Đạo Quân
Chương 1471: Ngưu Hữu Đạo, tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ!
117@-Các phái trong Thánh cảnh rèn luyện không biết chuyên bên ngoài. Các phái bên ngoài hầu như cũng không biết chuyện trong Thánh cảnh rèn luyện là thế nào.
Nhưng tin tức Ngưu Hữu Đạo rời Thánh cảnh trở về Tử Kim động đã lan truyền, gây ra động tĩnh không nhỏ. Cũng có người không biết chuyện này.
Tại một tiểu viện miền quê yên lặng, tường đất bao quanh, Triệu Đăng Huyền đẩy cửa đi vào, thấy trong tiểu viện yên tĩnh có một dàn dây leo xanh lượt.
Không thấy động tĩnh nào khác, Triệu Đăng Huyền gọi: "Kim Hoàn, Kim Hoàn..."
Gọi mấy tiếng cũng không có người thưa, gã chạy vào phòng la lên, rồi đi khắp các gian phòng. Ngay cả nhà bếp, gã cũng không bỏ qua, nhưng không thấy một bóng người.
Trong phòng xá được trang trí rõ ràng là các vật phẩm của nhà dân bình thường, không giống như cho tu sĩ dùng.
Triệu Đăng Huyền cảnh giác, cấp tốc đi ra ngoài. Gã thấy trong sân có trưởng lão Lưu Tiên tông Ô Thiếu Hoan đi cùng mình tới.
Mất một cánh tay, nụ cười trên mặt Ô Thiếu Hoan vẫn không thay đổi.
"Người đâu?" Triệu Đăng Huyền tiến lên, trầm mặt nói: "Ô trưởng lão, chẳng phải ngươi nói người ở đây sao? Người ở đâu? Ta khuyên ngươi đừng giở trò gì khác!"
Gã đến được một chuyến cũng không dễ dàng. Tiêu Dao cung cách nơi này rất xa. Gã còn chưa có tư cách sử dụng phi cầm cỡ lớn của Tiêu Dao cung bất cứ khi nào, cũng không thể thường xuyên chạy tới. Dù sao gã cũng là đệ tử Tiêu Dao cung, có chức trách cần phải thực hiện.
Nụ cười của Ô Thiếu Hoan có phần quỷ dị: "Triệu tiên sinh chờ đó, người sẽ tới ngay thôi. Không lâu đâu, rất nhanh."
Triệu Đăng Huyền hít sâu một hơi: "Gặp mặt ở Lưu Tiên tông có gì không tốt hay sao? Vì sao phải dẫn ta tới căn nhà hoang vắng ở nông thôn thế này?"
Ô Thiếu Hoan than thở: "Có một số việc không nên để quá nhiều người biết. Chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho Triệu tiên sinh thôi. Chờ lát nữa ngài sẽ biết rõ."
Triệu Đăng Huyền cau mày, khó hiểu: "Các ngươi rốt cuộc đang giở trò gì?"
Dứt lời, bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới. Đổng Kim Hoàn xuất hiện ở ngoài cửa. Hai vợ chồng nhìn nhau.
Triệu Đăng Huyền phát hiện Đổng Kim Hoàn biến hóa rất nhiều, thân thể dường như đẫy đà hơn, da dẻ trắng mềm hơn, thiếu đi mấy phần mùi vị tu sĩ mà lại thêm ra chút phong tình của phụ nữ có chồng.
Nhìn thấy vợ mình khỏe mạnh, Triệu Đăng Huyền thở phào nhẹ nhõm. Đổng Kim Hoàn cắn môi chậm rãi đi vào trong nhà.
"Triệu tiên sinh, ngươi xem, ta nói không sai chứ? Được rồi, cửu biệt thắng tân hôn, ta không quấy rầy hai vị ân ái."
Ô Thiếu Hoan rũ rũ cánh tay cụt coi như thể hiện kính ý, sau đó xoay người rời đi. Một tay ông ta phát lên, gió nỏi, cửa viện tự đóng.
