Đạo Quân
Chương 228: Bắt
121@-Toàn bộ người Lưu Phương quán đều lắc lư một trận, ngồi trên ghế mơ hồ, đang đi trên đường cảm giác mặt đất chấn động.
Tiếng động đinh tai nhức óc kia làm cho mọi người giật nảy mình.
Đây chính là tiếng động kia? Ngụy Đa run chân chấn kinh, sau đó vác bọc lên quay đầu chạy.
Tu sĩ bốn phương tám hướng lóe ra hiện thân, trèo lên cao cùng nhìn về một hướng, nguyên một đám nghi ngờ không thôi, không biết đã phát sinh chuyện gì, không ít người bay vút về phía khói lửa nổi lên.
Viên Cương xông đến bên phía tường rào tung người một cái vượt qua, rơi xuống bên ngoài Lưu Phương quán, cúi đầu bước nhanh về phía đường chính.
Bách tính đầu đường, nguyên một đám ngây người như phỗng, nhìn về phía Lưu Phương quán mây mù bốc lên.
"Vừa.... vừa rồi..."
Giao lộ đầu đường, nhìn thấy Viên Cương đi đến, Ngụy Đa lắp bắp nghi ngờ hỏi.
Viên Cương giật lấy cánh tay hắn một cái, thấp giọng nói: "Tranh thủ bây giờ nhanh chóng chạy ra khỏi thành, một khi phong thành rồi thì khó chạy!"
Hai người nhanh chóng xuyên qua đám người mù mịt đần độn đầy đường rời đi.
Trong phủ Thứ sử, Hải Như Nguyệt sau khi vui mừng, mượn rượu mời đi vào trong mộng đẹp bị một tiếng "Thiên lôi" kia làm cho chấn động bất thình lình ngồi dậy, có thể cảm nhận được dư chấn dưới đất, nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến, thân thể tr@n truồng nhanh chóng bước xuống giường, giật áo vội vàng mặc vào.
Cuối cùng tóc tai bù xù rời khỏi phòng, thấy sắc trời trong xanh tươi đẹp, không giống bộ dạng sét đánh, nhìn thấy đám nha hoàn thảo luận ríu ra ríu rít, quát: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Đám nha hoàn đều lắc đầu không biết.
Trên cổng thành, tiếng coong coong bây giờ vang lên.
Viên Cương và Ngụy Đa vừa ra khỏi thành quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy thủ vệ cửa thành đang ngăn cản đoàn người ra vào, cửa thành đang chậm rãi đóng lại.
Ngụy Đa đang âm thầm vui mừng không thôi, may là Viên Cương chuẩn bị chu toàn, từ đầu đã nghiên cứu kỹ tuyến đường ra khỏi thành nhanh nhất, cái này nếu như chậm trễ thêm một chút, muốn ra khỏi thành e là khó rồi.
"Đi!" Viên Cương gọi gã nhanh chân rời khỏi, đồng thời nhắc nhở: "Đoán chừng không bao lâu nữa, đường qua lại bốn phía lui tới Kim Châu có thể phải thiết lập tầng tầng trạm, để chắc chắn, e là phải đi đường núi một quãng thời gian."
"Không... không...việc gì! Vừa... vừa rồi... tiếng nổ kia.... là đồ do ngươi... đập... đập... hay sao?"
"Không hiểu rõ thì đừng nhiều chuyện như vậy."
Lưu Phương quán, một cái kiệu đi tới, dưới hàng ngũ hộ vệ trực tiếp đi đến nơi bắt nguồn của tiếng nổ.
Dừng chân, Hải Như Nguyệt chỉnh đốn đơn giản một chút chui ra khỏi kiệu, dọc đường nhìn thấy hố sâu cực lớn trên mặt đất, bà ta nhớ rõ chỗ này có mấy hòn non bộ, lúc này đều không thấy bóng dáng đâu.
Lại nhìn thấy cây cối hoa cỏ bốn phía, trong phạm vi lớn cũng không thấy bóng dáng, xa một chút, có cây nghiêng đổ nhổ tận gốc, có cây bị tàn phá tả tơi, đình viện ở gần sụp đổ hoàn toàn, kiến trúc ở xa bị đập sứt mẻ gạch ngói, đổ nát thê lương.
Lê Vô Hoa đã đến trước một bước, đang chắp tay kéo căng mặt đứng cạnh hố sâu.
Hải Như Nguyệt chậm rãi bước đến bên cạnh ông ta, nghi ngờ không thôi nói: "Trưởng lão, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Lê Vô Hoa lắc đầu: "Không rõ ràng lắm."
