Đạo Quân
Chương 270: Nghề Nào Cũng Có Chuyên Môn
181@-Ngưu Hữu Đạo cũng không mang theo quá nhiều người, chỉ dẫn theo một mình Viên Cương, nói là làm trợ thủ. Đối với việc này, Sở An Lâu không có ý kiến gì, dù sao cũng không biết, không dễ ngăn cản.
Hắc Mẫu Đơn nhìn theo, bĩu môi, hơi ghen. Từ lúc ở thành Trích Tinh, hắn vẫn dẫn theo nàng ta. Viên Cương này vừa đến đã không còn chuyện cho nàng ta làm…
Đi từ phía sau khách sạn, cả hành trình đi từng bước, bắt đầu từ bậc thang bên cạnh thác nước tại vách núi đá. Màu xanh tươi tốt dần hiện lên.
Đi sâu vào trong, trong màu xanh mướt cất giấu vẻ phồn hoa như gấm như lụa. Các dạng đình đài lầu các nối nhau hiện ra, đều dùng ngọc thạch thượng đẳng màu trắng tinh khiết điêu khắc thành, vô cùng tinh xảo và hoa mỹ. Quả thực nói này chân chính là lầu quỳnh điện ngọc, thoáng như tiên cảnh.
Ngắm nhìn bốn phía, Ngưu Hữu Đạo phát hiện nơi này rất thú vị. Cái gọi là Băng Tuyết các, vậy mà không thấy chút băng tuyết nào. Hắn khen ngợi:
“Nơi này tốt lắm, thật là danh lam thắng cảnh giữa thế giới băng tuyết.”
"Ha ha!"
Sở An Lâu cười đáp lại.
Hai người đi tới một nhà thủy tạ, thấy đại tổng quản Hàn Băng của Băng Tuyết các đang ngồi uống trà trong nhà thủy tạ. Sở An Lâu đã giới thiệu cho Ngưu Hữu Đạo một lượt, dặn hắn không được thất lễ.
Tiến vào nhà thuỷ tạ, Sở An Lâu cung kính nói:
"Đại tổng quản, người đã đến."
Ngưu Hữu Đạo cũng hành lễ:
“Ra mắt đại tổng quản.”
Viên Cương đứng thẳng phía sau, lạnh nhạt thờ ơ, không có ý hành lễ.
Hàn Băng “À” một tiếng, đặt chén trà xuống, đánh giá Ngưu Hữu Đạo một thoáng, sau đó mỉm cười hỏi:
“Nghe nói ngươi từng vẽ chân dung cho Toa Huyễn Lệ tại thành Trích Tinh?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu:
“Quả thực có chuyện đó.”
Hàn Băng:
“Nghe nói tài nghệ vẽ của ngươi rất đặc sắc, lát nữa ta cũng muốn thử xem.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Đại tổng quản quá khen, trò vặt chỉ đáng để vui đùa, thật sự chưa ra hồn gì.”
Hàn Băng lắc đầu, không đồng ý:
“Tốt chính là tốt, không cần khiêm tốn. Đúng rồi, nghe nói tranh ngươi vẽ không rẻ. Ta đã hỏi Hướng Minh ở thành Trích Tinh, y nói ngươi vẽ một bức đã có giá mười vạn đồng vàng, chính là giá trên trời!”
Sở An Lâu bên cạnh hơi kinh ngạc, một bức tranh giá mười vạn đồng vàng? Bức tranh gì mà quý giá như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Nếu đại tổng quản cần, tại hạ không lấy một đồng.”
Hàn Băng xua tay:
“Không cần, tồn tại tức hợp lý, giá thị trường như nào thì cứ để như thế. Băng Tuyết các sẽ không quấy loạn.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Đại tổng quản có điều không biết, sở dĩ tại hạ không lấy một đồng là bởi có một điều kiện.”
Sở An Lâu lạnh lẽo liếc qua, ý đã rất rõ ràng, dám bày điều kiện ra đây?
"Ồ!"
Hàn Băng chậm rãi bưng chén trà lên, dùng nắp chén gạt lá trà trên mặt nước, khép hờ mắt, có như hờ hững nói:
“Điều kiện gì, nói nghe một chút."
