Đạo Quân
Chương 233: Kẻ Kiêu Căng (2)
107@-Thanh niên đón hướng gió trong núi đưa mũi hít hít, hỏi xung quanh: “Mùi thơm gì vậy?”
Cả đám đều khịt khịt mũi, không nói hai lời, hai tu sĩ rời khỏi lưng ngựa lập tức bắn lên trên cao, theo hướng gió bay thẳng vào rừng núi.
Giữa hai núi, dòng suối róc rách, bọn Ngưu Hữu Đạo đang tạm nghỉ ở đây.
Hắc Mẫu Đơn đang nấu một nồi thịt kho tàu, mùi thơm mê người, Ngưu Hữu Đạo ngồi một bên rất bất đắc dĩ. Ngay cả thịt kho tàu ăn nhiều ngày như vậy mà đám này cũng không ngán sao?
Hai bóng người vút không lao đến, mấy người bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai hán tử trung niên lách mình đáp xuống đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
Bọn Ngưu Hữu Đạo chậm rãi đứng dậy, mắt đều lộ tia cảnh giác, từ khoảng cách hai người đối phương bay đến có thể thấy tu vi ít nhất cũng là Kim Đan kỳ.
Hai người đến có thể là tu sĩ Kim Đan kỳ, là địch hay bạn còn chưa biết, mấy người hơi nghi ngờ không biết có phải Yến quốc phái tới hay không.
Ánh mắt hai hán tử trung niên sau đó đều nhìn chằm chằm vào cái nồi đang đậy kín nắp trên lửa, một người chắp tay: “Không biết trong nồi là thứ gì, có thể mở mang kiến thức không?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay. “Xin cứ tự nhiên!”
Lúc này người kia đi đến bên cạnh nồi, đưa tay mở nắp ra, trong nồi là thịt kho tàu đang sôi ùng ục, mùi thơm mê người xộc vào mũi, hắn ta không khỏi hít sâu một hơi. Một người khác đi tới, hít hà, khen: “Đồ tốt, đây là vật gì? Không biết chế tác như thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh thong dong, đi đến bên cạnh hai người, mỉm cười nói: “Chúng ta hình như vốn không quen biết.”
Hai người nhìn nhau, không có gì, đậy nắp lại, cùng nhau thả người vút không lao đi, đi thì đi đi.
Lần này mấy người nhìn rõ, thật sự là tu sĩ cảnh giới Kim Đan!
Đám Hắc Mẫu Đơn nhẹ nhàng thở phào, đi thì tốt, nếu thật sự gây chuyện thì phiền phức rồi.
Ai ngờ chẳng được bao lâu, tiếng vó ngựa lộn xộn truyền đến, chim chóc trong núi kinh sợ bay đi, một đám bóng người thấp thoáng xuất hiện, nam tử áo trắng áo khoác đen tuấn nhã dưới sự hộ vệ của đám đông hiện thân trong rừng, không nhanh không chậm đi dọc đến khe suối.
Đám Ngưu Hữu Đạo tim đập mạnh, thấy tên tu sĩ Kim Đan trước đó rời đi trong đám đông, hóa ra còn không chỉ hai người, là một đám người.
Nhìn trang phục của vài người rõ ràng là nhân mã quan binh.
Đám Hắc Mẫu Đơn hơi hối hận, có vẻ bị mùi thơm đồ ăn dẫn tới, sớm biết đã không làm vậy rồi.
Cả đám tiến tới gần, nam tử tuấn nhã phất tay vén áo choàng lên, xoay người nhảy xuống ngựa, dưới sự hộ vệ của hai bên tiến lên chắp tay nói: “Nghe nói có đồ tốt, mạo muội đến đây quấy rầy, muốn mở mang kiến thức, mong các vị đừng trách.”
Đi thẳng đến chào hỏi Ngưu Hữu Đạo, từ tình hình bảo vệ của đám Hắc Mẫu Đơn có thể nhận ra Ngưu Hữu Đạo là người cầm đầu đám này.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay đáp lễ: “Cũng không phải đồ tốt gì, không biết tôn giá là cao nhân phương nào?”
Nam tử tuấn nhã: “Thiệu Bình Ba Bắc Châu.”
Ngưu Hữu Đạo hơi sững ra, Bắc Châu lại là họ Thiệu, lại nhìn thế trận của người ta, không khỏi hỏi: “Không biết thứ sử Bắc Châu là người nào của tôn giá?”
Thiệu Bình Ba cười nói: Chính là gia phụ! Nhìn các hạ bất phàm, không biết là cao nhân phương nào?”