Hải Như Nguyệt: "Trưởng lão cũng chưa chứng kiến qua động tĩnh này sao?"
Lê Vô Hoa ngẩng đầu nhìn lên trời, suy tư nói: "Dựa theo kinh nghiệm của ta nhận xét, hẳn là thiên thạch từ trên trời rơi xuống, vừa khéo đập xuống nơi này, mới có thể phát ra tiếng động lớn đến như vậy!"
Hải Như Nguyệt cũng nhìn trời một chút, lại nhìn nhìn hố sâu trên mặt đất, nghi hoặc nói: "Thiên thạch đâu?"
Lê Vô Hoa: "Phỏng chừng là đập nát rồi."
"Thì ra là như vậy!" Hải Như Nguyệt nhẹ gật đầu, quay đầu gọi Chu Thuận đến, khẽ phân phó: "Truyền tin tức ra, đây là thiên thạch từ trên trời rơi xuống, chính là điềm lành, trấn an lòng dân! Tạo một tảng thiên thạch, diễu phố thị chúng, để dẹp bỏ tin đồn!"
"Vâng!" Chu Thuận đáp lại.
Lê Vô Hoa quay đầu nhìn bà một cái, khẽ mỉm cười, người phụ nữ này về mặt chính vụ vẫn là rất có nghề, ngược lại cũng không làm cho mình khó ăn nói với sư môn.
Hải Như Nguyệt quét mắt nhìn chung quang một lượt, quay người hỏi người phụ trách bên này: "Nghe nói có người bị đạp thương rồi, Viên Cương tiên sinh ở viện tử phía Tây không sao chứ?"
Người phụ trách yếu ớt nói: "Không thấy người nữa rồi!"
Mặt mày Hải Như Nguyệt dựng đứng: "Cái gì mà không thấy người nữa rồi?"
Người phụ trách: " Có thể là thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn rồi!"
"Chạy rồi?" Hải Như Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Ngay cả một người hạ cấm chế tay trói gà không chặt cũng không giữ nổi, ngươi còn có thể làm gì?" Phất ống tay áo một cái, khí thế tràn đầy.
Lập tức có vài người chạy đến kéo người phụ trách lôi đi.
"Trưởng công chúa... Trưởng công chúa..."
Lờ đi tiếng cầu cứu đau thương kia, Hải Như Nguyệt gọi một tướng lĩnh đến: "Lập tức phong bế cửa thành lục soát cho ta!"
Tướng lĩnh ôm quyền nói: "Hồi trưởng công chúa, trước đó bên này vừa trao đổi tin tức, mạt tướng đã ra lệnh phong thành truy nã!"
"Tốt!" Hải Như Nguyệt có chút tán thưởng nói: "Cần phải bắt được người!"
Đường sông ngoằn nghèo, một cây cầu hình vòm bắt ngang, bên cạnh đầu cầu có một tòa dịch trạm.
Một đội nhân mã đi qua cầu, thủ lĩnh là một tên sĩ quan râu quai nón cưỡi trên con ngựa cao to, sau lưng là trăm tên bộ tốt.
Nhân mã đên bên ngoài dịch trạm thì dừng lại, sĩ quan râu quai nón trên lưng ngựa loạng choạng dẫn mười mấy người chậm rãi tiến vào dịch trạm.
Chỗ này vừa nhảy xuống ngựa, dịch trưởng vội vàng chạy đến, chắp tay cười nói: "Thì ra là Vương Bách phu trưởng, đại nhân đây là muốn đi đâu?"
Sĩ quan râu quai nón chậm rãi xoay người nói: "Việc của ta là chuyện ngươi có thể hỏi hay sao? Trước tiến làm cho ta hai bàn rượu thịt."
"Được thôi, ngài đợi chút." Dịch trưởng đáp lại, quay đầu lập tức gọi dịch tốt bận rộn.
Sĩ quan lệnh một đám thủ hạ cốt cán vào trong lều ngồi, có người ôm hũ rượu trước chạy đến, hi hi ha ha uống trước.
Một tên dịch tốt ôm một bó củi vào phòng bếp, khi đi qua bên này, một tên Ngũ trưởng thả bát uống rượu xuống, lặng lẽ rời khỏi băng ghế bám đuôi, dây thừng trên eo tháo trên tay, bước nhanh về phía trước một bước, dây thừng ràng buộc, trực tiếp ghìm chặt miệng tên dịch tốt kia, thủ pháp trái lại gọn gàng nhanh chóng.
