Đạo Quân
Chương 1310: Gia Cát Trì
155@-Trong mắt Hoàng hậu lộ vẻ bất an, muốn nói lại thôi. Lời nói từ đáy lòng cuối cùng vẫn không nói ra.
Trà không uống được nữa, Thương Ấu Lan đặt chén trà xuống, hỏi Hoàng hậu:
"Hai ngày nay, đây đã là người thứ mấy?"
Hoàng hậu bất an nói:
"Thưa mẫu hậu, mười lăm, hẳn là mười sáu người."
"Ai! Tâm thần Hoàng đế rối loạn, vì lúc trước bao nhiêu đại thần đau khổ khuyên can mà không nghe, cứ nhất định khư khư cố chấp. Sớm biết bây giờ, làm sao lúc trước còn như thế."
Thương Ấu Lan thở dài.
Hoàng hậu gượng ép cười. Bây giờ trong hậu cung cũng chỉ có vị này dám nói lời ấy, những người khác, bao gồm cả Hoàng hậu, cũng không dám. Nói lời này chính là đang chỉ trích bệ hạ sai lầm.
Trong lúc nói chuyện, hai người chợt cùng nhìn ra ngoài cửa, thấy một lão thái giám tóc trắng xóa dẫn vài thái giám trẻ bưng khay tiến vào, không biết mang tới cái gì.
Lão thái giám chính là Tổng quản Đại nội trong hoàng cung nước Triệu, Gia Cát Trì. Tuy rằng ông ta đeo cái hàm Tổng quản Đại nội, nhưng thực tế đã lớn tuổi, tinh lực không còn đủ, thực quyền đều đã giao cho thái giám tiểu bối. Bản thân ông ta chỉ đi lòng vòng trước mặt mấy chủ nhân chủ yếu mà thôi.
Thương Ấu Lan nhìn thấy ông ta dường như nhớ ra cái gì, than thở:
"Lão già này đúng là chậm chạp, sống cũng đủ rồi, trời có sập cũng cần gì thì làm nấy, mãi mãi cũng thảnh thơi như thế."
Sau đó Thái hậu hô lên:
"Lão Gia Cát, lão Gia Cát!"
Hai tiếng gọi, lão thái giám kia có lẽ lớn tuổi không nghe thấy, lập tức có cung nữ chạy tới nói chuyện. Lúc này lão thái giám kia mới tập tễnh lê bước tới.
Lúc đi qua ngưỡng cửa, ông ta nhấc vạt áo, cố sức nhấc chân, cái lưng còng chậm rãi đi tới. Đôi mắt già lão vẩn đục của ông ta nhìn người chung quanh một chút rồi mới chậm chạp hành lễ:
"Lão nô ra mắt Thái hậu, ra mắt Hoàng hậu nương nương."
Thương Ấu Lan hất cằm về phía ngoài:
"Hò hò hét hét, xảy ra chuyện gì thế?"
Gia Cát Trì chậm rì rì nói:
"Chắc hẳn có tên nô tài mù mắt nào đó phạm lỗi, khiến bệ hạ không vui. Đều do lão nô dạy bảo không được, xin Thái hậu giáng tội."
Thương Ấu Lan:
"Lão già này, không cần phạt, phạt một lần sợ là lão đi đời nhà ma ngay. Ta nói này lão Gia Cát, ta nhớ không lầm thì lúc Hoàng gia gia còn đương triều, ngươi vẫn còn ở bên Hoàng gia gia chứ?"
Gia Cát Trì khom lưng:
"Khi đó lão nô còn là một đứa bé, được Mông lão Thánh giá thưởng thức, được làm cái đứa mài mực bên cạnh lão Thánh giá. Lão nô biết đọc sách viết chữ còn là do lão Thánh giá tự mình dạy."
(*Lão Thánh giá: một cách gọi vị vua đời trước)
Thương Ấu Lan:
"Đúng đấy, bổn cung nghe nói, sau đó Hoàng gia gia băng hà đã cho ngươi đi theo phụ hoàng. Ngươi ở cạnh phụ hoàng đã trở thành thái giám tổng quản trong cung. Trước khi phụ hoàng lâm chung lại căn dặn tiên hoàng trăm lần nghìn lần là nhất định phải đối xử tử tế với ngươi."
"Đến lúc trước khi tiên hoàng lâm chung, truyền ngôi cho bệ hạ, khi đó bổn cung tận mắt nhìn thấy, tiên hoàng cứ dặn dò bệ hạ mãi, muốn giữ ngươi ở bên cạnh. Ngẫm nghĩ lại như thế, ngươi đã đi qua bốn triều đại, ngươi đúng là nguyên lão quá trăm tuổi, kinh qua bốn triều. Văn võ cả triều này cũng không tìm đâu ra một người có tư cách già lão như ngươi."
