Đạo Quân
Chương 2346: Ta có quốc sĩ, thiên hạ vô song! (2)
141@-Ngưu Hữu Đạo quay đầu đưa tay ra trước mặt nàng.
Thương Thục Thanh xấu hổ liếc nhìn hắn nhưng cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt vào trong lòng bàn tay của hắn, cảm giác khá giống như một nghi thức vừa đặt tới liền thật sự trao chính mình cho hắn.
Ngưu Hữu Đạo cầm tay của nàng và thi pháp, hai người cùng bay ra khỏi vách núi, mang theo những cánh hoa rụng nhẹ nhàng lướt đi, cùng rơi vào trên phi cầm tọa kỵ.
Lúc gần rời đi, Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn quanh Thượng Thanh Tông, than thở: “Cần phải đi rồi."
Thương Thục Thanh hỏi: "Lại rời đi như vậy, không chào hỏi đám người Viên Phương sao?"
"Đã tới là được." Ngưu Hữu Đạo vung tay áo, phi cầm tọa kỵ chở hai người bay lên trời, bay về phía xa.
Rất đông Nha Tương cũng bay lên trời, đuổi theo.
"Đạo gia! Đạo gia..." Viên Phương ở trong núi bay ra, đứng ở đỉnh một ngọn núi và hò hét cũng không thể làm người ta quay đầu.
Y buồn bực gãi đầu trọc. Đạo gia tới cũng không chào hỏi, đi cũng không chào hỏi...
Vô Biên Sa Mạc, một đám người đang chờ đợi.
Người của sơn trang Mao Lư đã tới trước một bước, bao gồm cả đám người Chung Cốc Tử bị giam lỏng.
Triệu Hùng Ca cũng đến, dẫn theo người của Thượng Thanh Tông.
Viên Cương bảo bọn họ tiến vào vực thứ năm trước nhưng Triệu Hùng Ca không chịu, dẫn theo người Thượng Thanh Tông cũng chờ ở đây.
Trên mặt cát vẫn có rất nhiều bò cạp hoàng nằm nằm, thành thật yên tĩnh chờ đợi.
Viên Cương đeo Tam Hống Đao và một cái túi đứng ở trên cồn cát cao nhất gần đấy, vẫn nhìn về phía xa.
Quản Phương Nghi chợt chỉ tay cụt hô lên: “Tới rồi."
Ánh mắt mọi người đều nhìn lại, chỉ thấy một mảnh mây đen nặng nề đi tới, càng lúc càng gần, sau đó hạ xuống giống như trận gió xoáy vậy.
Ngưu Hữu Đạo nắm tay Thương Thục Thanh từ trên phi cầm tọa kỵ bay xuống, ánh mắt liếc nhìn mọi người hỏi: "Người đều đến đông đủ rồi chứ?"
Viên Cương: "Tất cả đều đầy đủ hết rồi."
Một nhóm người Thượng Thanh Tông đỏ mắt mong chờ nhìn Ngưu Hữu Đạo.
Chưởng môn Đường Dung Nhan Nhan không thay đổi, năm tháng hình như không có lưu lại dấu vết gì ở trên mặt nàng, ánh mắt nàng nhìn bàn tay của Ngưu Hữu Đạo cùng Thương Thục Thanh nắm chặt, lại nhìn gương mặt của Thương Thục Thanh.
Nghe nói, nghe nói sau khi vị quận chúa kia khôi phục lại hình dáng rất đẹp, nàng đã từng gặp được hình dáng của Thương Thục Thanh trước đây, hôm nay nhìn thấy quả nhiên rất đẹp.
Ngưu Hữu Đạo nhìn Thương Thục Thanh khẽ gật đầu và thả tay của nàng ra.
Thương Thục Thanh xoay người đối mặt với vô số Nha Tương, chợt lớn tiếng trầm bổng nói: "Đại tướng quân ở đây, các tướng sĩ nghe lệnh, thiên hạ thái bình, tháo giáp trở về!"
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, rất nhiều Nha Tương nổ tung ra thành sương mù, hóa thành từng hình người, đại quân đứng ở trên mặt cát.
Lấy thủ lĩnh Nha Tương dẫn đầu, tất cả đều quỳ một chân trên mặt đất, hướng về phía Thương Thục Thanh và phát ra tiếng o o.
Người khác nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng Thương Thục Thanh lại dần dần xúc động, cắn môi rơi lệ.
