Đạo Quân
Chương 766: Một Mặt Mù Mịt
107@-Chung Dương Húc hỏi:
“Thiệu huynh sớm biết trong địa lao có đường ngầm?”
Thiệu Đăng Vân khẽ thở dài:
“Đường ngầm? Không rõ. Có chuyện các ngươi không biết, lần trước Liễu nhi bỏ trốn với người thật ra là lão đại tự mình tìm về. Khi đó hắn bị nhốt trong địa lao, có người của các ngươi trông chừng vậy làm sao ra ngoài? Ta liền hiểu được địa lao có vấn đề, ta không biết hắn đào đường ngầm trong phủ từ bao giờ, lúc hắn chủ động tự giam mình trong địa lao là ta biết hắn đang để phòng bất trắc."
Chung Dương Húc mỉa mai:
“Thiệu huynh sinh được nhi tử khá lắm!”
Thiệu Đăng Vân vuốt lưỡi đao:
“Khá sao? Ta không nghĩ vậy, hài tử này quá giống mẫu thân của hắn, cũng thông tuệ hơn người. Quá thông minh dễ chết, mẫu thân của hắn mất sớm cũng vì vậy, lấy hết tâm huyết của mình. Ta thật hy vọng hắn có thể ngốc một chút, quá thông minh rất mệt nhọc. Ngươi xem tuổi còn trẻ mà đã mọc tóc bạc, cần gì khổ vậy? Làm tướng điều căn bản là trung, năm xưa ta không muốn phản Yến nhưng không chịu nổi hắn làm ầm ĩ. Nếu hắn ngốc một chút, không tranh dài ngắn thì khi đó ta sẽ rút lui ẩn cư khi còn trên đỉnh cao, như một số huynh đệ già, chờ Thương Triêu Tông nổi lên thì đi đầu vào y, bây giờ Thiệu gia đã là phong cảnh khác, không đến mức như ngày hôm nay. Không có những gút mắt ích lợi này thì đã không đến mức người một nhà tàn sát nhau, nên tông minh có gì hay, thông minh bị thông minh lầm!”
Chung Dương Húc nói:
"Thiệu huynh, lập tức hạ lệnh lùng bắt, thông báo các nơi Bắc châu thiết lập chốt chặn điều tra, tranh thủ tìm đến tung tích của hắn. Ta bảo đảm chỉ cần bắt được hắn thì sẽ nể mặt Thiệu huynh cho hắn một con đường sống!”
Câu này là xạo, tông môn đã hạ lệnh bên mình bắt được Thiệu Bình Ba sẽ không cho y đường sống, Chung Dương Húc cũng không thể tự quyết định.
Nhưng hết cách, người của Đại Thiền sơn có hạn. Tu sĩ thì sao? Bốn phương tám hướng bao la như vậy, bằng vào chút người trên tay Chung Dương Húc đừng nói tản ra ngoài tìm, mỗi việc điều tra tòa phủ thành này đã không đủ, muốn tìm Thiệu Bình Ba như biển rộng tìm kim. Dù điều hết đệ tử Đại Thiền sơn đến cũng khó, chỉ có thể phát động lùng bắt quy mô càng lớn.
Nhưng không nói dối lừa Thiệu Đăng Vân thì không được, kiêu ngạo Bắc châu không nghe theo Đại Thiền sơn.
Thiệu Đăng Vân lắc đầu, hiển nhiên không chịu đồng ý.
Chung Dương Húc trầm giọng nói:
"Thiệu huynh, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, một khi bị chúng ta bắt thì hắn không còn đường sống, ta cũng vì tốt cho hắn!
