Đạo Quân
Chương 1535: Mắc phải bẫy của lão yêu hầu (2)
85@-Kha Định Kiệt lập tức chuồn vào trong nhà, nhanh chóng đóng cửa, ai ngờ đến ngoài cửa nhanh chóng chen vào một cái chân, ba! Có người một chân cắm vào chỗ khép cửa phòng, khiến cho cánh cửa không cách nào khép lại, Kha Định Kiệt cũng không thể chặt cái chân kia.
Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy cái chân bị kẹt ở cửa kia, vẻ mặt run rẩy, chợt quát: "Kha Định Kiệt, đang yên đang lạnh đóng cửa làm chi, có ai đối đãi khách giống như ngươi không? Còn không mau chóng mở cửa ra!"
Kha Định Kiệt đối với việc bị mang tiếng xấu thay này không có ý kiến gì, có thể hiểu được sự khó xử của Ngưu trưởng lão.
Kết quả chưa đợi hắn ta buông ra, người ngoài cửa đã ra sức đẩy cửa ra, Hồng Cái Thiên cưỡng ép đẩy cửa chui vào.
Kha Định Kiệt tranh thủ lùi qua một bên, đứng chung một chỗ với Tần Quan, khóe mắt hai người chạm nhau một cái, biết Ngưu trưởng lão lần này phải lúng túng rồi.
Trong lòng hai người cũng thổn thức không thôi, Ngưu trưởng lão và người này thế nhưng là huynh đệ kết bái a, ai hãm hại người này cũng được, Ngưu trưởng lão hãm hại người này lại có chút không còn gì để nói.
"Đại ca, ngươi sao lại tới rồi?" Ngưu Hữu Đạo tiến lên nhiệt tình nghênh đón, dù là da mặt dày, lúc này cũng khó có thể che giấu được biểu tình xấu hổ trong nụ cười, cảm giác vừa vặn bị bắt ngay tại trận không dễ chịu gì.
Hồng Cái Thiên đẩy cánh tay vươn tới của Ngưu Hữu Đạo ra, chỉ mặt Ngưu Hữu Đạo, bi phẫn nói: "Lão đệ a lão đệ, tôi vẫn cho rằng ngươi là người trọng tình nghĩa, thật không ngờ đến ngươi là loại người này!"
"Ha ha, đại ca, chúng ta có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói, tới tới tới, mời ngồi." Ngưu Hữu Đạo kéo cánh tay gã, nhiệt tình mời gã đến bên bàn trà ngồi.
Cánh tay Hồng Cái Thiên vung lên, không thuận theo lực của hắn, xoay người đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, trực tiếp ngồi ở trên giường của Ngưu Hữu Đạo, lại chỉ Ngưu Hữu Đạo thở hồng hộc chất vấn: "Người khác hãm hại ta, ta có thể hiểu được, người huynh đệ kết nghĩa của ta, ngươi làm như vậy, không thấy có lỗi với ta sao?"
Ngưu Hữu Đạo ở một bên cười lúng túng, cũng thật sự không biết phải giải thích như thế nào, có nỗi khổ không nói được.
Hắn thật sự không nghĩ đến mọi người đều sẽ lựa chọn đi tiền trang, cho dù chỉ có một nửa số người đi, cũng không đến nỗi ở ngay tại chỗ bộc phát ra ngoài, ít nhất vẫn còn có những que gỗ không đi có thể che giấu một chút, toàn bộ đều lựa chọn đi, làm cho hắn muốn trốn cũng không chỗ nào để trốn, muốn phủ nhận bản thân không có đổi thăm cũng không được.
Hắn thật sự không có ý hãm hại Hồng Cái Thiên, hắn cũng chưa từng làm qua việc hãm hại huynh đệ của mình, chỉ là nguyên nhân thật sự hắn không cách nào nói cho Hồng Cái Thiên, nhưng không phải khổ mà không nói được sao, chỉ có thể thành thành thật thật để đối phương phát tiết một trận.
Đánh giá thấp năng lực phản ứng bị bức ra khi đối mặt với nguy hiểm của một đám trưởng lão, lần này hắn coi như là bị môt đám người lừa không còn cách nào khác.
"Lão đệ à, ngươi cũng thật khiến ta thất vọng rồi."
"Lão đệ, ngươi tự mình nói xem, chủ ý rút thăm có phải là người đề ra hay không? Chủ ý tự mình ngươi đề ra, bản thân ngươi không giữ lời, còn hại ta, ngươi nói xem có coi được không?"
