Đạo Quân
Chương 1396: Ai muốn đi thì cứ đi, ta không đi! (1)
79@-Liếc mắt liền có thể nhận ra? Đồ Khoái nhịn không được quay đầu nhìn Ngưu Hữu Đạo, mắt đầy vẻ ngờ vực.
Không cách nào, ông ta thạt sự không nhìn ra phần danh sách này có vấn đề, cũng có chút nghi ngờ thị lực của mình.
Chẳng lẽ là góc độ có vấn đề? Đồ Khoái không nhịn được đích thân động tay, trực tiếp đem tờ danh sách trong tay Ngưu Hữu Đạo qua, đích thân mở ra xem lần nữa.
Xem tới xem lui, lật qua lật lại xem, cũng không thể nhìn ra vấn đề gì, liền đưa chi người ở sau lưng: "Ngươi xem xem."
Xuân Tín Lương ở đằng sau cúi người nhận danh sách, vẻ mặt ngưng trọng, đứng thẳng nâng trong tay xem kỹ.
Rốt cuộc tình hình ra sao? Đám người Cung Lâm Sách ngồi ở đó, mở to mắt nhìn phản ứng liên tục di chuyển của mấy người, không dám lớn tiếng hít thở, mặc kệ có phải là giở trò rồi hay không, đều có loại cảm giác bị tình nghi chờ đợi tuyên án.
Thần sắc ngưng trọng trên mặt Xuân Tín Lương cũng dần dần biến thành vẻ nghi ngờ, đặt tay lên ngực tự hỏi, ông ta cũng không nhìn ra vấn đề gì.
Giương mắt nhìn mọi người, ông ta lại cúi người về phía Chung Cốc Tử dâng danh sách lên: "Sư huynh, hay là người dùng chưởng nhãn thử?"
Chung Cốc Tử ngồi đó không nhúc nhích,vẫn nhắm mắt như tượng gỗ như cũ, không có bất kỳ phản ứng gì.
Ông ta không thể không nghe thấy, rõ ràng dáng vẻ vì tỏ ra công bằng không nhúng tay mà tránh nghi ngờ.
Ông ta thích quan tâm ai thì quan tâm người đó, nếu như không muốn quan tâm ai, ở tại chỗ ai cũng không còn cách nào khác, ông ta cũng không làm sai bất cứ chuyện gì, trên dưới Tử Kim động ai dám làm gì ông ta?
Không đợi được hồi âm, Xuân Tín Lương đành thu hồi danh sách xem tỉ mỉ lần nữa, thực sự không nhìn ra được gì, chỉ đành thỉnh giáo Ngưu Hữu Đạo: "Lão phu mắt vụng về, ngươi nói liếc mắt liền có thể nhìn ra mánh khóe, mánh khóe ở đâu?"
Ngưu Hữu Đạo lập tức bò dậy, tiến đến bên cạnh ông ta, vươn tay chỉ trỏ trên danh sách.
Đồ Khoái cũng vội vàng đứng lên, thò đầu nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo chỉ trên danh sách.
Ngưu Hữu Đạo chỉ trỏ nhắc nhở: "Cái này... cái này... còn có cái này, hai vị sư thúc, các người xem, đây đều là trưởng lão các phái."
Đồ Khoái khó hiểu hỏi: "Là trưởng lão các phái không vấn đề, nhưng cái này có vấn đề gì sao?" Lời này vừa nói ra, ngay cả ông ta cũng nghi ngờ quanh quẩn.
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ hai bị sư thúc không biết?"
Cái gì biết hay không biết? Xuân, Đồ hai người nhìn nhau, rốt cuộc là tình huống gì, hai người cũng thật không biết hắn đang nói gì.
Đồ Khoái tính tình ngay thẳng, nhịn không nổi: "Đừng hàm hàm hồ hồ, trực tiếp nói rõ, rốt cuộc có vấn đề ở đâu."