Không còn người ngoài, Đổng Kim Hoàn như chim lao đầu vào vòng ôm ấp của Triệu Đăng Huyền, rủ rỉ nói: "Triệu lang."
Triệu Đăng Huyền ôm lấy nàng ta, đầu chạm nhau, an ủi một phen rồi chậm rãi đẩy nàng ta ra, hiếu kỳ nói:
"Làm sao ta cảm thấy tông môn của nàng là lạ. Chúng ta gặp nhau ở tông môn của nàng không được hay sao? Tại sao muốn chúng ta gặp ở chỗ chết tiệt này?"
Đổng Kim Hoàn có vẻ khổ sở: "Thiếp đã rời tông môn một thời gian rồi."
Triệu Đăng Huyền kinh ngạc: "Rời tông môn? Nàng đi đâu?"
Đổng Kim Hoàn lắc đầu: " Thiếp cũng không biết thiếp ở đâu, chỉ biết mình ở trên một ngọn núi, trông coi rất nghiêm."
"Trông coi?" Triệu Đăng Huyền nghiêm nghị hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Đổng Kim Hoàn nhìn chung quanh: "Nơi này không tiện nói, vào nhà đi."
Nắm tay Triệu Đăng Huyền vào nhà, đóng kín cửa, sau đó nàng ta kiểm tra mỗi góc phòng, còn nhìn ra ngoài cửa kiểm tra.
Hành động này của nàng ta khiến Triệu Đăng Huyền nghi ngờ. Gã tới cạnh nàng ta, xoay vai nàng ta sang đối diện:
"Kim Hoàn, nói cho ta, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Đổng Kim Hoàn muốn nói lại thôi, cuối cùng viền mắt đỏ hoe, lệ rơi lã chã. Giọt nước mắt chảy dài trên gò mã, lặng lẽ rơi xuống.
Triệu Đăng Huyền càng mình, lắc bả vai nàng ta:
"Xảy ra chuyện gì, nàng nói đi!"
Đổng Kim Hoàn lắc lắc đầu, kéo một tay gã đang đặt trên vai mình xuống, lướt qua ngực.
Khi vuốt đến phần bụng nàng ta, Triệu Đăng Huyền bỗng nhiên chấn động, chậm rãi cúi đầu nhìn. Gã thấy bụng dưới của Đổng Kim Hoàn đã nhô lên một chút. Bàn tay của gã nằm ngay trên phần bụng nhô ra của nàng ta.
Triệu Đăng Huyền thở gấp, đột nhiên giật tay ra như bị rắn cắn. Gã lảo đảo lùi ra mấy bước, run giọng nói: "Nàng mang bầu?"
Đổng Kim Hoàn rưng rưng gật đầu:
"Hơn bốn tháng."
Triệu Đăng Huyền giống như nằm mơ. Gã tính toán một chút, chẳng phải sau từ lần đầu gặp gỡ? Sau khi phản ứng lại, gã cuống lên:
"Kim Hoàn, nàng có điên không? Ta chẳng phải đã nói với nàng rồi sao? Tình huống chúng ta bây giờ không thích hợp, không thích hợp có con! Nếu ta làm bừa như thế, nàng bảo ta làm sao trở về nói với sư môn? Còn nữa, chẳng may đứa con tương lai không thích hợp tu luyện, chúng ta có năng lực bảo vệ chu toàn cho chúng không? Chờ thân phận địa vị của chúng ta nâng lên một tầng nữa, có năng lực chăm sóc cho chúng rồi có con cũng không muộn mà!"
"Xin lỗi, xin lỗi, là thiếp sai lầm, đều là do thiếp sai lầm..." Đổng Kim Hoàn liên tục lắc đầu xin lỗi.
