Đạo Quân
Chương 2292: Mở ra phong ấn (2)
97@-Binh khí cắm như rừng. Bọn họ đi qua con đường mòn tới không gian rộng rãi trong lòng đất, cũng chính là gần hố lửa kia. Ngưu Hữu Đạo dừng bước, xoay người nhìn chằm chằm vào Thương Thục Thanh trước mặt.
Thương Thục Thanh bị hắn nhìn thẳng như vậy thì có chút ngượng ngùng.
Ngưu Hữu Đạo: "Quận chúa, thời gian không chờ đợi ta, chúng ta trực tiếp bắt đầu mở ra phong ấn mười vạn Nha Tương này đi."
Thương Thục Thanh cắn môi, đột nhiên hỏi: "Đạo gia, Thanh nhi có thể hỏi ngài một vấn đề trước không?"
Ngưu Hữu Đạo: "Quận chúa cứ hỏi."
Thương Thục Thanh nhìn xung quanh: “Thanh nhi không rõ, trên Thanh nhi có ba huynh trưởng, tại sao phụ vương muốn giao mười vạn Nha Tương này cho Thanh nhi. Đạo gia ngài biết không?"
Ngưu Hữu Đạo: "Quận chú xem thứ trên mặt mình thì chắc hẳn đã hiểu rõ, ba huynh trưởng của quận chúa đã lớn, trên thân đột ngột xuất hiện thứ gì cũng dễ dàng làm cho người khác nghi ngờ. Quận chúa lại khác, nàng mới ra sinh còn chưa có người nào nhìn thấy."
Hắn dứt lời lại không nhịn được quay đầu lặng lẽ liếc nhìn Triệu Hùng Ca.
Hai người đã xem qua Ma Điển, có một số việc đại khái có thể đoán được nguyên nhân và chân tướng sự thật nhưng không đành lòng nói cho cô gái này biết, không muốn để cho nàng biết phụ thân mình tự nhiên có lòng dạ độc ác như vậy đối với mình. Giống như trước đây Triệu Hùng Ca không muốn nói cho Ngưu Hữu Đạo biết thần côn Đông Quách Hạo Nhiên làm bậy, hết lần này tới lần khác còn bịa chuyện để che giấu.
Nói gì Thương Thục Thanh vừa sinh ra đã khóc không ngừng, chỉ dựa vào những chuyện Đông Quách Hạo Nhiên đã làm, nàng có thể không khóc được sao? Không khóc chết đã là may rồi.
Một con Nha Tương tương đương với đâm một kim. Mười vạn Nha Tương thì phải đâm trên mặt Thương Thục Thanh bao nhiêu kim chứ? Chỉ sợ thi pháp khống chế cũng chỉ có thể khống chế được một lúc, chỉ cần tỉnh lại, bị đau như vậy mà không khóc mới là lạ.
Đương nhiên, có tu sĩ thi pháp giúp đỡ sẽ không đến mức tổn thương tới tính mạng của Thương Thục Thanh.
Còn nói gì trước khổ sau sướng. Lẽ nào cái gọi là trước khổ sau sướng chính là chịu tội để đổi lấy nắm mười vạn Nha Tương trong tay sao?
Thương Thục Thanh nghe xong khẽ gật đầu và im lặng một lát. Nàng là một cô gái thông minh, chẳng qua cảm thấy mình không có tư cách tùy hứng, cho nên vẫn không để lộ tâm tư mẫn cảm ra ngoài mà thôi. Lúc này hình như nàng đã đoán được điều gì nên lại hỏi: "Đạo gia, nghe nói khi Thanh nhi mới sinh ra đã khóc không ngừng, có phải liên quan tới chuyện chế luyện những Nha Tương này không?"
"À..." Ngưu Hữu Đạo không biết nên nói như thế nào, sợ nói ra sẽ chọc cho nàng oán hận nên chỉ có thể lừa gạt nói: "Cái này thì ta không biết, dù sao ta cũng không ở hiện trường nên không thấy qua."
Có đôi khi lảng tránh cũng là một loại đáp án. Thương Thục Thanh cảm giác được vấn đề của mình làm cho hắn khó xử nên vội nói: "Không sao, Thanh nhi chỉ hỏi qua thôi. Khi đó Thanh nhi còn nhỏ nên không biết thế nào là đau khổ, không tính là bị khổ."
Nàng nói câu này làm Ngưu Hữu Đạo và Triệu Hùng Ca âm thầm xấu hổ.
