Đạo Quân
Chương 1983: Lại có người bán hàng rong tới (2)
163@-Tuyệt đối không nên xảy ra vấn đề!
Mặc dù kế hoạch là Ngưu Hữu Đạo tự mình định ra, người của gã chỉ là phụ trách chấp hành nhưng gã vẫn rất lo lắng.
Trước khi chưa có tin tức xác thực thành công, gã muốn không lo cũng khó. Một khi xảy ra điều gì bất chắc, hậu quả khó mà lường được.
Nói thật, gã có phần sợ Ngưu Hữu Đạo, bởi vì Ngưu Hữu Đạo bình thường hay làm những việc bản thân hắn ta cho là an toàn nhưng gã lại cảm thấy cực kỳ mạo hiểm, lá gan quá lớn.
Lần trước truyền tin chuyện giữa Lữ Vô Song và Nguyên Sắc ra ngoài mới qua được bao lâu?
Bởi vì thường xuyên phải ứng phó với tin tức của Ngưu Hữu Đạo, gã muốn sử dụng Vô Lượng quả để bế quan tu luyện nhưng vẫn chưa có thời gian.
Thêm nữa thân đang ở hoàn cảnh sợ bại lộ, Vô Lượng quả ở chỗ của Hồ tộc, sau khi đã nghĩ nhiều lần, gã vẫn quyết định tạm không lấy, tạm chưa đột phá tu vi Nguyên Anh kỳ.
Nỗi lòng vô cùng đặc biệt, dưới sự thất thần cực độ, gã lại không phát hiện ra, cho tới tận khi thân thể ôn hương nhuyễn ngọc dính vào sau lưng gã, một đôi tay ngọc ôm hông của gã, cả người gã mới phản ứng kịp.
Ngửi mùi là biết là ai, gã nắm cánh tay bên hông kéo một cái, kéo La Phương Phỉ tới trước mặt, ôm lấy, hôn thẳng lên đôi môi của nàng.
La Phương Phỉ trợn to mắt nhìn gã, khó có được lúc gã nhiệt tình như vậy, hai cánh tay lập tức thuận thế vòng qua cổ gã, ôm đáp lại.
Sa Như Lai đột nhiên cúi người, ôm ngang nàng ta ở trên tay, đi nhanh, gã đột nhiên muốn phát ti3t.
La Phương Phỉ đương nhiên biết gã muốn làm gì, đôi mắt sáng ngập nước dính người, khuôn mặt ngập ý xuân ngượng ngùng.
Thật ra nàng rất muốn sinh con cho Sa Như Lai, nhưng mà rất kỳ lạ, thân thể hai người rõ ràng bình thường, nàng cũng rất nỗ lực nhưng vẫn không thể mang thai được.
...
Thủ Khuyết sơn trang, Nguyên Sắc lắc mình rơi xuống, đối mặt với một đám người tới thăm ý bảo miễn lễ, lắc mình một cái lại vào trong lầu, thân thể to mập run rẩy đi về phía Vô Minh Thánh Tôn Trưởng Tôn Di.
Trưởng Tôn Di ngồi dưới bóng tối sau bàn, mặt trắng, đôi môi đỏ thẫm giống như mới uống máu, phàm nơi nào có y đều có phần u ám.
“Sao vậy, Mục Liên Trạch còn chưa tới sao?
Nguyên Sắc tới gần hỏi một câu.
“Nguyên bàn tử tới rồi à.
Trưởng Tôn Di quay đầu nặng nề nói một câu.
Nguyên Sắc nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau một góc cây cột lớn có một ống tay áo sắc thiên thanh đang phấp phới.
“Ngươi mới là người tới trễ nhất.
Phía sau cây cột lớn, Mục Liên Trạch xoay người lộ diện, đã tới từ trước.
Nguyên Sắc cười ha ha, hai tay vỗ bụng mình:
“Không còn cách nào, thân mập thể trọng, chậm một chút cũng có thể hiểu được mà.
Mục Liên Trạch hừ lạnh:
“Cái cớ hay quá nhỉ. Đối phó với một tên Gia Cát Trì thôi mà phải cần ba người xuất thủ sao?
Trưởng Tôn Di lạnh nhạt nói:
“Nhiều người chút không phải là chuyện xấu, ổn thỏa là được! Nếu để hạy mất nữa, muốn tìm được sẽ khó khăn.
