Đạo Quân
Chương 481: Đánh Trước Là Khôn (2)
189@-"..." Quản Phương Nghi không nói lại được. Lời của đối phương không phải vô lý.
Trên thực tế, nàng ta cũng không rõ quan hệ thực sự giữa Ngưu Hữu Đạo và Bộ Tầm.
Ngưu Hữu Đạo lại hỏi:
"Kim vương có thể điều người của ba đại phái kia không?"
Quản Phương Nghi cân nhắc một thoáng:
"Khẳng định là có thể điều động, nhưng phải xem là chuyện gì. Chuyện đối nghịch với lão cha của hắn ta, ba đại phái chắc chắn sẽ không nghe. Ngài có Bộ Tầm chống lưng, điều động người của ba phái đi đối phó với ngươi là không thể."
Ngưu Hữu Đạo:
"Thủ hạ của Kim vương có tu sĩ của phe nào?"
Quản Phương Nghi:
"Thân là Hoàng tử, hắn ta chưa dám trắng trợn phát triển thế lực ở giới tu hành của riêng mình. Ba đại phái sẽ là rào cản đầu tiên. Bề ngoài là ba đại phái, nhưng ngầm dưới đáy chính là Ngụy Trữ."
Ngưu Hữu Đạo:
"Vậy Ngụy Trữ kia là người của thế lực nào?"
Quản Phương Nghi:
"Ngụy Trữ vốn là một tán tu, không thể nói là người của thế lực nào. Thế nhưng, sau khi bám lấy Kim vương, lợi dụng sức ảnh hưởng của Kim vương, bồi dưỡng sức ảnh hưởng của mình trong giới tu hành, cũng coi như là cống hiến cho Kim vương, người qua lại rất phức tạp."
"Nói cách khác, muốn đối phó ta gần như chắc chắn là tên Ngụy Trữ này?" Ngưu Hữu Đạo hỏi.
"Gần như vậy!" Quản Phương Nghi gật gật đầu: "Ngụy Trữ này tính tình rất bài ngoại. Vì duy trì sức ảnh hưởng của mình đến Kim vương, gã diệt trừ toàn bộ những kẻ khác có ý đồ bám váy Kim vương. Có điều, theo cách nhìn của ta, người này sớm muộn gì cũng chết uổng."
Lệnh Hồ Thu "À" lên một tiếng, hỏi:
"Giải thích thế nào?"
Quản Phương Nghi:
"Đạo lý rất đơn giản. Nếu Kim vương có thể thượng vị, người của ba đại phái sẽ không cho phép những thế lực khác ảnh hưởng và khống chế Kim vương, bằng không sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của ba đại phái, tất nhiên là phải trừ bỏ gã. Nếu Kim vương không thể thượng vị, vậy kẻ thượng vị cũng sẽ gạt bỏ phe cánh của Kim vương, tất nhiên tên Ngụy Trữ này cũng đứng mũi chịu sào. Vì lẽ đó, vận mệnh cuối cùng của Ngụy Trữ hầu như đã được định. Hiện tại gã cũng không thể rời khỏi Kim vương, hành động không khác nào dùng rượu độc giải khát. Đường sống duy nhất chính là xem xem gã có thể chạy thoát khi tai vạ đến nơi hay không!"
Đúng lúc này, một nha hoàn đi tới, mời Quản Phương Nghi đi dùng bữa tối.
Quản Phương Nghi liếc chéo Ngưu Hữu Đạo, uốn éo giọng nói:
"Có muốn ta hầu hạ ngài ăn cơm không?"
"Ta sợ bị ngươi độc chết!" Ngưu Hữu Đạo trêu chọc, phất phất tay, ý bảo nàng ta rời đi.
Nhìn theo nàng ta đi, Ngưu Hữu Đạo quay lại cười:
"Nhị ca, Hồng nương này còn xứng chức hơn người lái buôn như huynh nhiều, biết cũng nhiều hơn huynh."
Lệnh Hồ Thu cười khổ:
"Có thể so sánh sao? Nàng ta sống ở đây suốt mấy chục năm, nếu còn biết ít hơn ta, vậy những năm này nàng ta sống uổng rồi."
