Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search
Chương 117: Chẳng phải hạng đạo sĩ đứng đắn gì
Thấy Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết ngây ngẩn cả người, những người khác cũng hóng hớt chạy lên xem, vừa thấy cảnh tượng này tất cả đều mắt to trừng mắt nhỏ.
Bạch Mỹ Mỹ cao hứng vô cùng, vỗ tay nói: "Là tiểu bảo bảo, là tiểu bảo bảo hôm trước gặp đó!"
Nhưng bé vừa vui mừng được một lát, rồi lại nhăn mày: "Nhưng mẹ nó đâu rồi?"
Tống Quyết nói: "Đúng vậy, mẹ nó đâu? Là nuôi không nổi hay xảy ra chuyện gì?"
Mọi người ríu rít một trận, không đoán được chân tướng, nhưng vẫn bị đứa nhỏ đáng yêu này gây chú ý, một đám người vây quanh bên cạnh cẩn thận nhìn nó, không dám lớn tiếng nói chuyện.
Nhưng con Heo Vòi con vẫn cảm giác được rất nhiều hơi thở xa lạ, nó càng thêm bất an mà thấp giọng kêu vài tiếng, sau đó bắt đầu vặn vẹo. Một lát sau, mọi người liền phát hiện nó đang bò tới bên chân Hứa Thanh Mộc, cho đến khi nó hết sức đem cái đầu nhỏ dựa vào mu bàn chân của Hứa Thanh Mộc, rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, dùng móng vuốt nhỏ ôm Hứa Thanh Mộc không chịu buông tay.
Tống Quyết mỉm cười nói: "Nó thích cậu nè."
Hứa Thanh Mộc cảm giác có hơi sượng, đứng cứng ngắc, sau đó nói: "Bữa đó Heo Vòi có ăn máu của tôi, trên người hẳn là có mùi tôi, chắc con này nó ngửi thấy được."
"Thế vừa lúc." Tống Quyết cười nói, "Cậu tạm thời chăm sóc nó đi, ban đêm lạnh lắm, về phòng trước đi."
Hứa Thanh Mộc cũng không thể nhẫn tâm mặc kệ con thú nhỏ này, chẳng còn cách nào, chỉ có thể cẩn thận ẵm nó lên, sau đó kêu mọi người trở về nghỉ ngơi, đừng dọa đến bạn nhỏ này.
Mọi người lưu luyến không rời mà giải tán, Hứa Thanh Mộc liền mang theo thú nhỏ trở về viện. Nhưng cậu cảm thấy một mình mang theo em bé áp lực quá lớn, nên không trở về phòng, mà đi theo Tống Quyết trở về phòng anh, lập tức nằm xuống trên sofa Tống Quyết.
Con thú nhỏ vẫn còn run rẩy, Hứa Thanh Mộc không biết làm sao bây giờ, lo lắng nhìn Tống Quyết, Tống Quyết nói: "Nó lạnh."
Hứa Thanh Mộc vén vạt áo, ủ nó trong lòng mình để sưởi ấm.
Mà con thú nhỏ kia tới gần Hứa Thanh Mộc càng thêm an tâm, một lát sau, dưới sự nổ lực ủ ấm trong lòng của Hứa Thanh Mộc, nó mở miệng kêu ê ê a a.
Hứa Thanh Mộc mờ mịt nhìn Tống Quyết, sắc mặt Tống Quyết nghiêm túc, thử nói: "Chắc là nó... muốn... uống sữa... hả?"
Hứa Thanh Mộc: #%##*&
"Anh nói bậy gì đó!" Hứa Thanh Mộc giận dữ nói với Tống Quyết, "Tôi có máu, không có sữa! Muốn cho nó bú thì anh tự làm đi!"
