Đạo Quân
Chương 1305: Sợ là không kịp (1)
111@-Thật sự nói đi là đi, không hề có chút do dự, dứt lời liền xoay người rời đi.
Lời này nghe có vẻ không bình thường lắm, Nghiêm Lập sốt ruột, vội vàng đưa tay giữ cánh tay hắn lại: “Đừng vội đi! Lão đệ, đến đã đến rồi, lên núi nghỉ ngơi trước đã, để ta được làm chủ nhà tận tình, tránh sau này lại nói ta không hiểu nhân tình.”
“Lên núi thì lên núi, đừng rề rà, ta không muốn để cho người phát hiện mới dịch dung, hành động của ông thế này khiến người ta nghi ngờ đấy...”
Hai người cứ đứng rì rầm như vậy lên núi, đám Quản Phương Nghi đi theo phía sau, trên đường Ngưu Hữu Đạo nói cho Nghiêm Lập biết thân phận mấy người phía sau, Nghiêm Lập cũng chỉ quay đầu nhìn hai cái.
Đến một chỗ vắng vẻ, Nghiêm Lập lại chỉ mặt Ngưu Hữu Đạo: “Trước tiên ngươi lấy mặt nạ xuống, để ta thấy khuôn mặt thật, trong lòng cũng an tâm thêm một chút, đừng để có tên giả mạo này tới đây.”
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy lấy mặt nạ lộ ra gương mặt thật, có điều sắc mặt hơi tái nhợt, thương tích quá nặng, chỉ vài ngày chưa thể hồi phục lại ngay được.
Chuyện cứu con tin, Nghiêm Lập căn cứ theo tin tức từ tiền tuyến đưa về nói hắn bị trọng thương chưa lành nhưng cũng không thể tránh khỏi thổn thức hai tiếng.
Từng kết giao ở bí cảnh Thiên Đô, biết rõ thủ đoạn của vị này, không ngờ lại có thể bị thương đến thế này.
Nói cái gì tận tình địa chủ là giả, có một số việc Nghiêm Lập không cách nào làm chủ là thật. Huống chi, đôi khi cũng phải liên hệ với chưởng môn Cung Lâm Sách đang ở tiền tuyến mới có thể quyết định.
Đợi đến khi Cung Lâm Sách đưa tin về, Tử Kim động mới xem như chân chính tiếp nhận Ngưu Hữu Đạo. Tầng lớp lãnh đạo như Nghiêm Lập lập tức bí mật sắp xếp cho Ngưu Hữu Đạo, không muốn để cho bất kỳ kẻ nào biết Ngưu Hữu Đạo ẩn thân ở Tử Kim động, bao gồm cả đa số đệ tử của Tử Kim động cũng bị giấu diếm.
Tin tức từ Cung Lâm Sách truyền về còn có một việc khác, đại quyết chiến Yến và Triệu rốt cuộc bắt đầu rồi!
Quân Triệu là bên phát động tấn công trước. Quân Triệu lại một lần nữa ra sức, dùng tận khả năng định phá vòng vây.
Nhưng Mông Sơn Minh đã tự mình xếp đặt, quân Yến và phản quân nước triệu hợp lực gắt gao thủ vững các con đường trọng yếu chung quanh vòng vây quân Triệu, áp chế quân Triệu chặt ở trong một khu vực.
Quân Triệu mạnh mẽ tấn công rồi bại lui, quân Yến thừa dịp đó tập trung binh lực, tiến vào ép quân Triệu phải bại lui.
Đối mặt với lực lượng gấp mấy lần, với thế tấn công mãnh liệt, quân Triệu toàn diện rút lui lệch về phía Bắc của Giác hồ. Hơn triệu nhân mã quân Triệu toàn bộ ngồi bè gỗ lùi sâu vào giữa lòng Giác hồ, cảnh tượng mênh mông cuồn cuộn, có thể nói là đồ sộ.
Cảnh tượng cây cối bốn phía bị chặt sạch chính là khởi nguồn của sự đồ sộ này.
"Có thể làm gì được ta! Có thể làm gì được ta..."
Trên vô số bè gỗ đông lít nha lít nhít, tướng sĩ quân Triệu vung vẩy vũ khí, la lối gào hét đối với các quân sĩ nước Yến đang chiếm lĩnh ven hồ, thậm chí có thể nói là đang cười nhạo.
Tướng lĩnh quân Yến giận không nhịn nổi gầm lên:
"Bắn cung!"
