Đạo Quân
Chương 1701: La Lý La Sách (1)
139@-Côn Lâm Thụ cõng Ngưu Hữu Đạo ở trên thân, Tần Quan và Kha Định Kiệt bảo vệ ở hai bên và nhanh chóng theo Hắc Vân lăng không rời đi.
Trên đường đi, khi thì bay trên mặt đất, khi thì lặn xuống dưới đầm lầy đi, ba người thay phiên nhau cõng Ngưu Hữu Đạo, cuối cùng đã tới một chỗ Địa Cung chôn sâu dưới đầm lầy.
Những gì nhìn thấy trên đường đi đã làm cho ba người kinh ngạc không hiểu. Sau khi đến Địa Cung, tận mắt nhìn thấy được yêu hồ tập trung thành đàn chơi đùa vui vẻ, ba người càng kinh hãi không thôi.
Đây là xông vào sào huyệt của yêu hồ à? Nếu không phải Ngưu Hữu Đạo xua tay ra hiệu không có việc gì, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ ý định của Hắc Vân!
Trong vòng vây của mấy trưởng lão Hồ tộc tới đón tiếp, Ngưu Hữu Đạo được dưa tới một gian phòng yên tĩnh trong Địa Cung.
Hắc Vân ra hiệu Ngưu Hữu Đạo ngồi khoanh chân tĩnh tọa, mau chóng chữa thương. Ngưu Hữu Đạo lại xua tay nói không vội, rồi chỉ vào Hắc Vân và nói với ba người Côn Lâm Thụ:
“Vị này chính là tộc trưởng Hồ tộc “Hắc Vân!
“A!
Ba người sớm phát hiện có điểm không đúng vẫn không tránh được sự chấn động.
Ngưu Hữu Đạo:
“Không nên giật mình, ta và bọn họ vốn là một phe, tất cả đều là người một nhà. Các ngươi có thể yên tâm, ta ở đây rất an toàn, các ngươi cũng rất an toàn. Bọn họ sẽ không tổn thương tới các ngươi. Bây giờ sức lực của ta không đủ, không thể nói nhiều với các ngươi được. Các ngươi có gì muốn biết, đợi ta lành vết thương rồi chậm rãi nói sau. Bây giờ ta chỉ hỏi các ngươi một câu, có tin ta hay không?
Ba người nhìn nhau, lúc này cũng không thể nói ra câu trả lời khác, bọn họ lần lượt trả lời:
“Tin tưởng!
Nhưng trong mắt bọn họ vẫn là vẻ kinh ngạc không hiểu khó có thể che giấu.
Ngưu Hữu Đạo yếu ớt nói:
“Được rồi! Vì tốt cho mọi người, ta phải tạm thời giam lỏng ba người các ngươi một thời gian, không cho các ngươi ra ngoài, các ngươi có thể tiếp nhận không?
Giam lỏng? Ba người ngơ ngác nhìn nhau. Đây là vấn đề khiến người ta rất khó trả lời.
Ngưu Hữu Đạo:
“Tộc trưởng, phong ấn pháp lực của ba người, ra tay đi!
Hắc Vân phất tay ra hiệu, mấy trưởng lão lập tức tiến lên và muốn ra tay chấp hành.
Ba người Côn Lâm Thụ theo bản năng dựa lưng vào nhau làm ra trạng thái phòng ngự, sao có thể dễ dàng bị kẻ không quen biết, còn là yêu hồ phong ấn pháp lực được!
Ngưu Hữu Đạo:
“Các ngươi muốn làm gì? Lời của ta không có tác dụng đúng không? Còn muốn ta tự mình ra tay sao?
“Trưởng lão...
Tần Quan khó xử nói một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo:
“Lắm lời làm gì? Ngươi đấy, bắt đầu từ ngươi trước, tộc trưởng, ngươi tự mình ra tay đi.
“Huynh đệ, xin lỗi.
Hắn đột nhiên nhanh chóng ra tay, điểm mấy cái lên trên người Tần Quan để hạ cấm chế.
Tần Quan theo bản năng muốn phản kháng lại bị ánh mắt Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm vào, cuối cùng không dám phản kháng, pháp lực lập tức bị quản chế.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục điểm danh:
“Kha Định Kiệt, tự mình tiến lên.
