Đạo Quân
Chương 1110: Lừa gạt (1)
89@-Sự việc khác, mặt mũi của Ngọc Thương có lẽ còn có tác dụng, nhưng liên quan đến lợi ích chi tranh, ngay cả đồng môn cũng hạ độc thủ không nương tay, chút mặt mũi này của Ngọc Thương sợ là sẽ chẳng được gì.
Nhưng Ngọc Thương đã muốn hết sức thử một lần, hắn cũng không ngăn cản. Thử một chút cũng không sao. Dù sao hắn cũng không tổn thất gì.
“Đạo gia.” Viên Cương từ Ngũ Lương Sơn trở về tiến lên chào một tiếng. Hắn ta nhìn chung quanh, thấp giọng hỏi: “Có cần làm chút gì đó với Công Tôn Bố hay không, cố gắng để Phiêu Miểu các loại bỏ tên của ngài ra khỏi danh sách.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức cảnh cáo: “Đừng làm loạn. Còn chưa nắm chắc thì đừng đụng vào tổ ong vò vẽ. Nếu không, sẽ không cách nào kết thúc. Bên đó còn nguy hiểm hơn bí cảnh Thiên Đô nhiều lắm. Nếu muốn giết chết chúng ta, chỗ để chúng ta thoát cũng không có.”
Viên Cương khẽ gật đầu, ánh mắt hiện lên sự lo lắng.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu Triệu Hùng Ca có gửi tin trả lời, lập tức nói cho ta biết.”
Đối với việc của Vu Chiếu Hành, hắn cũng chỉ là hoài nghi, cũng không có chứng cứ, nhưng hắn vẫn muốn cắn lên đầu Ma giáo một cái, muốn nhìn xem phản ứng của Ma giáo.
Trở lại sơn trang, thấy “Tô Chiếu” đang ưu sầu đứng trên lầu các nhìn về phía xa, Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn Viên Cương, khiến cho Viên Cương cảm thấy rất áp lực.
Gặp Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo dặn dò: “Cô hãy liên lạc với Triều Kính, nói cho ông ta biết, ta muốn đến Vạn Thú môn tìm ông ta nói chuyện.”
Quản Phương Nghi kinh ngạc: “Có cần phải đi xa như vậy không?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta đi mất một năm, thời gian càng dài, Ngân Nhi lại càng phiền toái.”
Quản Phương Nghi giật mình. Một khi Yêu Vương phát tác sẽ mất đi khống chế, khi đó thiên hạ sẽ đại loạn. Ngay cả Cửu đại chí tôn cũng sẽ bị kinh động, Mao Lư sơn trang xem như xong đời. Bà ta vội nhắc nhở: “Có cần gọi Quận chúa đến không? Ngân Nhi rất nghe lời nàng ấy.”
“Vô dụng thôi. Ta đi lâu, bên này không ai áp chế nổi nàng ta đâu. Có Quận chúa cũng vô dụng thôi.” Ngưu Hữu Đạo cũng không giải thích việc hóa giải yêu khí dị chủng bên trong cơ thể của Ngân Nhi: “Bí cảnh Thiên Đô không thể dẫn người vào. Nếu không, ta cũng muốn mang theo nàng ta. Bây giờ không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đưa nàng ta trở lại Điệp Mộng Huyễn Giới.”
Quản Phương Nghi hiểu ý của hắn. Bây giờ Điệp Mộng Huyễn Giới đã mở ra lâu hơn, lại có người của Vạn Thú môn trấn giữ, muốn lặng yên tiến vào bên trong mà không bị phát hiện là chuyện không thể nào, cũng chỉ có Triều Kính mới có năng lực giúp đỡ chuyện này. Bà ta gật đầu, hỏi dò: “Đưa nàng ta đến đó xong, về sau có đón về lại không?”
Ở chung với nhau lâu, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Nếu không, biện pháp ổn thỏa nhất chính là giết Ngân Nhi đi. Cho nên, vấn đề này khiến Ngưu Hữu Đạo có chút phiền muộn: “Nếu có thể không phiền phức, vẫn nên giảm bớt phiền phức đi. Chỉ mong sau này không còn gặp nhau nữa.”