Lời này cũng không tính được quá khen, bề ngoài khí chất tạm thời không đề cập tới, nhìn tuổi tác đám Hắc Mẫu Đơn rõ ràng lớn hơn Ngưu Hữu Đạo nhưng lại để Ngưu Hữu Đạo cầm đầu chỉ dựa vào điểm này đã không hề tầm thường rồi.
Ngưu Hữu Đạo im lặng, vậy mà lại gặp được nhi tử của Thiệu Đăng Vân, khoát tay nói: “Ta cũng không phải cao nhân gì, chỉ là chân chạy việc cho người ta thôi, tại hạ Trương Tam, mới từ chỗ Gia Cát đại nhân Triệu quốc đi sứ về, phụng mệnh trở về kinh thành làm ít chuyện.”
Đây chẳng qua chỉ là nói mò nhưng đám Hắc Mẫu Đơn cũng chẳng hề thấy lạ, đối phương tốt xấu khó phân, cứ lưu lại một lớp bảo vệ vẫn hơn.
“À! Hóa ra là người của Gia Cát đại nhân.” Thiệu Bình Ba khẽ gật đầu, ngửi ngửi mùi thơm, ánh mắt rơi lên cái nồi đậy kín nắp: “Nghe nói Trương huynh nấu đồ ngon, không biết có thể cho Thiệu mỗ hưởng chút lộc không?”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Được, Thiệu đại nhân mở miệng, ta sao dám không nghe, có điều hỏa hầu còn thiếu một chút, phiền người chờ một lát.”
“Đó là tất nhiên.” Thiệu Bình Ba gật đầu, người phía sau hắn ta lập tức xuống ngựa hết, hắn ta lại hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Không biết Gia Cát đại nhân phân phó Trương huynh đi làm việc gì?”
Ngưu Hữu Đạo nghe thấy đối phương muốn thăm dò thân phận của mình liền đáp: “Cũng không có gì, trước đó vài ngày Gia Cát đại nhân nhận được chút tin tức từ kinh thành truyền về, trong nước đang chấn chỉnh lại dịch trạm khắp nơi bây giờ kinh thành muốn xác định rõ tình hình một chút, trong thư không thể nói rõ ràng nên bảo ta trở về bàn giao một chuyến.”
Thiệu Bình Ba sửng ra. “Chuyện dịch trạm là Gia Cát đại nhân dò được tin từ Triệu quốc?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Có vấn đề gì sao? Hẳn là Thiệu đại nhân có tin tức khác?”
Thiệu Bình Ba khoát tay không hỏi thêm về chuyện này nữa nhìn Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh thong dong đối mặt với hắn ta, chuyện chính sự cũng nói rõ ràng nên đại khái đã tin thân phận, bất quá lại hỏi: “Trương huynh cũng là tu sĩ sao? Không biết xuất thân môn phái gì?”
Ngưu Hữu Đạo vốn muốn làm một thân phận đại môn phái Hàn quốc nhưng lại không rõ Thiệu gia có quan hệ thế nào ở đây nên không dám nói linh tinh, cười nói: “Tán tu không môn không phái thôi.”
Thiệu Bình Ba a một tiếng không nói thêm gì, cũng không biết có tin hay không.
Thịt trong nồi đã chín, sau khi Hắc Mẫu Đơn múc vào tô thì đặt lên một tảng đá lớn, Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời.
Nhưng lập tức có người bước lên rắc chút bột trắng nghiệm độc, xác định không có vấn đề mới khẽ gật đầu với Thiệu Bình Ba.
Trong võ sĩ tùy hành có người cầm một đôi đũa vàng đến cho Thiệu Bình Ba.
Ngưu Hữu Đạo liếc mắt, them cách ăn mặc của Thiệu Bình Ba liền phát hiện đây là một người rất chú trọng thể diện.
Thiệu Bình Ba không khách khí, gắp một miếng thịt trong tô lênquan sát một chút, chậm rãi đặt vào trong miệng nhai nuốt, dần dần nhắm mắt lại, sau khi nuốt xuống liền lắc đầu sợ hãi than: “Béo mà không ngấy, mùi vị rất ngon!”
Đưa đũa lại cho người phía sau, chỉ nếm một miếng, có điều lại ra hiệu cho những người khác: “Tất cả mọi người đến nếm thử đi, hương vị thực sự đặc biệt, ăn rất ngon!”
Cũng không hỏi chủ nhân có đồng ý hay không, làm như đồ nhà hắn ta vậy.
Mấy thủ hạ của hắn ta cũng lần lượt tới, ngươi nếm một hai miếng, hắn ta nếm một hai miếng, hơn ba mươi người giày vò, rất nhanh chóng ăn sạch sẽ tô thịt.