Kha Định Kiệt được gọi thì lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì chủ động tiến đến trước mặt Hắc Vân. Hắc Vân không khách sáo, nhanh chóng ra tay.
“Côn Lâm Thụ.
Ngưu Hữu Đạo suy yếu lại điểm danh.
Côn Lâm Thụ nhìm chằm chằm vào hắn, hai tay nắm lại nhưng không hề động đậy, mặc cho Hắc Vân tới gần và hạ cấm chế lên trên người.
Lúc Hắc Vân xuống tay với hắn hình như có chút quá đáng, Côn Lâm Thụ bị chỉ lực đâm tới lảo đảo lui về phía sau, trong miệng "Phụt" một tiếng mà phun ra máu. Rõ ràng bị đánh tới tổn thương.
“Côn huynh!
Tần Quan và Kha Định Kiệt vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng tiến lên đỡ hắn. Kha Định Kiệt kinh sợ hỏi:
“Trưởng lão, đây là ý gì?
“Ta vừa bảo đảm với bọn họ, nói các ngươi sẽ không làm bọn họ bị tổn thương thì tộc trưởng lập tức cho ta xem sắc mặt, chẳng lẽ ngươi cho rằng vật tới tay là có thể bắt nạt ta đang bị thương không thể tránh được sao?
Hắc Vân:
“Nhân loại các ngươi có câu nói rất hay, giết người thì phải đền mạng!
Ngưu Hữu Đạo đang không đủ sức lực, người thả lỏng xuống, phản ứng trong đầu cũng thật sự chậm chạp. Khi nghe được lời ấy, hắn lập tức hiểu rõ ý của Hắc Vân.
Vì sao Tần Quan và Kha Định Kiệt không bị thương? Chỉ vì trước kia khi Côn Lâm Thụ rèn luyện ở trong Hoang Trạch Tử Địa đã giết không ít Hồ tộc, nhất là công pháp của Côn Lâm Thụ có phần đáng chú ý nên bị Hồ tộc nhớ kỹ, hoặc nói là mang thù!
Ngưu Hữu Đạo cố lấy lại tinh thần nói:
“Giết người thì đền mạng! Nói vậy không sai, thật sự có vài thời điểm có thể ngoại lệ, có một số việc không thể xếp pháp lý lên đầu, không có cách nào chấp hành nghiêm ngặt. Ví dụ như tộc trưởng ngươi cũng từng giết không ít tu sĩ nhân loại, theo lý lại phải làm như thế nào? Có một số việc nói đến ân oán trên đầu, nên tha được thì tha!
Hắc Vân:
“Bản thân ta là tộc trưởng của Hồ tộc, phải cho những Hồ tộc đã chết một câu trả lời!
Ngưu Hữu Đạo ha ha:
“Thật không?
Sắc mặt Hắc Vân trầm xuống:
“Ngươi cảm thấy ta đang nói đùa sao?
“Chẳng lẽ không phải đang nói đùa sao?
Hắc Vân hơi tức giận:
“Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết hắn à?
Ngưu Hữu Đạo:
“Dám! Ngươi có gì không dám chứ? Hắn rơi vào trên tay của ngươi lại giơ tay chịu trói, bây giờ ta bị trọng thương cũng không ngăn cản được ngươi, giết hắn hay không còn không phải là chuyện ngươi giơ ngón tay thôi sao? Hắc Vân, ngươi có thể giết hắn cho Hồ tộc một câu trả lời, nhưng ngươi giết người của ta ở ngay trước mặt ta... Người chết đã qua, người sống còn ở trước mặt, có phải ngươi cũng nên cho ta một câu trả lời trước hay không?
Hắc Vân:
“Ta nói rồi, giết người thì đền mạng! Ta nói rõ với ngươi trước khi giết hắn chính là muốn cho ngươi một lời giải thích trước, chính là nể mặt mọi người hợp tác đã lâu!
