Đạo Quân
Chương 1663: Hắc Thủy Đài chi thương
119@-Trong nháy mắt Hạo Khải như bị bóp lấy cổ, kinh nghi bất định nói:
“Sao tiên sinh lại nói lời ấy?
Điền Quảng Phương nói:
“Họa phúc song hành a, Vương gia là tránh thoát một kiếp không sai, nhưng sao Vương gia không suy nghĩ một chút, các hoàng tử đứng hàng triều đình đều gặp độc thủ, chỉ có Vương gia may mắn thoát khỏi đại nạn, thay đổi Vương gia là bệ hạ, Vương gia sẽ nghĩ như thế nào?
“...
Hạo Khải ngậm miệng không nói gì, sắc mặt trắng bệch, lần này là thật không cười nổi.
Hắn ngượng ngùng nói:
“Có lẽ phụ hoàng sẽ hoài nghi ta, nhưng sự tình đích xác không phải ta làm, nhất định có thể điều tra rõ chân tướng trả ta thanh bạch.
Điền Quảng Phương nói:
“Không sai, đích xác không phải Vương gia làm, sự tình này trời biết ngươi biết ta biết, nhưng người khác sẽ nghĩ như thế nào? Vương gia đừng quên, ngươi sớm không cáo bệnh muộn không cáo bệnh, một mực ở thời điểm này cáo bệnh, lẽ nào Vương gia chết không thừa nhận liền có thể qua? Người dám làm loại sự tình này, sao có thể để người dễ dàng bắt lấy thóp? Cái nồi này không để Vương gia cõng, thì ai đến cõng đây?
Hạo Khải hô hấp dồn dập, bỗng nhiên giậm chân, chỉ vào Điền Quảng Phương quát mắng:
“Đều là ngươi làm chuyện tốt! Nếu không phải ngươi khuyên ta xin nghỉ, ta làm sao có thể cõng cái oan ức này?
Điền Quảng Phương biết hắn đang uất ức, nhắc nhở nói:
“Nếu không phải ta khuyên can, lúc này Vương gia đã thân trúng kịch độc, mệnh tại sớm tối, chết và oan ức, Vương gia chọn loại nào? Nếu như Vương gia tình nguyện chết cũng không muốn oan ức, vậy ta không lời nào để nói, bây giờ tự sát chứng minh trong sạch có khác gì đâu.
Hạo Khải nặng nề không lên tiếng, hai kết quả bày ra để chọn mà nói, như vậy khẳng định là sống tốt hơn, đối với cảm thụ cá nhân của hắn nói, từ trình độ nào đó xin nghỉ tránh thoát một kiếp càng tốt, nghĩ tới tình huống thân trúng kịch độc kề bên tử vong, hắn ngẫm lại cũng sợ hãi.
“Phụ hoàng giận dữ, sợ là ta không chết cũng tàn tật, bây giờ có thể làm sao đây, tiên sinh có kế sách gì không?
Hạo Khải thấp thỏm lo âu thỉnh giáo.
Điền Quảng Phương vuốt râu trầm ngâm nói:
“Cũng không phải không có khả năng cứu vãn. Bây giờ cũng may Vương gia không ở kinh thành, sẽ không trong nháy mắt rơi vào hiểm cảnh. Vương gia có thể nhanh rời nơi đây, tạm lảng tránh. Bệ hạ nhất định sẽ không bỏ qua truy tra, đợi bệ hạ điều tra rõ chân tướng, tự nhiên sẽ biết Vương gia bị oan uổng, đến lúc đó coi như Vương gia không thể khôi phục tước hiệu, chí ít có thể giữ được tính mạng! Bệ hạ không thiếu nhi tử, Hạo Thừa có thể ở rể Vệ quốc, chính là vết xe đổ!
Hạo Khải bi phẫn nói:
“Ngươi cũng nói, người dám làm loại sự tình này, sao có thể để người dễ dàng bắt lấy thóp, nếu như phụ hoàng không cách nào điều tra rõ chân tướng thì sao?
Điền Quảng Phương nói:
“Nếu thật như vậy, Vương gia ở lại không đi, kia chính là ngồi chờ chết!
“Trốn? Thiên hạ to lớn, bản vương lại có thể trốn đi đâu?
Điền Quảng Phương chắp tay nói:
“Ti chức trước vì Vương gia làm việc, cũng coi như dựa vào Vương gia nhận thức một vài người, nếu như Vương gia muốn thoát thân tránh hiểm, ti chức tự có biện pháp an bài, sẽ không để Vương gia không chỗ để đi!