Thiệu Đăng Vân khẽ thở dài:
“Chung huynh, chỉ có phụ thân hiểu nhi tử. Mấy năm nay ta đã nhìn thấu nhi tử, không cần làm rầm rộ, hắn đã quyết định trốn đi thì chắc chắn làm đủ ứng đối, các ngươi không bắt được hắn. So với tốn công uổng phí chẳng bằng bỏ đi, hắn trốn rồi sẽ không quay về nữa, đều đã qua, chúng ta cần gì làm lớn chuyện khiến thế lực bên ngoài mơ ước? Không tốt cho đại cục Bắc châu. Chung huynh yên tâm, bên dưới còn nhiều huynh đệ, miễn các ngươi bỏ qua thì ta sẽ không xằng bậy, ta không suy nghĩ cho mình cũng phải cho các huynh đệ đi theo nhiều năm một lời giải thích.”
Chung Dương Húc nói:
"Thiệu huynh, chúng ta quen biết nhiều năm xin đừng làm ta khó xử, ta không muốn làm khó dễ huynh.”
Thiệu Đăng Vân kiên quyết từ chối:
"Chung huynh, đừng nói ta hạ lệnh cũng không bắt được hắn, ta cũng không thể hạ lệnh như vậy!”
Thiệu Đăng Vân chống đao đứng dậy nhìn thẳng Chung Dương Húc, gằn từng tiếng:
"Hổ dữ không ăn thịt con! Nếu ta hạ lệnh là có lỗi với mẫu thân đã chết của hắn. Hắn đi đến bước đường hôm nay cũng có lỗi của phụ thân này, ta nợ hắn, lần này xem như làm hết trách nhiệm phụ thân. Chung huynh, cả đời ta nhung mã trải qua trăm trận, bao nhiêu huynh đệ ngã xuống trước mặt ta? Máu chảy thành sông, xác chất thành núi, ta thấy sống chết, sinh ly tử biệt nhiều còn hơn Chung huynh, cũng trải qua nhà tan cửa nát, ruột thịt tương tàn, ta còn sợ cái gì? Thân xác Thiệu mỗ một mình ở đây, có thể một đao cắt!”
Thiệu Đăng Vân giơ ngang Trảm Mã đao đưa về phía đối phương, toát ra khí thế mặc người chặt chém.
Chung Dương Húc lạnh lùng nhìn Thiệu Đăng Vân. Bốn mắt giao nhau, Thiệu Đăng Vân không né tránh, mắt hổ sáng ngời.
Cuối cùng Chung Dương Húc nghẹn lửa giận đi ra cửa, không làm gì Thiệu Đăng Vân.
Không có ý chỉ của tông môn Chung Dương Húc không dám làm thịt Thiệu Đăng Vân, lúc trước các tướng từ chối không nghe điều động là đáng nhắc nhở dám đụng vào ông là Bắc châu sẽ đại loạn.
Thiệu Đăng Vân nắm quyền lớn binh mã, sức ảnh hưởng quá lớn đến Bắc châu, Thiệu Bình Ba còn không dám thay thế ông. Muốn trừ Thiệu Đăng Vân thì phải thanh tẩy Bắc châu, nếu không khó mà xuống tay.
Hai con chim to từ chân trời bay tới, xoay quanh bên trên phủ thành Bắc châu chở sáu người nhìn xuống bên dưới.
Đám người Hoàng Liệt rốt cuộc chạy đến, chậm hơn kim sí truyền tin nhiều. Không phải vì tốc độ bay của chim to không bằng kim sí, bàn về tốc độ bay đường dài thậm chí mau hơn kim sí.
Kim sí bay tới trước tiên một là vì được thả sớm, xuất phát sớm. Thứ hai là kim sí truyền tin cơ bản có thể trực tiếp tỏa định địa điểm mục tiêu một cách chính xác, bay đường thẳng. Chim to chở người phục tòng người điều khiển, người không có kinh nghiệm khống chế cao rất khó khiến chim bay đường thẳng đến mục tiêu, chỉ biết hướng đại khái, dọc đường liên tục điều chỉnh hướng bay.
