Đạo Quân
Chương 1949: Một đàn Xích Liệp Điêu, một đàn Hạt Hoàng (1)
163@-Không lâu sau, phía trước lại có màn sáng lục sắc xuất hiện, ba người theo Hạt Hoàng lần nữa đụng vào lại phát hiện ra lần nữa đã tiến vào trong cát vàng rồi.
Ba người còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra đã đột nhiên nhận thấy Hạt Hoàng đang chui về phía trước.
Sau một lúc, Vân Cơ đột nhiên nói:
“Sắp ra khỏi lòng đất rồi!
Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương biết, thuật độn thổ mở không gian của nàng có thể cảm nhận được sự thay đổi của áp lực trong lòng đất.
Quả nhiên, đỉnh đầu chợt nhìn thấy sắc trời, tiếng rào rào vang lên, Hạt Hoàng đã phá khỏi tầng cát trên đỉnh, bò ra khỏi sa mạc mênh mông, lại nhìn thấy được thế giới quang minh bình thường.
Bò ra ngoài, Hạt Hoàng liền nằm úp sấp ngay tại chỗ, đình chỉ hoạt động tựa như đang rung đùi đắc ý, thở ra tiếng hồng hộc.
Ngưng thần một lúc, Viên Cương nói:
“Ý của nó chính là chỗ này.
Vân Cơ ngắm nhìn bốn phía, ngạc nhiên nói:
“Cái gì chứ, đây không phải là lại trở về sa mạc Vô Biên sao?
“Không phải, chúng ta hẳn là đã tới thế giới kia rồi, đây hẳn là giới thứ năm.
Ngưu Hữu Đạo chợt lên tiếng.
Vân Cơ và Viên Cương đều nhìn về phía hắn, phát hiện hắn đang liếc mắt nhìn về phía thái dương trên không trung.
Hai người thuận thế nhìn theo, quả nhiên phát hiện có sự khác biệt, bên cạnh mặt trời còn có một hình cầu to lớn màu nâu, ở nhân gian căn bản không tồn tại.
Lần nữa ngắm nhìn bốn phía, chính là sa mạc, sa mạc vô biên vô tận, dường như không có gì khác với sa mạc Vô Biên ở nhân gian.
“Lẽ nào giới thứ năm là một thế giới sa mạc?
Vân Cơ hoài nghi hỏi.
Viên Cương nói:
“Không thể nào, nếu không có tình huống đặc biệt, phải có rất nhiều rừng rậm và nước tồn tại.
Vân Cơ lần nữa mở pháp nhãn ngắm nhìn bốn phía, không tin thị lực của hắn hoàn hảo hơn mình, kết quả không phát hiện ra cái gì, không nhịn được hỏi:
“Làm sao mà biết?
Viên Cương bình tĩnh nói:
“Bởi vì có đầy đủ không khí!
Vân Cơ hoài nghi nói:
“Có ý gì?
Viên Cương nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, còn Ngưu Hữu Đạo thì gượng cười:
“Phán đoán của Hầu Tử hẳn là không sai, còn như nguyên nhân, về sau sẽ chậm rãi giải thích, trước tiên quan sát trước mắt đã.
Nói đến trước mắt, Vân Cơ bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó, chợt lắc mình một cái chui vào trong cát, chui xuống đất biến mất.
Viên Cương hơi cảnh giác:
“Nàng ta làm gì vậy?
Ngưu Hữu Đạo cười nhạt nói:
Viên Cương đã hiểu, lại tháo túi nước bên hông xuống, mở nút đưa cho hắn.
Hai người đợi một lúc, mặt đất rào rào một tiếng, Vân Cơ phá địa mà ra, lại nhẹ nhàng hạ tới bên cạnh hai người, trầm giọng nói:
“Không thấy cửa ra nữa, xem ra phán đoán của ta không sai, thông đạo đi thông giới thứ năm khác với thông đạo đi thông Điệp Mộng Huyễn giới và những địa phương khác, cửa vào đi thông nơi này chắc là hoạt động ở dưới sa mạc Vô Biên, sẽ không cố định ở một chỗ.
Ngưu Hữu Đạo hơi gật đầu:
“Không phải chuyện ngoài ý muốn, bằng không trên Ma Điển sẽ không nói phải tìm được vật tiếp dẫn mới có thể đi vào được giới thứ năm. Hạt Hoàng này chính xác là vật tiếp dẫn, nó chắc là có thể cảm ứng được vị trí của cửa ra vào.