Chợt thủ lĩnh Nha Tương đứng dậy, cả người giống như sương mù nhanh chóng tiêu tan, cuối cùng biến mất không thấy bóng dáng, chỉ còn lại bội kiếm và bộ giáp rơi vào trên cồn cát.
Cả đại quân phía sau cũng hóa thành sương mù, bay lên trời cao và rời đi, dần dần biến mất ở trong U Minh, binh khí và chiến giáp rơi đầy đất.
Một mặt Vương Kỳ với chữ "Thương" bị gió thổi bay về phía xa.
Cục diện này đồ sộ và chấn động lòng người, khiến tất cả mọi người lặng im, phần lớn không biết có chuyện gì xảy ra.
Ngưu Hữu Đạo lại dắt tay Thương Thục Thanh, quay đầu nhìn Viên Cương nói: "Lên đường đi."
Viên Cương quay đầu quát: "Xuất phát!"
Một đám người đều rơi vào phía sau rất nhiều bò cạp hoàng, theo một tiếng gào của Viên Cương, đàn bò cạp hoàng chạy như điên ở trong sa mạc, cuối cùng chợt chui xuống dưới lớp cát...
Sau khi từ trong cát chui ra, nhìn như bọn họ còn đang ở trong sa mạc, nhưng ánh mặt trời trên không trung đã chứng minh bọn họ đi tới một thế giới khác.
Người lần đầu tới ngắm nhìn chung quanh.
"Ôi..." trong tiếng gào thét của Viên Cương, đàn bò cạp hoàng lại nhanh chóng lao về cùng một hướng.
Trên đường bọn họ nhanh như tên bắn, đội ngũ đi tới nơi Kim Tự Tháp trước kia, nhưng nơi đây đã không còn Kim Tự Tháp nữa.
Viên Cương căn cứ ốc đảo phía xa để phân biệt rõ phương hướng vị trí, quát cho tất cả bò cạp hoàng ngừng lại. Lúc đó phần lớn bò cạp hoàng trốn vào trong lòng đất, khiến tất cả mọi người rơi xuống đất.
Chỉ có một con dưới chân Viên Cương, cũng là con đám người Ngưu Hữu Đạo đang ngồi vẫn dừng lại không đi.
Mọi người nhìn xung quanh, phần lớn không biết dừng lại đây làm gì. Viên Cương lại xoay người nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, lặng lẽ cởi túi trên người xuống, đưa cho Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo nhận túi trong tay hỏi: "Ta và ngươi là huynh đệ nhiều năm, ngươi thật sự không suy nghĩ thêm à? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy!"
Viên Cương lặng lẽ đem rút bảo kiếm trong túi ra giắt ở ngang hông mình. Đó là Phá Vô Kiếm – một trong tám món thần khí trấn quốc!
Thấy thái độ hắn ta như vậy, Ngưu Hữu Đạo không nói gì thêm nữa, nắm tay Thương Thục Thanh bay ra khỏi bò cạp hoàng và rơi vào trên mặt cát.
"Đạo gia bảo trọng. Đi!" Viên Cương quát một tiếng, bò cạp hoàng dưới chân đổi phương hướng, lại chạy như điên.
Ngưu Hữu Đạo nhìn theo. Viên Cương không quay đầu lại.
Triệu Hùng Ca đi tới và hỏi: "Hắn ta đi nào vậy?"
Ngưu Hữu Đạo: "Quay về nhân gian, chặt đứt lối đi!"
Triệu Hùng Ca thoáng kinh sợ: “Vậy chẳng phải hắn ta không về được sao?"
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo hờ hững: “Đã bao nhiêu năm... Tùy hắn đi."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
...
Bò cạp hoàng chạy như điên ở trong sa mạc, Kim Tự Tháp cao vút dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt.
Bò cạp hoàng vọt tới dưới chân Kim Tự Tháp, Viên Cương mượn quán tính phóng người nhảy lên, rơi vào trên Kim Tự Tháp, điên cuồng leo lên như không muốn sống, lao tới đỉnh cao nhất mới luống cuống tay chân gạt sạch cát trên đài đá và nhảy người lên.
Vù! Phá Vô Kiếm được rút ra khỏi vỏ, hai tay hắn ta cầm kiếm, lưỡi kiếm treo ngược, muốn dùng sức xuyên vào vết lõm. Chợt Viên C,ương cứng đờ người, chậm chạp khó có thể ra tay, hơi thở hồng hộc.
Dường như khi leo lên những bậc thang đã tiêu hao hết tất cả sức lực của hắn ta vậy.
"A..." Cuối cùng hắn giận dữ gầm lên một tiếng, quỳ một chân trên mặt đất bảo kiếm cắm vào vết lõm trên đài đá.
