Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search
Chương 153: Qua cầu tiên
Hàn huyên với Vương Tam một chút về chuyện cổ mộ, rồi hẹn thời gian cùng đội khảo cổ xuống mộ, Hứa Thanh Mộc liền cúp điện thoại.
Hứa Thanh Mộc điều chỉnh cảm xúc của mình, đi tìm Tống Quyết, dẫn Tống Quyết đi tới Linh Điện mà đã lâu rồi cậu chưa từng ghé qua.
Mỗi lần cậu nhìn bức hoạ này đều cảm thấy đau đầu, cho nên không lui tới nữa, vì thế cũng không tính để Tống Quyết thấy bức hoạ và truyền thừa ngọc được các đời chưởng môn của Lăng Vân Quan cung phụng. Nhưng giờ đây, trong lòng Hứa Thanh Mộc vô cùng hoài nghi bức hoạ này là do Tống Quyết kiếp trước đã vẽ.
Khi nhìn đến bức hoạ treo ở trong Linh Điện và cả bức hoạ được Vương Tam gửi tới, mày Tống Quyết nhăn lại, sau đó buột miệng thốt ra: "Đây là anh vẽ."
Trước mắt anh mơ hồ xuất hiện cảnh bản thân đang vẽ bức hoạ này khi đã chứng kiến hết tất cả những chuyện bi thương, đang muốn nói gì đó, trong não lại xuất hiện một số ký ức kiếp trước.
Hồng thuỷ ngập trời, cùng với người thường đang giãy giụa ở trong trận hồng thủy, còn anh thì cầm cung tiễn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Hứa Thanh Mộc.
Sắc mặt Tống Quyết đột nhiên biến đổi, Hứa Thanh Mộc nhìn thấy anh như vậy, trong lòng cũng vô cùng hoảng loạn, miễn cưỡng cười một chút, Hứa Thanh Mộc mới nói: "Nhớ được gì sao? Quả nhiên kiếp trước chúng ta có thù oán phải không?"
Tống Quyết trầm mặc nhìn cậu, ánh mắt này khiến trong lòng Hứa Thanh Mộc càng khó chịu, hơi hơi phiếm lạnh lẽo, cậu không biết phải đối mặt như thế nào, xoay người rời đi, Tống Quyết đột nhiên hoàn hồn, bắt được cổ tay kéo cậu lại.
Lúc này sắc mặt Tống Quyết không tốt lắm, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định nhìn Hứa Thanh Mộc, nói: "Kiếp trước chúng ta có thù oán không phải đã sớm biết sao?"
Hứa Thanh Mộc không nói gì nhìn anh, Tống Quyết lại nói: "Anh không quan tâm thù hằn kiếp trước, anh chỉ biết, anh đã đợi em một ngàn năm, vô luận như thế nào anh cũng sẽ không buông tay."
Sự kiên định của Tống Quyết làm tâm tình của Hứa Thanh Mộc bình tĩnh một chút, cậu nỗ lực ngăn chặn nôn nóng trong lòng, giơ tay ôm lấy Tống Quyết. Mùi vị quen thuộc truyền đến, tâm cậu cũng dần dần yên ổn.
Hai người cứ yên lặng như thế ôm nhay nửa ngày, cho đến khi Bạch Mỹ Mỹ cười đùa xông vào, thằng bé kêu to một tiếng "Woa", rồi lập tức chạy ra khỏi cửa.
Hứa Thanh Mộc không thoả mãn buông Tống Quyết ra, nói: "Mấy bữa nữa chúng ta cùng nhau xuống mộ, dù có nhìn thấy cái gì cũng đừng nghĩ nhiều."
Tống Quyết gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Hứa Thanh Mộc.
Tâm tình phức tạp cứ thế diễn ra vài ngày, bên trên còn chưa phê duyệt xong chuyện xuống mộ, thời gian xuống mộ cũng chưa tới mà huyệt mộ kia đã xảy ra chuyện.