Vân Cơ quan sát bốn phía, hỏi:
“Giới thứ năm này có cái gì?
Ngưu Hữu Đạo:
“Không biết rõ lắm, trên Ma Điển chỉ nói nơi này có thông đạo với chư giới và nhân gian, Ô Thường có được Ma Điển, vì xác định thật giả sẽ tới kiểm tra.
Vân Cơ:
“Ngoại trừ Hầu Tử ra, Ô Thường cũng có thể tìm được Hạt Hoàng sao?
Ngưu Hữu Đạo:
“Tình huống mà hắn biết hữu hạn, hẳn là còn chưa nghĩ tới Hạt Hoàng, nhưng trên Ma Điển ghi lại phương pháp tìm được vật tiếp dẫn, còn như việc Hầu Tử có thể tìm được Hạt Hoàng không ở trong quy tắc của Ma Điển, vậy cũng không có cách nào nằm trong dự liệu của Ly Ca được. Bây giờ xem ra... ta lại càng thấy kỳ quái tại sao Lữ Vô Song lại biết Hạt Hoàng là vật tiếp dẫn? Hay là nói chỉ là một sự trùng hợp, kỳ thực Lữ Vô Song có ý đồ khác với Hạt Hoàng?
Vân Cơ:
“Nói cách khác, chỉ cần chúng ta giết Hạt Hoàng, bất kể là Ô Thường hay Lữ Vô Song đều rất khó tiến vào giới thứ năm này?
Vừa nghe muốn giết Hạt Hoàng, Viên Cương lập tức mắt lạnh nhìn nàng.
Ngưu Hữu Đạo hơi lắc đầu:
“Không thể giết, Ô Thường sẽ nghiệm chứng từng thứ ghi chép trên Ma Điển, nếu giết Hạt Hoàng, Ô Thường không tìm được vật tiếp dẫn sẽ cho rằng Ma Điển đã bị động tay động chân, đến lúc đó sẽ phiền toái lớn. Lần này ta tới mục đích là muốn xem trước xem giới thứ năm này có phải có gì đó lợi hại hay không, nếu có sợ rằng thật sự là một phiền phức lớn, sợ là phải nghĩ biện pháp giày vò Ô Thường nhiều lần.
Vân Cơ và Viên Cương nhìn nhau, người trước hỏi:
“Nói sao đây?
Ngưu Hữu Đạo lắc mình nhảy xuống khỏi người Hạt Hoàng, hạ xuống đất ổn định thân mình, nhúm một nhúm cát đặt trước mũi ngửi thử.
Hai người khác cũng nhảy xuống, nhìn hành động của hắn.
Không ngửi thấy dị thường gì, Ngưu Hữu Đạo buông tay, mười ngón tay phủi sạch cát, sau đó từ từ nói:
“Hiện tại Ô Thường còn chưa biết Hạt Hoàng là vật tiếp dẫn, một khi hắn tới được phát hiện Hạt Hoàng chính là vật tiếp dẫn sợ là sẽ nghĩ tới ý đồ của Lữ Vô Song, mà Hầu Tử lại có thể khống chế Hạt Hoàng.
Lời này vừa nói ra, hai người nhất thời hiểu được, nguyên nhân rất đơn giản, nhìn vào chuyện ngươi có thể suy nghĩ cặn kẽ ra tới điểm này hay không, một khi nơi này có thứ lợi hại liên quan tới ngoại giới thế tục, Ô Thường nhất định sẽ muốn nắm trong tay mình, Viên Cương có thể khống chế Hạt Hoàng sẽ gặp nguy hiểm.
Mà nếu không có gì liên quan lợi hại, Ô Thường lo tin về Ma Điển sẽ lộ ra, cũng không cần vọng động Viên Cương, cho dù Viên Cương mang Lữ Vô Song tới cũng không sao cả.
Viên Cương hiểu, mục đích quan trọng của chuyến này, Đạo gia vẫn là suy nghĩ vì sự an toàn của gã, đích thực là tới trước làm rõ sự khó hiểu trong lòng mình.
Xác nhận cát ở đây không có gì khác so với ngoại giới, Ngưu Hữu Đạo lại lắc mình lên lưng của Hạt Hoàng, cúi xuống hô với hai người ở phía dưới:
“Đi thôi!
Vân Cơ muốn tự tay kéo Viên Cương lên, ai ngờ Viên Cương không cảm kích, nhảy lên một phát, động tác nhanh như khỉ, thoáng cái đã leo được lên, hỏi:
“Đi đâu?