Cuối cùng, dưới một phen khuyên bảo, Hạo Khải nghe Điền Quảng Phương khuyên, tùy thời thoát đi nơi đây.
Không có Hạo Khải hắn nguyện ý phối hợp, lực lượng phòng hộ bên cạnh hắn không yếu, rất khó bị mang đi dễ dàng.
Nhưng mà hắn không biết, lần trốn này, làm hắn không cách nào quay đầu lại...
Trong trạch viện của đệ tử Quỷ Y, cho phép tiến vào vài người, cho phép mấy người hỗ trợ khiêng Hạo Chân đi vào.
Trừ vương phi Thiệu Liễu Nhi, Đại Khâu Môn Xa Bất Trì, Huyền Binh Tông Tạ Long Phi, Thiên Hỏa Giáo Cao Tiệm Hậu, nhân viên tam đại phái đều mượn cơ hội này tiến vào trạch viện của đệ tử Quỷ Y.
Trong Y đường hoàn toàn yên tĩnh, không người dám lên tiếng quấy rầy, đều tĩnh lặng nhìn Vô Tâm dùng ngân châm lấy huyết thử độc, nghiệm độc, người tam đại phái phán đoán là Ngọc Thi Độc, đó chỉ là tam đại phái phán đoán, Vô Tâm hiển nhiên phải tỉ mỉ xác nhận, không thể mạo muội động thủ.
Xa Bất Trì, Tạ Long Phi, Cao Tiệm Hậu lấy một chưởng nhấn lên người Hạo Chân, tiếp tục thi pháp áp chế kịch độc trong cơ thể Hạo Chân, không dám có chút buông lỏng, cần phải kiên trì đến lúc Vô Tâm giải độc, bằng không kịch độc toàn diện bạo phát lúc nào cũng có thể sẽ chôn vùi tính mạng của Hạo Chân.
Người đều có động tác theo thói quen, Vô Tâm chăm chú giải độc cũng có động tác theo thói quen.
“Đích xác là Ngọc Thi Độc!
Vô Tâm gật đầu, sau đó nhìn đám người Xa Bất Trì nói:
“May mà các ngươi toàn lực giúp hắn áp chế độc tính, bằng không hắn từ lâu đã chết bất đắc kỳ tử. Hiện tại ta sẽ giúp hắn giải độc, hắn thân trúng kịch độc, các ngươi cần phải tiếp tục giúp hắn áp chế lại độc tính.
Xa Bất Trì gật đầu nói:
“Tiên sinh yên tâm, chúng ta nhất định dốc hết toàn lực.
Vô Tâm nói:
“Không cần các ngươi dốc hết toàn lực, pháp lực bị hụt lập tức thay người đi vào, bằng không xảy ra sự cố thì đừng oán ta.
“Vâng, tất cả nghe tiên sinh phân phó.
Ba người ngoan ngoãn gật đầu.
Thiệu Liễu Nhi cắn môi, lúc này không quá chú ý trượng phu, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Vô Tâm.
Trong Y đường khẩn trương có thứ tự cứu trị người trúng độc, trên đường phố bên ngoài thì rối loạn, đủ loại xe ngựa tập hợp, các phương suýt chút nữa đánh đập tàn nhẫn.
Lúc đầu biết ngay cả Bộ Tầm cũng không thể thỉnh cầu đệ tử Quỷ Y xuất thủ cứu trị, gia thuộc người trúng độc tự nhiên đều không mong đợi, cũng không dám dễ dàng quấy rầy.
Đợi vương phi của Anh Vương phủ Thiệu Liễu Nhi ở ngoài cửa quỳ xuống đất dập đầu, rốt cục lấy một mảnh thành tâm cảm động đệ tử Quỷ Y, nhờ được đệ tử Quỷ Y ra tay cứu trị Anh Vương Hạo Chân, tin tức vừa ra, nữ chủ nhân các phủ nhất thời ngồi không yên, có thể nói hành động nhất trí, đều cuống quýt tới rồi.
Không đến không được, mặc kệ học theo răm rắp có tác dụng hay không, cũng phải tới thử một lần, bằng không không chỉ nam nhân trong nhà chết, thân làm nữ chủ nhân e là cũng bị nước bọt dìm chết.