Ngưu Hữu Đạo đổi đề tài:
"Nhị ca, huynh thấy Ngụy Trữ này thế nào?"
Lệnh Hồ Thu nghe ra thâm ý trong lời của hắn:
"Đệ có ý gì?"
Ngưu Hữu Đạo đứng lên, đối mặt với gã:
"Muốn mời nhị ca giúp ta một chuyện!"
Lệnh Hồ Thu nghi ngờ nói:
"Gấp cái gì?"
Ngưu Hữu Đạo gằn từng chữ:
"..." Lệnh Hồ Thu không nói gì, liếc Hồng Phất bên cạnh một cái, do dự hỏi:
"Đệ muốn diệt Ngụy Trữ?"
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu:
"Ý nhị ca như thế nào?"
Lệnh Hồ Thu nghiêm túc nói:
"Kẻ này không dễ động! Gã mượn uy thế Kim vương, khẳng định đã lung lạc không ít cao thủ, muốn giết gã thực không dễ dàng. Một khi thất bại để lộ ra ngoài, giết người của Kim phủ, e rằng cả Bộ Tầm cũng không tiện ra mặt bảo đảm cho đệ."
Ngưu Hữu Đạo:
"Ta muốn thuận lợi rời khỏi đây thì nhất định phải chế tạo ra phiền toái ném cho phủ Kim vương, để phủ Kim vương không để ý tới ta. Gi,ết chết Ngụy Trữ chính là biện pháp không thể tốt hơn. Hồng nương đã kể tình huống rất ràng. Ngụy Trữ nắm giữ thế lực ngầm của Kim vương. Gã vừa chết, Kim vương nhất thời khó tổ chức mạng lưới nhằm vào người của ta. Chúng ta sẽ có đủ thời gian để thoát thân."
Lệnh Hồ Thu dở khóc dở cười:
"Không phải ta không muốn giúp đệ, mà là ta lấy từ đâu ra năng lực này? Đừng nói ta, ở nước Tề này, có mấy người dám động vào người của phủ Kim vương? Đặc biệt là tâm phúc của Kim vương."
"Nhị ca quen biết rộng rãi, khi cần biện pháp có lẽ luôn có thể tìm được người thích hợp. Nếu cần tiền tài, ta có thể nghĩ cách."
Nói đến đây, Ngưu Hữu Đạo cầu khẩn, chắp tay nói:
"Nhị ca, việc đã đến nước này, ta đã không có lựa chọn nào khác. Việc này liên quan đến sự sống còn, hi vọng nhị ca không nên chối từ!"
Lệnh Hồ Thu chưa vội đồng ý, cũng không từ chối, chỉ nói để gã nghĩ lại, nói rằng đồng ý lỗ mãng là không có trách nhiệm với Ngưu Hữu Đạo.
Nhìn theo Ngưu Hữu Đạo rời đi, Lệnh Hồ Thu than ngắn thở dài. Hồng Phất bên cạnh cũng biết gã gặp khó khăn.
Vào lúc này, Hồng Tụ đi tới, dâng một tờ giấy, nhỏ giọng nói:
"Là tình huống về Ngụy Trữ, bên trên đã truyền về."
Lệnh Hồ Thu lấy xem, xong đưa cho Hồng Phất, buông tiếng thở dài:
Hồng Phất xem xong liền nghiền tờ giấy trong tay thành tro bụi.
Mắt thấy Lệnh Hồ Thu lại thở dài:
"Ai, lúc trước muốn nhường nồi lẩu này cho Ngưu lão tam, hiện giờ Ngưu lão tam lại nhường lại cho ta."
Hồng Tụ kinh ngạc:
"Chuyện gì vậy?"
"Hắn bảo tiên sinh giết Ngụy Trữ…" Hồng Phất thuật lại đại khái tình huống vừa nãy.
Hồng Tụ nghiêm nghị:
"Tâm phúc của Kim vương há lại dễ động vào?"
