Đạo Quân

Chương 1193: Diệt Triệu (1)

85@-
Đây là cái cớ, dưới tình huống bị truy sát, bọn hắn mới là mục tiêu, đuổi sát không buông mới là chuyện chính, chẳng ai có tâm tư đi bắt đám tù binh vô dụng kia, rơi lại bị đuổi kịp thì chỉ có đường chết thôi.

Thực ra vẫn là đề phòng Ngưu Hữu Đạo, sợ Ngưu Hữu Đạo rơi vào tay bảy nước mồm miệng không cứng nên không dám ở lại chỗ cũ chờ.

Nhìn thấy đám Ngưu Hữu Đạo tới, xác nhận đằng sau không có gì dị thường mới cho người lộ diện dẫn bọn họ tới.

Ngưu Hữu Đạo chỉ cần nghĩ chút cũng hiểu rõ, có điều không nói thẳng, nói thẳng ra chứng minh mình thông minh thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, ngược lại còn có thể khiến hai bên không vui nên chỉ cười cười gật đầu.

Thấy Ngưu Hữu Đạo chẳng những bình yên trở về còn dẫn đám người Vạn Động Thiên phủ đến, Phù Hoa thật sự kinh ngạc, hỏi: “Lão đệ, bảy nước nhiều người đuổi bắt ngươi như vậy, sao ngươi có thể thoát thân được??”

Ngưu Hữu Đạo: “Ta bị đuổi đến mức chó cùng rứt giậu, nhảy xuống một con sông, tình hình dưới đáy nước khá phức tạp nên giúp ta may mắn tránh thoát một kiếp. Các ngươi không biết tình thế lúc đó thật sự nguy hiểm đến mức nào đâu, chỉ có thể nói là ông trời vẫn chưa quên ta!”

Đám người Tứ Hải thổn thức, nghĩ cũng có thể nghĩ ra được, nhiều người bao vây chặn đánh như vậy sao có thể không nguy hiểm chứ.

Hồng Cái Thiên vỗ vỗ bả vai Ngưu Hữu Đạo coi như an ủi, cũng coi như giúp hắn trấn an sợ hãi.

Đoạn Vô Thường đối mặt với mọi người nói: “Giờ chúng ta đã gặp mặt, tiếp theo nên làm gì đây?”


Ngưu Hữu Đạo tiếp lời: “Kiếp kia tuy đã nguy hiểm nhưng cũng không phải chuyện xấu. người của bảy nước đã tụ tập lại vì chúng ta, cả đám ai nấy đều có mục đích riêng, Nước Tấn nghèo khổ khao khát hạng nhất, không thể nào chung sống hòa bình với những người khác, muốn không xảy ra chuyện cũng khó, đã làm ra thế này rồi thì chẳng ai còn tâm tư phân tán lực lượng đi tìm kiếm linh chủng nữa. Giờ việc chúng ta cần làm là đừng để bọn hắn tìm được chúng ta, cứ để bọn hắn tự chém giết lẫn nhau, chúng ta an tâm chờ ở đây được, đợi đến khi lối ra của bí cảnh mở thì chạy tới trước.”

Tư Đồ Diệu nghe vậy trong mắt lóe lên tia cổ quái, yên lặng dò xét đám yêu ma quỷ quái đang chăm chú suy nghĩ.

Phù Hoa trầm ngâm nói: “Cướp đoạt đến cuối cùng, sau khi linh chủng tập trung trong tay một số người thì e là số lượng trên tay chúng ta vẫn chưa đủ để giành hạng nhất.”

Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ cần tổng số không tăng lên thì chênh lệch sẽ không lớn lắm, chúng ta vẫn chiếm ưu thế, đến lúc đó xem tình hình rồi ứng đối sau, bên Nước Yến còn có nội ứng của chúng ta, chúng ta vẫn còn không gian thao tác rất lớn.”

...

Thái Thúc Sơn Nhạc tức giận cắn lấy Hàn, Tống, Triệu không thả, như con sói đói, đến chết cũng không buông.

Sau khi tỉnh táo lại, Thái Thúc Sơn Nhạc cũng không thể không đối mặt hiện thực, Yến, Vệ, Tề kết minh, Hàn Tống Triệu cũng kết minh, một nhà ông ta đi đâu làm gì cũng phải chịu thiệt, cho dù có thể thắng thì tất nhiên cũng phải chịu tổn thất nặng nề, sẽ chỉ để đám người khác chiếm tiện nghi thôi.

Đối mặt tình thế như vậy, ông ta nghĩ ra một biện pháp điều hòa, âm thầm liên lạc với Nước Hàn và Toq, khuyên hai nhà cùng giành vị trí một hai ba, ba nhà liên thủ ôm luôn tiền thưởng ba giải một, hai, ba rồi chia đều tổng số!


Trong các kỳ Đại hội bí cảnh Thiên Đô trước, từ sau khi Khí Vân tông quật khởi tham gia, tỷ lệ giành được hạng nhất phần lớn đều thuộc về Khí Vân tông. Không thể lấy được hạng nhất với ông mà nói hơi khó xử, nhưng địa thế mạnh hơn người, thà làm như thế này dù sao vẫn đỡ hơn xếp hạng áp chót chẳng có được gì.

Mà biện pháp này cũng thật sự đả động được Nước Hàn và Nước Tống, mặc dù hai nước này cũng muốn dành hạng nhất, nhưng lại không ôm hy vọng quá lớn sẽ dành được hạng nhất, phần lớn chỉ nghĩ cứ cố gắng hết sức còn mọi thứ thuận theo tự nhiên.