Rõ ràng là Thiệu Liễu Nhi làm hết sức mình nghe thiên mệnh, hết toàn lực tìm được một con đường, nhưng nữ chủ nhân các phủ khác lại ít có cảm tạ, trong lòng oán hận ngược lại không thiếu. Loại sự tình này để Thiệu Liễu Nhi mở đầu, để các nàng làm sao chịu nổi?
Then chốt là, sự tình này truyền tới tai bệ hạ, bệ hạ sẽ nhìn Thiệu Liễu Nhi thế nào, sẽ nhìn các nàng thế nào?
Một đám phụ nhân đều biết, sự tình lớn như thế không gạt được tai mắt của bệ hạ, bệ hạ khẳng định biết rồi.
Chỉ một chuyện này, danh tiếng của các vương phi hoàn toàn bị Anh Vương phi ép xuống, trong lòng các phụ nhân khỏi nói có bao nhiêu oán hận.
Có vài nữ nhân trong nội tâm thậm chí ước gì hết thảy hoàng tử đều không được cứu trợ, cũng không muốn Thiệu Liễu Nhi độc chiếm danh tiếng này.
Này không chỉ là danh tiếng bị ép, nếu hoàng tử khác đều chết, Anh Vương Hạo Chân chẳng phải sẽ độc lập triều đình, vị trí thái tử thuộc về ai? Chỉ sợ ngay cả tam đại phái cũng sẽ nghiêng về một phía chống đỡ Anh Vương!
Lúc này các xe ngựa đồng thời tới không ai nhường ai đã loạn thành một đống, ai cũng muốn tranh nhau chen lấn, thời điểm này một đám quý phụ ai cũng không chịu lạc hậu, một khi nữ nhân điên lên, nam nhân cũng phải sợ, tình cảnh có thể tưởng tượng được.
Vương phi Ngọc Vương phủThương Tuyết vạch màn xe, trước tiên bỏ xe ngựa bộ hành, sắc mặt rất khó coi.
Trước khi đến, nàng đã bị hoàng hậu tìm tới, có thể nói bị hoàng hậu cay nghiệt trào phúng, để nàng nhìn thê tử của Anh Vương như thế nào như thế nào, vì cứu trượng phu mình thả xuống tôn nghiêm của vương phi dập đầu quỳ cầu không nói, thậm chí không tiếc rút kiếm lấy tự vẫn đến bức bách.
Đạo Quân
“Sao tiên sinh lại nói lời ấy?
Điền Quảng Phương nói:
“Họa phúc song hành a, Vương gia là tránh thoát một kiếp không sai, nhưng sao Vương gia không suy nghĩ một chút, các hoàng tử đứng hàng triều đình đều gặp độc thủ, chỉ có Vương gia may mắn thoát khỏi đại nạn, thay đổi Vương gia là bệ hạ, Vương gia sẽ nghĩ như thế nào?
“...
Hạo Khải ngậm miệng không nói gì, sắc mặt trắng bệch, lần này là thật không cười nổi.
Hắn ngượng ngùng nói:
“Có lẽ phụ hoàng sẽ hoài nghi ta, nhưng sự tình đích xác không phải ta làm, nhất định có thể điều tra rõ chân tướng trả ta thanh bạch.
Điền Quảng Phương nói:
“Không sai, đích xác không phải Vương gia làm, sự tình này trời biết ngươi biết ta biết, nhưng người khác sẽ nghĩ như thế nào? Vương gia đừng quên, ngươi sớm không cáo bệnh muộn không cáo bệnh, một mực ở thời điểm này cáo bệnh, lẽ nào Vương gia chết không thừa nhận liền có thể qua? Người dám làm loại sự tình này, sao có thể để người dễ dàng bắt lấy thóp? Cái nồi này không để Vương gia cõng, thì ai đến cõng đây?
Hạo Khải hô hấp dồn dập, bỗng nhiên giậm chân, chỉ vào Điền Quảng Phương quát mắng:
“Đều là ngươi làm chuyện tốt! Nếu không phải ngươi khuyên ta xin nghỉ, ta làm sao có thể cõng cái oan ức này?
Điền Quảng Phương biết hắn đang uất ức, nhắc nhở nói:
“Nếu không phải ta khuyên can, lúc này Vương gia đã thân trúng kịch độc, mệnh tại sớm tối, chết và oan ức, Vương gia chọn loại nào? Nếu như Vương gia tình nguyện chết cũng không muốn oan ức, vậy ta không lời nào để nói, bây giờ tự sát chứng minh trong sạch có khác gì đâu.