Ngưu Hữu Đạo:
“Vẽ tranh chỉ là thứ dùng để tự giải trí, tại hạ cũng không dùng vẽ để mưu sinh, cũng không muốn người khác cho rằng ta là kẻ diễn xiếc. Bằng không, tất nhiên các loại phiền toái, hỗn tạp sẽ tranh nhau đạp tới. Người có tiền, có thế trong thiên hạ nhiều biết bao, nếu mà họ thật sự dồn dập kéo đến, ta cũng chẳng cần tu luyện nữa, từ chối cũng không xong. Mở cái giá cao ở thành Trích Tinh một phần cũng là vì nguyên nhân này, mục đích cũng chỉ là để người khác biết khó mà lui. Vì lẽ đó, hi vọng đại tổng quản có thể giúp đỡ giữ bí mật chuyện vẽ vời cho. Nếu tuyên dương khắp nơi, chỉ e tại hạ không còn được tự tại. Nếu đại tổng quản có thể đồng ý, tại hạ không lấy một đồng.”
Còn tưởng là điều kiện gì, hóa ra là cái này! Hàn Băng hớp một ngụm trà, nở nụ cười, đặt chén trà xuống đáp:
“Ngươi đúng là, có tiền cũng không muốn kiếm. Có điều nhắc tới cũng đúng, nếu không có Toa Huyễn Lệ tiết lộ ra, bên ta cũng không có ai tìm đến ngươi, tìm đến ngươi rồi, ngươi cũng không thể nào từ chối. Tương tự như vậy, luôn luôn sẽ có lúc đụng phải người cá biệt khó chơi, sớm muộn cũng gây chuyện phiền phức. Ừm, việc nào ra việc nấy (*), đồng ý với ngươi cũng không có gì. Bên thành Trích Tinh, ta sẽ giúp ngươi nói chuyện. Bảo ngươi xuất lực lại còn gây phiền toái cho ngươi thật không còn gì để nói. Còn về giá tiền, giá bao nhiêu chính là bấy nhiêu, chỗ ta không chiếm tiện nghi của ngươi.”
(*Thành ngữ Hán Việt: Nhất mã quy nhất mã.
Dịch nghĩa: Việc nào ra việc nấy)
Ngưu Hữu Đạo chắp tay:
“Cảm ơn đại tổng quản đã giúp.”
Hàn Băng giơ tay đáp. Một nha hoàn phía sau cầm một xấp kim phiếu tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo, hai tay dâng lên.
Sở An Lâu liếc mắt, sững sờ, một xấp dày như vậy phải cần bao nhiêu tiền. Xem sơ giá trị, xấp đó nào phải mười vạn đồng vàng, mười lần mười vạn đồng vàng cũng có ấy chứ?
“Đại tổng quản, thế này là…” Ngưu Hữu Đạo cũng kinh ngạc.
Hàn Băng đứng dậy hỏi:
“Vẽ mười bức tranh khác nhau cho các chủ, có được chăng?”
Ngưu Hữu Đạo nhìn sắc trời một chút, quay đầu lại hỏi:
“Không biết là vẽ chân dung hay là muốn vẽ thêm bối cảnh?”
Hàn Băng:
“Các chủ nói tranh Toa Huyễn Lệ rất đẹp, vẽ Toa Huyễn Lệ có bối cảnh không?”
Ngưu Hữu Đạo:
"Có."
Hàn Băng:
"Vậy vì sao ngươi hỏi vậy, có bối cảnh và không có bối cảnh có điểm đặc biệt gì hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Đại tổng quản, là thế này. Một tờ giấy trắng vẽ một người, không có bối cảnh thì có vẻ khá đơn điệu, dùng bối cảnh để tôn vẻ đẹp của người tất nhiên sẽ đẹp hơn. Tuy nhiên, khi đó vẽ cho thành chủ Toa, đại tổng quản có thể hỏi tổng quản bên đó, bối cảnh của tranh là cần phải đi dạo hết thành Trích Tinh, tuyển chọn thật tỉ mỉ mới có thể tôn lên thành chủ Toa. Thêm nữa, sau khi thêm bối cảnh, bức tranh sẽ khá dài. Nếu các chủ cũng cần bối cảnh thì cũng không thể tùy tiện tìm cây cối, đá tảng gì đó để làm bối cảnh chứ? Dù sao cũng phải phối hợp chút mới đẹp, chọn cảnh thêm vào tranh sẽ tăng thêm thời gian vẽ bối cảnh. Một ngày muốn vẽ mười bức vốn là không thể, ít nhất cũng phải mất hai ngày.”
