Đạo Quân
Chương 337: Đệ Muội Hiền Lành
109@-Thiệu Bình Ba nhìn chằm chằm nàng, liên tục cười lạnh nói: “Ta đã nói rồi, hắn sẽ không dễ dàng dừng tay!”
Tô Chiếu sợ hãi cả kinh bật thốt lên: “Ngưu Hữu Đạo?”
“Ngoài hắn ra còn có thể...khụ khụ...” Đột nhiên Thiệu Bình Ba ho kịch liệt, người cong lại như con tôm, mặt đỏ gay.
Tô Chiếu và Thiệu Tam Tỉnh vội bước lại dìu y, nhìn vào lòng bàn tay y vừa bịt miệng chỉ thấy một vệt máu đỏ sẫm.
Thấy vậy, Tô Chiếu lập tức thi pháp thuận khí cho y, nhanh chóng giúp y ngừng ho khan.
Trước đó nàng có nghe nói đến việc Thiệu Bình Ba nổi giận đến thổ huyết, bèn tiện thể kiểm tra luôn, sau đó thở dài: “Ngươi nổi giận quá mức, tim phổi đã bị thương, xem ra ngươi thực sự bị Ngưu Hữu Đạo kia chọc giận không nhẹ. Đừng tức giận nhiều nữa, tim phổi ngươi đã bị hao tổn, nổi giận một lần, lửa giận công tâm một lần, chẳng khác nào tim phổi lại bị thương một lần, ngươi cứ vậy, dù có linh đan diệu dược cũng không bù được.”
“Ta không sao.” Thiệu Bình Ba lắc đầu: “Liễu Nhi bị bọn họ dụ đi, chỉ có hai kết quả, hoặc là chết trong tay bọn họ, hoặc là rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo, bị giam cầm. Lão Thiệu, lập tức báo cho phụ thân hạ lệnh cho nhân mã các nơi tỏa ra tìm kiếm. Nếu nha đầu kia đã muốn chết, ta thà để cho nó chết chứ không cho nó rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo. Nói với phụ thân, ý đồ với nước Yến của đối phương quá rõ ràng, khả năng nha đầu kia sẽ đi qua nước Triệu và nước Tống rất lớn, qua đường thủy của nước Tống sẽ ra đến biển, khả năng nó sẽ đi đường biển vòng qua quận Thanh Sơn cũng không nhỏ, dặn phụ thân hạ lệnh cho thủy quân sông Bình Lan phong tỏa sông Bình Lan, không cho phép bất kỳ thuyền bè nào thông hành!”
Tô Chiếu sốt ruột nói: “Ngươi an tâm nghỉ ngơi đi có được không? Đừng có lao tâm lao lực nữa. Ngươi không thể căng thẳng suy nghĩ nữa, sẽ gây tổn thương cho thần kinh, tâm mạch đã bị hao tổn của ngươi sẽ chậm lành hơn. Thừa dịp bị giam ở đây, mặc kệ hết công vụ rườm rà đi, không cần nghĩ gì cả, bình tâm tĩnh khí tĩnh dưỡng cho tốt.”
Nàng quay lại hỏi Thiệu Tam Tỉnh: “Lão Thiệu, Liễu Nhi đi từ khi nào?”
Thiệu Tam Tỉnh suy nghĩ một chút, đáp: “Theo như thủ vệ báo lại thì không quá ba canh giờ.”
“Vậy sẽ không sao đâu.” Tô Chiếu gật đầu, nói với Thiệu Bình Ba: “Việc này cứ giao cho ta. Ta cam đoan Liễu Nhi sẽ không rời khỏi Bắc Châu được.”
Thiệu Bình Ba quay đầu lại hỏi: “Ngươi có chắc chắn không?”
Y rất lo lắng điều này, muội muội chỉ là một nguyên nhân, một phần khác, bên này bị Ngưu Hữu Đạo thiết kế thành ra thế này, cò để hắn bắt cả muội muội mình đi, bảo y làm sao chịu nổi!
Tô Chiếu: “Nghe tình hình của ngươi có vẻ khẩn cấp, ta sẽ lập tức đưa vài người có ích từ trong tổ chức đến dự bị phòng ngừa vạn nhất, có cả cao thủ truy tung, ngươi yên tâm đi. Mới đi được ba canh giờ, không chạy được!”
Nàng quay sang dặn dò Thiệu Tam Tỉnh: “Ngươi lập tức tới nơi ở của Liễu Nhi tìm một chút, xem có thứ gì có mùi của Liễu Nhi, tỷ như quần áo thiếp thân chưa giặt của nàng là tốt nhất, mau lên!”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh gật đầu chạy đi.
