Đạo Quân

Chương 921: Ân Ân Oán Oán

125@-
“Không phải ta muốn tha. Khi ấy ta đang rút bảo kiếm bên hông được một thước rồi đấy, tình cờ gặp lúc Ninh Vương nghĩ tới thương thế của Ngô Công Sơn cũng tự thân tới thăm, nên đã bị ngài cản lại. Về sau Ngô Công Sơn gặp chiến liền liều mạng lập công, Ngô Công Lĩnh cũng không kém bao nhiêu. Ninh Vương đề bạt hai Huynh đệ họ, ta tất phải ngăn cản phần nào!”

Ngưu Hữu Đạo cười hỏi: “Áp chế Ngô Công Lĩnh?”

Mông Sơn Minh gật đầu: “Chỉ cho chức phó, không cho cơ hội giữ binh quyền một phương. Trước khi ta thoái ẩn cũng đã liên tục dặn Lạc Thiếu Phu không thể cho người này cơ hội.”

“Cũng khó trách, bị Mông soái đè ép nhiều năm như vậy, cũng phẫn uất!”

Mông Sơn Minh lắc đầu: “Loại người này, một khi nắm được binh quyền trong tay, hậu quả sẽ khó mà lường được, há có thể dung túng? Nếu không phải vì y lập được nhiều chiến công, sợ dao động quân tâm, ta đã giết chết y từ lâu rồi. Giờ nghĩ lại, vẫn là ta quá mềm lòng, đã hại Ngô Công Sơn, cũng để lại hậu hoạn bực này cho Đại Yên!”

Ngưu Hữu Đạo thở dài. Thế gian này, ân ân oán oán kéo dài mãi không thôi, thật rối rắm.

Hai người trao đổi một hồi lâu mới ra ngoài, Thương Thục Thanh vẫn chờ, Viên Cương cũng lộ diện.

Dưới mái hiên, Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn nhìn thấy Viên Cương mà tiếc nuối: “Can đảm cẩn trọng, lâm nguy không sợ, đầu óc linh hoạt, tỉnh táo lại vũ dũng hơn người, lại biết chữ đọc sách, còn biết trung nghĩa, hoàn toàn đủ điều kiện để trở thành một tướng lĩnh ưu tú, là tướng tài hiếm có, nếu được dạy dỗ, mài dũa, sẽ tỏa sáng vạn trượng, dương danh thiên hạ. Hắn ta lại biến mất trong sơn trang này, Đạo gia không thấy uổng phí tài năng sao? Không bằng để cho hắn ta đi theo ta đi!”

Ngưu Hữu Đạo không chịu: “Dương danh thiên hạ cái gì, với ta, hắn ta được an toàn quan trọng hơn.” Hắn chống kiếm đi xuống bậc thang.

Mông Sơn Minh khẽ thở dài.

Thương Thục Thanh không biết Ngưu Hữu Đạo cố ý mời Mông Sơn Minh đến đã nói những gì, thấy người ra bèn tiến tới nhiệt tình trò chuyện cùng ông ta.

Viên Cương mời Ngưu Hữu Đạo sang một bên, thấp giọng báo: “Lôi Tông Khang và Ngô Tam Lưỡng đã về.”

Ngưu Hữu Đạo biết đã có câu trả lời, nếu không, người được phái đi tìm hiểu sẽ không đột nhiên rút về, bèn hỏi: “Tình hình thế nào?”


“Hẳn là tới Phiêu Miễu Các.”

“Cái gì là hẳn là? Xác định là có hay không có?”

“Địa phương khác thì không dám nói, nhưng còn có thế lực nào khác dám ở lại vùng đó sao? Tuy không theo được tới tận nơi…” Viên Cương báo lại đại khái.

