Dạo Một Vòng Rồi Về Lại Bên Anh
C30: Căn nhà bỏ hoang
64@-
Căn nhà này trước đây vốn được dùng làm khu thí nghiệm của Châu Bắc Phiến. Phải hiếm ai biết Gia Chủ quá cố của nhà họ Châu cũng từng là một nhà khoa học, tuy không quá nổi bật trong giới nhưng cũng không phải là không có thành tựu. Tuy nhiên sau khi Cố chủ qua đời, nơi này cũng dần bị bỏ hoang một phần bởi nó nằm phía sau biệt phủ thường ngày ít người lui tới, phần khác nó cũng vô cùng vắng vẻ, đặc biệt âm u, lạnh lẽo vào buổi tối và đêm.
Minh Nguyệt đứng trước lối vào, đảo mắt quan sát xung quanh trước sau chẳng thấy một bóng người. Cô nhếch miệng, nhạt giọng cất tiếng gọi.
- Đều đã lớn cả rồi chị vẫn còn thích chơi trốn tìm à?
Tiếng gót giày chạm đất vang lên theo sau là tràng vỗ tay như một lời khen thưởng. Châu Điềm Yên từ phía sau bước ra, Minh Nguyệt theo vị trí âm thanh cũng quay người lại đối mặt với người chị kế. Điềm Yên cười nhạt nhìn em gái thuận nước đáp lại.
**- Còn nhớ **không Minh Nguyệt, năm tám tuổi chị em mình chơi trốn tìm vô tình đi vào phòng thí nghiệm rồi bị ông nội phát hiện.
- Lúc đó chị bị ông mắng, còn bị cấm túc một tháng là tôi đứng ra xin cho chị, ông nội cũng vì thế mà không còn phạt chị nữa.
- Phải, hồi đó em mới chỉ ba tuổi là một cô bé vô tư. Hoàn toàn khác xa dáng vẻ kiêu ngạo hiện tại của Châu Tam Tiểu Thư.
- Chị gọi tôi ra đây đừng nói là chỉ để ôn lại chuyện cũ thôi nhé.
- Không phải vội, ngoài này lạnh lắm chúng ta vào trong rồi nói.
Châu Điềm Yên vừa nói vừa lướt qua em gái đi thẳng về phía trước đẩy cửa tiến vào. Minh Nguyệt nhìn quanh một lượt rồi cũng chậm rãi theo sau. Khung cảnh bên trong không khác gì so với ba năm trước khi mà Châu Bắc Phiến còn sống. Cũng đúng thôi, từ đó đến nay Châu Minh Quyền chưa một lần cho người đến thu dọn tuy là có hơi bụi nhưng cũng chẳng kém phần hoài niệm.
- Tôi không có nhiều thời gian đâu, người nhà họ Châu còn đang chờ tôi quay lại kết thúc bữa tiệc.
- Từ khi nào mà em lại nóng vội như vậy, yên tâm đi, đừng quên chị là người trực tiếp chuẩn bị bữa tiệc này.
- Có gì thì nói luôn đi.
- Quan hệ của em với Hứa Nhật Nam là thế nào?
Minh Nguyệt có hơi bất ngờ trước lời nói của Châu Điềm Yên, một loạt câu hỏi không có lời giải thi nhau chạy qua đại não. Cô khẽ nhíu mày.
- Liên quan gì đến chị?
Trước thái độ không chút thiện chí của em gái, Điềm Yên dường như mất bình tĩnh, cô rút ra khẩu Walther P99 gắn sẵn ống giảm thanh được cố định cẩn thận với bắp chân bằng một sợi dây đai chắc chắn.
Minh Nguyệt lùi lại vài bước, cô biết thứ đồ chơi này, đó là một loại súng lục do Đức chế tạo thành công năm 1996. Quan trọng nhất nó cũng là một trong những thứ vũ khí giá trị được Châu Minh Quyền âm thầm nhập về và giao dịch trong những thương vụ trái phép của mình. Nếu Minh Nguyệt đoán không nhầm có lẽ việc làm ăn của Châu Minh Quyền cũng sự góp sức không nhỏ từ người chị Điềm Yên này.
