Đạo Quân
Chương 1905: Vật ấy sát khí nặng nề
153@-Một hồi lâu sau, Ngưu Hữu Đạo từ từ nói:
“Ta nhớ ra rồi, Viên Cương từng nói với ta, hắn từng khống chế Hạt Hoàng tiến vào sa mạc Vô Biên, ở nơi chìm ngập cát vàng phát hiện ra di tích Phật giáo, lẽ nào vật tiếp dẫn chính là Hạt Hoàng?
Triệu Hùng Ca hơi cân nhắc:
“Chuyện này, bọ cạp khác cũng có thể chui xuống đất, chưa chắc là Hạt Hoàng đâu?
Thấy sắc mặt hắn hơi nghiêm trọng không khỏi hỏi lại:
“Làm sao vậy?
Ngưu Hữu Đạo:
“Ta đang suy nghĩ, nếu thật là Hạt Hoàng, Lữ Vô Song lộ diện ở sa mạc Vô Biên, thậm chí tìm Viên Cương muốn có Hạt Hoàng, sau đó lại cướp Viên Cương từ Thánh Cảnh đi... Lữ Vô Song có phải đã biết chút gì đó không?
Ngẩng đầu hỏi:
“Nội dung trên thủ trát này ngoại trừ các thế hệ thánh nữ và ngươi ra thì có ai đã biết được chưa?
Triệu Hùng Ca lưỡng lự:
“Theo lý thuyết, hẳn là không có?
Ngưu Hữu Đạo:
“Tại sao Ô Thường lại biết tới sự tồn tại của Ma Điển?
Nói tới đây, trong thần sắc của Triệu Hùng Ca có vài phần buồn bã:
“Hắn vốn có dã tâm bừng bừng, một lần thánh nữ cầu nguyện đã bị hắn nghe được, ban đầu thánh nữ cũng không biết chuyện, vẫn là do sau đó Ô Thường lại đòi Ma Điển, tự hắn nói ra. Thánh nữ chết, bề ngoài là bởi vì ta, trên thực tế là bởi vì Ô Thường đòi lấy Ma Điển, bị Ô Thường bức tử.
Thì ra là thế, ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo rơi vào quyển trục kim loại, được giải đáp một chút nghi hoặc, nhưng vẫn còn những nghi hoặc khác.
Đại khái hắn đã hiểu vì sao Ly Ca không nói rõ tại sao thủ trát phải cho chủ nhân của Thánh La Sát, vì sao không nói rõ người trong kính là như thế nào.
Bởi vì không phải cần nói rõ, vốn cũng không phải là chuyện mà những người khác nên biết, người thủ hộ thủ trát chỉ cần nghe theo là được, mà người trong kính tới sau, nhìn thấy thủ trát tự sẽ biết mình phải làm những gì.
Ở một mức độ nào đó, đây chính là đang bảo mật, chính là đang dự phòng hậu nhân thủ hộ thủ trát gặp phải người gây rối, chính là đang bảo vệ người trong kính!
Đại khái Ly Ca cũng không nghĩ tới, vì bảo vệ thủ trát, người thủ hộ lại phải làm thánh nữ để bảo đảm tính thuần khiết khi bảo vệ, cho nên mới được bảo vệ nhiều năm như vậy không xảy ra vấn đề gì.
Còn như người truyền thừa của thủ trát không tuân theo di mệnh của Ly Ca thì sẽ tự có người trong kính tới giết, đây là đang hù dọa sao? Đây cũng không phải là hù dọa!
Đây là thủ đoạn của Ly Ca, phàm là người thủ hộ đã xem qua thủ trát, một khi làm xằng bậy tất sẽ phải sợ người trong kính xuất hiện, cũng tất phải trở thành kẻ địch với người trong kính.
Còn người trong kính này cũng là người có được truyền thừa của Thương Tụng.
Tuy là người định không bằng trời định, nhưng Ly Ca này quả thực khá có tâm cơ.
Có một vài chuyện Ngưu Hữu Đạo chưa hiểu, vì sao Ly Ca chắc chắn được người trong kính tới sau nhất định sẽ làm theo thủ trát? Bằng không sao không giao thẳng thủ trát cho người trong kính, không phải sẽ đảm bảo được rằng người trong kính sẽ thi hành theo hay sao?
Một chuyện không có lợi ích, vì sao người trong kính lại phải làm theo, vì sao phải đoạt tuyệt con đường tu hành phía trước của mình?