"Ngươi nói thực ra, có phải là từ khi bắt đầu ngươi đã định lợi dụng chúng ta? Rút thăm chỉ là cái cớ, chỉ là muốn ấn chặt tất cả những người khác, sau đó cho bản thân cơ hội đục nước béo cò? Đợi đến sau khi Phiêu Miễu các điều chỉnh danh sách, thần không biết quỷ không hay mà đạt được mục đích của mình? Không ngờ đến phải không? Không ngờ đến không kẻ nào tốt khiến ngươi bị lộ chứ gì?"
"Người khác hại ta thì cũng thôi đi, chúng ta là huynh đệ kết bái, lương tâm của ngươi đâu? Lương tâm của ngươi đâu rồi?"
Ngưu Hữu Đạo khoanh tay nghe, khi bắt đầu trên mặt vẫn còn nụ cười, dần dần, nụ cười tắt ngúm, phát hiện người trước mắt này vẫn còn chưa xong.
Nhịn một chút, nhịn đến cùng coi như có thể thấy được, không làm gì được người khác, toàn bộ lời nói nhảm đều đổ lên người hắn.
Nhịn đến cuối cùng thấy vị này không có ý kết thúc, lông mày nhíu lại, nói lại một câu: "Ta nói này Hồng Cái Thiên, ngươi nói xong hết hay chưa?"
Hồng Cái Thiên rề rà đứng dậy, trừng lớn hai mắt, vẻ mặt vô cùng phẫn nội: "Ngươi làm cái gì? Ngươi đã làm chuyện mất lương tâm, ca ca ta đây còn không thể nói được ngươi nữa phải không?"
Ngưu Hữu Đạo lập tức đối chọi gay gắt: "Đừng có cho thể diện mà không cần, lương tâm à? Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta không có lương tâm? Lần này coi như tà ta sai rồi, thì sao, ngươi cũng không chịu thiệt thòi gì, cùng lắm thì coi như là không được như ý nguyện, chuyện phía sau chẳng ai nói rõ được, ai dám đảm bảo được rằng đi được tiền trang thì nhất định là chuyện tốt? Sao ngươi không thử hỏi lương tâm mình chuyện ngươi đã làm với ta? Hoang Trạch tử địa, ngươi bán đứng ta, thiếu chút nữa đã hại chết ta, ta có nói gì ngươi không? Ngươi chỉ là không được như ý nguyện mà thôi, so sánh với việc ngươi thiếu chút nữa đã hại chết ta, ai quá đáng hơn?"
Nói rồi kéo ránh tay của Hồng Cái Thiên túm ra ngoài: "Chúng ta đi tìm Phù Dung bọn họ phân xử thử, hỏi thử bọn họ, giữa chúng ta ai quá đáng hơn!"
Hồng Cái Thiên cử động không đi: "Vào lúc này bọn họ nhất định nói lý lẽ giúp ngươi!"
Ngưu Hữu Đạo lại kéo: "Ta thấy là ngươi đuối lý rồi?"
Hồng Cái Thiên kháng cự lại: "Được rồi, ta không nhắc chuyện này nữa được chưa? Trước đây là ta không hợp đạo lý, hôm nay là ngươi không hợp đạo lý, từ nay về sao, giữa chúng ta không ai nợ ai, hòa nhay, không nhắc lại nữa, được không?"
Ngưu Hữu Đạo lúc này mới buong lỏng tay gã: "Được! Xóa bỏ toàn bộ."
"Haiz!" Hồng Cái Thiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, dáng vẻ gặp người không quen, phất áo rời đi.
Cuối cùng thanh tĩnh, Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm một tiếng: "Nếu đã gặp phải việc hiếm thấy này, coi như lão tử xui xẻo!"
Hắn vốn đã không có ý hãm hại Hồng Cái Thiên, hắn chỉ là muốn đi tới nơi nhiều người, bởi vì hắn biết bản thân đắc tội Phiêu Miễu các tám chín phần mười sẽ thành đối tượng bị Phiêu Miễu các điều chỉnh, chủ động muốn đi tiền trang cũng không tác dụng. Cứ phải đụng phải đám người, mà hắn lại cứ là huynh đệ kết bái của Hồng Cái Thiên, trở thành đối tượng bắt được không buông của Hồng Cái Thiên, bị Hồng Cái Thiên dông dài một trận...
Nghĩ đến này, mặt hắn chợt biến sắc: "Không hay rồi!"