Soạt! Củi đốt rơi xuống đất, dịch tốt kia liền muốn phản kháng, bênh cạnh nháy mắt xông ra mấy tên quan binh, trực tiếp nhấn dịch tốt kia té xuống đất, người ghim cánh tay, kẻ nhấn chân, giống như giết một con heo. Ngũ trưởng siết dây thừng níu chặt không buông, một cái đầu gối gắt gao chỉa vào sau lưng dịch tốt kia, khiến cho gắt gao đè trên mặt đất.
Dịch tốt kia liều chết "Ô ô", thế nhưng sây thừng siết chặt trong miệng, mặt cũng bị siết chặt vào trong, đâu còn có thể nói ra từ nào.
Dịch tốt trong dịch trạm xôn xao một hồi, hơn trăm nhân mã bên ngoài cũng là nghe tin lập tức hành động, hơn chục người lách qua dịch trạm vây quanh, xông vào, có người kéo cung tiễn hướng về phía đám dịch tốt kia.
Dịch trương đang ở bên cạnh Bách phu trưởng trợn mắt hốc mồm, sững sờ hỏi: "Đại nhân, đây là có ý gì?"
Bách phu trưởng uống một bát rượu, đứng dậy, đi về phía dịch tốt bị nhấn trên mặt đất kia nhấc cái cằm lên, hỏi: "Người này có phải tên mới đến kia không?"
Dịch trưởng sợ hãi gật đầu: "Vâng, không biết hắn ta đã đắc tội gì với đại nhân?"
"Hừ hừ!" Bách phu trưởng cười lạnh một tiếng, vung tay lên: "Tìm ra phòng của hắn ta, lục soát cho ta!"
Một đám người xông vào gian phòng bên trong dịch trạm, lật tung tất cả lên để lục soát.
Về phần dịch tốt trong dịch trạm, bao gồm cả dịch trưởng trong đó, toàn bộ tập trung cùng một chỗ quỳ xuống đất ôm đầu, bên cạnh có đao thương sáng loáng canh phòng.
Không bao lâu sau, có người từ bên trong gian phòng của dịch tốt xách ra một cái lồng chim chứa Kim Sí, đi đến trước mặt tung ra một bức chân dung: "Đại nhân, tìm ra rồi!"
Bách phu trưởng nhìn Kim Sí trong lồng, lại nhìn nhìn bức chân dung kia, khà khà một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn dịch tốt bị nhấn trên mặt đất: "Quả nhiên có vấn đề, đây là người phía trên cần, trừng trị cẩn thận, đừng làm chết!"
Đạo Quân
Tiếng động đinh tai nhức óc kia làm cho mọi người giật nảy mình.
Đây chính là tiếng động kia? Ngụy Đa run chân chấn kinh, sau đó vác bọc lên quay đầu chạy.
Tu sĩ bốn phương tám hướng lóe ra hiện thân, trèo lên cao cùng nhìn về một hướng, nguyên một đám nghi ngờ không thôi, không biết đã phát sinh chuyện gì, không ít người bay vút về phía khói lửa nổi lên.
Viên Cương xông đến bên phía tường rào tung người một cái vượt qua, rơi xuống bên ngoài Lưu Phương quán, cúi đầu bước nhanh về phía đường chính.
Bách tính đầu đường, nguyên một đám ngây người như phỗng, nhìn về phía Lưu Phương quán mây mù bốc lên.
"Vừa.... vừa rồi..."
Giao lộ đầu đường, nhìn thấy Viên Cương đi đến, Ngụy Đa lắp bắp nghi ngờ hỏi.
Viên Cương giật lấy cánh tay hắn một cái, thấp giọng nói: "Tranh thủ bây giờ nhanh chóng chạy ra khỏi thành, một khi phong thành rồi thì khó chạy!"
Hai người nhanh chóng xuyên qua đám người mù mịt đần độn đầy đường rời đi.
Trong phủ Thứ sử, Hải Như Nguyệt sau khi vui mừng, mượn rượu mời đi vào trong mộng đẹp bị một tiếng "Thiên lôi" kia làm cho chấn động bất thình lình ngồi dậy, có thể cảm nhận được dư chấn dưới đất, nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến, thân thể tr@n truồng nhanh chóng bước xuống giường, giật áo vội vàng mặc vào.
Cuối cùng tóc tai bù xù rời khỏi phòng, thấy sắc trời trong xanh tươi đẹp, không giống bộ dạng sét đánh, nhìn thấy đám nha hoàn thảo luận ríu ra ríu rít, quát: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Đám nha hoàn đều lắc đầu không biết.
Trên cổng thành, tiếng coong coong bây giờ vang lên.
Viên Cương và Ngụy Đa vừa ra khỏi thành quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy thủ vệ cửa thành đang ngăn cản đoàn người ra vào, cửa thành đang chậm rãi đóng lại.