- Chị muốn gì?
- Mau trả lời câu hỏi của tôi, ngay lập tức.
Thanh giọng Điềm Yên thay đổi, có vẻ câu trả lời rất quan trọng với chị ta. Cô bắt đầu suy nghĩ, mười giây, hai mươi giây rồi một phút, người đối diện ngày càng mất bình tĩnh. Thoạt nhiên Minh Nguyệt bất ngờ cười thành tiếng hệt như vừa nghĩ ra một điều gì rất thú vị.
- Châu Điềm Yên đừng nói là chị đang ghen đấy nhé.
Dừng lại một chốc quan sát sự biến đổi trên mặt người đối diện, Minh Nguyệt đắc ý tay khoanh trước ngực dõng dạc tiếp tục.
- Nếu thật vậy thì chắc trong lòng chị cũng tự biết chúng tôi là quan hệ gì rồi đúng chứ? Chẳng lẽ còn muốn tôi tự nói ra rằng Châu Minh Nguyệt và Hứa Nhật Nam là một cặp yêu nhau nữa sao?
Dạo Một Vòng Rồi Về Lại Bên Anh
Mây đen từ đâu đột ngột kéo đến che nấp vầng trăng sáng phủ kín cả bầu trời, bên ngoài hiện tại không chỉ lạnh mà còn vô cùng âm u khiến Minh Nguyệt không kìm được mà run lên từng đợt. Cô đưa tay quẹt đi giọt lệ còn đọng trên mi, miệng cười không rõ ý vị, có lẽ là chua xót cũng có thể là thương hại chính bản thân mình. Điều này ngay cả bản thân cô cũng không rõ chỉ biết dù nó là gì Châu Tam Tiểu Thư cũng thật thê thảm biết bao.
“Ting”
Âm thanh thông báo tin nhắn vang lên đập tan mọi suy nghĩ. Minh Nguyệt thuần thục mở máy, trước mắt là số điện thoại tuy không lưu tên nhưng rất quen thuộc.
“Imessage: Nếu muốn biết sự thật về cái chết của Cố Gia Chủ thì mau đến nhà kho đi”
…****************…
**Căn nhà bỏ hoang phía sau Châu Gia. **
Căn nhà này trước đây vốn được dùng làm khu thí nghiệm của Châu Bắc Phiến. Phải hiếm ai biết Gia Chủ quá cố của nhà họ Châu cũng từng là một nhà khoa học, tuy không quá nổi bật trong giới nhưng cũng không phải là không có thành tựu. Tuy nhiên sau khi Cố chủ qua đời, nơi này cũng dần bị bỏ hoang một phần bởi nó nằm phía sau biệt phủ thường ngày ít người lui tới, phần khác nó cũng vô cùng vắng vẻ, đặc biệt âm u, lạnh lẽo vào buổi tối và đêm.
Minh Nguyệt đứng trước lối vào, đảo mắt quan sát xung quanh trước sau chẳng thấy một bóng người. Cô nhếch miệng, nhạt giọng cất tiếng gọi.
- Đều đã lớn cả rồi chị vẫn còn thích chơi trốn tìm à?
Tiếng gót giày chạm đất vang lên theo sau là tràng vỗ tay như một lời khen thưởng. Châu Điềm Yên từ phía sau bước ra, Minh Nguyệt theo vị trí âm thanh cũng quay người lại đối mặt với người chị kế. Điềm Yên cười nhạt nhìn em gái thuận nước đáp lại.
**- Còn nhớ **không Minh Nguyệt, năm tám tuổi chị em mình chơi trốn tìm vô tình đi vào phòng thí nghiệm rồi bị ông nội phát hiện.