Gã vừa co chân định chạy, Thiệu Bình Ba lại trầm giọng quát: “Bảo phụ thân kiểm tra phủ Thứ sử cẩn thận một chút, xem nha đầu kia lấy đâu ra độc dược? Dù sao nội ứng ngoại hợp cũng cần người truyền tin, bắt người đó lại cho ta!”
Vừa nghĩ đến khả năng Ngưu Hữu Đạo có thể thò chân rết vào trong phủ Thứ sử, y không rét mà run, nếu không bắt được người này, sợ là y ăn ngủ không yên.
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh nghiêm túc thưa vâng, cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc này.
Tô Chiếu phất phất tay, để Thiệu Tam Tỉnh mau đi đi, rồi tiếp tục trấn an Thiệu Bình Ba: “Biết ngươi quan tâm đ ến người muội muội kia rồi. Ngươi cứ yên tâm tĩnh dưỡng, nhất định ta sẽ đưa Liễu Nhi an toàn về.”
Thiệu Bình Ba trầm giọng nói: “Cùng đi, ta cũng đi!”
Tô Chiếu chỉ chỉ đại lao xung quanh: “Bên ngoài có người của Đại Thiện Sơn trông coi, làm sao ngươi ra ngoài? Trước mắt người của Đại Thiện Sơn cũng sẽ không cho ngươi rời nơi này.”
“Từ khi vào Bắc Châu, ta đã bí mật đào một mật đạo thông từ mặt đất phủ Thứ sử ra ngoài thành, trong địa lao cũng có cửa, chúng ta sẽ gặp nhau ở ngoài thành!”
Tô Chiếu im lặng. Quả nhiên vị này không phải đèn đã cạn dầu.
Sau khi rời phủ Thứ sử, Tô Chiếu dẫn theo mấy tùy tùng đến thẳng phủ Lăng Ba.
Trong một gian thính đường trong phủ Lăng Ba, có bốn người ngồi chia làm hai bên trái phải ngồi như bốn pho tượng, cũng đội đấu lạp đen giống Tô Chiếu, không thấy mặt.
Tô Chiếu đi vào trong sảnh, hai tay xốc đấu lạp, lộ ra chân dung, bốn người cùng đứng lên lễ phép chào: “Hương chủ!”
Tô Chiếu khẽ gật đầu, bước nhanh tới trước mặt một người bên tay trái, lấy ra một cái yếm: “Tìm người này!”
Yếm này là của Thiệu Liễu Nhi thay ra, đáng lẽ buổi sáng mỗi ngày hạ nhân sẽ phải giặt cho nàng, nhưng hiện giờ họ đều bị Thiệu Liễu Nhi hạ độc chết rồi.
Vành nón của người kia phủ lụa dài, chỉ thấy mái tóc màu nâu trắng, ngay cả hai mắt cũng bịt kín.
Gã đưa tay nhận lấy đồ Tô Chiếu đưa qua, đặt trước mũi, hít hít ngửi ngửi, ngẩng đầu, giật giật mũi như đang cố gắng tìm mùi hương trong không khí.
Xe ngựa vẫn xóc nảy, Thiệu Liễu Nhi rúc vào lòng Đàm Diệu Hiển, không nói gì.
Trước kia mọi thứ đều có phụ Huynh bảo bọc, không cần nàng bận tâm chuyện gì, giờ rời phụ Huynh đi rồi, còn đi cùng một thư sinh yếu đuối như vậy, không thể không cẩn thận.
Nàng rất lo lắng về lòng tin của Đàm Diệu Hiển dành cho vị “Lý Huynh” kia, trong bụng vẫn ấp ủ muốn thuyết phục Đàm Diệu Hiển đổi đường đi.
Nhưng khi hỏi mã phu lái xe là ai an bài, nghe y đáp cũng là người của “Lý Huynh” kia, nàng lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng chỉ biết chút quyền cước, còn không biết có thể tự vệ không. Nàng lo lắng nhất là Đàm Diệu Hiển thư sinh yếu đuối, bản thân mình tự vệ còn quá sức, làm sao bảo vệ y.
Suy tính liên tục, không dám mạo hiểu sự an toan của Đàm Diệu Hiển, nàng đành thôi, chỉ có thể xem tình hình mà hành sự.
Nhưng trên đường đi thi thoảng nàng vẫn hé màn cửa sổ ra nhìn, xem sắc trời bên ngoài có lẽ sắp đến hoàng hôn rồi.
