Đạo Quân
Chương 1037: Người Này Cực Kì Nguy Hiểm! (2)
65@-Giả Vô Quần quét ống tay áo: “Có Trần đại tướng quân ra trận nghênh chiến,
Đánh bại Mông Sơn Minh là được!”
Lại nữa? Lời nói này khiến Tử Bình Hưu phải đau răng, ông ta vỗ nhẹ lên bàn trà: “Tiên sinh, không phải ngươi đang nói đùa đó chứ? Chỉ mấy chục vạn quân hỗn tạp mà triều đình vội vàng tập kết từ nhiều địa phương kia làm sao có thể ngăn được hơn hai trăm vạn quân chủ lực của nước Yến, hơn nữa chủ soái của quân địch lại là Mông Sơn Minh, không chịu nổi một trận đâu! Không nói dối tiên sinh, ta có lén hỏi Thiếu Thông, Thiếu Thông cũng nói thật, đi giao chiến với tình hình này thì sẽ phải chịu chết, chính hắn ta cũng phải thừa nhận, chúng ta không phải là đối thủ của Mông Sơn Minh, chưa chiến đã sợ rồi! Sở dĩ hắn ta còn kiên trì cũng là vì bị ta ép đến hết cách rồi!”
Giả Vô Quần nở nụ cười: “Đây chính là chỗ cao siêu của bệ hạ, chỉ có thừa tướng mới có thể cứu vãn tình hình lúc này!”
“Ta sao?” Tử Bình Hưu mở hai tay ra, nói: “Tiên sinh đừng có cười nhạo, bảo lão phu hô mưa gọi gió trong triều đinh lão phu còn nhận được, hai nước đã giao chiến đến nước này rồi, quân địch cũng sẽ không khách khí, lúc đó phải đối cứng, dựa vào sức khỏe để chém giết, không giống với mấy câu vòng vo giả dối của chúng ta, ta không biến ra quân đội mạnh được, cũng không biến ra thiên quân vạn mã để ngăn cơn sóng dữ được!”
Giả Vô Quần: “Thừa tướng là nguyên lão hai triều của nước Tống, là người dưới một người trên vạn người, ngươi không thể coi thường sự ảnh hưởng của mình ở nước Tống được, trong ngoài triều, có ai không dám nể mặt thừa tướng mấy phần đâu? Chỉ cần lợi dụng hợp lí, thì còn hơn cả thiên quân vạn mã, ngay cả con rể của thừa tướng cũng ra trận rồi, đây là ép thừa tướng phải vào đường cùng, lúc này, thừa tướng mặt mũi hung tợn không nể mặt ai, cực kì đáng sợ, là một con hổ biết ăn thịt người!”
“Mặt mũi hung tợn?” Tử Bình Hưu dở khóc dở cười.
Giả Vô Quần không nói đùa với ông ta nữa: “Thừa tướng, việc Yến Kinh bị công phá chỉ là chuyện sớm muộn thôi, việc này phải nhanh chóng không thể chậm chạp, mong ngươi nhanh chóng vào cung nhờ bệ hạ hạ lệnh rút quân!”
Tử Bình Hưu: “Chuyện này không khó, khó ở chuyện Thiếu Thông xuất chinh, dù sao ngươi cũng phải có gì bảo đảm với ta chứ?”
Cố Vô Đàn nhúng tay vào trà, nhanh chóng viết xuống ba chữ: “Vạn Thú môn!”
“Vạn Thú môn?” Tử Bình Hưu nhíu mày.
Cố Vô Đàn: “Chim bay cá nhảy đều có thể trở thành binh lính trong tay Vạn Thú môn, không thể khinh thường! Chỉ cần Vạn Thú môn ra tay giúp đỡ, Mông Sơn Minh nhất định sẽ thua, Trần đại tướng quân nhất định sẽ thắng!”
Tử Bình Hưu chần chừ nói: “Không phải ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng từ trước đến nay Vạn Thú môn không đối phó với ba phái lớn, cũng không cuốn vào việc thế này, có xin bọn họ cũng vô dụng.”
Giả Vô Quần xua tay nói: “Việc này ta tính cả rồi, hiện tại không nên nói nhiều làm gì, chờ thừa tướng quay lại rồi nói tiếp cũng không muộn, ta sẽ nói rõ với thừa tướng! Bây giờ, việc thừa tướng phải làm chính là nhanh chóng tiến cung, khiến bệ hạ phải nhanh chóng cho lui binh tấn công Yến Kinh, phải ổn định quân chủ lực của chúng ta trước!”
