Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Chương 108
159@-"mất kiểm soát"
Năm chỉ huy ngồi ở một hàng, cổ và ngón trỏ được dán lên các miếng đo đạc. Khi bác sĩ trước mặt Kim Kha nói chuyện, Ứng Tinh Quyết nhướng mày nhìn thoáng qua bên này.
Kim Kha phát hiện bèn nghiêng mặt nhìn lại nhưng anh đã thu hồi ánh mắt.
Các bác sĩ bắt đầu ghi lại dữ liệu, đo nhiệt độ cơ thể, không có gì đáng ngạc nhiên khi tất cả đều có triệu chứng phát sốt.
Các miếng đo đạc lớn được gỡ bỏ, năm người đi đến một nơi khác có năm thiết bị ở đằng kia cần bọn họ nằm trên đó, để máy đẩy họ vào kiểm tra.
Kim Kha theo lời bác sĩ nói, đầu tiên cậu nằm xuống, bác sĩ giơ tay mở dụng cụ thế là cậu được đưa vào.
Cậu không có cảm giác khác lạ, chỉ có một đường màu xanh lá di chuyển từ đầu đến chân và từ bàn chân đến đầu. Kim Kha mở mắt nhìn lên trên chờ đợi cho đến khi vòng kiểm tra này kết thúc.
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng động, Kim Kha lập tức muốn đi ra ngoài thì bị bác sĩ hô lại: “Đừng nhúc nhích, sắp kiểm tra xong rồi.”
Phía thiếu tá dường như không có ai vào thì chắc hẳn là không sao, Kim Kha hơi yên lòng.
Khi Kim Kha đi ra, cậu thấy người khác cũng đã đi ra ngoại trừ có mỗi Ứng Tinh Quyết còn chưa ra, dụng cụ kiểm tra trên bàn bên kia của anh ta cũng rớt xuống đất.
Đừng nói cái tiếng vừa rồi là lỡ tay làm rơi dụng cụ?
Kim Kha và những người khác ngồi xuống, bác sĩ bắt đầu chuẩn bị lấy máu.
Mặc dù không có tín hiệu, Kim Kha vẫn bật lại quang não chuẩn bị quay lại gửi cho bọn Vệ Tam xem.
Thật vất vả lắm mới dính bệnh một cái mà còn gióng trống khua chiên đến bệnh viện kiểm tra, không lừa bọn họ một bữa cơm thì không còn gì để nói rồi.
Hành vi quái dị của cậu ấy khiến cho các chỉ huy chính khác bên cạnh phải chú ý. Biến đội chủ lực của trường Quân sự Damocles lần này rất lộn xộn ở trận đấu trước đó làm người ta bực bội, không ngờ ngay cả kiểm tra thân thể và lấy máu cũng phải quay video.
Ứng Tinh Quyết bên kia cũng đi ra, anh được bác sĩ đỡ ngồi bên cạnh Kim Kha.
Những người khác không ngạc nhiên, cảm giác của Ứng Tinh Quyết quá cao, càng bị ảnh hưởng lớn hơn so với bọn họ.
Năm người vươn cánh tay chuẩn bị cho bác sĩ lấy máu. Kim Kha nói chuyện không coi ai ra gì, chả quan tâm đến bầu không khí căng thẳng ở đây.
“Tớ sẽ lấy máu ngay đây. Mấy bạn yêu quý, với một ống máu lớn như vậy thì bác sĩ nói sau khi trở về phải được bổ sung tốt, hy vọng mấy cậu ngay lập tức mời tớ ăn cơm.”
Những người khác bên cạnh: “...”
Bác sĩ đang lấy máu run tay, xém nữa cắm lệch kim.
“Rút ra rồi!” Kim Kha hướng ống kính về phía ống tiêm của mình: “Bây giờ tôi hoa mắt chóng mặt quá.”
Một mình cậu ấy tự biên tự diễn tự diễn rất hăng hái.