Hạo Khải nặng nề không lên tiếng, hai kết quả bày ra để chọn mà nói, như vậy khẳng định là sống tốt hơn, đối với cảm thụ cá nhân của hắn nói, từ trình độ nào đó xin nghỉ tránh thoát một kiếp càng tốt, nghĩ tới tình huống thân trúng kịch độc kề bên tử vong, hắn ngẫm lại cũng sợ hãi.
“Phụ hoàng giận dữ, sợ là ta không chết cũng tàn tật, bây giờ có thể làm sao đây, tiên sinh có kế sách gì không?
Hạo Khải thấp thỏm lo âu thỉnh giáo.
Điền Quảng Phương vuốt râu trầm ngâm nói:
“Cũng không phải không có khả năng cứu vãn. Bây giờ cũng may Vương gia không ở kinh thành, sẽ không trong nháy mắt rơi vào hiểm cảnh. Vương gia có thể nhanh rời nơi đây, tạm lảng tránh. Bệ hạ nhất định sẽ không bỏ qua truy tra, đợi bệ hạ điều tra rõ chân tướng, tự nhiên sẽ biết Vương gia bị oan uổng, đến lúc đó coi như Vương gia không thể khôi phục tước hiệu, chí ít có thể giữ được tính mạng! Bệ hạ không thiếu nhi tử, Hạo Thừa có thể ở rể Vệ quốc, chính là vết xe đổ!
Hạo Khải bi phẫn nói:
“Ngươi cũng nói, người dám làm loại sự tình này, sao có thể để người dễ dàng bắt lấy thóp, nếu như phụ hoàng không cách nào điều tra rõ chân tướng thì sao?
Điền Quảng Phương nói:
“Nếu thật như vậy, Vương gia ở lại không đi, kia chính là ngồi chờ chết!
“Trốn? Thiên hạ to lớn, bản vương lại có thể trốn đi đâu?
Điền Quảng Phương chắp tay nói:
“Ti chức trước vì Vương gia làm việc, cũng coi như dựa vào Vương gia nhận thức một vài người, nếu như Vương gia muốn thoát thân tránh hiểm, ti chức tự có biện pháp an bài, sẽ không để Vương gia không chỗ để đi!
Cuối cùng, dưới một phen khuyên bảo, Hạo Khải nghe Điền Quảng Phương khuyên, tùy thời thoát đi nơi đây.
Không có Hạo Khải hắn nguyện ý phối hợp, lực lượng phòng hộ bên cạnh hắn không yếu, rất khó bị mang đi dễ dàng.
Nhưng mà hắn không biết, lần trốn này, làm hắn không cách nào quay đầu lại...
Trong trạch viện của đệ tử Quỷ Y, cho phép tiến vào vài người, cho phép mấy người hỗ trợ khiêng Hạo Chân đi vào.
Trừ vương phi Thiệu Liễu Nhi, Đại Khâu Môn Xa Bất Trì, Huyền Binh Tông Tạ Long Phi, Thiên Hỏa Giáo Cao Tiệm Hậu, nhân viên tam đại phái đều mượn cơ hội này tiến vào trạch viện của đệ tử Quỷ Y.
Trong Y đường hoàn toàn yên tĩnh, không người dám lên tiếng quấy rầy, đều tĩnh lặng nhìn Vô Tâm dùng ngân châm lấy huyết thử độc, nghiệm độc, người tam đại phái phán đoán là Ngọc Thi Độc, đó chỉ là tam đại phái phán đoán, Vô Tâm hiển nhiên phải tỉ mỉ xác nhận, không thể mạo muội động thủ.
Xa Bất Trì, Tạ Long Phi, Cao Tiệm Hậu lấy một chưởng nhấn lên người Hạo Chân, tiếp tục thi pháp áp chế kịch độc trong cơ thể Hạo Chân, không dám có chút buông lỏng, cần phải kiên trì đến lúc Vô Tâm giải độc, bằng không kịch độc toàn diện bạo phát lúc nào cũng có thể sẽ chôn vùi tính mạng của Hạo Chân.
Người đều có động tác theo thói quen, Vô Tâm chăm chú giải độc cũng có động tác theo thói quen.
“Đích xác là Ngọc Thi Độc!
Vô Tâm gật đầu, sau đó nhìn đám người Xa Bất Trì nói:
“May mà các ngươi toàn lực giúp hắn áp chế độc tính, bằng không hắn từ lâu đã chết bất đắc kỳ tử. Hiện tại ta sẽ giúp hắn giải độc, hắn thân trúng kịch độc, các ngươi cần phải tiếp tục giúp hắn áp chế lại độc tính.
