Đạo Quân
Chương 253: Ta Coi Cô Là Nam Nhân Được Không Hả? (2)
131@-Ai ngờ ả hàng Thái dậm chân quẳng một câu: “Muốn ăn các ngươi ăn đi, ta chả thèm ăn thứ đồ nát này!” Dứt lời phất tay áo bỏ đi, thở phì phò giống như phải chịu oan ức cực lớn.
Phụ nhân im lặng, muốn ăn chính là ngươi đấy.
Giờ người ta đồng ý, ngươi lại không ăn? Đang làm trò gì vậy?
Nàng ta nở nụ cười khổ với Ngưu Hữu Đạo, có điều bớt đi kẻ quấy rối cũng dễ chịu hơn nhiều: “Không cần phải phiền toái như vậy, nồi này của các ngươi hình như cũng vừa mới đem lên, nếu không ngại, cùng ngồi có được không?”
“Được!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, nghiêng đầu phân phó nói: “Thu thập một chút đi.”
Hắc Mẫu Đơn và Đoạn Hổ lập tức dọn hết bát đũa của họ, hơi lau dọn, đứng trái phải sau lưng Ngưu Hữu Đạo, nhườn chỗ.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời ngồi. “Thịt kho tàu, nếm thử!”
Phụ nhân cũng ra hiệu hai hán tử trung niên cầm chén đũa của mình tới, ba người đều chiếm một chỗ ngồi xuống, cũng không khách sáo, vừa rồi đã thử thịt không việc gì, giờ ba người lần lượt đưa đũa ra gắp thịt nhấm nháp.
“Quả nhiên là mỹ vị hiếm có.” Một hán tử trung niên khen một tiếng, một vị khác cũng gật đầu tán thành.
Ngưu Hữu Đạo bồi tiếp hạ đũa.
Sau khi nếm thử mấy miếng, phụ nhân hỏi: “Không biết tôn tính đại danh công tử là gì, người phương nào?”
Có thể chủ động ngồi xuống cùng bàn chẳng phải là vì muốn thăm dò sâu cạn của bên này sao?
Ngưu Hữu Đạo: “Lý Tứ, bèo trôi không rễ, tán tu du lịch khắp nơi thôi.”
“Tán tu?” Phụ nhân nhìn thủ hạ sau lưng hắn, suy nghĩ một chút số tiền hắn tùy tiện vứt ra ban nãy, cười nói: “Lý công tử cũng không giống tán tu bình thường!”
Ngưu Hữu Đạo giễu cợt nói: “Công tử nhà các vị cũng không giống nam nhân bình thường.”
Phụ nhân than thở nói: “Tiểu thư bị trong nhà làm hư, không thông thế sự, trong nhà để nàng ấy ra ngoài nhìn chút sự đời, chúng ta bồi tiếp đi cùng. Tiểu thư thích náo nhiệt, không hiểu chuyện, công tử đừng để trong lòng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chính là bởi vì nhận ra nàng là nữ nhân nếu không e hôm nay không được vui vẻ thế này.” Ngụ ý là ta không so đo với nữ nhân.
Phụ nhân cười cười, hỏi: “Không biết công tử tu vi gì?”
Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: “Không đáng là gì, Trúc Cơ kỳ thôi, ba vị thì sao?”
Ba người nhìn nhau, nhìn trẻ như vậy, tu vi đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ? Càng cảm thấy hắn không đơn giản.
Phụ nhân nói: “Lúc chúng ta bằng tuổi công tử vẫn còn giãy dụa ở Luyện Khí kỳ, bây giờ coi như cũng đến được Kim Đan kỳ rồi.”
Đều là Kim Đan kỳ? Đám Hắc Mẫu Đơn âm thầm kinh hãi, cũng không biết nữ giả nam trang kia rốt cuộc có lai lịch gì, lại có ba Kim Đan kỳ hầu ở bên người du ngoạn.
Mấy người phát hiện Đạo gia ban nãy thực sự là đùa với lửa, nếu thật sự chọc ra chuyện, một người của đối phương e cũng đủ thu thập bọn họ.
Ngưu Hữu Đạo rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “Đều là cao thủ, ngược lại là tại hạ có chút không biết trời cao đất rộng trước mặt các vị.”
Phụ nhân: “Chẳng qua vì chúng ta sống lâu hơn công tử rất nhiều tuổi thôi, đợi một thời gian nữa, chắc chắn tu vi của công tử sẽ vượt qua chúng ta.”
“Hy vọng là vậy!”
Chờ một chút, Lôi Tông Khang lại bưng một tô thịt đến, lần đầu ăn loại thức ăn này ba vị đều ăn không ngán.