Tần Quan và Kha Định Kiệt đồng thanh: "Làm sao vậy?"
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên quay đầu nhìn ta cửa, vẻ mặt co rúm, nghĩ đến tình hình dông dài không ngừng ban nãy kia của Hồng Cái Thiên, Hồng Cái Thiên biết rõ chuyện này tranh luận không rõ, lại giống như người phụ nữ lề mề chậm chạp không dứt, cứ phải nói hắn không có lương tâm, ép hắn nói ra chuyện của Hoang Cổ chi địa.
Hồng Cái Thiên biết không chiếm được tiện nghi, còn dông dài không ngừng, rõ ràng là muốn nhân cơ hội đem việc này xóa bỏ việc gã bán đứng hắn ở Hoang Cổ chi địa.
Chả trách lập tức thuận gió đẩu buồm, vui vẻ xóa bỏ mọi việc! Ngưu Hữu Đạo không giả thích gì với Tần Quan và Kha Định Kiệt, chỉ là cắn cắn răng, giọng căm hận nói: "Bị chơi xỏ rồi! Mẹ nói, lão tử mắc bẫy của lão yêu hầu này rồi!"
...
Sáng ngày hôm sau, người các phái lần nữa bị triệu tập ở lâu nội đường rộng rãi, lần này Đinh Vệ không xuất hiện, hôm qua sau khi thẩm duyệt qua danh sách định ra liền rời khỏi, hôm nay do Hoàng Ban đích thân tuyên bố danh sách các phái đi các bộ của Phiêu Miễu các.
Sau khi danh sách tuyên bố xong, tranh tờ trên tay Hoàng Ban đóng lại, ánh mắt nhìn quanh, hỏi: "Đều đã nhớ rõ hết chưa? Nếu không có ý kiến gì đặc biệt thì cứ quyết định vậy đi!"
Phấn lớn mọi người trầm mặc, có thể có ý kiến gì đặc biệt sao?
Hồng Cái Thiên ha ha cười lớn: "Không có ý kiến gì, không có ý kiến gì!"
Tề Bích Tang cũng cười nói: "Đinh tiên sinh anh minh!"
Trước đó hai người không hề nghĩ đến kết quả này, không nghĩ đến Phiêu Miểu các sẽ mở rộng chính nghĩa, nhìn ra hai người bị lỗ vốn nên chỉ hai người đến Thiên Hạ tiền trang.
Đạo Quân
Ngưu Hữu Đạo nhìn thấy cái chân bị kẹt ở cửa kia, vẻ mặt run rẩy, chợt quát: "Kha Định Kiệt, đang yên đang lạnh đóng cửa làm chi, có ai đối đãi khách giống như ngươi không? Còn không mau chóng mở cửa ra!"
Kha Định Kiệt đối với việc bị mang tiếng xấu thay này không có ý kiến gì, có thể hiểu được sự khó xử của Ngưu trưởng lão.
Kết quả chưa đợi hắn ta buông ra, người ngoài cửa đã ra sức đẩy cửa ra, Hồng Cái Thiên cưỡng ép đẩy cửa chui vào.
Kha Định Kiệt tranh thủ lùi qua một bên, đứng chung một chỗ với Tần Quan, khóe mắt hai người chạm nhau một cái, biết Ngưu trưởng lão lần này phải lúng túng rồi.
Trong lòng hai người cũng thổn thức không thôi, Ngưu trưởng lão và người này thế nhưng là huynh đệ kết bái a, ai hãm hại người này cũng được, Ngưu trưởng lão hãm hại người này lại có chút không còn gì để nói.
"Đại ca, ngươi sao lại tới rồi?" Ngưu Hữu Đạo tiến lên nhiệt tình nghênh đón, dù là da mặt dày, lúc này cũng khó có thể che giấu được biểu tình xấu hổ trong nụ cười, cảm giác vừa vặn bị bắt ngay tại trận không dễ chịu gì.
Hồng Cái Thiên đẩy cánh tay vươn tới của Ngưu Hữu Đạo ra, chỉ mặt Ngưu Hữu Đạo, bi phẫn nói: "Lão đệ a lão đệ, tôi vẫn cho rằng ngươi là người trọng tình nghĩa, thật không ngờ đến ngươi là loại người này!"
"Ha ha, đại ca, chúng ta có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói, tới tới tới, mời ngồi." Ngưu Hữu Đạo kéo cánh tay gã, nhiệt tình mời gã đến bên bàn trà ngồi.