Đám người Hoàng Liệt thuộc loại không có kinh nghiệm điều khiển, cộng thêm bay buổi tối không thấy rõ vật cột mốc dưới đất, bay chệch hướng tốn thêm thời gian là hợp lý. Nên họ đến gần với thời gian kim sí bay tới.
Hai con chim từ trên trời giáng xuống phủ Thứ Sử Bắc châu.
Quản Phương Nghi nhảy xuống lưng chim thư giãn thân thể, bà phát hiện ngồi trên chim to bay đường dài không thoải mái như trong tưởng tượng, không gian hoạt động không lớn, bị gò bó thời gian dài thoải mái được mới lạ.
Chung Dương Húc dẫn một đám người bái kiến:
"Chưởng môn!"
Hoàng Liệt sắc mặt khó xem nói:
"Chung sư huynh đang đùa với ta sao?”
Lúc trên đường, đại khái nửa canh giờ trước họ nhận được kim sí truyền tin bên này, biết Thiệu Bình Ba đã chạy, kết quả này làm Hoàng Liệt nổi nóng.
Không chỉ vì Thiệu Bình Ba chạy còn vì mất hết mặt mũi trước Ngưu Hữu Đạo. Lúc trước Hoàng Liệt còn dõng dạc nói với người ta, không ngờ xui xẻo bị người ta nói trúng, Đại Thiền sơn như đồ chơi trong tay Thiệu Bình Ba, thật sự không đấu lại người ta, chưởng môn như y biết đút mặt vào đâu?
Hai trưởng lão đi cùng cũng xanh mặt. Mất con chim đưa tặng, thứ giá trị ngàn vạn kim tệ như bọt nước tan biến, mất mát lớn.
Chung Dương Húc không biết chuyện đó, khó khăn kể lại vụ việc, sau cùng đưa lên tờ giấy, là lời cảnh cáo Thiệu Bình Ba để lại trong phòng kín đường ngầm.
Hoàng Liệt đọc xong nhe răng, lại xác minh lời nói của Ngưu Hữu Đạo, Thiệu Bình Ba không thèm để Đại Thiền sơn vào mắt, quay như dế.
Ngưu Hữu Đạo vươn hai ngón tay kẹp tờ giấy từ tay Hoàng Liệt, xem nội dung xong cười khẩy nói:
“Đại Thiền sơn quả nhiên lợi hại, canh chừng bên cạnh người ta nhiều năm vậy mà không biết bị người đào đường hầm dưới msi mắt, thật là không thể tưởng tượng!"
Ngưu Hữu Đạo nói châm chọc nhưng sắc mặt thì khó xem, đen như nhọ nồi.
Ngưu Hữu Đạo tốn nhiều công sức tính toán tỉ mỉ rốt cuộc dồn Thiệu Bình Ba vào đường cùng, ai biết lại thất bại trong gang tấc ngay bước cuối cùng, tâm tình của hắn tốt được mới lạ.
Chung Dương Húc vẻ hổ thẹn xem xét người trẻ tuổi với thân phận chưởng môn không chút kiêng kỵ trước mắt, không biết hắn là ai. Có điều, sau khi thấy Hồng nương tới gần, ông ta lập tức đoán được hắn là ai. Từ nhỏ ở Tề kinh, ông ta đã gặp được Hồng nương từ đằng xa.
Ông ta cũng không biết Đại Thiện sơn và Ngưu Hữu Đạo đã đàm phán như thế nào, cho nên hơi kinh ngạc với sự lớn gan của Ngưu Hữu Đạo.
Bị châm chọc trước mặt mọi người, Hoàng Liệt có phần không nhịn được, hừ lạnh nói:
"Trước đó không nên dùng kim sí truyền tin, nên chờ ta tới hãy nói thẳng."
Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại:
"Ý của chưởng môn Hoàng là, tại nơi lủng lỗ chỗ như cái sàng này, chúng ta tới đây lại không kinh động khiến y chạy trốn?"
