Đạo Quân
Chương 2195: Lão yêu bà, ta tiễn ngươi!
109@-“Ô Thường, có người sau lưng cố ý làm loạn, chính là đang nhắm vào việc năm bên liên thủ với nhau đối ngoại. Nếu bây giờ giết ta, sẽ ít hơn một thế lực, sẽ tiện nghi cho kẻ quấy phá.
Ô Thường vẫn không lên tiếng.
Vô Biên Ma Vực là tiền vốn lớn nhất để hắn bảo mệnh, năm xưa lúc vừa quật khởi, vài thánh không muốn cho hắn tồn tại, hắn đã nhờ chiêu này để giữ mạng nhiều lần, đầu tiên là ẩn núp trong Ma Vực, đợi đến lúc Ma Vực bị phá, hắn đã không còn đó nữa.
Mà lão yêu bà này là người có thể phá được Vô Biên Ma Vực của hắn, được hắn xem là kẻ địch lớn nhất, hắn từng dùng mọi cách để cho Xuyên Dĩnh tiếp cận Tuyết Lạc Nhi, sao chỉ vì mỗi Ngưu Hữu Đạo được chứ? Từ lúc đầu hắn đã tiến hành bồi dưỡng Xuyên Dĩnh rồi, lúc đó còn không biết Ngưu Hữu Đạo còn ở đâu.
Việc đến nước này, nếu hôm nay còn buông tha cho bà ta, chỉ sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội giết chết lão yêu bà này nữa.
Cơ hội trời cho, nợ mới hận cũ, sao có thể bỏ qua được!
Không được Ô Thường trả lời, Tuyết bà bà cố chống đỡ trong tiếng nổ kịch liệt, mặt khác còn chiêu hàng Côn Lâm Thụ.
“Bằng hữu, ta hiểu rất rõ tên Ô Thường kia, nếu ngươi giết ta, hắn sẽ không tha cho ngươi đâu, nếu sau đó ngươi không được ta giúp, sợ rằng sẽ không thoát thân được.
Muốn châm ngòi ly gián.
Côn Lâm Thụ kết kiếm quyết trên tay không quan tâm đến bà ta, hai con Hỏa Long liên tục bay đến, vòng đi vòng lại tạo thành mưa kiếm, liên tục đánh lên huyền băng hộ thể của Tuyết bà bà, tiếng nổ hùng vĩ, hình ảnh xinh đẹp đến chói mắt.
Gọi hàng vô dụng, châm ngòi ly gián cũng không có hiệu quả, nếu cứ để cho huyền băng tiếp tục tiêu hao cũng không phải là biện pháp, Tuyết bà bà không quan tâm gì nữa, dùng huyền băng chắn mưa kiếm hỏa, lần nữa xông về phía Côn Lâm Thụ.
Bà ta điên cuồng phóng đi, lần này là liều mạng không quan tâm gì khác, không liều không được, rõ ràng Ô Thường muốn mài chết bà ta ở chỗ này.
Nếu là bình thường, Vô Biên Ma Vực này không thể làm được gì bà, dù phá hay không phá Vô Biên Ma Vực, bà cũng có thể đánh cho Ô Thường bị thương được, mà Ô Thường khống chế Vô Biên Ma Vực này cũng tiêu hao không ít pháp lực, không thể kéo dài được.
Nhưng hôm nay thì khác, người vừa đến có thuộc tính công pháp khắc chế với thuộc tính băng sương của bà, làm cho uy lực của thuộc tính băng sương giảm mạnh, người này phối hợp cùng với Ô Thường, ngược lại làm cho bà ăn không tiêu được.
Mắt thấy Tuyết bà bà liều mạng vọt đến, uy lực càng hơn trước đó, Côn Lâm Thụ dùng toàn lực đẩy Hỏa Long ra để chống cự, hắn có thể cảm nhận được lực lượng trùng kích cường đại đến từ đối phương.
Tu vi giữa hai người chênh lệch quá xa, hắn không thể áp chế nổi.
Nhưng đúng lúc này, Ô Thường không khoanh tay đứng nhìn, hắn không thể để cho Tuyết bà bà diệt trừ nhược điểm của mình ngay trong nghịch cảnh được.
Từng đợt mây đen bốc lên, lại có một chưởng ảnh bay đến.
