Đạo Quân
Chương 209: Hàng Ở Đâu?
107@-Diêu Hữu Lượng: “Làm sao bây giờ? Ngưu Hữu Đạo thật sự sẽ giữ bí mật chứ? Nếu chuyện này lộ ra, ta và ngươi sẽ là phản đồ của sư môn! Hậu quả chúng ta không gánh vác được đâu?”
Thôi Viễn: “Ngươi có ý gì? Muốn chạy trốn? Nếu Ngưu Hữu Đạo thật sự muốn tiết lộ, ta và ngươi dù có muốn chạy trốn, sư môn há sẽ buông tha chúng ta? Sau đó sư môn tất nhiên sẽ truy sát chúng ta đến cùng, tránh được cả đời sao? Người phản bội sư môn đi đến đâu cũng bị người ta nghi ngại đấy!”
Diêu Hữu Lượng: “Vậy ngươi nghĩ sao?”
Thôi Viễn: “Ta cảm thấy, Ngưu Hữu Đạo nếu thật sự muốn giết chúng ta chẳng đáng phải lòng vòng như vậy, cần thiết sao?”
Diêu Hữu Lượng: “Cứ như vậy thả chúng ta đi, Ngưu Hữu Đạo tốt bụng như vậy sao ta cứ thấy là lạ, thật sự giấu diếm theo lời hắn nói sao?”
Thôi Viễn: “Ngươi không muốn sống, có thể không giấu diếm.”
Giọng Diêu Hữu Lượng lập tức run rẩy: “Vậy chuyện này chúng ta phải nói rõ ràng, muốn giấu diếm thì cùng giấu diếm, một người không giấu, người kia cũng không thể đậy được!”
Hai người đi trên sa mạc nhỏ to bàn bạc...
Trích Tinh thành, Cao Túc Thông Lưu Tiên tông, Liêu Sâm Phù Vân tông, Võ Tiền Hạo Linh Tú sơn, ba người cả đường phong trần mệt mỏi, dẫn chúng đệ tử một nắng hai sương đuổi theo gấp, cuối cùng lại chạy trở về Trích Tinh thành.
Người bên cạnh đã ít đi một chút, bọn hắn cũng đề phòng Ngưu Hữu Đạo giương đông kích tây, mỗi bên lưu lại hai đệ tử tiếp tục chạy tới huyện Sơn Hồ, lỡ như Ngưu Hữu Đạo thật sự đi huyện Sơn Hồ thì sao?
Mười canh giờ, một mực bôn ba qua lại trên đường, cái tư vị bị người ta dắt mũi này thật sự không hề dễ chịu.
Nhưng không còn cách nào khác, không tận lực, không tiện báo cáo.
Cả nhóm đi thẳng đến cửa hàng Lưu Tiên tông, bảng không buôn bán treo trên cửa bị Cao Túc Thông gỡ xuống, đẩy cửa vào, nguyệt điệp bay vào lượn vòng.
Chim Tầm hương trong lòng đang líu ríu nhảy loạn, Liêu Sâm và Võ Tiền Hạo đi đến trước quầy nhìn chằm chằm.
Lực chú ý của Cao Túc Thông đang đặt ở kệ hàng gần cửa ra vào, ánh mắt đảo qua kệ hàng trống rỗng, kiểm tra khắp nơi một hồi thì phát hiện cửa hàng trống rỗng.
Những người khác cũng phát hiện ra dị thường, Liêu Sâm nỏi: “Có phải đã dấu hết đồ rồi không, dù sao đều phải ra ngoài hết mà.”
Cao Túc Thông lập tức lục tung cửa hàng một lần vẫn không tìm được nơi giấu đồ, cuối cùng đi tới trước giá binh khí, sờ tay lên chỗ trưng bày trường thương cùng trường đao, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Liêu Sâm và Võ Tiền Hạo nhìn nhau, đoán ra tâm tư lão. Nếu thật sự giâu đồ rồi thì sao không thu gom trường đao và trường thương này?