Gia Cát Trì:
"Thái hậu quá khen, lão nô chỉ là một nô tài, già cả hồ đồ rồi, không làm nổi cái nguyên lão bốn triều này đâu."
Thương Ấu Lan lắc đầu:
"Bổn cung không nịnh ngươi, mà là muốn nói cho ngươi, không phải hiện nay bệ hạ không nhớ tình xưa, mà là ngươi đã quá lớn tuổi nên mới giao một số chuyện cho người dưới làm, cũng là vì thương cảm cho ngươi. Bệ hạ có chỗ nào không đúng, ngươi không nên để trong lòng."
Gia Cát Trì hạ thấp người:
"Lão nô hiểu rõ."
Thương Ấu Lan:
"Hiểu là tốt rồi. Ngươi cũng biết tình huống bên ngoài là thế nào rồi. Người sáng mắt không nói tiếng lóng. Ngươi hầu hạ bốn đời Hoàng đế nước Triệu ta, về tình về lý, đều nên để ngươi được chết một cách tử tế. Đi đi, hôm nay đi ngay đi, muốn đi đâu thì đi đó. Thừa dịp bổn cung bây giờ còn có thể sai khiến được người, còn có thể cho ngươi đưa ngươi đi, đi còn kịp."
Gia Cát Trì:
"Lão nô chân thành ghi nhớ ý tốt của Thái hậu, chỉ là lão nô từ nhỏ đã lớn lên trong cung này, thật sự không muốn rời đi."
Thương Ấu Lan:
"Lão già, không phải là bổn cung đang giả vờ với ngươi, cũng không phải là thăm dò ngươi. Nhân dịp bây giờ còn có thể đi thì đi nhanh lên, chậm là không đi được nữa. Ngươi yên tâm, người khác không được tự tiện rời đi, ngươi có thể, xảy ra chuyện thì bổn cung chịu trách nhiệm. Bổn cung vẫn còn có thể gánh được chút chuyện này. Cũng không cần ngươi đi tạm biệt khắp nơi, không cần nói cho ai, cứ vậy mà đi thôi, để tránh tin tức truyền đi lại có kẻ gây chuyện với ngươi. Dù sao ngươi cũng đã sống trong cung nhiều năm như vậy, đi ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh mai danh ẩn tích, sống nốt cuộc đời còn lại đi."
Gia Cát Trì lắc đầu:
"Thái hậu, không phải lão nô lập dị. Lão nô già cả hồ đồ rồi, không nhúc nhích nổi nữa. Từ nhỏ đã quen tháng ngày sống trong cung, tuổi này còn đi ra ngoài thì sao sống nổi."
Thương Ấu Lan trầm mặc, cuối cùng chậm rãi nói:
"Thế thì tự ngươi quyết định đi. Bổn cung chỉ có thể nói là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ."
Bà ta giơ tay, ra hiệu lui ra.
"Vâng!"
Gia Cát Trì hạ thấp người hành lễ, rồi hành lễ với Hoàng hậu, chậm rãi đi lùi ra ngoài. Hoàng hậu cũng khẽ gật đầu hỏi thăm.
Tà dương hạ xuống, ánh nắng đỏ rực như máu, tắm rửa khắp hoàng cung huy hoàng.
Tối dần buông, lại thấy đèn đuốc sáng lên trong cung.
Lúc nửa đêm, trên bầu trời, mười mấy người từ trên trời đáp xuống.
"Ai?"
Có tiếng quát to, một đám tu sĩ trong cung phóng lên trời chặn lại.
Trong tiếng tranh đấu ầm ầm, có ba người công phá phòng ngự trước tiên. Ỷ trong cung không có cao thủ chân chính bảo vệ, không sợ khó thoát thân, ba người nọ cả gan xông thẳng vào ngự thư phòng đang sáng choang đèn đuốc.
Ầm! Gạch vụn tán loạn, nóc nhà vỡ tung. Hải Vô Cực trong ngự thư phòng cực kỳ kinh hãi, chưa phản ứng với chuyện xảy ra đã bị một người tóm chặt lấy cổ.
Cấm vệ quân trong cung và tu sĩ khẩn cấp tới cứu viện.
Bên trong ngự thư phòng vang lên tiếng hét lớn:
"Tất cả đứng lại cho ta, ai dám làm bậy, ta lập tức lấy mạng của Hoàng đế các ngươi. Bảo người bên ngoài của các ngươi lập tức dừng tay!"