“Được!” Tử Bình Hưu đứng lên: “Ta sẽ đi nhanh về nhanh, tiên sinh cứ chờ tin ta!”
Dứt lời, ông ta nhanh chóng rời đi, sau khi ra phủ thừa tướng thì nhanh chóng đến hoàng cung.
Mà dường như Giả Vô Quần không có mục đích gì hết, từ từ đi dạo ở trong phủ, cuối cùng lại dạo đến vườn hoa chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ, nhàn hạ khoan dung.
Một lần chờ phải chờ đến một canh giờ, một canh giờ sau, Tử Hưu Bình đã vội vàng quay lại, đi thẳng đến vườn hoa tìm thấy Giả Vô Quần.
“Tiên sinh, bệ hạ đã hạ chỉ rồi, ý chỉ đang nhanh chóng đưa đến chỗ La Chiếu!” Tử Bình Hưu gặp ông ta liền báo lại một tiếng.
Bàn tay đang đỡ cành hoa của Giả Vô Quần thả nhẹ nha, nhìn lên trời khẽ thở dài một tiếng: “Chỉ mong là con kịp, nếu không thì tức là đã giúp cho Thương Triêu Tông một cái ơn lớn, nước Yến đồng lòng thì có suy yếu hơn nữa cũng khó mà gục được. Thấy có hi vọng, hai nước Vệ, Tề tất nhiên sẽ trợ giúp mạnh mẽ, nước Yến cũng sẽ trở thành họa lớn của nước Tống ta!”
Hiện tại, việc này lại không phải trọng điểm mà Tử Bình Hưu chú ý tới, hiện tại ông ta chú ý đến việc liệu Trần Thiếu Thông thất bại rồi có kéo ông ta xuống hố cùng không, ông ta lại hỏi lại câu hỏi lần trước: “Vạn Thú môn không hợp ba phái lớn, chỉ làm ăn buôn bán với người trong thiên hạ, cũng không cuốn vào chuyện phân tranh giữa các nước với nhau, cho dù quỳ xuống cầu xin bọn họ cũng không có tác dụng, tiên sinh định làm thế nào mới khiến bọn họ chịu ra tay?”
Giả Vô Quần nói: “Thừa tướng cứ phái người tiễn ta đi một đoạn, ta đích thân đến Vạn Thú môn một lần thuyết phục họ, nếu như thuận lợi thì muộn nhất là sáng mai có thể cho thừa tướng một câu trả lời thuyết phục!”
Tử Bình Hưu chần chừ nói: “Tiên sinh thật sự chắc chắn sẽ thuyết phục được Vạn Thú môn sao?”
Giả Vô Quần xua tay nói: “Chuyện này không thành vấn đề, thật ra ta lại lo lắng một người khác!”
“Sao?” Tử Bình Hưu thắc mắc: “Một người? Người nào có thể khiến tiên sinh băn khoăn như thế?”
Giả Vô Quần nói một cái tên ra: “Ngưu Hữu Đạo!”
“Ngưu Hữu Đạo?” Tử Bình Hưu sửng sốt một hồi, nhớ ra hắn là ai: “Là tu sĩ trốn ở sau lưng Nam châu đó sao?”
Giả Vô Quần vuốt cằm.
Tử Bình Hưu: “Người này khá có năng lực, nhưng hai nước đang giao chiến, chuyện mà ngay cả ba phái lớn của nước Yến cũng hết cách thì một mình hắn có thể làm thế nào được? Sau khi bắt đầu chiến tranh, dường như không có tin tức nào về người này nữa, cho dù ở bên Thương Triêu Tông hay ở bên Mông Sơn Minh đều không thấy tung tích của người đó nữa, gần như đã mai danh ẩn tích, dường như trước đây ba phái lớn của nước Yến có đi tìm hắn, có phải tiên sinh hơi đa nghi rồi không?”
Giả Vô Quần từ từ nói: “Đa nghi? Theo ta được biết, dường như Thương Triêu Tông là được một tay hắn nâng đỡ, thẳng chân đá văng Thiên Ngọc môn ra khỏi Nam châu, lại đá luôn cả Thiệu Bình Ba ở Bắc châu, khiến y phải từ bỏ tâm huyết nhiều năm ở Bắc châu mà chật vật chạy trốn. Ta vẫn luôn chú ý đến Thiệu Bình Ba, kẻ này rất không đơn giản, nhưng y lại thất bại thê thảm như vậy dưới tay Ngưu Hữu Đạo, thật sự nằm ngoài dự kiến của ta. Ngưu Hữu Đạo này dựa vào thế lực nho nhỏ trong tay hắn mà có thể ảnh hướng đến toàn Nam châu, Thương Kiến Hùng là người đứng đầu một nước cũng không làm gì được Ngưu Hữu Đạo này, lần trước Nam châu cắt đứt quân lương của triều đình nước Yến, ba phái lớn của nước Yến cũng không làm gì hắn được.”
