Đạo Quân
Chương 647: Không Đi!
167@-Thiệu Bình Ba cười khẩy nói:
“Đến bây giờ ngươi vẫn chưa nhìn thấu sao? Vạn Động Thiên Phủ bị Ngưu Hữu Đạo uy hiếp mới ra binh, nếu không thì ai chiếm Nam châu đều không đem đến mất mát gì, Vạn Động Thiên Phủ tội gì mạo hiểm lớn như vậy. Điều này chứng minh một việc, gì mà đệ tử Quỷ Y chữa cho Tiêu Thiên Chấn toàn là xạo, rõ ràng là hắn trộm Xích Dương Chu Quả phát huy tác dụng.”
Mí mắt Thiệu Tam Tỉnh co giật, vẻ mặt hiểu ra, khẽ hỏi:
“Sao ta không âm thầm tiết lộ việc này ra ngoài?
Thiệu Bình Ba liếc xéo gã:
“Âm thầm? Ngươi cho rằng tiết lộ âm thầm thì Ngưu Hữu Đạo không biết là ta làm sao? Mặc kệ xảy ra chuyện gì không tốt cho ta thì người đầu tiên ta nghi ngờ là Ngưu Hữu Đạo, hắn cũng giống vậy, có chuyện gì không tốt đến với hắn thì ta là đối tượng bị hắn nghi ngờ đầu tiên. Hay ngươi trông chờ Ngưu Hữu Đạo rơi vào tay Băng Tuyết các sẽ che giấu giùm ta? Hắn sẽ kéo việc năm xưa ta lợi dụng Băng Tuyết các ra làm đệm lưng. Nếu không phải chắc chắn ta không dám để lộ bí mật thì ngươi nghĩ hắn dám làm vậy sao?”
Thiệu Tam Tỉnh á khẩu, buồn bực nói:
“... vậy chẳng phải là chúng ta mãi mãi giữ kín bí mật cho hắn sao?”
Thiệu Bình Ba nhìn đầu bút lông gác một bên, khẽ thở dài:
“Tên này có tài mưu tính sâu xa, lật tay là mây trở tay là mưa, sau này sẽ là họa lớn cho ta. Thương Triêu Tông văn có Lam Nhược Đình, võ có Mông Sơn Minh, lại được hàng này làm mưu sĩ dàn xếp mọi rắc rối giới tu hành, thật là như hổ thêm cánh khiến người hâm mộ. Thiệu mỗ cầu hiền như khát, thế cục Bắc châu đã định nhưng không có hiền sĩ đến đầu vào...”
Thiệu Tam Tỉnh buồn bã, bị như vậy có lẽ vì Ngưu Hữu Đạo bôi nhọ danh tiếng của đại công tử.
Ngoài nhà gỗ nhỏ trong núi, Ngưu Hữu Đạo chợp mắt nằm trên ghế dài tắm ánh nắng. Viên Cương cầm thùng nước cẩn thận tưới cho bồn hoa mẫu đơn đen.
Khi rời khỏi Nhà Tranh sơn trang họ không mang đi cái gì nhưng mang theo bồn hoa mẫu đơn đen, một năm rồi lại một năm, hoa tàn lại nở.
Quản Phương Nghi phẩy quạt tròn nhà nhã đi tới, ngồi xuống xích đu đẩy mạnh, cười trộm.
Ngưu Hữu Đạo bị lắc lư kịch liệt mở mắt tỉnh lại, chậm chạp nói:
“Bướng bỉnh!”
Câu này nghe như đang rầy con nít.
Quản Phương Nghi trợn trắng mắt đung đưa xích đu, nói:
“Bên Lão Bát ở Kim châu gửi thư đến.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
“Người Kim châu đã rút?”
Quản Phương Nghi khẽ ừ:
“Vạn Động Thiên Phủ kêu Lão Bát truyền lời đòi Tiêu Thiên Chấn, nhưng Hải Như Nguyệt ám thị Lão Bát đừng trả Tiêu Thiên Chấn về.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
“Thế là sao?”
