Đạo Quân
Chương 1880: Đêm sa mạc (1)
143@-Vì vậy nên chuyện này trở thành đề tài đầu miệng của Huyết Thần Điện và Liệt Thiên Cung, làm cho Lăng Tiêu Các mất hết mặt mũi, mà người trong Lăng Tiêu Các cũng cực kỳ khó chịu vì chuyện này, nhưng vẫn nhịn xuống vì xuất thân của Phùng Quan Nhi.
Bây giờ thì hay rồi, Phùng Quan Nhi tự mình làm chuyện xấu.
Giả Vô Quần chỉ để cho bên Nam Châu trực tiếp nói rõ chuyện để đòi người mà thôi, nhưng không ngờ Lăng Tiêu Các lại mượn chuyện này để thoát khỏi vướng víu.
Đoàn Hổ và Ngô Tam Lưỡng đi vào trong nội viện, đi đến bên cạnh đình, Đoàn Hổ vươn tay nói.
“Phùng tiểu thư đi theo chúng ta đi.
Phùng Quan Nhi gương mắt nhìn, hai mắt đẫm lệ, không quan tâm đ ến bọn họ.
Đoàn Hổ và Ngô Tam Lưỡng nhìn nhau, sau đó đi vào trong đình, bọn họ đứng ở hai bên nàng, trực tiếp kéo người ra ngoài.
Phùng Quan Nhi kinh hãi, giãy giụa nói.
“Các ngươi chơi cái gì vậy? Ta đã hẹn Viên Cương, sau khi chuyện này thành công, đợi sau khi chuyện này thành công…
Nàng từng đi qua Mao Lư Sơn Trang, nên nhận ra hai người này.
Hai người hoàn toàn không quan tâm đ ến sự kêu la của Phùng Quan Nhi, bọn họ không quan tâm chuyện phía sau thế nào, bên Nam Châu chỉ yêu cầu bọn họ đưa người qua…
Một đường bay qua núi cao sông lớn, không đến một ngày, Đoạn Hổ và Ngô Tam Lưỡng đã hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi đưa người về Mao Lư Sơn Trang ở phủ thành Nam Châu.
Giao người cho Quản Phương Nghi, là không có chuyện của hai người nữa.
Trong một căn phòng, Phùng Quan Nhi được giải trừ cấm chế, có thể tự do hoạt động, nàng ta nổi giận, nói.
“Các ngươi bắt cóc...
Không ngừng líu lo, oán hận, rất có tư thế cãi lộn như bà bán cá.
Mặc kệ nàng có nói gì, Quản Phương Nghi chỉ cười tủm tỉm nghe.
Chỉ một lúc sau, Vân Cơ đi đến, phía sau là Vương Khiếu.
Nghe được lời oán giận không ngừng, Vương Khiếu cũng chính là Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên quát lên.
“Câm miệng!
Phùng Quan Nhi quay đầu nhìn lại, giận dữ nói.
“Ngươi là kẻ nào?
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Ta là ai không quan trọng, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có biết bây giờ Viên Cương đã vì ngươi làm gì? Ngươi vì chồng trước, lại bắt Viên Cương đi nạp mạng, đến nơi này còn dám to mồm, ngươi nghĩ rằng ngươi là ai?
Nộp mạng? Phùng Quan Nhi hơi kinh hãi, nói.
“Ta chỉ nói hắn giúp đỡ, cũng không bắt hắn đi nạp mạng.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Chẳng lẽ ngươi biết bây giờ hắn đang lợi dụng Sa Hạt làm nhân mã di chuyển từ Tần Quốc đến Tề Quốc?
“Biết thì thế nào?
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Chẳng lẽ ngươi ngu xuẩn đến mức không biết điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là ngoài Tây Bình Quan ra, Viên Cương chính là người phải đi từ phía Đông đến phía Tây, mà Tấn Quốc có ý đồ muốn chiếm đoạt Tề, Vệ, bọn họ liều chết trấn giữ Tây Bình Quan, sao có thể để cho con đường này tồn tại được? Cuối cùng, dù ai chiếm được Tề Quốc, cũng sẽ không để cho con đường có thể uy hiếp đến mình này tồn tại! Vì ngươi nên hắn giúp La Chiếu, hắn phải bỏ tính mạng ra, Viên Cương bị ngươi hại chết, ngươi có tư cách gì đứng đây oán hận? Nếu không phải Viên Cương đã có lời thì ngươi nghĩ mình có tư cách ở đây sao? Nơi này không phải là nơi chó mèo có thể đi vào!
