Đạo Quân
Chương 2054: Bố cáo (1)
91@-“Nếu triều đình hạ chỉ ngăn chặn, ngươi không thấy tình huống gì sao? Đều là to mồm bề ngoài, có ai cam lòng đi liều mạng đâu? Những nơi phản quân đi qua, quân coi giữ đều không thủ vững, nói đại bộ phận nhân mã đã bị ta điều đi, nói tình hình kinh tế của đội nhân mã hữu hạn không chống đỡ nổi phản quân, lý do này ngươi có thể bắt lỗi được sao? Biết rõ là mượn cớ nhưng triều đình cũng không tiện trở mặt, cũng không có căn cơ gì để trở mặt. Nếu không có hoạ ngoại xâm, có bản soái ở đó, có ai dám không nghe lệnh? Cố Viễn Đạt sao dám làm phản? Trước kia lúc bản soái xuất chinh điều động nhân mã, có ai dám có dị nghị?
“Định Nhi thân là Bình Định chủ tướng, lại là con của ta, tự mình đi trước điều động nhân mã, nhân mã các nơi sẽ không thể không nghe, chí ít là chưa chắc dám công nhiên làm trái. Nếu như đổi lại là những người khác thì chư hầu khắp nơi nhất định là chồng chất trò gian trá, cho dù làm cũng nhất định là cho vài người già yếu ra, không chịu lấy ra vốn liếng thật trong tay, một đám người ô hợp có thể chống đỡ được sức mạnh của phản quân sao? Đừng nói là giữ chân, sợ rằng một kích đã tan tác rồi. Đổi lại là người khác đi cũng khó mà hiệu lệnh nhân mã các châu phủ được, không phải ta hoặc Định Nhi tự mình đi thì không thể nào.
“Thế cục hiện giờ chỉ đành làm hết sức mình nghe theo thiên mệnh thôi.
Phản quân của Cố Viễn Đạt trên đường nghỉ ngơi và hồi phục, xây dựng cơ sở tạm thời, trạm gác ngầm tứ phía.
Trong một cái lều cỏ, chưởng môn Thường Lâm Tiên của Linh Hư Phủ, chưởng môn Tàng Phong của Thủ Chính Các, chưởng môn Lạc Ngôn Chân của Đại Nhạc Sơn đều có mặt, chưởng môn của tam đại phái của Vệ quốc lúc trước đều tập trung ở đây, thấp giọng nghị sự.
Hiện nay tam đại phái của Vệ quốc hầu như chỉ xem là danh nghĩa, Vệ quốc không còn, không có năng lực giữ được Vệ quốc, nào còn tam đại phái Vệ quốc gì.
Thực lực cũng không cho phép. Sau một cuộc chiến diệt quốc, vây cánh sớm đã bị loại trừ, phụ thuộc vào các nước nghe lệnh những môn phái khác, người chết, người tản đi, chạy cả.
Không có lợi ích gì nữa, theo ngươi không có tiền đồ, có ai sẽ nghe lệnh ngươi nữa? Nếu còn tiếp tục bán mạng vì tam đại phái thì khác gì kẻ ngu, đương nhiên là phải chạy.
Không có vây cánh không làm gì nổi, sức mạnh thật sự khống chế một nước chính là thứ để khống chế tất cả những người trong môn phái, mất đi thế lực thủ hạ khống chế thế lực tu hành tứ phương đương nhiên cũng mất đi năng lực khống chế một nước.
Còn tự thân tam đại phái đã đại tổn hại thực lực, trong cuộc chiến diệt quốc, sức mạnh của bản thân môn phái đã bị thiệt hại nặng, đa phần đệ tử đều tổn hao hết, nhân số còn lại khoảng ba phần mười so với thời kỳ đỉnh cao, đã mất đi tư cách đại phái để trở thành một cái chân vạc tạo thành một nước.
Bây giờ khắp nơi đều không có đất dung thân, như chó nhà có tang, đệ tử trên dưới đều hoảng sợ trong lòng.
Không biết tiền đồ thế nào, tam đại phái cuối cùng lựa chọn nhờ vả vào Tấn quốc, cũng là nguyên nhân hiện giờ phản quân của Cố Viễn Đạt hộ tống đội ngũ pháp sư.