Thật tình không biết, là Ngưu Hữu Đạo cảm thấy những thứ này dài quá khó khiêng đi, không tiện nên không cuỗm đi luôn.
Võ Tiền Hạo nhấc lồng chim lên: “Chim Tầm hương này có việc gì vậy?”
Cao Túc Thông nhìn sang, cau mày, cũng thấy khó hiểu. Bọn Hoàng Ân Bình hẳn đã đuổi theo, trên đường đi Hương nhị có lẽ đã bị chim Tầm hương nhặt được, sao chim Tầm hương trước mắt còn có phản ứng?
Chim Tầm hương này vì lý do ổn thỏa nên mới mua ở bên Vạn Thú môn.
Theo Vạn Thú môn nói, mỗi chim Tầm hương khi được thuần dưỡng lúc nhỏ đều được phối với loại Hương nhị dẫn đường khác nhau, lúc bán ra đều phối đôi để bán. Mỗi một đợt chim Tầm hương phải cách vài năm mới xuất hiện Hương nhị và chim Tầm hương giống nhau được bán ra, sẽ không bị người khác mua phải Hương nhị mà dẫn đường sai.
Về phương diện này, có lẽ Vạn Thú môn sẽ không đập vỡ chiêu bài của mình.
Thật tình không thể hiểu được! Cao Túc Thông quay đầu quát: “Lập tức đưa tin hỏi bọn họ xem chuyện gì xảy ra.”
“Rõ!” Đệ tử bên cạnh lập tức làm theo.
Cao Túc Thông quay lại đối mặt với Liêu Sâm và Võ Tiền Hạo, trầm giọng nói: “Mặc kệ như thế nào, chúng ta vẫn phải đi một chuyến.”
Liêu Sâm và Võ Tiền Hạo khé gật đầu, không tiếp tục không được, ba phái liên thủ, nếu để cho Ngưu Hữu Đạo chạy, vậy việc này sẽ trở thành trò cười lớn, sau này e chẳng còn tư cách gì trấn giữ ở Trích Tinh thành, chắc là phải trở về trông coi sơn môn rồi.
Huống chi, hai phái đều có đệ tử đuổi theo, mặc kệ cũng không thích hợp.
Trong lòng hai người nói thầm, có chút oán trách Cao Túc Thông, việc này Lưu Tiên tông các ngươi đi làm là được rồi, sao phải kéo theo cả chúng ta? Lần này kéo vào thì hay rồi, mặt mũi Tống gia ở đó, ngươi có cách nào từ chối chứ!
Quyết định xong, nhấc chim Tầm hương lên, cả nhóm rời khỏi cửa hàng Lưu Tiên tông. Liêu Sâm và Võ Tiền Hạo muốn về cửa hàng của mình xem thử.
Còn về cửa hàng Lưu Tiên tông, vốn phải lưu lại người trông coi nhưng giờ cửa hàng trên cơ bản đã không còn thì lưu lại làm cái rắm gì!
Kết quả, cả nhóm đến cửa hàng Linh Tú sơn xem xét tình hình quả thật là giống như đúc, cũng trống không!
Lại đến cửa hàng Phù Vân tông xem, mọi người không ai nói được ai, cũng vậy, trống không, cuối cùng trong lòng Cao Túc Thông đã dễ chịu hơn một chút.
Đi vài vòng trong cửa hàng của mình Liêu Sâm tự an ủi mình: “Chắc là đã giấu hàng ở đâu đó?”
Cao Túc Thông và Võ Tiền Hạo cùng gật đầu: “Rất có thể!”
Theo lý, có ai lại to gan dám ăn trộm đồ ở cửa hàng Trích Tinh thành? Cửa hàng trong Trích Tinh thành được Trích Tinh thành bảo hộ.
