Đạo Quân

Chương 877: Đánh Không Thắng Cũng Phải Đánh (1)

67@-
Cao Kiến Thành: "To gan cái gì, Nam Châu y còn chẳng dám chiếm. Theo lý mà nói, y không dám, nhưng Đồng Mạch đã bố trí người kiểm kê lại tiền lương của binh lính mà triều đình đã khống chế trong các châu, phủ, đồng thời cũng lệnh cho các bộ nha phải chi tiêu tiết kiệm. Có thể thấy y đã chuẩn bị để phòng ngộ nhỡ."

Phạm Chuyên hơi nghi ngờ: "Bởi vì đánh Mao Lư sơn trang nên Ngưu Hữu Đạo phải dấy binh làm loạn, ba Đại Phái có thể thờ ơ được sao?"

"Một Mao Lư sơn trang nho nhỏ lại có thể đánh bại sự công kích mạnh mẽ như vậy, ngay cả Tông Nguyên cũng bị giết, đây rõ ràng là đã có phòng bị từ sớm. Ngưu Hữu Đạo đã biết trước từ sớm nhưng lại không cảnh báo ba Đại Phái, hắn tình nguyện bất chấp nguy hiểm. Nghĩ lại Tống sứ (1) bị giết dẫn đến đại quân Tống quốc áp sát... Lão Phạm à, ta không dám nghĩ lại chuyện này, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ hãi vô cùng!" Cao Kiến Thành khẽ gõ lên bàn: "Âm mưu đã lâu, e là Định Châu chạy trời không khỏi nắng!"

(1) Tống sứ: sứ thần nước Tống

Phạm Chuyên như có điều suy nghĩ, chợt lại lo lắng hỏi: "Vậy đại gia (2) phải làm sao bây giờ? Nam Châu một khi trở mặt há có thể cho đại gia dễ chịu?"

(2) Đại gia: cách Phạm Chuyên gọi con trai trưởng của Cao Kiến Thành.

Cao Kiến Thành thở dài nặng nề: "Nghiệt tử kia sống chết không quan trọng, nhưng sợ là toàn bộ con cháu Cao Gia hơn hai trăm mạng người sẽ bị nó liên lụy. Nhìn thế cục trước mắt, xem ra vẫn còn một tia hi vọng."


Thấy ánh mắt ông ta trở nên kỳ lạ như thể đang tính toán điều gì, Phạm Chuyên vội hỏi: "Lão gia có tính toán gì thì nên thực hiện sớm đi, đừng để chậm trễ!"

Giọng Cao Kiến Thành trầm xuống: "Thương Triêu Tông không xuất binh thì thôi, một khi y xuất binh, triều đình tuyệt đối sẽ không thừa nhận Thiểu Minh là do triều đình phái đi. Đây là một tia hi vọng."

Phạm Chuyên nghi ngờ: "Hi vọng ở đâu ạ? Chẳng phải lão gia đã nói sao, Ngưu Hữu Đạo giữ người trong tay, sợ là sẽ không chịu để yên."

"Vậy nên phải ngăn cản Ngưu Hữu Đạo lấy Thiếu Minh ra rêu rao." Cao Kiến Thành khẽ dùng sức vỗ lên mặt bàn: "Triều đình không thừa nhận phái Thiếu Minh đi đánh Mao Lư sơn trang, Ngưu Hữu Đạo cũng làm cho Thiếu Minh không tồn tại, kết cục sẽ ra sao?"

Phạm Chuyên bừng tỉnh hiểu ra: "Sau đó triều đình sẽ không tự lấy đá đập vào chân mình, sẽ ngăn chặn không cho người trong triều truy cứu hướng đi của đại gia, cũng sẽ không liên lụy đến lão gia, Cao gia có thể vượt qua nguy hiểm. Nhưng mà..." Vẻ mặt lão ta rối rắm: "Ngưu Hữu Đạo há có thể mặc cho chúng ta thao túng?"