Quản Phương Nghi nói:
“Vạn Động Thiên Phủ đã giam lỏng Hải Như Nguyệt, nàng ta khó khăn lắm mới gặp mặt Lão Bát cho một ám thị. Vạn Động Thiên Phủ khống chế Hải Như Nguyệt, buộc nàng ra lệnh điều chỉnh người trong quân chính, xem ý của Vạn Động Thiên Phủ hình như muốn từ bỏ Tiêu gia, thanh tẩy thế lực thế tục Kim châu đổi đám người khác chấp chưởng. Không biết Vạn Động Thiên Phủ làm rầm rộ như vậy là có ý gì.”
Quản Phương Nghi không hiểu nhưng Ngưu Hữu Đạo thì biết. Vạn Động Thiên Phủ sẽ không mãi mãi bị người kiềm chể, chắc chắn muốn hủy chứng cứ. Hải Như Nguyệt không hy vọng bên họ đưa Tiêu Thiên Chấn về vào lúc này. Tiêu Thiên Chấn không về thì Hải Như Nguyệt còn đường sống, khi y trở lại là hai mẫu tử đều phải chết.
Ngưu Hữu Đạo thản nhiên nói:
“Trả lời với bên Vạn Động Thiên Phủ là làm theo giao hẹn, chờ vương gia hoàn toàn khống chế Nam châu thì mới đưa Tiêu Thiên Chấn về.”
Quản Phương Nghi khẽ ừ, lấy làm lạ hỏi:
“Nếu Vạn Động Thiên Phủ muốn thanh trừ thế lực của Tiêu gia thì tại sao sốt ruột đòi Tiêu Thiên Chấn? Không cần Tiêu gia thì Tiêu Thiên Chấn có trở về hay không có gì quan trọng?”
Ngưu Hữu Đạo nói trái lương tâm:
“Quỷ biết bọn họ mưu mô cái gì.”
Ánh mắt Quản Phương Nghi nghi ngờ nhìn Ngưu Hữu Đạo, tình nghi hắn không nói thật. Quản Phương Nghi cảm giác trên người Tiêu Thiên Chấn có vấn đề gì, nếu không thì tại sao một mình y có thể buộc Vạn Động Thiên Phủ gánh phiêu lưu lớn như vậy? Cộng thêm hành vi của Vạn Động Thiên Phủ rất lạ.
Tuy nghi ngờ nhưng Quản Phương Nghi đi theo Ngưu Hữu Đạo đã lâu, biết hắn không muốn nói có hỏi cũng vô ích.
Quản Phương Nghi đổi đề tài hớn hở hỏi:
“Nghe nói hiện giờ phủ thành Nam châu rất náo nhiệt, sứ thần các nước, thế lực các phương đều phái người đến chúc mừng vương gia cao thăng. Chắc vương gia rất nhanh sẽ khống chế được Nam châu, có phải chúng ta cũng nên chuẩn bị vào trú trong Nam châu?”
Thời gian ở trong núi tuy nhàn nhã yên ả nhưng Quản Phương Nghi không phải loại người chịu được cuộc sống trong núi rừng, bà thích thế giới phồn hoa nhiều màu hơn. Tưởng tượng cũng biết phủ thành Nam châu phồn hoa hơn nơi quê mùa như Thanh Sơn quận, Quản Phương Nghi đã rục rịch từ lâu.
Ngưu Hữu Đạo nằm, nghiêng đầu nửa cười nửa không nhìn Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi giơ quạt tròn che mặt, làm duyên làm dáng nói:
“Chưa thấy mỹ nữ sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười trêu:
“Đã thấy mỹ nữ nhưng chưa gặp đẹp kiểu này.”
Quản Phương Nghi cười phá lên:
“Ha ha ha!”
Nhưng liếc thấy ánh mắt ghét bỏ của Viên Cương thì bà không cười nổi, hắng giọng lẩm bẩm cái gì đó, chắc là nói xấu y.
Tiếp xúc một đoạn thời gian làm Quản Phương Nghi phải thừa nhận Viên Cương rất có sức hấp dẫn với mình, bà từng cố ý cho y cơ hội ai ngờ y không hiểu phong tình, cứng rắn nói bà là nữ nhân già.