Mũi tên thậm chí được đốt lửa, từ bờ hồ vèo vèo bắn tới. Mũi tên rơi xuống như mưa, đập vào nước, còn cách người khá xa, căn bản không thể động tới một cọng lông của quân Triệu.
"Làm gì được ta! Làm gì được ta..."
Thấy quân Yến tấn công vô dụng, căn bản không thể nào uy hiếp được mình, quân Triệu càng ngày la hét phấn khởi hơn, càng ngày càng ồn ào hơn.
Vị chủ tướng quân Yến tự bắn một mũi tên, sau đó giận dữ ném cung xuống đất, quay đầu lớn tiếng nói với tu sĩ ba đại phái bên cạnh:
"Chư vị pháp sư hãy lập tức tổ chức nhân lực bay lên mặt hồ truy sát, không cho quân Triệu càn rỡ!"
Một tu sĩ hỏi ngược lại:
"Bảo chúng ta xông pha chiến đấu, tướng quân đang nói đùa sao? Quân địch trên mặt đồ đông như kiến cỏ, chúng ta xông lên có thể giết được bao nhiêu? Tu sĩ trong quân địch cũng không phải chỉ là hàng trang trí! Chúng ta xông lên sẽ phải đối mặt với mưa tên, không biết sẽ phải tử thương bao nhiêu. Chúng ta chết sạch rồi, sau đó tướng quân còn đánh thế nào?"
Tướng lĩnh quân Yến cũng chỉ oán giận nói vậy thôi, phải trơ mắt nhìn quân địch thoát đi, bốn phía lại không tìm được công cụ đuổi theo địch, nên tức giận giậm chân nện ngực, phẫn hận không thôi.
Trên một chiếc bè gỗ to lớn, Bàng Đằng phóng mắt ra xa, không thấy vẻ não nề vì thất bại mà lại còn hưng phấn vung quyền nói:
"Được! Quân Yến cuối cùng cũng mắc câu rồi!"
Ông ta không chỉ một lần chỉ huy đại quân mạnh mẽ tấn công phá vây, nhưng quân Yến thủ vững ở nơi hiểm yếu, nhiều lần lao lên mà không cách nào công phá. Mỗi lần bại lui, quân Yến đều không vội vã đuổi theo tử chiến tiêu diệt bọn họ mà vẫn dùng chiến lược vây nhốt, dường như muốn vây chết họ ở nơi này. Nếu mà chết ở đây thì kế hoạch của ông ta không cách nào thực hiện được, nhưng mà lần thứ hai cố gắng thử cuối cùng cũng coi như thành công.
Cho dù trước đó đã biết kế hoạch của Bàng Đằng, nhưng Tả Thừa Phong vẫn lo lắng hỏi:
"Đại Đô đốc, người đối chiến với ngài là Mông Sơn Minh. Mông Sơn Minh không phải là hạng người hư danh. Ngài có chắc chắn khi làm thế hay không?"
Bàng Đằng như đã liệu trước, nói:
"Ta tập trung lượng lớn nhân mã phát động tấn công về hướng lệch Bắc của Giác hồ chính là để dụ quân Yến tập kết sức mạnh chặn lại, bây giờ mục đích đã đạt thành. Lúc này, đại quân của ta chỉ cần lướt qua hồ xuyên thẳng về vị trí bờ phía Nam gần nhất là có thể hội hợp với quân đội coi giữ bờ phía Nam của chúng ta, tập trung ưu thế tuyệt đối về binh lực phá vây trong một lượt. Quân đội nước Yến tập trung ở đây trừ khi dồn toàn bộ đánh xuyên vào cánh, nếu không rất nhiều quân bộ chỉ dùng hai cái chân để chạy vòng quanh hồ sang bờ phía Nam trợ giúp là điều không thể. Không nói thời gian không kịp, mà chạy qua chạy lại cũng có thể khiến họ thành một đám hùng sư uể oải."
"Chỉ cần phá vòng vây thành công, xé rách vòng vây của đối phương, chúng ta có thể nhận được tiếp tế, cũng có tiền vốn bảo đảm trước quân Yến và phản quân."
Tả Thừa Phong than thở:
"Chỉ mong kế hoạch của Đại Đô đốc thuận lợi."
Lời nói này có vẻ đầy lo lắng, Bàng Đằng cũng không nói nhiều với Tả Thừa Phong.
Bàng Đằng cấp tốc quay lại ra lệnh:
"Liên hệ với quân trông giữ bờ phía Nam chuẩn bị tiếp ứng. Lệnh cho đại quân tăng nhanh tốc độ di chuyển!"