"Tôi cũng không có." Tống Quyết đầy mặt bất đắc dĩ, sau đó nghĩ nghĩ lại nói, "Tàng Thư Các của Lăng Vân Quan có sách cổ liên quan đến yêu thú không? Tôi đi tìm thử xem có viết về Heo Vòi không, để coi làm sao để nuôi con nhỏ. Cậu nghỉ ngơi trước đi."
Hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy, Hứa Thanh Mộc âm trầm gật đầu, Tống Quyết nhanh chóng rời phòng, đi về hướng Tàng Thư Các.
Tống Quyết đi rồi, con thú nhỏ này kêu rên một hồi, rồi chắc là mệt mỏi, liền nằm ngủ trong lòng Hứa Thanh Mộc. Hứa Thanh Mộc cũng không dám lộn xộn, nằm ở trên sô pha của Tống Quyết ngây người, không lâu sau tự cậu mệt quá ngủ mất tiêu. Bạch Mỹ Mỹ rất ngoan tự mình rửa mặt xong sau đó cũng bò lên trên sô pha, ôm đùi Hứa Thanh Mộc nhắm hai mắt lại.
Chờ Tống Quyết từ Tàng Thư Các mang sách cổ về, nhìn thấy được cảnh ba người nằm ngủ an ổn.
Khóe miệng anh lập tức mỉm cười, cảm thấy đêm nay thật ấm áp.
.
Hứa Thanh Mộc một đêm ngủ yên, khi tỉnh lại, Tống Quyết đã nhớ kỹ hết 3 trang về cách nuôi Heo Vòi con, hơn nữa suốt đêm gọi người mua sữa bột và bình sữa đưa lên núi. Lúc này anh đã tự mình thử pha sữa bột rất nhiều lần, nắm giữ đầy đủ cách pha sữa và độ ấm, pha xong một bình sữa, khi Hứa Thanh Mộc tỉnh ngủ liền đưa qua.
Heo Vòi con ngửi được mùi sữa, lập tức tỉnh lại, bắt đầu ê ê a a dụi dụi vào lòng Hứa Thanh Mộc, Hứa Thanh Mộc xấu hổ nhanh chóng tiếp nhận bình sữa, đút vào trong miệng nó, con vật nhỏ kia lập tức an tĩnh, vui sướng uống sữa chụt chụt.
Bạch Mỹ Mỹ tỉnh lại, dụi mắt nói: "Tiểu bảo bảo ngoan quá..."
Hứa Thanh Mộc bớt thời giờ xoa đầu bé, nói: "Con cũng ngoan lắm."
Còn may Tống Quyết đáng tin cậy, sau khi trải qua đêm đầu tiên hoảng loạn, hiện tại bọn họ cũng coi như là tạm thời ổn định.
"Nhưng mà... Về sau nên làm gì bây giờ?" Hứa Thanh Mộc vẫn hơi bất an, nói, "Chẳng lẽ chúng ta cứ nuôi con Heo Vòi này mãi sao? Yêu thú và yêu không giống nhau, cùng người, quỷ cũng không giống nhau, không hợp để nuôi đâu."
Tống Quyết gật gật đầu, nói: "Muốn nuôi thì nuôi nổi đó, bây giờ là uống sữa, lớn một chút nó muốn ăn sắt thì có thể mua cho. Nhưng tôi đọc qua sách cổ, dựa theo những gì trong đó nói, yêu thú này và các động vật hoang dã khác không khác nhau, hoàn cảnh tự nhiên thích hợp để chúng nó sinh tồn và sinh sản hơn, tạm thời cứu trợ là có thể, nhưng mục đích cuối cùng vẫn là nên thả về tự nhiên."
Hứa Thanh Mộc nhíu mày, có chút sầu lo nói: "Cũng không biết Heo Vòi mẹ gặp chuyện gì... Chúng ta phải nghĩ biện pháp tìm nó thôi."
Nói xong, Heo Vòi con cũng đã bú sữa xong, thoải mái ợ một cái, sau đó lại dụi vào trong lòng Hứa Thanh Mộc, tìm tư thế thoải mái định ngủ tiếp.
