các em đang làm gì thế?” Hạng Minh Hóa đứng ở lầu một hô, “Cút xuống cho tôi!”
“Thầy ơi tụi em cần phải thư giãn tâm trạng, tâm lý có vấn đề trong thời gian này.” Vệ Tam giả bộ đáng thương.
“Có vấn đề về tâm lý thì mấy em đi nói chuyện với thầy cô.” Giải Ngữ Mạn không biết đi từ đâu tới và mỉm cười nói với hai người.
“!”
Vệ Tam ở gần mặt đất hơn bèn lập tức xoay người xuống: “Cô ơi, đột nhiên em khỏe ghê.”
Liêu Như Ninh chạy tới sau giật cả mình rồi cũng bị Giải Ngữ Mạn đá một cước tới.
“Một tên hai tên học chả ra làm sao, mấy người khác đều đang huấn luyện thể lực kìa.” Giải Ngữ Mạn ước gì mình nói mà tụi nó chịu nghe.
“Em leo lên đó cũng như huấn luyện thể lực trong vô thức!” Liêu Như Ninh phản bác.
“Phải không?” Giải Ngữ Mạn thu chân lại, ôn tồn hỏi.
“Không!” Liêu Như Ninh lập tức thu lại lời nói, “Cô ơi, em sai rồi.”
“Đừng để tôi thấy mấy em leo lên mái nhà nữa.” Giải Ngữ Mạn cảnh báo.
Tới lui đều là người của các trường quân sự khác mà hai tên này cũng chả ngại mất mặt.
Hai người bị giáo viên đuổi xuống chỉ có thể đi dạo ở nơi khác, ở đây hoàn toàn không có sân tập nhưng lại có mấy phòng giải trí.
Bản thân tòa nhà này là dành cho những người Sao Phàm Hàn ở tạm, nay tất cả mọi người của mấy trường ở cùng một chỗ mà chẳng có sân tập và khoang mô phỏng thì cứ thấy nhau nhan nhản mỗi ngày.
“Rèn luyện thể lực, ở đây có chỗ nào để huấn luyện? Cô giáo chỉ biết lừa gạt mấy sinh viên nhỏ bé vô tội như chúng ta.” Liêu Như Ninh bĩu môi, “Tôi sắp nhàn tới mức mọc nấm luôn rồi.”
Vệ Tam tìm một góc ngồi xổm xuống: “Chúng ta đi ra được mấy ngày từ trong đấu trường rồi.”
Liêu Như Ninh cũng chen tới: “Cảm thấy tụi mình ngây người ở trong tòa nhà này một lúc lâu rồi.”
“Chúng ta đi ra từ đấu trường cho tới hôm nay vừa mới qua 24 tiếng.” Ứng Thành Hà đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, giơ tay nhìn thoáng qua quang não.
“Mới có một ngày á?” Liêu Như Ninh khiếp sợ, “Nghe nói năm trước phải mấy tháng thì đợt rét đậm mới biến mất. Năm nay có siêu bão rét đậm thì chẳng phải là nửa năm tới một năm à?”
Ứng Thành Hà lắc đầu: “Không rõ lắm, Sao Phàm Hàn bên kia còn đang cố gắng phân tích nguyên nhân.”
“Ôi…” Liêu Như Ninh và Vệ Tam đồng loạt thở dài một hơi.
Ứng Thành Hà đưa tay kéo hai người bọn họ lên: “Kim Kha và Tuyên Sơn ở tầng 7 giúp tụi mình giành chỗ rồi đó.”
“Tầng 7 có cái gì?” Vệ Tam hỏi.
“Sảnh Tình Yêu Đôi Lứa.”
Chậc chậc, cái tên này vừa nghe đã thấy… thú vị ghê.
Vệ Tam và Liêu Như Ninh quyết định lên tầng 7 lúc này.
Tầng 7 bây giờ đã có không ít người của mấy trường quân sự. Trải qua một lần sống chết, mấy thầy cô cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi, không nên suy nghĩ nhiều.
Vừa đi vào là thấy mấy hàng bàn dài tự phục vụ lớn, ánh mắt Vệ Tam dừng tại đồ ăn trên đó thì không dời đi được, cứ lập tức muốn lấy đĩa đựng thức ăn.