Tới khi phát hiện xe ngựa tới bờ sông, có thể nhìn thấy nước sông vắt ngang chân trời, Thệu Liễn Nhi thả màn xe, thấp giọng thì thầm hỏi Đàm Diệu Hiển: “Đàm lang, chàng biết bơi không?”
“A…” Đàm Diệu Hiển ngạc nhiên, lắc đầu: “Không biết. Nàng hỏi làm gì.”
Thiệu Liễu Nhi bắt đầu lo lắng, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Thiếp cũng không biết bơi, sợ ngồi thuyền nhỡ rơi xuống nước thì làm sao bây giờ. Chàng lại không thể cứu thiếp.”
“Cũng phải!” Thiệu Liễu Nhi cười cười không nói gì nữa, hưởng thụ cái ôm ấm áp của y.
Đến bờ sông, xe ngựa dừng.
Hai người chui ra nhảy xuống xe ngựa, chỉ thấy Lục Thánh Trung đã đến trước, chắp tay đứng bên bến tàu mỉm cười nhìn mình.
Thấy đã thuận lợi lừa được Thiệu Liễu Nhi đến đây, trong lòng Lục Thánh Trung mừng như điên, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, mọi chuyện đã thành công hơn phân nửa.
Có thể hiến muội muội của Thiệu Bình Ba cho Ngưu Hữu Đạo, chắc hẳn hắn sẽ không thể nói gì.
Y rất chờ mong chức chưởng môn Ngũ Lương Sơn!
Đàm Diệu Hiển cùng Thiệu Liễu Nhi dắt tay đi tới.
Thấy Lục Thánh Trung, Đàm Diệu Hiển cũng cười, buông Thiệu Liễu Nhi chắp tay chào: “Lý Huynh!”
Lục Thánh Trung chắp tay đáp lễ: “Rốt cuộc Đàm huynh đã đến, ta đã đợi lâu.” Y nhìn Thiệu Liễu Nhi, hỏi: “Chắc vị này chính là Thiệu cô nương mà Đàm Huynh nhớ mãi không quên?”
Đàm Diệu hiển cười xán lạn, cầm tay Thiệu Liễu Nhi: “Đúng vậy! Liễu Nhi, Lý Huynh chính là ân nhân của ta, mau tới bái kiến!”
Nam nữ sau khi quan hệ sẽ khác, trước kia, nắm tay thôi tim cũng đập nhanh, bây giờ còn dám nắm tay trước mặt người ngoài.
Đạo Quân
Tô Chiếu sợ hãi cả kinh bật thốt lên: “Ngưu Hữu Đạo?”
“Ngoài hắn ra còn có thể...khụ khụ...” Đột nhiên Thiệu Bình Ba ho kịch liệt, người cong lại như con tôm, mặt đỏ gay.
Tô Chiếu và Thiệu Tam Tỉnh vội bước lại dìu y, nhìn vào lòng bàn tay y vừa bịt miệng chỉ thấy một vệt máu đỏ sẫm.
Thấy vậy, Tô Chiếu lập tức thi pháp thuận khí cho y, nhanh chóng giúp y ngừng ho khan.
Trước đó nàng có nghe nói đến việc Thiệu Bình Ba nổi giận đến thổ huyết, bèn tiện thể kiểm tra luôn, sau đó thở dài: “Ngươi nổi giận quá mức, tim phổi đã bị thương, xem ra ngươi thực sự bị Ngưu Hữu Đạo kia chọc giận không nhẹ. Đừng tức giận nhiều nữa, tim phổi ngươi đã bị hao tổn, nổi giận một lần, lửa giận công tâm một lần, chẳng khác nào tim phổi lại bị thương một lần, ngươi cứ vậy, dù có linh đan diệu dược cũng không bù được.”
“Ta không sao.” Thiệu Bình Ba lắc đầu: “Liễu Nhi bị bọn họ dụ đi, chỉ có hai kết quả, hoặc là chết trong tay bọn họ, hoặc là rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo, bị giam cầm. Lão Thiệu, lập tức báo cho phụ thân hạ lệnh cho nhân mã các nơi tỏa ra tìm kiếm. Nếu nha đầu kia đã muốn chết, ta thà để cho nó chết chứ không cho nó rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo. Nói với phụ thân, ý đồ với nước Yến của đối phương quá rõ ràng, khả năng nha đầu kia sẽ đi qua nước Triệu và nước Tống rất lớn, qua đường thủy của nước Tống sẽ ra đến biển, khả năng nó sẽ đi đường biển vòng qua quận Thanh Sơn cũng không nhỏ, dặn phụ thân hạ lệnh cho thủy quân sông Bình Lan phong tỏa sông Bình Lan, không cho phép bất kỳ thuyền bè nào thông hành!”