“Có đạo lý.”
Hàn Băng gật đầu trầm ngâm, lại hỏi:
“Ngươi không có thời gian sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:
“Nhiều ít một ngày không có ảnh gì với ta, cùng lắm thì khổ cực một chút, tiêu hao tinh lực chút mà thôi.”
Hàn Băng chỉ xấp kim phiếu trên tay nha hoàn:
“Vậy cứ định như thế đi.”
“Cung kính không bằng tuân lệnh.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay cảm ơn, cũng không ra vẻ, nhận lấy kim phiếu.
Sở An Lâu không nhịn được mà ngó nghiêng, thần tình co quắp. Một triệu đồng vàng, bao nhiêu người mệt mỏi kiếm cả đời cũng chẳng được nhiều như vậy, bao nhiêu cao thủ chém chém giết giết mỏi tay cũng chẳng kiếm được nhiều như vậy. Kẻ này chỉ vẽ tranh mà thôi, vẽ một, hai ngày đã kiếm nhiều như vậy, còn nói cái gì cực khổ thêm chút, còn lẽ trời hay không?
Ông ta lại muốn xem xem là vẽ cái gì mà đáng giá như vậy.
Thấy Ngưu Hữu Đạo đồng ý, Hàn Băng cũng khá chờ mong vào bức tranh có thể làm cho tiểu thư mấy lần nhắc tới, hỏi:
“Bây giờ bắt đầu luôn sao?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Chọn cảnh trước đi. Ngày hôm nay đặt nặng chuyện xem cảnh, tiếp theo sàng lọc tốt, chọn mười bối cảnh tốt nhất, sau đó ta sẽ cấu tứ một lần, nhìn xem vẽ ra sao, không thích hợp vội vàng hạ bút.”
"Ừm!" Hàn Băng gật đầu: “Nghề nào cũng có chuyên môn, nói có lý.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Còn phải chuẩn bị dụng cụ vẽ.”
“Tiểu Dong.”
Hàn Băng chỉ nha hoàn ban nãy.
“Cần chuẩn bị gì, cần chọn cảnh ra sao, ngươi có thể tìm nàng ấy.”
“Được!”
Ngưu Hữu Đạo lại chắp tay nói:
“Đại tổng quản, còn có một chút quan hệ đến chuyện vẽ, có thể nói chuyện riêng một chút hay không?”
Tên này lại muốn dẫn lửa thiêu thân gì đây? Sở An Lâu lườm hắn.
Hàn Băng ngẩn ra, phất phất tay:
“Các ngươi lui ra đi.”
“Vâng!”
Sở An Lâu và nha hoàn cáo lui, ra khỏi thủy tạ, đứng xa một chút.
"Nói đi." Hàn Băng nói.
Ngưu Hữu Đạo:
“Đại tổng quản, là thế này, tính cách các chủ như thế nào?”
Thấy Hàn Băng đột nhiên sầm mặt, lạnh lẽo nhìn, hắn vội vàng xua tay:
“Đại tổng quản không nên hiểu lầm. Chuyện vẽ vời nhìn thì đơn giản, nhưng rất cần chú ý. Nói trắng ra, muốn người được vẽ thỏa mãn, nhất định phải biết sở thích của người đó ra sao mới biết phải vẽ thế nào mới hợp nhãn. Ví dụ như có người thích bức tranh ấm áp một chút, có người lại thích lạnh một chút, đơn giản một chút hoặc phức tạp một chút. Mặt khác, ta cần tận mắt gặp bản thân các chủ một thoáng, quan sát các chủ một chút, xem xem bối cảnh nào mới xứng với các chủ. Bối cảnh này thực ra giống như y phục của phụ nữ. Một bộ y phục có đẹp mà không hợp thì cũng vô dụng, không phải người phụ nữ nào mặc vào cũng có thể đẹp đẽ.