Thương Thục Thanh hít một hơi thật sâu và ngẩng đầu, lấy dũng khí, ánh mắt kiên quyết: “Đạo gia, bắt đầu đi, Thanh nhi cần phải làm như thế nào?"
"Được!" Ngưu Hữu Đạo gật đầu, tuy nhiên vẫn nhắc nhở trước: "Quận chúa, khi mở ra phong ấn sẽ tiêu hao một ít tinh khí thần của nàng, đợi lát nữa có thể sẽ làm cho nàng cảm thấy không thoải mái nhưng không có vấn đề gì lớn, chỉ là tổn hao một ít tinh khí thần của nàng thôi."
Thương Thục Thanh ưỡn ngực lên, mỉm cười cổ vũ hắn: “Đạo gia, không có chuyện gì. Thanh nhi cũng là người từng trải qua chiến trường, không phải là nữ tử yếu đuối nên có thể chịu được."
Vì câu nói này, Ngưu Hữu Đạo ngược lại nhớ tới một câu chuyện cũ. Khi đó nhóm Thương Triều Tông mới thoát thân khỏi kinh thành không lâu, trên đường lại gặp phải một đám người chặn giết. Vì tìm một con đường sống, Thương Triều Tông tự mình cầm đao ra trận. Nàng vác quân kỳ đi theo, bị người ở phía sau lưng chém một đao cũng thật sự nhịn xuống không kêu tiếng nào, cắn răng theo đội xung phong liều chết kiên trì tới giờ phút cuối cùng mới ngã xuống, thật sự là một người có thể chịu được đau khổ.
"Được!" Ngưu Hữu Đạo lại gật đầu cười, tiện tay lấy từ trong đai lưng ra ba cây ngân châm và đột nhiên ra tay nhanh chóng.
Thương Thục Thanh chỉ cảm thấy hoa mắt, trên mặt dường như bị mười con muỗi đốt một chút nhưng không có quá nhiều cảm giác.
Ngưu Hữu Đạo đã thu kim, cười nói: "Được."
Vậy thì được rồi sao? Thương Thục Thanh muốn giơ tay lên sờ mặt lại bị Ngưu Hữu Đạo lắc đầu ngăn cản: “Không nên sờ, chờ một lát dã."
Thương Thục Thanh không tự mình xem được nhưng những người khác lại nhìn thấy trên mặt nàng đã xuất hiện hơn mười giọt máu.
Nếu Ngưu Hữu Đạo nói chờ, vậy Thương Thục Thanh không thể làm gì khác hơn là khoanh tay chờ. Tuy nhiên nàng có thể cảm nhận được trên mặt mình nóng lên, có chút sưng ra như có thứ gì đó muốn phát tiết, muốn thẩm thấu ra vậy.
Thật sự có gì đó thẩm thấu ra, từng thứ gì đó đen đen, rất nhỏ đang từ trong lỗ kim trên mặt nàng bay ra, càng lúc càng nhiều.
Người có pháp nhãn có thể nhìn thấy được rất rõ ràng, những điểm đen bay ra này đang bay về phía từng con Nha Tương.
Sau khi điểm đen bay đi và rơi vào trên đầu từng con Nha Tương, từ trong long chim Thiên Linh thẩm thấu vào trong, hình như theo âm khí hấp thu tiến vào trong cơ thể.
Nha Tương hút vào điểm đen giống như bị điện giật mà run rẩy kịch liệt một cái, từng con phát lên một khí thế, hoặc nói là một trận gió thổi, cuốn về phía Thương Thục Thanh.
Điểm đen bay ra càng nhiều, gió thổi tới cũng càng mạnh.
Dần dần, Thương Thục Thanh cuối cùng lại bị trận gió kia cuốn lên.
Vân Cơ lôi kéo, bảo vệ nàng kinh ngạc thi pháp ngăn chặn giúp, đồng thời vội hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo nghiêm trọng: “Ngươi thả nàng ra."
Vân Cơ: "Không được, không có phòng hộ thì cơ thể của nàng không chịu nổi âm khí ở đây tập kích đâu."
Triệu Hùng Ca: "Buông ra! Nàng chính là mắt trận của chỗ này, trong quá trình mắt trận mở ra, âm khí ở đây sẽ bị hút đi nên không tới gần được cơ thể của nàng đâu."
Vân Cơ nhìn xung quanh thấy hình như đúng là như vậy, âm khí đã bị tập trung vào trong gió xoáy, lúc này mới chịu buông tay.