Quân Triệu truyền ra động tĩnh. Trong đại doanh quân Yến, Thương Triêu Tông nhận được tình báo nện một quyền lên bàn, gào lên:
"Được! Không ngoài dự liệu của Mông soái, quả nhiên muốn hội họp với quân trông giữ phía Nam để phá vây!"
Y quay sang Mông Sơn Minh nói:
"Tiếp theo phải xem La Đại An và Lộ Tranh rồi!"
Mông Sơn Minh gật đầu:
"Chuyện cần bàn giao đã bàn giao rõ ràng. Cửa thoát nước ở phía cuối Giác hồ cũng không phải khu vực trọng điểm phòng thủ của quân Triệu, đã phái người đắc lực tới trợ giúp cho hai người họ, sẽ không có vấn đề gì. Vương gia, việc này không nên chậm trễ, có thể hạ lệnh tiến công rồi!"
Ông không thể giữ La Đại An cả đời đẩy xe cho mình. Người trẻ tuổi có tiền đồ riêng của người trẻ tuổi.
La Đại An là đệ tử của ông, tính thêm cả Lộ Tranh bên nước Tống đã đi theo ông giữa đường tác chiến, hiện giờ cũng coi như một nửa đệ tử của ông.
Có sư phụ như Mông Sơn Minh, chỉ cần Mông Sơn Minh đồng ý dẫn lối, hai người này tự nhiên có cơ hội lập công. Bây giờ, điểm then chốt của trận chiến này chính là hai người bọn họ.
Không thể chỉ biết lý luận suông, bắt đầu từ lúc này, hài người đã bị Mông Sơn Minh đẩy ra chiến trường chính thức rèn luyện.
Thương Triêu Tông lập tức quát quan truyền lệnh:
"Truyền lệnh cho quân đội ở phần sau của Giác hồ, tức khắc tiến công, không được sai lầm, kẻ trái lệnh, chém!"
"Vâng!"
Quan truyện lệnh vâng lời rời đi...
Lệnh tiến công vừa đến, La Đại An và Lộ Tranh đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu. Tại cửa thoát nước hai bên bờ Giác hồ, quân đội hai bên đồng thời phát động tấn công.
Đạo Quân
Lời này nghe có vẻ không bình thường lắm, Nghiêm Lập sốt ruột, vội vàng đưa tay giữ cánh tay hắn lại: “Đừng vội đi! Lão đệ, đến đã đến rồi, lên núi nghỉ ngơi trước đã, để ta được làm chủ nhà tận tình, tránh sau này lại nói ta không hiểu nhân tình.”
“Lên núi thì lên núi, đừng rề rà, ta không muốn để cho người phát hiện mới dịch dung, hành động của ông thế này khiến người ta nghi ngờ đấy...”
Hai người cứ đứng rì rầm như vậy lên núi, đám Quản Phương Nghi đi theo phía sau, trên đường Ngưu Hữu Đạo nói cho Nghiêm Lập biết thân phận mấy người phía sau, Nghiêm Lập cũng chỉ quay đầu nhìn hai cái.
Đến một chỗ vắng vẻ, Nghiêm Lập lại chỉ mặt Ngưu Hữu Đạo: “Trước tiên ngươi lấy mặt nạ xuống, để ta thấy khuôn mặt thật, trong lòng cũng an tâm thêm một chút, đừng để có tên giả mạo này tới đây.”
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy lấy mặt nạ lộ ra gương mặt thật, có điều sắc mặt hơi tái nhợt, thương tích quá nặng, chỉ vài ngày chưa thể hồi phục lại ngay được.
Chuyện cứu con tin, Nghiêm Lập căn cứ theo tin tức từ tiền tuyến đưa về nói hắn bị trọng thương chưa lành nhưng cũng không thể tránh khỏi thổn thức hai tiếng.
Từng kết giao ở bí cảnh Thiên Đô, biết rõ thủ đoạn của vị này, không ngờ lại có thể bị thương đến thế này.
Nói cái gì tận tình địa chủ là giả, có một số việc Nghiêm Lập không cách nào làm chủ là thật. Huống chi, đôi khi cũng phải liên hệ với chưởng môn Cung Lâm Sách đang ở tiền tuyến mới có thể quyết định.