Cố Viễn Đạt có thể thuận lợi phản loạn, có thể thuận lợi thanh trừng lực lượng của tam đại phái Tề quốc trấn giữ trong quân ít nhiều nhờ vào sự trợ giúp của bọn họ.
Đúng lúc này, một tên đệ tử của Linh Hư Phủ đi vào dâng cấp báo, vui vẻ nói:
“Chưởng môn, Tấn quốc phát bố cáo cho thiên hạ rồi!
Ánh mắt của Thường Lâm Tiên sáng lên, một phát cầm cấp báo tới kiểm tra, Tàng Phong và Lạc Ngôn Chân cũng nhanh chóng tiến lên cùng nhau kiểm tra.
Trong cấp báo có nói, triều đình Tấn quốc bao gồm cả Khí Vân Tông cùng phát bố cáo, nguyện chia địa bàn ba châu ở Tề quốc cho Linh Hư Phủ, Thủ Chính Các và Đại Nhạc Sơn làm chỗ đặt chân.
Đương nhiên, khẳng định là có điều kiện tiên quyết, điều kiện tiên quyết là ba phái nên lập được công lao bắt được Tề quốc.
Sau khi xem xong bố cáo này, Thường Lâm Tiên thở phào nhẹ nhõm:
“Tấn quốc quả nhiên là không nuốt lời, lời nói của Thái Thúc Hùng quả nhiên là đáng tin.
Tàng Phong và Lạc Ngôn Chân đều gật đầu cười.
Đây chính là điều kiện mà tam đại phái bọn họ đi nhờ vả Tấn quốc, muốn có một nơi để sống yên ổn.
Tấn quốc đã sớm đồng ý rồi nhưng lại chậm chạp không thấy thông cáo gì, thầm nghĩ lời hứa hẹn ngoài miệng sao có thể tin được, sau này không giữ lời hứa thì biết làm thế nào? Bên này muốn làm gì Tấn quốc cũng không được.
Ba người vừa mới nghị sự chính là việc này, vẫn luôn chờ đợi lo lắng, lo Tấn quốc nuốt lời.
Bây giờ nhìn thấy bọn họ hứa hẹn trước toàn thiên hạ, sự lo lắng trong lòng ba người cuối cùng cũng buông xuống, cuối cùng cũng có thể nở nụ cười.
Trước khác nay khác, nghĩ lại ngày xưa nắm trong tay Vệ quốc, muốn ném cả một châu đi còn được, bây giờ lại bởi vì có thể có được một châu để đặt chân mà vui vẻ, yêu cầu này thật sự là không cao, tiêu chuẩn đúng là càng ngày càng thấp.
Thật tình không biết, vốn Khí Vân Tông không đồng ý việc để cho tam đại phái của nguyên Vệ quốc chiếm được địa bàn cắt từ đất của mình ra, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mạo hiểm. Rết trăm chân mất một chân cũng không chết, hiện tại tuy tam đại phái sa sút nhưng căn cơ vẫn còn đó, làm sao có thể yên tâm được?
Khí Vân Tông tình nguyện giúp đỡ những môn phái khác, cũng không muốn dung nạp tam đại phái của nguyên Vệ quốc.
Vẫn là Thái Thúc Hùng vì chuyện này mà dùng hết lời, lấy chuyện thế cục để nói chuyện, Tấn quốc bành trướng quá nhanh, lực lượng tu sĩ trong tay vốn cũng không đủ, hiện tại tính tới khả năng mạo hiểm là không cần thiết, trước tiên nắm bắt đại cục hoàn thành mưu đồ, sau này khắc phục cũng không muộn!
Thái Thúc Hùng thật sự đã nghĩ hết biện pháp để thuyết phục Khí Vân Tông nên mới có kết quả này.
...
Ầm! trong quân trướng, La Chiếu vỗ một chưởng ném bố cáo của Tấn quốc lên bàn, chậm rãi nhắm mắt lắc đầu:
“Một đám ngu xuẩn!
Hắn thật sự không biết nên chửi Hiểu Nguyệt Các thế nào mới phát ti3t hết được sự tức giận này.