Thiệu Bình Ba ở bên lạnh nhạt liếc mắt nhìn đám Ngưu Hữu Đạo thấy bọn họ không dám có ý kiến thì trong lòng đã hiểu rõ vài chuyện.
Cả đám người đều được ăn đồ ngon rồi, Thiệu Bình Ba liền nhìn về phía Hắc Mẫu Đơn: “Vị đại tỷ này đúng là rất có tay nghề!
Hắc Mẫu Đơn vội vàng khiêm tốn: “Thiệu đại nhân quá khen, tay nghề giỏi là Trương gia, chúng ta chỉ vừa học ngài ấy, vẫn chưa giỏi.”
“A!” Thiệu Bình Ba chậm rãi nhìn Ngưu Hữu Đạo: “Trương huynh, cùng ta đi Bắc Châu một chuyến được không?”
Ngưu Hữu Đạo khó hiểu nhìn hắn ta.
Thiệu Bình Ba giải thích nói: “Ta muốn mở tiệc chiêu đãi một vị khách nhân, muốn mượn trù nghệ của Trương huynh một chút.”
Tình hình gì vậy? Bảo ta chạy tới Bắc Châu làm đầu bếp cho ngươi? Ngưu Hữu Đạo mặt không chút thay đổi nói: “Công vụ mang theo, sợ là phải khiến Thiệu đại nhân thất vọng.”
Thiệu Bình Ba: “Yên tâm, không chậm trễ bao lâu đâu, không cần vào Bắc Châu, cùng lắm chỉ tốn một ngày, lần này đi kinh thành, đường dài từ từ, cũng không quan trọng một ngày này, nếu triều đình hoặc là Gia Cát đại nhân truy cứu, cứ việc đổ lên đầu ta,, ta chịu trách nhiệm là được.”
“Thiệu đại nhân nếu như thực sự cần, thủ nghệ của nàng không tệ, để nàng cùng người đi một chuyến có được không?” Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ Hắc Mẫu Đơn, không phải hắn ghét bỏ làm đầu bếp mà vì hắn không muốn đi Bắc Châu, càng không muốn đi cùng Thiệu Bình Ba.
Nếu không phải đối phương thế lớn, chỉ với thái độ kiêu căng của đối phương, ngay cả Hắc Mẫu Đơn hắn cũng chẳng muốn cho.
Đạo Quân
Cả đám đều khịt khịt mũi, không nói hai lời, hai tu sĩ rời khỏi lưng ngựa lập tức bắn lên trên cao, theo hướng gió bay thẳng vào rừng núi.
Giữa hai núi, dòng suối róc rách, bọn Ngưu Hữu Đạo đang tạm nghỉ ở đây.
Hắc Mẫu Đơn đang nấu một nồi thịt kho tàu, mùi thơm mê người, Ngưu Hữu Đạo ngồi một bên rất bất đắc dĩ. Ngay cả thịt kho tàu ăn nhiều ngày như vậy mà đám này cũng không ngán sao?
Hai bóng người vút không lao đến, mấy người bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai hán tử trung niên lách mình đáp xuống đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn họ.
Bọn Ngưu Hữu Đạo chậm rãi đứng dậy, mắt đều lộ tia cảnh giác, từ khoảng cách hai người đối phương bay đến có thể thấy tu vi ít nhất cũng là Kim Đan kỳ.
Hai người đến có thể là tu sĩ Kim Đan kỳ, là địch hay bạn còn chưa biết, mấy người hơi nghi ngờ không biết có phải Yến quốc phái tới hay không.
Ánh mắt hai hán tử trung niên sau đó đều nhìn chằm chằm vào cái nồi đang đậy kín nắp trên lửa, một người chắp tay: “Không biết trong nồi là thứ gì, có thể mở mang kiến thức không?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay. “Xin cứ tự nhiên!”
Lúc này người kia đi đến bên cạnh nồi, đưa tay mở nắp ra, trong nồi là thịt kho tàu đang sôi ùng ục, mùi thơm mê người xộc vào mũi, hắn ta không khỏi hít sâu một hơi. Một người khác đi tới, hít hà, khen: “Đồ tốt, đây là vật gì? Không biết chế tác như thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh thong dong, đi đến bên cạnh hai người, mỉm cười nói: “Chúng ta hình như vốn không quen biết.”
Hai người nhìn nhau, không có gì, đậy nắp lại, cùng nhau thả người vút không lao đi, đi thì đi đi.
Lần này mấy người nhìn rõ, thật sự là tu sĩ cảnh giới Kim Đan!