“Trong giới tu hành, người này cũng lúc ẩn lúc hiện, lại đột nhiên ra tay trợ giúp Thương Triêu Tông mỗi lúc quan trọng, có thể nói là một kích trúng ngay chỗ hiểm, hắn đã nhiều lần đánh cho đối thủ của Thương Triêu Tông trở tay không kịp! Sau khi chiến sự bắt đầu, hắn lại đột nhiên mai danh ẩn tích, theo như ta đoán, việc trước đây triều đình nước Yến bắt Thương Triêu Tông có lại không dám manh động làm gì có liên quan đến việc hắn trốn đi mà không tìm ra được, cho nên hắn thật sự đã biến mất rồi sao? Hắn thật sự bỏ mặc Thương Triêu Tông hay sao? Thừa tướng nói không sao, hắn là người trốn ở phía sau Nam châu! Đứng ở chỗ sáng không đáng sợ, chỉ sợ hắn như con rắn độc đứng trong bóng tối, ai cũng không biết được lúc nào thì hắn sẽ đột nhiên xuất hiện cắn mình một phát!”
“Ta lo là hắn sẽ không ngồi yên nhìn Mông Minh Sơn thua trận dưới tay con rể yêu của thừa tướng đâu, nhưng không ai có thể nắm bắt được hướng đi của hắn, căn bản không biết hắn sẽ ra tay vào lúc nào? Sẽ ra tay như thế nào? Khó mà đề phòng được! Thừa tướng, người này vô cùng nguy hiểm!”
Tử Bình Hưu yên lặng suy nghĩ, ông ta cũng thừa nhận lời Giả Vô Quần nói có lý, có điều ông ta không thể không làm gì chỉ vì dè chừng một người như thế chứ?
Đạo Quân
Đánh bại Mông Sơn Minh là được!”
Lại nữa? Lời nói này khiến Tử Bình Hưu phải đau răng, ông ta vỗ nhẹ lên bàn trà: “Tiên sinh, không phải ngươi đang nói đùa đó chứ? Chỉ mấy chục vạn quân hỗn tạp mà triều đình vội vàng tập kết từ nhiều địa phương kia làm sao có thể ngăn được hơn hai trăm vạn quân chủ lực của nước Yến, hơn nữa chủ soái của quân địch lại là Mông Sơn Minh, không chịu nổi một trận đâu! Không nói dối tiên sinh, ta có lén hỏi Thiếu Thông, Thiếu Thông cũng nói thật, đi giao chiến với tình hình này thì sẽ phải chịu chết, chính hắn ta cũng phải thừa nhận, chúng ta không phải là đối thủ của Mông Sơn Minh, chưa chiến đã sợ rồi! Sở dĩ hắn ta còn kiên trì cũng là vì bị ta ép đến hết cách rồi!”
Giả Vô Quần nở nụ cười: “Đây chính là chỗ cao siêu của bệ hạ, chỉ có thừa tướng mới có thể cứu vãn tình hình lúc này!”
“Ta sao?” Tử Bình Hưu mở hai tay ra, nói: “Tiên sinh đừng có cười nhạo, bảo lão phu hô mưa gọi gió trong triều đinh lão phu còn nhận được, hai nước đã giao chiến đến nước này rồi, quân địch cũng sẽ không khách khí, lúc đó phải đối cứng, dựa vào sức khỏe để chém giết, không giống với mấy câu vòng vo giả dối của chúng ta, ta không biến ra quân đội mạnh được, cũng không biến ra thiên quân vạn mã để ngăn cơn sóng dữ được!”
Giả Vô Quần: “Thừa tướng là nguyên lão hai triều của nước Tống, là người dưới một người trên vạn người, ngươi không thể coi thường sự ảnh hưởng của mình ở nước Tống được, trong ngoài triều, có ai không dám nể mặt thừa tướng mấy phần đâu? Chỉ cần lợi dụng hợp lí, thì còn hơn cả thiên quân vạn mã, ngay cả con rể của thừa tướng cũng ra trận rồi, đây là ép thừa tướng phải vào đường cùng, lúc này, thừa tướng mặt mũi hung tợn không nể mặt ai, cực kì đáng sợ, là một con hổ biết ăn thịt người!”