- Lúc đó chị bị ông mắng, còn bị cấm túc một tháng là tôi đứng ra xin cho chị, ông nội cũng vì thế mà không còn phạt chị nữa.
- Phải, hồi đó em mới chỉ ba tuổi là một cô bé vô tư. Hoàn toàn khác xa dáng vẻ kiêu ngạo hiện tại của Châu Tam Tiểu Thư.
- Chị gọi tôi ra đây đừng nói là chỉ để ôn lại chuyện cũ thôi nhé.
- Không phải vội, ngoài này lạnh lắm chúng ta vào trong rồi nói.
Châu Điềm Yên vừa nói vừa lướt qua em gái đi thẳng về phía trước đẩy cửa tiến vào. Minh Nguyệt nhìn quanh một lượt rồi cũng chậm rãi theo sau. Khung cảnh bên trong không khác gì so với ba năm trước khi mà Châu Bắc Phiến còn sống. Cũng đúng thôi, từ đó đến nay Châu Minh Quyền chưa một lần cho người đến thu dọn tuy là có hơi bụi nhưng cũng chẳng kém phần hoài niệm.
- Tôi không có nhiều thời gian đâu, người nhà họ Châu còn đang chờ tôi quay lại kết thúc bữa tiệc.
- Từ khi nào mà em lại nóng vội như vậy, yên tâm đi, đừng quên chị là người trực tiếp chuẩn bị bữa tiệc này.
- Có gì thì nói luôn đi.
- Quan hệ của em với Hứa Nhật Nam là thế nào?
Minh Nguyệt có hơi bất ngờ trước lời nói của Châu Điềm Yên, một loạt câu hỏi không có lời giải thi nhau chạy qua đại não. Cô khẽ nhíu mày.
- Liên quan gì đến chị?
Trước thái độ không chút thiện chí của em gái, Điềm Yên dường như mất bình tĩnh, cô rút ra khẩu Walther P99 gắn sẵn ống giảm thanh được cố định cẩn thận với bắp chân bằng một sợi dây đai chắc chắn.
Minh Nguyệt lùi lại vài bước, cô biết thứ đồ chơi này, đó là một loại súng lục do Đức chế tạo thành công năm 1996. Quan trọng nhất nó cũng là một trong những thứ vũ khí giá trị được Châu Minh Quyền âm thầm nhập về và giao dịch trong những thương vụ trái phép của mình. Nếu Minh Nguyệt đoán không nhầm có lẽ việc làm ăn của Châu Minh Quyền cũng sự góp sức không nhỏ từ người chị Điềm Yên này.
- Chị muốn gì?
- Mau trả lời câu hỏi của tôi, ngay lập tức.
Thanh giọng Điềm Yên thay đổi, có vẻ câu trả lời rất quan trọng với chị ta. Cô bắt đầu suy nghĩ, mười giây, hai mươi giây rồi một phút, người đối diện ngày càng mất bình tĩnh. Thoạt nhiên Minh Nguyệt bất ngờ cười thành tiếng hệt như vừa nghĩ ra một điều gì rất thú vị.
- Châu Điềm Yên đừng nói là chị đang ghen đấy nhé.
Dừng lại một chốc quan sát sự biến đổi trên mặt người đối diện, Minh Nguyệt đắc ý tay khoanh trước ngực dõng dạc tiếp tục.
- Nếu thật vậy thì chắc trong lòng chị cũng tự biết chúng tôi là quan hệ gì rồi đúng chứ? Chẳng lẽ còn muốn tôi tự nói ra rằng Châu Minh Nguyệt và Hứa Nhật Nam là một cặp yêu nhau nữa sao?
Dạo Một Vòng Rồi Về Lại Bên Anh
Đánh giá:
Truyện Dạo Một Vòng Rồi Về Lại Bên Anh
Story
C30: Căn nhà bỏ hoang
10.0/10 từ 44 lượt.