Ngay từ đầu, tam đại phái Vệ quốc nhìn thấy đại thế đã mất nên nổi lên tâm tự bảo vệ mình, không muốn ở lại chiến trường tây tam quốc tiêu hao nữa.
Nhưng các nước lại khó mà chứa chấp được, chuyện này cũng bình thường, tam đại phái của quốc gia nào mà có thể dễ dàng dung nạp tam đại phái của Vệ quốc vào địa bàn của mình chứ, giường của mình há lại có thể để người khác lên ngủ cùng được? Đang yên đang lành đột nhiên có ba con cọp tới gần, ai có thể an tâm được?
Cuối cùng tam đại phái thấy được nhược điểm của Tần quốc, sau đó tìm Tần quốc hy vọng có thể đặt chân ở Tần quốc, hy vọng Tần quốc có thể chia địa bàn ba châu cho bọn họ. Yêu cầu cũng không tính là cao, đường đường là tam đại phái của nguyên Vệ quốc, mỗi phái chỉ cần địa bàn một châu để khôi phục nguyên khí, ba phái cũng biết mình không có tư cách nói ra yêu cầu cao hơn.
Đương nhiên, tam đại phái cũng sẽ không ăn quịt, nói tình cảnh của Tần quốc kham ưu, tam đại phái nguyện đi gìn giữ đất đai vì Tần quốc.
Nhìn thấy không giữ không được được, La Chiếu đã nhiều lần khuyên Hiểu Nguyệt Các có thể đồng ý.
Nhưng Hiểu Nguyệt Các không muốn, không đồng ý cũng có mấy nguyên nhân.
Đầu tiên là ba phái các người có tư cách gì để cò kè mặc cả với bọn ta?
Đang yên lành, các ngươi chưa hề làm được gì, bọn ta dựa vào cái gì để cắt ba miếng thịt trên người ra cho các người?
Một nguyên nhân khác chính là thế lực tu hành trong các quốc gia đều lo lắng, đều không nguyện tiếp nhận ba phái.
Mà Hiểu Nguyệt Các còn có mưu đồ khác, biết ba phái không có chỗ nào có thể đi nên muốn tiếp tục ép ba phái phục vụ trên chiến trường phía tây tam quốc.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, Ngọc Thương chết rồi!
Các chủ mới nhậm chức ở Hiểu Nguyệt Các không có uy tín đối nội bằng Ngọc Thương, không có thực lực chấn nhiếp, không có tiếng nói không nói tới, vừa mới lên chức đã cắt địa bàn, sức thuyết phục đối nội sẽ không đủ.
Đạo Quân
“Định Nhi thân là Bình Định chủ tướng, lại là con của ta, tự mình đi trước điều động nhân mã, nhân mã các nơi sẽ không thể không nghe, chí ít là chưa chắc dám công nhiên làm trái. Nếu như đổi lại là những người khác thì chư hầu khắp nơi nhất định là chồng chất trò gian trá, cho dù làm cũng nhất định là cho vài người già yếu ra, không chịu lấy ra vốn liếng thật trong tay, một đám người ô hợp có thể chống đỡ được sức mạnh của phản quân sao? Đừng nói là giữ chân, sợ rằng một kích đã tan tác rồi. Đổi lại là người khác đi cũng khó mà hiệu lệnh nhân mã các châu phủ được, không phải ta hoặc Định Nhi tự mình đi thì không thể nào.
“Thế cục hiện giờ chỉ đành làm hết sức mình nghe theo thiên mệnh thôi.
Phản quân của Cố Viễn Đạt trên đường nghỉ ngơi và hồi phục, xây dựng cơ sở tạm thời, trạm gác ngầm tứ phía.
Trong một cái lều cỏ, chưởng môn Thường Lâm Tiên của Linh Hư Phủ, chưởng môn Tàng Phong của Thủ Chính Các, chưởng môn Lạc Ngôn Chân của Đại Nhạc Sơn đều có mặt, chưởng môn của tam đại phái của Vệ quốc lúc trước đều tập trung ở đây, thấp giọng nghị sự.
Hiện nay tam đại phái của Vệ quốc hầu như chỉ xem là danh nghĩa, Vệ quốc không còn, không có năng lực giữ được Vệ quốc, nào còn tam đại phái Vệ quốc gì.