Lúc này Ứng Tinh Quyết đột nhiên vươn tay còn lại ra ngăn cản bác sĩ lấy máu cho mình. Anh ngước mắt lên, thanh âm hơi hạ như mang theo sự sắc bén: “Cậu khẩn trương cái gì?”
Kim Kha đang nói khựng lại, quay đầu nhìn Ứng Tinh Quyết và bác sĩ kia.
Bác sĩ đeo khẩu trang không nhìn rõ mặt, chỉ có một tấm bảng tên ở ngực. Bác sĩ cũng bị giật mình, theo bản năng hỏi: “Cái gì?”
Bên ngoài có hai thiếu tá ngay lập tức xông vào, tách hai người ra tạo một khoảng.
“Tôi chỉ muốn lấy máu cho cậu.” Bác sĩ nói bất lực.
Ứng Tinh Quyết nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu rồi đột nhiên ra tay.
- ---Là dùng cảm giác tấn công.
Kim Kha theo bản năng đứng dậy, Ứng Tinh Quyết cứ thế tùy tiện dùng cảm giác tấn công người ta.
Các chỉ huy chính khác và những người bên ngoài cau mày nhìn Ứng Tinh Quyết, không rõ mục đích của anh.
Một phút sau, Ứng Tinh Quyết mới buông tay, sắc mặt anh tái nhợt cũng chả tốt hơn so với bác sĩ nửa quỳ trên mặt đất.
Trong phòng kiểm tra có sự yên tĩnh kỳ lạ, chỉ còn có tiếng đau yếu ớt của bác sĩ.
Bác sĩ phụ trách Kim Kha nâng đồng nghiệp dậy và để anh ta rời đi: “Tôi sẽ phụ trách việc lấy máu của anh đây, được chứ?”
Kiểm tra là chuyện không thể thiếu, tất cả mọi người đang chờ anh đáp lại nhưng nhưng Ứng Tinh Quyết đứng tại chỗ, hạ mắt không biết đang suy nghĩ những gì.
Cuối cùng anh ngồi xuống, đưa tay ra để bác sĩ vừa nói chuyện chịu trách nhiệm lấy máu.
Kim Kha ngồi trở lại, cậu không xác định được Ứng Tinh Quyết từ trước đến nay cảnh giác như vậy hay là gần đây Liên bang có chuyện xảy ra thật, nhưng xem thái độ của Ứng Tinh Quyết vừa rồi là nghiêm túc muốn giết bác sĩ.
Sau khi lấy máu, năm người tiếp tục đến một phòng khác để xét nghiệm, lần này chỉ còn lại bốn người bác sĩ.
Bác sĩ vừa nãy đã được y tá chờ ngoài vịn đi ra.
Gần hai mươi mục kiểm tra, đi khắp gần như cả tầng, Kim Kha thậm chí còn nghi rằng sau khi kiểm tra lần này xong là bệnh cậu cũng nghiêm trọng hơn.
Tiếp tục cho đến tối, các bác sĩ kê toa cho thuốc bổ sung đơn giản, thuốc hạ sốt cũng như đưa một loạt các báo cáo xét nghiệm chồng chất để họ mang về rồi nộp lên.
Kim Kha và Ứng Tinh Quyết gần như đi ra khỏi tòa nhà trước sau, cậu đi ngang qua cột cổng bệnh viện thì thấy trên cột có một vết trầy, giống như vết đạn để lại.
Vừa rồi dưới lầu có chuyện gì xảy ra?
Kim Kha theo Lê Trạch vào máy bay, ngồi ở chỗ và nhìn ra ngoài.
“Vừa rồi em cách Ứng Tinh Quyết và bác sĩ kia gần nhất, có phát hiện ra cái gì không?” Lê Trạch hỏi.
Bầu không khí bên trong máy bay rơi vào im lặng, một lúc lâu sau Lê Trạch mở miệng: “Đây là lần thứ hai Ứng Tinh Quyết mất kiểm soát.”