Ngưu Hữu Đạo:
“Trên Ma Điển có ghi lại, vật tiếp dẫn sẽ dẫn chúng ta tới một chỗ đài cao, ngươi thúc Hạt Hoàng thử xem.
“Đài cao?
Vân Cơ thì thầm một tiếng, đột nhiên phóng thẳng lên cao, quan sát ở phía xa một hồi, sau đó hạ xuống:
“Nhìn rồi, bốn phía không hề có đài cao nào.
Ngưu Hữu Đạo:
“Ta cũng không biết đài cao có nghĩa trên mặt chữ hay thế nào.
Lúc này Viên Cương đi lên trước, tới gần đầu của Hạt Hoàng ô ô vài tiếng.
Hạt Hoàng bắt đầu xoay người, điều chỉnh phương hướng rồi đột nhiên nhanh chân chạy như điên, đi một đường trong sa mạc.
Lần này có phần kỳ quái, khác với ngoại giới, tới giới thứ năm này, Hạt Hoàng lại không hề độn dưới cát mà đi, mà là rong ruổi trong sa mạc.
Mà nơi đây rõ ràng là khác với ngoại giới, mỗi đoạn thời gian ngắn cách không xa nhau, sắc trời sẽ đen hơn một chút, hình cầu bên cạnh thái dương hiển nhiên là xoay vòng quanh mặt trời, cách một thời gian sẽ che ánh sáng mặt trời.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc Hạt Hoàng đi về phía trước.
Trên đường ngoại trừ sa mạc mênh mông vô bờ ra thì vẫn là sa mạc mênh mông, dường như không tìm thấy khí tức của sinh mệnh khác. Vân Cơ đột nhiên nói một câu:
“Cũng không biết Hạt Hoàng này còn có thể tìm được cửa ra hay không.
Ngưu Hữu Đạo:
“Chuyện này thì không cần lo lắng, sẽ tìm được, căn cứ vào ghi chép trên Ma Điển, muốn cắt liên lạc với ngũ giới, có nhốt vào trong đất cũng vô dụng, vào được thì sẽ ra được.
Nếu trong lòng hiểu rõ là tốt rồi, Vân Cơ gật đầu, nhìn Hạt Hoàng ở dưới chân:
“Con vật này có thể lực thật tốt, dường như không biết mệt mỏi vậy.
Đạo Quân
Ba người còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra đã đột nhiên nhận thấy Hạt Hoàng đang chui về phía trước.
Sau một lúc, Vân Cơ đột nhiên nói:
“Sắp ra khỏi lòng đất rồi!
Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương biết, thuật độn thổ mở không gian của nàng có thể cảm nhận được sự thay đổi của áp lực trong lòng đất.
Quả nhiên, đỉnh đầu chợt nhìn thấy sắc trời, tiếng rào rào vang lên, Hạt Hoàng đã phá khỏi tầng cát trên đỉnh, bò ra khỏi sa mạc mênh mông, lại nhìn thấy được thế giới quang minh bình thường.
Bò ra ngoài, Hạt Hoàng liền nằm úp sấp ngay tại chỗ, đình chỉ hoạt động tựa như đang rung đùi đắc ý, thở ra tiếng hồng hộc.
Ngưng thần một lúc, Viên Cương nói:
“Ý của nó chính là chỗ này.
Vân Cơ ngắm nhìn bốn phía, ngạc nhiên nói:
“Cái gì chứ, đây không phải là lại trở về sa mạc Vô Biên sao?
“Không phải, chúng ta hẳn là đã tới thế giới kia rồi, đây hẳn là giới thứ năm.
Ngưu Hữu Đạo chợt lên tiếng.
Vân Cơ và Viên Cương đều nhìn về phía hắn, phát hiện hắn đang liếc mắt nhìn về phía thái dương trên không trung.
Hai người thuận thế nhìn theo, quả nhiên phát hiện có sự khác biệt, bên cạnh mặt trời còn có một hình cầu to lớn màu nâu, ở nhân gian căn bản không tồn tại.
Lần nữa ngắm nhìn bốn phía, chính là sa mạc, sa mạc vô biên vô tận, dường như không có gì khác với sa mạc Vô Biên ở nhân gian.
“Lẽ nào giới thứ năm là một thế giới sa mạc?
Vân Cơ hoài nghi hỏi.
Viên Cương nói:
“Không thể nào, nếu không có tình huống đặc biệt, phải có rất nhiều rừng rậm và nước tồn tại.