Mục Liên Trạch lại nhìn chằm chằm Nguyên Sắc, hỏi:
“Bên kia xác nhận không có vấn đề gì chứ? Đừng đánh rắn động cỏ đó.
Nguyên Sắc:
Mục Liên Trạch:
“Vậy cũng không cần dài dòng nữa, đi thôi!
Ba người lần lượt lóe lên rời khỏi lầu, rơi thẳng ở cửa ra Thánh Cảnh.
...
Vừa qua sáng sớm, mặt trời mới nhú, trên sơn đạo xuất hiện một người bán hàng rong, sáng sớm, người phải đi kiếm sống cũng không dễ.
Có một đôi mắt ngầm soi mói, người bán hàng rong chậm rãi đi về phía sơn thôn yên tĩnh.
“Người bán hàng rong? Trong thôn có người như vậy sao?
“Có! Căn cứ vào ghi chép lục soát được ở đây thì trước kia trong thôn thật sự có một người bán hàng rong, chỉ có điều đi lại không tiện lắm, không biết có phải người này hay không.
“Quan sát tỉ mỉ, nhìn rõ tướng mạo, đừng có mà để người lạ lẩn vào được, chạy đi cũng không biết.
Người bán hàng rong vào thôn rồi, cất tiếng hét to gây chú ý tới các thôn dân, không ít người tới gần xem có hàng gì hay không.
Cảm thấy hứng thú nhất vẫn là những đứa trẻ nhỏ, bốn phía hàng gánh nhanh chóng có một đám trẻ con tụ tập.
Người bán hàng rong đương nhiên không phải là người bán hàng thật, có mục đích riêng mà tới.
Nhưng mà cho dù tại sao y tới, cũng không để ý tới việc y dùng biện pháp gì, dường như cũng không đạt được mục đích của mình.
Thời gian qua một lúc lâu, người bán dần có phần nóng nảy, bên trên đã thông báo, nhất định phải rời khỏi đây trong một canh giờ, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.
Khi tới gần thời gian nguy hiểm thì cũng không dám ở tiếp nữa. Bên trên cũng đã thông báo, thà nhiệm vụ thất bại cũng không thể bại lộ.
Cuối cùng sau khi bán được chút đồ, người bán hàng rong không thể không gánh hàng rời đi, một đám trẻ con chạy theo xa xa rồi mới quay lại.
Trên sơn đạo rời đi, một đôi ánh mắt vẫn âm thầm quan sát người bán hàng rong.
Hai hán tử một cao một gầy lặng lẽ đứng trong một lùm cây, hán tử ẩn thân ở trong thấp giọng nói:
“Chấp sự, người bán hàng rong này khả năng là có vấn đề.
Hán tử trong bụi cây rậm quay đầu lại hỏi:
“Vấn đề gì?
Hán tử cao nói:
“Gánh hàng dường như không nhẹ, nhưng cả đoạn đường người bán hàng rong này lại không hề nghỉ chân, chuyện này không phải là vấn đề thì là gì?
Khi đã có cái cớ, muốn tìm sẽ ra được vấn đề.
Nghe y nói vậy, hán tử trong bụi cây rậm lập tức nhìn chằm chằm người bán hàng rong, không dám xác định chắc chắn nhưng hình như là thật.
Tên hán tử gầy lại nói:
“Chấp sự, hai chúng ta phải đi theo phía sau.
Hán tử trong bụi cây rậm nhanh chóng quay đầu cảnh cáo:
“Đùa gì thế? Bên trên đã nói chỉ có thể quan sát, không thể tiếp cận bất luận kẻ nào, nhỡ đâu người nọ là mục tiêu người bên kia phụ trách liên lạc, một khi đánh rắn động cỏ, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Ai gánh nổi trách nhiệm?
Hán tử gầy nói:
“Chúng ta không tới gần, chỉ quan sát.
Trong bụi cây rậm rạp, giọng nói của hán tử rất kiên quyết:
“Không được, chuyện này không thuộc phạm vi nhiệm vụ của chúng ta!
Hán tử cao nói:
“Chấp sự, người này rõ ràng là không bình thường, nhỡ đâu phát hiện ra gì rồi tới thông báo tin tức, mục tiêu trong thôn đã lặng lẽ chạy mất, còn chúng ta phát hiện người này không bình thường lại không có phản ứng kịp thời, xảy ra chuyện chúng ta cũng không gánh nổi trách nhiệm.