Phiêu Miểu các ra lệnh, dùng quyền uy vô thượng đóng băng chiến sự trong thiên hạ.
Đây là chuyện vượt qua ý liệu của rất nhiều người, bẻ gẫy mưu đồ và đóng băng kế hoạch của không ít người. Kết quả cuối cùng phát sinh thay đổi như thế nào, mừng hay lo, ai cũng không biết.
Những gì trong thiên hạ đều phải quy về pháp tắc. Ai làm trái sẽ diệt người đó.
Trên biển mây, bên trong một lầu các, một thị nữ mỹ mạo đang ngồi yên tĩnh một góc đánh đàn, tiếng đàn ưu nhã. Toa Như Lai ngồi một mình uống rượu, nhìn gió cuốn mây bay.
“Tiên sinh.” Bạch Ngọc Lâu bước đến gần đưa lên một chồng giấy: “Danh sách các nước đưa lên đã đủ, tất cả đều ở đây.”
Hắn ta vốn là Chưởng quỹ khách sạn Yêu Nguyệt thành Trích tinh. Cân nhắc đến chuyện tiến vào bí cảnh Thiên Đô có tán tu tham gia, mà Bạch Ngọc Lâu ở thành Trích Tinh lại có quan hệ với tu sĩ các phương, bất luận là người trong môn phái hay là tán tu, đều tương đối quen thuộc. Toa Như Lai là chủ quản của Phiêu Miểu các trong năm nay, liền điều hắn ta từ chỗ con gái đến, tạm thời sử dụng.
Toa Như Lai đặt chén rượu xuống, cầm bản danh sách, tùy tiện lật ra xem, hỏi: “Lần này không có vấn đề gì chứ?”
Bạch Ngọc Lâu nói: “Người trên danh sách đã được chọn qua, không có vấn đề gì lớn. Nhưng...” Hắn ta có chút ấp úng.
Toa Như Lai hỏi: “Còn có người lá mặt lá trái sao?”
Bạch Ngọc Lâu đáp: “Ý của tiểu nhân không phải như vậy, chẳng qua chỉ cảm thấy để Ngưu Hữu Đạo tiến vào bí cảnh Thiên Đô có phải không được thích hợp hay không.”
Bạch Ngọc Lâu hạ thấp người: “Chuyện này không liên quan đến tiểu thư, cũng không phải tiểu nhân nói giúp cho Ngưu Hữu Đạo. Tiểu nhân đã chú ý đến một số tình huống, đối với Ngưu Hữu Đạo cũng có sự lý giải, thậm chí còn xuất hiện tình huống xâu chuỗi, cộng thêm chiến sự của các nước bị đóng băng, sinh tử của Ngưu Hữu Đạo đã liên lụy đến trạng thái chiến sự sau khi đóng băng được gỡ bỏ. Bởi vậy, Ngưu Hữu Đạo tiến vào bí cảnh Thiên Đô xét theo một trình độ nào đó, đã kéo luôn chiến sự của các nước vào trong đó.” Dứt lời, hắn ta cẩn thận quan sát phản ứng của Toa Như Lai.
Toa Như Lai hơi im lặng, sau đó thản nhiên nói: “Cái này có quan trọng không? Không quan trọng!”
Nếu ông ta đã nói không quan trọng, Bạch Ngọc Lâu cũng chỉ gật đầu đồng ý: “Vâng!”
Tống Kinh, cánh cửa thiên lao ầm ầm mở ra.
La Chiếu đứng ngay cổng mặt không biểu lộ, nhưng trong lòng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không nghĩ đến có ngày mình lại rơi vào chỗ này.
Trận chiến lần này thất bại, ảnh hưởng đến lợi ích của quá nhiều người, trước đó là vì tình thế ép buộc, triều đình không thể không tạm thời dằn xuống mâu thuẫn, nhất trí đối ngoại, bởi vậy còn chưa xử lý La Chiếu. Nhưng khi chiến sự bị đóng băng, mâu thuẫn trên triều đình triệt để bạo phát. Không ngoài ý muốn, La Chiếu đã trở thành tiêu điểm của mâu thuẫn.