Trong phòng, ba người bắt lấy Hoàng đế không phải ai khác, chính là cao thủ Khí Vân tông nhận lệnh tới đây cướp bóc, ba vị Thái Thượng trưởng lão Khí Vân tông tự mình dẫn đội.
Bảo người bên ngoài dừng tay tất nhiên là vì họ dẫn người đến vừa gặp phải công kích ban nãy.
Ai ngờ đúng lúc này, Phủ lệnh Huyễn Thanh, cũng là người tiếp nhận thực quyền từ Tổng quản Đại nội Gia Cát trì, không thèm để ý đến tính mạng Hoàng đế trong ngự thư phòng, lập tức ra lệnh:
"Bệ hạ không có ở bên trong, giết!"
Mũi tên vèo vèo phá cửa bắn vào. Người trong nhà giật cả mình, cấp tốc nương nhờ đồ đạc trong phòng tránh tên.
Ba người không nghĩ tới, Hoàng đế bị họ bắt được mà đối phương dám ra tay, không quan tâm đến mạng sống của Hoàng đế.
Trong phong vang dội tiếng tên bắn liên miên như mưa, có người bắt lấy Hải Vô Cực, cả giận nói:
"Bảo chúng dừng tay, bằng không làm thịt ngươi!"
Hải Vô Cực kia hoảng loạn nói:
"Ta không phải bệ hạ, ta là thế thân của bệ hạ."
Có người lập tức sờ nắn lên mặt Hoàng đế một lượt, vẫn không phát hiện có dịch dung, giận điên nói:
"Nói bậy, người trên tranh vẽ chính là ngươi."
Hải Vô Cực kia vội nói:
"Ta đúng là thế thân, nếu không sao họ tấn công mà không thèm quan tâm sự sống chết của ta?"
"Nếu ngươi là giả, thế người thật đâu?"
"Không biết, ta thật sự không biết."
"Vậy thì ai biết?"
"Tiểu nhân nào có biết những thứ này."
Không hỏi được chân tướng, ba người lập tức ném Hải Vô Cực ra ngoài kiểm tra, kết quả người bên ngoài không chút nương tay, loạn tiễn bắn Hải Vô Cực này thành con nhím.
Lúc này ba người mới biết đối tượng bắt cóc là giả, quả thực là thế thân.
Đạo Quân
Trà không uống được nữa, Thương Ấu Lan đặt chén trà xuống, hỏi Hoàng hậu:
"Hai ngày nay, đây đã là người thứ mấy?"
Hoàng hậu bất an nói:
"Thưa mẫu hậu, mười lăm, hẳn là mười sáu người."
"Ai! Tâm thần Hoàng đế rối loạn, vì lúc trước bao nhiêu đại thần đau khổ khuyên can mà không nghe, cứ nhất định khư khư cố chấp. Sớm biết bây giờ, làm sao lúc trước còn như thế."
Thương Ấu Lan thở dài.
Hoàng hậu gượng ép cười. Bây giờ trong hậu cung cũng chỉ có vị này dám nói lời ấy, những người khác, bao gồm cả Hoàng hậu, cũng không dám. Nói lời này chính là đang chỉ trích bệ hạ sai lầm.
Trong lúc nói chuyện, hai người chợt cùng nhìn ra ngoài cửa, thấy một lão thái giám tóc trắng xóa dẫn vài thái giám trẻ bưng khay tiến vào, không biết mang tới cái gì.
Lão thái giám chính là Tổng quản Đại nội trong hoàng cung nước Triệu, Gia Cát Trì. Tuy rằng ông ta đeo cái hàm Tổng quản Đại nội, nhưng thực tế đã lớn tuổi, tinh lực không còn đủ, thực quyền đều đã giao cho thái giám tiểu bối. Bản thân ông ta chỉ đi lòng vòng trước mặt mấy chủ nhân chủ yếu mà thôi.
Thương Ấu Lan nhìn thấy ông ta dường như nhớ ra cái gì, than thở:
"Lão già này đúng là chậm chạp, sống cũng đủ rồi, trời có sập cũng cần gì thì làm nấy, mãi mãi cũng thảnh thơi như thế."
Sau đó Thái hậu hô lên:
"Lão Gia Cát, lão Gia Cát!"
Hai tiếng gọi, lão thái giám kia có lẽ lớn tuổi không nghe thấy, lập tức có cung nữ chạy tới nói chuyện. Lúc này lão thái giám kia mới tập tễnh lê bước tới.