Hai bên cứ trò chuyện như vậy, phụ nhân tự xưng là Bùi Nương Tử, hai hán tử trung niên một người là Lưu Phong Hải, một người là Sài Phi. Còn về ả hàng Thái kia, đối phương chỉ tiết lộ họ Hạo, nói đến đó là dừng, không muốn nhiều lời nữa.
Lần đầu gặp mặt, Ngưu Hữu Đạo cũng không phạm vào kỵ húy truy vấn ngọn nguồn như vậy, đối phương cũng không truy vấn quá nhiều.
Vừa gặp mặt đã gây chuyện không vui, ngồi xuống ăn uống một bữa, lúc chia tay mọi người cũng đều vui vẻ.
Chào tạm biệt nhau xong, mọi người ai về phòng nấy.
Đưa mắt nhìn ba người Hắc Mẫu Đơn rời đi, đám Hắc Mẫu Đơn nhìn Ngưu Hữu Đạo vân đạm khinh phong rời đi, ngẫm lại chuyện quẳng tiền lúc đầu, ý vị của nó sâu xa, thực sự nói rõ chênh lệch giữa người với người...
Phòng dịch trạm ở đây không giống với những nơi từng thấy, khác biệt lớn nhất là giường đều có hệ thống sưởi ấm bên dưới, ngủ bên trên chắc chắn rất ấm áp dễ chịu.
Xem ảnh 1 Phòng thượng đẳng còn có hồ tắm, bên dưới cũng có nhóm lửa để duy trì nhiệt độ nước.
Bên ngoài trời đông giá rét, trong phòng ngâm mình trong nước nóng, cũng là một loại hưởng thụ, bên trên vẫn là một bầu rượu, một thanh kiếm.
Hắc Mẫu Đơn gõ cửa bước vào, Ngưu Hữu Đạo ngâm mình trong hồ cũng không để ý, cũng lười che đậy, dọc con đường này cũng đã quen với nữ nhân này rồi.
Nhưng điều khiến hắn không quen là bên trên truyền đến tiếng huyên náo, Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu xem xét, chỉ thấy Hắc Mẫu Đơn đang nới lỏng dây lưng, từng kiện quần áo trượt xuống mặt đất, ngay cả áo lót dạng yếm cũng cởi ra trước mặt hắn, cứ thế cởi sạch trước mặt hắn.
Nhìn cơ thể uyển chuyển, chỗ cần tròn trịa thì tròn trịa, chỗ cần uyển chuyển thì uyển chuyển, tư thái lồi lõm trước sau hiện ra lung linh, quả nhiên đúng như nàng tự nói.
Ngưu Hữu Đạo cảnh giác nói: “Cô làm gì vậy?”
Hắc Mẫu Đơn rút cây trâm gài tóc trên đầu, hất đầu thả mái tóc dài như thác nước xuống, xinh đẹp vũ mị nhấc chân bước vào hồ nước hắn đang ngâm, ngồi đối diện hắn, ưỡn bộ ngực run rẩy chầm chậm ngồi xuống, da thịt màu lúa mật ngâm trong làn nước ấm áp thì thoải mái nhắm mắt thở dài một hơi, sau khi mở mắt, xem thường nói: “Hồ nước lớn như vậy, một người ngâm lãng phí quá, tiện thể cho người mở rộng tầm mắt, tiện nghi cho người rồi, người cũng đừng nghĩ nhiều.”
Gấp hai chân chậm rãi ngồi xếp bằng, chân đụng chạm chân Ngưu Hữu Đạo.
“Ta nghĩ nhiều? Rõ ràng cô đang dụ dỗ ta!” Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nhếch mép, nhìn chằm chằm bộ ngực không ngâm trong nước của nàng, chế giễu nói: “Ta coi cô là nam nhân được không hả?”
Hắc Mẫu Đơn liếc mắt: “Sớm biết ngươi có bệnh mà!”
Ngưu Hữu Đạo cười haha, uống một hơi cạn sạch, nghịch cái chén trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm cơ thể uyển chuyển của Hắc Mẫu Đơn dần rơi vào võng.
“Người đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ chuyện rất lâu trước kia...”
“Người và Đường Nghi đã có quan hệ nam nữ này chưa?”
“Cô là một nữ nhân quan tâm những chuyện này làm gì? Không có.”
“Không có? Các người không động phòng?”
“Chỉ bái đường cho người khác xem thôi.”
“Vậy người đã từng có quan hệ nam nữ với nữ nhân khác chưa?”
“Rất khó nói.”
“Có gì mà khó nói, có là có, không là không.”