Đám Hắc Mẫu Đơn nhẹ nhàng thở phào, đi thì tốt, nếu thật sự gây chuyện thì phiền phức rồi.
Ai ngờ chẳng được bao lâu, tiếng vó ngựa lộn xộn truyền đến, chim chóc trong núi kinh sợ bay đi, một đám bóng người thấp thoáng xuất hiện, nam tử áo trắng áo khoác đen tuấn nhã dưới sự hộ vệ của đám đông hiện thân trong rừng, không nhanh không chậm đi dọc đến khe suối.
Đám Ngưu Hữu Đạo tim đập mạnh, thấy tên tu sĩ Kim Đan trước đó rời đi trong đám đông, hóa ra còn không chỉ hai người, là một đám người.
Nhìn trang phục của vài người rõ ràng là nhân mã quan binh.
Đám Hắc Mẫu Đơn hơi hối hận, có vẻ bị mùi thơm đồ ăn dẫn tới, sớm biết đã không làm vậy rồi.
Cả đám tiến tới gần, nam tử tuấn nhã phất tay vén áo choàng lên, xoay người nhảy xuống ngựa, dưới sự hộ vệ của hai bên tiến lên chắp tay nói: “Nghe nói có đồ tốt, mạo muội đến đây quấy rầy, muốn mở mang kiến thức, mong các vị đừng trách.”
Đi thẳng đến chào hỏi Ngưu Hữu Đạo, từ tình hình bảo vệ của đám Hắc Mẫu Đơn có thể nhận ra Ngưu Hữu Đạo là người cầm đầu đám này.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay đáp lễ: “Cũng không phải đồ tốt gì, không biết tôn giá là cao nhân phương nào?”
Nam tử tuấn nhã: “Thiệu Bình Ba Bắc Châu.”
Ngưu Hữu Đạo hơi sững ra, Bắc Châu lại là họ Thiệu, lại nhìn thế trận của người ta, không khỏi hỏi: “Không biết thứ sử Bắc Châu là người nào của tôn giá?”
Thiệu Bình Ba cười nói: Chính là gia phụ! Nhìn các hạ bất phàm, không biết là cao nhân phương nào?”
Lời này cũng không tính được quá khen, bề ngoài khí chất tạm thời không đề cập tới, nhìn tuổi tác đám Hắc Mẫu Đơn rõ ràng lớn hơn Ngưu Hữu Đạo nhưng lại để Ngưu Hữu Đạo cầm đầu chỉ dựa vào điểm này đã không hề tầm thường rồi.
Ngưu Hữu Đạo im lặng, vậy mà lại gặp được nhi tử của Thiệu Đăng Vân, khoát tay nói: “Ta cũng không phải cao nhân gì, chỉ là chân chạy việc cho người ta thôi, tại hạ Trương Tam, mới từ chỗ Gia Cát đại nhân Triệu quốc đi sứ về, phụng mệnh trở về kinh thành làm ít chuyện.”
Đây chẳng qua chỉ là nói mò nhưng đám Hắc Mẫu Đơn cũng chẳng hề thấy lạ, đối phương tốt xấu khó phân, cứ lưu lại một lớp bảo vệ vẫn hơn.
“À! Hóa ra là người của Gia Cát đại nhân.” Thiệu Bình Ba khẽ gật đầu, ngửi ngửi mùi thơm, ánh mắt rơi lên cái nồi đậy kín nắp: “Nghe nói Trương huynh nấu đồ ngon, không biết có thể cho Thiệu mỗ hưởng chút lộc không?”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Được, Thiệu đại nhân mở miệng, ta sao dám không nghe, có điều hỏa hầu còn thiếu một chút, phiền người chờ một lát.”
“Đó là tất nhiên.” Thiệu Bình Ba gật đầu, người phía sau hắn ta lập tức xuống ngựa hết, hắn ta lại hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Không biết Gia Cát đại nhân phân phó Trương huynh đi làm việc gì?”
Ngưu Hữu Đạo nghe thấy đối phương muốn thăm dò thân phận của mình liền đáp: “Cũng không có gì, trước đó vài ngày Gia Cát đại nhân nhận được chút tin tức từ kinh thành truyền về, trong nước đang chấn chỉnh lại dịch trạm khắp nơi bây giờ kinh thành muốn xác định rõ tình hình một chút, trong thư không thể nói rõ ràng nên bảo ta trở về bàn giao một chuyến.”
Thiệu Bình Ba sửng ra. “Chuyện dịch trạm là Gia Cát đại nhân dò được tin từ Triệu quốc?”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Có vấn đề gì sao? Hẳn là Thiệu đại nhân có tin tức khác?”