Ầm ầm ầm, không trung mơ hồ truyền đến tiếng sấm, rất nhanh, trong u minh có mây cuồn cuộn xuất hiện.
Tiếng sấm chớp rền vang. Viên Cương quay đầu từ chỗ cao nhất nhảy xuống, rơi vào bậc thang thứ ba cách đỉnh.
Trong thiên địa gió nổi mây phun, thổi cho quần áo hắn ta bay phần phật, hắn nta hìn chằm chằm vào phương hướng khống chế bò cạp hoàng tới trước đó.
Dưới chân Kim Tự Tháp, con bò cạp hoàng kia đã sợ đến mức chui xuống đất rời đi.
Ầm! Một tiếng sấm sét lướt ngang qua không trung, đánh trúng chuôi kiếm của Phá Vô Kiếm.
Ầm ầm ầm sét đánh không ngừng, liên tiếp đánh trúng.
Sấm sét liên tiếp không ngừng nổ vang ở sau lưng Viên Cương, ánh chớp soi sáng bóng dáng của hắn ta như thiên thần đến trái đất, lại giống như tê dại, thờ ơ đứng ở bên cạnh sấm sét.
Mặt đất chấn động rung chuyển, Kim Tự Tháp lún xuống, bóng người phía trên giống như cưỡi một con quái thú viễn cổ chìm về phía mặt đất...
Trong sa mạc nào đó ở vực thứ năm cũng đang có gió nổi mây phun, mây đen từ trong u minh cuồn cuộn lao ra, tập trung lại.
Trên không trung có tiếng sấm chớp rền vang, mây đen khắp trời giống như đang hình thành một vòng xoáy.
Mọi người kinh ngạc, phần lớn không biết chuyện gì xảy ra.
Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu ngước nhìn và nói thầm: “Bắt đầu rồi."
Hắn quay đầu nhìn về phía Thương Thục Thanh, xem nàng có sợ hay không, ánh mắt vô tình liếc về phía cách đó không xa thấy Đường Nghi đang nhìn mình, thấy hắn nhìn qua, Đường Nghi lập tức quay đầu đi.
Ngưu Hữu Đạo thả tay của Thương Thục Thanh ra, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Đường Nghi.
Đạo Quân
Thương Thục Thanh xấu hổ liếc nhìn hắn nhưng cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt vào trong lòng bàn tay của hắn, cảm giác khá giống như một nghi thức vừa đặt tới liền thật sự trao chính mình cho hắn.
Ngưu Hữu Đạo cầm tay của nàng và thi pháp, hai người cùng bay ra khỏi vách núi, mang theo những cánh hoa rụng nhẹ nhàng lướt đi, cùng rơi vào trên phi cầm tọa kỵ.
Lúc gần rời đi, Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn quanh Thượng Thanh Tông, than thở: “Cần phải đi rồi."
Thương Thục Thanh hỏi: "Lại rời đi như vậy, không chào hỏi đám người Viên Phương sao?"
"Đã tới là được." Ngưu Hữu Đạo vung tay áo, phi cầm tọa kỵ chở hai người bay lên trời, bay về phía xa.
Rất đông Nha Tương cũng bay lên trời, đuổi theo.
"Đạo gia! Đạo gia..." Viên Phương ở trong núi bay ra, đứng ở đỉnh một ngọn núi và hò hét cũng không thể làm người ta quay đầu.
Y buồn bực gãi đầu trọc. Đạo gia tới cũng không chào hỏi, đi cũng không chào hỏi...
Vô Biên Sa Mạc, một đám người đang chờ đợi.
Người của sơn trang Mao Lư đã tới trước một bước, bao gồm cả đám người Chung Cốc Tử bị giam lỏng.
Triệu Hùng Ca cũng đến, dẫn theo người của Thượng Thanh Tông.
Viên Cương bảo bọn họ tiến vào vực thứ năm trước nhưng Triệu Hùng Ca không chịu, dẫn theo người Thượng Thanh Tông cũng chờ ở đây.
Trên mặt cát vẫn có rất nhiều bò cạp hoàng nằm nằm, thành thật yên tĩnh chờ đợi.
Viên Cương đeo Tam Hống Đao và một cái túi đứng ở trên cồn cát cao nhất gần đấy, vẫn nhìn về phía xa.
Quản Phương Nghi chợt chỉ tay cụt hô lên: “Tới rồi."
