Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 113

189@-
“trường Quân sự Damocles bị loại“

Sau khi dụng cụ ghi chép thu nhỏ được lắp vào, Vệ Tam và bốn người xoay người chuẩn bị trở về phòng ngủ. Ngày mai sẽ bước vào sân thi đấu lạnh lẽo và cũng chỉ có bọn họ vẫn đi dạo bên ngoài.

“Chúc tất cả các cháu tất cả thuận lợi.” Bác sĩ đứng ở cửa và nói.

“Chắc chắn thuận lợi.” Liêu Như Ninh vẫy tay, “Chúng cháu còn phải lấy chức vô địch toàn giải trở về.”

“Lần này nếu giành chức vô địch địch trên sân nhà viện Bình Thông, Tông Chính Việt Nhân kia sẽ tức chết.” Vệ Tam nhớ tới ánh mắt của đối phương lần trước thì niềm tin vững chắc đoạt quán quân lại tăng cao.

Vệ Tam thích nhìn bộ dáng người khác tức cô mà chả làm được gì.

Năm người trở lại ký túc xá ngủ một đêm ngon, ngày hôm sau cả bọn thức dậy tập hợp cùng với các trường quân sự khác đến đường đua lạnh lẽo.

“Có phải càng ngày càng lạnh không?” Liêu Như Ninh đứng bên trong máy bay ôm cánh tay run tới run lui.

Không chỉ riêng cậu ta, cũng có một số lượng đáng kể các thành viên đội tuyển trường bắt đầu run rẩy.

Vệ Tam đưa tay dán vào cửa sổ và nhìn ra bên ngoài: “Sương trắng càng lúc càng lớn.”

“Đấu trường lạnh lẽo lạnh gấp nhiều lần so với những nơi khác trên Sao Phàm Hàn vì chỗ đó từng là sông băng. Nhưng khi tới đó chúng ta cần cẩn thận, bởi vì trong đấu trường có không ít mặt nước đóng băng rất mỏng, một khi cơ giáp đứng lên là nứt ngay.” Trên đường đi, Kim Kha một lần nữa cẩn thận nói về những điều cần lưu ý về đấu trường lạnh lẽo cho đội chủ lực và các thành viên đội tuyển trường nghe.

Họ càng đến gần đấu trường lạnh lẽo, nhiệt độ càng thấp, mọi người trong máy bay đã cảm thấy lạnh thấu xương.

“Đến rồi.” Máy bay cỡ lớn cuối cùng từ từ hạ cánh, sinh viên trường Damocles lần lượt đi ra, Liêu Như Ninh trốn ở bên cạnh không nhúc nhích.

Vệ Tam đưa tay kéo cậu ta: “Đi xuống.”

Môi Liêu Như Ninh trắng bệch: “... Tôi không muốn đi xuống.”

Vừa đúng lúc thành viên cuối cùng của đội tuyển trường đi xuống, Hoắc Tuyên Sơn quay trở lại, trực tiếp vòng ra phía sau Liêu Như Ninh rồi đạp cậu ta thẳng ra ngoài.

Liêu Như Ninh chợt đối mặt với thế giới lạnh như băng: “!”

Ngay lập tức cậu ta cảm thấy như hơi thở của mình đã đông cứng lại.

“Sao cậu có lắm chuyện thế?” Kim Kha liếc cậu ta một cái, “Vừa sợ rắn, vừa sợ lạnh.”


Liêu Như Ninh cho hai tay ôm lấy mình, run rẩy: “Là thế giới này thật khủng khiếp, tôi còn là một đứa bé đây này.”

“Nhóc con, đi thôi.” Vệ Tam tiến lên phía trước, bỏ lại một câu.

Năm trường quân sự lớn đều đến lối vào, các giáo viên đứng đó yêu cầu họ cử người đến rút túi chuẩn bị chiến đấu.

“Lần này đến phiên cậu.” Kim Kha quay đầu nói với Liêu Như Ninh ở phía sau.

Liêu Như Ninh sợ hãi nao núng di chuyển qua, trái ngược hoàn toàn với những người khác trong các trường quân sự.

Những trường khác luôn có người cố định để rút các túi chuẩn bị chiến đấu, các phương tiện truyền thông xung quanh nhao nhao chụp ảnh năm người. Không thể không nói, bây giờ trường Damocles đã trở thành một trong những trường quân sự được yêu thích của truyền thông.