“Vậy thì có đi, với rất nhiều nữ nhân, có người còn đen hơn cô, còn cả mắt vàng tóc xanh, đủ cả, nhiều đến mức bản thân cũng không đếm hết.”
“Xùy, nhiều đến mức không đếm hết? Người khoác lác đấy à, tuổi tác của người mà đếm không hết đâu ra? Không có thì nói không có, có ai chê cười người đâu. Tóc vàng mắt xanh mà cũng lôi ra được, làm với yêu quái trong mơ à?”
“Nói cô cũng không tin. Ta nói cô biết, cô làm thế này, sau này ta có miệng cũng không thể nói rõ.”
“Phải nói rõ làm gì, Đạo gia, người không giống người quan tâm mấy chuyện này.”
“Ta không quan trọng nhưng ta và cô sẽ không có kết quả gì, cô làm hỏng thanh danh mình thế này sau này không định tái giá à?”
“Không lấy chồng! Đã bị tổn thương nặng nề một lần, lại phải chịu tủi thân nữa ta sẽ rất khổ sở, có danh phận kia, bị tủi thân vẫn phải nhịn. Mấy năm nay trải qua nhiều trắc trở như vậy, không muốn lại phải chịu những tủi thân trong chuyện này nữa, những chuyện khác có lẽ ta không làm chủ được, nhưng lấy chồng hay không... Bước ra khỏi khổ nạn, chuyện chủ yếu duy nhất ta có thể làm vì sao không sống cao ngạo một chút? Gặp được kẻ thích thì thích, không thích thì quay đầu đi không để ý tới, tốt biết bao!”
“Hình như cũng hơi có lý.”
Hai người cứ vậy ngâm mình trong nước, trò chuyện câu có câu không...
Nửa đêm, có thể cảm giác được gió tuyết đã ngừng, yên lặng như tờ.
Ngày kế tiếp, ánh nắng tươi sáng, ánh sáng vạn trượng chiếu cánh đồng tuyết mênh mông sáng rực rỡ.
Vén màn cửa lên, cả nhóm ra khỏi dịch quán, hàn khí ập thẳng vào người.
Ngưu Hữu Đạo mặc áo choàng nhung màu đen chống kiếm đứng ở bậc thang, dáng người thẳng tắp phóng mắt bến phía.
Lôi Tông Khang và Ngưu Hữu Đạo đi ra trái phải, đi dẫn ngựa.
Đạo Quân
Phụ nhân im lặng, muốn ăn chính là ngươi đấy.
Giờ người ta đồng ý, ngươi lại không ăn? Đang làm trò gì vậy?
Nàng ta nở nụ cười khổ với Ngưu Hữu Đạo, có điều bớt đi kẻ quấy rối cũng dễ chịu hơn nhiều: “Không cần phải phiền toái như vậy, nồi này của các ngươi hình như cũng vừa mới đem lên, nếu không ngại, cùng ngồi có được không?”
“Được!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, nghiêng đầu phân phó nói: “Thu thập một chút đi.”
Hắc Mẫu Đơn và Đoạn Hổ lập tức dọn hết bát đũa của họ, hơi lau dọn, đứng trái phải sau lưng Ngưu Hữu Đạo, nhườn chỗ.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời ngồi. “Thịt kho tàu, nếm thử!”
Phụ nhân cũng ra hiệu hai hán tử trung niên cầm chén đũa của mình tới, ba người đều chiếm một chỗ ngồi xuống, cũng không khách sáo, vừa rồi đã thử thịt không việc gì, giờ ba người lần lượt đưa đũa ra gắp thịt nhấm nháp.
“Quả nhiên là mỹ vị hiếm có.” Một hán tử trung niên khen một tiếng, một vị khác cũng gật đầu tán thành.
Ngưu Hữu Đạo bồi tiếp hạ đũa.
Sau khi nếm thử mấy miếng, phụ nhân hỏi: “Không biết tôn tính đại danh công tử là gì, người phương nào?”
Có thể chủ động ngồi xuống cùng bàn chẳng phải là vì muốn thăm dò sâu cạn của bên này sao?
Ngưu Hữu Đạo: “Lý Tứ, bèo trôi không rễ, tán tu du lịch khắp nơi thôi.”
“Tán tu?” Phụ nhân nhìn thủ hạ sau lưng hắn, suy nghĩ một chút số tiền hắn tùy tiện vứt ra ban nãy, cười nói: “Lý công tử cũng không giống tán tu bình thường!”
Ngưu Hữu Đạo giễu cợt nói: “Công tử nhà các vị cũng không giống nam nhân bình thường.”