Thiệu Bình Ba khoát tay không hỏi thêm về chuyện này nữa nhìn Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh thong dong đối mặt với hắn ta, chuyện chính sự cũng nói rõ ràng nên đại khái đã tin thân phận, bất quá lại hỏi: “Trương huynh cũng là tu sĩ sao? Không biết xuất thân môn phái gì?”
Ngưu Hữu Đạo vốn muốn làm một thân phận đại môn phái Hàn quốc nhưng lại không rõ Thiệu gia có quan hệ thế nào ở đây nên không dám nói linh tinh, cười nói: “Tán tu không môn không phái thôi.”
Thiệu Bình Ba a một tiếng không nói thêm gì, cũng không biết có tin hay không.
Thịt trong nồi đã chín, sau khi Hắc Mẫu Đơn múc vào tô thì đặt lên một tảng đá lớn, Ngưu Hữu Đạo đưa tay mời.
Nhưng lập tức có người bước lên rắc chút bột trắng nghiệm độc, xác định không có vấn đề mới khẽ gật đầu với Thiệu Bình Ba.
Trong võ sĩ tùy hành có người cầm một đôi đũa vàng đến cho Thiệu Bình Ba.
Ngưu Hữu Đạo liếc mắt, them cách ăn mặc của Thiệu Bình Ba liền phát hiện đây là một người rất chú trọng thể diện.
Thiệu Bình Ba không khách khí, gắp một miếng thịt trong tô lênquan sát một chút, chậm rãi đặt vào trong miệng nhai nuốt, dần dần nhắm mắt lại, sau khi nuốt xuống liền lắc đầu sợ hãi than: “Béo mà không ngấy, mùi vị rất ngon!”
Đưa đũa lại cho người phía sau, chỉ nếm một miếng, có điều lại ra hiệu cho những người khác: “Tất cả mọi người đến nếm thử đi, hương vị thực sự đặc biệt, ăn rất ngon!”
Cũng không hỏi chủ nhân có đồng ý hay không, làm như đồ nhà hắn ta vậy.
Mấy thủ hạ của hắn ta cũng lần lượt tới, ngươi nếm một hai miếng, hắn ta nếm một hai miếng, hơn ba mươi người giày vò, rất nhanh chóng ăn sạch sẽ tô thịt.
Thiệu Bình Ba ở bên lạnh nhạt liếc mắt nhìn đám Ngưu Hữu Đạo thấy bọn họ không dám có ý kiến thì trong lòng đã hiểu rõ vài chuyện.
Cả đám người đều được ăn đồ ngon rồi, Thiệu Bình Ba liền nhìn về phía Hắc Mẫu Đơn: “Vị đại tỷ này đúng là rất có tay nghề!
Hắc Mẫu Đơn vội vàng khiêm tốn: “Thiệu đại nhân quá khen, tay nghề giỏi là Trương gia, chúng ta chỉ vừa học ngài ấy, vẫn chưa giỏi.”
“A!” Thiệu Bình Ba chậm rãi nhìn Ngưu Hữu Đạo: “Trương huynh, cùng ta đi Bắc Châu một chuyến được không?”
Ngưu Hữu Đạo khó hiểu nhìn hắn ta.
Thiệu Bình Ba giải thích nói: “Ta muốn mở tiệc chiêu đãi một vị khách nhân, muốn mượn trù nghệ của Trương huynh một chút.”
Tình hình gì vậy? Bảo ta chạy tới Bắc Châu làm đầu bếp cho ngươi? Ngưu Hữu Đạo mặt không chút thay đổi nói: “Công vụ mang theo, sợ là phải khiến Thiệu đại nhân thất vọng.”
Thiệu Bình Ba: “Yên tâm, không chậm trễ bao lâu đâu, không cần vào Bắc Châu, cùng lắm chỉ tốn một ngày, lần này đi kinh thành, đường dài từ từ, cũng không quan trọng một ngày này, nếu triều đình hoặc là Gia Cát đại nhân truy cứu, cứ việc đổ lên đầu ta,, ta chịu trách nhiệm là được.”
“Thiệu đại nhân nếu như thực sự cần, thủ nghệ của nàng không tệ, để nàng cùng người đi một chuyến có được không?” Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ Hắc Mẫu Đơn, không phải hắn ghét bỏ làm đầu bếp mà vì hắn không muốn đi Bắc Châu, càng không muốn đi cùng Thiệu Bình Ba.
Nếu không phải đối phương thế lớn, chỉ với thái độ kiêu căng của đối phương, ngay cả Hắc Mẫu Đơn hắn cũng chẳng muốn cho.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 233: Kẻ Kiêu Căng (2)
10.0/10 từ 48 lượt.