Ánh mắt mọi người đều nhìn lại, chỉ thấy một mảnh mây đen nặng nề đi tới, càng lúc càng gần, sau đó hạ xuống giống như trận gió xoáy vậy.
Ngưu Hữu Đạo nắm tay Thương Thục Thanh từ trên phi cầm tọa kỵ bay xuống, ánh mắt liếc nhìn mọi người hỏi: "Người đều đến đông đủ rồi chứ?"
Viên Cương: "Tất cả đều đầy đủ hết rồi."
Một nhóm người Thượng Thanh Tông đỏ mắt mong chờ nhìn Ngưu Hữu Đạo.
Chưởng môn Đường Dung Nhan Nhan không thay đổi, năm tháng hình như không có lưu lại dấu vết gì ở trên mặt nàng, ánh mắt nàng nhìn bàn tay của Ngưu Hữu Đạo cùng Thương Thục Thanh nắm chặt, lại nhìn gương mặt của Thương Thục Thanh.
Nghe nói, nghe nói sau khi vị quận chúa kia khôi phục lại hình dáng rất đẹp, nàng đã từng gặp được hình dáng của Thương Thục Thanh trước đây, hôm nay nhìn thấy quả nhiên rất đẹp.
Ngưu Hữu Đạo nhìn Thương Thục Thanh khẽ gật đầu và thả tay của nàng ra.
Thương Thục Thanh xoay người đối mặt với vô số Nha Tương, chợt lớn tiếng trầm bổng nói: "Đại tướng quân ở đây, các tướng sĩ nghe lệnh, thiên hạ thái bình, tháo giáp trở về!"
Những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, rất nhiều Nha Tương nổ tung ra thành sương mù, hóa thành từng hình người, đại quân đứng ở trên mặt cát.
Lấy thủ lĩnh Nha Tương dẫn đầu, tất cả đều quỳ một chân trên mặt đất, hướng về phía Thương Thục Thanh và phát ra tiếng o o.
Người khác nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng Thương Thục Thanh lại dần dần xúc động, cắn môi rơi lệ.
Chợt thủ lĩnh Nha Tương đứng dậy, cả người giống như sương mù nhanh chóng tiêu tan, cuối cùng biến mất không thấy bóng dáng, chỉ còn lại bội kiếm và bộ giáp rơi vào trên cồn cát.
Cả đại quân phía sau cũng hóa thành sương mù, bay lên trời cao và rời đi, dần dần biến mất ở trong U Minh, binh khí và chiến giáp rơi đầy đất.
Một mặt Vương Kỳ với chữ "Thương" bị gió thổi bay về phía xa.
Cục diện này đồ sộ và chấn động lòng người, khiến tất cả mọi người lặng im, phần lớn không biết có chuyện gì xảy ra.
Ngưu Hữu Đạo lại dắt tay Thương Thục Thanh, quay đầu nhìn Viên Cương nói: "Lên đường đi."
Viên Cương quay đầu quát: "Xuất phát!"
Một đám người đều rơi vào phía sau rất nhiều bò cạp hoàng, theo một tiếng gào của Viên Cương, đàn bò cạp hoàng chạy như điên ở trong sa mạc, cuối cùng chợt chui xuống dưới lớp cát...
Sau khi từ trong cát chui ra, nhìn như bọn họ còn đang ở trong sa mạc, nhưng ánh mặt trời trên không trung đã chứng minh bọn họ đi tới một thế giới khác.
Người lần đầu tới ngắm nhìn chung quanh.
"Ôi..." trong tiếng gào thét của Viên Cương, đàn bò cạp hoàng lại nhanh chóng lao về cùng một hướng.
Trên đường bọn họ nhanh như tên bắn, đội ngũ đi tới nơi Kim Tự Tháp trước kia, nhưng nơi đây đã không còn Kim Tự Tháp nữa.
Viên Cương căn cứ ốc đảo phía xa để phân biệt rõ phương hướng vị trí, quát cho tất cả bò cạp hoàng ngừng lại. Lúc đó phần lớn bò cạp hoàng trốn vào trong lòng đất, khiến tất cả mọi người rơi xuống đất.
Chỉ có một con dưới chân Viên Cương, cũng là con đám người Ngưu Hữu Đạo đang ngồi vẫn dừng lại không đi.
Mọi người nhìn xung quanh, phần lớn không biết dừng lại đây làm gì. Viên Cương lại xoay người nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, lặng lẽ cởi túi trên người xuống, đưa cho Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo nhận túi trong tay hỏi: "Ta và ngươi là huynh đệ nhiều năm, ngươi thật sự không suy nghĩ thêm à? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy!"