Lúc này, dường như Ngưu Hữu Đạo đã tâm ý tương thông với Ly Ca rồi.
Thấy được cái này, dường như Ly Ca biết người đến sau khi nhìn thấy thủ trát thì sẽ hiểu ra cái gì đó.
Ngưu Hữu Đạo mơ hồ cảm giác được Ly Ca còn để lại cái gì đó cho hắn, mà đáp án thì phải sau khi thực hiện mới biết được!
“Ly Ca đang giở trò quỷ gì, đây không phải là gây sự sao...
Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm một câu.
Sau khi hết tâm tình tiêu cực khi nghĩ tới chuyện của thánh nữ, Triệu Hùng Ca lại nói:
“Ngươi đã thấy Ma Điển, biết được tầm quan trọng của thứ này, một khi thứ này rơi vào tay Ô Thường, một khi Ô Thường tập hợp được tám thứ đó còn không biết sẽ gặp phải hậu quả gì.
Ngưu Hữu Đạo phục hồi lại tinh thần, buông tiếng thở dài:
“Không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu, ta thấy thứ này đối với người có dã tâm bừng bừng thật ra không có tác dụng gì, hắn gom đủ tám thứ rồi sẽ làm thế nào? Hắn có thể hủy diệt thông đạo của ngũ giới, chặt đứt con đường tu hành sau này của mình hay sao? Hắn bỏ được sao? Trước khi chưa làm rõ được một số chuyện, hắn không thể hủy tám thứ đó được.
Triệu Hùng Ca hơi trầm lại, suy nghĩ một chút thì không phủ nhận, nhưng vẫn nhắc nhở:
“Phía trên này còn ghi chép cặn kẽ bí pháp luyện chế nha tướng, một khi Ô Thường có được, bí mật binh phù của Thương Thục Thanh sợ là không giữ được nữa, ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa?
Ngưu Hữu Đạo xoay thứ trong tay:
“Ta thấy binh phù không dễ mà sở hữu được như vậy đâu, với tay nghề của ta, sửa đổi thứ này một chút, Ô Thường chưa chắc có thể nhìn ra.
Ánh mắt của Triệu Hùng Ca sáng ngời:
“Ý ngươi là nói ngươi có biện pháp làm giả Ma Điển để lừa Ô Thường?
“Giả ư?
Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại một câu, bỗng nhiên buồn cười nói:
“Ngươi nghĩ Ô Thường là kẻ ngu sao? Hắn sẽ xác minh và nghiệm chứng, thật hay giả hắn thử một lần là biết, giả có thể lừa được sao? Chỉ có thể cho hắn đồ thật, ta chỉ muốn sửa một vài chữ riêng biệt mà thôi.
Sắc mặt của Triệu Hùng Ca nghiêm lại:
“Nếu ngươi đã nhận đồ, theo lý thuyết, đồ là của ngươi, ta không nên can thiệp nữa, nhưng ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, ta vẫn là câu nói đó, nếu đồ rơi vào tay Ô Thường còn chưa biết sẽ gặp phải hậu quả gì! Ngươi nên duy trì sự tỉnh táo lý trí, vì một Viên Cương, làm như vậy có đáng giá không?
Ngưu Hữu Đạo quơ đồ trong tay:
“Có một vài thứ cầm khư khư trong tay mình chưa chắc có thể phát huy giá trị lớn nhất. Tin ta đi, Ly Ca không phải hạng người hữu nghị, để lại cũng không phải bảo vật may mắn gì, vật này sát khí nặng nề, chỉ có người nguyện ý vâng theo di mệnh mới là chủ nhân chân chính của nó, đây không phải thứ mà Ô Thường nên cầm, Ô Thường không có phúc hưởng thụ!
Triệu Hùng Ca nhìn hắn một hồi, cuối cùng than thở:
“Chỉ mong ngươi nói là thật, ngươi chuẩn bị trao đổi với Ô Thường như thế nào?
Ngưu Hữu Đạo:
“Đương nhiên là do ngươi đi.
Triệu Hùng Ca ngạc nhiên:
“Ta đi?
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi không đi thì ai đi? Chẳng nhẽ còn muốn ta đi hay sao? Những người khác đều không thích hợp, ngươi là người giữ đồ, ngươi giao ra đương nhiên mới là thích hợp nhất. Chờ ta sửa đổi xong, ngươi đi nói với hắn.