Lần này, Phùng Quan Nhi đã hiểu, cũng sợ ngây người.
“Tiện nhân! Tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, còn dám ồn ào, ta sẽ nhốt ngươi vào chuồng heo!
Ngưu Hữu Đạo nói xong lời này, phất tay áo rời đi.
...
Đại quân Sa Hạt bay nhanh trên sa mạc mênh mông, một con phi cầm tọa kỷ trực tiếp bay vào phạm vi tuần tra của đại quân.
Người tuần tra vốn muốn ngăn cản, nhưng trong đó một người áo đen đưa lệnh bài Phiêu Miểu Các ra, nên không làm gì được.
Người tuần tra chỉ có thể để mặc cho đối phương khống chế phi cầm xoay quanh quan sát trên không trung.
Bên cạnh người áo đen có một hán tử khôi ngô để trần nửa người trên, cơ bắt tráng kiện màu cổ đồng, đôi lông mày rậm, mắt hổ hờ hững nhìn xuống dưới, mái tóc tán loạn phiêu lãng theo gió.
Ở phía dưới đã được thông báo trước, cũng biết đối phương cầm lệnh bài Phiêu Miểu Các đến đây, đám người Ngọc Thương ngẩng đầu lên nhìn lên.
Một vị trưởng lão Hiểu Nguyệt Các lén đi đến trên thân Đại Sa Hạt gần Ngọc Thương, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Hình như người áo đen kia là trưởng lão Hắc Thạch của Thiên Ma Thánh Địa, còn người bên cạnh hắn, lại làm cho hắn phải cung kính, có lẽ người đó là…
Hắn dừng lại, giống như không dám nói ra cái tên kia.
Không phải hình như, rõ ràng là đúng rồi, Ngọc Thương từng nhìn thấy người áo đen ở Yêu Ma Lĩnh, hắn chính là trưởng lão Hắc Thạch của Thiên Ma Thánh Địa.
Chỉ cần người hơi biết tin tức đều biết, Hắc Thạch chính là thuộc hạ tâm phuc của chủ nhân Thiên Ma Thánh Địa, người có thể làm cho Hắc Thạch cung kính như vậy có thể là ai?
Dùng pháp nhãn nhìn kỹ khuôn mặt của đối phương, khí độ rũ mắt nhìn người bên dưới như nhìn những con kiến hôi, Ngọc Thương âm thầm kinh hãi, không có nói tiếp lời của trưởng lão, đúng hơn là sợ hãi đến mức không dám nói nhiều.
Viên Cương cũng đứng trên thân hình to lớn của Sa Hạt ngẩng đầu nhìn trời, hắn không ngốc, chỉ là có nhiều suy nghĩ khác với người thường, hắn nghe hiểu nội dung nói chuyện của hai người bên cạnh, trưởng lão Thiên Ma Thánh Địa, còn phải hỏi gì thân phận nữa sao?
Bởi vì nghĩ đến cái gì, hắn hỏi một câu.
“Người tóc tai bù xù để trần kia là Ô Thường sao?
Trực tiếp nói thẳng tên người ta, Ngọc Thương và các trưởng lão Hiểu Nguyệt Các sợ hết hồn, hận không thể bắt hắn đừng nói lung tung nữa.
Ngọc Thương cảm thấy ngoài ý muốn, cũng thay đổi chủ đề, hỏi Viên Cương.
“Khoảng cách xa như vậy mà ngươi cũng thấy rõ sao?
Từ dưới đất đến trên tọa kỷ phi cầm hơi xa, theo lý thuyết thì dùng pháp nhãn bình thường chỉ có thể thấy được hai bóng người mà thôi, không thấy rõ mặt.
Viên Cương gật đầu, tỏ vẻ hắn có thể thấy rõ, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm không trung, người kia là một trong những Cửu Thánh làm cho thiên hạ không ngừng xảy ra chiến loạn sao?
Ngọc Thương và hai vị trưởng lão bên cạnh liếc nhìn nhau, thật sự nghi ngờ vị này không phải là tu sĩ, nhiều chuyện đều khác với người bình thường.
Hai người cũng không trả lời đó có phải là Ô Thường hay không, chưa thấy được, cũng không dám nói lung tung.