Một câu tổn thương Quản Phương Nghi sâu sắc, từ nay gai mắt Viên Cương.
Không chỉ riêng Quản Phương Nghi gai mắt Viên Cương, y cũng không thích bà.
Hai tay chống tay vịn Ngưu Hữu Đạo đứng dậy khỏi ghế nằm, chắp tay sau lưng chậm rì đi tới mép núi nhìn núi xa, hắn chậm rãi nói:
“Việc Thượng Bình thành bộc lộ ra một vấn đề, năng lực đối ứng nguy cấp của chúng ta quá kém.”
Quản Phương Nghi đi theo hắn, hỏi:
“Vậy thì sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Tất nhiên là phải lấy thừa bù thiếu.”
Quản Phương Nghi hỏi:
“Bù thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu cười tươi với bà:
“Gặp chuyện bôn ba đường dài thật rắc rối, chúng ta có nên kiếm mấy tọa kỵ bay nuôi phòng hờ?”
Quản Phương Nghi kinh ngạc nói:
“Tọa kỵ bay? Còn vài con?”
Quản Phương Nghi bản năng lùi một bước cách Ngưu Hữu Đạo xa chút, cảnh giác nói:
“Ta nói cho ngươi biết, ta không có tiền, ngươi đừng nhìn ta!”
Ngưu Hữu Đạo hếch cằm hướng Viên Phương đung đưa hai tay áo dưới chân núi:
“Bà và lão Hùng đúng là tuyệt phối. Yên tâm, không để bà ra tiền. Có hứng thú theo ta đi Tống quốc một chuyến không? Ước chừng Vạn Thú môn không thiếu thứ này, nếu tiếp xúc một chút không chừng người ta sẽ tặng mấy con cho chúng ta.”
“Tặng mấy con cho ngươi? Mơ đẹp quá, tưởng thứ này là cải trắng sao...”
Quản Phương Nghi nói một nửa thì ngây người, chợt nhớ điều gì vụt ngoái đầu nhìn hướng bồn mẫu đơn đen đặt bên cạnh nhà gỗ.
Biểu tình Quản Phương Nghi nghiêm túc quay đầu lại, trầm giọng nói:
“Ta nói này, chắc không phải Đạo gia muốn tìm họ Triều kia chứ? Ta nói cho ngươi biết họ Triều nguy hiểm còn hơn Thiên Ngọc môn, chúng ta không chọc vào hắn nổi.”
Năm xưa chạy thoát khỏi Tề quốc, Hắc Mẫu Đơn bị thương nặng chết trên thuyền, Quản Phương Nghi nghe tận tai đối thoại giữa Ngưu Hữu Đạo và Đoạn Hổ. Ngưu Hữu Đạo hỏi năm xưa người từng lăng nhục Hắc Mẫu Đơn là ai, Đoạn Hổ trả lời đó là đại nhân vật họ Triều của Vạn Thú môn.
Giờ Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nhắc tới muốn đi Vạn Thú môn trong Tống quốc khiến Quản Phương Nghi liên tưởng ngay, không cảnh giác không được.
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Bà suy nghĩ nhiều, muốn kiếm chuyện cũng không phải lúc này, chẳng lẽ ta đâm đầu vào tìm chết sao? Mục đích là kiếm tọa kỵ bay, không có ý khác.”
Quản Phương Nghi nghi ngờ hỏi:
“Thật không?”
Ngưu Hữu Đạo chốt câu:
“Thật, bà có đi không?”
Quản Phương Nghi từ chối với thái độ kiên quyết:
“Không đi!”
Chớp mắt qua nửa năm.
Nhà Tranh sơn trang. Thương Thục Thanh mặc áo choàng màu tím đứng trên lầu các sơn trang nhìn phương xa.
Qua hơn nửa năm thanh tẩy chỉnh đốn quyền lớn thế tục Nam châu đã hoàn toàn nằm trong tay Thương Triêu Tông, nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn mất tích, chỉ ngẫu nhiên liên lạc qua thư. Có vẻ hắn không định lộ mặt bên cạnh Thương Triêu Tông, nên Thương Thục Thanh về đây xem thử.