Lệnh Hồ Thu híp mắt nói:
"Từ tình huống trước mắt mà xem, Ngụy Trữ này không phải là không thể giết. Diệt gã đi, ba đại phái rất khó có khả năng báo thù thay. Sau lưng gã không có thế lực nào khác. Thế nhưng, phải làm đến mức thần không biết quỷ không hay, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Chém đứt một cánh tay của Kim vương không phải việc nhỏ, sẽ thay đổi cách cục triều đường nước Tề. Chưa nói đến chuyện sẽ dính dáng đến bố trí ngầm bên trong, mà việc này căn bản không phải việc mà chúng ta có thể hoàn thành, chỉ có thể để bề trên ra tay. E rằng, bên trên chưa chắc đã đồng ý làm chuyện như vậy, động vào con của Tề Hoàng rất nguy hiểm!"
Hồng Tụ:
"Vậy phải làm sao?"
"Cũng vì ta thấy khó, mà nếu ta không làm thì càng khó giữ chữ tín với Ngưu lão tam!"
Lệnh Hồ Thu ai thán, quay đầu lại nói:
"Ta rất khó làm chủ chuyện này, đưa tin cho bề trên, để bề trên mau chóng quyết đoán trả lời!"
Một phòng bí mật, đèn đuốc mờ nhạt.
Trong phòng trống rỗng có đặt một chiếc bài dài, hai chiếc ghế dựa, một ngọn nến. Ánh lửa không nhúc nhích.
Quần áo hoa lệ, sắc mặt trầm tĩnh, Ngọc vương Hạo Hồng ngồi tĩnh lặng, nhìn chằm chằm ngọn nến trên bàn như lão tăng nhập định. Ngọn nến đã cháy quá nửa.
Vù! Mặt tường kia xoay chuyển, một người đeo đấu bồng đen đi vào.
Hạo Hồng đứng dậy. Người đối diện đi tới, xốc mành che mặt, để lộ một gương mặt gầy gò và bộ râu dê, chính là Ngụy Trữ.
"Cậu!" Hạo Hồng chắp tay chào.
"Mời Vương gia ngồi!"
Ngụy Trữ đưa tay ra hiệu. Sau khi hai người ngồi xuống, Ngụy Trữ lại hỏi:
"Thời gian không có nhiều, nói tóm tắt.Vương phi chạy đi gặp Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Hạo Hồng nói:
"Là ý của phụ hoàng, muốn Thương Tuyết ảnh hưởng đến hắn, dựa vào hắn ảnh hưởng tới Thương Triêu Tông, vì xúc tiến song phương!"
"Ồ?" Ngụy Trữ không nhịn được kêu lên một tiếng.
Hạo Hồng hỏi:
"Cậu kinh ngạccái gì?"
Ngụy Trữ vuốt chòm râu nói:
"Hóa ra Ngưu Hữu Đạo nói thật, không giấu ta… Xem ra cũng thật sự không muốn đắc tội với Kim vương… nhưng Kim vương lại không muốn tha cho hắn."
Hạo Hồng chớp chớp mắt:
"Lão đại muốn giết Ngưu Hữu Đạo?"
Ngụy Trữ gật đầu.
"Không phải lại bảo cậu ra tay chứ? Ngưu Hữu Đạo có quan hệ không rõ ràng với Bộ Tầm, không thể làm loạn. Huống chi, Ngưu Hữu Đạo này dường như cũng không dễ đối phó."
"Làm được hay không đều tốt cho cháu. Hắn ta càng lộ nhiều sơ hở càng có ích cho cháu. Mấy năm qua ta ở bên cạnh hắn ta chẳng phải chính là để cổ vũ tính khí bất thường của hắn ta hay sao? Bên ta dần đẩy hắn ta tới tuyệt lộ, lại mượn tay hắn ta áp chế những hoàng tử khác. Cháu chỉ cần để ý làm một hiền vương là được. Ai, hắn ta cũng nhờ vào phúc của mẹ hắn ta, nếu không đã sớm bị lật tung lên rồi. Hiện giờ hắn ta cũng chỉ có thể từ từ mưu đồ, để phụ thân cháu từng bước hài lòng với hắn ta. Đúng rồi, Bộ Tầm gặp Ngưu Hữu Đạo làm gì? Sao Bộ Tầm và Vương phi luân phiên ra trận tìm Ngưu Hữu Đạo?"
"Cháu không rõ. Bộ Tầm không nói, cháu cũng không hỏi nhiều."