Ngưu Hữu Đạo lặng lẽ suy nghĩ, lát sau, từ tốn nói: “Xem ra đúng là xui xẻo đã đoán trúng rồi, đúng là người của Phiêu Miễu Các…” Suy tư thật lâu, hắn thấp giọng nhắc nhở: “Căn dặn người có liên quan đừng có rêu rao, không cần động vào Bách Lý Yết và Công Tôn Bố, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”

“Có người như vậy bên cạnh có thể an tâm sao?”

“Không an tâm cũng không có cách nào. Trừ đi một Công Tôn Bố, đối phương sẽ sắp xếp Công Tôn Bố thứ hai, chúng ta có thể đảm bảo sẽ phát hiện kịp thời tất cả sao? Nắm được trong tay vẫn hơn là không biết. Cũng may, Phiêu Miễu Các vẫn luôn thờ ơ, không động chạm đến lợi ích của họ, họ cũng sẽ không nhúng tay vào, nên phòng bị thế nào, cái gì nên cho đối phương biết, cái gì không thể để cho đối phương biết, ngươi phải hiểu rõ.”

Viên Cương khẽ gật đầu.

“Ta muốn đích thân tới Kinh thành một chuyến. Hồng Nương sẽ đi cùng ta, ngươi trông nhà cẩn thận.”

Viên Cương giật mình: “Đạo gia, Kinh thành là nơi đầm rồng hang hổ, Thương Kiến Hùng sẽ không bỏ qua cho ngài. Tránh còn không kịp, sao ngài còn tự chui đầu vào lưới?”

Ngưu Hữu Đạo khoát tay: “Không đến mức như ngươi nghĩ đâu. Không ai biết ta sẽ đi, ta cứ lặng lẽ đi, lặng lẽ về, sẽ không có việc gì.”

Viên Cương vẫn phản đối: “Đạo gia, ta không tán thành. Quá nguy hiểm!”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Tổ chim bị phá chẳng còn trứng lành. Thế cục phân loạn, cục diện quá lớn, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể sắp xếp, không có kinh nghiệm không dám vọng động, trong lòng do dự. Ta nhất định phải tự mình lên Kinh thành một chuyến, tìm cao nhân chỉ giáo, không hiểu rõ mọi chuyện ta thực sự cũng không dám tùy tiện quyết định. Lần này bắt buộc phải làm!”


Viên Cương hỏi thử: “Cao Kiến Thành?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu coi như thừa nhận.

Sau đó, Ngưu Hữu Đạo tìm Quản P hương Nghi, mời bà ta cùng đi, hộ tống Mông Sơn Minh về phủ thành.

Chạy tới chạy lui như vậy, Quản Phương Nghi không vui: “Làm gì thế? Để hai chúng ta làm hộ vệ à?”

Nói tới nói lui, Ngưu Hữu Đạo muốn đi, bà ta cũng không thể không đi theo, phần vì tò mò muốn biết hắn đang muốn làm cái quỷ gì.

Viên Cương nhìn theo ba con phi cầm cỡ lớn bay vút lên không trung, trong lòng lo lắng, lại nhẹ nhàng thở ra.

Thăm dò được ngọn nguồn của Bách Lý Yết, chí ít cũng không cần làm chuyện ép buộc Toa Huyễn Lệ và Tuyết Lạc Nhi nữa.

Bằng không, chính hắn ta cũng khó mà tưởng tượng được màn tiếp theo sẽ đáng sợ cỡ nào. Không thể giết Bách Lý Yết, chỉ có thể khống chế. Bối cảnh của Bách Lý Yết quá cứng, cứng đến mức người khác không thể khống chế được. Còn cần phải đoán Đạo gia muốn ép hai nữ nhân kia làm gì sao? Tám chín phần mười là dụ dỗ Bách Lý Yết lên giường.

Không cho hai nàng biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết người phi lễ với mình là ai, rồi thả họ đi. Chỉ cho Bách Lý Yết biết mình đã phi lễ với ai.

Làm vậy, sợ là còn khó chịu hơn là để cho Bách Lý Yết giết hai nàng ấy. Dù là bị người ta bức bách, Bách Lý Yết cũng không dám lộ ra.