Trách nhiệm lần này không dễ xóa đi, cũng không có khả năng xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tiêu điểm công kích đầu tiên không phải là Hoàng đế, cũng không phải ba Đại Phái gánh chịu trách nhiệm, mà chỉ có La Chiếu là thích hợp nhất.
Lúc này, ngay cả Hoàng đế và ba Đại Phái cũng không tiện nói giúp cho y.
Sau khi thẩm vấn, La Chiếu có chút không nghĩ đến, trong lúc còn chưa xác định được trách nhiệm, gã ta đã bị nhốt thẳng vào thiên lao.
Bây giờ, y ý thức được sự mất tích của phu nhân Phùng Quan Nhi đã ảnh hưởng đến y như thế nào. Đổi lại trước đó, Phùng Quan Nhi nhất định sẽ đến Lăng Tiêu các làm loạn. Thân phận của Phùng Quan Nhi sẽ khiến cho Lăng Tiêu các đau đầu, không đến mức còn chưa xác định rõ trách nhiệm đã nhốt y vào thiên lao.
Điều may mắn duy nhất chính là, y không bị đeo bất cứ hình cụ dành cho phạm nhân nào.
“Đại đô đốc, đừng để chúng tiểu nhân khó xử. Mời đi.” Một quan lại đưa tay mời vào.
Gương mặt La Chiếu căng ra, từng bước một bước vào trong thiên lao.
Khi xuống đến bậc thang cuối cùng, đi trên con đường ẩm ướt u ám, dừng lại trước một căn phòng giam đơn độc. Cánh cửa phòng giam mở ra, nhốt La Chiếu vào bên trong.
Khóa cửa phòng giam lách cách khóa lại.
Chỉ có tiếng chuột kêu chít chít chạy đi. Khi tiếng bước chân của cai ngục không còn, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Ngoại trừ ngọn đèn lờ mờ trên vách tường phòng giam, trong phòng giam không còn bất kỳ tia sáng nào nữa. Ánh đèn chiếu xuống gương mặt ảm đạm của La Chiếu. Y lẳng lặng đứng yên không nhúc nhích, ngửi được đều là mùi vị ẩm mốc mục nát.
Đạo Quân
Nhưng Ngọc Thương đã muốn hết sức thử một lần, hắn cũng không ngăn cản. Thử một chút cũng không sao. Dù sao hắn cũng không tổn thất gì.
“Đạo gia.” Viên Cương từ Ngũ Lương Sơn trở về tiến lên chào một tiếng. Hắn ta nhìn chung quanh, thấp giọng hỏi: “Có cần làm chút gì đó với Công Tôn Bố hay không, cố gắng để Phiêu Miểu các loại bỏ tên của ngài ra khỏi danh sách.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức cảnh cáo: “Đừng làm loạn. Còn chưa nắm chắc thì đừng đụng vào tổ ong vò vẽ. Nếu không, sẽ không cách nào kết thúc. Bên đó còn nguy hiểm hơn bí cảnh Thiên Đô nhiều lắm. Nếu muốn giết chết chúng ta, chỗ để chúng ta thoát cũng không có.”
Viên Cương khẽ gật đầu, ánh mắt hiện lên sự lo lắng.
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nếu Triệu Hùng Ca có gửi tin trả lời, lập tức nói cho ta biết.”
Đối với việc của Vu Chiếu Hành, hắn cũng chỉ là hoài nghi, cũng không có chứng cứ, nhưng hắn vẫn muốn cắn lên đầu Ma giáo một cái, muốn nhìn xem phản ứng của Ma giáo.
Trở lại sơn trang, thấy “Tô Chiếu” đang ưu sầu đứng trên lầu các nhìn về phía xa, Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn Viên Cương, khiến cho Viên Cương cảm thấy rất áp lực.
Gặp Quản Phương Nghi, Ngưu Hữu Đạo dặn dò: “Cô hãy liên lạc với Triều Kính, nói cho ông ta biết, ta muốn đến Vạn Thú môn tìm ông ta nói chuyện.”
Quản Phương Nghi kinh ngạc: “Có cần phải đi xa như vậy không?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Ta đi mất một năm, thời gian càng dài, Ngân Nhi lại càng phiền toái.”