Ngụy Đa đang âm thầm vui mừng không thôi, may là Viên Cương chuẩn bị chu toàn, từ đầu đã nghiên cứu kỹ tuyến đường ra khỏi thành nhanh nhất, cái này nếu như chậm trễ thêm một chút, muốn ra khỏi thành e là khó rồi.
"Đi!" Viên Cương gọi gã nhanh chân rời khỏi, đồng thời nhắc nhở: "Đoán chừng không bao lâu nữa, đường qua lại bốn phía lui tới Kim Châu có thể phải thiết lập tầng tầng trạm, để chắc chắn, e là phải đi đường núi một quãng thời gian."
"Không... không...việc gì! Vừa... vừa rồi... tiếng nổ kia.... là đồ do ngươi... đập... đập... hay sao?"
"Không hiểu rõ thì đừng nhiều chuyện như vậy."
Lưu Phương quán, một cái kiệu đi tới, dưới hàng ngũ hộ vệ trực tiếp đi đến nơi bắt nguồn của tiếng nổ.
Dừng chân, Hải Như Nguyệt chỉnh đốn đơn giản một chút chui ra khỏi kiệu, dọc đường nhìn thấy hố sâu cực lớn trên mặt đất, bà ta nhớ rõ chỗ này có mấy hòn non bộ, lúc này đều không thấy bóng dáng đâu.
Lại nhìn thấy cây cối hoa cỏ bốn phía, trong phạm vi lớn cũng không thấy bóng dáng, xa một chút, có cây nghiêng đổ nhổ tận gốc, có cây bị tàn phá tả tơi, đình viện ở gần sụp đổ hoàn toàn, kiến trúc ở xa bị đập sứt mẻ gạch ngói, đổ nát thê lương.
Lê Vô Hoa đã đến trước một bước, đang chắp tay kéo căng mặt đứng cạnh hố sâu.
Hải Như Nguyệt chậm rãi bước đến bên cạnh ông ta, nghi ngờ không thôi nói: "Trưởng lão, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Lê Vô Hoa lắc đầu: "Không rõ ràng lắm."
Hải Như Nguyệt: "Trưởng lão cũng chưa chứng kiến qua động tĩnh này sao?"
Lê Vô Hoa ngẩng đầu nhìn lên trời, suy tư nói: "Dựa theo kinh nghiệm của ta nhận xét, hẳn là thiên thạch từ trên trời rơi xuống, vừa khéo đập xuống nơi này, mới có thể phát ra tiếng động lớn đến như vậy!"
Hải Như Nguyệt cũng nhìn trời một chút, lại nhìn nhìn hố sâu trên mặt đất, nghi hoặc nói: "Thiên thạch đâu?"
Lê Vô Hoa: "Phỏng chừng là đập nát rồi."
"Thì ra là như vậy!" Hải Như Nguyệt nhẹ gật đầu, quay đầu gọi Chu Thuận đến, khẽ phân phó: "Truyền tin tức ra, đây là thiên thạch từ trên trời rơi xuống, chính là điềm lành, trấn an lòng dân! Tạo một tảng thiên thạch, diễu phố thị chúng, để dẹp bỏ tin đồn!"
"Vâng!" Chu Thuận đáp lại.
Lê Vô Hoa quay đầu nhìn bà một cái, khẽ mỉm cười, người phụ nữ này về mặt chính vụ vẫn là rất có nghề, ngược lại cũng không làm cho mình khó ăn nói với sư môn.
Hải Như Nguyệt quét mắt nhìn chung quang một lượt, quay người hỏi người phụ trách bên này: "Nghe nói có người bị đạp thương rồi, Viên Cương tiên sinh ở viện tử phía Tây không sao chứ?"
Người phụ trách yếu ớt nói: "Không thấy người nữa rồi!"
Mặt mày Hải Như Nguyệt dựng đứng: "Cái gì mà không thấy người nữa rồi?"
Người phụ trách: " Có thể là thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn rồi!"
"Chạy rồi?" Hải Như Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Ngay cả một người hạ cấm chế tay trói gà không chặt cũng không giữ nổi, ngươi còn có thể làm gì?" Phất ống tay áo một cái, khí thế tràn đầy.
Lập tức có vài người chạy đến kéo người phụ trách lôi đi.
"Trưởng công chúa... Trưởng công chúa..."
Lờ đi tiếng cầu cứu đau thương kia, Hải Như Nguyệt gọi một tướng lĩnh đến: "Lập tức phong bế cửa thành lục soát cho ta!"