Thấy nàng rơi nước mắt như mưa, dáng vẻ thương tâm, Triệu Đăng Huyền mềm lòng, lại tiến lên ôm nàng, than thở:
"Thôi quên đi, đã có rồi thì cùng nhau đối mặt. Cùng lắm ta sẽ bị sư môn trách mắng một trận. Nếu thực sự không được, chúng ta cũng không cần nhớ tới tiền đồ nữa, bình thường sống qua ngày cũng không có gì không tốt."
Gã nói nhẹ nhàng, nhưng quả là bất đắc dĩ. Sống trong môn phái phải đứng dưới người ta, phải xem sắc mặt người ta mà sống, nào có cái gì dễ chịu.
Dứt lời, gã đẩy nàng ta ra, kéo tay dẫn đi:
"Đi, chúng ta tìm Phí Trường Lưu. Lần này dù thế nào ta cũng phải mang nàng về Tiêu Dao cung."
Đổng Kim Hoàn kéo gã lại, lắc đầu, nức nở nói:
"Vô dụng, chưởng môn sẽ không đồng ý. Ông ấy không đồng ý, thiếp không đi được. Con chưa sinh ra, thiếp cũng không đi được. Bọn họ trông chừng thiếp rất gắt gao."
Triệu Đăng Huyền giật mình: "Kim Hoàn, vậy là sao?"
Đổng Kim Hoàn nức nở nói:
"Có bầu đứa bé này chính là ý của tông môn. Trước đó họ đã nhiều lần khuyên thiếp, thiếp tin bọn họ, cho rằng hai chúng ta cách biệt về thân phận và địa vị, lại không cùng môn phái, có đứa bé mới có thể thực sự giữ chân chàng. Chờ thiếp có bầu thật, họ đột nhiên giấu tin tức nội bộ, cũng bí mật dời thiếp ra nghiêm khắc canh giữ. Họ nói làm vậy là để dễ dàng cho thiếp dưỡng thai. Nhưng sau đó, thiếp nhận ra điều không ổn, căn bản không phải điều mà họ nói.
"Sau đó thiếp làm loạn, muốn được đi gặp chàng, hi vọng cho chàng biết tin vui. Họ không chịu, sau đó sư phụ đến. Sư phụ khuyên thiếp bỏ suy nghĩ này đi, nói rằng nếu thiếp muốn con khỏe mạnh thì đàng hoàng chấp nhận theo sắp xếp, chuyện gì cũng sẽ không có. Hơn nữa, sau này tông môn sẽ chăm sóc tốt cho con và thiếp. Sư phụ cảnh cáo thiếp không được làm loạn, không được để cho con trong bụng xảy ra chuyện. Nếu đứa bé có bề gì, thiếp cũng không sống nổi!"
Triệu Đăng Huyền cả kinh nói: "Tại sao?"
Đổng Kim Hoàn khóc thút thít nói: "Lúc đó thiếp cũng muốn biết tại sao, cũng hỏi sư phụ như vậy. Sư phụ rất bất đắc dĩ nói rằng người cũng không có cách nào. Tông môn cũng hết cách rồi. Tông môn cũng không muốn đối xử với đệ tử bổn môn như thế, nhưng không thể từ chối. Sư phụ nói, đạo gia đã nói, đường chính là do thiếp chọn!"
"Ngưu Hữu Đạo?" Triệu Đăng Huyền thất thanh nói: "Hắn muốn làm gì?"
Đổng Kim Hoàn lệ rơi đầy mặt: "Triệu lang, chàng còn chưa hiểu rõ sao? Thiếp sai rồi. Thiếp thật sự sai rồi. Tội thiếp đáng muôn chết. Trong bí cảnh Thiên Đô, thiếp không nên phản bội đạo gia. Đây là báo ứng của thiếp, là sự trừng phạt của đạo gia cho thiếp! Đó là sự trừng phạt cho cả chàng, thiếp và con. Hắn không buông tha một ai, ngay cả con cái của chúng ta cũng không được tha. Đáng thương cho con của thiếp..."
Nàng ta vỗ bụng, khóc lóc thảm thiết.
Triệu Đăng Huyền run lên, cảm thấy thoát lực, hai mắt trừng lên như muốn nứt ra:
"Ngưu Hữu Đạo, tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ!"