Đạo Quân
Trên thực tế, nàng ta cũng không rõ quan hệ thực sự giữa Ngưu Hữu Đạo và Bộ Tầm.
Ngưu Hữu Đạo lại hỏi:
"Kim vương có thể điều người của ba đại phái kia không?"
Quản Phương Nghi cân nhắc một thoáng:
"Khẳng định là có thể điều động, nhưng phải xem là chuyện gì. Chuyện đối nghịch với lão cha của hắn ta, ba đại phái chắc chắn sẽ không nghe. Ngài có Bộ Tầm chống lưng, điều động người của ba phái đi đối phó với ngươi là không thể."
Ngưu Hữu Đạo:
"Thủ hạ của Kim vương có tu sĩ của phe nào?"
Quản Phương Nghi:
"Thân là Hoàng tử, hắn ta chưa dám trắng trợn phát triển thế lực ở giới tu hành của riêng mình. Ba đại phái sẽ là rào cản đầu tiên. Bề ngoài là ba đại phái, nhưng ngầm dưới đáy chính là Ngụy Trữ."
Ngưu Hữu Đạo:
"Vậy Ngụy Trữ kia là người của thế lực nào?"
Quản Phương Nghi:
"Ngụy Trữ vốn là một tán tu, không thể nói là người của thế lực nào. Thế nhưng, sau khi bám lấy Kim vương, lợi dụng sức ảnh hưởng của Kim vương, bồi dưỡng sức ảnh hưởng của mình trong giới tu hành, cũng coi như là cống hiến cho Kim vương, người qua lại rất phức tạp."
"Nói cách khác, muốn đối phó ta gần như chắc chắn là tên Ngụy Trữ này?" Ngưu Hữu Đạo hỏi.
"Gần như vậy!" Quản Phương Nghi gật gật đầu: "Ngụy Trữ này tính tình rất bài ngoại. Vì duy trì sức ảnh hưởng của mình đến Kim vương, gã diệt trừ toàn bộ những kẻ khác có ý đồ bám váy Kim vương. Có điều, theo cách nhìn của ta, người này sớm muộn gì cũng chết uổng."
Lệnh Hồ Thu "À" lên một tiếng, hỏi:
"Giải thích thế nào?"
Quản Phương Nghi:
"Đạo lý rất đơn giản. Nếu Kim vương có thể thượng vị, người của ba đại phái sẽ không cho phép những thế lực khác ảnh hưởng và khống chế Kim vương, bằng không sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của ba đại phái, tất nhiên là phải trừ bỏ gã. Nếu Kim vương không thể thượng vị, vậy kẻ thượng vị cũng sẽ gạt bỏ phe cánh của Kim vương, tất nhiên tên Ngụy Trữ này cũng đứng mũi chịu sào. Vì lẽ đó, vận mệnh cuối cùng của Ngụy Trữ hầu như đã được định. Hiện tại gã cũng không thể rời khỏi Kim vương, hành động không khác nào dùng rượu độc giải khát. Đường sống duy nhất chính là xem xem gã có thể chạy thoát khi tai vạ đến nơi hay không!"
Đúng lúc này, một nha hoàn đi tới, mời Quản Phương Nghi đi dùng bữa tối.
Quản Phương Nghi liếc chéo Ngưu Hữu Đạo, uốn éo giọng nói:
"Có muốn ta hầu hạ ngài ăn cơm không?"
"Ta sợ bị ngươi độc chết!" Ngưu Hữu Đạo trêu chọc, phất phất tay, ý bảo nàng ta rời đi.
Nhìn theo nàng ta đi, Ngưu Hữu Đạo quay lại cười:
"Nhị ca, Hồng nương này còn xứng chức hơn người lái buôn như huynh nhiều, biết cũng nhiều hơn huynh."
Lệnh Hồ Thu cười khổ:
"Có thể so sánh sao? Nàng ta sống ở đây suốt mấy chục năm, nếu còn biết ít hơn ta, vậy những năm này nàng ta sống uổng rồi."
Ngưu Hữu Đạo đổi đề tài:
"Nhị ca, huynh thấy Ngụy Trữ này thế nào?"