Ngưu Hữu Đạo:
“Thật hay cho câu giết người thì đền mạng! Được lắm, giết người thì đền mạng có đúng không? Tuyệt đối đừng chỉ nói suông cho dễ nghe, phải làm được mới tốt. Trước không nói tới người khác, nếu nói giết người của Hồ tộc nhiều nhất, ta phải nói là Cửu Thánh, Hồ tộc cũng sẽ không phủ nhận chứ? Ngươi đường đường là tộc trưởng của Hồ tộc mà trơ mắt nhìn Cửu Thánh tàn sát rất nhiều Hồ tộc, có thể có can đảm bắt bọn họ đền mạng sao? Nếu ngươi có thể bắt bọn họ đền mạng, vậy huynh đệ của ta sẽ mặc cho ngươi xử trí! Nếu làm không được thì thành thật lấy đại cục làm đầu, đừng ở trước mặt ta nói cái gì giết người thì đền mạng để được trút giận nhất thời đi!
Được nghe lời ấy, Hắc Vân cảm giác bị nói không có chỗ dung thân, thẹn quá thành giận.
Nhưng người ta nói không sai. Cửu Thánh giết rất nhiều Hồ tộc, hắn làm tộc trưởng của Hồ tộc quả thật không có cách nào làm gì được Cửu Thánh, bị nói tới không lời nào để chống đỡ.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói:
“Hắn nghe lệnh của ta mới giơ tay chịu trói và không có bất kỳ hành động phản kháng nào. Lúc này, ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì tính là bản lĩnh gì? Đường đường là tộc trưởng của Hồ tộc lại chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao? Cũng chỉ có thể làm vài chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn à? Lòng dạ như vậy, thủ đoạn hẹp hòi như vậy, cũng khó trách Hồ tộc ở trên tay ngươi lại không gượng dậy nổi, chỉ có thể sống vật vờ ở Hoang Trạch Tử Địa này! Ngươi muốn giết hắn, ta không ngăn cản ngươi, ngươi có bản lĩnh bỏ cấm chế cho hắn, có bản lĩnh ra ngoài đường đường chính chính đánh với hắn một trận!
“Dưới tình huống ta không đồng ý mà ngươi dám mượn tay ta giết người của ta, đây cũng tính là người đường đường làm tộc trưởng của Hồ tộc lấy lại công bằng cho tộc nhân sao? Ngươi muốn dát vàng lên mặt mình cho mình thoải mái sao? Dán lên, mặt cũng ngượng đỏ mà thôi! Bất luận là Hồ tộc sống sót, hay là Hồ tộc đã chết đều sẽ khinh thường ngươi!
Đạo Quân
Trên đường đi, khi thì bay trên mặt đất, khi thì lặn xuống dưới đầm lầy đi, ba người thay phiên nhau cõng Ngưu Hữu Đạo, cuối cùng đã tới một chỗ Địa Cung chôn sâu dưới đầm lầy.
Những gì nhìn thấy trên đường đi đã làm cho ba người kinh ngạc không hiểu. Sau khi đến Địa Cung, tận mắt nhìn thấy được yêu hồ tập trung thành đàn chơi đùa vui vẻ, ba người càng kinh hãi không thôi.
Đây là xông vào sào huyệt của yêu hồ à? Nếu không phải Ngưu Hữu Đạo xua tay ra hiệu không có việc gì, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ ý định của Hắc Vân!
Trong vòng vây của mấy trưởng lão Hồ tộc tới đón tiếp, Ngưu Hữu Đạo được dưa tới một gian phòng yên tĩnh trong Địa Cung.
Hắc Vân ra hiệu Ngưu Hữu Đạo ngồi khoanh chân tĩnh tọa, mau chóng chữa thương. Ngưu Hữu Đạo lại xua tay nói không vội, rồi chỉ vào Hắc Vân và nói với ba người Côn Lâm Thụ:
“Vị này chính là tộc trưởng Hồ tộc “Hắc Vân!
“A!
Ba người sớm phát hiện có điểm không đúng vẫn không tránh được sự chấn động.
Ngưu Hữu Đạo:
“Không nên giật mình, ta và bọn họ vốn là một phe, tất cả đều là người một nhà. Các ngươi có thể yên tâm, ta ở đây rất an toàn, các ngươi cũng rất an toàn. Bọn họ sẽ không tổn thương tới các ngươi. Bây giờ sức lực của ta không đủ, không thể nói nhiều với các ngươi được. Các ngươi có gì muốn biết, đợi ta lành vết thương rồi chậm rãi nói sau. Bây giờ ta chỉ hỏi các ngươi một câu, có tin ta hay không?
Ba người nhìn nhau, lúc này cũng không thể nói ra câu trả lời khác, bọn họ lần lượt trả lời:
“Tin tưởng!