Tống Quyết dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó, nói: "Không còn cách nào, nuôi trước đã, rồi từ từ tìm mẹ nó."
Sắc mặt Hứa Thanh Mộc thực trầm.
Tống Quyết cười khẽ, nói: "Hiện tại, chỉ có thể phiền Tiểu đạo trưởng làm mẹ tạm thời cho nó rồi."
Hứa Thanh Mộc: ...
.
Có Heo Vòi con gia nhập, một nhà ba người hài hòa nháy mắt biến thành một nhà bốn người.
Mỗi ngày Hứa Thanh Mộc phụ trách ôm Heo Vòi con dỗ nó ngủ, lúc nó muốn uống sữa thì Hứa Thanh Mộc liền hô to một tiếng ông chủ Tống. Ông chủ Tống giống như cái máy, kêu một tiếng là trong vòng mười phút có thể đưa vào tay Hứa Thanh Mộc một bình sữa ấm đã được pha, Hứa Thanh Mộc yên tâm thoải mái hưởng thụ thành quả lao động của Tống Quyết, hưởng trọn toàn bộ sự ỷ lại và tình yêu của Heo Vòi con.
Qua một tháng, Heo Vòi con mở mắt, bắt đầu từ từ học bò, so với dã thú khác nó còn thông minh hơn nhiều, rất nhanh đã có thể nhận biết được toàn bộ người trong Lăng Vân Quan, cũng cùng mọi người quen thân, tất cả mọi người rất thích nó.
Buổi tối Bạch Mỹ Mỹ và Husky sẽ phụ trách dạy nó bò như thế nầo, hai đứa nhỏ và một con hồ ly ở trong sân cứ ngố ngố bò tới bò lui, Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết với vẻ mặt hiền từ ở bên cạnh theo dõi.
Mà những người khác cũng cắn hạt dưa xem náo nhiệt, vô cùng hâm mộ.
Con cái với thú nuôi cũng có rồi, đời này còn gì hơn được nữa?
Heo Vòi nhỏ lớn nhanh như thổi, chờ nó có thể tự mình bò chững rồi, Hứa Thanh Mộc liền không cản Bạch Mỹ Mỹ mang nó rời Lăng Vân Quan đi vào núi có linh lực sung túc để chơi. Vì thế Bạch Mỹ Mỹ mỗi ngày lúc chạng vạng đều sẽ mang theo Heo Vòi con đi ra ngoài chơi một vòng, đều là để tận lực tránh du khách.
Nhưng hôm nay vận khí lại chẳng tốt chút nào, Bạch Mỹ Mỹ đang cùng Heo Vòi nhỏ chơi vui vẻ, không biết từ nơi nào đột nhiên vụt ra một đứa con nít chừng bảy tám tuổi, thằng bé đó lớn lên béo ơi là béo, thịt trên mặt đều phình ra, bự gấp đôi Bạch Mỹ Mỹ.
Nó vừa thấy Heo Vòi con, lập tức liền "Á" một tiếng chói tai.
Heo Vòi con sợ tới mức run run một chút, bò lại bên người Bạch Mỹ Mỹ, Bạch Mỹ Mỹ đem Heo Vòi con vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ cứng lại chuẩn bị rời đi.
Nhưng nhóc mập kia nhanh chóng bay tới chặn đường, chỉ vào Heo Vòi con trong lòng Bạch Mỹ Mỹ nói: "Chó gì vậy, nhìn lạ quá."
Bạch Mỹ Mỹ lắc đầu nói: "Không phải chó đâu, anh tránh ra đi, em phải đi về."
Nhóc mập không chịum, nói: "Chó mày nhìn vui thế, để tao chơi với nó."
Ngữ khí nó vô cùng thản nhiên, là kiểu được chiều quá thành hư, Bạch Mỹ Mỹ rất phản cảm, dẩu miệng không chịu trả lời nó, muốn đi vòng qua người nó.