Lúc đi qua ngưỡng cửa, ông ta nhấc vạt áo, cố sức nhấc chân, cái lưng còng chậm rãi đi tới. Đôi mắt già lão vẩn đục của ông ta nhìn người chung quanh một chút rồi mới chậm chạp hành lễ:
"Lão nô ra mắt Thái hậu, ra mắt Hoàng hậu nương nương."
Thương Ấu Lan hất cằm về phía ngoài:
"Hò hò hét hét, xảy ra chuyện gì thế?"
Gia Cát Trì chậm rì rì nói:
"Chắc hẳn có tên nô tài mù mắt nào đó phạm lỗi, khiến bệ hạ không vui. Đều do lão nô dạy bảo không được, xin Thái hậu giáng tội."
Thương Ấu Lan:
"Lão già này, không cần phạt, phạt một lần sợ là lão đi đời nhà ma ngay. Ta nói này lão Gia Cát, ta nhớ không lầm thì lúc Hoàng gia gia còn đương triều, ngươi vẫn còn ở bên Hoàng gia gia chứ?"
Gia Cát Trì khom lưng:
"Khi đó lão nô còn là một đứa bé, được Mông lão Thánh giá thưởng thức, được làm cái đứa mài mực bên cạnh lão Thánh giá. Lão nô biết đọc sách viết chữ còn là do lão Thánh giá tự mình dạy."
(*Lão Thánh giá: một cách gọi vị vua đời trước)
Thương Ấu Lan:
"Đúng đấy, bổn cung nghe nói, sau đó Hoàng gia gia băng hà đã cho ngươi đi theo phụ hoàng. Ngươi ở cạnh phụ hoàng đã trở thành thái giám tổng quản trong cung. Trước khi phụ hoàng lâm chung lại căn dặn tiên hoàng trăm lần nghìn lần là nhất định phải đối xử tử tế với ngươi."
"Đến lúc trước khi tiên hoàng lâm chung, truyền ngôi cho bệ hạ, khi đó bổn cung tận mắt nhìn thấy, tiên hoàng cứ dặn dò bệ hạ mãi, muốn giữ ngươi ở bên cạnh. Ngẫm nghĩ lại như thế, ngươi đã đi qua bốn triều đại, ngươi đúng là nguyên lão quá trăm tuổi, kinh qua bốn triều. Văn võ cả triều này cũng không tìm đâu ra một người có tư cách già lão như ngươi."
Gia Cát Trì:
"Thái hậu quá khen, lão nô chỉ là một nô tài, già cả hồ đồ rồi, không làm nổi cái nguyên lão bốn triều này đâu."
Thương Ấu Lan lắc đầu:
"Bổn cung không nịnh ngươi, mà là muốn nói cho ngươi, không phải hiện nay bệ hạ không nhớ tình xưa, mà là ngươi đã quá lớn tuổi nên mới giao một số chuyện cho người dưới làm, cũng là vì thương cảm cho ngươi. Bệ hạ có chỗ nào không đúng, ngươi không nên để trong lòng."
Gia Cát Trì hạ thấp người:
"Lão nô hiểu rõ."
Thương Ấu Lan:
"Hiểu là tốt rồi. Ngươi cũng biết tình huống bên ngoài là thế nào rồi. Người sáng mắt không nói tiếng lóng. Ngươi hầu hạ bốn đời Hoàng đế nước Triệu ta, về tình về lý, đều nên để ngươi được chết một cách tử tế. Đi đi, hôm nay đi ngay đi, muốn đi đâu thì đi đó. Thừa dịp bổn cung bây giờ còn có thể sai khiến được người, còn có thể cho ngươi đưa ngươi đi, đi còn kịp."
Gia Cát Trì:
"Lão nô chân thành ghi nhớ ý tốt của Thái hậu, chỉ là lão nô từ nhỏ đã lớn lên trong cung này, thật sự không muốn rời đi."
Thương Ấu Lan:
"Lão già, không phải là bổn cung đang giả vờ với ngươi, cũng không phải là thăm dò ngươi. Nhân dịp bây giờ còn có thể đi thì đi nhanh lên, chậm là không đi được nữa. Ngươi yên tâm, người khác không được tự tiện rời đi, ngươi có thể, xảy ra chuyện thì bổn cung chịu trách nhiệm. Bổn cung vẫn còn có thể gánh được chút chuyện này. Cũng không cần ngươi đi tạm biệt khắp nơi, không cần nói cho ai, cứ vậy mà đi thôi, để tránh tin tức truyền đi lại có kẻ gây chuyện với ngươi. Dù sao ngươi cũng đã sống trong cung nhiều năm như vậy, đi ra ngoài tìm một chỗ yên tĩnh mai danh ẩn tích, sống nốt cuộc đời còn lại đi."