Cao Kiến Thành hừ lạnh: "Không phải là hắn muốn tiền sao? Cho hắn là được! So với sự sống chết tồn vong và tiền đồ của hơn hai trăm người Cao gia, tiền bạc chẳng là gì cả. Chỉ cần duy trì được tình hình hiện tại thì sau này tiền tài tự nhiên sẽ trở về."


Phạm Chuyên nhất thời mơ hồ: "Chẳng phải là lão gia đã nói cho dù Ngưu Hữu Đạo có cầm tiền vẫn sẽ làm ầm lên cho mọi người đều biết hay sao? Huống hồ hắn còn đòi những một trăm triệu lượng vàng. Tài sản của Cao phủ nào gom đủ được chừng ấy tiền? Nếu thật sự phải bất chấp lo liệu thì sợ là không có cách nào che giấu được."

Cao Kiến Thành: "Ai nói cho hắn một trăm triệu? Ta lấy đâu ra chừng ấy tiền mà đưa cho hắn? Ngươi tính thử coi có thể lấy ra mười triệu hay không?"

Phạm Chuyên nghi ngờ, không hiểu nổi: "Mười triệu thì vẫn có thể gom được, nhưng một trăm triệu biến thành mười triệu có phải là quá chênh lệch rồi không? Ngưu Hữu Đạo có thể nhả ra hay không?"

Cao Kiến Thành hạ thấp giọng hỏi ngược lại lão ta: "Giang sơn Yến quốc trị giá bao nhiêu tiền?"

"..." Phạm Chuyên ngẩn tò te, ngạc nhiên vô cùng, muốn nói lại thôi.

Cao Kiến Thành đứng dậy, đến bên cạnh lão ta, hạ thấp giọng nói: "Dã tâm của Thương Triêu Tông ngay cả người qua đường cũng biết, âm mưu lần này đã chứng tỏ điểm này. Ta có quyền cao chức trọng trên triều, lại buôn bán ở biên giới Yến quốc đã nhiều năm, môn sinh cố lại (3) khắp nơi, nếu ta đồng ý giúp đỡ thì một trăm triệu sao có thể sánh bằng dã tâm của bọn họ. Ngươi nói xem bọn họ sẽ lựa chọn thế nào?"

(3) Môn sinh cố lại: học sinh và thuộc hạ.

Phạm Chuyên đã hiểu rõ ý đồ của ông ta, tất nhiên cũng hiểu điều đó có nghĩa gì, vậy là hít vào một ngụm khí lạnh.

Cao Kiến Thành biết trong lòng lão ta đang nghĩ gì, khoát tay nói: "Tới lúc này Cao gia ta đã không còn đường lui. Trong triều có những hạng người nào, trong lòng chúng ta đều rõ ràng, tất cả đều là lũ sài lang hổ báo. Nếu ta thất thế thì giậu đổ bìm leo, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, nếu vẫn không thể đưa ta vào chỗ chết thì đến lúc đó ngay cả mèo chó cũng tùy ý làm bậy với ngươi. Ngươi bảo ta làm sao có thể trơ mắt nhìn toàn bộ Cao gia lâm vào cảnh không bằng heo chó đây? Đến lúc đó không chỉ Cao gia ta gặp xui xẻo mà những môn sinh cố lại nương tựa ta cũng xong đời!"

Giọng Phạm Chuyên run rẩy: "Lão gia, nhưng mà..." Lão ta khó nói lên lời, nhưng không thể không nhắc nhở: "Một khi sự tình bại lộ thì vạn kiếp bất phục (4) đấy ạ."

(4) Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu.

Cao Kiến Thành: "Nếu ta không làm, vạn kiếp bất phục ở ngay trước mắt. Thương Kiến Hùng rất hiểu ta, tuy hắn có lòng xây dựng quốc gia lớn mạnh nhưng lại không phải là người có trách nhiệm, không ưa tranh thần (5) vì vậy trong triều toàn là những kẻ nịnh hót, không màng việc nước. Thượng bất chính hạ tắc loạn (6) là một câu danh ngôn rất chí lý. Yến quốc bây giờ hỗn loạn vô cùng, trên triều toàn là yêu nghiệt hoành hành."