Thương Thục Thanh phát hiện mình bị gió mạnh cuốn ra, cả người đang bị chậm rãi nâng lên, lập tức có cảm giác không biết phải làm sao.
Lúc này Ngưu Hữu Đạo trấn an: “Quận chúa yên tâm, không có việc gì đâu. Nàng cứ thả lỏng, đừng chống cự."
Thương Thục Thanh tin tưởng hắn nên buông lỏng, dưới gió lớn cuốn tới, mũi chân nàng chậm rãi rời khỏi mặt đất, xoay tròn và phóng lên trên không trung.
Mọi người dùng đôi pháp nhãn chặt nhìn chăm chú vào phản ứng của nàng và tình hình ở đó. Cho dù là Triệu Hùng Ca và Ngưu Hữu Đạo cũng không dám thả lỏng. Bọn họ chỉ nhìn thấy chữ viết ghi chép lại ở trên Ma Điển, nhưng tình huống cụ thể thế nào thì ai mà biết được.
Càng lúc càng nhiều U Vũ Hàn Nha giống như bị điện giật, run rẩy kịch liệt đuổi đi sương mù màu đen tập trung trên người. Chúng dùng sức lắc đầu như bị thứ gì làm cho tỉnh vậy, trong mắt không ngừng chớp hiện ánh sáng màu đỏ kỳ lạ.
Những Nha Tương đang trong quá trình thức tỉnh hình như đang chuyển động cùng Thương Thục Thanh, hình như đều đang cảm nhận khí tức của nàng, cách thức cảm nhận chính là từng trận gió xoay quanh Thương Thục Thanh.
Gió thổi càng lúc càng mạnh, Thương Thục Thanh xoay tròn càng lúc càng nhanh, nàng cảm giác choáng váng nên không thể không nhắm hai mắt lại.
Tóc bị buộc lại cuối cùng đã xổ ra, mái tóc dài cũng xoay tròn theo gió.
Ngọn lửa lớn bên trong không gian đang bốc lên cao, Vương Kỳ trên cột cờ còn phát ra những tiếng phần phật.
Ở trung tâm dải đất có gió xoáy, đám người Ngưu Hữu Đạo cũng bị gió cuốn cho tay áo tung bay, cố gắng thi pháp trấn áp.
Tình cảnh bên trong không gian giữa lòng đất hình như hoàn toàn hỗn loạn.
Đạo Quân
Thương Thục Thanh bị hắn nhìn thẳng như vậy thì có chút ngượng ngùng.
Ngưu Hữu Đạo: "Quận chúa, thời gian không chờ đợi ta, chúng ta trực tiếp bắt đầu mở ra phong ấn mười vạn Nha Tương này đi."
Thương Thục Thanh cắn môi, đột nhiên hỏi: "Đạo gia, Thanh nhi có thể hỏi ngài một vấn đề trước không?"
Ngưu Hữu Đạo: "Quận chúa cứ hỏi."
Thương Thục Thanh nhìn xung quanh: “Thanh nhi không rõ, trên Thanh nhi có ba huynh trưởng, tại sao phụ vương muốn giao mười vạn Nha Tương này cho Thanh nhi. Đạo gia ngài biết không?"
Ngưu Hữu Đạo: "Quận chú xem thứ trên mặt mình thì chắc hẳn đã hiểu rõ, ba huynh trưởng của quận chúa đã lớn, trên thân đột ngột xuất hiện thứ gì cũng dễ dàng làm cho người khác nghi ngờ. Quận chúa lại khác, nàng mới ra sinh còn chưa có người nào nhìn thấy."
Hắn dứt lời lại không nhịn được quay đầu lặng lẽ liếc nhìn Triệu Hùng Ca.
Hai người đã xem qua Ma Điển, có một số việc đại khái có thể đoán được nguyên nhân và chân tướng sự thật nhưng không đành lòng nói cho cô gái này biết, không muốn để cho nàng biết phụ thân mình tự nhiên có lòng dạ độc ác như vậy đối với mình. Giống như trước đây Triệu Hùng Ca không muốn nói cho Ngưu Hữu Đạo biết thần côn Đông Quách Hạo Nhiên làm bậy, hết lần này tới lần khác còn bịa chuyện để che giấu.
Nói gì Thương Thục Thanh vừa sinh ra đã khóc không ngừng, chỉ dựa vào những chuyện Đông Quách Hạo Nhiên đã làm, nàng có thể không khóc được sao? Không khóc chết đã là may rồi.