Lệnh Hồ Thu nghe ra thâm ý trong lời của hắn:
"Đệ có ý gì?"
Ngưu Hữu Đạo đứng lên, đối mặt với gã:
"Muốn mời nhị ca giúp ta một chuyện!"
Lệnh Hồ Thu nghi ngờ nói:
"Gấp cái gì?"
Ngưu Hữu Đạo gằn từng chữ:
"..." Lệnh Hồ Thu không nói gì, liếc Hồng Phất bên cạnh một cái, do dự hỏi:
"Đệ muốn diệt Ngụy Trữ?"
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu:
"Ý nhị ca như thế nào?"
Lệnh Hồ Thu nghiêm túc nói:
"Kẻ này không dễ động! Gã mượn uy thế Kim vương, khẳng định đã lung lạc không ít cao thủ, muốn giết gã thực không dễ dàng. Một khi thất bại để lộ ra ngoài, giết người của Kim phủ, e rằng cả Bộ Tầm cũng không tiện ra mặt bảo đảm cho đệ."
Ngưu Hữu Đạo:
"Ta muốn thuận lợi rời khỏi đây thì nhất định phải chế tạo ra phiền toái ném cho phủ Kim vương, để phủ Kim vương không để ý tới ta. Gi,ết chết Ngụy Trữ chính là biện pháp không thể tốt hơn. Hồng nương đã kể tình huống rất ràng. Ngụy Trữ nắm giữ thế lực ngầm của Kim vương. Gã vừa chết, Kim vương nhất thời khó tổ chức mạng lưới nhằm vào người của ta. Chúng ta sẽ có đủ thời gian để thoát thân."
Lệnh Hồ Thu dở khóc dở cười:
"Không phải ta không muốn giúp đệ, mà là ta lấy từ đâu ra năng lực này? Đừng nói ta, ở nước Tề này, có mấy người dám động vào người của phủ Kim vương? Đặc biệt là tâm phúc của Kim vương."
"Nhị ca quen biết rộng rãi, khi cần biện pháp có lẽ luôn có thể tìm được người thích hợp. Nếu cần tiền tài, ta có thể nghĩ cách."
Nói đến đây, Ngưu Hữu Đạo cầu khẩn, chắp tay nói:
"Nhị ca, việc đã đến nước này, ta đã không có lựa chọn nào khác. Việc này liên quan đến sự sống còn, hi vọng nhị ca không nên chối từ!"
Lệnh Hồ Thu chưa vội đồng ý, cũng không từ chối, chỉ nói để gã nghĩ lại, nói rằng đồng ý lỗ mãng là không có trách nhiệm với Ngưu Hữu Đạo.
Nhìn theo Ngưu Hữu Đạo rời đi, Lệnh Hồ Thu than ngắn thở dài. Hồng Phất bên cạnh cũng biết gã gặp khó khăn.
Vào lúc này, Hồng Tụ đi tới, dâng một tờ giấy, nhỏ giọng nói:
"Là tình huống về Ngụy Trữ, bên trên đã truyền về."
Lệnh Hồ Thu lấy xem, xong đưa cho Hồng Phất, buông tiếng thở dài:
Hồng Phất xem xong liền nghiền tờ giấy trong tay thành tro bụi.
Mắt thấy Lệnh Hồ Thu lại thở dài:
"Ai, lúc trước muốn nhường nồi lẩu này cho Ngưu lão tam, hiện giờ Ngưu lão tam lại nhường lại cho ta."
Hồng Tụ kinh ngạc:
"Chuyện gì vậy?"
"Hắn bảo tiên sinh giết Ngụy Trữ…" Hồng Phất thuật lại đại khái tình huống vừa nãy.
Hồng Tụ nghiêm nghị:
"Tâm phúc của Kim vương há lại dễ động vào?"