Mất kiểm soát?
Sự chú ý của Kim Kha không phải là “lần thứ hai”, mà là lần đầu tiên chú ý đến chuyện Lê Trạch dùng từ “mất kiểm soát” để miêu tả Ứng Tinh Quyết.
“Chỉ huy chính năm trường quân sự chúng ta cùng nhau đến kiểm tra sức khỏe, tất cả các anh cảnh giác như vậy thì anh ta cũng cẩn thận. Không phải là hợp lý à?” Kim Kha không quên ngoài Liên bang còn có Quân Độc Lập, nhóm luôn một mực tận sức chống lại Liên bang.
“Em nghĩ bác sĩ kia có vấn đề gì?” Lê Trạch hỏi cậu.
“... Không biết.” Kim Kha do dự trả lời, bản thân cậu không phát hiện ra bác sĩ có vấn đề gì nhưng cảm giác của Ứng Tinh Quyết vượt qua tất cả mọi người trong Liên bang hiện tại, có lẽ có thể nhìn ra sự khác biệt.
“Năm bác sĩ đó đã trải qua các cuộc điều tra toàn diện của trường quân sự, tất cả các tình huống lớn nhỏ đều bị điều tra rõ ràng từ khi sinh ra đến bây giờ, không có bất kỳ điểm đáng ngờ nào.” Lê Trạch nói, “Các trường quân sự còn tách ra điều tra một lần, tổng cộng năm lần, cũng chẳng phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì.”
Thấy Kim Kha không nói, Lê Trạch tiếp tục: “Mấy năm trước, Ứng Tinh Quyết lần đầu tiên dùng cảm giác tấn công một y tá, hơn nữa thường xuyên ở trong trạng thái cảnh giác thái quá. Khi đó tin tức bị đè xuống, không nhiều người biết nguyên nhân chỉ biết một tháng sau hệ thống thân thể của cậu ta sụp đổ, chúng tôi nghi ngờ cảm giác mất điều khiển là điềm báo chuyện cơ thể Ứng Tinh Quyết sụp đổ.”
Phản ứng đầu tiên của Kim Kha: “Vệ Tam cũng sẽ như vậy?”
Lê Trạch nghe vậy ngẩn người: “Vệ Tam? Em ấy là một chiến sĩ độc lập, thể chất khác nhau, chưa kể bác sĩ phát hiện ra rằng cơ thể của em ấy luôn ở trong trạng thái cân bằng, tốt hơn nhiều so với Ứng Tinh Quyết.”
Điểm này Vệ Tam may mắn hơn so với Ứng Tinh Quyết. Không tiết vì sao mà thân thể của cô chả có một chút dấu hiệu của sụp đổ, chỉ có thể tra ra được suy dinh dưỡng và cảm giác khi kiểm tra hơi thấp.
Mặc cho những trường quân sự kia tưởng tượng thế nào cũng không mò ra được chuyện Vệ Tam điều khiển cơ giáp 3S khi đo cảm giác chỉ có cấp S.
Nghe vậy, Kim Kha đã yên tâm, cậu hỏi: “Ứng Tinh Quyết có thể chống đỡ được hết trận đấu này không?”
“Em nên hy vọng cậu ta chống đỡ được.” Sắc mặt Lê Trạch nghiêm trọng, “Một khi thân thể sụp đổ, cảm giác không khống chế được, khi đó cậu ta xuống tay không có chừng mực thì mấy em là những người xui xẻo trước.”
Kim Kha: “...”
Kiểm tra cả ngày, Kim Kha trở về nhận được sự “chăm sóc ấm áp” chưa từng có. Bốn người bưng trà rót nước, mặc dù là rót nước lạnh, nhưng Kim Kha ngồi trên băng ghế phòng khách như ông chủ: “Hôm nay tôi hút một ống máu lớn, cơ thể yếu kém ghê.”
Thiếu gia Liêu không tin lắm.