Cánh tay Hồng Cái Thiên vung lên, không thuận theo lực của hắn, xoay người đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, trực tiếp ngồi ở trên giường của Ngưu Hữu Đạo, lại chỉ Ngưu Hữu Đạo thở hồng hộc chất vấn: "Người khác hãm hại ta, ta có thể hiểu được, người huynh đệ kết nghĩa của ta, ngươi làm như vậy, không thấy có lỗi với ta sao?"
Ngưu Hữu Đạo ở một bên cười lúng túng, cũng thật sự không biết phải giải thích như thế nào, có nỗi khổ không nói được.
Hắn thật sự không nghĩ đến mọi người đều sẽ lựa chọn đi tiền trang, cho dù chỉ có một nửa số người đi, cũng không đến nỗi ở ngay tại chỗ bộc phát ra ngoài, ít nhất vẫn còn có những que gỗ không đi có thể che giấu một chút, toàn bộ đều lựa chọn đi, làm cho hắn muốn trốn cũng không chỗ nào để trốn, muốn phủ nhận bản thân không có đổi thăm cũng không được.
Hắn thật sự không có ý hãm hại Hồng Cái Thiên, hắn cũng chưa từng làm qua việc hãm hại huynh đệ của mình, chỉ là nguyên nhân thật sự hắn không cách nào nói cho Hồng Cái Thiên, nhưng không phải khổ mà không nói được sao, chỉ có thể thành thành thật thật để đối phương phát tiết một trận.
Đánh giá thấp năng lực phản ứng bị bức ra khi đối mặt với nguy hiểm của một đám trưởng lão, lần này hắn coi như là bị môt đám người lừa không còn cách nào khác.
"Lão đệ à, ngươi cũng thật khiến ta thất vọng rồi."
"Lão đệ, ngươi tự mình nói xem, chủ ý rút thăm có phải là người đề ra hay không? Chủ ý tự mình ngươi đề ra, bản thân ngươi không giữ lời, còn hại ta, ngươi nói xem có coi được không?"
"Ngươi nói thực ra, có phải là từ khi bắt đầu ngươi đã định lợi dụng chúng ta? Rút thăm chỉ là cái cớ, chỉ là muốn ấn chặt tất cả những người khác, sau đó cho bản thân cơ hội đục nước béo cò? Đợi đến sau khi Phiêu Miễu các điều chỉnh danh sách, thần không biết quỷ không hay mà đạt được mục đích của mình? Không ngờ đến phải không? Không ngờ đến không kẻ nào tốt khiến ngươi bị lộ chứ gì?"
"Người khác hại ta thì cũng thôi đi, chúng ta là huynh đệ kết bái, lương tâm của ngươi đâu? Lương tâm của ngươi đâu rồi?"
Ngưu Hữu Đạo khoanh tay nghe, khi bắt đầu trên mặt vẫn còn nụ cười, dần dần, nụ cười tắt ngúm, phát hiện người trước mắt này vẫn còn chưa xong.
Nhịn một chút, nhịn đến cùng coi như có thể thấy được, không làm gì được người khác, toàn bộ lời nói nhảm đều đổ lên người hắn.
Nhịn đến cuối cùng thấy vị này không có ý kết thúc, lông mày nhíu lại, nói lại một câu: "Ta nói này Hồng Cái Thiên, ngươi nói xong hết hay chưa?"
Hồng Cái Thiên rề rà đứng dậy, trừng lớn hai mắt, vẻ mặt vô cùng phẫn nội: "Ngươi làm cái gì? Ngươi đã làm chuyện mất lương tâm, ca ca ta đây còn không thể nói được ngươi nữa phải không?"
Ngưu Hữu Đạo lập tức đối chọi gay gắt: "Đừng có cho thể diện mà không cần, lương tâm à? Ngươi còn không biết xấu hổ nói ta không có lương tâm? Lần này coi như tà ta sai rồi, thì sao, ngươi cũng không chịu thiệt thòi gì, cùng lắm thì coi như là không được như ý nguyện, chuyện phía sau chẳng ai nói rõ được, ai dám đảm bảo được rằng đi được tiền trang thì nhất định là chuyện tốt? Sao ngươi không thử hỏi lương tâm mình chuyện ngươi đã làm với ta? Hoang Trạch tử địa, ngươi bán đứng ta, thiếu chút nữa đã hại chết ta, ta có nói gì ngươi không? Ngươi chỉ là không được như ý nguyện mà thôi, so sánh với việc ngươi thiếu chút nữa đã hại chết ta, ai quá đáng hơn?"