Nhưng trong mắt bọn họ vẫn là vẻ kinh ngạc không hiểu khó có thể che giấu.
Ngưu Hữu Đạo yếu ớt nói:
“Được rồi! Vì tốt cho mọi người, ta phải tạm thời giam lỏng ba người các ngươi một thời gian, không cho các ngươi ra ngoài, các ngươi có thể tiếp nhận không?
Giam lỏng? Ba người ngơ ngác nhìn nhau. Đây là vấn đề khiến người ta rất khó trả lời.
Ngưu Hữu Đạo:
“Tộc trưởng, phong ấn pháp lực của ba người, ra tay đi!
Hắc Vân phất tay ra hiệu, mấy trưởng lão lập tức tiến lên và muốn ra tay chấp hành.
Ba người Côn Lâm Thụ theo bản năng dựa lưng vào nhau làm ra trạng thái phòng ngự, sao có thể dễ dàng bị kẻ không quen biết, còn là yêu hồ phong ấn pháp lực được!
Ngưu Hữu Đạo:
“Các ngươi muốn làm gì? Lời của ta không có tác dụng đúng không? Còn muốn ta tự mình ra tay sao?
“Trưởng lão...
Tần Quan khó xử nói một tiếng.
Ngưu Hữu Đạo:
“Lắm lời làm gì? Ngươi đấy, bắt đầu từ ngươi trước, tộc trưởng, ngươi tự mình ra tay đi.
“Huynh đệ, xin lỗi.
Hắn đột nhiên nhanh chóng ra tay, điểm mấy cái lên trên người Tần Quan để hạ cấm chế.
Tần Quan theo bản năng muốn phản kháng lại bị ánh mắt Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm vào, cuối cùng không dám phản kháng, pháp lực lập tức bị quản chế.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục điểm danh:
“Kha Định Kiệt, tự mình tiến lên.
Kha Định Kiệt được gọi thì lộ ra vẻ mặt khó xử, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì chủ động tiến đến trước mặt Hắc Vân. Hắc Vân không khách sáo, nhanh chóng ra tay.
“Côn Lâm Thụ.
Ngưu Hữu Đạo suy yếu lại điểm danh.
Côn Lâm Thụ nhìm chằm chằm vào hắn, hai tay nắm lại nhưng không hề động đậy, mặc cho Hắc Vân tới gần và hạ cấm chế lên trên người.
Lúc Hắc Vân xuống tay với hắn hình như có chút quá đáng, Côn Lâm Thụ bị chỉ lực đâm tới lảo đảo lui về phía sau, trong miệng "Phụt" một tiếng mà phun ra máu. Rõ ràng bị đánh tới tổn thương.
“Côn huynh!
Tần Quan và Kha Định Kiệt vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng tiến lên đỡ hắn. Kha Định Kiệt kinh sợ hỏi:
“Trưởng lão, đây là ý gì?
“Ta vừa bảo đảm với bọn họ, nói các ngươi sẽ không làm bọn họ bị tổn thương thì tộc trưởng lập tức cho ta xem sắc mặt, chẳng lẽ ngươi cho rằng vật tới tay là có thể bắt nạt ta đang bị thương không thể tránh được sao?
Hắc Vân:
“Nhân loại các ngươi có câu nói rất hay, giết người thì phải đền mạng!
Ngưu Hữu Đạo đang không đủ sức lực, người thả lỏng xuống, phản ứng trong đầu cũng thật sự chậm chạp. Khi nghe được lời ấy, hắn lập tức hiểu rõ ý của Hắc Vân.
Vì sao Tần Quan và Kha Định Kiệt không bị thương? Chỉ vì trước kia khi Côn Lâm Thụ rèn luyện ở trong Hoang Trạch Tử Địa đã giết không ít Hồ tộc, nhất là công pháp của Côn Lâm Thụ có phần đáng chú ý nên bị Hồ tộc nhớ kỹ, hoặc nói là mang thù!
Ngưu Hữu Đạo cố lấy lại tinh thần nói:
“Giết người thì đền mạng! Nói vậy không sai, thật sự có vài thời điểm có thể ngoại lệ, có một số việc không thể xếp pháp lý lên đầu, không có cách nào chấp hành nghiêm ngặt. Ví dụ như tộc trưởng ngươi cũng từng giết không ít tu sĩ nhân loại, theo lý lại phải làm như thế nào? Có một số việc nói đến ân oán trên đầu, nên tha được thì tha!