Trong bụi cây rậm rạp, hán tử bỗng nhiên hơi do dự.
Hán tử cao nói:
“Chấp sự, chúng ta theo ở phía xa, tuyệt đối không tới gần. Ngài lại phái ra một con tọa kỵ phi cầm trở hai người trên cánh để tiếp ứng, một khi phát hiện không đúng liền lập tức bắt người lại, không cho hắn có cơ hội đánh rắn động cỏ là được.
Một câu “người này rõ ràng không bình thường” đã làm cho vị chấp sự này nghi ngờ, rõ ràng không bình thường mà lại không làm gì, có hậu quả gì xảy ra thì không thể giải thích rõ được.
Hai người đấu mắt, cuối cùng vị chấp sự cắn răng nói:
“Hai người các ngươi nghe cho rõ cho ta, cần phải cẩn thận, nhỡ vì lần theo dõi này mà đánh rắn động cỏ, xảy ra việc gì ngoài ý muốn, đầu của các người không giữ được đâu.
“Vâng!
Hai người chắp tay lĩnh mệnh.
Có vị chấp sự này ra lệnh, hai người nhanh chóng lặng lẽ rời đi.
Rất nhanh, một con tọa kỵ phi cầm phối hợp lên đường với hai người, đồng hành ở phía xa, không dám tới gần mục tiêu sợ đánh rắn động cỏ. Một khi nhận được tín hiệu phải lập tức tới trợ giúp.
Còn hai tên hán tử một cao một gầy thì tiếp tục âm thầm đi trong núi rừng, từ xa quan sát phía sau người bán hàng rong.
Người bán hàng rong ra khỏi núi thì dừng lại, bỏ quang gánh xuống ngồi trên đòn gánh nghỉ ngơi, lấy cái nón làm quạt, thỉnh thoảng lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.
Nghỉ ngơi chỉ là ngụy trang, dừng lại nghỉ ngơi một chút, làm dáng một chút, thuận tiện quan sát bốn phía một lượt.
Gã biết rõ, ở gần đó có người đang quan sát động tĩnh của thôn trang, gã ra vào thôn trang cũng sẽ bị quan sát chặt chẽ.
Đạo Quân
Mặc dù kế hoạch là Ngưu Hữu Đạo tự mình định ra, người của gã chỉ là phụ trách chấp hành nhưng gã vẫn rất lo lắng.
Trước khi chưa có tin tức xác thực thành công, gã muốn không lo cũng khó. Một khi xảy ra điều gì bất chắc, hậu quả khó mà lường được.
Nói thật, gã có phần sợ Ngưu Hữu Đạo, bởi vì Ngưu Hữu Đạo bình thường hay làm những việc bản thân hắn ta cho là an toàn nhưng gã lại cảm thấy cực kỳ mạo hiểm, lá gan quá lớn.
Lần trước truyền tin chuyện giữa Lữ Vô Song và Nguyên Sắc ra ngoài mới qua được bao lâu?
Bởi vì thường xuyên phải ứng phó với tin tức của Ngưu Hữu Đạo, gã muốn sử dụng Vô Lượng quả để bế quan tu luyện nhưng vẫn chưa có thời gian.
Thêm nữa thân đang ở hoàn cảnh sợ bại lộ, Vô Lượng quả ở chỗ của Hồ tộc, sau khi đã nghĩ nhiều lần, gã vẫn quyết định tạm không lấy, tạm chưa đột phá tu vi Nguyên Anh kỳ.
Nỗi lòng vô cùng đặc biệt, dưới sự thất thần cực độ, gã lại không phát hiện ra, cho tới tận khi thân thể ôn hương nhuyễn ngọc dính vào sau lưng gã, một đôi tay ngọc ôm hông của gã, cả người gã mới phản ứng kịp.
Ngửi mùi là biết là ai, gã nắm cánh tay bên hông kéo một cái, kéo La Phương Phỉ tới trước mặt, ôm lấy, hôn thẳng lên đôi môi của nàng.
La Phương Phỉ trợn to mắt nhìn gã, khó có được lúc gã nhiệt tình như vậy, hai cánh tay lập tức thuận thế vòng qua cổ gã, ôm đáp lại.
Sa Như Lai đột nhiên cúi người, ôm ngang nàng ta ở trên tay, đi nhanh, gã đột nhiên muốn phát ti3t.