Tô Chiếu sốt ruột nói: “Ngươi an tâm nghỉ ngơi đi có được không? Đừng có lao tâm lao lực nữa. Ngươi không thể căng thẳng suy nghĩ nữa, sẽ gây tổn thương cho thần kinh, tâm mạch đã bị hao tổn của ngươi sẽ chậm lành hơn. Thừa dịp bị giam ở đây, mặc kệ hết công vụ rườm rà đi, không cần nghĩ gì cả, bình tâm tĩnh khí tĩnh dưỡng cho tốt.”
Nàng quay lại hỏi Thiệu Tam Tỉnh: “Lão Thiệu, Liễu Nhi đi từ khi nào?”
Thiệu Tam Tỉnh suy nghĩ một chút, đáp: “Theo như thủ vệ báo lại thì không quá ba canh giờ.”
“Vậy sẽ không sao đâu.” Tô Chiếu gật đầu, nói với Thiệu Bình Ba: “Việc này cứ giao cho ta. Ta cam đoan Liễu Nhi sẽ không rời khỏi Bắc Châu được.”
Thiệu Bình Ba quay đầu lại hỏi: “Ngươi có chắc chắn không?”
Y rất lo lắng điều này, muội muội chỉ là một nguyên nhân, một phần khác, bên này bị Ngưu Hữu Đạo thiết kế thành ra thế này, cò để hắn bắt cả muội muội mình đi, bảo y làm sao chịu nổi!
Tô Chiếu: “Nghe tình hình của ngươi có vẻ khẩn cấp, ta sẽ lập tức đưa vài người có ích từ trong tổ chức đến dự bị phòng ngừa vạn nhất, có cả cao thủ truy tung, ngươi yên tâm đi. Mới đi được ba canh giờ, không chạy được!”
Nàng quay sang dặn dò Thiệu Tam Tỉnh: “Ngươi lập tức tới nơi ở của Liễu Nhi tìm một chút, xem có thứ gì có mùi của Liễu Nhi, tỷ như quần áo thiếp thân chưa giặt của nàng là tốt nhất, mau lên!”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh gật đầu chạy đi.
Gã vừa co chân định chạy, Thiệu Bình Ba lại trầm giọng quát: “Bảo phụ thân kiểm tra phủ Thứ sử cẩn thận một chút, xem nha đầu kia lấy đâu ra độc dược? Dù sao nội ứng ngoại hợp cũng cần người truyền tin, bắt người đó lại cho ta!”
Vừa nghĩ đến khả năng Ngưu Hữu Đạo có thể thò chân rết vào trong phủ Thứ sử, y không rét mà run, nếu không bắt được người này, sợ là y ăn ngủ không yên.
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh nghiêm túc thưa vâng, cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của việc này.
Tô Chiếu phất phất tay, để Thiệu Tam Tỉnh mau đi đi, rồi tiếp tục trấn an Thiệu Bình Ba: “Biết ngươi quan tâm đ ến người muội muội kia rồi. Ngươi cứ yên tâm tĩnh dưỡng, nhất định ta sẽ đưa Liễu Nhi an toàn về.”
Thiệu Bình Ba trầm giọng nói: “Cùng đi, ta cũng đi!”
Tô Chiếu chỉ chỉ đại lao xung quanh: “Bên ngoài có người của Đại Thiện Sơn trông coi, làm sao ngươi ra ngoài? Trước mắt người của Đại Thiện Sơn cũng sẽ không cho ngươi rời nơi này.”
“Từ khi vào Bắc Châu, ta đã bí mật đào một mật đạo thông từ mặt đất phủ Thứ sử ra ngoài thành, trong địa lao cũng có cửa, chúng ta sẽ gặp nhau ở ngoài thành!”
Tô Chiếu im lặng. Quả nhiên vị này không phải đèn đã cạn dầu.
Sau khi rời phủ Thứ sử, Tô Chiếu dẫn theo mấy tùy tùng đến thẳng phủ Lăng Ba.
Trong một gian thính đường trong phủ Lăng Ba, có bốn người ngồi chia làm hai bên trái phải ngồi như bốn pho tượng, cũng đội đấu lạp đen giống Tô Chiếu, không thấy mặt.
Tô Chiếu đi vào trong sảnh, hai tay xốc đấu lạp, lộ ra chân dung, bốn người cùng đứng lên lễ phép chào: “Hương chủ!”
Tô Chiếu khẽ gật đầu, bước nhanh tới trước mặt một người bên tay trái, lấy ra một cái yếm: “Tìm người này!”