Kim Kha lập tức tung video ra.
“Một ống máu như thế mà dám kêu lớn.” Vệ Tam lắc đầu khoa tay múa chân, “Lúc trước bác sĩ kia rút máu của tớ mới gọi là nhiều.”
Mấy người đang nói chuyện phiếm, sau đó đoạn video phát tới cảnh Ứng Tinh Quyết mất điều khiển tấn công nhân viên, Kim Kha cũng không kịp đóng ống quay, cứ thả lõng cho nó rơi xuống.
“Anh họ của cậu làm gì thế?” Liêu Như Ninh hỏi Ứng Thành Hà.
Ứng Thành Hà tất nhiên cũng không biết.
“Thượng tá nói rằng đây là lần thứ hai anh ta mất kiểm soát, trước đây đã từng xảy ra còn làm tổn thương những người xung quanh mình.” Kim Kha giải thích ngắn gọn.
Vệ Tam đứng bên cạnh: “Vì sao bác sĩ lại vội vàng?”
“Dù sao người lấy máu là Ứng Tinh Quyết, bác sĩ sốt sắng cũng là chuyện bình thường.” Liêu Như Ninh híp mắt, nghiêm túc đáp, “Đôi khi tôi nhìn anh ta cũng thấy rất khẩn trương.”
“Nhưng...” Vệ Tam nhíu mày, “Thằng cha bác sĩ này thoạt trông quái lắm.”
Kim Kha ngẩng đầu: “Quái chỗ nào?”
Vệ Tam cũng không nghĩ rõ mình muốn biểu đạt cái gì: “Con mắt hơi xấu?”
Những người khác: “...”
“Anh ta sẽ phóng cảm giác lung tung?” Vệ Tam chợt nhớ tới ảo giác đêm đó ở trong tòa nhà.
“Chính xác hơn là cô lập chính mình, không để cho bất cứ ai đến gần.” Kim Kha giải thích.
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Năm chỉ huy ngồi ở một hàng, cổ và ngón trỏ được dán lên các miếng đo đạc. Khi bác sĩ trước mặt Kim Kha nói chuyện, Ứng Tinh Quyết nhướng mày nhìn thoáng qua bên này.
Kim Kha phát hiện bèn nghiêng mặt nhìn lại nhưng anh đã thu hồi ánh mắt.
Các bác sĩ bắt đầu ghi lại dữ liệu, đo nhiệt độ cơ thể, không có gì đáng ngạc nhiên khi tất cả đều có triệu chứng phát sốt.
Các miếng đo đạc lớn được gỡ bỏ, năm người đi đến một nơi khác có năm thiết bị ở đằng kia cần bọn họ nằm trên đó, để máy đẩy họ vào kiểm tra.
Kim Kha theo lời bác sĩ nói, đầu tiên cậu nằm xuống, bác sĩ giơ tay mở dụng cụ thế là cậu được đưa vào.
Cậu không có cảm giác khác lạ, chỉ có một đường màu xanh lá di chuyển từ đầu đến chân và từ bàn chân đến đầu. Kim Kha mở mắt nhìn lên trên chờ đợi cho đến khi vòng kiểm tra này kết thúc.
Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng động, Kim Kha lập tức muốn đi ra ngoài thì bị bác sĩ hô lại: “Đừng nhúc nhích, sắp kiểm tra xong rồi.”
Phía thiếu tá dường như không có ai vào thì chắc hẳn là không sao, Kim Kha hơi yên lòng.
Khi Kim Kha đi ra, cậu thấy người khác cũng đã đi ra ngoại trừ có mỗi Ứng Tinh Quyết còn chưa ra, dụng cụ kiểm tra trên bàn bên kia của anh ta cũng rớt xuống đất.
Đừng nói cái tiếng vừa rồi là lỡ tay làm rơi dụng cụ?
Kim Kha và những người khác ngồi xuống, bác sĩ bắt đầu chuẩn bị lấy máu.