La Phương Phỉ đương nhiên biết gã muốn làm gì, đôi mắt sáng ngập nước dính người, khuôn mặt ngập ý xuân ngượng ngùng.
Thật ra nàng rất muốn sinh con cho Sa Như Lai, nhưng mà rất kỳ lạ, thân thể hai người rõ ràng bình thường, nàng cũng rất nỗ lực nhưng vẫn không thể mang thai được.
...
Thủ Khuyết sơn trang, Nguyên Sắc lắc mình rơi xuống, đối mặt với một đám người tới thăm ý bảo miễn lễ, lắc mình một cái lại vào trong lầu, thân thể to mập run rẩy đi về phía Vô Minh Thánh Tôn Trưởng Tôn Di.
Trưởng Tôn Di ngồi dưới bóng tối sau bàn, mặt trắng, đôi môi đỏ thẫm giống như mới uống máu, phàm nơi nào có y đều có phần u ám.
“Sao vậy, Mục Liên Trạch còn chưa tới sao?
Nguyên Sắc tới gần hỏi một câu.
“Nguyên bàn tử tới rồi à.
Trưởng Tôn Di quay đầu nặng nề nói một câu.
Nguyên Sắc nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía sau một góc cây cột lớn có một ống tay áo sắc thiên thanh đang phấp phới.
“Ngươi mới là người tới trễ nhất.
Phía sau cây cột lớn, Mục Liên Trạch xoay người lộ diện, đã tới từ trước.
Nguyên Sắc cười ha ha, hai tay vỗ bụng mình:
“Không còn cách nào, thân mập thể trọng, chậm một chút cũng có thể hiểu được mà.
Mục Liên Trạch hừ lạnh:
“Cái cớ hay quá nhỉ. Đối phó với một tên Gia Cát Trì thôi mà phải cần ba người xuất thủ sao?
Trưởng Tôn Di lạnh nhạt nói:
“Nhiều người chút không phải là chuyện xấu, ổn thỏa là được! Nếu để hạy mất nữa, muốn tìm được sẽ khó khăn.
Mục Liên Trạch lại nhìn chằm chằm Nguyên Sắc, hỏi:
“Bên kia xác nhận không có vấn đề gì chứ? Đừng đánh rắn động cỏ đó.
Nguyên Sắc:
Mục Liên Trạch:
“Vậy cũng không cần dài dòng nữa, đi thôi!
Ba người lần lượt lóe lên rời khỏi lầu, rơi thẳng ở cửa ra Thánh Cảnh.
...
Vừa qua sáng sớm, mặt trời mới nhú, trên sơn đạo xuất hiện một người bán hàng rong, sáng sớm, người phải đi kiếm sống cũng không dễ.
Có một đôi mắt ngầm soi mói, người bán hàng rong chậm rãi đi về phía sơn thôn yên tĩnh.
“Người bán hàng rong? Trong thôn có người như vậy sao?
“Có! Căn cứ vào ghi chép lục soát được ở đây thì trước kia trong thôn thật sự có một người bán hàng rong, chỉ có điều đi lại không tiện lắm, không biết có phải người này hay không.
“Quan sát tỉ mỉ, nhìn rõ tướng mạo, đừng có mà để người lạ lẩn vào được, chạy đi cũng không biết.
Người bán hàng rong vào thôn rồi, cất tiếng hét to gây chú ý tới các thôn dân, không ít người tới gần xem có hàng gì hay không.
Cảm thấy hứng thú nhất vẫn là những đứa trẻ nhỏ, bốn phía hàng gánh nhanh chóng có một đám trẻ con tụ tập.
Người bán hàng rong đương nhiên không phải là người bán hàng thật, có mục đích riêng mà tới.
Nhưng mà cho dù tại sao y tới, cũng không để ý tới việc y dùng biện pháp gì, dường như cũng không đạt được mục đích của mình.
Thời gian qua một lúc lâu, người bán dần có phần nóng nảy, bên trên đã thông báo, nhất định phải rời khỏi đây trong một canh giờ, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.
Khi tới gần thời gian nguy hiểm thì cũng không dám ở tiếp nữa. Bên trên cũng đã thông báo, thà nhiệm vụ thất bại cũng không thể bại lộ.
Cuối cùng sau khi bán được chút đồ, người bán hàng rong không thể không gánh hàng rời đi, một đám trẻ con chạy theo xa xa rồi mới quay lại.