Dựa theo lệ thường, Phiễu Miễu Các sẽ ban thưởng cho ba thứ hạng đầu theo thứ tự là: Ba trăm triệu kim tệ, một trăm triệu kim tệ, năm ngàn vạn kim tệ.

Ba thứ hạng đầu cộng lại là bốn trăm năm mươi triệu kim tệ, ba nhà chia đều, mỗi nhà được chia những một trăm năm mươi triệu.

Như vậy, mặc dù không nhiều bằng ba trăm triệu hạng nhất, nhưng vẫn nhiều hơn so với một trăm triệu hạng hai, phần thưởng không bằng hạng nhất nhưng hơn hạng hai nhiều.

Đối với Nước Hàn và Nước Tống mà nói, lấy được phần thưởng này đã tốt hơn mong đợi lắm rồi, trở về cũng có cái để bàn giao.

Đối với Thái Thúc Sơn Nhạc mà nói, thế này trở về tuy không lấy được hạng nhất, nhưng cũng tốt hơn lấy hạng hai, cũng tiện quay về bàn giao.

Người khác không biết nhưng ông ta thì biết, Nước Tấn nghèo, lại đang âm thầm chuẩn bị khai chiến, Nước Tấn cần tích lũy tài lực nên đã cắt giảm cung cấp tài lực cho Khí Vân tông. Hiện nay Khí Vân tông thực sự rất cần số tiền kia, trên dưới toàn phái đều trông cậy ông ta mang tin tốt về, nếu không đệ tử Khí Vân tông cũng đâu cần chạy tới bí cảnh Thiên Đô để liều mạng!

Ông ta cũng tưởng tượng được Vạn Thú môn, Thiên Hành tông và Linh tông qua loa như thế nào, nhưng Khí Vân tông không có điều kiện như vậy. Ba phái đó thật sự có tiền, không cần phải đem tính mạng đệ tử ra kiếm số tiền này, nếu ông không thể đem phần thưởng có phân lượng tương đương về thì sẽ rất khó đối mặt với trên dưới toàn phái.


Ba nhà đàm phán thế này, cùng liên thủ cướp hạng nhất, hai, ba, cộng tiền thuổng lại rồi chia đều.

Còn về Nước Triệu, sau khi ba nhà mưu đồ bí mật thì kết quả là bị bài xích ra ngoài, bọn hắn chuẩn bị liên thủ xử lý Nước Triệu.

Có điều tạm thời vẫn chưa động vào Nước Triệu mà muốn lợi dụng nhân thủ Nước Triệu cùng ứng phó với Yến, Vệ, Tề.

Ngoài mặt thì bốn nhà kết minh liên thủ, trên thực tế là ba nhà cùng lừa gạt Nước Triệu, lý do là ba đấu ba không có phần thắng, bốn đấu ba thì rất có khả năng.

Ba nhà cùng đưa ra quyết định, Nước Triệu không thể nào từ chối cũng không dám từ chối, chỉ có thể làm theo.

Sau đó, bốn nhà liên thủ toàn diện tìm kiếm tung tích Yến, Vệ, Tề nhưng kết quả lại có lỗi với sự vất vả của bản thân.

...

“Lúc ấy đáng lẽ không nên trốn, trốn rồi thì lại có vẻ chúng ta đang có tật giật mình?”


Trong rừng núi sâu mênh mông, trưởng lão Lưu Hưng Cao của Huyền Binh tông xuýt xoa than thở.

Trưởng lão Nghiêm Lập cuaur Tử Kim động ngồi xếp bằng dưới tàng cây hừ lạnh: “Tình huống lúc đó, chúng ta giải thích hữu dụng không? Không cho bọn hắn soát người, bọn hắn sẽ tin sao? Là ta có thể vứt bỏ thể diện cho người ta soát người, còn các ngươi có thể vứt thể diện cho người ta lục soát không? Môn phái nào có thể chịu mất mặt như vậy? Nếu không kịp thời rời đi, bốn nhà bọn hắn chắc chắn sẽ liên thủ chơi chúng ta, kịp thời thoát thân, ngươi hẳn nên cảm thấy may mắn mới đúng!”

Gần đây, ba nhà Yến, Vệ, Tề luôn nhắc đến chuyện này.

Vì chuyện này, giờ ba nhà đang hoàn toàn co đầu rụt cổ, sợ bị bắt gặp, cũng không dám cho người đi tìm linh chủng, chỉ trốn ở đây không dám chạy lung tung.

“Ta cứ cảm thấy kỳ lạ, lúc ấy chỗ đó đã bị chúng ta bao vây, trên nước dưới nước đều kiểm tra kỹ càng, sao người lại biến mất chứ?” Chử Phong Bình khó hiểu lắc đầu.

Đừng nói ông ta, ngay cả Nghiêm Lập cũng cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc Ngưu Hữu Đạo đã thoát thân như thế nào, càng nghĩ càng không thể nào tưởng tượng được.

Trưởng lão Sơn Hải của Tiêu Dao cung cũng không nghĩ ra chợt nói một câu: “Theo như bên dưới nói lại, lúc ấy có một người của Phiễu Miễu Các rời đi, có phải Ngưu Hữu Đạo đã giả mạo người của Phiễu Miễu Các để thoát thân không?”

Lời này vừa nói ra, mấy người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía ông ta.

Điều này cũng cung cấp cho mọi người một mạch suy nghĩ, nhưng không ai dám chắc chắn, dù sao Phiễu Miễu Các phái người đi điều tra tình hình bí cảnh Thiên Đô cũng là chuyện bình thường, cũng có người từng tình cờ nhìn thấy.
Đạo Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân Truyện Đạo Quân Story Chương 1193: Diệt Triệu (1)
10.0/10 từ 48 lượt.
loading...