Mặc dù không có tín hiệu, Kim Kha vẫn bật lại quang não chuẩn bị quay lại gửi cho bọn Vệ Tam xem.
Thật vất vả lắm mới dính bệnh một cái mà còn gióng trống khua chiên đến bệnh viện kiểm tra, không lừa bọn họ một bữa cơm thì không còn gì để nói rồi.
Hành vi quái dị của cậu ấy khiến cho các chỉ huy chính khác bên cạnh phải chú ý. Biến đội chủ lực của trường Quân sự Damocles lần này rất lộn xộn ở trận đấu trước đó làm người ta bực bội, không ngờ ngay cả kiểm tra thân thể và lấy máu cũng phải quay video.
Ứng Tinh Quyết bên kia cũng đi ra, anh được bác sĩ đỡ ngồi bên cạnh Kim Kha.
Những người khác không ngạc nhiên, cảm giác của Ứng Tinh Quyết quá cao, càng bị ảnh hưởng lớn hơn so với bọn họ.
Năm người vươn cánh tay chuẩn bị cho bác sĩ lấy máu. Kim Kha nói chuyện không coi ai ra gì, chả quan tâm đến bầu không khí căng thẳng ở đây.
“Tớ sẽ lấy máu ngay đây. Mấy bạn yêu quý, với một ống máu lớn như vậy thì bác sĩ nói sau khi trở về phải được bổ sung tốt, hy vọng mấy cậu ngay lập tức mời tớ ăn cơm.”
Những người khác bên cạnh: “...”
Bác sĩ đang lấy máu run tay, xém nữa cắm lệch kim.
“Rút ra rồi!” Kim Kha hướng ống kính về phía ống tiêm của mình: “Bây giờ tôi hoa mắt chóng mặt quá.”
Một mình cậu ấy tự biên tự diễn tự diễn rất hăng hái.
Lúc này Ứng Tinh Quyết đột nhiên vươn tay còn lại ra ngăn cản bác sĩ lấy máu cho mình. Anh ngước mắt lên, thanh âm hơi hạ như mang theo sự sắc bén: “Cậu khẩn trương cái gì?”
Kim Kha đang nói khựng lại, quay đầu nhìn Ứng Tinh Quyết và bác sĩ kia.
Bác sĩ đeo khẩu trang không nhìn rõ mặt, chỉ có một tấm bảng tên ở ngực. Bác sĩ cũng bị giật mình, theo bản năng hỏi: “Cái gì?”
Bên ngoài có hai thiếu tá ngay lập tức xông vào, tách hai người ra tạo một khoảng.
“Tôi chỉ muốn lấy máu cho cậu.” Bác sĩ nói bất lực.
Ứng Tinh Quyết nhìn chằm chằm anh ta một lúc lâu rồi đột nhiên ra tay.
- ---Là dùng cảm giác tấn công.
Kim Kha theo bản năng đứng dậy, Ứng Tinh Quyết cứ thế tùy tiện dùng cảm giác tấn công người ta.
Các chỉ huy chính khác và những người bên ngoài cau mày nhìn Ứng Tinh Quyết, không rõ mục đích của anh.
Một phút sau, Ứng Tinh Quyết mới buông tay, sắc mặt anh tái nhợt cũng chả tốt hơn so với bác sĩ nửa quỳ trên mặt đất.
Trong phòng kiểm tra có sự yên tĩnh kỳ lạ, chỉ còn có tiếng đau yếu ớt của bác sĩ.
Bác sĩ phụ trách Kim Kha nâng đồng nghiệp dậy và để anh ta rời đi: “Tôi sẽ phụ trách việc lấy máu của anh đây, được chứ?”
Kiểm tra là chuyện không thể thiếu, tất cả mọi người đang chờ anh đáp lại nhưng nhưng Ứng Tinh Quyết đứng tại chỗ, hạ mắt không biết đang suy nghĩ những gì.