“Bọn họ ở bên kia.” Ứng Thành Hà túm lấy Vệ Tam và Liêu Như Ninh đi về phía chỗ ngồi bên trái.
“Hên là đến sớm.” Trước mặt Kim Kha bày ra một đống thức ăn, ý bảo bọn họ nhìn xung quanh, “Mọi người ngồi đầy ra.”
Bên trong chẳng có mấy cái ghế sô-pha, hầu hết mọi người đứng ở giữa hội trường lắc lư cơ thể và nhảy múa theo âm nhạc.
Vệ Tam nâng mí mắt lên nhìn một chút nhưng chả hứng thú. Cô ngồi bên cạnh Kim Kha: “Chỉ có vậy thôi sao?”
“Mấy trường quân sự sẽ cùng nhau có một bữa liên hoan khiêu vũ trao đổi tình cảm.” Hoắc Tuyên Sơn cầm một ly nước giải khát, “Trước kia sẽ được tổ chức ở trận thứ sáu, năm nay đặc biệt hơn một chút. Vừa lúc không có việc gì nên mấy thầy cô đã mở ở đây luôn.”
“Trao đổi tình cảm?” Vệ Tam hơi nghi ngờ, chẳng lẽ thầy cô không sợ nơi này biến thành hiện trường quần ẩu à.
Nhưng vượt quá sự dự kiến của cô, mấy người thuộc các trường quân sự ở trong đó lộ vẻ bình tĩnh khác thường, thậm chí có chẳng ít nhóm thiếu tá đứng với nhau cười nói.
Phân biệt rõ nhất là các thành viên của đội chủ lực của các trường.
“Không ngờ được…” Vệ Tam cắn một miếng bánh ngọt rồi chậm rãi nuốt xuống. Cô nhìn lăm lăm vào Tông Chính Việt Nhân khiêu vũ với bạn gái ở giữa với vẻ mặt khiếp sợ, “Anh ta còn biết nhảy à.”
Đám người viện Bình Thông này làm cho người ta thấy y như nhóm cao tăng khổ hạnh, còn giờ xem ra không khác gì nhìn thấy hòa thượng đến vũ trường hiện đại vặn vẹo vển mông với bạn gái.
Liêu Như Ninh cũng rất khiếp sợ: “Mông anh ta xoay ghê thật.”
Vệ Tam thì thôi, Liêu Như Ninh là một tên suốt ngày thiếu gia này thiếu gia nọ mà cũng khiếp sợ chuyện này làm cho ba người bên cạnh ngạc nhiên.
“Đây không phải là môn học bắt buộc trong nghi lễ của thế gia à?” Kim Kha vỗ vô tay Liêu Như Ninh đang vươn vào cái khay của mình.
“Thế sao?” Liêu Như Ninh tỏ vẻ hoàn toàn không biết, “Chẳng lẽ chiến sĩ độc lập chúng ta không nên đặt tất cả tinh lực vào huấn luyện?”
Cha cậu luôn luôn nói với cậu rằng học mấy thứ lộn xộn này chỉ tổ lãng phí thời gian.
Kim Kha lắc đầu: “Tôi cũng đi khiêu vũ đây.”
Hoắc Tuyên Sơn và Ứng Thành Hà cũng lần lượt bước vào sàn nhảy.
Để lại Vệ Tam và Liêu Như Ninh cùng với một đống thức ăn trên bàn.
“Mông bọn họ biết lắc ghê.” Liêu Như Ninh tựa vào sô-pha, hoàn toàn không thấy ngại vì chả biết khiêu vũ, “Trái này ngọt này.”
“Miếng nào?” Vệ Tam kéo đĩa trái cây qua hỏi.
“Là miếng cuối cùng, màu xanh lá.”
“Tôi đi lấy thêm.” Vệ Tam đứng dậy, một đường đi tới nhìn thấy người trong sàn nhảy thì hơi hoảng hốt.
Một ngày trước, họ vẫn còn trong một cuộc đua cực kỳ lạnh, tiến lên gian nan với gió và tuyết đầy trời, bây giờ tất cả mọi người dường như đã quên đi.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Tôi có thể khiêu vũ cùng với cô không? (.
.)
- -----oOo------
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Không biết có bao nhiêu dịch dinh dưỡng đã được rót mới làm Vệ Tam tỉnh lại. Cô mở mắt ra nhìn lên trần nhà. Điều đầu tiên cô làm là thổi xong cái huýt sáo chưa thổi xong.