Tướng lĩnh ôm quyền nói: "Hồi trưởng công chúa, trước đó bên này vừa trao đổi tin tức, mạt tướng đã ra lệnh phong thành truy nã!"
"Tốt!" Hải Như Nguyệt có chút tán thưởng nói: "Cần phải bắt được người!"
Đường sông ngoằn nghèo, một cây cầu hình vòm bắt ngang, bên cạnh đầu cầu có một tòa dịch trạm.
Một đội nhân mã đi qua cầu, thủ lĩnh là một tên sĩ quan râu quai nón cưỡi trên con ngựa cao to, sau lưng là trăm tên bộ tốt.
Nhân mã đên bên ngoài dịch trạm thì dừng lại, sĩ quan râu quai nón trên lưng ngựa loạng choạng dẫn mười mấy người chậm rãi tiến vào dịch trạm.
Chỗ này vừa nhảy xuống ngựa, dịch trưởng vội vàng chạy đến, chắp tay cười nói: "Thì ra là Vương Bách phu trưởng, đại nhân đây là muốn đi đâu?"
Sĩ quan râu quai nón chậm rãi xoay người nói: "Việc của ta là chuyện ngươi có thể hỏi hay sao? Trước tiến làm cho ta hai bàn rượu thịt."
"Được thôi, ngài đợi chút." Dịch trưởng đáp lại, quay đầu lập tức gọi dịch tốt bận rộn.
Sĩ quan lệnh một đám thủ hạ cốt cán vào trong lều ngồi, có người ôm hũ rượu trước chạy đến, hi hi ha ha uống trước.
Một tên dịch tốt ôm một bó củi vào phòng bếp, khi đi qua bên này, một tên Ngũ trưởng thả bát uống rượu xuống, lặng lẽ rời khỏi băng ghế bám đuôi, dây thừng trên eo tháo trên tay, bước nhanh về phía trước một bước, dây thừng ràng buộc, trực tiếp ghìm chặt miệng tên dịch tốt kia, thủ pháp trái lại gọn gàng nhanh chóng.
Soạt! Củi đốt rơi xuống đất, dịch tốt kia liền muốn phản kháng, bênh cạnh nháy mắt xông ra mấy tên quan binh, trực tiếp nhấn dịch tốt kia té xuống đất, người ghim cánh tay, kẻ nhấn chân, giống như giết một con heo. Ngũ trưởng siết dây thừng níu chặt không buông, một cái đầu gối gắt gao chỉa vào sau lưng dịch tốt kia, khiến cho gắt gao đè trên mặt đất.
Dịch tốt kia liều chết "Ô ô", thế nhưng sây thừng siết chặt trong miệng, mặt cũng bị siết chặt vào trong, đâu còn có thể nói ra từ nào.
Dịch tốt trong dịch trạm xôn xao một hồi, hơn trăm nhân mã bên ngoài cũng là nghe tin lập tức hành động, hơn chục người lách qua dịch trạm vây quanh, xông vào, có người kéo cung tiễn hướng về phía đám dịch tốt kia.
Dịch trương đang ở bên cạnh Bách phu trưởng trợn mắt hốc mồm, sững sờ hỏi: "Đại nhân, đây là có ý gì?"
Bách phu trưởng uống một bát rượu, đứng dậy, đi về phía dịch tốt bị nhấn trên mặt đất kia nhấc cái cằm lên, hỏi: "Người này có phải tên mới đến kia không?"
Dịch trưởng sợ hãi gật đầu: "Vâng, không biết hắn ta đã đắc tội gì với đại nhân?"
"Hừ hừ!" Bách phu trưởng cười lạnh một tiếng, vung tay lên: "Tìm ra phòng của hắn ta, lục soát cho ta!"
Một đám người xông vào gian phòng bên trong dịch trạm, lật tung tất cả lên để lục soát.
Về phần dịch tốt trong dịch trạm, bao gồm cả dịch trưởng trong đó, toàn bộ tập trung cùng một chỗ quỳ xuống đất ôm đầu, bên cạnh có đao thương sáng loáng canh phòng.
Không bao lâu sau, có người từ bên trong gian phòng của dịch tốt xách ra một cái lồng chim chứa Kim Sí, đi đến trước mặt tung ra một bức chân dung: "Đại nhân, tìm ra rồi!"
Bách phu trưởng nhìn Kim Sí trong lồng, lại nhìn nhìn bức chân dung kia, khà khà một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn dịch tốt bị nhấn trên mặt đất: "Quả nhiên có vấn đề, đây là người phía trên cần, trừng trị cẩn thận, đừng làm chết!"
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 228: Bắt
10.0/10 từ 48 lượt.