Gia Cát Trì lắc đầu:
"Thái hậu, không phải lão nô lập dị. Lão nô già cả hồ đồ rồi, không nhúc nhích nổi nữa. Từ nhỏ đã quen tháng ngày sống trong cung, tuổi này còn đi ra ngoài thì sao sống nổi."
Thương Ấu Lan trầm mặc, cuối cùng chậm rãi nói:
"Thế thì tự ngươi quyết định đi. Bổn cung chỉ có thể nói là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ."
Bà ta giơ tay, ra hiệu lui ra.
"Vâng!"
Gia Cát Trì hạ thấp người hành lễ, rồi hành lễ với Hoàng hậu, chậm rãi đi lùi ra ngoài. Hoàng hậu cũng khẽ gật đầu hỏi thăm.
Tà dương hạ xuống, ánh nắng đỏ rực như máu, tắm rửa khắp hoàng cung huy hoàng.
Tối dần buông, lại thấy đèn đuốc sáng lên trong cung.
Lúc nửa đêm, trên bầu trời, mười mấy người từ trên trời đáp xuống.
"Ai?"
Có tiếng quát to, một đám tu sĩ trong cung phóng lên trời chặn lại.
Trong tiếng tranh đấu ầm ầm, có ba người công phá phòng ngự trước tiên. Ỷ trong cung không có cao thủ chân chính bảo vệ, không sợ khó thoát thân, ba người nọ cả gan xông thẳng vào ngự thư phòng đang sáng choang đèn đuốc.
Ầm! Gạch vụn tán loạn, nóc nhà vỡ tung. Hải Vô Cực trong ngự thư phòng cực kỳ kinh hãi, chưa phản ứng với chuyện xảy ra đã bị một người tóm chặt lấy cổ.
Cấm vệ quân trong cung và tu sĩ khẩn cấp tới cứu viện.
Bên trong ngự thư phòng vang lên tiếng hét lớn:
"Tất cả đứng lại cho ta, ai dám làm bậy, ta lập tức lấy mạng của Hoàng đế các ngươi. Bảo người bên ngoài của các ngươi lập tức dừng tay!"
Trong phòng, ba người bắt lấy Hoàng đế không phải ai khác, chính là cao thủ Khí Vân tông nhận lệnh tới đây cướp bóc, ba vị Thái Thượng trưởng lão Khí Vân tông tự mình dẫn đội.
Bảo người bên ngoài dừng tay tất nhiên là vì họ dẫn người đến vừa gặp phải công kích ban nãy.
Ai ngờ đúng lúc này, Phủ lệnh Huyễn Thanh, cũng là người tiếp nhận thực quyền từ Tổng quản Đại nội Gia Cát trì, không thèm để ý đến tính mạng Hoàng đế trong ngự thư phòng, lập tức ra lệnh:
"Bệ hạ không có ở bên trong, giết!"
Mũi tên vèo vèo phá cửa bắn vào. Người trong nhà giật cả mình, cấp tốc nương nhờ đồ đạc trong phòng tránh tên.
Ba người không nghĩ tới, Hoàng đế bị họ bắt được mà đối phương dám ra tay, không quan tâm đến mạng sống của Hoàng đế.
Trong phong vang dội tiếng tên bắn liên miên như mưa, có người bắt lấy Hải Vô Cực, cả giận nói:
"Bảo chúng dừng tay, bằng không làm thịt ngươi!"
Hải Vô Cực kia hoảng loạn nói:
"Ta không phải bệ hạ, ta là thế thân của bệ hạ."
Có người lập tức sờ nắn lên mặt Hoàng đế một lượt, vẫn không phát hiện có dịch dung, giận điên nói:
"Nói bậy, người trên tranh vẽ chính là ngươi."
Hải Vô Cực kia vội nói:
"Ta đúng là thế thân, nếu không sao họ tấn công mà không thèm quan tâm sự sống chết của ta?"
"Nếu ngươi là giả, thế người thật đâu?"
"Không biết, ta thật sự không biết."
"Vậy thì ai biết?"
"Tiểu nhân nào có biết những thứ này."
Không hỏi được chân tướng, ba người lập tức ném Hải Vô Cực ra ngoài kiểm tra, kết quả người bên ngoài không chút nương tay, loạn tiễn bắn Hải Vô Cực này thành con nhím.
Lúc này ba người mới biết đối tượng bắt cóc là giả, quả thực là thế thân.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 1310: Gia Cát Trì
10.0/10 từ 48 lượt.