Đạo Quân
Nhưng tin tức Ngưu Hữu Đạo rời Thánh cảnh trở về Tử Kim động đã lan truyền, gây ra động tĩnh không nhỏ. Cũng có người không biết chuyện này.
Tại một tiểu viện miền quê yên lặng, tường đất bao quanh, Triệu Đăng Huyền đẩy cửa đi vào, thấy trong tiểu viện yên tĩnh có một dàn dây leo xanh lượt.
Không thấy động tĩnh nào khác, Triệu Đăng Huyền gọi: "Kim Hoàn, Kim Hoàn..."
Gọi mấy tiếng cũng không có người thưa, gã chạy vào phòng la lên, rồi đi khắp các gian phòng. Ngay cả nhà bếp, gã cũng không bỏ qua, nhưng không thấy một bóng người.
Trong phòng xá được trang trí rõ ràng là các vật phẩm của nhà dân bình thường, không giống như cho tu sĩ dùng.
Triệu Đăng Huyền cảnh giác, cấp tốc đi ra ngoài. Gã thấy trong sân có trưởng lão Lưu Tiên tông Ô Thiếu Hoan đi cùng mình tới.
Mất một cánh tay, nụ cười trên mặt Ô Thiếu Hoan vẫn không thay đổi.
"Người đâu?" Triệu Đăng Huyền tiến lên, trầm mặt nói: "Ô trưởng lão, chẳng phải ngươi nói người ở đây sao? Người ở đâu? Ta khuyên ngươi đừng giở trò gì khác!"
Gã đến được một chuyến cũng không dễ dàng. Tiêu Dao cung cách nơi này rất xa. Gã còn chưa có tư cách sử dụng phi cầm cỡ lớn của Tiêu Dao cung bất cứ khi nào, cũng không thể thường xuyên chạy tới. Dù sao gã cũng là đệ tử Tiêu Dao cung, có chức trách cần phải thực hiện.
Nụ cười của Ô Thiếu Hoan có phần quỷ dị: "Triệu tiên sinh chờ đó, người sẽ tới ngay thôi. Không lâu đâu, rất nhanh."
Triệu Đăng Huyền hít sâu một hơi: "Gặp mặt ở Lưu Tiên tông có gì không tốt hay sao? Vì sao phải dẫn ta tới căn nhà hoang vắng ở nông thôn thế này?"
Ô Thiếu Hoan than thở: "Có một số việc không nên để quá nhiều người biết. Chúng ta cũng chỉ muốn tốt cho Triệu tiên sinh thôi. Chờ lát nữa ngài sẽ biết rõ."
Triệu Đăng Huyền cau mày, khó hiểu: "Các ngươi rốt cuộc đang giở trò gì?"
Dứt lời, bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới. Đổng Kim Hoàn xuất hiện ở ngoài cửa. Hai vợ chồng nhìn nhau.
Triệu Đăng Huyền phát hiện Đổng Kim Hoàn biến hóa rất nhiều, thân thể dường như đẫy đà hơn, da dẻ trắng mềm hơn, thiếu đi mấy phần mùi vị tu sĩ mà lại thêm ra chút phong tình của phụ nữ có chồng.
Nhìn thấy vợ mình khỏe mạnh, Triệu Đăng Huyền thở phào nhẹ nhõm. Đổng Kim Hoàn cắn môi chậm rãi đi vào trong nhà.
"Triệu tiên sinh, ngươi xem, ta nói không sai chứ? Được rồi, cửu biệt thắng tân hôn, ta không quấy rầy hai vị ân ái."
Ô Thiếu Hoan rũ rũ cánh tay cụt coi như thể hiện kính ý, sau đó xoay người rời đi. Một tay ông ta phát lên, gió nỏi, cửa viện tự đóng.
Không còn người ngoài, Đổng Kim Hoàn như chim lao đầu vào vòng ôm ấp của Triệu Đăng Huyền, rủ rỉ nói: "Triệu lang."