Phụ nhân than thở nói: “Tiểu thư bị trong nhà làm hư, không thông thế sự, trong nhà để nàng ấy ra ngoài nhìn chút sự đời, chúng ta bồi tiếp đi cùng. Tiểu thư thích náo nhiệt, không hiểu chuyện, công tử đừng để trong lòng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chính là bởi vì nhận ra nàng là nữ nhân nếu không e hôm nay không được vui vẻ thế này.” Ngụ ý là ta không so đo với nữ nhân.
Phụ nhân cười cười, hỏi: “Không biết công tử tu vi gì?”
Ngưu Hữu Đạo ha ha nói: “Không đáng là gì, Trúc Cơ kỳ thôi, ba vị thì sao?”
Ba người nhìn nhau, nhìn trẻ như vậy, tu vi đã đột phá đến Trúc Cơ kỳ? Càng cảm thấy hắn không đơn giản.
Phụ nhân nói: “Lúc chúng ta bằng tuổi công tử vẫn còn giãy dụa ở Luyện Khí kỳ, bây giờ coi như cũng đến được Kim Đan kỳ rồi.”
Đều là Kim Đan kỳ? Đám Hắc Mẫu Đơn âm thầm kinh hãi, cũng không biết nữ giả nam trang kia rốt cuộc có lai lịch gì, lại có ba Kim Đan kỳ hầu ở bên người du ngoạn.
Mấy người phát hiện Đạo gia ban nãy thực sự là đùa với lửa, nếu thật sự chọc ra chuyện, một người của đối phương e cũng đủ thu thập bọn họ.
Ngưu Hữu Đạo rất bình tĩnh, mỉm cười nói: “Đều là cao thủ, ngược lại là tại hạ có chút không biết trời cao đất rộng trước mặt các vị.”
Phụ nhân: “Chẳng qua vì chúng ta sống lâu hơn công tử rất nhiều tuổi thôi, đợi một thời gian nữa, chắc chắn tu vi của công tử sẽ vượt qua chúng ta.”
“Hy vọng là vậy!”
Chờ một chút, Lôi Tông Khang lại bưng một tô thịt đến, lần đầu ăn loại thức ăn này ba vị đều ăn không ngán.
Hai bên cứ trò chuyện như vậy, phụ nhân tự xưng là Bùi Nương Tử, hai hán tử trung niên một người là Lưu Phong Hải, một người là Sài Phi. Còn về ả hàng Thái kia, đối phương chỉ tiết lộ họ Hạo, nói đến đó là dừng, không muốn nhiều lời nữa.
Lần đầu gặp mặt, Ngưu Hữu Đạo cũng không phạm vào kỵ húy truy vấn ngọn nguồn như vậy, đối phương cũng không truy vấn quá nhiều.
Vừa gặp mặt đã gây chuyện không vui, ngồi xuống ăn uống một bữa, lúc chia tay mọi người cũng đều vui vẻ.
Chào tạm biệt nhau xong, mọi người ai về phòng nấy.
Đưa mắt nhìn ba người Hắc Mẫu Đơn rời đi, đám Hắc Mẫu Đơn nhìn Ngưu Hữu Đạo vân đạm khinh phong rời đi, ngẫm lại chuyện quẳng tiền lúc đầu, ý vị của nó sâu xa, thực sự nói rõ chênh lệch giữa người với người...
Phòng dịch trạm ở đây không giống với những nơi từng thấy, khác biệt lớn nhất là giường đều có hệ thống sưởi ấm bên dưới, ngủ bên trên chắc chắn rất ấm áp dễ chịu.
Xem ảnh 1 Phòng thượng đẳng còn có hồ tắm, bên dưới cũng có nhóm lửa để duy trì nhiệt độ nước.
Bên ngoài trời đông giá rét, trong phòng ngâm mình trong nước nóng, cũng là một loại hưởng thụ, bên trên vẫn là một bầu rượu, một thanh kiếm.
Hắc Mẫu Đơn gõ cửa bước vào, Ngưu Hữu Đạo ngâm mình trong hồ cũng không để ý, cũng lười che đậy, dọc con đường này cũng đã quen với nữ nhân này rồi.
Nhưng điều khiến hắn không quen là bên trên truyền đến tiếng huyên náo, Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu xem xét, chỉ thấy Hắc Mẫu Đơn đang nới lỏng dây lưng, từng kiện quần áo trượt xuống mặt đất, ngay cả áo lót dạng yếm cũng cởi ra trước mặt hắn, cứ thế cởi sạch trước mặt hắn.
Nhìn cơ thể uyển chuyển, chỗ cần tròn trịa thì tròn trịa, chỗ cần uyển chuyển thì uyển chuyển, tư thái lồi lõm trước sau hiện ra lung linh, quả nhiên đúng như nàng tự nói.