Triệu Hùng Ca:
“Ta nói với hắn thế nào? Ta dựa vào cái gì mà lấy Ma Điển ra để cứu Viên Cương, chuyện này có quá nhiều sơ hở, nhất định sẽ làm Ô Thường hoài nghi.
Ngưu Hữu Đạo nói như đương nhiên:
“Sở dĩ Viên Cương có thể không chút dính dáng gì rời khỏi thôn tiểu miếu bởi vì hắn là cô nhi, còn trước khi lâm trung sở dĩ Đông Quách Hạo Nhiên chạy tới thôn tiểu miếu, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Viên Cương là con trai của ngươi đó!
“Con ta?
Triệu Hùng Ca mờ mịt:
“Có ý gì?
Ngưu Hữu Đạo:
“Ý là vì cứu con trai ngươi đó!
“...
Triệu Hùng Ca lơ ngơ, chuyện này là thế nào nữa đây?
Không biết rõ cũng chẳng sao, Ngưu Hữu Đạo tự nhiên sẽ làm cho gã hiểu rõ, lúc bắt đầu quyết định, tất cả đều đã tính xong rồi.
...
Trở lại phủ thành Nam Châu, Ngưu Hữu Đạo liền chui vào trong mật thất, bảo Quản Phương Nghi lặng lẽ chuẩn bị một vài thứ đồ linh tinh.
Quản Phương Nghi không biết hắn đang làm cái gì, Ngưu Hữu Đạo cũng không để cho nàng xem.
Ngày tiếp theo, Vân Cơ lại truyền tới một phong mật thư, thư của Sa Như Lai truyền tới.
Sa Như Lai báo rằng Viên Cương giết đồ đệ Hoa Mỹ Như của Lữ Vô Song, may mắn được Tuyết bà bà đúng lúc cứu đi, bây giờ Viên Cương lại bị giam trong Vấn Thiên Thành, đang chịu thẩm vấn của Phiêu Miểu Các.
Lần này cửu Thánh đạt thành hiệp định, không có cửu Thánh nhất trí đồng ý, bất luận kẻ nào cũng không được mang Viên Cương đi nữa.
“Đồ hỗn hào!
Đạo Quân
“Ta nhớ ra rồi, Viên Cương từng nói với ta, hắn từng khống chế Hạt Hoàng tiến vào sa mạc Vô Biên, ở nơi chìm ngập cát vàng phát hiện ra di tích Phật giáo, lẽ nào vật tiếp dẫn chính là Hạt Hoàng?
Triệu Hùng Ca hơi cân nhắc:
“Chuyện này, bọ cạp khác cũng có thể chui xuống đất, chưa chắc là Hạt Hoàng đâu?
Thấy sắc mặt hắn hơi nghiêm trọng không khỏi hỏi lại:
“Làm sao vậy?
Ngưu Hữu Đạo:
“Ta đang suy nghĩ, nếu thật là Hạt Hoàng, Lữ Vô Song lộ diện ở sa mạc Vô Biên, thậm chí tìm Viên Cương muốn có Hạt Hoàng, sau đó lại cướp Viên Cương từ Thánh Cảnh đi... Lữ Vô Song có phải đã biết chút gì đó không?
Ngẩng đầu hỏi:
“Nội dung trên thủ trát này ngoại trừ các thế hệ thánh nữ và ngươi ra thì có ai đã biết được chưa?
Triệu Hùng Ca lưỡng lự:
“Theo lý thuyết, hẳn là không có?
Ngưu Hữu Đạo:
“Tại sao Ô Thường lại biết tới sự tồn tại của Ma Điển?
Nói tới đây, trong thần sắc của Triệu Hùng Ca có vài phần buồn bã:
“Hắn vốn có dã tâm bừng bừng, một lần thánh nữ cầu nguyện đã bị hắn nghe được, ban đầu thánh nữ cũng không biết chuyện, vẫn là do sau đó Ô Thường lại đòi Ma Điển, tự hắn nói ra. Thánh nữ chết, bề ngoài là bởi vì ta, trên thực tế là bởi vì Ô Thường đòi lấy Ma Điển, bị Ô Thường bức tử.
Thì ra là thế, ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo rơi vào quyển trục kim loại, được giải đáp một chút nghi hoặc, nhưng vẫn còn những nghi hoặc khác.