Thực lực cũng không cho phép. Sau một cuộc chiến diệt quốc, vây cánh sớm đã bị loại trừ, phụ thuộc vào các nước nghe lệnh những môn phái khác, người chết, người tản đi, chạy cả.
Không có lợi ích gì nữa, theo ngươi không có tiền đồ, có ai sẽ nghe lệnh ngươi nữa? Nếu còn tiếp tục bán mạng vì tam đại phái thì khác gì kẻ ngu, đương nhiên là phải chạy.
Không có vây cánh không làm gì nổi, sức mạnh thật sự khống chế một nước chính là thứ để khống chế tất cả những người trong môn phái, mất đi thế lực thủ hạ khống chế thế lực tu hành tứ phương đương nhiên cũng mất đi năng lực khống chế một nước.
Còn tự thân tam đại phái đã đại tổn hại thực lực, trong cuộc chiến diệt quốc, sức mạnh của bản thân môn phái đã bị thiệt hại nặng, đa phần đệ tử đều tổn hao hết, nhân số còn lại khoảng ba phần mười so với thời kỳ đỉnh cao, đã mất đi tư cách đại phái để trở thành một cái chân vạc tạo thành một nước.
Bây giờ khắp nơi đều không có đất dung thân, như chó nhà có tang, đệ tử trên dưới đều hoảng sợ trong lòng.
Không biết tiền đồ thế nào, tam đại phái cuối cùng lựa chọn nhờ vả vào Tấn quốc, cũng là nguyên nhân hiện giờ phản quân của Cố Viễn Đạt hộ tống đội ngũ pháp sư.
Cố Viễn Đạt có thể thuận lợi phản loạn, có thể thuận lợi thanh trừng lực lượng của tam đại phái Tề quốc trấn giữ trong quân ít nhiều nhờ vào sự trợ giúp của bọn họ.
Đúng lúc này, một tên đệ tử của Linh Hư Phủ đi vào dâng cấp báo, vui vẻ nói:
“Chưởng môn, Tấn quốc phát bố cáo cho thiên hạ rồi!
Ánh mắt của Thường Lâm Tiên sáng lên, một phát cầm cấp báo tới kiểm tra, Tàng Phong và Lạc Ngôn Chân cũng nhanh chóng tiến lên cùng nhau kiểm tra.
Trong cấp báo có nói, triều đình Tấn quốc bao gồm cả Khí Vân Tông cùng phát bố cáo, nguyện chia địa bàn ba châu ở Tề quốc cho Linh Hư Phủ, Thủ Chính Các và Đại Nhạc Sơn làm chỗ đặt chân.
Đương nhiên, khẳng định là có điều kiện tiên quyết, điều kiện tiên quyết là ba phái nên lập được công lao bắt được Tề quốc.
Sau khi xem xong bố cáo này, Thường Lâm Tiên thở phào nhẹ nhõm:
“Tấn quốc quả nhiên là không nuốt lời, lời nói của Thái Thúc Hùng quả nhiên là đáng tin.
Tàng Phong và Lạc Ngôn Chân đều gật đầu cười.
Đây chính là điều kiện mà tam đại phái bọn họ đi nhờ vả Tấn quốc, muốn có một nơi để sống yên ổn.
Tấn quốc đã sớm đồng ý rồi nhưng lại chậm chạp không thấy thông cáo gì, thầm nghĩ lời hứa hẹn ngoài miệng sao có thể tin được, sau này không giữ lời hứa thì biết làm thế nào? Bên này muốn làm gì Tấn quốc cũng không được.
Ba người vừa mới nghị sự chính là việc này, vẫn luôn chờ đợi lo lắng, lo Tấn quốc nuốt lời.
Bây giờ nhìn thấy bọn họ hứa hẹn trước toàn thiên hạ, sự lo lắng trong lòng ba người cuối cùng cũng buông xuống, cuối cùng cũng có thể nở nụ cười.
Trước khác nay khác, nghĩ lại ngày xưa nắm trong tay Vệ quốc, muốn ném cả một châu đi còn được, bây giờ lại bởi vì có thể có được một châu để đặt chân mà vui vẻ, yêu cầu này thật sự là không cao, tiêu chuẩn đúng là càng ngày càng thấp.