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ trên danh sách: "Hai vị sư thúc, những vị trưởng lão này đều là tinh anh các phái, những vị trưởng lão này ở trong trưởng lão các phái cấp bậc đó, đó đều là nhân vật số một số hai! Mọi người lại nhìn nhìn xem Tử Kim động, là ta, vậy mà lại là ta, ta ở Tử Kim động là vai trò gì mọi người đều biết, làm sao có thể là ta? Ở đây có ai không mạnh hơn ta, phân biệt đối xử như thế nào sửa đổi danh sách cũng không đến lượt ta, lại lựa chọn như thế nào, cũng không thể nào chọn đến ta, Thánh cảnh chọn ta mắt mù còn tạm được, đây không khỏi quá kỳ quặc rồi, không vấn đề mới là lạ!"
"..." Xuân, Đồ hai người đều không nói gì, còn tưởng là vấn đề gì, thì ra là chỉ cái này, không nói rõ sớm, hại bọn ta giương mắt nhìm tìm cả buổi trời vấn đề ở đâu.
"..." Đám người Cung Lâm Sách cũng câm lặng, nói mò cái quỷ gì.
Ít ra thì tảng đá trong lòng bọn họ cũng đã rơi xuống. Trong tông môn, không ai hại Ngưu Hữu Đạo việc này cả. Nếu không, không biết sự việc còn làm lớn đến cỡ nào. Đoán chừng muốn điều tra cũng rất khó khăn, cộng thêm liên quan đến việc tuyển người đến Thánh Cảnh, nếu để chậm trễ thì làm sao bây giờ? Làm lớn chuyện cũng chẳng phải việc tốt.
Nghiêm Lập cảm thấy buồn cười. Ngưu Hữu Đạo ơi Ngưu Hữu Đạo, ai bảo ngươi ngày thường phách lối, lần này xem như ngươi phải gánh rồi.
Cũng không biết có phải tâm linh tương thông hay không, Ngưu Hữu Đạo như có như không liếc mắt nhìn ông ta, lông mày hơi cau lại, hình như hiểu được tâm tư cười trên nỗi đau người khác của Nghiêm Lập.
Nghiêm Lập nhìn thấy nụ cười lạnh không dễ gì bị phát giác của Ngưu Hữu Đạo. Dựa theo hiểu biết của ông ta về Ngưu Hữu Đạo và trực giác của mình, trong lòng ông ta không khỏi đánh bộp một cái, mơ hồ có cảm giác không ổn.
“Haiz!” Xuân Tín Lương thở dài, cũng không biết là thở dài cái gì. Ông ta quay sang nhìn một loạt người đang ngồi bên dưới, hỏi: “Chưởng môn, tình huống Trưởng lão các phái tiến về có phải như Ngưu Hữu Đạo đã nói không? Đều là các nhân vật cấp bậc Trưởng lão gần trước không?”
Có một số người ông ta biết, có một số người ông ta không biết. Dù sao ông ta đã lui về ở ẩn khá lâu, rất ít khi hỏi chuyện bên ngoài, đối với tình huống các phái cũng không rõ lắm, vì vậy mới phải hỏi.
Cung Lâm Sách gật đầu, cung kính đáp: “Ngưu sư đệ không có nói sai, đích thật là tình huống mà hắn đã nói. Chúng ta cũng cảm thấy kỳ lạ, không biết tại sao Thánh Cảnh lại gọi Ngưu sư đệ đến. Việc này, Ngưu sư đệ nghĩ không ra thì có thể hiểu, nhưng thật chưa nói được trong tông môn có người mưu hại hắn.”
Nghe ý tứ của ông ta, giống như đang nói Ngưu Hữu Đạo ngươi nãy ngoan ngoãn nghe lời đi, chuyện chạy đến đây làm càn, chúng ta không truy cứu.
Quan trọng là, không tiện truy cứu thì làm sao mà truy cứu? Người muốn đưa Ngưu Hữu Đạo đến Thánh Cảnh thì sẽ đưa đến Thánh Cảnh, nhưng nếu được thực hiện theo cách không thành thật như thế, chọc giận tên nhóc đó, hắn không dễ chịu, mọi người cũng đừng hòng tốt hơn. Nếu tất cả gặp phải chuyện không may, vậy thì phiền phức rồi.