Quản Phương Nghi giật mình. Một khi Yêu Vương phát tác sẽ mất đi khống chế, khi đó thiên hạ sẽ đại loạn. Ngay cả Cửu đại chí tôn cũng sẽ bị kinh động, Mao Lư sơn trang xem như xong đời. Bà ta vội nhắc nhở: “Có cần gọi Quận chúa đến không? Ngân Nhi rất nghe lời nàng ấy.”
“Vô dụng thôi. Ta đi lâu, bên này không ai áp chế nổi nàng ta đâu. Có Quận chúa cũng vô dụng thôi.” Ngưu Hữu Đạo cũng không giải thích việc hóa giải yêu khí dị chủng bên trong cơ thể của Ngân Nhi: “Bí cảnh Thiên Đô không thể dẫn người vào. Nếu không, ta cũng muốn mang theo nàng ta. Bây giờ không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể đưa nàng ta trở lại Điệp Mộng Huyễn Giới.”
Quản Phương Nghi hiểu ý của hắn. Bây giờ Điệp Mộng Huyễn Giới đã mở ra lâu hơn, lại có người của Vạn Thú môn trấn giữ, muốn lặng yên tiến vào bên trong mà không bị phát hiện là chuyện không thể nào, cũng chỉ có Triều Kính mới có năng lực giúp đỡ chuyện này. Bà ta gật đầu, hỏi dò: “Đưa nàng ta đến đó xong, về sau có đón về lại không?”
Ở chung với nhau lâu, ít nhiều cũng có chút tình cảm. Nếu không, biện pháp ổn thỏa nhất chính là giết Ngân Nhi đi. Cho nên, vấn đề này khiến Ngưu Hữu Đạo có chút phiền muộn: “Nếu có thể không phiền phức, vẫn nên giảm bớt phiền phức đi. Chỉ mong sau này không còn gặp nhau nữa.”
Phiêu Miểu các ra lệnh, dùng quyền uy vô thượng đóng băng chiến sự trong thiên hạ.
Đây là chuyện vượt qua ý liệu của rất nhiều người, bẻ gẫy mưu đồ và đóng băng kế hoạch của không ít người. Kết quả cuối cùng phát sinh thay đổi như thế nào, mừng hay lo, ai cũng không biết.
Những gì trong thiên hạ đều phải quy về pháp tắc. Ai làm trái sẽ diệt người đó.
Trên biển mây, bên trong một lầu các, một thị nữ mỹ mạo đang ngồi yên tĩnh một góc đánh đàn, tiếng đàn ưu nhã. Toa Như Lai ngồi một mình uống rượu, nhìn gió cuốn mây bay.
“Tiên sinh.” Bạch Ngọc Lâu bước đến gần đưa lên một chồng giấy: “Danh sách các nước đưa lên đã đủ, tất cả đều ở đây.”
Hắn ta vốn là Chưởng quỹ khách sạn Yêu Nguyệt thành Trích tinh. Cân nhắc đến chuyện tiến vào bí cảnh Thiên Đô có tán tu tham gia, mà Bạch Ngọc Lâu ở thành Trích Tinh lại có quan hệ với tu sĩ các phương, bất luận là người trong môn phái hay là tán tu, đều tương đối quen thuộc. Toa Như Lai là chủ quản của Phiêu Miểu các trong năm nay, liền điều hắn ta từ chỗ con gái đến, tạm thời sử dụng.
Toa Như Lai đặt chén rượu xuống, cầm bản danh sách, tùy tiện lật ra xem, hỏi: “Lần này không có vấn đề gì chứ?”
Bạch Ngọc Lâu nói: “Người trên danh sách đã được chọn qua, không có vấn đề gì lớn. Nhưng...” Hắn ta có chút ấp úng.
Toa Như Lai hỏi: “Còn có người lá mặt lá trái sao?”
Bạch Ngọc Lâu đáp: “Ý của tiểu nhân không phải như vậy, chẳng qua chỉ cảm thấy để Ngưu Hữu Đạo tiến vào bí cảnh Thiên Đô có phải không được thích hợp hay không.”