Hạng Minh Hóa và Giải Ngữ Mạn ngồi bên cạnh: “...”
Mạch não của con bé sinh viên này phát triển thế nào vậy?
Vệ Tam huýt sáo xong mới bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, kết quả cô quay đầu là thấy hai thầy cô đang ngồi ngay ngắn bên cạnh.
Cô đứng dậy: “Thầy cô?”
Hạng Minh Hóa nhìn động tác lưu loát của cô: “Ngủ ngon quá.”
Vệ Tam do dự: “Còn, còn ổn.”
Hạng Minh Hóa: “... “
Vệ Tam quay đầu nhìn kỹ một vòng: “Chúng ta ra sân rồi à?”
“Không có, vẫn ở bên trong máy bay trước đây của em.” Giải Ngữ Mạn trả lời, “Tỉnh thì ngồi dậy đi.”
Cô nằm bên trong trong một ngày là có một chiếc máy bay khác đã được tìm thấy, người ta đã mang tài nguyên tới và nhồi nhét tràn đầy cái máy bay này.
Vệ Tam đứng dậy, nhìn thấy dịch dinh dưỡng bày ở đầu giường bèn nắm lấy đi theo hai thầy cô ra ngoài, thuận tiện ngửa đầu uống bằng sạch dịch dinh dưỡng trong tay.
“Cậu tỉnh rồi.” Hoắc Tuyên Sơn ban đầu còn muốn đến thăm Vệ Tam thế mà đã đụng phải thầy cô và Vệ Tam ở phía sau, “Cảm giác thế nào?”
“Cũng được.” Vệ Tam ngáp một cái, “Hình như không ngủ đủ giấc.”
Hạng Minh Hóa và giải Ngữ Mạn còn có việc nên đi trước một bước.
“Mấy thầy cô vào như thế nào?” Sau khi bọn họ đi, Vệ Tam hỏi Hoắc Tuyên Sơn ngay.
“Video các cậu đăng lên đã lan truyền khắp mạng Tinh Võng, tất cả mấy người ở Liên bang đã kiến nghị phái quân đội tiến vào cứu chúng ta.” Giọng Hoắc Tuyên Sơn nói mang theo ý cười, “Mọi người cũng biết về tin tức giành quán quân của tụi mình.”
Trong mắt Vệ Tam lộ ra hoang mang: “Video gì?”
Không có tín hiệu, làm sao mà đăng được?
“Video quay cảnh cậu mang theo chỉ huy và chiến sĩ độc lập đội tuyển trường ở bục kết thúc đấy. Nó được chỉ huy gửi ra ngoài, ngay khi cậu ta đăng lên thì quang não vẫn ở trạng thái đang gửi.” Hoắc Tuyên Sơn nói, “Thành Hà cuối cùng cũng nối được tín hiệu trong vòng một giây thế nên chỉ huy đội tuyển mới gửi video lên được.”
“Thế à… “ Vệ Tam tỏ vẻ hiểu tõ, tốc độ đường truyền của Liên bang hiển nhiên rất nhanh, dù một giây thời gian vẫn đủ đăng video lên.
“Bây giờ năng lượng không thiếu.” Hoắc Tuyên Sơn lại nói về sự thay đổi trong ngày.
Khi đợt rét đậm đến, chiếc máy bay phụ trách trường Damocles cũng bị cuốn bay và rơi xuống. Đuôi máy bay hỏng nhưng nhân viên bảo trì đã nhanh chóng tìm cách chặn lỗ hổng đó và các nhân viên cứu hộ bên trong cứ cách một lúc sẽ đi ra để tìm kiếm sinh viên quân sự. Đến lúc siêu bão rét đậm xuất hiện, họ vừa mới bước vào máy bay nên thoát khỏi một kiếp nạn, và cứ thế không đi ra nữa.
Cuối cùng bị người của Quân khu 13 tìm tới thế nên cùng nhau sơ tán đến bên này.
“Bên trường Quân sự Đế Quốc... Ứng Tinh Quyết còn chưa tỉnh.” Hoắc Tuyên Sơn do dự một hồi mới bổ sung.
Lần này không xảy ra chuyện gì là có một nửa cũng nhờ Ứng Tinh Quyết.