(5) Tranh thần: thần tử tài hoa xuất chúng, có lòng dạ son sắt, thẳng thắn cương nghị, có can đảm thẳng thắn can gián vua.

(6) Thượng bất chính hạ tắc loạn: Người trên mà làm bậy thì người dưới không thể nghiêm chỉnh được, gần giống câu "nhà dột từ nóc dột xuống".


Ông ta vỗ vai Phạm Chuyên: "Hắn sẽ không vì Cao gia chúng ta mà chịu trách nhiệm, ta có thể dự đoán được. Con trai ta bán mạng vì hắn nhưng Cao gia ta phải rơi vào kết cục nhà mất người vong, thuận tiện cho đám sài lang hổ báo ấy, như vậy làm sao có thể khiến ta cam tâm đây? Nếu hắn đã bất nhân bất nghĩa trước, vậy cũng đừng trách ta bất trung!"

Hốc mắt Phạm Chuyên đỏ lên, gật đầu: "Hiểu rồi, lão nô hiểu rồi, chung quy vẫn là thế lực triều đình hiện nay lớn mạnh." Lão ta nhắc nhở hậu quả khi làm như vậy.

Cao Kiến Thành: "Vì vậy ta không thể giao việc này vào tay người khác, chỉ có thể để ngươi đích thân đi gặp Ngưu Hữu Đạo, quyết không thể để lộ bất kỳ tin tức gì. Ta để ngươi mang theo mười triệu qua đó không phải để chuộc người, mà là để bày tỏ thành ý của ta, giúp ta trấn an hắn. Ta chỉ muốn ngươi thay ta nói rõ ý đồ, hắn bắt giữ Thiếu Minh làm con tin thì cũng sẽ bảo vệ tính mạng của nó. Ta chỉ muốn Ngưu Hữu Đạo cho ta một lời giải thích để triều đình biết Thiếu Minh đã chết. Chuyện này đối với hắn không phải là chuyện khó, nhưng lại liên quan tới sinh tử và vinh nhục của toàn bộ Cao gia chúng gia!"

Phạm Chuyên đã hiểu, hiểu hết. Cao Kiến Thành đã nói đến nước này, lão ta còn gì không hiểu đâu. Lão ta cố nén nước mắt, gật đầu.

Cao Kiến Thành giữ cánh tay lão ta: "Lão Phạm, việc này không nên chậm trễ, ngươi phải nhanh chóng tới Thanh Sơn quận gặp Ngưu Hữu Đạo, phải đoạt được bài viết của Thiếu Minh trong tay Ngưu Hữu Đạo trước khi giao hắn cho Ân Chú. Họa phúc, vinh nhục của toàn bộ Cao gia nhờ cả vào chuyến đi này của ngươi đó!"

Phạm Chuyên: "Lão nô hiểu, nhưng đường xá xa xôi, lão nô sợ thời gian không kịp..."

Cao Kiến Thành giơ tay ngắt lời: "Cái này ngươi không cần lo lắng. Long Thân vương quản lý tài vật của hoàng tộc Thương Thị, bên đó có một phi cầm cỡ lớn có thể chở người do triều đình tạo ra. Trong phạm vi quyền lực và trách nhiệm của hoàng tộc và của lão phu, trong mấy năm nay, đệ tử hoàng tộc Thương thị đã làm ra những chuyện hư hỏng kia, lão phu giúp bọn họ đè mấy chuyện đó xuống không biết bao nhiêu lần. Long Thân vương không đến mức không cho lão phu chút thể diện như vậy đâu."
Đạo Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân Truyện Đạo Quân Story Chương 877: Đánh Không Thắng Cũng Phải Đánh (1)
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...