Yếm này là của Thiệu Liễu Nhi thay ra, đáng lẽ buổi sáng mỗi ngày hạ nhân sẽ phải giặt cho nàng, nhưng hiện giờ họ đều bị Thiệu Liễu Nhi hạ độc chết rồi.
Vành nón của người kia phủ lụa dài, chỉ thấy mái tóc màu nâu trắng, ngay cả hai mắt cũng bịt kín.
Gã đưa tay nhận lấy đồ Tô Chiếu đưa qua, đặt trước mũi, hít hít ngửi ngửi, ngẩng đầu, giật giật mũi như đang cố gắng tìm mùi hương trong không khí.
Xe ngựa vẫn xóc nảy, Thiệu Liễu Nhi rúc vào lòng Đàm Diệu Hiển, không nói gì.
Trước kia mọi thứ đều có phụ Huynh bảo bọc, không cần nàng bận tâm chuyện gì, giờ rời phụ Huynh đi rồi, còn đi cùng một thư sinh yếu đuối như vậy, không thể không cẩn thận.
Nàng rất lo lắng về lòng tin của Đàm Diệu Hiển dành cho vị “Lý Huynh” kia, trong bụng vẫn ấp ủ muốn thuyết phục Đàm Diệu Hiển đổi đường đi.
Nhưng khi hỏi mã phu lái xe là ai an bài, nghe y đáp cũng là người của “Lý Huynh” kia, nàng lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng chỉ biết chút quyền cước, còn không biết có thể tự vệ không. Nàng lo lắng nhất là Đàm Diệu Hiển thư sinh yếu đuối, bản thân mình tự vệ còn quá sức, làm sao bảo vệ y.
Suy tính liên tục, không dám mạo hiểu sự an toan của Đàm Diệu Hiển, nàng đành thôi, chỉ có thể xem tình hình mà hành sự.
Nhưng trên đường đi thi thoảng nàng vẫn hé màn cửa sổ ra nhìn, xem sắc trời bên ngoài có lẽ sắp đến hoàng hôn rồi.
Tới khi phát hiện xe ngựa tới bờ sông, có thể nhìn thấy nước sông vắt ngang chân trời, Thệu Liễn Nhi thả màn xe, thấp giọng thì thầm hỏi Đàm Diệu Hiển: “Đàm lang, chàng biết bơi không?”
“A…” Đàm Diệu Hiển ngạc nhiên, lắc đầu: “Không biết. Nàng hỏi làm gì.”
Thiệu Liễu Nhi bắt đầu lo lắng, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Thiếp cũng không biết bơi, sợ ngồi thuyền nhỡ rơi xuống nước thì làm sao bây giờ. Chàng lại không thể cứu thiếp.”
“Cũng phải!” Thiệu Liễu Nhi cười cười không nói gì nữa, hưởng thụ cái ôm ấm áp của y.
Đến bờ sông, xe ngựa dừng.
Hai người chui ra nhảy xuống xe ngựa, chỉ thấy Lục Thánh Trung đã đến trước, chắp tay đứng bên bến tàu mỉm cười nhìn mình.
Thấy đã thuận lợi lừa được Thiệu Liễu Nhi đến đây, trong lòng Lục Thánh Trung mừng như điên, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, mọi chuyện đã thành công hơn phân nửa.
Có thể hiến muội muội của Thiệu Bình Ba cho Ngưu Hữu Đạo, chắc hẳn hắn sẽ không thể nói gì.
Y rất chờ mong chức chưởng môn Ngũ Lương Sơn!
Đàm Diệu Hiển cùng Thiệu Liễu Nhi dắt tay đi tới.
Thấy Lục Thánh Trung, Đàm Diệu Hiển cũng cười, buông Thiệu Liễu Nhi chắp tay chào: “Lý Huynh!”
Lục Thánh Trung chắp tay đáp lễ: “Rốt cuộc Đàm huynh đã đến, ta đã đợi lâu.” Y nhìn Thiệu Liễu Nhi, hỏi: “Chắc vị này chính là Thiệu cô nương mà Đàm Huynh nhớ mãi không quên?”
Đàm Diệu hiển cười xán lạn, cầm tay Thiệu Liễu Nhi: “Đúng vậy! Liễu Nhi, Lý Huynh chính là ân nhân của ta, mau tới bái kiến!”
Nam nữ sau khi quan hệ sẽ khác, trước kia, nắm tay thôi tim cũng đập nhanh, bây giờ còn dám nắm tay trước mặt người ngoài.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 337: Đệ Muội Hiền Lành
10.0/10 từ 48 lượt.