Oanh! Huyền băng hộ thể bị sụp đổ, nhưng điều này vẫn nằm trong dự đoán của Tuyết bà bà, bà ta đánh ra một chưởng ầm ầm, dùng hàn băng ngăn cản Hỏa Long đánh đến, tay kia thì đánh ra một chưởng ảnh khác có khí thế như lôi đình.
Cạch! Ô Thường và Tuyết bà bà liều mạng đánh ra một chiêu, Ô Thường bị đẩy lui trong nháy mắt, Vô Biên Ma Vực cũng kịch liệt chấn động, suýt chút nữa sụp đổ.
Nhân cơ hội này, trên người Tuyết bà bà hiện lên ánh sáng màu lam, tạo thêm một lớp huyền băng hộ thể, điên cuồng phóng đến chỗ Côn Lâm Thụ.
Tuyết bà bà nhìn quanh bốn phía qua ánh lửa, xung quanh là một vùng tăm tối, đâu còn thấy được bóng người của Côn Lâm Thụ nữa.
Mà Côn Lâm Thụ cũng cảnh giác rất cao, rõ ràng Tuyết bà bà đang giết đến thì bỗng nhiên biến mất.
“Lão yêu này rất giảo hoạt, đừng tiếp tục đối mặt với bà ta, nếu không thì sẽ xuất hiện nguy hiểm khó đoán được, ngươi âm thầm đánh lén là được, ta thi pháp yểm hộ ngươi. Bà ta đang hao tổn băng nguyên trên người rất nhanh, ngươi dùng lửa luyện hóa là được, vừa vặn khắc chế, chỉ cần giữ vững cường độ công kích, bà ta không kiên trì được lâu nữa đâu.
Tiếng nhắc nhở của Ô Thường như vang lên ngay sau lưng, Côn Lâm Thụ lần nữa quay đầu, vẫn không thấy bóng người, chỉ thấy khói đen đang quay cuồng.
Côn Lâm Thụ đành phải trả lời một tiếng.
“Được!
“Nhìn phía trước.
Giọng nói của Ô Thường vang lên lần nữa.
Côn Lâm Thụ nhìn về phía trước, chỉ thấy khói đen phía trước trở nên nhạt hơn, đó là một lỗ thủng Ô Thường mở cho hắn, có thể thấy Tuyết bà bà đang tìm kiếm khắp nơi/
Chỉ nhìn cái này, Côn Lâm Thụ đã đại khái đoán ra được mánh khóe của Vô Biên Ma Vực, Tuyết bà bà giống như trốn rất nhanh, nhưng trên thực tế vẫn vòng quanh ngay một khu vực, đó là lý do vì sao lúc hắn muốn ra ngoài thì cảm thấy được vô biên vô tận, thật ra phạm vi bao phủ của Vô Biên Ma Vực không lớn lắm.
Giọng nói thúc giục của Ô Thường vang lên lần nữa.
Lúc này Côn Lâm Thụ mới thi pháp, tay kết kiếm quyết.
Tuyết bà bà đang tìm kiếm người bỗng nhiên thấy ánh lửa lập lòe bốn phía, kiếm hỏa nhiều đến mức không đếm hết được đang đánh đến từ bốn phương tám hướng.
Ánh sáng màu lam trên người lóe lên, huyền băng hộ thể hình cầu lại đóng lại, chống lại hỏa kiếm từ khắp nơi đánh đến, tiếng nổ lớn kịch liệt không ngừng vang lên.
Tuyết bà bà vừa thi pháp vừa nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bóng người Côn Lâm Thụ, chỉ thấy hỏa kiếm từ bốn phương tám hương trong khói đen phóng đến, sau khi sụp đổ lại ngưng tụ thành lửa đỏ bay đi, chui vào trong khói đen, sau đó tiếp tục hóa thành kiếm hỏa liên tục đánh đến.
“Ô Thường!
Tuyết bà bà bi phẫn gầm thét.
Ngay cả người công kích người đều không thấy được, bà ta nhìn thấy tình hình này thì lập tức biết đây là do Ô Thường làm, chắc chắn là Ô Thường đưa ra đề nghị phối hợp.
Nhìn thấy như vậy, chắc chắn hôm nay Ô Thường muốn đẩy bà ta vào chỗ chết, sao bà ta không bi phẫn được chứ.