Đại khái hắn đã hiểu vì sao Ly Ca không nói rõ tại sao thủ trát phải cho chủ nhân của Thánh La Sát, vì sao không nói rõ người trong kính là như thế nào.
Bởi vì không phải cần nói rõ, vốn cũng không phải là chuyện mà những người khác nên biết, người thủ hộ thủ trát chỉ cần nghe theo là được, mà người trong kính tới sau, nhìn thấy thủ trát tự sẽ biết mình phải làm những gì.
Ở một mức độ nào đó, đây chính là đang bảo mật, chính là đang dự phòng hậu nhân thủ hộ thủ trát gặp phải người gây rối, chính là đang bảo vệ người trong kính!
Đại khái Ly Ca cũng không nghĩ tới, vì bảo vệ thủ trát, người thủ hộ lại phải làm thánh nữ để bảo đảm tính thuần khiết khi bảo vệ, cho nên mới được bảo vệ nhiều năm như vậy không xảy ra vấn đề gì.
Còn như người truyền thừa của thủ trát không tuân theo di mệnh của Ly Ca thì sẽ tự có người trong kính tới giết, đây là đang hù dọa sao? Đây cũng không phải là hù dọa!
Đây là thủ đoạn của Ly Ca, phàm là người thủ hộ đã xem qua thủ trát, một khi làm xằng bậy tất sẽ phải sợ người trong kính xuất hiện, cũng tất phải trở thành kẻ địch với người trong kính.
Còn người trong kính này cũng là người có được truyền thừa của Thương Tụng.
Tuy là người định không bằng trời định, nhưng Ly Ca này quả thực khá có tâm cơ.
Có một vài chuyện Ngưu Hữu Đạo chưa hiểu, vì sao Ly Ca chắc chắn được người trong kính tới sau nhất định sẽ làm theo thủ trát? Bằng không sao không giao thẳng thủ trát cho người trong kính, không phải sẽ đảm bảo được rằng người trong kính sẽ thi hành theo hay sao?
Một chuyện không có lợi ích, vì sao người trong kính lại phải làm theo, vì sao phải đoạt tuyệt con đường tu hành phía trước của mình?
Lúc này, dường như Ngưu Hữu Đạo đã tâm ý tương thông với Ly Ca rồi.
Thấy được cái này, dường như Ly Ca biết người đến sau khi nhìn thấy thủ trát thì sẽ hiểu ra cái gì đó.
Ngưu Hữu Đạo mơ hồ cảm giác được Ly Ca còn để lại cái gì đó cho hắn, mà đáp án thì phải sau khi thực hiện mới biết được!
“Ly Ca đang giở trò quỷ gì, đây không phải là gây sự sao...
Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm một câu.
Sau khi hết tâm tình tiêu cực khi nghĩ tới chuyện của thánh nữ, Triệu Hùng Ca lại nói:
“Ngươi đã thấy Ma Điển, biết được tầm quan trọng của thứ này, một khi thứ này rơi vào tay Ô Thường, một khi Ô Thường tập hợp được tám thứ đó còn không biết sẽ gặp phải hậu quả gì.
Ngưu Hữu Đạo phục hồi lại tinh thần, buông tiếng thở dài:
“Không nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu, ta thấy thứ này đối với người có dã tâm bừng bừng thật ra không có tác dụng gì, hắn gom đủ tám thứ rồi sẽ làm thế nào? Hắn có thể hủy diệt thông đạo của ngũ giới, chặt đứt con đường tu hành sau này của mình hay sao? Hắn bỏ được sao? Trước khi chưa làm rõ được một số chuyện, hắn không thể hủy tám thứ đó được.
Triệu Hùng Ca hơi trầm lại, suy nghĩ một chút thì không phủ nhận, nhưng vẫn nhắc nhở:
“Phía trên này còn ghi chép cặn kẽ bí pháp luyện chế nha tướng, một khi Ô Thường có được, bí mật binh phù của Thương Thục Thanh sợ là không giữ được nữa, ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa?
Ngưu Hữu Đạo xoay thứ trong tay:
“Ta thấy binh phù không dễ mà sở hữu được như vậy đâu, với tay nghề của ta, sửa đổi thứ này một chút, Ô Thường chưa chắc có thể nhìn ra.
Ánh mắt của Triệu Hùng Ca sáng ngời:
“Ý ngươi là nói ngươi có biện pháp làm giả Ma Điển để lừa Ô Thường?