Chỉ là trên đường đi xuất hiện nhiều người kỳ lạ ở trên không, cưỡi phi cầm bay qua trên trời, làm cho người bên dưới không nhìn rõ mặt, nhưng rõ ràng là đang nhìn xuống phía dưới, sau khi xem xong thì biến mất cuối chân trời như sao chổi, chứng minh rằng tu vi của những người này siêu việt hơn những tu sĩ mà bọn họ có thể tiếp xúc đến.
Trước đó bọn họ còn nghi ngờ có phải là Cửu Thánh xuất hiện, mà vị trước mặt này trắng trợn xuất hiện, cũng là người xuất hiện cách bọn họ gần nhất.
Ngọc Thương gần như cảm giác được, lần hành động vượt qua sa mạc Vô Biên này thuộc về hành vi xưa nay chưa từng có, hành động quá mắt mắt, cũng có thể được xem là từ trước đến nay chưa có ai làm qua, có thể vì đó nên đã làm cho Cửu Thánh phải tự mình đến xem!
Bọn họ đoán không sai, người đến đây là chủ nhân Thiên Ma Thánh Địa, Ma Giáo Hữu Sứ Ô Thường, một trong chín vị Thánh Tôn!
Ô Thường nhìn chằm chằm phía dưới một lúc, sau đó lên tiếng.
“Hắn ở đâu?
Hắc Thạch chỉ ra một người.
“Chính là người đứng trên Sa Hạt kia, có bốn người, hắn chính là hán tử đeo trên người một thanh đao lớn màu đỏ thẫm. Nghe những người phía dưới báo, Viên Cương chính là người vác thanh đao kia!
Ánh mắt của Ô Thường lập tức khóa chặt Viên Cương, nhìn một lúc, sau đó hỏi.
“Có thể dùng một đao chém giết tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, ngươi chắc chắn rằng hắn không phải là tu sĩ sao?
Hắc Thạch nói.
“Không sai đâu, thám tử bên Mao Lư Sơn Trang có thể chứng minh, người này khổ luyện một thời gian dài, nên sức lực cực lớn.
Ô Thường nói.
“Chỉ khổ luyện thôi cũng có thể dùng một đao lấy mạng tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, hình như đã vượt quá phạm trù khổ luyện này rồi!
Hắc Thạch nói.
Đạo Quân
Bây giờ thì hay rồi, Phùng Quan Nhi tự mình làm chuyện xấu.
Giả Vô Quần chỉ để cho bên Nam Châu trực tiếp nói rõ chuyện để đòi người mà thôi, nhưng không ngờ Lăng Tiêu Các lại mượn chuyện này để thoát khỏi vướng víu.
Đoàn Hổ và Ngô Tam Lưỡng đi vào trong nội viện, đi đến bên cạnh đình, Đoàn Hổ vươn tay nói.
“Phùng tiểu thư đi theo chúng ta đi.
Phùng Quan Nhi gương mắt nhìn, hai mắt đẫm lệ, không quan tâm đ ến bọn họ.
Đoàn Hổ và Ngô Tam Lưỡng nhìn nhau, sau đó đi vào trong đình, bọn họ đứng ở hai bên nàng, trực tiếp kéo người ra ngoài.
Phùng Quan Nhi kinh hãi, giãy giụa nói.
“Các ngươi chơi cái gì vậy? Ta đã hẹn Viên Cương, sau khi chuyện này thành công, đợi sau khi chuyện này thành công…
Nàng từng đi qua Mao Lư Sơn Trang, nên nhận ra hai người này.
Hai người hoàn toàn không quan tâm đ ến sự kêu la của Phùng Quan Nhi, bọn họ không quan tâm chuyện phía sau thế nào, bên Nam Châu chỉ yêu cầu bọn họ đưa người qua…
Một đường bay qua núi cao sông lớn, không đến một ngày, Đoạn Hổ và Ngô Tam Lưỡng đã hoàn thành nhiệm vụ, thuận lợi đưa người về Mao Lư Sơn Trang ở phủ thành Nam Châu.
Giao người cho Quản Phương Nghi, là không có chuyện của hai người nữa.
Trong một căn phòng, Phùng Quan Nhi được giải trừ cấm chế, có thể tự do hoạt động, nàng ta nổi giận, nói.
“Các ngươi bắt cóc...
Không ngừng líu lo, oán hận, rất có tư thế cãi lộn như bà bán cá.