“Mặt mũi hung tợn?” Tử Bình Hưu dở khóc dở cười.
Giả Vô Quần không nói đùa với ông ta nữa: “Thừa tướng, việc Yến Kinh bị công phá chỉ là chuyện sớm muộn thôi, việc này phải nhanh chóng không thể chậm chạp, mong ngươi nhanh chóng vào cung nhờ bệ hạ hạ lệnh rút quân!”
Tử Bình Hưu: “Chuyện này không khó, khó ở chuyện Thiếu Thông xuất chinh, dù sao ngươi cũng phải có gì bảo đảm với ta chứ?”
Cố Vô Đàn nhúng tay vào trà, nhanh chóng viết xuống ba chữ: “Vạn Thú môn!”
“Vạn Thú môn?” Tử Bình Hưu nhíu mày.
Cố Vô Đàn: “Chim bay cá nhảy đều có thể trở thành binh lính trong tay Vạn Thú môn, không thể khinh thường! Chỉ cần Vạn Thú môn ra tay giúp đỡ, Mông Sơn Minh nhất định sẽ thua, Trần đại tướng quân nhất định sẽ thắng!”
Tử Bình Hưu chần chừ nói: “Không phải ta chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng từ trước đến nay Vạn Thú môn không đối phó với ba phái lớn, cũng không cuốn vào việc thế này, có xin bọn họ cũng vô dụng.”
Giả Vô Quần xua tay nói: “Việc này ta tính cả rồi, hiện tại không nên nói nhiều làm gì, chờ thừa tướng quay lại rồi nói tiếp cũng không muộn, ta sẽ nói rõ với thừa tướng! Bây giờ, việc thừa tướng phải làm chính là nhanh chóng tiến cung, khiến bệ hạ phải nhanh chóng cho lui binh tấn công Yến Kinh, phải ổn định quân chủ lực của chúng ta trước!”
“Được!” Tử Bình Hưu đứng lên: “Ta sẽ đi nhanh về nhanh, tiên sinh cứ chờ tin ta!”
Dứt lời, ông ta nhanh chóng rời đi, sau khi ra phủ thừa tướng thì nhanh chóng đến hoàng cung.
Mà dường như Giả Vô Quần không có mục đích gì hết, từ từ đi dạo ở trong phủ, cuối cùng lại dạo đến vườn hoa chăm sóc hoa hoa cỏ cỏ, nhàn hạ khoan dung.
Một lần chờ phải chờ đến một canh giờ, một canh giờ sau, Tử Hưu Bình đã vội vàng quay lại, đi thẳng đến vườn hoa tìm thấy Giả Vô Quần.
“Tiên sinh, bệ hạ đã hạ chỉ rồi, ý chỉ đang nhanh chóng đưa đến chỗ La Chiếu!” Tử Bình Hưu gặp ông ta liền báo lại một tiếng.
Bàn tay đang đỡ cành hoa của Giả Vô Quần thả nhẹ nha, nhìn lên trời khẽ thở dài một tiếng: “Chỉ mong là con kịp, nếu không thì tức là đã giúp cho Thương Triêu Tông một cái ơn lớn, nước Yến đồng lòng thì có suy yếu hơn nữa cũng khó mà gục được. Thấy có hi vọng, hai nước Vệ, Tề tất nhiên sẽ trợ giúp mạnh mẽ, nước Yến cũng sẽ trở thành họa lớn của nước Tống ta!”
Hiện tại, việc này lại không phải trọng điểm mà Tử Bình Hưu chú ý tới, hiện tại ông ta chú ý đến việc liệu Trần Thiếu Thông thất bại rồi có kéo ông ta xuống hố cùng không, ông ta lại hỏi lại câu hỏi lần trước: “Vạn Thú môn không hợp ba phái lớn, chỉ làm ăn buôn bán với người trong thiên hạ, cũng không cuốn vào chuyện phân tranh giữa các nước với nhau, cho dù quỳ xuống cầu xin bọn họ cũng không có tác dụng, tiên sinh định làm thế nào mới khiến bọn họ chịu ra tay?”
Giả Vô Quần nói: “Thừa tướng cứ phái người tiễn ta đi một đoạn, ta đích thân đến Vạn Thú môn một lần thuyết phục họ, nếu như thuận lợi thì muộn nhất là sáng mai có thể cho thừa tướng một câu trả lời thuyết phục!”