Cuối cùng thì chỉ huy siêu 3S quá mạnh.
“Không có bác sĩ tới đây?” Vệ Tam hỏi.
“Có chứ, bác sĩ cá nhân của anh ta cũng đi theo trong đợt này.”
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.
“Cuối cùng cậu cũng tỉnh lại.” Liêu Như Ninh đang ngồi ở bàn, cậu ta vừa ngẩng đầu là nhìn thấy Vệ Tam bèn nhảy bổ tới, “Tôi còn tưởng cậu giống như người nọ của bọn họ, cứ phải tiếp tục nằm ở bên trong.”
Vệ Tam né tránh tay Liêu Như Ninh: “Anh Thân Đồ, sao anh cũng tới đây?”
Thân Đồ Khôn cười cười: “Trong lúc huấn luyện thì tụi anh nhận được mệnh lệnh đến đấu trường lạnh lẽo tìm các em, em thấy sao rồi?”
Vệ Tam ngồi ở trước bàn rồi kéo cái đĩa trước mặt Ứng Thành Hà sang ngay, cô cầm lấy bánh mì bên trong đĩa cắn một miếng: “Em không bị thương, chẳng qua hơi mệt thôi.”
Liêu Như Ninh kéo mâm của mình qua và đổ hết thức ăn vào trong đĩa Vệ Tam, “Cuối cùng vẫn là thân thể chiến sĩ độc lập tụi mình có tố chất tốt, ai như chỉ huy, cứ như búp bê.”
“Cậu đang là phân biệt đối xử đấy.” Kim Kha ngẩng đầu, đẩy đĩa của mình về phía Vệ Tam, “Tố chất thân thể của tôi cũng được, đủ để cô Giải đánh mười phút.”
Vệ Tam quét sạch tất cả thức ăn trên mặt bàn, cuối cùng tựa vào ghế và tỏ vẻ lười biếng: “Khi nào chúng ta lên đường?”
“Phải chờ Ứng Tinh Quyết tỉnh lại đã. Tớ nghe nói viện Bình Thông đã được Quân khu 5 dẫn đi tới lối ra.” Kim Kha nhìn về phía đội tuyển trường bên kia đang túm tụm lại, “Cũng nhìn cả ngày mà chưa thấy chán.”
“Nhìn cái gì?” Vệ Tam theo ánh mắt cậu ấy nhìn sang.
“Còn có thể xem cái gì nữa, cái video cậu quay lại đó.” Liêu Như Ninh đặt tay lên ghế, “Vừa nghe nói còn có một cái video như vậy nên đã để để cho chỉ huy đội tuyển trường chiếu ra rồi.”
Những người ở trường Đế Quốc bên cạnh đã thay đổi và sắc mặt liên tục, nhưng họ cũng chả thể nói bất cứ điều gì. Sau tất cả, trường Damocles đã tháo cờ được, còn đào cả thiết bị phát sóng ở điểm kết thúc.
Ứng Thành Hà vuốt ngực mình: “May là video đó vẫn luôn ở trạng thái đang gửi.” Bằng không anh sẽ là tội nhân.
Sau khi Vệ Tam tỉnh lại thì người của trường Damocles hoàn toàn thả lỏng, bây giờ chỉ chờ Ứng Tinh Quyết tỉnh lại là bọn họ cũng có thể ra khỏi sân thi đấu.
Sau hai tiếng, Ứng Tinh Quyết rốt cuộc cũng tỉnh lại với trạng thái hiển nhiên rất kém, nhưng anh khăng khăng muốn đi ngay bây giờ.
“Ở lại trong sân thêm một phút là sẽ nguy hiểm hơn một phần.”
Hứa Chân không đồng ý lắm: “Ít nhất nghỉ ngơi thêm một lúc nữa.”
Ứng Tinh Quyết lắc đầu: “Cô ấy... tỉnh rồi sao?”
“Ai?” Hứa Chân cũng phản ứng kịp, “Ý cháu là Vệ Tam của Damocles? Em ấy không sao, vài giờ là đã tỉnh lại, khỏe như vâm.”
Ứng Tinh Quyết nắm chặt tay che miệng ho khan vài tiếng: “Dẫn cháu đi tìm Giải Ngữ Mạn.”
...