Vân Cơ lần nữa mở pháp nhãn ngắm nhìn bốn phía, không tin thị lực của hắn hoàn hảo hơn mình, kết quả không phát hiện ra cái gì, không nhịn được hỏi:
“Làm sao mà biết?
Viên Cương bình tĩnh nói:
“Bởi vì có đầy đủ không khí!
Vân Cơ hoài nghi nói:
“Có ý gì?
Viên Cương nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, còn Ngưu Hữu Đạo thì gượng cười:
“Phán đoán của Hầu Tử hẳn là không sai, còn như nguyên nhân, về sau sẽ chậm rãi giải thích, trước tiên quan sát trước mắt đã.
Nói đến trước mắt, Vân Cơ bỗng nhiên như nhớ tới cái gì đó, chợt lắc mình một cái chui vào trong cát, chui xuống đất biến mất.
Viên Cương hơi cảnh giác:
“Nàng ta làm gì vậy?
Ngưu Hữu Đạo cười nhạt nói:
Viên Cương đã hiểu, lại tháo túi nước bên hông xuống, mở nút đưa cho hắn.
Hai người đợi một lúc, mặt đất rào rào một tiếng, Vân Cơ phá địa mà ra, lại nhẹ nhàng hạ tới bên cạnh hai người, trầm giọng nói:
“Không thấy cửa ra nữa, xem ra phán đoán của ta không sai, thông đạo đi thông giới thứ năm khác với thông đạo đi thông Điệp Mộng Huyễn giới và những địa phương khác, cửa vào đi thông nơi này chắc là hoạt động ở dưới sa mạc Vô Biên, sẽ không cố định ở một chỗ.
Ngưu Hữu Đạo hơi gật đầu:
“Không phải chuyện ngoài ý muốn, bằng không trên Ma Điển sẽ không nói phải tìm được vật tiếp dẫn mới có thể đi vào được giới thứ năm. Hạt Hoàng này chính xác là vật tiếp dẫn, nó chắc là có thể cảm ứng được vị trí của cửa ra vào.
Vân Cơ quan sát bốn phía, hỏi:
“Giới thứ năm này có cái gì?
Ngưu Hữu Đạo:
“Không biết rõ lắm, trên Ma Điển chỉ nói nơi này có thông đạo với chư giới và nhân gian, Ô Thường có được Ma Điển, vì xác định thật giả sẽ tới kiểm tra.
Vân Cơ:
“Ngoại trừ Hầu Tử ra, Ô Thường cũng có thể tìm được Hạt Hoàng sao?
Ngưu Hữu Đạo:
“Tình huống mà hắn biết hữu hạn, hẳn là còn chưa nghĩ tới Hạt Hoàng, nhưng trên Ma Điển ghi lại phương pháp tìm được vật tiếp dẫn, còn như việc Hầu Tử có thể tìm được Hạt Hoàng không ở trong quy tắc của Ma Điển, vậy cũng không có cách nào nằm trong dự liệu của Ly Ca được. Bây giờ xem ra... ta lại càng thấy kỳ quái tại sao Lữ Vô Song lại biết Hạt Hoàng là vật tiếp dẫn? Hay là nói chỉ là một sự trùng hợp, kỳ thực Lữ Vô Song có ý đồ khác với Hạt Hoàng?
Vân Cơ:
“Nói cách khác, chỉ cần chúng ta giết Hạt Hoàng, bất kể là Ô Thường hay Lữ Vô Song đều rất khó tiến vào giới thứ năm này?
Vừa nghe muốn giết Hạt Hoàng, Viên Cương lập tức mắt lạnh nhìn nàng.
Ngưu Hữu Đạo hơi lắc đầu:
“Không thể giết, Ô Thường sẽ nghiệm chứng từng thứ ghi chép trên Ma Điển, nếu giết Hạt Hoàng, Ô Thường không tìm được vật tiếp dẫn sẽ cho rằng Ma Điển đã bị động tay động chân, đến lúc đó sẽ phiền toái lớn. Lần này ta tới mục đích là muốn xem trước xem giới thứ năm này có phải có gì đó lợi hại hay không, nếu có sợ rằng thật sự là một phiền phức lớn, sợ là phải nghĩ biện pháp giày vò Ô Thường nhiều lần.
Vân Cơ và Viên Cương nhìn nhau, người trước hỏi:
“Nói sao đây?
Ngưu Hữu Đạo lắc mình nhảy xuống khỏi người Hạt Hoàng, hạ xuống đất ổn định thân mình, nhúm một nhúm cát đặt trước mũi ngửi thử.