Mặc kệ nàng có nói gì, Quản Phương Nghi chỉ cười tủm tỉm nghe.
Chỉ một lúc sau, Vân Cơ đi đến, phía sau là Vương Khiếu.
Nghe được lời oán giận không ngừng, Vương Khiếu cũng chính là Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên quát lên.
“Câm miệng!
Phùng Quan Nhi quay đầu nhìn lại, giận dữ nói.
“Ngươi là kẻ nào?
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Ta là ai không quan trọng, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có biết bây giờ Viên Cương đã vì ngươi làm gì? Ngươi vì chồng trước, lại bắt Viên Cương đi nạp mạng, đến nơi này còn dám to mồm, ngươi nghĩ rằng ngươi là ai?
Nộp mạng? Phùng Quan Nhi hơi kinh hãi, nói.
“Ta chỉ nói hắn giúp đỡ, cũng không bắt hắn đi nạp mạng.
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Chẳng lẽ ngươi biết bây giờ hắn đang lợi dụng Sa Hạt làm nhân mã di chuyển từ Tần Quốc đến Tề Quốc?
“Biết thì thế nào?
Ngưu Hữu Đạo nói.
“Chẳng lẽ ngươi ngu xuẩn đến mức không biết điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là ngoài Tây Bình Quan ra, Viên Cương chính là người phải đi từ phía Đông đến phía Tây, mà Tấn Quốc có ý đồ muốn chiếm đoạt Tề, Vệ, bọn họ liều chết trấn giữ Tây Bình Quan, sao có thể để cho con đường này tồn tại được? Cuối cùng, dù ai chiếm được Tề Quốc, cũng sẽ không để cho con đường có thể uy hiếp đến mình này tồn tại! Vì ngươi nên hắn giúp La Chiếu, hắn phải bỏ tính mạng ra, Viên Cương bị ngươi hại chết, ngươi có tư cách gì đứng đây oán hận? Nếu không phải Viên Cương đã có lời thì ngươi nghĩ mình có tư cách ở đây sao? Nơi này không phải là nơi chó mèo có thể đi vào!
Lần này, Phùng Quan Nhi đã hiểu, cũng sợ ngây người.
“Tiện nhân! Tốt nhất là ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, còn dám ồn ào, ta sẽ nhốt ngươi vào chuồng heo!
Ngưu Hữu Đạo nói xong lời này, phất tay áo rời đi.
...
Đại quân Sa Hạt bay nhanh trên sa mạc mênh mông, một con phi cầm tọa kỷ trực tiếp bay vào phạm vi tuần tra của đại quân.
Người tuần tra vốn muốn ngăn cản, nhưng trong đó một người áo đen đưa lệnh bài Phiêu Miểu Các ra, nên không làm gì được.
Người tuần tra chỉ có thể để mặc cho đối phương khống chế phi cầm xoay quanh quan sát trên không trung.
Bên cạnh người áo đen có một hán tử khôi ngô để trần nửa người trên, cơ bắt tráng kiện màu cổ đồng, đôi lông mày rậm, mắt hổ hờ hững nhìn xuống dưới, mái tóc tán loạn phiêu lãng theo gió.
Ở phía dưới đã được thông báo trước, cũng biết đối phương cầm lệnh bài Phiêu Miểu Các đến đây, đám người Ngọc Thương ngẩng đầu lên nhìn lên.
Một vị trưởng lão Hiểu Nguyệt Các lén đi đến trên thân Đại Sa Hạt gần Ngọc Thương, nhỏ giọng nhắc nhở.
“Hình như người áo đen kia là trưởng lão Hắc Thạch của Thiên Ma Thánh Địa, còn người bên cạnh hắn, lại làm cho hắn phải cung kính, có lẽ người đó là…
Hắn dừng lại, giống như không dám nói ra cái tên kia.
Không phải hình như, rõ ràng là đúng rồi, Ngọc Thương từng nhìn thấy người áo đen ở Yêu Ma Lĩnh, hắn chính là trưởng lão Hắc Thạch của Thiên Ma Thánh Địa.
Chỉ cần người hơi biết tin tức đều biết, Hắc Thạch chính là thuộc hạ tâm phuc của chủ nhân Thiên Ma Thánh Địa, người có thể làm cho Hắc Thạch cung kính như vậy có thể là ai?
