Đạo Quân
Chương 1480: Hang ổ yêu hồ
93@-Hắn không cảm ơn năng lực ứng biến của mình. Mặc dù năng lực ứng biến là một trong những nguyên nhân giúp cho hắn tránh thoát được một kiếp, nhưng nói cho cùng, hắn vẫn phải cảm ơn hắn đã có thể tu luyện Càn Khôn quyết. Nếu không có thứ này, hắn sẽ không có cơ sở để phát huy năng lực ứng biến.
Không nhờ thế, hôm nay hắn sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, không tránh khỏi cái chết.
Trải qua chuyện lần này, hắn đại khái cũng hiểu được vì sao yêu hồ lại có thể kéo dài hơi tàn của mình ở cái nơi hoang tàn tử địa này cho đến nay.
Hắn đoán chừng, cửu thánh cũng không dám tùy tiện truy sát vào khu vực đầm lầy này. Một khi bị vây bên trong kết trận của yêu hồ, chỉ sợ cửu thánh cũng khó mà thoát thân. Vừa rồi hắn đã đích thân cảm nhận qua, biết được luồng sức mạnh tập trung đó khổng lồ đến cỡ nào. Nó đã đạt đến tình trạng kinh khủng.
Lúc này, hắn đã thoát thân, nhưng nếu đã ra tay, hắn không còn cách nói đạo lý với đám yêu hồ này nữa, cũng chỉ có thể đánh đến khi nào đối phương đồng ý nói đạo lý với hắn mà thôi.
Hắn đơn độc một mình đuổi theo, mục đích chính là cái này. Đã tạo ra tình thế, hắn sẽ không tùy tiện dừng tay.
Hắn thu kiếm trong đống bùn văng tứ phía, tra vào trong vỏ đeo bên hông, sau đó xoay người vòng quanh, bay thẳng đến chỗ Liêm Đao lão đầu.
Liêm Đao lão đầu bị dư chấn đến choáng váng, đột nhiên trong lớp bùn trước mắt xuất hiện một chưởng. Khi ông ta nhìn rõ mặt người ra tay, ông ta phát hiện đó chính là người vừa mới bị vây công lúc nãy, nhưng khi đó ông ta đã trở tay không kịp.
Ầm! Một chưởng càn khôn của Ngưu Hữu Đạo đập vào ngực của ông ta.
Phụt! Liêm Đao lão đầu phun máu nhưng cũng cảm giác được đối phương không thừa dịp ông ta còn chưa sẵn sàng mà lấy mạng ông ta.
Không đợi ông ta phản ứng, đối phương cũng không thừa cơ truy sát. Sau khi đánh ra một chưởng, hắn mượn lực lao ngược ra ngoài, lao thẳng đến một người khác.
“Cẩn thận!” Cái miệng đầy máu của ông ta kêu lên.
Bên trong luồng không khí bạo tạc, người đàn ông mặc áo đen ổn định thân hình, kinh hãi nhìn lại.
Lão đầu Quỷ Đầu Đao quay đầu nhìn lại, tay chân không khỏi luống cuống, vội vàng xuất ra một kích, đối một chưởng với Ngưu Hữu Đạo.
Một chưởng đánh trúng đối phương, lại cảm giác chưởng lực của mình không chỗ gắng sức, trong khi một luồng sức mạnh kỳ lạ từ lòng bàn tay của đối phương rót thẳng vào cơ thể của ông ta.
Đang chuẩn bị cùng đối phương liều mạng, ai ngờ sau khi Ngưu Hữu Đạo đánh ra một chưởng, hắn lại nhảy lên, trực tiếp nhào về phía người đàn ông áo đen.
Thấy kẻ địch công kích Tộc trưởng, đám yêu hồ xung quanh ổn định thân hình đánh tới, nhưng đám yêu hồ này sao có thể là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo. Còn chưa kịp đến gần đã bị một chưởng cách không của Ngưu Hữu Đạo đánh bay.
Trong nước bùn bay tán loạn, Ngưu Hữu Đạo nhanh như tia chớp, ra tay đánh bị thương mấy người.
Người đàn ông mặc áo đen ổn định thân hình, y nhấc tay bên hông kết thành liên ảnh như thủy triều đánh về phía Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo lách mình vọt tới, giơ hai tay xuyên thẳng qua liên ảnh.