Một giờ sau, tất cả mọi người trong máy bay được thông báo rằng họ sẵn sàng để rời đi.
Bọn họ muốn đi ra khỏi máy bay và dựa vào cơ giáp để đi ra khỏi đấu trường lạnh lẽo. Mỗi người được buộc dây da thú trên người, đội ngũ Quân khu 13 ở bên ngoài để che chở những người bên trong.
“Cảm thấy hơi thở của anh Thân Đồ hình như khang khác.” Liêu Như Ninh chen chúc bên cạnh Vệ Tam nói nhỏ, khí thế của sinh viên trước đó đã hoàn toàn phai nhạt, nay thêm phần ngoan độc và kiên nghị.
“Huấn luyện của bọn họ là ở chiến trường thật sự.” Kim Kha nhìn Thân Đồ Khôn phía trước, “Không giống như chúng ta.”
Chiến trường thực sự chẳng cần phải đi tìm tinh thú, tinh thú vô tận sẽ chủ động xuất hiện trước mặt cậu dù là ngày hay đêm, những trận chiến chẳng bao giờ dừng lại.
Không ai có thể cho nó dừng lại, họ chỉ có thể giống như một cỗ máy liên tục giết các con thú, nào có cách gì để phân tâm để suy nghĩ về những thứ khác. Một khi bị phân tâm sẽ hoàn toàn không bao giờ phục hồi.
Đợt rét đậm vẫn tiếp diễn, cũng có những vòng xoáy thổi qua, chẳng qua chả còn gặp phải những vật không hình dạng màu xám có ý thức. Dù đội ngũ gặp gian nan nhưng vẫn tiếp tục.
Trong sương mù trắng đầy trời, đội cứu hộ bảo vệ sinh viên quân sự và nhân viên trong máy bay để đến lối ra của đấu trường lạnh lẽo.
Hai ngày sau, trang ωeb chính thức của Quân khu 1 ở Đế Đô đã đưa ra một thông báo rằng tất cả các sinh viên quân sự đã được đưa ra khỏi đấu trường lạnh lẽo, xin vui lòng chờ trận tranh tài.
[Ra rồi? Vệ Tam có sao không?? Tôi muốn xem trường Damocles lên bục nhận giải vô địch.]
[Đáng tiếc đấu trường lạnh lẽo đã bị hủy, nếu không người giành chức vô địch chắc chắn là trường Đế Quốc.]
[Thôi đi, người tháo cờ rõ ràng là trường Damocles chúng tôi.]
[Mấy lần xem tranh tài của giải này mà muốn bệnh tim luôn. Mình cho rằng sân Cốc Vũ đã đủ kích thích, không ngờ được lúc này còn cay cấn hơn, gặp ngay cơn bão rét đậm.]
[Nghe nói viện Bình Thông có một chiến sĩ độc lập đội chủ lực suýt chết, may là gặp phải đội cứu hộ của Quân khu 5.]
[Muốn nói thảm thì đội ngũ viện Bình Thông thảm nhất, rõ ràng còn có cơ hội đi ra thế mà mất không ít sinh viên ở sân nhà của mình.]
[Vì vinh quang chiến thắng mà đám giáo viên kia không chú ý mạng sống của sinh viên. Hên là trường Quân sự Samuel bị loại sớm.]
[Cứ nói như vậy thì kêu Damocles là ân nhân cứu mạng của viện Bình Thông cũng không quá đáng. Nếu không có video của Vệ Tam phát lên thì người bên trong cứ thế bỏ cuộc hoặc chờ đội cứu hộ đi vào, còn đội chủ lực viện Bình Thông thì có một người chết.]
[Tôi vẫn là fan của trường Damocles, một đám có thao tác lộn xộn vậy nhưng thú vị lắm.]
...
“Chúng ta còn phải ở lại đây cho đến khi đợt rét đậm kết thúc?” Vệ Tam ngồi ở mép lan can, ngửa đầu nhìn lên đỉnh tòa nhà.
“Ừ, bến cảng Sao Phàm Hàn đóng rồi.” Liêu Như Ninh cong lưng ngồi lủng lẳng trên ngọn đèn cao nhất trên đỉnh tòa nhà, “Bây giờ chúng ta không có gì làm.”
Cũng chả có cách nào để đi đến sân diễn tập, chỉ có thể ngồi xổm ở tòa nhà này.
