Đạo Quân

Chương 1940: Sư tôn, bệnh nhân của ta còn ở trong tay bọn hắn (1)

177@-
Trong mắt Nhan Bảo Như cũng lộ ra thần sắc kinh nghi bất định, sư đệ của Vô Tâm lại có thực lực như vậy, làm đồ đệ cũng như vậy, vậy thực lực của Quỷ Y nên kinh khủng cỡ nào?

Nàng chỉ tuân theo phân phó phối hợp hành sự, không biết thực lực của phu xe này.

Các lộ tu sĩ đến trợ trận và vây xem cũng khiếp sợ không thôi.

Người Hiểu Nguyệt Các đã rối loạn, Độc Cô Tĩnh lắc người một cái, bắt được Vô Tâm, tiện tay gác kiếm ở trên cổ hắn, lạnh lùng nói:

“Quỷ Y, lập tức thả người!

“Ngọc Thương, ngươi muốn gặp ta? Ngươi nhất định phải gặp ta?

Thanh âm già nua lại nói.

Ngọc Thương bị hạn chế không cách nào động đậy, cắn răng nói:

“Hắc Ly, ngươi thật muốn nhúng tay các nước chi tranh sao?

Thanh âm già nua nói:

“Trừ chụp mũ ép người, ngươi còn có thể nói cái khác hay không?

Ngọc Thương:

“Lén lén lút lút đánh lén, có tài ba gì?

“Đường đường chính chính đơn đấu, ngươi cũng không dám!

Màn xe di động, một cánh tay đẩy ra, một lão giả xiêm y lôi thôi ở dưới muôn người chú ý xuất hiện.

Không có búi tóc, tóc xám trắng khoác sau lưng, do một sợi tơ buộc chặt, không nhìn ra có gì đặc biệt.

Này chính là Quỷ Y trong truyền thuyết? Ánh mắt Ngọc Thương nhìn chằm chằm đánh giá, tất cả mọi người cũng nhìn chằm chằm.

Quách Mạn cũng như vậy, Vô Tâm ngược lại lộ ra mấy phần hổ thẹn, bởi vì bản thân không nghe lời, chọc ra phiền phức, còn phải kinh động sư phụ xuất sơn, là đệ tử như hắn bất hiếu.


Chưởng môn của tam đại phái nhìn nhau, phàm là có chút nhãn lực đều có thể nhìn ra, trên mặt Quỷ Y mang mặt nạ, y nguyên chưa lấy mặt thật hiện thân.

Nhan Bảo Như cũng là lần thứ nhất nhìn thấy vị Quỷ Y này, nhìn chằm chằm lão giả nhảy xuống xe ngựa, đi tới bên người Ngọc Thương.

Dừng lại ở trước mặt Ngọc Thương, Quỷ Y nói:

“Thấy ta có cái gì tốt? Bây giờ nhìn thấy, ngươi có thể thế nào?

Độc Cô Tĩnh khống chế con tin lại hét.

“Lập tức thả người!

Đùng!

Quỷ Y đột nhiên tát một bạt tai, tàn nhẫn quất vào mặt Ngọc Thương, đánh đến Ngọc Thương miệng mũi chảy máu.

Một tát này đánh đến không biết bao nhiêu người mục trừng khẩu ngốc, đây chính là Các chủ Hiểu Nguyệt Các, quốc sư Tần quốc a, lại bị nhục nhã ở trước mặt mọi người!

Không biết bao nhiêu người đổ mồ hôi, đồn đại nói Quỷ Y là người có thù tất báo, bây giờ xem ra, quả nhiên không sai!

“Ngươi dám!

Độc Cô Tĩnh gào thét.

Mà Quỷ Y dường như không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm Ngọc Thương.

Ngọc Thương phẫn nộ dùng sức quay đầu lại, cả giận nói:

“Quỷ Y, hôm nay...

Đùng! Lại một bạt tai, Quỷ Y chỉ trán hắn.