Nói bị người khác ép bức làm cái gì khác có lẽ cũng không sao, lại nói rằng bị người ta ép làm chuyện kia với tôn nữ của cửu đại chí tôn… có thể hình dung được hậu quả. Còn trông cậy vào giấc mơ gạo nấu thành cơm, thuận thế thành duyên sao? Đánh chết Bách Lý Yết cũng không dám nói ra.

Viên Cương hắn ta không muốn làm chuyện bỉ ổi này.

Trong khu rừng ngoài phủ thành Nam châu, một con phi cầm đáp xuống, hai con khác đi tới trong phủ thành. Ngưu Hữu Đạo chưa đi, ở ngoài thành chờ.


Sau khi đưa Mông Sơn Minh bình yên đến nơi, hai con phi cầm bay khỏi phủ thành, đáp xuống khu rừng ngoài thành.

"Các ngươi về trước đi." Ngưu Hữu Đạo vung tay, trừ Quản Phương Nghi, những người khác cưỡi phi cầm bay đi.

"Đi thôi!" Ngưu Hữu Đạo quay lại nói với Quản Phương Nghi. Hai người cũng cưỡi phi cầm bay lên trời.

Nhìn chung quanh một hồi, phát hiện hướng đi không đúng, Quản Phương Nghi không biết hắn giở trò quỷ gì. Nói là đưa Mông Sơn Minh đến, kết quả vị này không cả có ý lộ mặt trong thành, bây giờ càng quái lạ. Quản Phương Nghi không nhịn được hỏi:

"Ta nói này đạo gia, chúng ta đang đi đâu?"

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói:

"Kinh thành!"

"Hả!"

Phản ứng giống Viên Cương, nhưng càng mạnh hơn, Quản Phương Nghi la lên:

"Ngươi điên sao, Thương Kiến Hùng hận không thể lột da lóc thịt ngươi, ngươi còn dám chui vào miệng cọp, không muốn chết cũng đừng chết kiểu thế chứ?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Ngươi cả nghĩ quá rồi, không có việc gì."


"Không có chuyện gì mới là lạ, không có chuyện gì sao ngươi kéo ta lên làm gì? Những năm nay ngươi xem lão nương như phù triện treo bên hông, không thì bảo tiêu bên cạnh, tùy tiện sai khiến, ngươi nghĩ ta không biết?"

Quản Phương Nghi khinh bỉ, hỏi:

"Ngươi sắp xếp người ở kinh thành?"

Ngưu Hữu Đạo:

"Không có, chuyến này người biết càng ít càng tốt, sao có thể lộ ra."

Quản Phương Nghi trừng mắt, khó tin nói:

"Đạo gia, ngươi tuyệt đối đừng nói chỉ hai người chúng ta đi kinh thành nhé? Thật hay giả? Ngươi sống thiếu kiên nhẫn kệ ngươi, nhưng mà ta còn muốn sống thêm mấy năm."

Ngưu Hữu Đạo:

"Đương nhiên là thật sự, ngươi có đi hay không? Nếu thật sự không muốn đi, bây giờ còn có thể đuổi theo bọn họ. Ngươi có thể về cùng với họ."

Hai người đang cưỡi phi cầm điêu Xích Liệp, tốc độ hoàn toàn đủ để có thể đuổi theo hai con phi cầm điêu Hắc Ngọc vừa đi.

Quản Phương Nghi sợ nguy hiểm muốn trở về, nhưng có những việc đã quen. Nếu Ngưu Hữu Đạo thật sự ném bà ta lại không thèm để ý tới, bà ta lại càng không dễ chịu, thậm chí sẽ bất mãn, liền bĩu môi, hừ lạnh nói:

"Nhất định có quỷ, ta lại muốn xem xem ngươi giở trò quỷ gì."

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười...
Đạo Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân Truyện Đạo Quân Story Chương 921: Ân Ân Oán Oán
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...