Triệu Đăng Huyền ôm lấy nàng ta, đầu chạm nhau, an ủi một phen rồi chậm rãi đẩy nàng ta ra, hiếu kỳ nói:
"Làm sao ta cảm thấy tông môn của nàng là lạ. Chúng ta gặp nhau ở tông môn của nàng không được hay sao? Tại sao muốn chúng ta gặp ở chỗ chết tiệt này?"
Đổng Kim Hoàn có vẻ khổ sở: "Thiếp đã rời tông môn một thời gian rồi."
Triệu Đăng Huyền kinh ngạc: "Rời tông môn? Nàng đi đâu?"
Đổng Kim Hoàn lắc đầu: " Thiếp cũng không biết thiếp ở đâu, chỉ biết mình ở trên một ngọn núi, trông coi rất nghiêm."
"Trông coi?" Triệu Đăng Huyền nghiêm nghị hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Đổng Kim Hoàn nhìn chung quanh: "Nơi này không tiện nói, vào nhà đi."
Nắm tay Triệu Đăng Huyền vào nhà, đóng kín cửa, sau đó nàng ta kiểm tra mỗi góc phòng, còn nhìn ra ngoài cửa kiểm tra.
Hành động này của nàng ta khiến Triệu Đăng Huyền nghi ngờ. Gã tới cạnh nàng ta, xoay vai nàng ta sang đối diện:
"Kim Hoàn, nói cho ta, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Đổng Kim Hoàn muốn nói lại thôi, cuối cùng viền mắt đỏ hoe, lệ rơi lã chã. Giọt nước mắt chảy dài trên gò mã, lặng lẽ rơi xuống.
Triệu Đăng Huyền càng mình, lắc bả vai nàng ta:
"Xảy ra chuyện gì, nàng nói đi!"
Đổng Kim Hoàn lắc lắc đầu, kéo một tay gã đang đặt trên vai mình xuống, lướt qua ngực.
Khi vuốt đến phần bụng nàng ta, Triệu Đăng Huyền bỗng nhiên chấn động, chậm rãi cúi đầu nhìn. Gã thấy bụng dưới của Đổng Kim Hoàn đã nhô lên một chút. Bàn tay của gã nằm ngay trên phần bụng nhô ra của nàng ta.
Triệu Đăng Huyền thở gấp, đột nhiên giật tay ra như bị rắn cắn. Gã lảo đảo lùi ra mấy bước, run giọng nói: "Nàng mang bầu?"
Đổng Kim Hoàn rưng rưng gật đầu:
"Hơn bốn tháng."
Triệu Đăng Huyền giống như nằm mơ. Gã tính toán một chút, chẳng phải sau từ lần đầu gặp gỡ? Sau khi phản ứng lại, gã cuống lên:
"Kim Hoàn, nàng có điên không? Ta chẳng phải đã nói với nàng rồi sao? Tình huống chúng ta bây giờ không thích hợp, không thích hợp có con! Nếu ta làm bừa như thế, nàng bảo ta làm sao trở về nói với sư môn? Còn nữa, chẳng may đứa con tương lai không thích hợp tu luyện, chúng ta có năng lực bảo vệ chu toàn cho chúng không? Chờ thân phận địa vị của chúng ta nâng lên một tầng nữa, có năng lực chăm sóc cho chúng rồi có con cũng không muộn mà!"
"Xin lỗi, xin lỗi, là thiếp sai lầm, đều là do thiếp sai lầm..." Đổng Kim Hoàn liên tục lắc đầu xin lỗi.
Thấy nàng rơi nước mắt như mưa, dáng vẻ thương tâm, Triệu Đăng Huyền mềm lòng, lại tiến lên ôm nàng, than thở:
"Thôi quên đi, đã có rồi thì cùng nhau đối mặt. Cùng lắm ta sẽ bị sư môn trách mắng một trận. Nếu thực sự không được, chúng ta cũng không cần nhớ tới tiền đồ nữa, bình thường sống qua ngày cũng không có gì không tốt."