Người đàn ông mặc áo đen tử thủ, liên ảnh bay tán loạn đã ngừng lại, khóa chặt hai tay Ngưu Hữu Đạo, khiến y không khỏi vui mừng.
Nhưng vui mừng vừa xong lại giật mình. Ngưu Hữu Đạo bị xích sắt khóa lại vẫn không thèm quan tâm, cứ mạnh mẽ xông tới, dùng huyết nhục của mình mà đánh.
Người đàn ông mặc áo đen một lần nữa vui mừng, một quyền cuồng bạo đánh vào ngực Ngưu Hữu Đạo.
Cạch! Trong nháy mắt đánh trúng ngực đối phương, người đàn ông áo đen không khỏi kinh hãi, phát hiện lực phát ra từ một quyền đánh trúng ngực đối phương bị tản ra xung quanh, dường như không cách nào tạo thành được tổn thương cho hắn.
Người đã đụng nhau, người đàn ông áo đen còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, bịch một tiếng, cả người bị đụng bay ra ngoài.
Đã mất đi pháp lực khống chế, hai tay Ngưu Hữu Đạo lắc một cái, đánh bung hai sợi xích đang trói cánh tay hắn lại. Sau khi hạ xuống, hắn vung tay quét bay một con yêu hồ đang đánh tới, rồi tiếp tục hướng đến người đàn ông mặc áo đen.
Người đàn ông mặc áo đen vốn đã bị chấn thương sau vụ nổ, miệng đầy máu, lúc này thấy Ngưu Hữu Đạo lao đến, có thể nói là quá sợ hãi. Người ta để cho ngươi đánh, ngươi cũng không đánh nổi người ta, vậy thì còn đánh như thế nào nữa? Biết rõ đánh không thắng lại còn đánh, chẳng phải đồ ngốc sao?
Y không nói hai lời, lập tức quay đầu trốn đi.
Khác với hai vị lão đầu kia, Ngưu Hữu Đạo cứ cắn y không bỏ. Ai bảo y đã bại lộ thân phận, ai bảo y là Tộc trưởng Yêu Hồ tộc. Đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước, Ngưu Hữu Đạo làm sao mà không hiểu.
Biết đánh không thắng, cũng không muốn tộc nhân hy sinh vô ích. Trước đó mọi người cũng đã thử qua, nhiều người liên thủ kết trận như vậy cũng không phải là đối thủ của đối phương, bây giờ để cho tộc nhân trùng sát chẳng khác nào muốn chết sao? Người đàn ông áo đen nhanh chóng bỏ trốn.
Hai người lại rơi vào trạng thái một trước một sau đuổi theo không bỏ.
Cho đến khi đã dẫn Ngưu Hữu Đạo rời khỏi tộc nhân của mình, hướng về phía đầm lầy, người đàn ông áo đen lăng không biến thân, một lần nữa biến thành hắc hồ, lao thẳng xuống đầm lấy không thấy đâu.
Từ trên trời rơi xuống, khóe miệng Ngưu Hữu Đạo hiện lên nụ cười lạnh. Muốn chạy? Cho dù có trốn vào đầm lầy cũng có thể chạy thoát sao?
Chỉ thấy hắn lăng không đánh ra một chưởng. Oành! Nước bùn bắn lên.
Hắn không trông cậy một chưởng cách không này có thể làm gì được đối phương, hắn chỉ đề phòng bên dưới mặt đất có trá mà thôi. Yêu hồ là loại rất gian xảo, trước đánh một chưởng mở đường rồi nói sau.
Người vừa rơi xuống vũng bùn, hai mắt hắn nhắm lại. Năng lực vi diệu của Càn Khôn quyết một lần nữa thi triển, thân hình chui trong mặt đất, như con cá đuổi theo hướng hắc hồ bỏ trốn không bỏ.
Nếu trên mặt đất cứng rắn, hắn không cách nào làm như vậy, nhưng nước bùn lại không ngăn được hắn. Nhớ ngày đó, hắn còn có thể độn thổ trong sa mạc, nơi này lại càng dễ dàng hơn.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn nói với hắc hồ, hoang trạch tử địa này khó khăn đối với người khác, nhưng với hắn thì chẳng thấm vào đâu.