Hắc Vân:
“Bản thân ta là tộc trưởng của Hồ tộc, phải cho những Hồ tộc đã chết một câu trả lời!
Ngưu Hữu Đạo ha ha:
“Thật không?
Sắc mặt Hắc Vân trầm xuống:
“Ngươi cảm thấy ta đang nói đùa sao?
“Chẳng lẽ không phải đang nói đùa sao?
Hắc Vân hơi tức giận:
“Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết hắn à?
Ngưu Hữu Đạo:
“Dám! Ngươi có gì không dám chứ? Hắn rơi vào trên tay của ngươi lại giơ tay chịu trói, bây giờ ta bị trọng thương cũng không ngăn cản được ngươi, giết hắn hay không còn không phải là chuyện ngươi giơ ngón tay thôi sao? Hắc Vân, ngươi có thể giết hắn cho Hồ tộc một câu trả lời, nhưng ngươi giết người của ta ở ngay trước mặt ta... Người chết đã qua, người sống còn ở trước mặt, có phải ngươi cũng nên cho ta một câu trả lời trước hay không?
Hắc Vân:
“Ta nói rồi, giết người thì đền mạng! Ta nói rõ với ngươi trước khi giết hắn chính là muốn cho ngươi một lời giải thích trước, chính là nể mặt mọi người hợp tác đã lâu!
Ngưu Hữu Đạo:
“Thật hay cho câu giết người thì đền mạng! Được lắm, giết người thì đền mạng có đúng không? Tuyệt đối đừng chỉ nói suông cho dễ nghe, phải làm được mới tốt. Trước không nói tới người khác, nếu nói giết người của Hồ tộc nhiều nhất, ta phải nói là Cửu Thánh, Hồ tộc cũng sẽ không phủ nhận chứ? Ngươi đường đường là tộc trưởng của Hồ tộc mà trơ mắt nhìn Cửu Thánh tàn sát rất nhiều Hồ tộc, có thể có can đảm bắt bọn họ đền mạng sao? Nếu ngươi có thể bắt bọn họ đền mạng, vậy huynh đệ của ta sẽ mặc cho ngươi xử trí! Nếu làm không được thì thành thật lấy đại cục làm đầu, đừng ở trước mặt ta nói cái gì giết người thì đền mạng để được trút giận nhất thời đi!
Được nghe lời ấy, Hắc Vân cảm giác bị nói không có chỗ dung thân, thẹn quá thành giận.
Nhưng người ta nói không sai. Cửu Thánh giết rất nhiều Hồ tộc, hắn làm tộc trưởng của Hồ tộc quả thật không có cách nào làm gì được Cửu Thánh, bị nói tới không lời nào để chống đỡ.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói:
“Hắn nghe lệnh của ta mới giơ tay chịu trói và không có bất kỳ hành động phản kháng nào. Lúc này, ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì tính là bản lĩnh gì? Đường đường là tộc trưởng của Hồ tộc lại chỉ có chút bản lĩnh như vậy thôi sao? Cũng chỉ có thể làm vài chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn à? Lòng dạ như vậy, thủ đoạn hẹp hòi như vậy, cũng khó trách Hồ tộc ở trên tay ngươi lại không gượng dậy nổi, chỉ có thể sống vật vờ ở Hoang Trạch Tử Địa này! Ngươi muốn giết hắn, ta không ngăn cản ngươi, ngươi có bản lĩnh bỏ cấm chế cho hắn, có bản lĩnh ra ngoài đường đường chính chính đánh với hắn một trận!
“Dưới tình huống ta không đồng ý mà ngươi dám mượn tay ta giết người của ta, đây cũng tính là người đường đường làm tộc trưởng của Hồ tộc lấy lại công bằng cho tộc nhân sao? Ngươi muốn dát vàng lên mặt mình cho mình thoải mái sao? Dán lên, mặt cũng ngượng đỏ mà thôi! Bất luận là Hồ tộc sống sót, hay là Hồ tộc đã chết đều sẽ khinh thường ngươi!
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 1701: La Lý La Sách (1)
10.0/10 từ 48 lượt.