Đạo Quân

Chương 1953: Làm nhiều chuyện thất đức quá rồi (2)

141@-
Nhìn thấy kiến trúc này, Ngưu Hữu Đạo không nhịn được liếc mắt:

“Hầu Tử à, có phải kiếp trước ta đào mộ tổ tiên người ta làm chuyện thất đức quá nhiều nên đã gặp báo ứng, nếu không... làm sao lại bị sét đánh?

Kiếp trước cái gì? Cái gì mà đào mộ tổ tiên người ta? Vân Cơ không hiểu hắn đang nói cái gì, cho là đầu óc của hắn còn chưa tỉnh táo nên nói mê sảng.

Viên Cương quỵ bên cạnh hắn, ăn ngay nói thật:

“Đạo gia, hẳn là không liên quan.

Quay đầu nhìn về phía tháp:

“Chắc là thứ này có gì đó quái lạ, ngài nện vào nó nên mới bị sét đánh.

Ngưu Hữu Đạo:

“Aiz, toàn thân nóng bỏng, như vừa bị nướng trên lửa vậy.

Vân Cơ:

“Khả năng ai bị sét đánh cũng sẽ cảm thấy thế! Ngươi thử xem pháp lực còn có thể tự vận chuyển không.

Ngưu Hữu Đạo nhắm hai mắt lại, một hồi lâu sau dường như đã có cảm giác mới mở mắt ra ừm một tiếng.

Lúc này Vân Cơ mới giúp hắn ngồi lên, giúp hắn ngồi xếp bằng rồi thu tay, lại đưa tay ngăn Viên Cương đang muốn đỡ lên:

“Mới ăn xong Thiên Tế Đan, để tự hắn thi pháp dẫn dược lực của linh đan, khôi phục nhanh hơn, không nên quấy rầy.


Ngưu Hữu Đạo lần nữa tiến vào trạng thái nhắm mắt tĩnh thần, cũng hết tinh lực bận tâm tới những cái khác.

Vân Cơ cùng Viên Cương thì song song ở một bên hộ pháp, thỉnh thoảng nhìn bầu trời, phát hiện ra mây đen trên bầu trời tới cũng nhanh đi cũng nhanh, đảo mắt đã trở nên quang đãng, dường như chưa hề phát sinh chuyện gì cả.

Thỉnh thoảng nhìn lại “kim tự tháp”, đã xảy ra chuyện như vậy, kỳ quặc không hiểu nổi, Ngưu Hữu Đạo vọng động bị sét bổ đã trở thành vết xe đổ, hai người không dám leo xa hơn lên tháp nữa, cũng không dám tới gần thêm nữa.

Sau khi kéo mây đen giáng sấm sét một hồi, cả sa mạc cũng lâm vào sự tĩnh mịch, đám bọ cạp trước đó tới tranh đoạt dường như sợ quá, không có con nào dám ra ngoài nữa.

Rốt cục trời đã tối, khi trời tối, cảm giác cực nóng trong sa mạc mất dần, dần trở nên lạnh lẽo thấu xương.

Đối với điều này, ba người đều chịu đựng được, cho dù viên Cương không có tu vi gì thân thể cũng rất khỏe mạnh, huyết khí phương cương, chống lạnh hoàn toàn không thành vấn đề.

Vân Cơ cũng khoanh chân ngồi tĩnh tọa, chui lâu trong lòng đất, pháp lực của nàng tiêu hao cũng khá lớn.

Còn lại một mình Viên Cương cảnh giác cao độ bốn phía, lúc này chính là lúc Đạo gia suy yếu, gã một khắc cũng không dám buông lỏng.

Còn như Ngưu Hữu Đạo, dường như đã thực sự hết sức rồi.

Nơi này ban đêm dài dằng dặc, Vân Cơ đứng dậy dưới bầu trời sao ngút ngàn, Ngưu Hữu Đạo còn chưa tỉnh lại, nàng ra hiệu cho Viên Cương nghỉ một chút, để nàng thay ca cảnh giới.

Nhưng Viên Cương lắc đầu từ chối, vẫn canh giữ bên người Ngưu Hữu Đạo một tấc cũng không rời, tiếp tục duy trì cảnh giác cao độ.

Dường như Vân Cơ có thể cảm giác được ngay cả nàng cũng nằm trong phạm vi đề phòng của Viên Cương.

Đối với chuyện này, nàng không nhịn được quan sát thêm một chút, nàng đã sớm nhìn ra, lần này chỉ chứng minh thêm lần nữa mà thôi. Tên đại hồng kiểm* này tuy là rất có cá tính nhưng có một chuyện không thể không thừa nhận, toàn bộ Mao Lư sơn trang sợ rằng không ai trung thành với Ngưu Hữu Đạo như gã được.

*Đại hồng kiểm: Mặt đỏ


Có thể cảm giác được, tính mệnh của Ngưu Hữu Đạo chính là tính mệnh của Viên Cương gã, thậm chí là còn quan trọng hơn cả tính mạng của Viên Cương gã, còn vội vã hơn, vì tính mạng của Ngưu Hữu Đạo, tên đại hồng kiểm này có thể hy sinh tính mạng của mình.

Chuyện này không khỏi làm nàng âm thầm cảm khái, thảo nào Ngưu Hữu Đạo là một người có lý trí như thế lại không thể bỏ mặc tên đại hồng kiểm này được, cũng không làm cho tên đại hồng kiểm này phải chịu nguy hiểm hay mạo hiểm quá lớn. Nàng đi theo bên người Ngưu Hữu Đạo, đã tận mắt chứng kiến Ngưu Hữu Đạo nhiều lần lãnh khốc vô tình, cũng có thể nói là lãnh huyết.