“Cẩu vật không biết trời cao đất rộng, lão phu là ngươi muốn gặp là gặp được sao? Thời điểm lão phu thành danh, ngươi còn không biết lăn lộn ở nơi nào, dám cố chấp với ta, ai cho ngươi lá gan!


Đùng!

Ra tay không chút lưu tình, Ngọc Thương bị đánh đến đầu choáng váng, tai vang lên ong ong.

Người Hiểu Nguyệt Các vừa gấp vừa nộ, nhưng lại không dám manh động, tính mạng của Các chủ ở trong tay đối phương a.

Kiếm trong tay Độc Cô Tĩnh gác ở trên cổ Vô Tâm, đã cắt vỡ da thấy máu, gầm lên:

“Lão thất phu, lại dám vọng động, ta làm thịt đồ đệ ngươi!

Lúc này Quỷ Y mới quay đầu nhìn lại.

“Tiểu tử, ngươi nguyện ý lấy mạng sư phụ ngươi đổi mạng đồ đệ ta, ta không có ý kiến. Ngươi lại dám động hắn một sợi tóc, ta liền chặt một ngón tay của sư phụ ngươi.

Nói xong quay đầu lại, phất tay, đùng! Lại là một cái bạt tai.

“Còn cho màu sắc, ngươi cho ai màu sắc?

Đùng!

“Còn muốn thuyết pháp, ngươi muốn thuyết pháp gì? Thuyết pháp này ngươi thoả mãn không?

Lại liên tiếp mấy tát, Quỷ Y mới dừng tay.

Một màn này không biết làm bao nhiêu người âm thầm líu lưỡi, đều nói Quỷ Y này không trêu chọc nổi, hôm nay gặp mặt, mới biết đồn đại không hư, quả nhiên là không trêu chọc nổi.

Chưởng môn của tam đại phái hai mặt nhìn nhau.

Cũng không phải sợ Quỷ Y, mà là Quỷ Y dám công khai nhục nhã Ngọc Thương như vậy, làm bọn hắn không biết vị này sức lực từ đâu tới, Hiểu Nguyệt Các dễ chọc như vậy sao?

Bởi vậy làm trong lòng bọn hắn hơi kiêng kỵ.

Nhìn thấy sư phụ bị người nhục nhã, hơn nữa bị đánh miệng mũi chảy máu, hai mắt đám người Độc Cô Tĩnh muốn nứt, hận không thể trả thù ở trên người Vô Tâm, nhưng Quỷ Y có thể không để ý đồ đệ chết sống, bọn hắn lại không thể ở trước mặt mọi người không để ý sư phụ chết sống.

Mà này hiển nhiên cũng là nguyên nhân Quỷ Y ra tay không phải cứu người, mà là trước tiên bắt người.

Ngọc Thương dùng sức lắc đầu, rốt cục tỉnh lại, có lúc không tỉnh táo có lẽ là việc tốt, tỉnh táo nhìn ánh mắt cổ quái xung quanh, trong nháy mắt giận dữ và xấu hổ khó nhịn, hận không thể tìm khe nứt chui vào.

Đời này chưa chịu qua nhục nhã như vậy, hắn biết, trải qua sự tình này, có thể sống hay không không đề cập tới, nhưng một đời anh danh là hủy hoại trong chốc lát, sẽ trở thành chuyện cười trong thiên hạ!

Trong lòng căm hận không nói, cũng có chút hối hận, hối hận phát điên, vì sao lúc trước bản thân lại phải tự làm khổ mình, người người đều biết Quỷ Y không dễ chọc, mình cần gì đi trêu chọc? Khiến cho bản thân không nuốt vào được, lại phun không ra, còn rơi vào kết cục hôm nay, chân chính là ngu ngốc a!

“Không cần phải để ý đến ta, giết!

Ngọc Thương gầm lên, là hiệu lệnh người Hiểu Nguyệt Các giết người.