Cuối cùng anh ngồi xuống, đưa tay ra để bác sĩ vừa nói chuyện chịu trách nhiệm lấy máu.
Kim Kha ngồi trở lại, cậu không xác định được Ứng Tinh Quyết từ trước đến nay cảnh giác như vậy hay là gần đây Liên bang có chuyện xảy ra thật, nhưng xem thái độ của Ứng Tinh Quyết vừa rồi là nghiêm túc muốn giết bác sĩ.
Sau khi lấy máu, năm người tiếp tục đến một phòng khác để xét nghiệm, lần này chỉ còn lại bốn người bác sĩ.
Bác sĩ vừa nãy đã được y tá chờ ngoài vịn đi ra.
Gần hai mươi mục kiểm tra, đi khắp gần như cả tầng, Kim Kha thậm chí còn nghi rằng sau khi kiểm tra lần này xong là bệnh cậu cũng nghiêm trọng hơn.
Tiếp tục cho đến tối, các bác sĩ kê toa cho thuốc bổ sung đơn giản, thuốc hạ sốt cũng như đưa một loạt các báo cáo xét nghiệm chồng chất để họ mang về rồi nộp lên.
Kim Kha và Ứng Tinh Quyết gần như đi ra khỏi tòa nhà trước sau, cậu đi ngang qua cột cổng bệnh viện thì thấy trên cột có một vết trầy, giống như vết đạn để lại.
Vừa rồi dưới lầu có chuyện gì xảy ra?
Kim Kha theo Lê Trạch vào máy bay, ngồi ở chỗ và nhìn ra ngoài.
“Vừa rồi em cách Ứng Tinh Quyết và bác sĩ kia gần nhất, có phát hiện ra cái gì không?” Lê Trạch hỏi.
Bầu không khí bên trong máy bay rơi vào im lặng, một lúc lâu sau Lê Trạch mở miệng: “Đây là lần thứ hai Ứng Tinh Quyết mất kiểm soát.”
Mất kiểm soát?
Sự chú ý của Kim Kha không phải là “lần thứ hai”, mà là lần đầu tiên chú ý đến chuyện Lê Trạch dùng từ “mất kiểm soát” để miêu tả Ứng Tinh Quyết.
“Chỉ huy chính năm trường quân sự chúng ta cùng nhau đến kiểm tra sức khỏe, tất cả các anh cảnh giác như vậy thì anh ta cũng cẩn thận. Không phải là hợp lý à?” Kim Kha không quên ngoài Liên bang còn có Quân Độc Lập, nhóm luôn một mực tận sức chống lại Liên bang.
“Em nghĩ bác sĩ kia có vấn đề gì?” Lê Trạch hỏi cậu.
“... Không biết.” Kim Kha do dự trả lời, bản thân cậu không phát hiện ra bác sĩ có vấn đề gì nhưng cảm giác của Ứng Tinh Quyết vượt qua tất cả mọi người trong Liên bang hiện tại, có lẽ có thể nhìn ra sự khác biệt.
“Năm bác sĩ đó đã trải qua các cuộc điều tra toàn diện của trường quân sự, tất cả các tình huống lớn nhỏ đều bị điều tra rõ ràng từ khi sinh ra đến bây giờ, không có bất kỳ điểm đáng ngờ nào.” Lê Trạch nói, “Các trường quân sự còn tách ra điều tra một lần, tổng cộng năm lần, cũng chẳng phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì.”
Thấy Kim Kha không nói, Lê Trạch tiếp tục: “Mấy năm trước, Ứng Tinh Quyết lần đầu tiên dùng cảm giác tấn công một y tá, hơn nữa thường xuyên ở trong trạng thái cảnh giác thái quá. Khi đó tin tức bị đè xuống, không nhiều người biết nguyên nhân chỉ biết một tháng sau hệ thống thân thể của cậu ta sụp đổ, chúng tôi nghi ngờ cảm giác mất điều khiển là điềm báo chuyện cơ thể Ứng Tinh Quyết sụp đổ.”