Hai người khác cũng nhảy xuống, nhìn hành động của hắn.
Không ngửi thấy dị thường gì, Ngưu Hữu Đạo buông tay, mười ngón tay phủi sạch cát, sau đó từ từ nói:
“Hiện tại Ô Thường còn chưa biết Hạt Hoàng là vật tiếp dẫn, một khi hắn tới được phát hiện Hạt Hoàng chính là vật tiếp dẫn sợ là sẽ nghĩ tới ý đồ của Lữ Vô Song, mà Hầu Tử lại có thể khống chế Hạt Hoàng.
Lời này vừa nói ra, hai người nhất thời hiểu được, nguyên nhân rất đơn giản, nhìn vào chuyện ngươi có thể suy nghĩ cặn kẽ ra tới điểm này hay không, một khi nơi này có thứ lợi hại liên quan tới ngoại giới thế tục, Ô Thường nhất định sẽ muốn nắm trong tay mình, Viên Cương có thể khống chế Hạt Hoàng sẽ gặp nguy hiểm.
Mà nếu không có gì liên quan lợi hại, Ô Thường lo tin về Ma Điển sẽ lộ ra, cũng không cần vọng động Viên Cương, cho dù Viên Cương mang Lữ Vô Song tới cũng không sao cả.
Viên Cương hiểu, mục đích quan trọng của chuyến này, Đạo gia vẫn là suy nghĩ vì sự an toàn của gã, đích thực là tới trước làm rõ sự khó hiểu trong lòng mình.
Xác nhận cát ở đây không có gì khác so với ngoại giới, Ngưu Hữu Đạo lại lắc mình lên lưng của Hạt Hoàng, cúi xuống hô với hai người ở phía dưới:
“Đi thôi!
Vân Cơ muốn tự tay kéo Viên Cương lên, ai ngờ Viên Cương không cảm kích, nhảy lên một phát, động tác nhanh như khỉ, thoáng cái đã leo được lên, hỏi:
“Đi đâu?
Ngưu Hữu Đạo:
“Trên Ma Điển có ghi lại, vật tiếp dẫn sẽ dẫn chúng ta tới một chỗ đài cao, ngươi thúc Hạt Hoàng thử xem.
“Đài cao?
Vân Cơ thì thầm một tiếng, đột nhiên phóng thẳng lên cao, quan sát ở phía xa một hồi, sau đó hạ xuống:
“Nhìn rồi, bốn phía không hề có đài cao nào.
Ngưu Hữu Đạo:
“Ta cũng không biết đài cao có nghĩa trên mặt chữ hay thế nào.
Lúc này Viên Cương đi lên trước, tới gần đầu của Hạt Hoàng ô ô vài tiếng.
Hạt Hoàng bắt đầu xoay người, điều chỉnh phương hướng rồi đột nhiên nhanh chân chạy như điên, đi một đường trong sa mạc.
Lần này có phần kỳ quái, khác với ngoại giới, tới giới thứ năm này, Hạt Hoàng lại không hề độn dưới cát mà đi, mà là rong ruổi trong sa mạc.
Mà nơi đây rõ ràng là khác với ngoại giới, mỗi đoạn thời gian ngắn cách không xa nhau, sắc trời sẽ đen hơn một chút, hình cầu bên cạnh thái dương hiển nhiên là xoay vòng quanh mặt trời, cách một thời gian sẽ che ánh sáng mặt trời.
Nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến việc Hạt Hoàng đi về phía trước.
Trên đường ngoại trừ sa mạc mênh mông vô bờ ra thì vẫn là sa mạc mênh mông, dường như không tìm thấy khí tức của sinh mệnh khác. Vân Cơ đột nhiên nói một câu:
“Cũng không biết Hạt Hoàng này còn có thể tìm được cửa ra hay không.
Ngưu Hữu Đạo:
“Chuyện này thì không cần lo lắng, sẽ tìm được, căn cứ vào ghi chép trên Ma Điển, muốn cắt liên lạc với ngũ giới, có nhốt vào trong đất cũng vô dụng, vào được thì sẽ ra được.
Nếu trong lòng hiểu rõ là tốt rồi, Vân Cơ gật đầu, nhìn Hạt Hoàng ở dưới chân:
“Con vật này có thể lực thật tốt, dường như không biết mệt mỏi vậy.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 1949: Một đàn Xích Liệp Điêu, một đàn Hạt Hoàng (1)
10.0/10 từ 48 lượt.