Người khống chế hỏa kiếm có tu vi chênh lệch quá lớn với Tuyết bà bà, cho dù hỏa kiếm có đánh liên tiếp không ngừng, bà ta cũng có thể gánh vác được.
Đúng vậy, không chịu nổi hao tổn, bản thể của bà ta bị lửa khắc trời sinh, nếu như bị hỏa diễm làm bị thương, sẽ tổn thương linh thể cực kỳ lớn.
Sao Tuyết bà bà lại ngồi chờ chết được chứ, bây giờ bà ta dùng huyền băng đột kích bốn chỗ, đánh đến khói đen bốn phía xung quanh, ý đồ tìm ra kẻ đang đánh lén.
Nhưng đây là thế giới của Ô Thường, có Ô Thường giúp đỡ, Tuyết bà bà không tìm ra nổi Côn Lâm Thụ được, mặc kệ bà ta công kích đến vị trí nào, trong khói đen đều có hỏa kiếm bắn ra để công kích.
Công kích kéo dài, liên miên không dứt.
Hỏa Kiếm Luyện Ngục không ngừng luyện hóa, băng nguyên trên cơ thể Tuyết bà bà nhanh chóng tiêu hao.
Muốn tìm đối thủ liều mạng, nhưng ngay cả người cũng không thấy được, trên tấm mặt mo của Tuyết bà bà đã tràn đầy tuyệt vọng, đừng mong chờ loại người như Ô Thường có chút tấm lòng từ bi.
Bà ta hối hận không nên đến đây, lúc này Tuyết bà bà mới ý thức được, chuyện Xuyên Dĩnh bại lộ, rất có thể đây là một cái bẫy để Ô Thường tru sát bà.
Cuối cùng, Tuyết bà bà gánh không nổi nữa, từ bỏ huyền băng hộ thể, bỗng nhiên hóa thành ánh sáng lam, xuyên qua hỏa kiếm dày đặc để né tránh.
Bay đến bay lui như vậy làm cho hỏa kiếm không thể đánh trúng được bà ta.
Mà Côn Lâm Thụ cũng không phải kẻ ngốc, kết kiếm quyết hóa chưởng, hỏa kiếm sụp đổ tạo thành biển lửa, bọc ánh sáng màu lam kia luyện hóa.
Ánh sáng màu lam xông ra biển lửa, xông vào trong khói đen
Đạo Quân
Ô Thường vẫn không lên tiếng.
Vô Biên Ma Vực là tiền vốn lớn nhất để hắn bảo mệnh, năm xưa lúc vừa quật khởi, vài thánh không muốn cho hắn tồn tại, hắn đã nhờ chiêu này để giữ mạng nhiều lần, đầu tiên là ẩn núp trong Ma Vực, đợi đến lúc Ma Vực bị phá, hắn đã không còn đó nữa.
Mà lão yêu bà này là người có thể phá được Vô Biên Ma Vực của hắn, được hắn xem là kẻ địch lớn nhất, hắn từng dùng mọi cách để cho Xuyên Dĩnh tiếp cận Tuyết Lạc Nhi, sao chỉ vì mỗi Ngưu Hữu Đạo được chứ? Từ lúc đầu hắn đã tiến hành bồi dưỡng Xuyên Dĩnh rồi, lúc đó còn không biết Ngưu Hữu Đạo còn ở đâu.
Việc đến nước này, nếu hôm nay còn buông tha cho bà ta, chỉ sợ rằng sau này sẽ không có cơ hội giết chết lão yêu bà này nữa.
Cơ hội trời cho, nợ mới hận cũ, sao có thể bỏ qua được!
Không được Ô Thường trả lời, Tuyết bà bà cố chống đỡ trong tiếng nổ kịch liệt, mặt khác còn chiêu hàng Côn Lâm Thụ.
“Bằng hữu, ta hiểu rất rõ tên Ô Thường kia, nếu ngươi giết ta, hắn sẽ không tha cho ngươi đâu, nếu sau đó ngươi không được ta giúp, sợ rằng sẽ không thoát thân được.
Muốn châm ngòi ly gián.
Côn Lâm Thụ kết kiếm quyết trên tay không quan tâm đến bà ta, hai con Hỏa Long liên tục bay đến, vòng đi vòng lại tạo thành mưa kiếm, liên tục đánh lên huyền băng hộ thể của Tuyết bà bà, tiếng nổ hùng vĩ, hình ảnh xinh đẹp đến chói mắt.