Đạo Quân
Hắc Mẫu Đơn nhìn theo, bĩu môi, hơi ghen. Từ lúc ở thành Trích Tinh, hắn vẫn dẫn theo nàng ta. Viên Cương này vừa đến đã không còn chuyện cho nàng ta làm…
Đi từ phía sau khách sạn, cả hành trình đi từng bước, bắt đầu từ bậc thang bên cạnh thác nước tại vách núi đá. Màu xanh tươi tốt dần hiện lên.
Đi sâu vào trong, trong màu xanh mướt cất giấu vẻ phồn hoa như gấm như lụa. Các dạng đình đài lầu các nối nhau hiện ra, đều dùng ngọc thạch thượng đẳng màu trắng tinh khiết điêu khắc thành, vô cùng tinh xảo và hoa mỹ. Quả thực nói này chân chính là lầu quỳnh điện ngọc, thoáng như tiên cảnh.
Ngắm nhìn bốn phía, Ngưu Hữu Đạo phát hiện nơi này rất thú vị. Cái gọi là Băng Tuyết các, vậy mà không thấy chút băng tuyết nào. Hắn khen ngợi:
“Nơi này tốt lắm, thật là danh lam thắng cảnh giữa thế giới băng tuyết.”
"Ha ha!"
Sở An Lâu cười đáp lại.
Hai người đi tới một nhà thủy tạ, thấy đại tổng quản Hàn Băng của Băng Tuyết các đang ngồi uống trà trong nhà thủy tạ. Sở An Lâu đã giới thiệu cho Ngưu Hữu Đạo một lượt, dặn hắn không được thất lễ.
Tiến vào nhà thuỷ tạ, Sở An Lâu cung kính nói:
"Đại tổng quản, người đã đến."
Ngưu Hữu Đạo cũng hành lễ:
“Ra mắt đại tổng quản.”
Viên Cương đứng thẳng phía sau, lạnh nhạt thờ ơ, không có ý hành lễ.
Hàn Băng “À” một tiếng, đặt chén trà xuống, đánh giá Ngưu Hữu Đạo một thoáng, sau đó mỉm cười hỏi:
“Nghe nói ngươi từng vẽ chân dung cho Toa Huyễn Lệ tại thành Trích Tinh?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu:
“Quả thực có chuyện đó.”
Hàn Băng:
“Nghe nói tài nghệ vẽ của ngươi rất đặc sắc, lát nữa ta cũng muốn thử xem.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Đại tổng quản quá khen, trò vặt chỉ đáng để vui đùa, thật sự chưa ra hồn gì.”
Hàn Băng lắc đầu, không đồng ý:
“Tốt chính là tốt, không cần khiêm tốn. Đúng rồi, nghe nói tranh ngươi vẽ không rẻ. Ta đã hỏi Hướng Minh ở thành Trích Tinh, y nói ngươi vẽ một bức đã có giá mười vạn đồng vàng, chính là giá trên trời!”
Sở An Lâu bên cạnh hơi kinh ngạc, một bức tranh giá mười vạn đồng vàng? Bức tranh gì mà quý giá như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Nếu đại tổng quản cần, tại hạ không lấy một đồng.”
Hàn Băng xua tay:
“Không cần, tồn tại tức hợp lý, giá thị trường như nào thì cứ để như thế. Băng Tuyết các sẽ không quấy loạn.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Đại tổng quản có điều không biết, sở dĩ tại hạ không lấy một đồng là bởi có một điều kiện.”
Sở An Lâu lạnh lẽo liếc qua, ý đã rất rõ ràng, dám bày điều kiện ra đây?
"Ồ!"
Hàn Băng chậm rãi bưng chén trà lên, dùng nắp chén gạt lá trà trên mặt nước, khép hờ mắt, có như hờ hững nói:
“Điều kiện gì, nói nghe một chút."