Bạch Ngọc Lâu hạ thấp người: “Chuyện này không liên quan đến tiểu thư, cũng không phải tiểu nhân nói giúp cho Ngưu Hữu Đạo. Tiểu nhân đã chú ý đến một số tình huống, đối với Ngưu Hữu Đạo cũng có sự lý giải, thậm chí còn xuất hiện tình huống xâu chuỗi, cộng thêm chiến sự của các nước bị đóng băng, sinh tử của Ngưu Hữu Đạo đã liên lụy đến trạng thái chiến sự sau khi đóng băng được gỡ bỏ. Bởi vậy, Ngưu Hữu Đạo tiến vào bí cảnh Thiên Đô xét theo một trình độ nào đó, đã kéo luôn chiến sự của các nước vào trong đó.” Dứt lời, hắn ta cẩn thận quan sát phản ứng của Toa Như Lai.
Toa Như Lai hơi im lặng, sau đó thản nhiên nói: “Cái này có quan trọng không? Không quan trọng!”
Nếu ông ta đã nói không quan trọng, Bạch Ngọc Lâu cũng chỉ gật đầu đồng ý: “Vâng!”
Tống Kinh, cánh cửa thiên lao ầm ầm mở ra.
La Chiếu đứng ngay cổng mặt không biểu lộ, nhưng trong lòng lại trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không nghĩ đến có ngày mình lại rơi vào chỗ này.
Trận chiến lần này thất bại, ảnh hưởng đến lợi ích của quá nhiều người, trước đó là vì tình thế ép buộc, triều đình không thể không tạm thời dằn xuống mâu thuẫn, nhất trí đối ngoại, bởi vậy còn chưa xử lý La Chiếu. Nhưng khi chiến sự bị đóng băng, mâu thuẫn trên triều đình triệt để bạo phát. Không ngoài ý muốn, La Chiếu đã trở thành tiêu điểm của mâu thuẫn.
Trách nhiệm lần này không dễ xóa đi, cũng không có khả năng xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tiêu điểm công kích đầu tiên không phải là Hoàng đế, cũng không phải ba Đại Phái gánh chịu trách nhiệm, mà chỉ có La Chiếu là thích hợp nhất.
Lúc này, ngay cả Hoàng đế và ba Đại Phái cũng không tiện nói giúp cho y.
Sau khi thẩm vấn, La Chiếu có chút không nghĩ đến, trong lúc còn chưa xác định được trách nhiệm, gã ta đã bị nhốt thẳng vào thiên lao.
Bây giờ, y ý thức được sự mất tích của phu nhân Phùng Quan Nhi đã ảnh hưởng đến y như thế nào. Đổi lại trước đó, Phùng Quan Nhi nhất định sẽ đến Lăng Tiêu các làm loạn. Thân phận của Phùng Quan Nhi sẽ khiến cho Lăng Tiêu các đau đầu, không đến mức còn chưa xác định rõ trách nhiệm đã nhốt y vào thiên lao.
Điều may mắn duy nhất chính là, y không bị đeo bất cứ hình cụ dành cho phạm nhân nào.
“Đại đô đốc, đừng để chúng tiểu nhân khó xử. Mời đi.” Một quan lại đưa tay mời vào.
Gương mặt La Chiếu căng ra, từng bước một bước vào trong thiên lao.
Khi xuống đến bậc thang cuối cùng, đi trên con đường ẩm ướt u ám, dừng lại trước một căn phòng giam đơn độc. Cánh cửa phòng giam mở ra, nhốt La Chiếu vào bên trong.
Khóa cửa phòng giam lách cách khóa lại.
Chỉ có tiếng chuột kêu chít chít chạy đi. Khi tiếng bước chân của cai ngục không còn, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Ngoại trừ ngọn đèn lờ mờ trên vách tường phòng giam, trong phòng giam không còn bất kỳ tia sáng nào nữa. Ánh đèn chiếu xuống gương mặt ảm đạm của La Chiếu. Y lẳng lặng đứng yên không nhúc nhích, ngửi được đều là mùi vị ẩm mốc mục nát.
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 1110: Lừa gạt (1)
10.0/10 từ 48 lượt.