- --
Đạo Quân
“Đến bây giờ ngươi vẫn chưa nhìn thấu sao? Vạn Động Thiên Phủ bị Ngưu Hữu Đạo uy hiếp mới ra binh, nếu không thì ai chiếm Nam châu đều không đem đến mất mát gì, Vạn Động Thiên Phủ tội gì mạo hiểm lớn như vậy. Điều này chứng minh một việc, gì mà đệ tử Quỷ Y chữa cho Tiêu Thiên Chấn toàn là xạo, rõ ràng là hắn trộm Xích Dương Chu Quả phát huy tác dụng.”
Mí mắt Thiệu Tam Tỉnh co giật, vẻ mặt hiểu ra, khẽ hỏi:
“Sao ta không âm thầm tiết lộ việc này ra ngoài?
Thiệu Bình Ba liếc xéo gã:
“Âm thầm? Ngươi cho rằng tiết lộ âm thầm thì Ngưu Hữu Đạo không biết là ta làm sao? Mặc kệ xảy ra chuyện gì không tốt cho ta thì người đầu tiên ta nghi ngờ là Ngưu Hữu Đạo, hắn cũng giống vậy, có chuyện gì không tốt đến với hắn thì ta là đối tượng bị hắn nghi ngờ đầu tiên. Hay ngươi trông chờ Ngưu Hữu Đạo rơi vào tay Băng Tuyết các sẽ che giấu giùm ta? Hắn sẽ kéo việc năm xưa ta lợi dụng Băng Tuyết các ra làm đệm lưng. Nếu không phải chắc chắn ta không dám để lộ bí mật thì ngươi nghĩ hắn dám làm vậy sao?”
Thiệu Tam Tỉnh á khẩu, buồn bực nói:
“... vậy chẳng phải là chúng ta mãi mãi giữ kín bí mật cho hắn sao?”
Thiệu Bình Ba nhìn đầu bút lông gác một bên, khẽ thở dài:
“Tên này có tài mưu tính sâu xa, lật tay là mây trở tay là mưa, sau này sẽ là họa lớn cho ta. Thương Triêu Tông văn có Lam Nhược Đình, võ có Mông Sơn Minh, lại được hàng này làm mưu sĩ dàn xếp mọi rắc rối giới tu hành, thật là như hổ thêm cánh khiến người hâm mộ. Thiệu mỗ cầu hiền như khát, thế cục Bắc châu đã định nhưng không có hiền sĩ đến đầu vào...”
Thiệu Tam Tỉnh buồn bã, bị như vậy có lẽ vì Ngưu Hữu Đạo bôi nhọ danh tiếng của đại công tử.
Ngoài nhà gỗ nhỏ trong núi, Ngưu Hữu Đạo chợp mắt nằm trên ghế dài tắm ánh nắng. Viên Cương cầm thùng nước cẩn thận tưới cho bồn hoa mẫu đơn đen.
Khi rời khỏi Nhà Tranh sơn trang họ không mang đi cái gì nhưng mang theo bồn hoa mẫu đơn đen, một năm rồi lại một năm, hoa tàn lại nở.
Quản Phương Nghi phẩy quạt tròn nhà nhã đi tới, ngồi xuống xích đu đẩy mạnh, cười trộm.
Ngưu Hữu Đạo bị lắc lư kịch liệt mở mắt tỉnh lại, chậm chạp nói:
“Bướng bỉnh!”
Câu này nghe như đang rầy con nít.
Quản Phương Nghi trợn trắng mắt đung đưa xích đu, nói:
“Bên Lão Bát ở Kim châu gửi thư đến.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
“Người Kim châu đã rút?”
Quản Phương Nghi khẽ ừ:
“Vạn Động Thiên Phủ kêu Lão Bát truyền lời đòi Tiêu Thiên Chấn, nhưng Hải Như Nguyệt ám thị Lão Bát đừng trả Tiêu Thiên Chấn về.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi:
“Thế là sao?”