Đạo Quân
“Thiệu huynh sớm biết trong địa lao có đường ngầm?”
Thiệu Đăng Vân khẽ thở dài:
“Đường ngầm? Không rõ. Có chuyện các ngươi không biết, lần trước Liễu nhi bỏ trốn với người thật ra là lão đại tự mình tìm về. Khi đó hắn bị nhốt trong địa lao, có người của các ngươi trông chừng vậy làm sao ra ngoài? Ta liền hiểu được địa lao có vấn đề, ta không biết hắn đào đường ngầm trong phủ từ bao giờ, lúc hắn chủ động tự giam mình trong địa lao là ta biết hắn đang để phòng bất trắc."
Chung Dương Húc mỉa mai:
“Thiệu huynh sinh được nhi tử khá lắm!”
Thiệu Đăng Vân vuốt lưỡi đao:
“Khá sao? Ta không nghĩ vậy, hài tử này quá giống mẫu thân của hắn, cũng thông tuệ hơn người. Quá thông minh dễ chết, mẫu thân của hắn mất sớm cũng vì vậy, lấy hết tâm huyết của mình. Ta thật hy vọng hắn có thể ngốc một chút, quá thông minh rất mệt nhọc. Ngươi xem tuổi còn trẻ mà đã mọc tóc bạc, cần gì khổ vậy? Làm tướng điều căn bản là trung, năm xưa ta không muốn phản Yến nhưng không chịu nổi hắn làm ầm ĩ. Nếu hắn ngốc một chút, không tranh dài ngắn thì khi đó ta sẽ rút lui ẩn cư khi còn trên đỉnh cao, như một số huynh đệ già, chờ Thương Triêu Tông nổi lên thì đi đầu vào y, bây giờ Thiệu gia đã là phong cảnh khác, không đến mức như ngày hôm nay. Không có những gút mắt ích lợi này thì đã không đến mức người một nhà tàn sát nhau, nên tông minh có gì hay, thông minh bị thông minh lầm!”
Chung Dương Húc nói:
"Thiệu huynh, lập tức hạ lệnh lùng bắt, thông báo các nơi Bắc châu thiết lập chốt chặn điều tra, tranh thủ tìm đến tung tích của hắn. Ta bảo đảm chỉ cần bắt được hắn thì sẽ nể mặt Thiệu huynh cho hắn một con đường sống!”
Câu này là xạo, tông môn đã hạ lệnh bên mình bắt được Thiệu Bình Ba sẽ không cho y đường sống, Chung Dương Húc cũng không thể tự quyết định.
Nhưng hết cách, người của Đại Thiền sơn có hạn. Tu sĩ thì sao? Bốn phương tám hướng bao la như vậy, bằng vào chút người trên tay Chung Dương Húc đừng nói tản ra ngoài tìm, mỗi việc điều tra tòa phủ thành này đã không đủ, muốn tìm Thiệu Bình Ba như biển rộng tìm kim. Dù điều hết đệ tử Đại Thiền sơn đến cũng khó, chỉ có thể phát động lùng bắt quy mô càng lớn.
Nhưng không nói dối lừa Thiệu Đăng Vân thì không được, kiêu ngạo Bắc châu không nghe theo Đại Thiền sơn.
Thiệu Đăng Vân lắc đầu, hiển nhiên không chịu đồng ý.
Chung Dương Húc trầm giọng nói:
"Thiệu huynh, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, một khi bị chúng ta bắt thì hắn không còn đường sống, ta cũng vì tốt cho hắn!