Gọi hàng vô dụng, châm ngòi ly gián cũng không có hiệu quả, nếu cứ để cho huyền băng tiếp tục tiêu hao cũng không phải là biện pháp, Tuyết bà bà không quan tâm gì nữa, dùng huyền băng chắn mưa kiếm hỏa, lần nữa xông về phía Côn Lâm Thụ.
Bà ta điên cuồng phóng đi, lần này là liều mạng không quan tâm gì khác, không liều không được, rõ ràng Ô Thường muốn mài chết bà ta ở chỗ này.
Nếu là bình thường, Vô Biên Ma Vực này không thể làm được gì bà, dù phá hay không phá Vô Biên Ma Vực, bà cũng có thể đánh cho Ô Thường bị thương được, mà Ô Thường khống chế Vô Biên Ma Vực này cũng tiêu hao không ít pháp lực, không thể kéo dài được.
Nhưng hôm nay thì khác, người vừa đến có thuộc tính công pháp khắc chế với thuộc tính băng sương của bà, làm cho uy lực của thuộc tính băng sương giảm mạnh, người này phối hợp cùng với Ô Thường, ngược lại làm cho bà ăn không tiêu được.
Mắt thấy Tuyết bà bà liều mạng vọt đến, uy lực càng hơn trước đó, Côn Lâm Thụ dùng toàn lực đẩy Hỏa Long ra để chống cự, hắn có thể cảm nhận được lực lượng trùng kích cường đại đến từ đối phương.
Tu vi giữa hai người chênh lệch quá xa, hắn không thể áp chế nổi.
Nhưng đúng lúc này, Ô Thường không khoanh tay đứng nhìn, hắn không thể để cho Tuyết bà bà diệt trừ nhược điểm của mình ngay trong nghịch cảnh được.
Từng đợt mây đen bốc lên, lại có một chưởng ảnh bay đến.
Oanh! Huyền băng hộ thể bị sụp đổ, nhưng điều này vẫn nằm trong dự đoán của Tuyết bà bà, bà ta đánh ra một chưởng ầm ầm, dùng hàn băng ngăn cản Hỏa Long đánh đến, tay kia thì đánh ra một chưởng ảnh khác có khí thế như lôi đình.
Cạch! Ô Thường và Tuyết bà bà liều mạng đánh ra một chiêu, Ô Thường bị đẩy lui trong nháy mắt, Vô Biên Ma Vực cũng kịch liệt chấn động, suýt chút nữa sụp đổ.
Nhân cơ hội này, trên người Tuyết bà bà hiện lên ánh sáng màu lam, tạo thêm một lớp huyền băng hộ thể, điên cuồng phóng đến chỗ Côn Lâm Thụ.
Tuyết bà bà nhìn quanh bốn phía qua ánh lửa, xung quanh là một vùng tăm tối, đâu còn thấy được bóng người của Côn Lâm Thụ nữa.
Mà Côn Lâm Thụ cũng cảnh giác rất cao, rõ ràng Tuyết bà bà đang giết đến thì bỗng nhiên biến mất.
“Lão yêu này rất giảo hoạt, đừng tiếp tục đối mặt với bà ta, nếu không thì sẽ xuất hiện nguy hiểm khó đoán được, ngươi âm thầm đánh lén là được, ta thi pháp yểm hộ ngươi. Bà ta đang hao tổn băng nguyên trên người rất nhanh, ngươi dùng lửa luyện hóa là được, vừa vặn khắc chế, chỉ cần giữ vững cường độ công kích, bà ta không kiên trì được lâu nữa đâu.
Tiếng nhắc nhở của Ô Thường như vang lên ngay sau lưng, Côn Lâm Thụ lần nữa quay đầu, vẫn không thấy bóng người, chỉ thấy khói đen đang quay cuồng.
Côn Lâm Thụ đành phải trả lời một tiếng.
“Được!
“Nhìn phía trước.
Giọng nói của Ô Thường vang lên lần nữa.