Quản Phương Nghi nói:
“Vạn Động Thiên Phủ đã giam lỏng Hải Như Nguyệt, nàng ta khó khăn lắm mới gặp mặt Lão Bát cho một ám thị. Vạn Động Thiên Phủ khống chế Hải Như Nguyệt, buộc nàng ra lệnh điều chỉnh người trong quân chính, xem ý của Vạn Động Thiên Phủ hình như muốn từ bỏ Tiêu gia, thanh tẩy thế lực thế tục Kim châu đổi đám người khác chấp chưởng. Không biết Vạn Động Thiên Phủ làm rầm rộ như vậy là có ý gì.”
Quản Phương Nghi không hiểu nhưng Ngưu Hữu Đạo thì biết. Vạn Động Thiên Phủ sẽ không mãi mãi bị người kiềm chể, chắc chắn muốn hủy chứng cứ. Hải Như Nguyệt không hy vọng bên họ đưa Tiêu Thiên Chấn về vào lúc này. Tiêu Thiên Chấn không về thì Hải Như Nguyệt còn đường sống, khi y trở lại là hai mẫu tử đều phải chết.
Ngưu Hữu Đạo thản nhiên nói:
“Trả lời với bên Vạn Động Thiên Phủ là làm theo giao hẹn, chờ vương gia hoàn toàn khống chế Nam châu thì mới đưa Tiêu Thiên Chấn về.”
Quản Phương Nghi khẽ ừ, lấy làm lạ hỏi:
“Nếu Vạn Động Thiên Phủ muốn thanh trừ thế lực của Tiêu gia thì tại sao sốt ruột đòi Tiêu Thiên Chấn? Không cần Tiêu gia thì Tiêu Thiên Chấn có trở về hay không có gì quan trọng?”
Ngưu Hữu Đạo nói trái lương tâm:
“Quỷ biết bọn họ mưu mô cái gì.”
Ánh mắt Quản Phương Nghi nghi ngờ nhìn Ngưu Hữu Đạo, tình nghi hắn không nói thật. Quản Phương Nghi cảm giác trên người Tiêu Thiên Chấn có vấn đề gì, nếu không thì tại sao một mình y có thể buộc Vạn Động Thiên Phủ gánh phiêu lưu lớn như vậy? Cộng thêm hành vi của Vạn Động Thiên Phủ rất lạ.
Tuy nghi ngờ nhưng Quản Phương Nghi đi theo Ngưu Hữu Đạo đã lâu, biết hắn không muốn nói có hỏi cũng vô ích.
Quản Phương Nghi đổi đề tài hớn hở hỏi:
“Nghe nói hiện giờ phủ thành Nam châu rất náo nhiệt, sứ thần các nước, thế lực các phương đều phái người đến chúc mừng vương gia cao thăng. Chắc vương gia rất nhanh sẽ khống chế được Nam châu, có phải chúng ta cũng nên chuẩn bị vào trú trong Nam châu?”
Thời gian ở trong núi tuy nhàn nhã yên ả nhưng Quản Phương Nghi không phải loại người chịu được cuộc sống trong núi rừng, bà thích thế giới phồn hoa nhiều màu hơn. Tưởng tượng cũng biết phủ thành Nam châu phồn hoa hơn nơi quê mùa như Thanh Sơn quận, Quản Phương Nghi đã rục rịch từ lâu.
Ngưu Hữu Đạo nằm, nghiêng đầu nửa cười nửa không nhìn Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi giơ quạt tròn che mặt, làm duyên làm dáng nói:
“Chưa thấy mỹ nữ sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười trêu:
“Đã thấy mỹ nữ nhưng chưa gặp đẹp kiểu này.”
Quản Phương Nghi cười phá lên:
“Ha ha ha!”
Nhưng liếc thấy ánh mắt ghét bỏ của Viên Cương thì bà không cười nổi, hắng giọng lẩm bẩm cái gì đó, chắc là nói xấu y.
Tiếp xúc một đoạn thời gian làm Quản Phương Nghi phải thừa nhận Viên Cương rất có sức hấp dẫn với mình, bà từng cố ý cho y cơ hội ai ngờ y không hiểu phong tình, cứng rắn nói bà là nữ nhân già.
Một câu tổn thương Quản Phương Nghi sâu sắc, từ nay gai mắt Viên Cương.
Không chỉ riêng Quản Phương Nghi gai mắt Viên Cương, y cũng không thích bà.