Ngưu Hữu Đạo:
“Vẽ tranh chỉ là thứ dùng để tự giải trí, tại hạ cũng không dùng vẽ để mưu sinh, cũng không muốn người khác cho rằng ta là kẻ diễn xiếc. Bằng không, tất nhiên các loại phiền toái, hỗn tạp sẽ tranh nhau đạp tới. Người có tiền, có thế trong thiên hạ nhiều biết bao, nếu mà họ thật sự dồn dập kéo đến, ta cũng chẳng cần tu luyện nữa, từ chối cũng không xong. Mở cái giá cao ở thành Trích Tinh một phần cũng là vì nguyên nhân này, mục đích cũng chỉ là để người khác biết khó mà lui. Vì lẽ đó, hi vọng đại tổng quản có thể giúp đỡ giữ bí mật chuyện vẽ vời cho. Nếu tuyên dương khắp nơi, chỉ e tại hạ không còn được tự tại. Nếu đại tổng quản có thể đồng ý, tại hạ không lấy một đồng.”
Còn tưởng là điều kiện gì, hóa ra là cái này! Hàn Băng hớp một ngụm trà, nở nụ cười, đặt chén trà xuống đáp:
“Ngươi đúng là, có tiền cũng không muốn kiếm. Có điều nhắc tới cũng đúng, nếu không có Toa Huyễn Lệ tiết lộ ra, bên ta cũng không có ai tìm đến ngươi, tìm đến ngươi rồi, ngươi cũng không thể nào từ chối. Tương tự như vậy, luôn luôn sẽ có lúc đụng phải người cá biệt khó chơi, sớm muộn cũng gây chuyện phiền phức. Ừm, việc nào ra việc nấy (*), đồng ý với ngươi cũng không có gì. Bên thành Trích Tinh, ta sẽ giúp ngươi nói chuyện. Bảo ngươi xuất lực lại còn gây phiền toái cho ngươi thật không còn gì để nói. Còn về giá tiền, giá bao nhiêu chính là bấy nhiêu, chỗ ta không chiếm tiện nghi của ngươi.”
(*Thành ngữ Hán Việt: Nhất mã quy nhất mã.
Dịch nghĩa: Việc nào ra việc nấy)
Ngưu Hữu Đạo chắp tay:
“Cảm ơn đại tổng quản đã giúp.”
Hàn Băng giơ tay đáp. Một nha hoàn phía sau cầm một xấp kim phiếu tới trước mặt Ngưu Hữu Đạo, hai tay dâng lên.
Sở An Lâu liếc mắt, sững sờ, một xấp dày như vậy phải cần bao nhiêu tiền. Xem sơ giá trị, xấp đó nào phải mười vạn đồng vàng, mười lần mười vạn đồng vàng cũng có ấy chứ?
“Đại tổng quản, thế này là…” Ngưu Hữu Đạo cũng kinh ngạc.
Hàn Băng đứng dậy hỏi:
“Vẽ mười bức tranh khác nhau cho các chủ, có được chăng?”
Ngưu Hữu Đạo nhìn sắc trời một chút, quay đầu lại hỏi:
“Không biết là vẽ chân dung hay là muốn vẽ thêm bối cảnh?”
Hàn Băng:
“Các chủ nói tranh Toa Huyễn Lệ rất đẹp, vẽ Toa Huyễn Lệ có bối cảnh không?”
Ngưu Hữu Đạo:
"Có."
Hàn Băng:
"Vậy vì sao ngươi hỏi vậy, có bối cảnh và không có bối cảnh có điểm đặc biệt gì hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Đại tổng quản, là thế này. Một tờ giấy trắng vẽ một người, không có bối cảnh thì có vẻ khá đơn điệu, dùng bối cảnh để tôn vẻ đẹp của người tất nhiên sẽ đẹp hơn. Tuy nhiên, khi đó vẽ cho thành chủ Toa, đại tổng quản có thể hỏi tổng quản bên đó, bối cảnh của tranh là cần phải đi dạo hết thành Trích Tinh, tuyển chọn thật tỉ mỉ mới có thể tôn lên thành chủ Toa. Thêm nữa, sau khi thêm bối cảnh, bức tranh sẽ khá dài. Nếu các chủ cũng cần bối cảnh thì cũng không thể tùy tiện tìm cây cối, đá tảng gì đó để làm bối cảnh chứ? Dù sao cũng phải phối hợp chút mới đẹp, chọn cảnh thêm vào tranh sẽ tăng thêm thời gian vẽ bối cảnh. Một ngày muốn vẽ mười bức vốn là không thể, ít nhất cũng phải mất hai ngày.”