Gã nói nhẹ nhàng, nhưng quả là bất đắc dĩ. Sống trong môn phái phải đứng dưới người ta, phải xem sắc mặt người ta mà sống, nào có cái gì dễ chịu.
Dứt lời, gã đẩy nàng ta ra, kéo tay dẫn đi:
"Đi, chúng ta tìm Phí Trường Lưu. Lần này dù thế nào ta cũng phải mang nàng về Tiêu Dao cung."
Đổng Kim Hoàn kéo gã lại, lắc đầu, nức nở nói:
"Vô dụng, chưởng môn sẽ không đồng ý. Ông ấy không đồng ý, thiếp không đi được. Con chưa sinh ra, thiếp cũng không đi được. Bọn họ trông chừng thiếp rất gắt gao."
Triệu Đăng Huyền giật mình: "Kim Hoàn, vậy là sao?"
Đổng Kim Hoàn nức nở nói:
"Có bầu đứa bé này chính là ý của tông môn. Trước đó họ đã nhiều lần khuyên thiếp, thiếp tin bọn họ, cho rằng hai chúng ta cách biệt về thân phận và địa vị, lại không cùng môn phái, có đứa bé mới có thể thực sự giữ chân chàng. Chờ thiếp có bầu thật, họ đột nhiên giấu tin tức nội bộ, cũng bí mật dời thiếp ra nghiêm khắc canh giữ. Họ nói làm vậy là để dễ dàng cho thiếp dưỡng thai. Nhưng sau đó, thiếp nhận ra điều không ổn, căn bản không phải điều mà họ nói.
"Sau đó thiếp làm loạn, muốn được đi gặp chàng, hi vọng cho chàng biết tin vui. Họ không chịu, sau đó sư phụ đến. Sư phụ khuyên thiếp bỏ suy nghĩ này đi, nói rằng nếu thiếp muốn con khỏe mạnh thì đàng hoàng chấp nhận theo sắp xếp, chuyện gì cũng sẽ không có. Hơn nữa, sau này tông môn sẽ chăm sóc tốt cho con và thiếp. Sư phụ cảnh cáo thiếp không được làm loạn, không được để cho con trong bụng xảy ra chuyện. Nếu đứa bé có bề gì, thiếp cũng không sống nổi!"
Triệu Đăng Huyền cả kinh nói: "Tại sao?"
Đổng Kim Hoàn khóc thút thít nói: "Lúc đó thiếp cũng muốn biết tại sao, cũng hỏi sư phụ như vậy. Sư phụ rất bất đắc dĩ nói rằng người cũng không có cách nào. Tông môn cũng hết cách rồi. Tông môn cũng không muốn đối xử với đệ tử bổn môn như thế, nhưng không thể từ chối. Sư phụ nói, đạo gia đã nói, đường chính là do thiếp chọn!"
"Ngưu Hữu Đạo?" Triệu Đăng Huyền thất thanh nói: "Hắn muốn làm gì?"
Đổng Kim Hoàn lệ rơi đầy mặt: "Triệu lang, chàng còn chưa hiểu rõ sao? Thiếp sai rồi. Thiếp thật sự sai rồi. Tội thiếp đáng muôn chết. Trong bí cảnh Thiên Đô, thiếp không nên phản bội đạo gia. Đây là báo ứng của thiếp, là sự trừng phạt của đạo gia cho thiếp! Đó là sự trừng phạt cho cả chàng, thiếp và con. Hắn không buông tha một ai, ngay cả con cái của chúng ta cũng không được tha. Đáng thương cho con của thiếp..."
Nàng ta vỗ bụng, khóc lóc thảm thiết.
Triệu Đăng Huyền run lên, cảm thấy thoát lực, hai mắt trừng lên như muốn nứt ra:
"Ngưu Hữu Đạo, tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ!"
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 1471: Ngưu Hữu Đạo, tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ!
10.0/10 từ 48 lượt.