Thật tình không biết, vốn Khí Vân Tông không đồng ý việc để cho tam đại phái của nguyên Vệ quốc chiếm được địa bàn cắt từ đất của mình ra, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy mạo hiểm. Rết trăm chân mất một chân cũng không chết, hiện tại tuy tam đại phái sa sút nhưng căn cơ vẫn còn đó, làm sao có thể yên tâm được?
Khí Vân Tông tình nguyện giúp đỡ những môn phái khác, cũng không muốn dung nạp tam đại phái của nguyên Vệ quốc.
Vẫn là Thái Thúc Hùng vì chuyện này mà dùng hết lời, lấy chuyện thế cục để nói chuyện, Tấn quốc bành trướng quá nhanh, lực lượng tu sĩ trong tay vốn cũng không đủ, hiện tại tính tới khả năng mạo hiểm là không cần thiết, trước tiên nắm bắt đại cục hoàn thành mưu đồ, sau này khắc phục cũng không muộn!
Thái Thúc Hùng thật sự đã nghĩ hết biện pháp để thuyết phục Khí Vân Tông nên mới có kết quả này.
...
Ầm! trong quân trướng, La Chiếu vỗ một chưởng ném bố cáo của Tấn quốc lên bàn, chậm rãi nhắm mắt lắc đầu:
“Một đám ngu xuẩn!
Hắn thật sự không biết nên chửi Hiểu Nguyệt Các thế nào mới phát ti3t hết được sự tức giận này.
Ngay từ đầu, tam đại phái Vệ quốc nhìn thấy đại thế đã mất nên nổi lên tâm tự bảo vệ mình, không muốn ở lại chiến trường tây tam quốc tiêu hao nữa.
Nhưng các nước lại khó mà chứa chấp được, chuyện này cũng bình thường, tam đại phái của quốc gia nào mà có thể dễ dàng dung nạp tam đại phái của Vệ quốc vào địa bàn của mình chứ, giường của mình há lại có thể để người khác lên ngủ cùng được? Đang yên đang lành đột nhiên có ba con cọp tới gần, ai có thể an tâm được?
Cuối cùng tam đại phái thấy được nhược điểm của Tần quốc, sau đó tìm Tần quốc hy vọng có thể đặt chân ở Tần quốc, hy vọng Tần quốc có thể chia địa bàn ba châu cho bọn họ. Yêu cầu cũng không tính là cao, đường đường là tam đại phái của nguyên Vệ quốc, mỗi phái chỉ cần địa bàn một châu để khôi phục nguyên khí, ba phái cũng biết mình không có tư cách nói ra yêu cầu cao hơn.
Đương nhiên, tam đại phái cũng sẽ không ăn quịt, nói tình cảnh của Tần quốc kham ưu, tam đại phái nguyện đi gìn giữ đất đai vì Tần quốc.
Nhìn thấy không giữ không được được, La Chiếu đã nhiều lần khuyên Hiểu Nguyệt Các có thể đồng ý.
Nhưng Hiểu Nguyệt Các không muốn, không đồng ý cũng có mấy nguyên nhân.
Đầu tiên là ba phái các người có tư cách gì để cò kè mặc cả với bọn ta?
Đang yên lành, các ngươi chưa hề làm được gì, bọn ta dựa vào cái gì để cắt ba miếng thịt trên người ra cho các người?
Một nguyên nhân khác chính là thế lực tu hành trong các quốc gia đều lo lắng, đều không nguyện tiếp nhận ba phái.
Mà Hiểu Nguyệt Các còn có mưu đồ khác, biết ba phái không có chỗ nào có thể đi nên muốn tiếp tục ép ba phái phục vụ trên chiến trường phía tây tam quốc.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, Ngọc Thương chết rồi!
Các chủ mới nhậm chức ở Hiểu Nguyệt Các không có uy tín đối nội bằng Ngọc Thương, không có thực lực chấn nhiếp, không có tiếng nói không nói tới, vừa mới lên chức đã cắt địa bàn, sức thuyết phục đối nội sẽ không đủ.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 2054: Bố cáo (1)
10.0/10 từ 48 lượt.