Ngưu Hữu Đạo cảnh giác nói: “Cô làm gì vậy?”
Hắc Mẫu Đơn rút cây trâm gài tóc trên đầu, hất đầu thả mái tóc dài như thác nước xuống, xinh đẹp vũ mị nhấc chân bước vào hồ nước hắn đang ngâm, ngồi đối diện hắn, ưỡn bộ ngực run rẩy chầm chậm ngồi xuống, da thịt màu lúa mật ngâm trong làn nước ấm áp thì thoải mái nhắm mắt thở dài một hơi, sau khi mở mắt, xem thường nói: “Hồ nước lớn như vậy, một người ngâm lãng phí quá, tiện thể cho người mở rộng tầm mắt, tiện nghi cho người rồi, người cũng đừng nghĩ nhiều.”
Gấp hai chân chậm rãi ngồi xếp bằng, chân đụng chạm chân Ngưu Hữu Đạo.
“Ta nghĩ nhiều? Rõ ràng cô đang dụ dỗ ta!” Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nhếch mép, nhìn chằm chằm bộ ngực không ngâm trong nước của nàng, chế giễu nói: “Ta coi cô là nam nhân được không hả?”
Hắc Mẫu Đơn liếc mắt: “Sớm biết ngươi có bệnh mà!”
Ngưu Hữu Đạo cười haha, uống một hơi cạn sạch, nghịch cái chén trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm cơ thể uyển chuyển của Hắc Mẫu Đơn dần rơi vào võng.
“Người đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ chuyện rất lâu trước kia...”
“Người và Đường Nghi đã có quan hệ nam nữ này chưa?”
“Cô là một nữ nhân quan tâm những chuyện này làm gì? Không có.”
“Không có? Các người không động phòng?”
“Chỉ bái đường cho người khác xem thôi.”
“Vậy người đã từng có quan hệ nam nữ với nữ nhân khác chưa?”
“Rất khó nói.”
“Có gì mà khó nói, có là có, không là không.”
“Vậy thì có đi, với rất nhiều nữ nhân, có người còn đen hơn cô, còn cả mắt vàng tóc xanh, đủ cả, nhiều đến mức bản thân cũng không đếm hết.”
“Xùy, nhiều đến mức không đếm hết? Người khoác lác đấy à, tuổi tác của người mà đếm không hết đâu ra? Không có thì nói không có, có ai chê cười người đâu. Tóc vàng mắt xanh mà cũng lôi ra được, làm với yêu quái trong mơ à?”
“Nói cô cũng không tin. Ta nói cô biết, cô làm thế này, sau này ta có miệng cũng không thể nói rõ.”
“Phải nói rõ làm gì, Đạo gia, người không giống người quan tâm mấy chuyện này.”
“Ta không quan trọng nhưng ta và cô sẽ không có kết quả gì, cô làm hỏng thanh danh mình thế này sau này không định tái giá à?”
“Không lấy chồng! Đã bị tổn thương nặng nề một lần, lại phải chịu tủi thân nữa ta sẽ rất khổ sở, có danh phận kia, bị tủi thân vẫn phải nhịn. Mấy năm nay trải qua nhiều trắc trở như vậy, không muốn lại phải chịu những tủi thân trong chuyện này nữa, những chuyện khác có lẽ ta không làm chủ được, nhưng lấy chồng hay không... Bước ra khỏi khổ nạn, chuyện chủ yếu duy nhất ta có thể làm vì sao không sống cao ngạo một chút? Gặp được kẻ thích thì thích, không thích thì quay đầu đi không để ý tới, tốt biết bao!”
“Hình như cũng hơi có lý.”
Hai người cứ vậy ngâm mình trong nước, trò chuyện câu có câu không...
Nửa đêm, có thể cảm giác được gió tuyết đã ngừng, yên lặng như tờ.
Ngày kế tiếp, ánh nắng tươi sáng, ánh sáng vạn trượng chiếu cánh đồng tuyết mênh mông sáng rực rỡ.
Vén màn cửa lên, cả nhóm ra khỏi dịch quán, hàn khí ập thẳng vào người.
Ngưu Hữu Đạo mặc áo choàng nhung màu đen chống kiếm đứng ở bậc thang, dáng người thẳng tắp phóng mắt bến phía.
Lôi Tông Khang và Ngưu Hữu Đạo đi ra trái phải, đi dẫn ngựa.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 253: Ta Coi Cô Là Nam Nhân Được Không Hả? (2)
10.0/10 từ 48 lượt.