Nhưng trong lòng hai người đều không chắc, trong cửa hàng của ngươi bày biện hàng hóa nhưng không có ai trông tiệm, ai lại buôn bán như vậy chứ? Chẳng lẽ Trích Tinh thành phải cử người đến coi tiệm giúp mỗi cửa hàng sao? Nếu như ngươi vứt đồ đi, Trích Tinh thành còn phải giúp ngươi tra án? Cho dù là bên Trích Tinh thành hay sư môn đều nói không thông, đều không thể đưa ra lý lẽ gì.
Việc này không nên chậm trễ, giờ mấy nhà đều hơi lo lắng, hy vọng tốt nhất là đệ tử trong môn của mình đã giấu hàng đi, nếu không hàng mất, Ngưu Hữu Đạo lại chạy, đó mới thật sự là phiền phức. Nếu được Ngưu Hữu Đạo, bởi vì bắt Ngưu Hữu Đạo mà mất đồ còn hiểu được, nếu không thì phiền phức lớn rồi!
Đồ cũng đã bị mất, hai nhà này cũng không cần thiết lưu đệ tử lại, đều xuất phát tập thể, cả nhóm vô cùng lo lắng rời khỏi Trích Tinh thành...
Còn nhóm Ngưu Hữu Đạo sớm đã phi nhanh trên con đường lớn bằng phẳng, một con kim sí xé bầu trời đêm đuổi theo.
Đoạn Hổ đưa tay bắt kim sí, lấy văn kiện mật trong ống ở chân, nhét kim sí vào cái lồng chim mang theo.
Mở văn kiện mật ra xem, Đoạn Hổ nhanh chóng vọt tới trước, đưa tay giao văn kiện mật cho Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, Lưu Tiên tông đưa tin.”
Một con nguyệt điệp bay đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo xem nội dung mật tín, phát hiện tất cả đều là mật ngữ, đọc không hiểu, hỏi xung quanh: “Ai có thể xem hiểu?”
Đoạn Hổ nói: “Đây là mật ngữ của Lưu Tiên tông, hẳn chỉ có đệ tử mới có thể trôi chảy đọc, chúng ta có thể phục hồi minh văn!”
“Phụ hồi cái rắm!” Ngưu Hữu Đạo xé nát mật tín ngay tại cổ, tận tay hất lên, mảnh giấy bay tán loạn, hắn không hứng thú đưa tin tới lui với người muốn đuổi giết hắn. Hắn giữ lại vật dẫn đưa tin của kim sí chỉ để xác nhận tình hình mà thôi. Hắn quay đầu nói với xung quanh: “Người ba phái chạy đi huyện Sơn Hồ đã về đến Trích Tinh thành, chắc đang đuổi theo rồi.”
Hắc Mẫu Đơn kinh hãi nói: “Đạo gia, vậy ngài còn lưu lại hương nhị dẫn đường ven đường?”
Ngưu Hữu Đạo: “Yên tâm, bọn hắn đuổi không kịp, hương nhị ta thích thì thả, xem bọn hắn gặp chỗ ngã ba thì sẽ làm sao. Chênh lệch là ở đấy, bọn hắn không dễ đuổi kịp vậy đâu, mọi người không cần lo lắng.”
Ngoài Trích Tinh thành, thả chim Tầm hương ra, cả đám người đuổi theo.
Đuổi theo ra dãy núi, đuổi tới chuồng ngựa, cả nhóm hơn mười người phối hợp song kỵ, luân phiên đổi ngựa đuổi theo.
Một nắng hai sương, mênh mông sa mạc ù ù rong ruổi, nguyệt điệp ở trước dò đường, đuổi theo hướng của chim Tầm hương, hướng đi hoàn toàn ăn khớp với báo cáo của đám Hoàng Ân Bình.
“Sư thúc!”
Nhóm sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng hét, Cao Túc Thông đưa tay lên, mọi người nhanh chóng siết cương dừng lại, lần lượt quay đầu sang.