Còn nữa, trong tay Ngưu Hữu Đạo đang nắm một thế lực lớn, cũng không phải người nào muốn động là có thể động. Làm không tốt, tất sẽ gây ra nhiễu loạn lớn. Trong cuộc chiến Giác Hồ, thế lực Thương hệ đã tập họp đại quân đối kháng ba đại phái, bản thân ông ta cũng có biết.
Nói đi thì phải nói lại, nếu không phải có chút lực lượng, Ngưu Hữu Đạo cũng không dám ở đây nhì nhằng, cũng không dám tùy tiện gia nhập Tử Kim động. Muốn tùy hứng thì cũng phải có quyền có tiền. Không phải ai cũng dễ dàng tha thứ cho sự tùy hứng của ngươi cả?
Đám người Cung Lâm Sách đứng lên, chắp tay nói: “Thưa vâng.”
Ngưu Hữu Đạo làm bộ chấn kinh: “Xuân sư thúc, tại sao lại không thể nói rõ có người đang hại ta?”
Ngươi còn nói nữa? Mọi người đều nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo. Ngay cả Cung Lâm Sách cũng bắt đầu chửi bậy trong lòng. Mẹ nó, ngươi có thể câm miệng được hay không?
Nhìn bộ dạng hung hăng càn quấy của Ngưu Hữu Đạo, trong bụng Đồ Khoái dâng lên một ngọn lửa, muốn cho Ngưu Hữu Đạo một bạt tai, nhưng vẫn quay sang nhìn Chung Cốc Tử. Có Chung Cốc Tử đ è xuống, Đồ Khoái cũng không dám trắng trợn phát tác, dùng mu bàn tay phải vỗ vào lòng bàn tay trái để dằn xuống: “Ngưu Hữu Đạo, không có chứng cứ thì không được ăn nói lung tung, nhất là chuyện chỉ trích sư huynh đệ đồng môn.”
Đạo Quân
Không cách nào, ông ta thạt sự không nhìn ra phần danh sách này có vấn đề, cũng có chút nghi ngờ thị lực của mình.
Chẳng lẽ là góc độ có vấn đề? Đồ Khoái không nhịn được đích thân động tay, trực tiếp đem tờ danh sách trong tay Ngưu Hữu Đạo qua, đích thân mở ra xem lần nữa.
Xem tới xem lui, lật qua lật lại xem, cũng không thể nhìn ra vấn đề gì, liền đưa chi người ở sau lưng: "Ngươi xem xem."
Xuân Tín Lương ở đằng sau cúi người nhận danh sách, vẻ mặt ngưng trọng, đứng thẳng nâng trong tay xem kỹ.
Rốt cuộc tình hình ra sao? Đám người Cung Lâm Sách ngồi ở đó, mở to mắt nhìn phản ứng liên tục di chuyển của mấy người, không dám lớn tiếng hít thở, mặc kệ có phải là giở trò rồi hay không, đều có loại cảm giác bị tình nghi chờ đợi tuyên án.
Thần sắc ngưng trọng trên mặt Xuân Tín Lương cũng dần dần biến thành vẻ nghi ngờ, đặt tay lên ngực tự hỏi, ông ta cũng không nhìn ra vấn đề gì.
Giương mắt nhìn mọi người, ông ta lại cúi người về phía Chung Cốc Tử dâng danh sách lên: "Sư huynh, hay là người dùng chưởng nhãn thử?"
Chung Cốc Tử ngồi đó không nhúc nhích,vẫn nhắm mắt như tượng gỗ như cũ, không có bất kỳ phản ứng gì.
Ông ta không thể không nghe thấy, rõ ràng dáng vẻ vì tỏ ra công bằng không nhúng tay mà tránh nghi ngờ.