Hai tay chống tay vịn Ngưu Hữu Đạo đứng dậy khỏi ghế nằm, chắp tay sau lưng chậm rì đi tới mép núi nhìn núi xa, hắn chậm rãi nói:
“Việc Thượng Bình thành bộc lộ ra một vấn đề, năng lực đối ứng nguy cấp của chúng ta quá kém.”
Quản Phương Nghi đi theo hắn, hỏi:
“Vậy thì sao?”
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Tất nhiên là phải lấy thừa bù thiếu.”
Quản Phương Nghi hỏi:
“Bù thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu cười tươi với bà:
“Gặp chuyện bôn ba đường dài thật rắc rối, chúng ta có nên kiếm mấy tọa kỵ bay nuôi phòng hờ?”
Quản Phương Nghi kinh ngạc nói:
“Tọa kỵ bay? Còn vài con?”
Quản Phương Nghi bản năng lùi một bước cách Ngưu Hữu Đạo xa chút, cảnh giác nói:
“Ta nói cho ngươi biết, ta không có tiền, ngươi đừng nhìn ta!”
Ngưu Hữu Đạo hếch cằm hướng Viên Phương đung đưa hai tay áo dưới chân núi:
“Bà và lão Hùng đúng là tuyệt phối. Yên tâm, không để bà ra tiền. Có hứng thú theo ta đi Tống quốc một chuyến không? Ước chừng Vạn Thú môn không thiếu thứ này, nếu tiếp xúc một chút không chừng người ta sẽ tặng mấy con cho chúng ta.”
“Tặng mấy con cho ngươi? Mơ đẹp quá, tưởng thứ này là cải trắng sao...”
Quản Phương Nghi nói một nửa thì ngây người, chợt nhớ điều gì vụt ngoái đầu nhìn hướng bồn mẫu đơn đen đặt bên cạnh nhà gỗ.
Biểu tình Quản Phương Nghi nghiêm túc quay đầu lại, trầm giọng nói:
“Ta nói này, chắc không phải Đạo gia muốn tìm họ Triều kia chứ? Ta nói cho ngươi biết họ Triều nguy hiểm còn hơn Thiên Ngọc môn, chúng ta không chọc vào hắn nổi.”
Năm xưa chạy thoát khỏi Tề quốc, Hắc Mẫu Đơn bị thương nặng chết trên thuyền, Quản Phương Nghi nghe tận tai đối thoại giữa Ngưu Hữu Đạo và Đoạn Hổ. Ngưu Hữu Đạo hỏi năm xưa người từng lăng nhục Hắc Mẫu Đơn là ai, Đoạn Hổ trả lời đó là đại nhân vật họ Triều của Vạn Thú môn.
Giờ Ngưu Hữu Đạo đột nhiên nhắc tới muốn đi Vạn Thú môn trong Tống quốc khiến Quản Phương Nghi liên tưởng ngay, không cảnh giác không được.
Ngưu Hữu Đạo nói:
“Bà suy nghĩ nhiều, muốn kiếm chuyện cũng không phải lúc này, chẳng lẽ ta đâm đầu vào tìm chết sao? Mục đích là kiếm tọa kỵ bay, không có ý khác.”
Quản Phương Nghi nghi ngờ hỏi:
“Thật không?”
Ngưu Hữu Đạo chốt câu:
“Thật, bà có đi không?”
Quản Phương Nghi từ chối với thái độ kiên quyết:
“Không đi!”
Chớp mắt qua nửa năm.
Nhà Tranh sơn trang. Thương Thục Thanh mặc áo choàng màu tím đứng trên lầu các sơn trang nhìn phương xa.
Qua hơn nửa năm thanh tẩy chỉnh đốn quyền lớn thế tục Nam châu đã hoàn toàn nằm trong tay Thương Triêu Tông, nhưng Ngưu Hữu Đạo vẫn mất tích, chỉ ngẫu nhiên liên lạc qua thư. Có vẻ hắn không định lộ mặt bên cạnh Thương Triêu Tông, nên Thương Thục Thanh về đây xem thử.
- --
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 647: Không Đi!
10.0/10 từ 48 lượt.