Chỉ thấy phía sau có hai người nhảy ra khỏi một cái hố, chính là Thôi Viễn và Diêu Hữu Lượng.
Đạo Quân
Thôi Viễn: “Ngươi có ý gì? Muốn chạy trốn? Nếu Ngưu Hữu Đạo thật sự muốn tiết lộ, ta và ngươi dù có muốn chạy trốn, sư môn há sẽ buông tha chúng ta? Sau đó sư môn tất nhiên sẽ truy sát chúng ta đến cùng, tránh được cả đời sao? Người phản bội sư môn đi đến đâu cũng bị người ta nghi ngại đấy!”
Diêu Hữu Lượng: “Vậy ngươi nghĩ sao?”
Thôi Viễn: “Ta cảm thấy, Ngưu Hữu Đạo nếu thật sự muốn giết chúng ta chẳng đáng phải lòng vòng như vậy, cần thiết sao?”
Diêu Hữu Lượng: “Cứ như vậy thả chúng ta đi, Ngưu Hữu Đạo tốt bụng như vậy sao ta cứ thấy là lạ, thật sự giấu diếm theo lời hắn nói sao?”
Thôi Viễn: “Ngươi không muốn sống, có thể không giấu diếm.”
Giọng Diêu Hữu Lượng lập tức run rẩy: “Vậy chuyện này chúng ta phải nói rõ ràng, muốn giấu diếm thì cùng giấu diếm, một người không giấu, người kia cũng không thể đậy được!”
Hai người đi trên sa mạc nhỏ to bàn bạc...
Trích Tinh thành, Cao Túc Thông Lưu Tiên tông, Liêu Sâm Phù Vân tông, Võ Tiền Hạo Linh Tú sơn, ba người cả đường phong trần mệt mỏi, dẫn chúng đệ tử một nắng hai sương đuổi theo gấp, cuối cùng lại chạy trở về Trích Tinh thành.
Người bên cạnh đã ít đi một chút, bọn hắn cũng đề phòng Ngưu Hữu Đạo giương đông kích tây, mỗi bên lưu lại hai đệ tử tiếp tục chạy tới huyện Sơn Hồ, lỡ như Ngưu Hữu Đạo thật sự đi huyện Sơn Hồ thì sao?
Mười canh giờ, một mực bôn ba qua lại trên đường, cái tư vị bị người ta dắt mũi này thật sự không hề dễ chịu.
Nhưng không còn cách nào khác, không tận lực, không tiện báo cáo.
Cả nhóm đi thẳng đến cửa hàng Lưu Tiên tông, bảng không buôn bán treo trên cửa bị Cao Túc Thông gỡ xuống, đẩy cửa vào, nguyệt điệp bay vào lượn vòng.
Chim Tầm hương trong lòng đang líu ríu nhảy loạn, Liêu Sâm và Võ Tiền Hạo đi đến trước quầy nhìn chằm chằm.
Lực chú ý của Cao Túc Thông đang đặt ở kệ hàng gần cửa ra vào, ánh mắt đảo qua kệ hàng trống rỗng, kiểm tra khắp nơi một hồi thì phát hiện cửa hàng trống rỗng.
Những người khác cũng phát hiện ra dị thường, Liêu Sâm nỏi: “Có phải đã dấu hết đồ rồi không, dù sao đều phải ra ngoài hết mà.”
Cao Túc Thông lập tức lục tung cửa hàng một lần vẫn không tìm được nơi giấu đồ, cuối cùng đi tới trước giá binh khí, sờ tay lên chỗ trưng bày trường thương cùng trường đao, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Liêu Sâm và Võ Tiền Hạo nhìn nhau, đoán ra tâm tư lão. Nếu thật sự giâu đồ rồi thì sao không thu gom trường đao và trường thương này?
Thật tình không biết, là Ngưu Hữu Đạo cảm thấy những thứ này dài quá khó khiêng đi, không tiện nên không cuỗm đi luôn.