Bởi vì mỗi trận đấu của họ có ngón nghề riêng, có chủ đề thảo luận. Giống như cảnh hôm nay, có thể dùng tư thái của các thành viên của đội chủ lực trường Damocles so với các thành viên chủ lực của mấy trường khác để làm bài viết, bàn chuyện rôm rả một phen.

Liêu Như Ninh lạnh đến mức không chịu nổi, phía trước còn phải xếp hàng, thế là cậu ta dứt khoát lắc lư tại chỗ.

Toàn bộ người xem buổi phát sóng trực tiếp có thể nhìn thấy cậu ta lắc mông, một vòng lại thêm một vòng.

Hạng Minh Hóa theo thói quen đưa tay che mặt: “...” Đám nhóc này hoàn toàn không muốn hình tượng nữa.

Bây giờ ông đã nghĩ thông suốt, không phải vấn đề nằm ở mỗi Vệ Tam mà là bởi mấy người lúc trước lựa chọn Damocles này này, họ chả phải là người tuân thủ quy củ gì.

Ví dụ như bề ngoài Hoắc Tuyên Sơn kế thừa sự trầm tĩnh im lìm của người nhà họ Hoắc, thật ra mỗi lựa chọn của em ấy đưa ra toàn đại diện cho phản nghịch. Nhà họ Hoắc am hiểu dùng cơ giáp hạng nặng thì em ấy dùng ngay cơ giáp hạng nhẹ; người nhà họ Hoắc nhiều năm không có người nhập học trường Damocles thì em ấy sẽ báo danh nơi này.

Ban đầu khi mấy thầy cô dạy em ấy thì em ấy vẫn duy trì phong độ và lễ nghi của con cháu thế gia, bây giờ trải qua chuyện Vệ Tam khởi xướng, em ấy đã hoàn toàn thay đổi.

Lại như Ứng Thành Hà, người nhà họ Ứng đầu tiên chọn trường Quân sự Damocles.

Hạng Minh Hóa bây giờ đã biết, không phải Vệ Tam phá hỏng bọn họ, mà là năm người này ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Rốt cục đến Liêu Như Ninh rút túi chuẩn bị chiến đấu, cậu ta đã không còn lựa chọn nên đi tới lấy luôn cái cuối cùng.

Cậu lấy nó xong thì quay lại đội chủ lực, mở danh sách trong túi chuẩn bị chiến đấu, ngửa đầu và nhìn: “Cái này…”

“Rốt cục đến phiên Damocles chúng ta xoay người!” Liêu Như Ninh đắc ý nói, “Vận may của thiếu gia là đỏ nhất.”



Ứng Thành Hà lấy ra một bộ áo giữ nhiệt nhìn một chút: “Là da tinh thú rồi gia công xong là có thể chống đỡ được khí lạnh rõ rệch.”

Không dày, chỉ là một lớp mỏng, nhưng đủ cho họ có nhiều hơn một chút lợi thế so với những người khác.

“Để tôi thử trước.” Liêu Như Ninh kéo áo giữ nhiệt trong tay Ứng Thành Hà, tròng áo lên đầu biểu diễn ngay tại chỗ.

Liêu Như Ninh sau khi mặc xong, cẩn thận cảm thụ một phen: “... Vì sao vẫn lạnh?!”

“Chống không khí lạnh chứ nó không có nhiệt độ.” Ứng Thành Hà lắc đầu, “Giữ cho cơ thể con người không bị mất nhiệt độ, như vậy là đủ.”

Trái lại, các trường quân sự khác không có áo giữ nhiệt, trên thực tế cơ thể họ đã run lên nhưng buộc phải giữ tư thế kiên cường.

Sau khi chuẩn bị xong, trường đầu tiên bước vào cuộc đua lạnh lẽo là trường Đế Quốc, và, trường Damocles một lần nữa xếp hạng thứ năm.

Ứng Tinh Quyết đứng ở phía trước đội ngũ, lần này bên cạnh không có đội hộ tống đi theo, bọn họ đã sớm tiến vào chỗ thi đấu và đi theo sát trường Đế Quốc.

Ánh mắt các thành viên chủ lực của trường quân sự khác đều rơi vào trên người anh. Mỗi người đều muốn kéo anh xuống, chỉ cần Ứng Tinh Quyết có vấn đề, dựa mỗi vào Cơ Sơ Vũ cũng chả đủ để trường bọn họ vượt qua các trường quân sự khác.