Đám người Độc Cô Tĩnh nghe được, nhưng ở dưới mọi người nhìn chằm chằm không để ý sư phụ chết sống, bảo bọn hắn làm sao đi làm?

“Dừng tay!

Đám người Độc Cô Tĩnh giống như gặp quỷ rống to.

Chỉ thấy hai ngón tay của Quỷ Y lấy ra một viên thuốc màu xanh, nhét vào trong miệng Ngọc Thương, cằm hợp lại, bấm tay điểm vào yết hầu, Ngọc Thương theo bản năng nuốt xuống.

Hắn thân là người thưởng thức, rõ ràng có thể cảm nhận được đồ vật nuốt vào có chứa mùi tanh hôi nồng nặc, hơn nữa vào miệng liền tan.

Quỷ Y quay đầu lại, nhìn đám người Độc Cô Tĩnh nói:

“Không cần sợ, ăn không chết được. Thế nào, náo cũng huyên náo gần đủ rồi, ta cũng không phải người không nói đạo lý, các ngươi bắt đồ nhi của ta là vô lễ trước, ta bắt sư phụ của các ngươi trả thù sau, bây giờ xem như hòa nhau, lẫn nhau thả người được không?

Độc Cô Tĩnh và Quách Hành Sơn vừa giận vừa sợ, hơn nữa khó có thể làm chủ.

Ngọc Thương rống to.

“Động thủ, không cần lo cho ta!

“Ồn ào!

Quỷ Y lạnh lùng quát.

Đùng! Phu xe dùng tay chém vào gáy Ngọc Thương, tròng trắng Ngọc Thương trắng dã, tại chỗ xụi lơ xuống, lại bị phu xe đỡ không thể ngã xuống.


“Cùng nhau thả người cũng được.

Quỷ Y nói xong chỉ chỉ bốn phía.

“Muốn so nhiều người cũng được, tùy các ngươi chọn. Ta kiên trì có hạn, không làm ra lựa chọn, ta sẽ mang Ngọc Thương đi làm dược đỉnh, các ngươi nhìn mà lo liệu!

“Không nói lời nào? Đi!

Nói xong xoay người, ý đồ lên xe.

“Chậm đã!

Độc Cô Tĩnh hô to một tiếng.

“Đổi người!

Đối mặt loại thế cục này, hai sư huynh đệ cuối cùng vẫn làm ra quyết định, không thể để Ngọc Thương chết, Ngọc Thương vừa chết, vị trí Các chủ Hiểu Nguyệt Các cũng chỉ có thể do người đức cao vọng trọng khác trong tổ chức chiếm cứ, còn chưa tới phiên bọn hắn. Các chủ mới sẽ không thể để đại quyền của Hiểu Nguyệt Các tiếp tục do người của Ngọc Thương nắm giữ, bọn hắn đều sẽ bị đẩy ra vòng tròn quyền lực.

Này không chỉ quan hệ đến an nguy của sư phụ, còn quan hệ đến tiền đồ và vận mệnh của hai người, không khó làm ra lựa chọn.

Quỷ Y sảng khoái xoay người lại.

“Các ngươi thả người trước đi!

Độc Cô Tĩnh cả giận nói:

“Cái gì gọi là chúng ta thả người trước? Phải đồng thời thả.

Quỷ Y:

“Cái đám không muốn mặt này, không có tư cách cò kè mặc cả với lão phu, các ngươi hoặc là giết đồ nhi của ta, hoặc trước tiên thả người, lão phu không tiếp nhận bất kỳ áp chế! Thả hay là không thả?

Mọi người xem như lĩnh giáo, từ vừa bắt đầu đến hiện tại, vị này căn bản không có dự định đàm phán, muốn giết cứ giết, ăn miếng trả miếng!

Không có bất kỳ chỗ để đàm phán, Độc Cô Tĩnh trong cơn tức giận bỗng nhiên chắp tay.
Đạo Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân Truyện Đạo Quân Story Chương 1940: Sư tôn, bệnh nhân của ta còn ở trong tay bọn hắn (1)
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...