Đợi đến khi Cung Lâm Sách đưa tin về, Tử Kim động mới xem như chân chính tiếp nhận Ngưu Hữu Đạo. Tầng lớp lãnh đạo như Nghiêm Lập lập tức bí mật sắp xếp cho Ngưu Hữu Đạo, không muốn để cho bất kỳ kẻ nào biết Ngưu Hữu Đạo ẩn thân ở Tử Kim động, bao gồm cả đa số đệ tử của Tử Kim động cũng bị giấu diếm.
Tin tức từ Cung Lâm Sách truyền về còn có một việc khác, đại quyết chiến Yến và Triệu rốt cuộc bắt đầu rồi!
Quân Triệu là bên phát động tấn công trước. Quân Triệu lại một lần nữa ra sức, dùng tận khả năng định phá vòng vây.
Nhưng Mông Sơn Minh đã tự mình xếp đặt, quân Yến và phản quân nước triệu hợp lực gắt gao thủ vững các con đường trọng yếu chung quanh vòng vây quân Triệu, áp chế quân Triệu chặt ở trong một khu vực.
Quân Triệu mạnh mẽ tấn công rồi bại lui, quân Yến thừa dịp đó tập trung binh lực, tiến vào ép quân Triệu phải bại lui.
Đối mặt với lực lượng gấp mấy lần, với thế tấn công mãnh liệt, quân Triệu toàn diện rút lui lệch về phía Bắc của Giác hồ. Hơn triệu nhân mã quân Triệu toàn bộ ngồi bè gỗ lùi sâu vào giữa lòng Giác hồ, cảnh tượng mênh mông cuồn cuộn, có thể nói là đồ sộ.
Cảnh tượng cây cối bốn phía bị chặt sạch chính là khởi nguồn của sự đồ sộ này.
"Có thể làm gì được ta! Có thể làm gì được ta..."
Trên vô số bè gỗ đông lít nha lít nhít, tướng sĩ quân Triệu vung vẩy vũ khí, la lối gào hét đối với các quân sĩ nước Yến đang chiếm lĩnh ven hồ, thậm chí có thể nói là đang cười nhạo.
Tướng lĩnh quân Yến giận không nhịn nổi gầm lên:
"Bắn cung!"
Mũi tên thậm chí được đốt lửa, từ bờ hồ vèo vèo bắn tới. Mũi tên rơi xuống như mưa, đập vào nước, còn cách người khá xa, căn bản không thể động tới một cọng lông của quân Triệu.
"Làm gì được ta! Làm gì được ta..."
Thấy quân Yến tấn công vô dụng, căn bản không thể nào uy hiếp được mình, quân Triệu càng ngày la hét phấn khởi hơn, càng ngày càng ồn ào hơn.
Vị chủ tướng quân Yến tự bắn một mũi tên, sau đó giận dữ ném cung xuống đất, quay đầu lớn tiếng nói với tu sĩ ba đại phái bên cạnh:
"Chư vị pháp sư hãy lập tức tổ chức nhân lực bay lên mặt hồ truy sát, không cho quân Triệu càn rỡ!"
Một tu sĩ hỏi ngược lại:
"Bảo chúng ta xông pha chiến đấu, tướng quân đang nói đùa sao? Quân địch trên mặt đồ đông như kiến cỏ, chúng ta xông lên có thể giết được bao nhiêu? Tu sĩ trong quân địch cũng không phải chỉ là hàng trang trí! Chúng ta xông lên sẽ phải đối mặt với mưa tên, không biết sẽ phải tử thương bao nhiêu. Chúng ta chết sạch rồi, sau đó tướng quân còn đánh thế nào?"
Tướng lĩnh quân Yến cũng chỉ oán giận nói vậy thôi, phải trơ mắt nhìn quân địch thoát đi, bốn phía lại không tìm được công cụ đuổi theo địch, nên tức giận giậm chân nện ngực, phẫn hận không thôi.
Trên một chiếc bè gỗ to lớn, Bàng Đằng phóng mắt ra xa, không thấy vẻ não nề vì thất bại mà lại còn hưng phấn vung quyền nói:
"Được! Quân Yến cuối cùng cũng mắc câu rồi!"
Ông ta không chỉ một lần chỉ huy đại quân mạnh mẽ tấn công phá vây, nhưng quân Yến thủ vững ở nơi hiểm yếu, nhiều lần lao lên mà không cách nào công phá. Mỗi lần bại lui, quân Yến đều không vội vã đuổi theo tử chiến tiêu diệt bọn họ mà vẫn dùng chiến lược vây nhốt, dường như muốn vây chết họ ở nơi này. Nếu mà chết ở đây thì kế hoạch của ông ta không cách nào thực hiện được, nhưng mà lần thứ hai cố gắng thử cuối cùng cũng coi như thành công.