Đang lao dưới mặt đất, cảm nhận được vùng nước phía trước ba động, báo hiệu có vật ngăn cản, hắn rút bảo kiếm bên hông ra, vung kiếm trảm xuống để mở đường.
Xác thối dây leo lại xuất hiện. Đối với tu sĩ bình thường, thứ này có lẽ cũng có tác dụng, dù sao tu sĩ cũng đang bị hãm sâu dưới mặt đất.
Nhưng đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói lại vô dụng, cộng thêm xác thối dây leo không có yêu hồ gia trì, sao có thể ngăn cản được Ngưu Hữu Đạo vốn tung hoành ngang dọc trên mặt đất. Hắn vung kiếm, thống khoái chém xuống những xúc tu có ý định ngăn cản.
Hắc hồ cảm nhận tình huống không ổn. Nó vừa trốn vừa cảm thấy kinh ngạc. Đây là ai vậy? Nó đã chạy trốn sâu dưới đất như thế rồi, nhưng đối phương lại không e ngại áp lực cản trở dưới lòng đất, cứ một mực đuổi theo nó, thiên phú đủ để so sánh với Yêu Hồ tộc.
Nó nghĩ đến một điều, là lời nói của Trưởng lão Yêu Hồ tộc khi trận pháp bị công phá, có nhắc đến một người trong truyền thuyết. So sánh hai người lại với nhau, nó cũng bắt đầu liên tưởng đến người trong truyền thuyết đó.
Nó đã bị thương, khó mà có thể chạy trốn không ngừng được. Trong tình huống cấp bách, nó đã đưa ra một quyết định, liều mạng chạy nhanh hơn.
Ngưu Hữu Đạo đã quyết tâm bắt con hắc hồ. Mặc kệ nó chạy trốn ra sao, chạy đi đâu, chết cũng không chịu thả. Một khi thả, tâm huyết của hắn sẽ uổng phí.
Hắn cũng không thể buông tha cho yêu hồ được. Yêu hồ đã nhìn thấy hắn gi ết chết người của Phiêu Miễu các. Nếu không thể giải quyết, một khi trả thù, nó hoàn toàn có khả năng tiết lộ cho người của Phiêu Miễu các biết, hậu quả khó mà lường được.
Đạo Quân
Không nhờ thế, hôm nay hắn sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, không tránh khỏi cái chết.
Trải qua chuyện lần này, hắn đại khái cũng hiểu được vì sao yêu hồ lại có thể kéo dài hơi tàn của mình ở cái nơi hoang tàn tử địa này cho đến nay.
Hắn đoán chừng, cửu thánh cũng không dám tùy tiện truy sát vào khu vực đầm lầy này. Một khi bị vây bên trong kết trận của yêu hồ, chỉ sợ cửu thánh cũng khó mà thoát thân. Vừa rồi hắn đã đích thân cảm nhận qua, biết được luồng sức mạnh tập trung đó khổng lồ đến cỡ nào. Nó đã đạt đến tình trạng kinh khủng.
Lúc này, hắn đã thoát thân, nhưng nếu đã ra tay, hắn không còn cách nói đạo lý với đám yêu hồ này nữa, cũng chỉ có thể đánh đến khi nào đối phương đồng ý nói đạo lý với hắn mà thôi.
Hắn đơn độc một mình đuổi theo, mục đích chính là cái này. Đã tạo ra tình thế, hắn sẽ không tùy tiện dừng tay.
Hắn thu kiếm trong đống bùn văng tứ phía, tra vào trong vỏ đeo bên hông, sau đó xoay người vòng quanh, bay thẳng đến chỗ Liêm Đao lão đầu.
Liêm Đao lão đầu bị dư chấn đến choáng váng, đột nhiên trong lớp bùn trước mắt xuất hiện một chưởng. Khi ông ta nhìn rõ mặt người ra tay, ông ta phát hiện đó chính là người vừa mới bị vây công lúc nãy, nhưng khi đó ông ta đã trở tay không kịp.
Ầm! Một chưởng càn khôn của Ngưu Hữu Đạo đập vào ngực của ông ta.