“Có đạo lý.”
Hàn Băng gật đầu trầm ngâm, lại hỏi:
“Ngươi không có thời gian sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:
“Nhiều ít một ngày không có ảnh gì với ta, cùng lắm thì khổ cực một chút, tiêu hao tinh lực chút mà thôi.”
Hàn Băng chỉ xấp kim phiếu trên tay nha hoàn:
“Vậy cứ định như thế đi.”
“Cung kính không bằng tuân lệnh.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay cảm ơn, cũng không ra vẻ, nhận lấy kim phiếu.
Sở An Lâu không nhịn được mà ngó nghiêng, thần tình co quắp. Một triệu đồng vàng, bao nhiêu người mệt mỏi kiếm cả đời cũng chẳng được nhiều như vậy, bao nhiêu cao thủ chém chém giết giết mỏi tay cũng chẳng kiếm được nhiều như vậy. Kẻ này chỉ vẽ tranh mà thôi, vẽ một, hai ngày đã kiếm nhiều như vậy, còn nói cái gì cực khổ thêm chút, còn lẽ trời hay không?
Ông ta lại muốn xem xem là vẽ cái gì mà đáng giá như vậy.
Thấy Ngưu Hữu Đạo đồng ý, Hàn Băng cũng khá chờ mong vào bức tranh có thể làm cho tiểu thư mấy lần nhắc tới, hỏi:
“Bây giờ bắt đầu luôn sao?”
Ngưu Hữu Đạo:
“Chọn cảnh trước đi. Ngày hôm nay đặt nặng chuyện xem cảnh, tiếp theo sàng lọc tốt, chọn mười bối cảnh tốt nhất, sau đó ta sẽ cấu tứ một lần, nhìn xem vẽ ra sao, không thích hợp vội vàng hạ bút.”
"Ừm!" Hàn Băng gật đầu: “Nghề nào cũng có chuyên môn, nói có lý.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Còn phải chuẩn bị dụng cụ vẽ.”
“Tiểu Dong.”
Hàn Băng chỉ nha hoàn ban nãy.
“Cần chuẩn bị gì, cần chọn cảnh ra sao, ngươi có thể tìm nàng ấy.”
“Được!”
Ngưu Hữu Đạo lại chắp tay nói:
“Đại tổng quản, còn có một chút quan hệ đến chuyện vẽ, có thể nói chuyện riêng một chút hay không?”
Tên này lại muốn dẫn lửa thiêu thân gì đây? Sở An Lâu lườm hắn.
Hàn Băng ngẩn ra, phất phất tay:
“Các ngươi lui ra đi.”
“Vâng!”
Sở An Lâu và nha hoàn cáo lui, ra khỏi thủy tạ, đứng xa một chút.
"Nói đi." Hàn Băng nói.
Ngưu Hữu Đạo:
“Đại tổng quản, là thế này, tính cách các chủ như thế nào?”
Thấy Hàn Băng đột nhiên sầm mặt, lạnh lẽo nhìn, hắn vội vàng xua tay:
“Đại tổng quản không nên hiểu lầm. Chuyện vẽ vời nhìn thì đơn giản, nhưng rất cần chú ý. Nói trắng ra, muốn người được vẽ thỏa mãn, nhất định phải biết sở thích của người đó ra sao mới biết phải vẽ thế nào mới hợp nhãn. Ví dụ như có người thích bức tranh ấm áp một chút, có người lại thích lạnh một chút, đơn giản một chút hoặc phức tạp một chút. Mặt khác, ta cần tận mắt gặp bản thân các chủ một thoáng, quan sát các chủ một chút, xem xem bối cảnh nào mới xứng với các chủ. Bối cảnh này thực ra giống như y phục của phụ nữ. Một bộ y phục có đẹp mà không hợp thì cũng vô dụng, không phải người phụ nữ nào mặc vào cũng có thể đẹp đẽ.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 270: Nghề Nào Cũng Có Chuyên Môn
10.0/10 từ 48 lượt.