Võ Tiền Hạo nhấc lồng chim lên: “Chim Tầm hương này có việc gì vậy?”
Cao Túc Thông nhìn sang, cau mày, cũng thấy khó hiểu. Bọn Hoàng Ân Bình hẳn đã đuổi theo, trên đường đi Hương nhị có lẽ đã bị chim Tầm hương nhặt được, sao chim Tầm hương trước mắt còn có phản ứng?
Chim Tầm hương này vì lý do ổn thỏa nên mới mua ở bên Vạn Thú môn.
Theo Vạn Thú môn nói, mỗi chim Tầm hương khi được thuần dưỡng lúc nhỏ đều được phối với loại Hương nhị dẫn đường khác nhau, lúc bán ra đều phối đôi để bán. Mỗi một đợt chim Tầm hương phải cách vài năm mới xuất hiện Hương nhị và chim Tầm hương giống nhau được bán ra, sẽ không bị người khác mua phải Hương nhị mà dẫn đường sai.
Về phương diện này, có lẽ Vạn Thú môn sẽ không đập vỡ chiêu bài của mình.
Thật tình không thể hiểu được! Cao Túc Thông quay đầu quát: “Lập tức đưa tin hỏi bọn họ xem chuyện gì xảy ra.”
“Rõ!” Đệ tử bên cạnh lập tức làm theo.
Cao Túc Thông quay lại đối mặt với Liêu Sâm và Võ Tiền Hạo, trầm giọng nói: “Mặc kệ như thế nào, chúng ta vẫn phải đi một chuyến.”
Liêu Sâm và Võ Tiền Hạo khé gật đầu, không tiếp tục không được, ba phái liên thủ, nếu để cho Ngưu Hữu Đạo chạy, vậy việc này sẽ trở thành trò cười lớn, sau này e chẳng còn tư cách gì trấn giữ ở Trích Tinh thành, chắc là phải trở về trông coi sơn môn rồi.
Huống chi, hai phái đều có đệ tử đuổi theo, mặc kệ cũng không thích hợp.
Trong lòng hai người nói thầm, có chút oán trách Cao Túc Thông, việc này Lưu Tiên tông các ngươi đi làm là được rồi, sao phải kéo theo cả chúng ta? Lần này kéo vào thì hay rồi, mặt mũi Tống gia ở đó, ngươi có cách nào từ chối chứ!
Quyết định xong, nhấc chim Tầm hương lên, cả nhóm rời khỏi cửa hàng Lưu Tiên tông. Liêu Sâm và Võ Tiền Hạo muốn về cửa hàng của mình xem thử.
Còn về cửa hàng Lưu Tiên tông, vốn phải lưu lại người trông coi nhưng giờ cửa hàng trên cơ bản đã không còn thì lưu lại làm cái rắm gì!
Kết quả, cả nhóm đến cửa hàng Linh Tú sơn xem xét tình hình quả thật là giống như đúc, cũng trống không!
Lại đến cửa hàng Phù Vân tông xem, mọi người không ai nói được ai, cũng vậy, trống không, cuối cùng trong lòng Cao Túc Thông đã dễ chịu hơn một chút.
Đi vài vòng trong cửa hàng của mình Liêu Sâm tự an ủi mình: “Chắc là đã giấu hàng ở đâu đó?”
Cao Túc Thông và Võ Tiền Hạo cùng gật đầu: “Rất có thể!”
Theo lý, có ai lại to gan dám ăn trộm đồ ở cửa hàng Trích Tinh thành? Cửa hàng trong Trích Tinh thành được Trích Tinh thành bảo hộ.
Nhưng trong lòng hai người đều không chắc, trong cửa hàng của ngươi bày biện hàng hóa nhưng không có ai trông tiệm, ai lại buôn bán như vậy chứ? Chẳng lẽ Trích Tinh thành phải cử người đến coi tiệm giúp mỗi cửa hàng sao? Nếu như ngươi vứt đồ đi, Trích Tinh thành còn phải giúp ngươi tra án? Cho dù là bên Trích Tinh thành hay sư môn đều nói không thông, đều không thể đưa ra lý lẽ gì.