Phụt! Liêm Đao lão đầu phun máu nhưng cũng cảm giác được đối phương không thừa dịp ông ta còn chưa sẵn sàng mà lấy mạng ông ta.
Không đợi ông ta phản ứng, đối phương cũng không thừa cơ truy sát. Sau khi đánh ra một chưởng, hắn mượn lực lao ngược ra ngoài, lao thẳng đến một người khác.
“Cẩn thận!” Cái miệng đầy máu của ông ta kêu lên.
Bên trong luồng không khí bạo tạc, người đàn ông mặc áo đen ổn định thân hình, kinh hãi nhìn lại.
Lão đầu Quỷ Đầu Đao quay đầu nhìn lại, tay chân không khỏi luống cuống, vội vàng xuất ra một kích, đối một chưởng với Ngưu Hữu Đạo.
Một chưởng đánh trúng đối phương, lại cảm giác chưởng lực của mình không chỗ gắng sức, trong khi một luồng sức mạnh kỳ lạ từ lòng bàn tay của đối phương rót thẳng vào cơ thể của ông ta.
Đang chuẩn bị cùng đối phương liều mạng, ai ngờ sau khi Ngưu Hữu Đạo đánh ra một chưởng, hắn lại nhảy lên, trực tiếp nhào về phía người đàn ông áo đen.
Thấy kẻ địch công kích Tộc trưởng, đám yêu hồ xung quanh ổn định thân hình đánh tới, nhưng đám yêu hồ này sao có thể là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo. Còn chưa kịp đến gần đã bị một chưởng cách không của Ngưu Hữu Đạo đánh bay.
Trong nước bùn bay tán loạn, Ngưu Hữu Đạo nhanh như tia chớp, ra tay đánh bị thương mấy người.
Người đàn ông mặc áo đen ổn định thân hình, y nhấc tay bên hông kết thành liên ảnh như thủy triều đánh về phía Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo lách mình vọt tới, giơ hai tay xuyên thẳng qua liên ảnh.
Người đàn ông mặc áo đen tử thủ, liên ảnh bay tán loạn đã ngừng lại, khóa chặt hai tay Ngưu Hữu Đạo, khiến y không khỏi vui mừng.
Nhưng vui mừng vừa xong lại giật mình. Ngưu Hữu Đạo bị xích sắt khóa lại vẫn không thèm quan tâm, cứ mạnh mẽ xông tới, dùng huyết nhục của mình mà đánh.
Người đàn ông mặc áo đen một lần nữa vui mừng, một quyền cuồng bạo đánh vào ngực Ngưu Hữu Đạo.
Cạch! Trong nháy mắt đánh trúng ngực đối phương, người đàn ông áo đen không khỏi kinh hãi, phát hiện lực phát ra từ một quyền đánh trúng ngực đối phương bị tản ra xung quanh, dường như không cách nào tạo thành được tổn thương cho hắn.
Người đã đụng nhau, người đàn ông áo đen còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, bịch một tiếng, cả người bị đụng bay ra ngoài.
Đã mất đi pháp lực khống chế, hai tay Ngưu Hữu Đạo lắc một cái, đánh bung hai sợi xích đang trói cánh tay hắn lại. Sau khi hạ xuống, hắn vung tay quét bay một con yêu hồ đang đánh tới, rồi tiếp tục hướng đến người đàn ông mặc áo đen.
Người đàn ông mặc áo đen vốn đã bị chấn thương sau vụ nổ, miệng đầy máu, lúc này thấy Ngưu Hữu Đạo lao đến, có thể nói là quá sợ hãi. Người ta để cho ngươi đánh, ngươi cũng không đánh nổi người ta, vậy thì còn đánh như thế nào nữa? Biết rõ đánh không thắng lại còn đánh, chẳng phải đồ ngốc sao?
Y không nói hai lời, lập tức quay đầu trốn đi.
Khác với hai vị lão đầu kia, Ngưu Hữu Đạo cứ cắn y không bỏ. Ai bảo y đã bại lộ thân phận, ai bảo y là Tộc trưởng Yêu Hồ tộc. Đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước, Ngưu Hữu Đạo làm sao mà không hiểu.