Nhưng bé mập kia ỷ nó bự nên chặn Bạch Mỹ Mỹ lại, mày Bạch Mỹ Mỹ nhăn lại, thân ảnh chợt lóe đột nhiên liền biến mất ở trước mắt nhóc mập, nhóc mập khó hiểu quay đầu, phát hiện Bạch Mỹ Mỹ đã ở đằng sau nó từ khi nào.
"Mày làm gì đó!" Nhóc mập tức giận, la lớn, "Mau đưa chó mày cho tao chơi!"
Bạch Mỹ Mỹ cất bước chạy đi, hai cái chân ngắn béo núc ních của nhóc mập đuổi không kịp, chạy hai bước đã bắt đầu thở dốc. Sau đó nó càng thêm tức giận, ngồi phịch xuống dưới đất bắt đầu oa oa khóc lớn.
Bạch Mỹ Mỹ kinh ngạc dừng chân quay đầu lại, thì thấy thằng nhóc mập đó đang lăn lộn òa khóa trên mặt đất: "Mẹ! Có đứa ăn hiếp con!"
Vừa dứt lời, Bạch Mỹ Mỹ đột nhiên cảm thấy trước mắt hơi tối, một người phụ nữ trẻ tuổi mặc quần áo gọn gàng không biết đã xuất hiện ở trước mặt Bạch Mỹ Mỹ khi nào, cô ta vừa nghe thấy con mình khóc, lập tức đẩy Bạch Mỹ Mỹ một cái, chạy đến trước mặt nhóc mập, ngồi xổm xuống lau nước mắt cho nó, vội vàng dỗ: "Con ngoan không khóc không khóc, ai ăn hiếp con?"
Nhóc mập khóc lớn chỉ vào Bạch Mỹ Mỹ, nói: "Con muốn chó của nó, mẹ kêu nó bán cho con đi!"
Cô ta vừa thấy con Heo Vòi trong lòng Bạch Mỹ, sửng sốt nói: "Con này... Là gấu trúc hả? Đây đâu phải chó!"
Cô ả hưng phấn, đứng lên nói: "Gấu trúc à, để mẹ lại nhìn!"
Nói xong liền đi về hướng Bạch Mỹ Mỹ, còn muốn động tay xách con Heo Vòi lên, thân ảnh Bạch Mỹ Mỹ lại chợt lóe lên rồi xuất hiện cách đó mấy mét, người phụ nữ kia chụp hụt, hết hồn nên bị trẹo chân, đáp mông trên mặt đất.
Cô ta kêu thảm thiết nửa ngày, sau đó giận tím mặt, đứng lên lớn tiếng nói: "Thứ mất dạy! Ba mẹ mày đâu! Gọi ba mẹ mày lại đây! Tụi mày dám bắt gấu trúc hả!"
Bạch Mỹ Mỹ hoàn toàn tức giận.
Tuy bé lớn lên đáng yêu, nhưng vẫn là một con quỷ. Bé nhắm mắt lại, nắm tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng siết lấy, một trận sương đen từ thân thể bé tản ra.
Nhóc mập đang khóc, còn người phụ nữ thì đang la làng, mà ngay lúc này, cảnh tượng trước mắt bọn họ đột nhiên thay đổi, trên đường núi vốn quạnh quẽ đột nhiên xuất hiện rất nhiều... người?
Một số con quỷ chưa thể đầu thai, không muốn làm ác quỷ sẽ tới phụ cận Lăng Vân Quan tu luyện, trộm ăn một chút nhang khói bay ra từ Lăng Vân Quan, Hứa Thanh Mộc chưa bao giờ can thiệp. Vì thế trên núi Lăng Vân tụ tập không ít quỷ vật.