Việc này không nên chậm trễ, giờ mấy nhà đều hơi lo lắng, hy vọng tốt nhất là đệ tử trong môn của mình đã giấu hàng đi, nếu không hàng mất, Ngưu Hữu Đạo lại chạy, đó mới thật sự là phiền phức. Nếu được Ngưu Hữu Đạo, bởi vì bắt Ngưu Hữu Đạo mà mất đồ còn hiểu được, nếu không thì phiền phức lớn rồi!
Đồ cũng đã bị mất, hai nhà này cũng không cần thiết lưu đệ tử lại, đều xuất phát tập thể, cả nhóm vô cùng lo lắng rời khỏi Trích Tinh thành...
Còn nhóm Ngưu Hữu Đạo sớm đã phi nhanh trên con đường lớn bằng phẳng, một con kim sí xé bầu trời đêm đuổi theo.
Đoạn Hổ đưa tay bắt kim sí, lấy văn kiện mật trong ống ở chân, nhét kim sí vào cái lồng chim mang theo.
Mở văn kiện mật ra xem, Đoạn Hổ nhanh chóng vọt tới trước, đưa tay giao văn kiện mật cho Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, Lưu Tiên tông đưa tin.”
Một con nguyệt điệp bay đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo xem nội dung mật tín, phát hiện tất cả đều là mật ngữ, đọc không hiểu, hỏi xung quanh: “Ai có thể xem hiểu?”
Đoạn Hổ nói: “Đây là mật ngữ của Lưu Tiên tông, hẳn chỉ có đệ tử mới có thể trôi chảy đọc, chúng ta có thể phục hồi minh văn!”
“Phụ hồi cái rắm!” Ngưu Hữu Đạo xé nát mật tín ngay tại cổ, tận tay hất lên, mảnh giấy bay tán loạn, hắn không hứng thú đưa tin tới lui với người muốn đuổi giết hắn. Hắn giữ lại vật dẫn đưa tin của kim sí chỉ để xác nhận tình hình mà thôi. Hắn quay đầu nói với xung quanh: “Người ba phái chạy đi huyện Sơn Hồ đã về đến Trích Tinh thành, chắc đang đuổi theo rồi.”
Hắc Mẫu Đơn kinh hãi nói: “Đạo gia, vậy ngài còn lưu lại hương nhị dẫn đường ven đường?”
Ngưu Hữu Đạo: “Yên tâm, bọn hắn đuổi không kịp, hương nhị ta thích thì thả, xem bọn hắn gặp chỗ ngã ba thì sẽ làm sao. Chênh lệch là ở đấy, bọn hắn không dễ đuổi kịp vậy đâu, mọi người không cần lo lắng.”
Ngoài Trích Tinh thành, thả chim Tầm hương ra, cả đám người đuổi theo.
Đuổi theo ra dãy núi, đuổi tới chuồng ngựa, cả nhóm hơn mười người phối hợp song kỵ, luân phiên đổi ngựa đuổi theo.
Một nắng hai sương, mênh mông sa mạc ù ù rong ruổi, nguyệt điệp ở trước dò đường, đuổi theo hướng của chim Tầm hương, hướng đi hoàn toàn ăn khớp với báo cáo của đám Hoàng Ân Bình.
“Sư thúc!”
Nhóm sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng hét, Cao Túc Thông đưa tay lên, mọi người nhanh chóng siết cương dừng lại, lần lượt quay đầu sang.
Chỉ thấy phía sau có hai người nhảy ra khỏi một cái hố, chính là Thôi Viễn và Diêu Hữu Lượng.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 209: Hàng Ở Đâu?
10.0/10 từ 48 lượt.