Trên sơn đạo rời đi, một đôi ánh mắt vẫn âm thầm quan sát người bán hàng rong.
Hai hán tử một cao một gầy lặng lẽ đứng trong một lùm cây, hán tử ẩn thân ở trong thấp giọng nói:
“Chấp sự, người bán hàng rong này khả năng là có vấn đề.
Hán tử trong bụi cây rậm quay đầu lại hỏi:
“Vấn đề gì?
Hán tử cao nói:
“Gánh hàng dường như không nhẹ, nhưng cả đoạn đường người bán hàng rong này lại không hề nghỉ chân, chuyện này không phải là vấn đề thì là gì?
Khi đã có cái cớ, muốn tìm sẽ ra được vấn đề.
Nghe y nói vậy, hán tử trong bụi cây rậm lập tức nhìn chằm chằm người bán hàng rong, không dám xác định chắc chắn nhưng hình như là thật.
Tên hán tử gầy lại nói:
“Chấp sự, hai chúng ta phải đi theo phía sau.
Hán tử trong bụi cây rậm nhanh chóng quay đầu cảnh cáo:
“Đùa gì thế? Bên trên đã nói chỉ có thể quan sát, không thể tiếp cận bất luận kẻ nào, nhỡ đâu người nọ là mục tiêu người bên kia phụ trách liên lạc, một khi đánh rắn động cỏ, xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ? Ai gánh nổi trách nhiệm?
Hán tử gầy nói:
“Chúng ta không tới gần, chỉ quan sát.
Trong bụi cây rậm rạp, giọng nói của hán tử rất kiên quyết:
“Không được, chuyện này không thuộc phạm vi nhiệm vụ của chúng ta!
Hán tử cao nói:
“Chấp sự, người này rõ ràng là không bình thường, nhỡ đâu phát hiện ra gì rồi tới thông báo tin tức, mục tiêu trong thôn đã lặng lẽ chạy mất, còn chúng ta phát hiện người này không bình thường lại không có phản ứng kịp thời, xảy ra chuyện chúng ta cũng không gánh nổi trách nhiệm.
Trong bụi cây rậm rạp, hán tử bỗng nhiên hơi do dự.
Hán tử cao nói:
“Chấp sự, chúng ta theo ở phía xa, tuyệt đối không tới gần. Ngài lại phái ra một con tọa kỵ phi cầm trở hai người trên cánh để tiếp ứng, một khi phát hiện không đúng liền lập tức bắt người lại, không cho hắn có cơ hội đánh rắn động cỏ là được.
Một câu “người này rõ ràng không bình thường” đã làm cho vị chấp sự này nghi ngờ, rõ ràng không bình thường mà lại không làm gì, có hậu quả gì xảy ra thì không thể giải thích rõ được.
Hai người đấu mắt, cuối cùng vị chấp sự cắn răng nói:
“Hai người các ngươi nghe cho rõ cho ta, cần phải cẩn thận, nhỡ vì lần theo dõi này mà đánh rắn động cỏ, xảy ra việc gì ngoài ý muốn, đầu của các người không giữ được đâu.
“Vâng!
Hai người chắp tay lĩnh mệnh.
Có vị chấp sự này ra lệnh, hai người nhanh chóng lặng lẽ rời đi.
Rất nhanh, một con tọa kỵ phi cầm phối hợp lên đường với hai người, đồng hành ở phía xa, không dám tới gần mục tiêu sợ đánh rắn động cỏ. Một khi nhận được tín hiệu phải lập tức tới trợ giúp.
Còn hai tên hán tử một cao một gầy thì tiếp tục âm thầm đi trong núi rừng, từ xa quan sát phía sau người bán hàng rong.
Người bán hàng rong ra khỏi núi thì dừng lại, bỏ quang gánh xuống ngồi trên đòn gánh nghỉ ngơi, lấy cái nón làm quạt, thỉnh thoảng lấy tay áo lau mồ hôi trên trán.
Nghỉ ngơi chỉ là ngụy trang, dừng lại nghỉ ngơi một chút, làm dáng một chút, thuận tiện quan sát bốn phía một lượt.
Gã biết rõ, ở gần đó có người đang quan sát động tĩnh của thôn trang, gã ra vào thôn trang cũng sẽ bị quan sát chặt chẽ.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 1983: Lại có người bán hàng rong tới (2)
10.0/10 từ 48 lượt.