Ví dụ như Thương Thục Thanh có làm cảm động như thế nào đi nữa cũng khó làm lung lay quyết định của hắn được.

Ví dụ như Hồng Nương có cầu khẩn thế nào, hắn cũng không chịu ra tay cứu Tây Môn Tình Không.

Khi trời hơi sáng lên, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên thở ra một hơi, hai cánh tay giãn ra vòng một vòng rồi thu về đan điền, hai mắt chậm rãi mở ra, trong ánh mắt lại khôi phục thần thái, hai người ở một bên đều nhìn hắn.

Ngưu Hữu Đạo đối mặt với ánh nắng, đứng dậy, Viên Cương lập tức tự tay giúp một hồi, ân cần nói:

“Đạo gia, ngài không sao chứ?

“Có thể không có việc gì mới là lạ, chỉ đau rát trên người thôi, không chết được.

Đứng lên, Ngưu Hữu Đạo đẩy gã ra, gạt một mảnh da chết mỏng.

Hai người phát hiện da hắn nứt ra bay đầy da chết, giống như dần lột da vậy.

Ngưu Hữu Đạo thi pháp run người lên, da chết trên mặt bay đi, còn có hai tay và cổ áo, tất cả chỗ y phục bị rách đều có da chết lột ra, bay tán loạn như hoa tuyết.

Trên người rất nhiều chỗ rách, y phục đã bị phá nát lộ ra áo lót, bị sét đánh nát.

Đường đường là Đạo gia của Mao Lư sơn trang, lúc này nhìn thoáng qua như một tên khất cái.

Vân Cơ thi pháp làm sạch thứ bụi bặm đang bay đầy, quay đầu nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, sửng sốt một chút, phát hiện lúc này Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương giống y hệt nhau, dường như toàn thân cũng trở nên đỏ bừng, tóc xoăn lại, rất quái lạ.


Phát hiện ánh mắt của hai người nhìn mình có phần cổ quái, Ngưu Hữu Đạo hỏi:

“Nhìn cái gì? Làm sao vậy?

“Không có gì.

Hai người cùng nhau lắc đầu.

Ngưu Hữu Đạo xoay người nhìn về phía kim tự tháp, ánh mắt lóe lên, suy nghĩ một hồi.

Viên Cương rất biết hắn, biết vị Đao gia này vẫn còn đang hiếu kỳ trong lòng, động tới vật ly kỳ cổ quái, vị Đạo gia này sẽ luôn có mong muốn thăm dò.

Quả nhiên, Ngưu Hữu Đạo lại ngẩng đầu nhìn trời một cái, chợt nói với Vân Cơ:

“Tu vi của ngươi cao hơn chút, ngươi đi qua đó nện thử một cái xem.

“...

Vân Cơ sửng sốt, sau đó vội vàng từ chối:

“Tu vi của ta cao thì có ích lợi gì? Tu vi có cao tới đâu cũng không nhanh hơn tốc độ ánh sáng! Ở trong núi đã lâu, trời sinh sợ hãi lôi kiếp, tiểu yêu không dám thử đâu.

Rất khiêm tốn, ý là không dám đi.

Ngưu Hữu Đạo không miễn cưỡng, nhìn về phía Viên Cương, nghiêng đầu ra hiệu:

“Ngươi đi!


“A!

Viên Cương thất kinh:

“Đạo gia, không cần phải tự đi chịu tội vậy chứ!

Ngưu Hữu Đạo lập tức có vài phần tức giận:

“Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi, nói nhảm cái gì chứ.

Đối với Vân Cơ, hắn không tiện miễn cưỡng, đối với Viên Cương, hắn hiển nhiên không hề cố kỵ tới chuyện đó.

Nếu gã không làm như vậy, Viên Cương sẽ lúng túng, nhưng rõ ràng Đạo gia không phải người cố tình gây sự, Đạo gia phân phó như vậy tất có nguyên nhân. Chỉ có điều đi thử bị sét đánh không khỏi quá mức sợ hãi đi, lá gan có lớn hơn nữa cũng... chuyện này không liên quan gì tới gan lớn hay không, mấu chốt là để bị sét đánh, tâm lý vô cùng dày vò.

Nếu như chuyện gì khác thì dễ nói rồi, cho dù bảo gã đi liều mạng chịu chết gã cũng sẽ không nhíu mày chút nào. Nhưng chuyện để cho sét đánh này chính xác là dễ dàng làm dao động ý chí người ta.

Đừng nói là xà yêu như Vân Cơ, bất cứ sinh vật nào trong lòng đều sợ hãi thiên lôi, người cũng giống vậy.

Chỉ có điều lời nói của Ngưu Hữu Đạo với gã vẫn có tác dụng.

Họ Viên cũng đích xác là một hảo hán, cuối cùng vẫn kiên trì xoay người, đi về phía kim tự tháp.

Chính mắt nhìn cảnh đó, vẻ mặt của Vân Cơ hơi co quắp, ngẩng đầu nhìn bầu trời, vô ý thức lui về phía sau mấy bước, xác thực là rời xa Ngưu Hữu Đạo một chút, sợ tên khốn này giở trò quỷ, không biết muốn làm thế này để làm gì, trốn xa một chút, tránh bị liên lụy.

Dù sao cũng không thể tránh khỏi Đạo gia bức bách, Viên Cương cắn răng một cái đột nhiên tăng tốc phóng đi, thả người nhảy lên bậc thang của đài, bắt đầu nhanh chóng leo lên từng bậc một.

“Ngươi đứng lại đó cho ta!

Đứng ở phía dưới hai tay chống nạnh, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên rống lên một tiếng.
Đạo Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân Truyện Đạo Quân Story Chương 1953: Làm nhiều chuyện thất đức quá rồi (2)
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...