Thiệu Đăng Vân khẽ thở dài:
“Chung huynh, chỉ có phụ thân hiểu nhi tử. Mấy năm nay ta đã nhìn thấu nhi tử, không cần làm rầm rộ, hắn đã quyết định trốn đi thì chắc chắn làm đủ ứng đối, các ngươi không bắt được hắn. So với tốn công uổng phí chẳng bằng bỏ đi, hắn trốn rồi sẽ không quay về nữa, đều đã qua, chúng ta cần gì làm lớn chuyện khiến thế lực bên ngoài mơ ước? Không tốt cho đại cục Bắc châu. Chung huynh yên tâm, bên dưới còn nhiều huynh đệ, miễn các ngươi bỏ qua thì ta sẽ không xằng bậy, ta không suy nghĩ cho mình cũng phải cho các huynh đệ đi theo nhiều năm một lời giải thích.”
Chung Dương Húc nói:
"Thiệu huynh, chúng ta quen biết nhiều năm xin đừng làm ta khó xử, ta không muốn làm khó dễ huynh.”
Thiệu Đăng Vân kiên quyết từ chối:
"Chung huynh, đừng nói ta hạ lệnh cũng không bắt được hắn, ta cũng không thể hạ lệnh như vậy!”
Thiệu Đăng Vân chống đao đứng dậy nhìn thẳng Chung Dương Húc, gằn từng tiếng:
"Hổ dữ không ăn thịt con! Nếu ta hạ lệnh là có lỗi với mẫu thân đã chết của hắn. Hắn đi đến bước đường hôm nay cũng có lỗi của phụ thân này, ta nợ hắn, lần này xem như làm hết trách nhiệm phụ thân. Chung huynh, cả đời ta nhung mã trải qua trăm trận, bao nhiêu huynh đệ ngã xuống trước mặt ta? Máu chảy thành sông, xác chất thành núi, ta thấy sống chết, sinh ly tử biệt nhiều còn hơn Chung huynh, cũng trải qua nhà tan cửa nát, ruột thịt tương tàn, ta còn sợ cái gì? Thân xác Thiệu mỗ một mình ở đây, có thể một đao cắt!”
Thiệu Đăng Vân giơ ngang Trảm Mã đao đưa về phía đối phương, toát ra khí thế mặc người chặt chém.
Chung Dương Húc lạnh lùng nhìn Thiệu Đăng Vân. Bốn mắt giao nhau, Thiệu Đăng Vân không né tránh, mắt hổ sáng ngời.
Cuối cùng Chung Dương Húc nghẹn lửa giận đi ra cửa, không làm gì Thiệu Đăng Vân.
Không có ý chỉ của tông môn Chung Dương Húc không dám làm thịt Thiệu Đăng Vân, lúc trước các tướng từ chối không nghe điều động là đáng nhắc nhở dám đụng vào ông là Bắc châu sẽ đại loạn.
Thiệu Đăng Vân nắm quyền lớn binh mã, sức ảnh hưởng quá lớn đến Bắc châu, Thiệu Bình Ba còn không dám thay thế ông. Muốn trừ Thiệu Đăng Vân thì phải thanh tẩy Bắc châu, nếu không khó mà xuống tay.
Hai con chim to từ chân trời bay tới, xoay quanh bên trên phủ thành Bắc châu chở sáu người nhìn xuống bên dưới.
Đám người Hoàng Liệt rốt cuộc chạy đến, chậm hơn kim sí truyền tin nhiều. Không phải vì tốc độ bay của chim to không bằng kim sí, bàn về tốc độ bay đường dài thậm chí mau hơn kim sí.
Kim sí bay tới trước tiên một là vì được thả sớm, xuất phát sớm. Thứ hai là kim sí truyền tin cơ bản có thể trực tiếp tỏa định địa điểm mục tiêu một cách chính xác, bay đường thẳng. Chim to chở người phục tòng người điều khiển, người không có kinh nghiệm khống chế cao rất khó khiến chim bay đường thẳng đến mục tiêu, chỉ biết hướng đại khái, dọc đường liên tục điều chỉnh hướng bay.
Đám người Hoàng Liệt thuộc loại không có kinh nghiệm điều khiển, cộng thêm bay buổi tối không thấy rõ vật cột mốc dưới đất, bay chệch hướng tốn thêm thời gian là hợp lý. Nên họ đến gần với thời gian kim sí bay tới.