“Hai người các em đang làm gì thế?” Hạng Minh Hóa đứng ở lầu một hô, “Cút xuống cho tôi!”
“Thầy ơi tụi em cần phải thư giãn tâm trạng, tâm lý có vấn đề trong thời gian này.” Vệ Tam giả bộ đáng thương.
“Có vấn đề về tâm lý thì mấy em đi nói chuyện với thầy cô.” Giải Ngữ Mạn không biết đi từ đâu tới và mỉm cười nói với hai người.
“!”
Vệ Tam ở gần mặt đất hơn bèn lập tức xoay người xuống: “Cô ơi, đột nhiên em khỏe ghê.”
Liêu Như Ninh chạy tới sau giật cả mình rồi cũng bị Giải Ngữ Mạn đá một cước tới.
“Một tên hai tên học chả ra làm sao, mấy người khác đều đang huấn luyện thể lực kìa.” Giải Ngữ Mạn ước gì mình nói mà tụi nó chịu nghe.
“Em leo lên đó cũng như huấn luyện thể lực trong vô thức!” Liêu Như Ninh phản bác.
“Phải không?” Giải Ngữ Mạn thu chân lại, ôn tồn hỏi.
“Không!” Liêu Như Ninh lập tức thu lại lời nói, “Cô ơi, em sai rồi.”
“Đừng để tôi thấy mấy em leo lên mái nhà nữa.” Giải Ngữ Mạn cảnh báo.
Tới lui đều là người của các trường quân sự khác mà hai tên này cũng chả ngại mất mặt.
Hai người bị giáo viên đuổi xuống chỉ có thể đi dạo ở nơi khác, ở đây hoàn toàn không có sân tập nhưng lại có mấy phòng giải trí.
Bản thân tòa nhà này là dành cho những người Sao Phàm Hàn ở tạm, nay tất cả mọi người của mấy trường ở cùng một chỗ mà chẳng có sân tập và khoang mô phỏng thì cứ thấy nhau nhan nhản mỗi ngày.
“Rèn luyện thể lực, ở đây có chỗ nào để huấn luyện? Cô giáo chỉ biết lừa gạt mấy sinh viên nhỏ bé vô tội như chúng ta.” Liêu Như Ninh bĩu môi, “Tôi sắp nhàn tới mức mọc nấm luôn rồi.”
Vệ Tam tìm một góc ngồi xổm xuống: “Chúng ta đi ra được mấy ngày từ trong đấu trường rồi.”
Liêu Như Ninh cũng chen tới: “Cảm thấy tụi mình ngây người ở trong tòa nhà này một lúc lâu rồi.”
“Chúng ta đi ra từ đấu trường cho tới hôm nay vừa mới qua 24 tiếng.” Ứng Thành Hà đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người, giơ tay nhìn thoáng qua quang não.
“Mới có một ngày á?” Liêu Như Ninh khiếp sợ, “Nghe nói năm trước phải mấy tháng thì đợt rét đậm mới biến mất. Năm nay có siêu bão rét đậm thì chẳng phải là nửa năm tới một năm à?”
Ứng Thành Hà lắc đầu: “Không rõ lắm, Sao Phàm Hàn bên kia còn đang cố gắng phân tích nguyên nhân.”
“Ôi…” Liêu Như Ninh và Vệ Tam đồng loạt thở dài một hơi.
Ứng Thành Hà đưa tay kéo hai người bọn họ lên: “Kim Kha và Tuyên Sơn ở tầng 7 giúp tụi mình giành chỗ rồi đó.”
“Tầng 7 có cái gì?” Vệ Tam hỏi.
“Sảnh Tình Yêu Đôi Lứa.”
Chậc chậc, cái tên này vừa nghe đã thấy… thú vị ghê.
Vệ Tam và Liêu Như Ninh quyết định lên tầng 7 lúc này.
Tầng 7 bây giờ đã có không ít người của mấy trường quân sự. Trải qua một lần sống chết, mấy thầy cô cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi, không nên suy nghĩ nhiều.
Vừa đi vào là thấy mấy hàng bàn dài tự phục vụ lớn, ánh mắt Vệ Tam dừng tại đồ ăn trên đó thì không dời đi được, cứ lập tức muốn lấy đĩa đựng thức ăn.