Biết đánh không thắng, cũng không muốn tộc nhân hy sinh vô ích. Trước đó mọi người cũng đã thử qua, nhiều người liên thủ kết trận như vậy cũng không phải là đối thủ của đối phương, bây giờ để cho tộc nhân trùng sát chẳng khác nào muốn chết sao? Người đàn ông áo đen nhanh chóng bỏ trốn.
Hai người lại rơi vào trạng thái một trước một sau đuổi theo không bỏ.
Cho đến khi đã dẫn Ngưu Hữu Đạo rời khỏi tộc nhân của mình, hướng về phía đầm lầy, người đàn ông áo đen lăng không biến thân, một lần nữa biến thành hắc hồ, lao thẳng xuống đầm lấy không thấy đâu.
Từ trên trời rơi xuống, khóe miệng Ngưu Hữu Đạo hiện lên nụ cười lạnh. Muốn chạy? Cho dù có trốn vào đầm lầy cũng có thể chạy thoát sao?
Chỉ thấy hắn lăng không đánh ra một chưởng. Oành! Nước bùn bắn lên.
Hắn không trông cậy một chưởng cách không này có thể làm gì được đối phương, hắn chỉ đề phòng bên dưới mặt đất có trá mà thôi. Yêu hồ là loại rất gian xảo, trước đánh một chưởng mở đường rồi nói sau.
Người vừa rơi xuống vũng bùn, hai mắt hắn nhắm lại. Năng lực vi diệu của Càn Khôn quyết một lần nữa thi triển, thân hình chui trong mặt đất, như con cá đuổi theo hướng hắc hồ bỏ trốn không bỏ.
Nếu trên mặt đất cứng rắn, hắn không cách nào làm như vậy, nhưng nước bùn lại không ngăn được hắn. Nhớ ngày đó, hắn còn có thể độn thổ trong sa mạc, nơi này lại càng dễ dàng hơn.
Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn nói với hắc hồ, hoang trạch tử địa này khó khăn đối với người khác, nhưng với hắn thì chẳng thấm vào đâu.
Đang lao dưới mặt đất, cảm nhận được vùng nước phía trước ba động, báo hiệu có vật ngăn cản, hắn rút bảo kiếm bên hông ra, vung kiếm trảm xuống để mở đường.
Xác thối dây leo lại xuất hiện. Đối với tu sĩ bình thường, thứ này có lẽ cũng có tác dụng, dù sao tu sĩ cũng đang bị hãm sâu dưới mặt đất.
Nhưng đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói lại vô dụng, cộng thêm xác thối dây leo không có yêu hồ gia trì, sao có thể ngăn cản được Ngưu Hữu Đạo vốn tung hoành ngang dọc trên mặt đất. Hắn vung kiếm, thống khoái chém xuống những xúc tu có ý định ngăn cản.
Hắc hồ cảm nhận tình huống không ổn. Nó vừa trốn vừa cảm thấy kinh ngạc. Đây là ai vậy? Nó đã chạy trốn sâu dưới đất như thế rồi, nhưng đối phương lại không e ngại áp lực cản trở dưới lòng đất, cứ một mực đuổi theo nó, thiên phú đủ để so sánh với Yêu Hồ tộc.
Nó nghĩ đến một điều, là lời nói của Trưởng lão Yêu Hồ tộc khi trận pháp bị công phá, có nhắc đến một người trong truyền thuyết. So sánh hai người lại với nhau, nó cũng bắt đầu liên tưởng đến người trong truyền thuyết đó.
Nó đã bị thương, khó mà có thể chạy trốn không ngừng được. Trong tình huống cấp bách, nó đã đưa ra một quyết định, liều mạng chạy nhanh hơn.
Ngưu Hữu Đạo đã quyết tâm bắt con hắc hồ. Mặc kệ nó chạy trốn ra sao, chạy đi đâu, chết cũng không chịu thả. Một khi thả, tâm huyết của hắn sẽ uổng phí.
Hắn cũng không thể buông tha cho yêu hồ được. Yêu hồ đã nhìn thấy hắn gi ết chết người của Phiêu Miễu các. Nếu không thể giải quyết, một khi trả thù, nó hoàn toàn có khả năng tiết lộ cho người của Phiêu Miễu các biết, hậu quả khó mà lường được.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 1480: Hang ổ yêu hồ
10.0/10 từ 48 lượt.