“Giả ư?
Ngưu Hữu Đạo hỏi ngược lại một câu, bỗng nhiên buồn cười nói:
“Ngươi nghĩ Ô Thường là kẻ ngu sao? Hắn sẽ xác minh và nghiệm chứng, thật hay giả hắn thử một lần là biết, giả có thể lừa được sao? Chỉ có thể cho hắn đồ thật, ta chỉ muốn sửa một vài chữ riêng biệt mà thôi.
Sắc mặt của Triệu Hùng Ca nghiêm lại:
“Nếu ngươi đã nhận đồ, theo lý thuyết, đồ là của ngươi, ta không nên can thiệp nữa, nhưng ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, ta vẫn là câu nói đó, nếu đồ rơi vào tay Ô Thường còn chưa biết sẽ gặp phải hậu quả gì! Ngươi nên duy trì sự tỉnh táo lý trí, vì một Viên Cương, làm như vậy có đáng giá không?
Ngưu Hữu Đạo quơ đồ trong tay:
“Có một vài thứ cầm khư khư trong tay mình chưa chắc có thể phát huy giá trị lớn nhất. Tin ta đi, Ly Ca không phải hạng người hữu nghị, để lại cũng không phải bảo vật may mắn gì, vật này sát khí nặng nề, chỉ có người nguyện ý vâng theo di mệnh mới là chủ nhân chân chính của nó, đây không phải thứ mà Ô Thường nên cầm, Ô Thường không có phúc hưởng thụ!
Triệu Hùng Ca nhìn hắn một hồi, cuối cùng than thở:
“Chỉ mong ngươi nói là thật, ngươi chuẩn bị trao đổi với Ô Thường như thế nào?
Ngưu Hữu Đạo:
“Đương nhiên là do ngươi đi.
Triệu Hùng Ca ngạc nhiên:
“Ta đi?
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi không đi thì ai đi? Chẳng nhẽ còn muốn ta đi hay sao? Những người khác đều không thích hợp, ngươi là người giữ đồ, ngươi giao ra đương nhiên mới là thích hợp nhất. Chờ ta sửa đổi xong, ngươi đi nói với hắn.
Triệu Hùng Ca:
“Ta nói với hắn thế nào? Ta dựa vào cái gì mà lấy Ma Điển ra để cứu Viên Cương, chuyện này có quá nhiều sơ hở, nhất định sẽ làm Ô Thường hoài nghi.
Ngưu Hữu Đạo nói như đương nhiên:
“Sở dĩ Viên Cương có thể không chút dính dáng gì rời khỏi thôn tiểu miếu bởi vì hắn là cô nhi, còn trước khi lâm trung sở dĩ Đông Quách Hạo Nhiên chạy tới thôn tiểu miếu, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Viên Cương là con trai của ngươi đó!
“Con ta?
Triệu Hùng Ca mờ mịt:
“Có ý gì?
Ngưu Hữu Đạo:
“Ý là vì cứu con trai ngươi đó!
“...
Triệu Hùng Ca lơ ngơ, chuyện này là thế nào nữa đây?
Không biết rõ cũng chẳng sao, Ngưu Hữu Đạo tự nhiên sẽ làm cho gã hiểu rõ, lúc bắt đầu quyết định, tất cả đều đã tính xong rồi.
...
Trở lại phủ thành Nam Châu, Ngưu Hữu Đạo liền chui vào trong mật thất, bảo Quản Phương Nghi lặng lẽ chuẩn bị một vài thứ đồ linh tinh.
Quản Phương Nghi không biết hắn đang làm cái gì, Ngưu Hữu Đạo cũng không để cho nàng xem.
Ngày tiếp theo, Vân Cơ lại truyền tới một phong mật thư, thư của Sa Như Lai truyền tới.
Sa Như Lai báo rằng Viên Cương giết đồ đệ Hoa Mỹ Như của Lữ Vô Song, may mắn được Tuyết bà bà đúng lúc cứu đi, bây giờ Viên Cương lại bị giam trong Vấn Thiên Thành, đang chịu thẩm vấn của Phiêu Miểu Các.
Lần này cửu Thánh đạt thành hiệp định, không có cửu Thánh nhất trí đồng ý, bất luận kẻ nào cũng không được mang Viên Cương đi nữa.
“Đồ hỗn hào!
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 1905: Vật ấy sát khí nặng nề
10.0/10 từ 48 lượt.