Một con Nha Tương tương đương với đâm một kim. Mười vạn Nha Tương thì phải đâm trên mặt Thương Thục Thanh bao nhiêu kim chứ? Chỉ sợ thi pháp khống chế cũng chỉ có thể khống chế được một lúc, chỉ cần tỉnh lại, bị đau như vậy mà không khóc mới là lạ.
Đương nhiên, có tu sĩ thi pháp giúp đỡ sẽ không đến mức tổn thương tới tính mạng của Thương Thục Thanh.
Còn nói gì trước khổ sau sướng. Lẽ nào cái gọi là trước khổ sau sướng chính là chịu tội để đổi lấy nắm mười vạn Nha Tương trong tay sao?
Thương Thục Thanh nghe xong khẽ gật đầu và im lặng một lát. Nàng là một cô gái thông minh, chẳng qua cảm thấy mình không có tư cách tùy hứng, cho nên vẫn không để lộ tâm tư mẫn cảm ra ngoài mà thôi. Lúc này hình như nàng đã đoán được điều gì nên lại hỏi: "Đạo gia, nghe nói khi Thanh nhi mới sinh ra đã khóc không ngừng, có phải liên quan tới chuyện chế luyện những Nha Tương này không?"
"À..." Ngưu Hữu Đạo không biết nên nói như thế nào, sợ nói ra sẽ chọc cho nàng oán hận nên chỉ có thể lừa gạt nói: "Cái này thì ta không biết, dù sao ta cũng không ở hiện trường nên không thấy qua."
Có đôi khi lảng tránh cũng là một loại đáp án. Thương Thục Thanh cảm giác được vấn đề của mình làm cho hắn khó xử nên vội nói: "Không sao, Thanh nhi chỉ hỏi qua thôi. Khi đó Thanh nhi còn nhỏ nên không biết thế nào là đau khổ, không tính là bị khổ."
Nàng nói câu này làm Ngưu Hữu Đạo và Triệu Hùng Ca âm thầm xấu hổ.
Thương Thục Thanh hít một hơi thật sâu và ngẩng đầu, lấy dũng khí, ánh mắt kiên quyết: “Đạo gia, bắt đầu đi, Thanh nhi cần phải làm như thế nào?"
"Được!" Ngưu Hữu Đạo gật đầu, tuy nhiên vẫn nhắc nhở trước: "Quận chúa, khi mở ra phong ấn sẽ tiêu hao một ít tinh khí thần của nàng, đợi lát nữa có thể sẽ làm cho nàng cảm thấy không thoải mái nhưng không có vấn đề gì lớn, chỉ là tổn hao một ít tinh khí thần của nàng thôi."
Thương Thục Thanh ưỡn ngực lên, mỉm cười cổ vũ hắn: “Đạo gia, không có chuyện gì. Thanh nhi cũng là người từng trải qua chiến trường, không phải là nữ tử yếu đuối nên có thể chịu được."
Vì câu nói này, Ngưu Hữu Đạo ngược lại nhớ tới một câu chuyện cũ. Khi đó nhóm Thương Triều Tông mới thoát thân khỏi kinh thành không lâu, trên đường lại gặp phải một đám người chặn giết. Vì tìm một con đường sống, Thương Triều Tông tự mình cầm đao ra trận. Nàng vác quân kỳ đi theo, bị người ở phía sau lưng chém một đao cũng thật sự nhịn xuống không kêu tiếng nào, cắn răng theo đội xung phong liều chết kiên trì tới giờ phút cuối cùng mới ngã xuống, thật sự là một người có thể chịu được đau khổ.
"Được!" Ngưu Hữu Đạo lại gật đầu cười, tiện tay lấy từ trong đai lưng ra ba cây ngân châm và đột nhiên ra tay nhanh chóng.
Thương Thục Thanh chỉ cảm thấy hoa mắt, trên mặt dường như bị mười con muỗi đốt một chút nhưng không có quá nhiều cảm giác.
Ngưu Hữu Đạo đã thu kim, cười nói: "Được."
Vậy thì được rồi sao? Thương Thục Thanh muốn giơ tay lên sờ mặt lại bị Ngưu Hữu Đạo lắc đầu ngăn cản: “Không nên sờ, chờ một lát dã."
Thương Thục Thanh không tự mình xem được nhưng những người khác lại nhìn thấy trên mặt nàng đã xuất hiện hơn mười giọt máu.