Viên Cương lặng lẽ đem rút bảo kiếm trong túi ra giắt ở ngang hông mình. Đó là Phá Vô Kiếm – một trong tám món thần khí trấn quốc!
Thấy thái độ hắn ta như vậy, Ngưu Hữu Đạo không nói gì thêm nữa, nắm tay Thương Thục Thanh bay ra khỏi bò cạp hoàng và rơi vào trên mặt cát.
"Đạo gia bảo trọng. Đi!" Viên Cương quát một tiếng, bò cạp hoàng dưới chân đổi phương hướng, lại chạy như điên.
Ngưu Hữu Đạo nhìn theo. Viên Cương không quay đầu lại.
Triệu Hùng Ca đi tới và hỏi: "Hắn ta đi nào vậy?"
Ngưu Hữu Đạo: "Quay về nhân gian, chặt đứt lối đi!"
Triệu Hùng Ca thoáng kinh sợ: “Vậy chẳng phải hắn ta không về được sao?"
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo hờ hững: “Đã bao nhiêu năm... Tùy hắn đi."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
...
Bò cạp hoàng chạy như điên ở trong sa mạc, Kim Tự Tháp cao vút dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt.
Bò cạp hoàng vọt tới dưới chân Kim Tự Tháp, Viên Cương mượn quán tính phóng người nhảy lên, rơi vào trên Kim Tự Tháp, điên cuồng leo lên như không muốn sống, lao tới đỉnh cao nhất mới luống cuống tay chân gạt sạch cát trên đài đá và nhảy người lên.
Vù! Phá Vô Kiếm được rút ra khỏi vỏ, hai tay hắn ta cầm kiếm, lưỡi kiếm treo ngược, muốn dùng sức xuyên vào vết lõm. Chợt Viên C,ương cứng đờ người, chậm chạp khó có thể ra tay, hơi thở hồng hộc.
Dường như khi leo lên những bậc thang đã tiêu hao hết tất cả sức lực của hắn ta vậy.
"A..." Cuối cùng hắn giận dữ gầm lên một tiếng, quỳ một chân trên mặt đất bảo kiếm cắm vào vết lõm trên đài đá.
Ầm ầm ầm, không trung mơ hồ truyền đến tiếng sấm, rất nhanh, trong u minh có mây cuồn cuộn xuất hiện.
Tiếng sấm chớp rền vang. Viên Cương quay đầu từ chỗ cao nhất nhảy xuống, rơi vào bậc thang thứ ba cách đỉnh.
Trong thiên địa gió nổi mây phun, thổi cho quần áo hắn ta bay phần phật, hắn nta hìn chằm chằm vào phương hướng khống chế bò cạp hoàng tới trước đó.
Dưới chân Kim Tự Tháp, con bò cạp hoàng kia đã sợ đến mức chui xuống đất rời đi.
Ầm! Một tiếng sấm sét lướt ngang qua không trung, đánh trúng chuôi kiếm của Phá Vô Kiếm.
Ầm ầm ầm sét đánh không ngừng, liên tiếp đánh trúng.
Sấm sét liên tiếp không ngừng nổ vang ở sau lưng Viên Cương, ánh chớp soi sáng bóng dáng của hắn ta như thiên thần đến trái đất, lại giống như tê dại, thờ ơ đứng ở bên cạnh sấm sét.
Mặt đất chấn động rung chuyển, Kim Tự Tháp lún xuống, bóng người phía trên giống như cưỡi một con quái thú viễn cổ chìm về phía mặt đất...
Trong sa mạc nào đó ở vực thứ năm cũng đang có gió nổi mây phun, mây đen từ trong u minh cuồn cuộn lao ra, tập trung lại.
Trên không trung có tiếng sấm chớp rền vang, mây đen khắp trời giống như đang hình thành một vòng xoáy.
Mọi người kinh ngạc, phần lớn không biết chuyện gì xảy ra.
Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu ngước nhìn và nói thầm: “Bắt đầu rồi."
Hắn quay đầu nhìn về phía Thương Thục Thanh, xem nàng có sợ hay không, ánh mắt vô tình liếc về phía cách đó không xa thấy Đường Nghi đang nhìn mình, thấy hắn nhìn qua, Đường Nghi lập tức quay đầu đi.
Ngưu Hữu Đạo thả tay của Thương Thục Thanh ra, không nhanh không chậm đi đến trước mặt Đường Nghi.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 2346: Ta có quốc sĩ, thiên hạ vô song! (2)
10.0/10 từ 48 lượt.