Mười hai nhân viên khảo cổ đang công tác trong chủ mộ thất đột nhiên mất tích một cách thần bí.
Mọi người đều luống cuống, không đợi phê duyệt nữa mà vội vàng mời Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết tới.
Ngày hôm đó mây đen che phủ, bầu trời âm u, có chút u buồn, như là muốn trời mưa.
Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết theo Vương Tam đi tới bên ngoài huyệt mộ.
Cảnh sát bao vây canh phòng nghiêm ngặt bên ngoài huyệt một, một nhân viên trong đội khảo cổ mặc quần áo lao động thấy bọn họ tới, vội vàng nôn nóng tiến lên, mọi người cũng không có thời gian khách sáo hàn huyên, nhân viên công tác vội vàng dẫn hai người tiến vào hiện trường khai quật huyệt mộ, vừa đi, vừa giới thiệu với hai người.
"Đây là hố mà chúng tôi đã đào, trải qua hơn một năm khai quật cẩn thận, chúng tôi đã nghiên cứu tới chủ mộ thất. Thông qua rà quét, chúng tôi phát hiện kết cấu của chủ mộ thất được bảo tồn vô cùng hoàn hảo, hơn nữa cũng rất có giá trị nghiên cứu, cho nên chúng tôi không áp dụng phương thức tiến hành khai quật mộ từ bên trên, mà là tiến vào thông qua mộ đạo.
"Cùng ngày xảy ra chuyện, đội khảo cổ đi xuống tổng cộng hai mươi đội viên, đội trưởng và 11 nhân viên công tác khác tiến vào chủ mộ thất, chúng tôi ở bên ngoài. Đội trưởng thì đang nghiên cứu hoa văn trên quan tài, còn nhờ tôi đi lấy kính hiển vi tới, tôi trở ra để lấy, khi quay lại thì 12 người trong chủ mộ thất đã biến mất.
"Trên dưới chủ mộ thất đều được xây bằng đá, làm sao con người ta có thể biến mất không duyên cớ được chứ? Này cũng quá kỳ quái. Thật ra từ lúc bắt đầu khai quật tới nay, mộ này từng xảy ra một số việc kỳ lạ... Nhưng chúng tôi làm khảo cổ nên gan cũng đủ lớn, không để ý đến mấy cái đó. Nhưng chuyện lần này thật sự quá kỳ quái, nếu không phải tự tôi tận mắt nhìn thấy tự mình trải qua, tôi cũng sẽ không tin đâu."
Tống Quyết nhìn trái nhìn phải, có một số nhân viên khác đang sửa sang lại ngoài hố xuống mộ, rất nhiều đồ vật chôn theo được đặt tại chỗ, đánh số cẩn thận. Càng nhìn, Tống Quyết càng cảm thấy ký ức càng thêm rõ ràng.
Rất nhiều đồ vật nhìn rất quen mắt, như là dùng qua từ trước.
Tống Quyết liền hỏi tiếp: "Thân phận của chủ mộ đã xác định được chưa?"
Biểu tình của nhân viên công tác cổ quái mà lướt qua mặt Hứa Thanh Mộc sau đó nói: "Rất phức tạp... Hiện tại chúng tôi cũng không rõ lắm. Nói như vậy đi, tòa huyệt mộ này được xây theo chữ giáp (), chính giữa chữ giáp chính là đường vào mộ, bốn ô của chữ điền là các hồi lang hình thành trường các, phân chia thành bốn gian có các chức năng khác nhau, các văn vật đều là được phát hiện từ các gian thất đó, bao gồm cả bức, bức họa kia."
*mộ hình chữ giáp
*hồi lang là cái đường này nè
*trường các/cloister là khoảng sân được bao vây bởi các lối đi hoặc bức tường
Nhân viên công tác lại thoáng nhìn mặt Hứa Thanh Mộc, tựa hồ như đến tận bây giờ hắn vẫn khó mà tin được những gì đã xảy ra.