Mà Ứng Tinh Quyết bỏ qua tất cả ánh nhìn, dường như tất cả mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến anh. Anh hờ hững đi qua lối vào của sân đấu cực lạnh.

Những người khác trong trường Đế Quốc yên tĩnh và nhanh chóng theo sau anh, bước vào đấu trường lạnh lẽo.

Còn đám người Damocles rơi ở vị trí cuối cùng nhìn lần lượt hết trường này tới trường khác đi vào, rồi lại phải chờ thêm một lúc nữa mới di chuyển được.

Nhóm khởi hành thứ tư là của viện Bình Thông. Tông Chính Việt Nhân nhân quay đầu đối mặt thẳng với ánh mắt Vệ Tam, anh ta muốn cho đối phương biết ở trận đấu cực lạnh này, viện Bình Thông mới là vua.

Nhưng lúc Vệ Tam lần đầu tiên đối đầu với Tông Chính Việt Nhân, cô đột nhiên nhắm nghiền mắt lại, còn đưa tay che luôn.

“Cậu làm cái gì vậy?” Liêu Như Ninh thấy động tác khó hiểu của cô.

“Tông Chính Việt Nhân chắc chắn sẽ khiêu khích tôi.” Vệ Tam đưa hai tay che mắt, cô nghiêng mặt nói cho Liêu Như Ninh hay, “Tôi chả nhìn thấy cái gì cả.”

Không phải sợ anh ta khiêu khích, thuần túy là muốn làm Tông Chính Việt Nhân tức chơi.

Mấy người ở Kim Kha bên cạnh nghe vậy bèn tới tấp giơ tay lên che hai mắt mình, một bên nói chuyện như không có việc gì, mà một bên làm động tác sợ hãi, làm người ta tức chết nhưng chả đền mạng được.



“Người ta đi chưa?” Tay Vệ Tam vẫn còn chắn trước mắt.

“Đi rồi.” Hoắc Tuyên Sơn đẩy tay cô xuống, chỉ nhìn thấy thành viên cuối cùng của đội tuyển viện Bình Thông đi vào.

Những người ở trường Damocles sẽ phải chờ nửa tiếng ở đây rồi mới được vào.

Trong buổi phát sóng trực tiếp ở hiện trường, các giáo viên của trường Damocles nhìn vào các sinh viên trong màn ảnh. Trong lòng bọn họ cùng cầu nguyện rằng tất cả mọi người có thể trở lại an toàn lần này.

“Đi thôi.” Kim Kha dẫn đội đi trước, Vệ Tam và Hoắc Tuyên Sơn lần lượt ở hai bên, Ứng Thành Hà ở giữa, Liêu Như Ninh rơi ở phía sau.

Vừa đến gần lối vào, Liêu Như Ninh đã bắt đầu run rẩy: “Lối vào lạnh như vậy thì bên trong trông như thế nào đây trời?”

Mấy thầy cô xem trực tiếp nhìn cảnh cậu ta xỉu xìu thế này thì có chút bất lực, người dân địa phương Sao Sa Đô quá sợ lạnh.

Các giáo viên nhìn sinh viên từ từ bước vào sân đấu cực lạnh, ống kính quay được hết thảy toàn cảnh, thấy cả tất cả các thành viên của Damocles đã đi vào.

Liêu Như Ninh vốn vẫn còn run rẩy ở cửa nay sau khi đứng phía sau Ứng Thành Hà đã không còn bộ dáng rụt rè nào, bàn tay lạnh đến đỏ bừng trực tiếp lộ ra bên ngoài.

Dường như đã thay đổi thành một người khác.

Những người khác ban đầu còn thoi thói bỗng trở lại dáng vẻ khi tập luyện bình thường cả, không có ngoại lệ, dường như không cảm thấy nhiệt độ giảm đột ngột trong đấu trường lạnh lẽo.

“Cẩn thận dưới chân, băng ở đây không ổn định.” Kim Kha nhắc nhở, “Đừng rơi xuống, nếu...”

Cậu ấy còn chưa dứt lời, một tiểu đội ở cuối đội tuyển trường đột nhiên giẫm nứt mặt băng, đồng loạt rơi xuống.

Nhiệt độ dưới lớp băng quá thấp, một người rơi vào có thể ngay lập tức mất nhiệt, cuối cùng chìm luôn xuống đáy, trong nháy mắt là người đó sẽ bị đóng băng từ bên trong.