Tuy rằng những con quỷ này chưa từng làm việc ác, nhưng phần lớn chúng nó vẫn còn giữ lại bộ dáng thê thảm trước khi chết, nhìn rất đáng sợ.
Có con thì nát óc, có con thì lòi ruột, có con thì bị tai nạn xe cộ tứ chi nát bấy...
Cô ta và nhóc mập bị dọa sợ, nhóc mập hét "Á" một tiếng, khóc càng lớn hơn, giọng nó sém chút tắt tiếng.
Cô ta cuống quít ôm lấy nhóc mập, nước mắt rơi lã chã, trước mắt ả có một người đàn ông tứ chi bình thường đưa lưng về phía mình, cô ta liền như thấy được người bảo vệ gọi gã ta: "Anh đẹp trai! Nhìn kìa! Anh thấy không! Mấy thứ đó là gì vậy!"
Người đàn ông sửng sốt một chút, chậm rãi xoay đầu lại, cô ta liền trơ mắt nhìn gã trực tiếp xoay 180 độ. Gã ta còn đang quay lưng nhưng đầu thì lại nhìn chằm chằm ả ta, chớp chớp mắt nói: "Ồ, cô nhìn thấy tôi hả?"
Cô ả trợn trừng mắt, thét chói tai càng thêm thảm, nhóc mập khóc đến nỗi nghẹn ngào tắt tiếng, tè hết ra cả quần.
Bạch Mỹ Mỹ lại nháy mắt, những gì trước mắt bọn họ đều đột nhiên biến mất.
Cô ta còn đang huơ tay múa chân la hét, một lúc lâu sau mới phát giác được trước mắt đã khôi phục lại bình thường, ả chậm rãi đứng lên, nhìn thấy đứa bé xinh xắn kia vẫn đứng đó, ôm một con thú nhỏ nhìn như gấu trúc.
Nhóc mập chưa hết hoảng sợ, thân thể run rẩy kịch liệt.
Mà lúc này, Hứa Thanh Mộc cùng Tống Quyết nghe được động tĩnh cũng đuổi lại đây.
Bạch Mỹ Mỹ lập tức núp ở phía sau bọn họ.
Cô ta bỗng nhiên tỉnh lại, cảm thấy mười mấy giây kia chỉ là ảo giác, nhìn con mình bị dọa đến xỉu lên xỉu xuống, tức khắc đau lòng muốn chết.
Cô ta đứng lên, chống nạnh nhìn Hứa Thanh Mộc nói: "Là cậu à! Tiểu đạo sĩ đó sao!"
Cô ta thường xuyên xem tin tức, cho nên biết Hứa Thanh Mộc, nhưng ả chưa từng đi viếng Lăng Vân Quan. Bởi vì trước nay ả không hề kính sợ quỷ thần, vẫn luôn cảm thấy Hứa Thanh Mộc là một tên bịp bợm với nhiều mánh khóe lừa đảo cao cấp.
Giờ phút này, Bạch Mỹ Mỹ ôm chân Hứa Thanh Mộc, cô ta càng nổi trận lôi đình. Hơn nữa ả đã nhận định, vừa rồi ả và nhóc mập nhìn thấy cảnh tượng quái dị chính là do tiểu đạo sĩ Hứa Thanh Mộc này giở trò quỷ! Nhất định cậu ta đã dùng thuốc mê ảo dược gì đó với mình để sinh ra ảo giác!
Hứa Thanh Mộc cúi đầu nhìn Bạch Mỹ Mỹ, Bạch Mỹ Mỹ nhỏ giọng nói một câu: "Ba ba."
Những lời khác còn chưa kịp nói, cô ả tức khắc càng thêm hăng hái, cất cao âm điệu, chống nạnh nói: "Biết ngay là cậu chẳng phải hạng đạo sĩ đứng đắn gì! Quả nhiên chuyện cậu và siêu mẫu là sự thật, ngay cả con cũng có luôn rồi!"
Hứa Thanh Mộc: ???
Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search