Phản ứng đầu tiên của Kim Kha: “Vệ Tam cũng sẽ như vậy?”
Lê Trạch nghe vậy ngẩn người: “Vệ Tam? Em ấy là một chiến sĩ độc lập, thể chất khác nhau, chưa kể bác sĩ phát hiện ra rằng cơ thể của em ấy luôn ở trong trạng thái cân bằng, tốt hơn nhiều so với Ứng Tinh Quyết.”
Điểm này Vệ Tam may mắn hơn so với Ứng Tinh Quyết. Không tiết vì sao mà thân thể của cô chả có một chút dấu hiệu của sụp đổ, chỉ có thể tra ra được suy dinh dưỡng và cảm giác khi kiểm tra hơi thấp.
Mặc cho những trường quân sự kia tưởng tượng thế nào cũng không mò ra được chuyện Vệ Tam điều khiển cơ giáp 3S khi đo cảm giác chỉ có cấp S.
Nghe vậy, Kim Kha đã yên tâm, cậu hỏi: “Ứng Tinh Quyết có thể chống đỡ được hết trận đấu này không?”
“Em nên hy vọng cậu ta chống đỡ được.” Sắc mặt Lê Trạch nghiêm trọng, “Một khi thân thể sụp đổ, cảm giác không khống chế được, khi đó cậu ta xuống tay không có chừng mực thì mấy em là những người xui xẻo trước.”
Kim Kha: “...”
Kiểm tra cả ngày, Kim Kha trở về nhận được sự “chăm sóc ấm áp” chưa từng có. Bốn người bưng trà rót nước, mặc dù là rót nước lạnh, nhưng Kim Kha ngồi trên băng ghế phòng khách như ông chủ: “Hôm nay tôi hút một ống máu lớn, cơ thể yếu kém ghê.”
Thiếu gia Liêu không tin lắm.
Kim Kha lập tức tung video ra.
“Một ống máu như thế mà dám kêu lớn.” Vệ Tam lắc đầu khoa tay múa chân, “Lúc trước bác sĩ kia rút máu của tớ mới gọi là nhiều.”
Mấy người đang nói chuyện phiếm, sau đó đoạn video phát tới cảnh Ứng Tinh Quyết mất điều khiển tấn công nhân viên, Kim Kha cũng không kịp đóng ống quay, cứ thả lõng cho nó rơi xuống.
“Anh họ của cậu làm gì thế?” Liêu Như Ninh hỏi Ứng Thành Hà.
Ứng Thành Hà tất nhiên cũng không biết.
“Thượng tá nói rằng đây là lần thứ hai anh ta mất kiểm soát, trước đây đã từng xảy ra còn làm tổn thương những người xung quanh mình.” Kim Kha giải thích ngắn gọn.
Vệ Tam đứng bên cạnh: “Vì sao bác sĩ lại vội vàng?”
“Dù sao người lấy máu là Ứng Tinh Quyết, bác sĩ sốt sắng cũng là chuyện bình thường.” Liêu Như Ninh híp mắt, nghiêm túc đáp, “Đôi khi tôi nhìn anh ta cũng thấy rất khẩn trương.”
“Nhưng...” Vệ Tam nhíu mày, “Thằng cha bác sĩ này thoạt trông quái lắm.”
Kim Kha ngẩng đầu: “Quái chỗ nào?”
Vệ Tam cũng không nghĩ rõ mình muốn biểu đạt cái gì: “Con mắt hơi xấu?”
Những người khác: “...”
“Anh ta sẽ phóng cảm giác lung tung?” Vệ Tam chợt nhớ tới ảo giác đêm đó ở trong tòa nhà.
“Chính xác hơn là cô lập chính mình, không để cho bất cứ ai đến gần.” Kim Kha giải thích.
Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Đánh giá:
Truyện Đập Nồi Bán Sắt Đi Học
Story
Chương 108
10.0/10 từ 46 lượt.