Cũng may bọn họ mặc áo giữ nhiệt, mặc dù cảm thấy lạnh thấu xương nhưng vẫn có thể di chuyển.

Các đội gần đó đã cố gắng để cứu họ dậy nhưng bị Kim Kha hét lên: “Tất cả mọi người tản ra bên phải.”

Chiến sĩ độc lập hạng nhẹ dưới mặt băng dẫn đầu đi ra, cô nàng vừa ngã xuống mặt băng đã mở cơ giáp, ở dưới nước chịu đựng cái lạnh thấu xương để tiến vào cơ giáp rồi cho nó bay lên không trung, đồng thời kéo theo chỉ huy và cơ giáp sư tiểu đội.

[COI CHỪNG!]



Dưới mặt băng đột nhiên có một con cá mập khổng lồ nhảy ra, nó phá vỡ khu vực xung quanh, nhảy lên táp về phía cơ giáp hạng nhẹ.

Hoắc Tuyên Sơn xông tới đầu tiên, cậu ta vút lên không bắn cung băng vào thân con cá mập. Chẳng qua cây cung băng thường có thể đóng băng và làm chậm mục tiêu nay lại chẳng có tác dụng với con cá mập khổng lồ.

Chiến sĩ độc lập hạng nhẹ che chở chỉ huy và cơ giáp sư, không có cách nào trở tay, chỉ có thể buông tha bảo vệ chính mình.

Cánh và khoang cơ giáp của cô bị cắn đứt.

Con cá mập khổng lồ táp một cái trúng mục tiêu đã nhanh chóng chìm xuống nước.

Vệ Tam là người thứ hai chạy tới, cô liên tục đạp lên mặt băng chạy tới nơi băng bị phá và lặn thẳng xuống.

Cô giẫm lên thân con cá mập khổng lồ, bỏ lơ nước đá xung quanh, đao lớn cứ thế chém trực tiếp xuống.

Cây đao rơi xuống là đầu của con cá mập khổng lồ bị cắt đứt lìa.

Cô giẫm lên cơ thể của con cá mập sau đó lái cơ giáp đến gần đầu con cá.

Đội ngũ trường Damocles im lặng, tiểu đội gần đó nhanh chóng nâng chỉ huy và cơ giáp sư được cứu lên, trên mặt băng chỉ có một nửa cơ giáp hạng nhẹ, dưới lớp băng bị thủng là màu đỏ máu nồng đậm không phân biệt được là của cá hay của người.

Một phút dài dằng dặc, Vô Thường từ phá băng ra, đi theo còn có hai chiến sĩ độc lập, bọn họ thành công tiến vào cơ giáp.

Vô Thường ôm nửa đoạn cơ giáp hạng nhẹ đi ra rồi dùng một tay kéo khoang cơ giáp đã bị vỡ. Cơ thể bên trái của người lính đó đã bị răng cá mập xuyên thủng, máu chảy không ngừng, thêm chuyện nước đá phía dưới kí.ch thích làm cô nàng muốn nói chuyện nhưng chỉ là phí công hộc máu, thân thể co giật.

Người chiến sĩ độc lập ngửa đầu nhìn Vô Thường, giãy dụa giơ một ngón tay cái lên về phía Vệ Tam bên trong.

Kim Kha chạy tới sờ bên cạnh khoang cơ giáp và ấn nút rời cuộc đấu.

[Đội tuyển trường Damocles có 1 chiến sĩ độc lập bị loại.]

Nhân viên cứu hộ đến ngay lập tức. Vẫn còn gần cửa vào nên họ đến rất nhanh mang theo người chiến sĩ này vào khoang điều trị.

Trường Damocles trong nháy mắt tràn ngập một cảm giác nặng nề, Vệ Tam đi ra từ trong cơ giáp: “Cậu ấy nhất định sẽ không có việc gì.”

Liêu Như Ninh: “Tiếp tục trận tiếp theo, chờ chúng ta lấy quán quân cho cậu ấy xem!”

“Là sơ suất của tôi.” Kim Kha không ngờ chỉ mới vào đã xảy ra chuyện, “Mọi người đề phòng, trên mặt băng có tinh thú, dưới mặt băng cũng có nguy cơ như thế.”
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đập Nồi Bán Sắt Đi Học Truyện Đập Nồi Bán Sắt Đi Học Story Chương 113
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...