Nếu Ngưu Hữu Đạo nói chờ, vậy Thương Thục Thanh không thể làm gì khác hơn là khoanh tay chờ. Tuy nhiên nàng có thể cảm nhận được trên mặt mình nóng lên, có chút sưng ra như có thứ gì đó muốn phát tiết, muốn thẩm thấu ra vậy.
Thật sự có gì đó thẩm thấu ra, từng thứ gì đó đen đen, rất nhỏ đang từ trong lỗ kim trên mặt nàng bay ra, càng lúc càng nhiều.
Người có pháp nhãn có thể nhìn thấy được rất rõ ràng, những điểm đen bay ra này đang bay về phía từng con Nha Tương.
Sau khi điểm đen bay đi và rơi vào trên đầu từng con Nha Tương, từ trong long chim Thiên Linh thẩm thấu vào trong, hình như theo âm khí hấp thu tiến vào trong cơ thể.
Nha Tương hút vào điểm đen giống như bị điện giật mà run rẩy kịch liệt một cái, từng con phát lên một khí thế, hoặc nói là một trận gió thổi, cuốn về phía Thương Thục Thanh.
Điểm đen bay ra càng nhiều, gió thổi tới cũng càng mạnh.
Dần dần, Thương Thục Thanh cuối cùng lại bị trận gió kia cuốn lên.
Vân Cơ lôi kéo, bảo vệ nàng kinh ngạc thi pháp ngăn chặn giúp, đồng thời vội hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo nghiêm trọng: “Ngươi thả nàng ra."
Vân Cơ: "Không được, không có phòng hộ thì cơ thể của nàng không chịu nổi âm khí ở đây tập kích đâu."
Triệu Hùng Ca: "Buông ra! Nàng chính là mắt trận của chỗ này, trong quá trình mắt trận mở ra, âm khí ở đây sẽ bị hút đi nên không tới gần được cơ thể của nàng đâu."
Vân Cơ nhìn xung quanh thấy hình như đúng là như vậy, âm khí đã bị tập trung vào trong gió xoáy, lúc này mới chịu buông tay.
Thương Thục Thanh phát hiện mình bị gió mạnh cuốn ra, cả người đang bị chậm rãi nâng lên, lập tức có cảm giác không biết phải làm sao.
Lúc này Ngưu Hữu Đạo trấn an: “Quận chúa yên tâm, không có việc gì đâu. Nàng cứ thả lỏng, đừng chống cự."
Thương Thục Thanh tin tưởng hắn nên buông lỏng, dưới gió lớn cuốn tới, mũi chân nàng chậm rãi rời khỏi mặt đất, xoay tròn và phóng lên trên không trung.
Mọi người dùng đôi pháp nhãn chặt nhìn chăm chú vào phản ứng của nàng và tình hình ở đó. Cho dù là Triệu Hùng Ca và Ngưu Hữu Đạo cũng không dám thả lỏng. Bọn họ chỉ nhìn thấy chữ viết ghi chép lại ở trên Ma Điển, nhưng tình huống cụ thể thế nào thì ai mà biết được.
Càng lúc càng nhiều U Vũ Hàn Nha giống như bị điện giật, run rẩy kịch liệt đuổi đi sương mù màu đen tập trung trên người. Chúng dùng sức lắc đầu như bị thứ gì làm cho tỉnh vậy, trong mắt không ngừng chớp hiện ánh sáng màu đỏ kỳ lạ.
Những Nha Tương đang trong quá trình thức tỉnh hình như đang chuyển động cùng Thương Thục Thanh, hình như đều đang cảm nhận khí tức của nàng, cách thức cảm nhận chính là từng trận gió xoay quanh Thương Thục Thanh.
Gió thổi càng lúc càng mạnh, Thương Thục Thanh xoay tròn càng lúc càng nhanh, nàng cảm giác choáng váng nên không thể không nhắm hai mắt lại.
Tóc bị buộc lại cuối cùng đã xổ ra, mái tóc dài cũng xoay tròn theo gió.
Ngọn lửa lớn bên trong không gian đang bốc lên cao, Vương Kỳ trên cột cờ còn phát ra những tiếng phần phật.
Ở trung tâm dải đất có gió xoáy, đám người Ngưu Hữu Đạo cũng bị gió cuốn cho tay áo tung bay, cố gắng thi pháp trấn áp.
Tình cảnh bên trong không gian giữa lòng đất hình như hoàn toàn hỗn loạn.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 2292: Mở ra phong ấn (2)
10.0/10 từ 48 lượt.