Tống Quyết lại hỏi: "Vậy trung gian trường các nằm ở đâu?"
Nhân viên công tác tiếp tục nói: "Trung gian là hai gian của chủ mộ thất, đây là một tòa mộ hợp táng. Chúng tôi phát hiện ở chính giữa hai mộ thất có một khung cửa sổ nhỏ, loại cấu tạo này trong khảo cổ rất ít thấy, tên khoa học gọi là 'qua cầu tiên', chỉ có mộ hợp táng của vợ chồng mới có, ngụ ý là tuy thân chết nhưng tình bất diệt."
*qua cầu tiên ỏ ỏ
Hứa Thanh Mộc biết qua cầu tiên, biểu tình có chút cổ quái mà nói: "Tại sao lại có qua cầu tiên?"
Biểu tình của nhân viên công tác cũng rất cổ quái, nói tiếp: "Chưa hết đâu. Những đồ vật chôn theo đều đặt ở bên trong trường các, còn trong hai gian chủ mộ thất chỉ đặt hai cỗ quan tài và hai cái giường nhỏ, trên hai cỗ quan tài được trang trí hai miếng gương vỡ. Hai miếng gương vỡ này có thể kết hợp lại, các góc cạnh hoàn toàn khớp nhau. Cổ nhân thường lấy gương đồng làm tín vật tình yêu, khi còn sống thì tặng nhau, sau khi chết thì chôn theo, lấy ý nghĩa "Gương vỡ đoàn tụ", gửi hy vọng vào kiếp sau hai người vẫn có thể tương ngộ yêu nhau."
Trong đầu Hứa Thanh Mộc đã hoàn toàn rối loạn, quay đầu nhìn Tống Quyết, mà Tống Quyết dường như nhớ ra gì đó, ánh mắt ngưng trọng, tiếp đó nói: "Nhưng mộ hợp táng này không phải là một đôi vợ chồng phải không?"
"Đây là chỗ kỳ quái nhất." Nhân viên công tác biểu tình cổ quái nhìn Tống Quyết, nói, "Đồ vật mai táng trong mộ này vô cùng tinh mỹ, có giá trị nghiên cứu cực cao. Thông qua một số văn tự được chôn theo trong mộ, chúng tôi đại khái đã chấp vá ra thân phận của người xây tòa mộ này. Vào những năm cuối Bắc Tống, tương truyền ở vùng Giang Chiết có một thương gia, họ Tống, phú khả địch quốc. Mà con trai của Tống gia bởi vì có tiên duyên nên từ nhỏ đã tu hành đạo sĩ, cuối cùng trong một cơn đại hồng thủy cứu rất nhiều dân thường mà đắc đạo thành tiên."
Hứa Thanh Mộc: ...
Tống Quyết: ...
Nhân viên công tác biểu tình cũng rất khó tin, cảm giác như mình đang kể chuyện cổ tích, nói tiếp: "Nhưng căn cứ vào tấm bia đá được khai quật trong mộ, vị đạo sĩ họ Tống này cũng không có thành tiên. Sau trận đại hồng thuỷ, ông ta liền bắt đầu xây tòa mộ này, nguyên lời ông ta nói khi táng gian chủ mộ thất phía đông là 'cả đời chấp niệm', phía tây là ông ta để lại cho chính mình. 5 năm sau, tòa huyệt mộ này xây xong, vị đạo sĩ họ Tống đột nhiên lâm vào hôn mê, không tỉnh lại, nhưng lại không giống như là đã chết, ngực vẫn còn độ ấm. Dựa theo cách nói của một số tôn giá, đây chắc là sinh hồn ly thể, không phải đã chết thật, hồn phách vẫn còn thể trở về, còn sẽ sống lại."
Tống Quyết và Hứa Thanh Mộc đều lâm vào trầm mặc, hơn nửa ngày lúc sau, Hứa Thanh Mộc nói: "Nhưng cuối cùng hồn phách của ông ta cũng không thể trở về, phải không?"