Hai con chim từ trên trời giáng xuống phủ Thứ Sử Bắc châu.
Quản Phương Nghi nhảy xuống lưng chim thư giãn thân thể, bà phát hiện ngồi trên chim to bay đường dài không thoải mái như trong tưởng tượng, không gian hoạt động không lớn, bị gò bó thời gian dài thoải mái được mới lạ.
Chung Dương Húc dẫn một đám người bái kiến:
"Chưởng môn!"
Hoàng Liệt sắc mặt khó xem nói:
"Chung sư huynh đang đùa với ta sao?”
Lúc trên đường, đại khái nửa canh giờ trước họ nhận được kim sí truyền tin bên này, biết Thiệu Bình Ba đã chạy, kết quả này làm Hoàng Liệt nổi nóng.
Không chỉ vì Thiệu Bình Ba chạy còn vì mất hết mặt mũi trước Ngưu Hữu Đạo. Lúc trước Hoàng Liệt còn dõng dạc nói với người ta, không ngờ xui xẻo bị người ta nói trúng, Đại Thiền sơn như đồ chơi trong tay Thiệu Bình Ba, thật sự không đấu lại người ta, chưởng môn như y biết đút mặt vào đâu?
Hai trưởng lão đi cùng cũng xanh mặt. Mất con chim đưa tặng, thứ giá trị ngàn vạn kim tệ như bọt nước tan biến, mất mát lớn.
Chung Dương Húc không biết chuyện đó, khó khăn kể lại vụ việc, sau cùng đưa lên tờ giấy, là lời cảnh cáo Thiệu Bình Ba để lại trong phòng kín đường ngầm.
Hoàng Liệt đọc xong nhe răng, lại xác minh lời nói của Ngưu Hữu Đạo, Thiệu Bình Ba không thèm để Đại Thiền sơn vào mắt, quay như dế.
Ngưu Hữu Đạo vươn hai ngón tay kẹp tờ giấy từ tay Hoàng Liệt, xem nội dung xong cười khẩy nói:
“Đại Thiền sơn quả nhiên lợi hại, canh chừng bên cạnh người ta nhiều năm vậy mà không biết bị người đào đường hầm dưới msi mắt, thật là không thể tưởng tượng!"
Ngưu Hữu Đạo nói châm chọc nhưng sắc mặt thì khó xem, đen như nhọ nồi.
Ngưu Hữu Đạo tốn nhiều công sức tính toán tỉ mỉ rốt cuộc dồn Thiệu Bình Ba vào đường cùng, ai biết lại thất bại trong gang tấc ngay bước cuối cùng, tâm tình của hắn tốt được mới lạ.
Chung Dương Húc vẻ hổ thẹn xem xét người trẻ tuổi với thân phận chưởng môn không chút kiêng kỵ trước mắt, không biết hắn là ai. Có điều, sau khi thấy Hồng nương tới gần, ông ta lập tức đoán được hắn là ai. Từ nhỏ ở Tề kinh, ông ta đã gặp được Hồng nương từ đằng xa.
Ông ta cũng không biết Đại Thiện sơn và Ngưu Hữu Đạo đã đàm phán như thế nào, cho nên hơi kinh ngạc với sự lớn gan của Ngưu Hữu Đạo.
Bị châm chọc trước mặt mọi người, Hoàng Liệt có phần không nhịn được, hừ lạnh nói:
"Trước đó không nên dùng kim sí truyền tin, nên chờ ta tới hãy nói thẳng."
Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại:
"Ý của chưởng môn Hoàng là, tại nơi lủng lỗ chỗ như cái sàng này, chúng ta tới đây lại không kinh động khiến y chạy trốn?"
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 766: Một Mặt Mù Mịt
10.0/10 từ 48 lượt.