Ông ta thích quan tâm ai thì quan tâm người đó, nếu như không muốn quan tâm ai, ở tại chỗ ai cũng không còn cách nào khác, ông ta cũng không làm sai bất cứ chuyện gì, trên dưới Tử Kim động ai dám làm gì ông ta?
Không đợi được hồi âm, Xuân Tín Lương đành thu hồi danh sách xem tỉ mỉ lần nữa, thực sự không nhìn ra được gì, chỉ đành thỉnh giáo Ngưu Hữu Đạo: "Lão phu mắt vụng về, ngươi nói liếc mắt liền có thể nhìn ra mánh khóe, mánh khóe ở đâu?"
Ngưu Hữu Đạo lập tức bò dậy, tiến đến bên cạnh ông ta, vươn tay chỉ trỏ trên danh sách.
Đồ Khoái cũng vội vàng đứng lên, thò đầu nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo chỉ trên danh sách.
Ngưu Hữu Đạo chỉ trỏ nhắc nhở: "Cái này... cái này... còn có cái này, hai vị sư thúc, các người xem, đây đều là trưởng lão các phái."
Đồ Khoái khó hiểu hỏi: "Là trưởng lão các phái không vấn đề, nhưng cái này có vấn đề gì sao?" Lời này vừa nói ra, ngay cả ông ta cũng nghi ngờ quanh quẩn.
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ hai bị sư thúc không biết?"
Cái gì biết hay không biết? Xuân, Đồ hai người nhìn nhau, rốt cuộc là tình huống gì, hai người cũng thật không biết hắn đang nói gì.
Đồ Khoái tính tình ngay thẳng, nhịn không nổi: "Đừng hàm hàm hồ hồ, trực tiếp nói rõ, rốt cuộc có vấn đề ở đâu."
Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ trên danh sách: "Hai vị sư thúc, những vị trưởng lão này đều là tinh anh các phái, những vị trưởng lão này ở trong trưởng lão các phái cấp bậc đó, đó đều là nhân vật số một số hai! Mọi người lại nhìn nhìn xem Tử Kim động, là ta, vậy mà lại là ta, ta ở Tử Kim động là vai trò gì mọi người đều biết, làm sao có thể là ta? Ở đây có ai không mạnh hơn ta, phân biệt đối xử như thế nào sửa đổi danh sách cũng không đến lượt ta, lại lựa chọn như thế nào, cũng không thể nào chọn đến ta, Thánh cảnh chọn ta mắt mù còn tạm được, đây không khỏi quá kỳ quặc rồi, không vấn đề mới là lạ!"
"..." Xuân, Đồ hai người đều không nói gì, còn tưởng là vấn đề gì, thì ra là chỉ cái này, không nói rõ sớm, hại bọn ta giương mắt nhìm tìm cả buổi trời vấn đề ở đâu.
"..." Đám người Cung Lâm Sách cũng câm lặng, nói mò cái quỷ gì.
Ít ra thì tảng đá trong lòng bọn họ cũng đã rơi xuống. Trong tông môn, không ai hại Ngưu Hữu Đạo việc này cả. Nếu không, không biết sự việc còn làm lớn đến cỡ nào. Đoán chừng muốn điều tra cũng rất khó khăn, cộng thêm liên quan đến việc tuyển người đến Thánh Cảnh, nếu để chậm trễ thì làm sao bây giờ? Làm lớn chuyện cũng chẳng phải việc tốt.
Nghiêm Lập cảm thấy buồn cười. Ngưu Hữu Đạo ơi Ngưu Hữu Đạo, ai bảo ngươi ngày thường phách lối, lần này xem như ngươi phải gánh rồi.
Cũng không biết có phải tâm linh tương thông hay không, Ngưu Hữu Đạo như có như không liếc mắt nhìn ông ta, lông mày hơi cau lại, hình như hiểu được tâm tư cười trên nỗi đau người khác của Nghiêm Lập.