Nhân viên công tác gật đầu, nói: "Đúng vậy. Người nhà đem thân thể của ông ta đặt ở trong hầm băng bảo tồn mấy năm, ông ta cũng không tỉnh lại, cuối cùng người nhà từ bỏ, an táng ông ta trong tòa huyệt mộ này, táng cùng với 'cả đời chấp niệm' của ông ta. Thông qua các vật phẩm được chôn theo mà chúng tôi đã nghiên cứu, phát hiện các vật chôn theo không có đồ dùng cho phụ nữ, mộ hợp táng này là của... Hai người đàn ông."
Nghe đến đó Hứa Thanh Mộc cũng không kinh ngạc lắm, không chỉ có cậu, có thể các nhân viên của đội khảo cổ cũng đã có suy đoán trong lòng.
Nhân viên công tác tiếp tục nói: "Tòa huyệt mộ này mang lại cho chúng tôi rất nhiều mê hoặc, tỷ như, vì sao ở bốn gian trường các lại chôn cất rất nhiều vật phẩm, mà ở hai gian chủ mộ thất lại bày biện rất đơn sơ. Theo quan niệm của người xưa, chết cũng giống như sống, hai gian mộ thất này hẳn là được xây phỏng theo chủ mộ lúc sinh thời. Theo lý thuyết, nếu chủ mộ phú khả địch quốc, sao lại ở một nơi đơn sơ thế này?"
Tống Quyết quay đầu nhìn Hứa Thanh Mộc, nói: "Đây là căn nhà gỗ mà trước kia anh đã sống ở dưới núi."
Nhân viên công tác không hiểu, Hứa Thanh Mộc lại nghe hiểu, nhẹ nhàng gật đầu.
Đang nói, bọn họ đã tới cửa mộ. Hai gã cảnh sát đứng thủ ở đây, biểu tình nghiêm túc.
Nhân viên công tác cũng không hỏi chuyện nhà gỗ, chỉ vào lối vào mộ: "Chính là nơi này, phía dưới không có ai. Sau khi đám người đội trưởng mất tích, cảnh sát cũng đã xuống đó tìm, nhưng không thu hoạch được gì. Sau đó chúng tôi không dám để ai xuống nữa."
Hứa Thanh Mộc nói: "Ừm, để tôi và Tống Quyết đi là được."
Nhân viên công tác lo lắng nói: "Ngàn vạn lần phải chú ý an toàn. Dây bảo hộ bên eo lúc nào cũng phải mang theo, bộ đàm cũng phải cầm theo, có chuyện gì lập tức trở về."
Bọn họ cũng chỉ là có ý tốt, tuy rằng biết sẽ không dùng đến, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết vẫn là cột dây an toàn cẩn thận, hai vị cảnh sát cột chặt đầu dây còn lại vào chiếc cần cẩu lớn, rồi điều tới ba mươi vị cảnh sát, tất cả đều thủ ở đường vào mộ.
Chuẩn bị ổn thoả tất cả, Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết mới song song đi vào mộ, trong tay bọn họ cầm đèn pin, đi vào chỗ tối nhất trong mộ..
Đi được khoảng bảy tám chục mét, bên trong mộ đã hoàn toàn tối đen, duỗi tay không thấy năm ngón, chỉ còn lại ánh sáng hắt hiu từ đèn pin trong tay, cũng chẳng còn nghe những thanh âm từ bên ngoài nữa.
Một trận mùi hương nhàn nhạt từ chỗ sâu trong mộ thất truyền đến.
Đó là mùi gỗ sam tốt nhất trải qua năm dài tháng rộng mới lắng đọng lại thành mùi hương.
Giữa âm khí dày đặc bên trong huyệt mộ, mà lại có mùi gỗ sam thì chỉ có quan tài mà thôi.
.
.
.
Tìm tư liệu về mộ muốn chĩu luôn >_<
Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search