Xa Bất Trì gật đầu nói:
“Tiên sinh yên tâm, chúng ta nhất định dốc hết toàn lực.
Vô Tâm nói:
“Không cần các ngươi dốc hết toàn lực, pháp lực bị hụt lập tức thay người đi vào, bằng không xảy ra sự cố thì đừng oán ta.
“Vâng, tất cả nghe tiên sinh phân phó.
Ba người ngoan ngoãn gật đầu.
Thiệu Liễu Nhi cắn môi, lúc này không quá chú ý trượng phu, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Vô Tâm.
Trong Y đường khẩn trương có thứ tự cứu trị người trúng độc, trên đường phố bên ngoài thì rối loạn, đủ loại xe ngựa tập hợp, các phương suýt chút nữa đánh đập tàn nhẫn.
Lúc đầu biết ngay cả Bộ Tầm cũng không thể thỉnh cầu đệ tử Quỷ Y xuất thủ cứu trị, gia thuộc người trúng độc tự nhiên đều không mong đợi, cũng không dám dễ dàng quấy rầy.
Đợi vương phi của Anh Vương phủ Thiệu Liễu Nhi ở ngoài cửa quỳ xuống đất dập đầu, rốt cục lấy một mảnh thành tâm cảm động đệ tử Quỷ Y, nhờ được đệ tử Quỷ Y ra tay cứu trị Anh Vương Hạo Chân, tin tức vừa ra, nữ chủ nhân các phủ nhất thời ngồi không yên, có thể nói hành động nhất trí, đều cuống quýt tới rồi.
Không đến không được, mặc kệ học theo răm rắp có tác dụng hay không, cũng phải tới thử một lần, bằng không không chỉ nam nhân trong nhà chết, thân làm nữ chủ nhân e là cũng bị nước bọt dìm chết.
Rõ ràng là Thiệu Liễu Nhi làm hết sức mình nghe thiên mệnh, hết toàn lực tìm được một con đường, nhưng nữ chủ nhân các phủ khác lại ít có cảm tạ, trong lòng oán hận ngược lại không thiếu. Loại sự tình này để Thiệu Liễu Nhi mở đầu, để các nàng làm sao chịu nổi?
Then chốt là, sự tình này truyền tới tai bệ hạ, bệ hạ sẽ nhìn Thiệu Liễu Nhi thế nào, sẽ nhìn các nàng thế nào?
Một đám phụ nhân đều biết, sự tình lớn như thế không gạt được tai mắt của bệ hạ, bệ hạ khẳng định biết rồi.
Chỉ một chuyện này, danh tiếng của các vương phi hoàn toàn bị Anh Vương phi ép xuống, trong lòng các phụ nhân khỏi nói có bao nhiêu oán hận.
Có vài nữ nhân trong nội tâm thậm chí ước gì hết thảy hoàng tử đều không được cứu trợ, cũng không muốn Thiệu Liễu Nhi độc chiếm danh tiếng này.
Này không chỉ là danh tiếng bị ép, nếu hoàng tử khác đều chết, Anh Vương Hạo Chân chẳng phải sẽ độc lập triều đình, vị trí thái tử thuộc về ai? Chỉ sợ ngay cả tam đại phái cũng sẽ nghiêng về một phía chống đỡ Anh Vương!
Lúc này các xe ngựa đồng thời tới không ai nhường ai đã loạn thành một đống, ai cũng muốn tranh nhau chen lấn, thời điểm này một đám quý phụ ai cũng không chịu lạc hậu, một khi nữ nhân điên lên, nam nhân cũng phải sợ, tình cảnh có thể tưởng tượng được.
Vương phi Ngọc Vương phủThương Tuyết vạch màn xe, trước tiên bỏ xe ngựa bộ hành, sắc mặt rất khó coi.
Trước khi đến, nàng đã bị hoàng hậu tìm tới, có thể nói bị hoàng hậu cay nghiệt trào phúng, để nàng nhìn thê tử của Anh Vương như thế nào như thế nào, vì cứu trượng phu mình thả xuống tôn nghiêm của vương phi dập đầu quỳ cầu không nói, thậm chí không tiếc rút kiếm lấy tự vẫn đến bức bách.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 1663: Hắc Thủy Đài chi thương
10.0/10 từ 48 lượt.