Côn Lâm Thụ nhìn về phía trước, chỉ thấy khói đen phía trước trở nên nhạt hơn, đó là một lỗ thủng Ô Thường mở cho hắn, có thể thấy Tuyết bà bà đang tìm kiếm khắp nơi/
Chỉ nhìn cái này, Côn Lâm Thụ đã đại khái đoán ra được mánh khóe của Vô Biên Ma Vực, Tuyết bà bà giống như trốn rất nhanh, nhưng trên thực tế vẫn vòng quanh ngay một khu vực, đó là lý do vì sao lúc hắn muốn ra ngoài thì cảm thấy được vô biên vô tận, thật ra phạm vi bao phủ của Vô Biên Ma Vực không lớn lắm.
Giọng nói thúc giục của Ô Thường vang lên lần nữa.
Lúc này Côn Lâm Thụ mới thi pháp, tay kết kiếm quyết.
Tuyết bà bà đang tìm kiếm người bỗng nhiên thấy ánh lửa lập lòe bốn phía, kiếm hỏa nhiều đến mức không đếm hết được đang đánh đến từ bốn phương tám hướng.
Ánh sáng màu lam trên người lóe lên, huyền băng hộ thể hình cầu lại đóng lại, chống lại hỏa kiếm từ khắp nơi đánh đến, tiếng nổ lớn kịch liệt không ngừng vang lên.
Tuyết bà bà vừa thi pháp vừa nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bóng người Côn Lâm Thụ, chỉ thấy hỏa kiếm từ bốn phương tám hương trong khói đen phóng đến, sau khi sụp đổ lại ngưng tụ thành lửa đỏ bay đi, chui vào trong khói đen, sau đó tiếp tục hóa thành kiếm hỏa liên tục đánh đến.
“Ô Thường!
Tuyết bà bà bi phẫn gầm thét.
Ngay cả người công kích người đều không thấy được, bà ta nhìn thấy tình hình này thì lập tức biết đây là do Ô Thường làm, chắc chắn là Ô Thường đưa ra đề nghị phối hợp.
Nhìn thấy như vậy, chắc chắn hôm nay Ô Thường muốn đẩy bà ta vào chỗ chết, sao bà ta không bi phẫn được chứ.
Người khống chế hỏa kiếm có tu vi chênh lệch quá lớn với Tuyết bà bà, cho dù hỏa kiếm có đánh liên tiếp không ngừng, bà ta cũng có thể gánh vác được.
Đúng vậy, không chịu nổi hao tổn, bản thể của bà ta bị lửa khắc trời sinh, nếu như bị hỏa diễm làm bị thương, sẽ tổn thương linh thể cực kỳ lớn.
Sao Tuyết bà bà lại ngồi chờ chết được chứ, bây giờ bà ta dùng huyền băng đột kích bốn chỗ, đánh đến khói đen bốn phía xung quanh, ý đồ tìm ra kẻ đang đánh lén.
Nhưng đây là thế giới của Ô Thường, có Ô Thường giúp đỡ, Tuyết bà bà không tìm ra nổi Côn Lâm Thụ được, mặc kệ bà ta công kích đến vị trí nào, trong khói đen đều có hỏa kiếm bắn ra để công kích.
Công kích kéo dài, liên miên không dứt.
Hỏa Kiếm Luyện Ngục không ngừng luyện hóa, băng nguyên trên cơ thể Tuyết bà bà nhanh chóng tiêu hao.
Muốn tìm đối thủ liều mạng, nhưng ngay cả người cũng không thấy được, trên tấm mặt mo của Tuyết bà bà đã tràn đầy tuyệt vọng, đừng mong chờ loại người như Ô Thường có chút tấm lòng từ bi.
Bà ta hối hận không nên đến đây, lúc này Tuyết bà bà mới ý thức được, chuyện Xuyên Dĩnh bại lộ, rất có thể đây là một cái bẫy để Ô Thường tru sát bà.
Cuối cùng, Tuyết bà bà gánh không nổi nữa, từ bỏ huyền băng hộ thể, bỗng nhiên hóa thành ánh sáng lam, xuyên qua hỏa kiếm dày đặc để né tránh.
Bay đến bay lui như vậy làm cho hỏa kiếm không thể đánh trúng được bà ta.
Mà Côn Lâm Thụ cũng không phải kẻ ngốc, kết kiếm quyết hóa chưởng, hỏa kiếm sụp đổ tạo thành biển lửa, bọc ánh sáng màu lam kia luyện hóa.
Ánh sáng màu lam xông ra biển lửa, xông vào trong khói đen
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 2195: Lão yêu bà, ta tiễn ngươi!
10.0/10 từ 48 lượt.