“Bọn họ ở bên kia.” Ứng Thành Hà túm lấy Vệ Tam và Liêu Như Ninh đi về phía chỗ ngồi bên trái.
“Hên là đến sớm.” Trước mặt Kim Kha bày ra một đống thức ăn, ý bảo bọn họ nhìn xung quanh, “Mọi người ngồi đầy ra.”
Bên trong chẳng có mấy cái ghế sô-pha, hầu hết mọi người đứng ở giữa hội trường lắc lư cơ thể và nhảy múa theo âm nhạc.
Vệ Tam nâng mí mắt lên nhìn một chút nhưng chả hứng thú. Cô ngồi bên cạnh Kim Kha: “Chỉ có vậy thôi sao?”
“Mấy trường quân sự sẽ cùng nhau có một bữa liên hoan khiêu vũ trao đổi tình cảm.” Hoắc Tuyên Sơn cầm một ly nước giải khát, “Trước kia sẽ được tổ chức ở trận thứ sáu, năm nay đặc biệt hơn một chút. Vừa lúc không có việc gì nên mấy thầy cô đã mở ở đây luôn.”
“Trao đổi tình cảm?” Vệ Tam hơi nghi ngờ, chẳng lẽ thầy cô không sợ nơi này biến thành hiện trường quần ẩu à.
Nhưng vượt quá sự dự kiến của cô, mấy người thuộc các trường quân sự ở trong đó lộ vẻ bình tĩnh khác thường, thậm chí có chẳng ít nhóm thiếu tá đứng với nhau cười nói.
Phân biệt rõ nhất là các thành viên của đội chủ lực của các trường.
“Không ngờ được…” Vệ Tam cắn một miếng bánh ngọt rồi chậm rãi nuốt xuống. Cô nhìn lăm lăm vào Tông Chính Việt Nhân khiêu vũ với bạn gái ở giữa với vẻ mặt khiếp sợ, “Anh ta còn biết nhảy à.”
Đám người viện Bình Thông này làm cho người ta thấy y như nhóm cao tăng khổ hạnh, còn giờ xem ra không khác gì nhìn thấy hòa thượng đến vũ trường hiện đại vặn vẹo vển mông với bạn gái.
Liêu Như Ninh cũng rất khiếp sợ: “Mông anh ta xoay ghê thật.”
Vệ Tam thì thôi, Liêu Như Ninh là một tên suốt ngày thiếu gia này thiếu gia nọ mà cũng khiếp sợ chuyện này làm cho ba người bên cạnh ngạc nhiên.
“Đây không phải là môn học bắt buộc trong nghi lễ của thế gia à?” Kim Kha vỗ vô tay Liêu Như Ninh đang vươn vào cái khay của mình.
“Thế sao?” Liêu Như Ninh tỏ vẻ hoàn toàn không biết, “Chẳng lẽ chiến sĩ độc lập chúng ta không nên đặt tất cả tinh lực vào huấn luyện?”
Cha cậu luôn luôn nói với cậu rằng học mấy thứ lộn xộn này chỉ tổ lãng phí thời gian.
Kim Kha lắc đầu: “Tôi cũng đi khiêu vũ đây.”
Hoắc Tuyên Sơn và Ứng Thành Hà cũng lần lượt bước vào sàn nhảy.
Để lại Vệ Tam và Liêu Như Ninh cùng với một đống thức ăn trên bàn.
“Mông bọn họ biết lắc ghê.” Liêu Như Ninh tựa vào sô-pha, hoàn toàn không thấy ngại vì chả biết khiêu vũ, “Trái này ngọt này.”
“Miếng nào?” Vệ Tam kéo đĩa trái cây qua hỏi.
“Là miếng cuối cùng, màu xanh lá.”
“Tôi đi lấy thêm.” Vệ Tam đứng dậy, một đường đi tới nhìn thấy người trong sàn nhảy thì hơi hoảng hốt.
Một ngày trước, họ vẫn còn trong một cuộc đua cực kỳ lạnh, tiến lên gian nan với gió và tuyết đầy trời, bây giờ tất cả mọi người dường như đã quên đi.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Tôi có thể khiêu vũ cùng với cô không? (.
.)
- -----oOo------
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Đánh giá:
Truyện Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Story
Chương 132
10.0/10 từ 46 lượt.