Nói rồi kéo ránh tay của Hồng Cái Thiên túm ra ngoài: "Chúng ta đi tìm Phù Dung bọn họ phân xử thử, hỏi thử bọn họ, giữa chúng ta ai quá đáng hơn!"
Hồng Cái Thiên cử động không đi: "Vào lúc này bọn họ nhất định nói lý lẽ giúp ngươi!"
Ngưu Hữu Đạo lại kéo: "Ta thấy là ngươi đuối lý rồi?"
Hồng Cái Thiên kháng cự lại: "Được rồi, ta không nhắc chuyện này nữa được chưa? Trước đây là ta không hợp đạo lý, hôm nay là ngươi không hợp đạo lý, từ nay về sao, giữa chúng ta không ai nợ ai, hòa nhay, không nhắc lại nữa, được không?"
Ngưu Hữu Đạo lúc này mới buong lỏng tay gã: "Được! Xóa bỏ toàn bộ."
"Haiz!" Hồng Cái Thiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, dáng vẻ gặp người không quen, phất áo rời đi.
Cuối cùng thanh tĩnh, Ngưu Hữu Đạo lẩm bẩm một tiếng: "Nếu đã gặp phải việc hiếm thấy này, coi như lão tử xui xẻo!"
Hắn vốn đã không có ý hãm hại Hồng Cái Thiên, hắn chỉ là muốn đi tới nơi nhiều người, bởi vì hắn biết bản thân đắc tội Phiêu Miễu các tám chín phần mười sẽ thành đối tượng bị Phiêu Miễu các điều chỉnh, chủ động muốn đi tiền trang cũng không tác dụng. Cứ phải đụng phải đám người, mà hắn lại cứ là huynh đệ kết bái của Hồng Cái Thiên, trở thành đối tượng bắt được không buông của Hồng Cái Thiên, bị Hồng Cái Thiên dông dài một trận...
Nghĩ đến này, mặt hắn chợt biến sắc: "Không hay rồi!"
Tần Quan và Kha Định Kiệt đồng thanh: "Làm sao vậy?"
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên quay đầu nhìn ta cửa, vẻ mặt co rúm, nghĩ đến tình hình dông dài không ngừng ban nãy kia của Hồng Cái Thiên, Hồng Cái Thiên biết rõ chuyện này tranh luận không rõ, lại giống như người phụ nữ lề mề chậm chạp không dứt, cứ phải nói hắn không có lương tâm, ép hắn nói ra chuyện của Hoang Cổ chi địa.
Hồng Cái Thiên biết không chiếm được tiện nghi, còn dông dài không ngừng, rõ ràng là muốn nhân cơ hội đem việc này xóa bỏ việc gã bán đứng hắn ở Hoang Cổ chi địa.
Chả trách lập tức thuận gió đẩu buồm, vui vẻ xóa bỏ mọi việc! Ngưu Hữu Đạo không giả thích gì với Tần Quan và Kha Định Kiệt, chỉ là cắn cắn răng, giọng căm hận nói: "Bị chơi xỏ rồi! Mẹ nói, lão tử mắc bẫy của lão yêu hầu này rồi!"
...
Sáng ngày hôm sau, người các phái lần nữa bị triệu tập ở lâu nội đường rộng rãi, lần này Đinh Vệ không xuất hiện, hôm qua sau khi thẩm duyệt qua danh sách định ra liền rời khỏi, hôm nay do Hoàng Ban đích thân tuyên bố danh sách các phái đi các bộ của Phiêu Miễu các.
Sau khi danh sách tuyên bố xong, tranh tờ trên tay Hoàng Ban đóng lại, ánh mắt nhìn quanh, hỏi: "Đều đã nhớ rõ hết chưa? Nếu không có ý kiến gì đặc biệt thì cứ quyết định vậy đi!"
Phấn lớn mọi người trầm mặc, có thể có ý kiến gì đặc biệt sao?
Hồng Cái Thiên ha ha cười lớn: "Không có ý kiến gì, không có ý kiến gì!"
Tề Bích Tang cũng cười nói: "Đinh tiên sinh anh minh!"
Trước đó hai người không hề nghĩ đến kết quả này, không nghĩ đến Phiêu Miểu các sẽ mở rộng chính nghĩa, nhìn ra hai người bị lỗ vốn nên chỉ hai người đến Thiên Hạ tiền trang.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 1535: Mắc phải bẫy của lão yêu hầu (2)
10.0/10 từ 48 lượt.