Nghiêm Lập nhìn thấy nụ cười lạnh không dễ gì bị phát giác của Ngưu Hữu Đạo. Dựa theo hiểu biết của ông ta về Ngưu Hữu Đạo và trực giác của mình, trong lòng ông ta không khỏi đánh bộp một cái, mơ hồ có cảm giác không ổn.
“Haiz!” Xuân Tín Lương thở dài, cũng không biết là thở dài cái gì. Ông ta quay sang nhìn một loạt người đang ngồi bên dưới, hỏi: “Chưởng môn, tình huống Trưởng lão các phái tiến về có phải như Ngưu Hữu Đạo đã nói không? Đều là các nhân vật cấp bậc Trưởng lão gần trước không?”
Có một số người ông ta biết, có một số người ông ta không biết. Dù sao ông ta đã lui về ở ẩn khá lâu, rất ít khi hỏi chuyện bên ngoài, đối với tình huống các phái cũng không rõ lắm, vì vậy mới phải hỏi.
Cung Lâm Sách gật đầu, cung kính đáp: “Ngưu sư đệ không có nói sai, đích thật là tình huống mà hắn đã nói. Chúng ta cũng cảm thấy kỳ lạ, không biết tại sao Thánh Cảnh lại gọi Ngưu sư đệ đến. Việc này, Ngưu sư đệ nghĩ không ra thì có thể hiểu, nhưng thật chưa nói được trong tông môn có người mưu hại hắn.”
Nghe ý tứ của ông ta, giống như đang nói Ngưu Hữu Đạo ngươi nãy ngoan ngoãn nghe lời đi, chuyện chạy đến đây làm càn, chúng ta không truy cứu.
Quan trọng là, không tiện truy cứu thì làm sao mà truy cứu? Người muốn đưa Ngưu Hữu Đạo đến Thánh Cảnh thì sẽ đưa đến Thánh Cảnh, nhưng nếu được thực hiện theo cách không thành thật như thế, chọc giận tên nhóc đó, hắn không dễ chịu, mọi người cũng đừng hòng tốt hơn. Nếu tất cả gặp phải chuyện không may, vậy thì phiền phức rồi.
Còn nữa, trong tay Ngưu Hữu Đạo đang nắm một thế lực lớn, cũng không phải người nào muốn động là có thể động. Làm không tốt, tất sẽ gây ra nhiễu loạn lớn. Trong cuộc chiến Giác Hồ, thế lực Thương hệ đã tập họp đại quân đối kháng ba đại phái, bản thân ông ta cũng có biết.
Nói đi thì phải nói lại, nếu không phải có chút lực lượng, Ngưu Hữu Đạo cũng không dám ở đây nhì nhằng, cũng không dám tùy tiện gia nhập Tử Kim động. Muốn tùy hứng thì cũng phải có quyền có tiền. Không phải ai cũng dễ dàng tha thứ cho sự tùy hứng của ngươi cả?
Đám người Cung Lâm Sách đứng lên, chắp tay nói: “Thưa vâng.”
Ngưu Hữu Đạo làm bộ chấn kinh: “Xuân sư thúc, tại sao lại không thể nói rõ có người đang hại ta?”
Ngươi còn nói nữa? Mọi người đều nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo. Ngay cả Cung Lâm Sách cũng bắt đầu chửi bậy trong lòng. Mẹ nó, ngươi có thể câm miệng được hay không?
Nhìn bộ dạng hung hăng càn quấy của Ngưu Hữu Đạo, trong bụng Đồ Khoái dâng lên một ngọn lửa, muốn cho Ngưu Hữu Đạo một bạt tai, nhưng vẫn quay sang nhìn Chung Cốc Tử. Có Chung Cốc Tử đ è xuống, Đồ Khoái cũng không dám trắng trợn phát tác, dùng mu bàn tay phải vỗ vào lòng bàn tay trái để dằn xuống: “Ngưu Hữu Đạo, không có chứng cứ thì không được ăn nói lung tung, nhất là chuyện chỉ trích sư huynh đệ đồng môn.”
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 1396: Ai muốn đi thì cứ đi, ta không đi! (1)
10.0/10 từ 48 lượt.