Dùng pháp nhãn nhìn kỹ khuôn mặt của đối phương, khí độ rũ mắt nhìn người bên dưới như nhìn những con kiến hôi, Ngọc Thương âm thầm kinh hãi, không có nói tiếp lời của trưởng lão, đúng hơn là sợ hãi đến mức không dám nói nhiều.
Viên Cương cũng đứng trên thân hình to lớn của Sa Hạt ngẩng đầu nhìn trời, hắn không ngốc, chỉ là có nhiều suy nghĩ khác với người thường, hắn nghe hiểu nội dung nói chuyện của hai người bên cạnh, trưởng lão Thiên Ma Thánh Địa, còn phải hỏi gì thân phận nữa sao?
Bởi vì nghĩ đến cái gì, hắn hỏi một câu.
“Người tóc tai bù xù để trần kia là Ô Thường sao?
Trực tiếp nói thẳng tên người ta, Ngọc Thương và các trưởng lão Hiểu Nguyệt Các sợ hết hồn, hận không thể bắt hắn đừng nói lung tung nữa.
Ngọc Thương cảm thấy ngoài ý muốn, cũng thay đổi chủ đề, hỏi Viên Cương.
“Khoảng cách xa như vậy mà ngươi cũng thấy rõ sao?
Từ dưới đất đến trên tọa kỷ phi cầm hơi xa, theo lý thuyết thì dùng pháp nhãn bình thường chỉ có thể thấy được hai bóng người mà thôi, không thấy rõ mặt.
Viên Cương gật đầu, tỏ vẻ hắn có thể thấy rõ, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm không trung, người kia là một trong những Cửu Thánh làm cho thiên hạ không ngừng xảy ra chiến loạn sao?
Ngọc Thương và hai vị trưởng lão bên cạnh liếc nhìn nhau, thật sự nghi ngờ vị này không phải là tu sĩ, nhiều chuyện đều khác với người bình thường.
Hai người cũng không trả lời đó có phải là Ô Thường hay không, chưa thấy được, cũng không dám nói lung tung.
Chỉ là trên đường đi xuất hiện nhiều người kỳ lạ ở trên không, cưỡi phi cầm bay qua trên trời, làm cho người bên dưới không nhìn rõ mặt, nhưng rõ ràng là đang nhìn xuống phía dưới, sau khi xem xong thì biến mất cuối chân trời như sao chổi, chứng minh rằng tu vi của những người này siêu việt hơn những tu sĩ mà bọn họ có thể tiếp xúc đến.
Trước đó bọn họ còn nghi ngờ có phải là Cửu Thánh xuất hiện, mà vị trước mặt này trắng trợn xuất hiện, cũng là người xuất hiện cách bọn họ gần nhất.
Ngọc Thương gần như cảm giác được, lần hành động vượt qua sa mạc Vô Biên này thuộc về hành vi xưa nay chưa từng có, hành động quá mắt mắt, cũng có thể được xem là từ trước đến nay chưa có ai làm qua, có thể vì đó nên đã làm cho Cửu Thánh phải tự mình đến xem!
Bọn họ đoán không sai, người đến đây là chủ nhân Thiên Ma Thánh Địa, Ma Giáo Hữu Sứ Ô Thường, một trong chín vị Thánh Tôn!
Ô Thường nhìn chằm chằm phía dưới một lúc, sau đó lên tiếng.
“Hắn ở đâu?
Hắc Thạch chỉ ra một người.
“Chính là người đứng trên Sa Hạt kia, có bốn người, hắn chính là hán tử đeo trên người một thanh đao lớn màu đỏ thẫm. Nghe những người phía dưới báo, Viên Cương chính là người vác thanh đao kia!
Ánh mắt của Ô Thường lập tức khóa chặt Viên Cương, nhìn một lúc, sau đó hỏi.
“Có thể dùng một đao chém giết tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, ngươi chắc chắn rằng hắn không phải là tu sĩ sao?
Hắc Thạch nói.
“Không sai đâu, thám tử bên Mao Lư Sơn Trang có thể chứng minh, người này khổ luyện một thời gian dài, nên sức lực cực lớn.
Ô Thường nói.
“Chỉ khổ luyện thôi cũng có thể dùng một đao lấy mạng tu sĩ Kim Đan đỉnh phong, hình như đã vượt quá phạm trù khổ luyện này rồi!
Hắc Thạch nói.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 1880: Đêm sa mạc (1)
10.0/10 từ 48 lượt.