Lệnh Hồ Thu híp mắt nói:
"Từ tình huống trước mắt mà xem, Ngụy Trữ này không phải là không thể giết. Diệt gã đi, ba đại phái rất khó có khả năng báo thù thay. Sau lưng gã không có thế lực nào khác. Thế nhưng, phải làm đến mức thần không biết quỷ không hay, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Chém đứt một cánh tay của Kim vương không phải việc nhỏ, sẽ thay đổi cách cục triều đường nước Tề. Chưa nói đến chuyện sẽ dính dáng đến bố trí ngầm bên trong, mà việc này căn bản không phải việc mà chúng ta có thể hoàn thành, chỉ có thể để bề trên ra tay. E rằng, bên trên chưa chắc đã đồng ý làm chuyện như vậy, động vào con của Tề Hoàng rất nguy hiểm!"
Hồng Tụ:
"Vậy phải làm sao?"
"Cũng vì ta thấy khó, mà nếu ta không làm thì càng khó giữ chữ tín với Ngưu lão tam!"
Lệnh Hồ Thu ai thán, quay đầu lại nói:
"Ta rất khó làm chủ chuyện này, đưa tin cho bề trên, để bề trên mau chóng quyết đoán trả lời!"
Một phòng bí mật, đèn đuốc mờ nhạt.
Trong phòng trống rỗng có đặt một chiếc bài dài, hai chiếc ghế dựa, một ngọn nến. Ánh lửa không nhúc nhích.
Quần áo hoa lệ, sắc mặt trầm tĩnh, Ngọc vương Hạo Hồng ngồi tĩnh lặng, nhìn chằm chằm ngọn nến trên bàn như lão tăng nhập định. Ngọn nến đã cháy quá nửa.
Vù! Mặt tường kia xoay chuyển, một người đeo đấu bồng đen đi vào.
Hạo Hồng đứng dậy. Người đối diện đi tới, xốc mành che mặt, để lộ một gương mặt gầy gò và bộ râu dê, chính là Ngụy Trữ.
"Cậu!" Hạo Hồng chắp tay chào.
"Mời Vương gia ngồi!"
Ngụy Trữ đưa tay ra hiệu. Sau khi hai người ngồi xuống, Ngụy Trữ lại hỏi:
"Thời gian không có nhiều, nói tóm tắt.Vương phi chạy đi gặp Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Hạo Hồng nói:
"Là ý của phụ hoàng, muốn Thương Tuyết ảnh hưởng đến hắn, dựa vào hắn ảnh hưởng tới Thương Triêu Tông, vì xúc tiến song phương!"
"Ồ?" Ngụy Trữ không nhịn được kêu lên một tiếng.
Hạo Hồng hỏi:
"Cậu kinh ngạccái gì?"
Ngụy Trữ vuốt chòm râu nói:
"Hóa ra Ngưu Hữu Đạo nói thật, không giấu ta… Xem ra cũng thật sự không muốn đắc tội với Kim vương… nhưng Kim vương lại không muốn tha cho hắn."
Hạo Hồng chớp chớp mắt:
"Lão đại muốn giết Ngưu Hữu Đạo?"
Ngụy Trữ gật đầu.
"Không phải lại bảo cậu ra tay chứ? Ngưu Hữu Đạo có quan hệ không rõ ràng với Bộ Tầm, không thể làm loạn. Huống chi, Ngưu Hữu Đạo này dường như cũng không dễ đối phó."
"Làm được hay không đều tốt cho cháu. Hắn ta càng lộ nhiều sơ hở càng có ích cho cháu. Mấy năm qua ta ở bên cạnh hắn ta chẳng phải chính là để cổ vũ tính khí bất thường của hắn ta hay sao? Bên ta dần đẩy hắn ta tới tuyệt lộ, lại mượn tay hắn ta áp chế những hoàng tử khác. Cháu chỉ cần để ý làm một hiền vương là được. Ai, hắn ta cũng nhờ vào phúc của mẹ hắn ta, nếu không đã sớm bị lật tung lên rồi. Hiện giờ hắn ta cũng chỉ có thể từ từ mưu đồ, để phụ thân cháu từng bước hài lòng với hắn ta. Đúng rồi, Bộ Tầm gặp Ngưu Hữu Đạo làm gì? Sao Bộ Tầm và Vương phi luân phiên ra trận tìm Ngưu Hữu Đạo?"
"Cháu không rõ. Bộ Tầm không nói, cháu cũng không hỏi nhiều."
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 481: Đánh Trước Là Khôn (2)
10.0/10 từ 48 lượt.