Tử Bình Hưu chần chừ nói: “Tiên sinh thật sự chắc chắn sẽ thuyết phục được Vạn Thú môn sao?”
Giả Vô Quần xua tay nói: “Chuyện này không thành vấn đề, thật ra ta lại lo lắng một người khác!”
“Sao?” Tử Bình Hưu thắc mắc: “Một người? Người nào có thể khiến tiên sinh băn khoăn như thế?”
Giả Vô Quần nói một cái tên ra: “Ngưu Hữu Đạo!”
“Ngưu Hữu Đạo?” Tử Bình Hưu sửng sốt một hồi, nhớ ra hắn là ai: “Là tu sĩ trốn ở sau lưng Nam châu đó sao?”
Giả Vô Quần vuốt cằm.
Tử Bình Hưu: “Người này khá có năng lực, nhưng hai nước đang giao chiến, chuyện mà ngay cả ba phái lớn của nước Yến cũng hết cách thì một mình hắn có thể làm thế nào được? Sau khi bắt đầu chiến tranh, dường như không có tin tức nào về người này nữa, cho dù ở bên Thương Triêu Tông hay ở bên Mông Sơn Minh đều không thấy tung tích của người đó nữa, gần như đã mai danh ẩn tích, dường như trước đây ba phái lớn của nước Yến có đi tìm hắn, có phải tiên sinh hơi đa nghi rồi không?”
Giả Vô Quần từ từ nói: “Đa nghi? Theo ta được biết, dường như Thương Triêu Tông là được một tay hắn nâng đỡ, thẳng chân đá văng Thiên Ngọc môn ra khỏi Nam châu, lại đá luôn cả Thiệu Bình Ba ở Bắc châu, khiến y phải từ bỏ tâm huyết nhiều năm ở Bắc châu mà chật vật chạy trốn. Ta vẫn luôn chú ý đến Thiệu Bình Ba, kẻ này rất không đơn giản, nhưng y lại thất bại thê thảm như vậy dưới tay Ngưu Hữu Đạo, thật sự nằm ngoài dự kiến của ta. Ngưu Hữu Đạo này dựa vào thế lực nho nhỏ trong tay hắn mà có thể ảnh hướng đến toàn Nam châu, Thương Kiến Hùng là người đứng đầu một nước cũng không làm gì được Ngưu Hữu Đạo này, lần trước Nam châu cắt đứt quân lương của triều đình nước Yến, ba phái lớn của nước Yến cũng không làm gì hắn được.”
“Trong giới tu hành, người này cũng lúc ẩn lúc hiện, lại đột nhiên ra tay trợ giúp Thương Triêu Tông mỗi lúc quan trọng, có thể nói là một kích trúng ngay chỗ hiểm, hắn đã nhiều lần đánh cho đối thủ của Thương Triêu Tông trở tay không kịp! Sau khi chiến sự bắt đầu, hắn lại đột nhiên mai danh ẩn tích, theo như ta đoán, việc trước đây triều đình nước Yến bắt Thương Triêu Tông có lại không dám manh động làm gì có liên quan đến việc hắn trốn đi mà không tìm ra được, cho nên hắn thật sự đã biến mất rồi sao? Hắn thật sự bỏ mặc Thương Triêu Tông hay sao? Thừa tướng nói không sao, hắn là người trốn ở phía sau Nam châu! Đứng ở chỗ sáng không đáng sợ, chỉ sợ hắn như con rắn độc đứng trong bóng tối, ai cũng không biết được lúc nào thì hắn sẽ đột nhiên xuất hiện cắn mình một phát!”
“Ta lo là hắn sẽ không ngồi yên nhìn Mông Minh Sơn thua trận dưới tay con rể yêu của thừa tướng đâu, nhưng không ai có thể nắm bắt được hướng đi của hắn, căn bản không biết hắn sẽ ra tay vào lúc nào? Sẽ ra tay như thế nào? Khó mà đề phòng được! Thừa tướng, người này vô cùng nguy hiểm!”
Tử Bình Hưu yên lặng suy nghĩ, ông ta cũng thừa nhận lời Giả Vô Quần nói có lý, có điều ông ta không thể không làm gì chỉ vì dè chừng một người như thế chứ?
Đạo Quân
Đánh giá:
Truyện Đạo Quân
Story
Chương 1037: Người Này Cực Kì Nguy Hiểm! (2)
10.0/10 từ 48 lượt.