Cho dù trước đó đã biết kế hoạch của Bàng Đằng, nhưng Tả Thừa Phong vẫn lo lắng hỏi:
"Đại Đô đốc, người đối chiến với ngài là Mông Sơn Minh. Mông Sơn Minh không phải là hạng người hư danh. Ngài có chắc chắn khi làm thế hay không?"
Bàng Đằng như đã liệu trước, nói:
"Ta tập trung lượng lớn nhân mã phát động tấn công về hướng lệch Bắc của Giác hồ chính là để dụ quân Yến tập kết sức mạnh chặn lại, bây giờ mục đích đã đạt thành. Lúc này, đại quân của ta chỉ cần lướt qua hồ xuyên thẳng về vị trí bờ phía Nam gần nhất là có thể hội hợp với quân đội coi giữ bờ phía Nam của chúng ta, tập trung ưu thế tuyệt đối về binh lực phá vây trong một lượt. Quân đội nước Yến tập trung ở đây trừ khi dồn toàn bộ đánh xuyên vào cánh, nếu không rất nhiều quân bộ chỉ dùng hai cái chân để chạy vòng quanh hồ sang bờ phía Nam trợ giúp là điều không thể. Không nói thời gian không kịp, mà chạy qua chạy lại cũng có thể khiến họ thành một đám hùng sư uể oải."
"Chỉ cần phá vòng vây thành công, xé rách vòng vây của đối phương, chúng ta có thể nhận được tiếp tế, cũng có tiền vốn bảo đảm trước quân Yến và phản quân."
Tả Thừa Phong than thở:
"Chỉ mong kế hoạch của Đại Đô đốc thuận lợi."
Lời nói này có vẻ đầy lo lắng, Bàng Đằng cũng không nói nhiều với Tả Thừa Phong.
Bàng Đằng cấp tốc quay lại ra lệnh:
"Liên hệ với quân trông giữ bờ phía Nam chuẩn bị tiếp ứng. Lệnh cho đại quân tăng nhanh tốc độ di chuyển!"
Quân Triệu truyền ra động tĩnh. Trong đại doanh quân Yến, Thương Triêu Tông nhận được tình báo nện một quyền lên bàn, gào lên:
"Được! Không ngoài dự liệu của Mông soái, quả nhiên muốn hội họp với quân trông giữ phía Nam để phá vây!"
Y quay sang Mông Sơn Minh nói:
"Tiếp theo phải xem La Đại An và Lộ Tranh rồi!"
Mông Sơn Minh gật đầu:
"Chuyện cần bàn giao đã bàn giao rõ ràng. Cửa thoát nước ở phía cuối Giác hồ cũng không phải khu vực trọng điểm phòng thủ của quân Triệu, đã phái người đắc lực tới trợ giúp cho hai người họ, sẽ không có vấn đề gì. Vương gia, việc này không nên chậm trễ, có thể hạ lệnh tiến công rồi!"
Ông không thể giữ La Đại An cả đời đẩy xe cho mình. Người trẻ tuổi có tiền đồ riêng của người trẻ tuổi.
La Đại An là đệ tử của ông, tính thêm cả Lộ Tranh bên nước Tống đã đi theo ông giữa đường tác chiến, hiện giờ cũng coi như một nửa đệ tử của ông.
Có sư phụ như Mông Sơn Minh, chỉ cần Mông Sơn Minh đồng ý dẫn lối, hai người này tự nhiên có cơ hội lập công. Bây giờ, điểm then chốt của trận chiến này chính là hai người bọn họ.
Không thể chỉ biết lý luận suông, bắt đầu từ lúc này, hài người đã bị Mông Sơn Minh đẩy ra chiến trường chính thức rèn luyện.
Thương Triêu Tông lập tức quát quan truyền lệnh:
"Truyền lệnh cho quân đội ở phần sau của Giác hồ, tức khắc tiến công, không được sai lầm, kẻ trái lệnh, chém!"
"Vâng!"
Quan truyện lệnh vâng lời rời đi...
Lệnh tiến công vừa đến, La Đại An và Lộ Tranh đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu. Tại cửa thoát nước hai bên bờ Giác hồ, quân đội hai bên đồng thời phát động tấn công.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 1305: Sợ là không kịp (1)
10.0/10 từ 48 lượt.