Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân
Chương 130: Phiên ngoại 11
388@-
Mặc dù đã sớm lên kế hoạch sửa sang, nhưng cũng không thể hoàn toàn chu toàn. Vào đúng ngày Ninh Thanh Ca chạm mặt Thịnh Thập Nguyệt, buổi tối hôm đó Thịnh Thập Nguyệt lại đột ngột đến kỳ mẫn cảm.
Chuyện này thực sự khó giải quyết. Chung quanh toàn là Càn Nguyên, mà Thịnh Thập Nguyệt lại thuộc loại Khôn Trạch đỉnh cấp, cho dù là binh lính đã được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng khó lòng không bị ảnh hưởng. Thêm nữa, lúc vội vàng xuất hành lại không mang theo nhiều đan được, nên đoàn người đành phải tìm một huyện thành gần đó để tạm nghỉ.
Tuy chỉ là một huyện thành nhỏ, nhưng vì nằm ngay ngã ba giao thương giữa Bắc – Nam, lại là đầu mối quan trọng, nên Di Lăng huyện náo nhiệt hơn hẳn những trấn bình thường.
Người bán hàng rong cất tiếng rao, thương đội giương cờ lũ lượt đi qua, bách tính chen chúc, vừa mặc cả vừa chuyện trò rộn ràng.
Thịnh Thập Nguyệt miễn cưỡng tựa vào đầu giường, tất cả cảnh ấy đều thu hết vào mắt, mà bản thân lại yếu ớt không thôi.
Không biết có phải vì bị nhiễm phải hương vị của Càn Nguyên hay không, lần này kỳ mẫn cảm của nàng vừa bộc phát đã đặc biệt khó chịu. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thân thể đã gầy sút đi rõ rệt, thêm vào đó là làn da tái nhợt. Người vốn dĩ ở kinh thành nổi danh kiêu ngạo, thích ca hát nhạc vũ, giờ lại hóa thành bệnh nhân yếu ớt, ngày ngày chỉ có thể nằm chờ trong phòng kín bức bối.
Có lẽ vì uể oải mà càng thêm khó chịu, Thịnh Thập Nguyệt cuối cùng dịch tay, với sang chiếc bàn thấp bên cạnh. Nhưng đầu ngón tay chỉ chạm vào khoảng không lạnh ẩm.
Nàng ngẩn ra, rồi mới nhớ ra nước mật từ sáng sớm đã được thị tỳ mang đi cùng lúc với thuốc. Nàng vốn chán nản, thỉnh thoảng mới nhấp một hớp, nếu không phải Khúc Lê lo lắng người khác không tiện ra vào chăm sóc nên đã sai người mang thêm một ấm lớn, thì giờ nước ấy cũng sớm cạn sạch.
Nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, tính toán còn nửa canh giờ nữa mới đến bữa trưa. Vốn dĩ là người lười nhác, chuyện gì cũng muốn có kẻ hầu hạ, vậy mà lúc này lại cố gắng gượng chống thân mình dậy. Nghĩ bụng mấy ngày nay quả thật ngột ngạt quá mức, chi bằng cứ ra ngoài đi một chút.
Cánh cửa gỗ bị nàng kéo mở, phát ra tiếng kẽo kẹt, khoác trên người chiếc trường bào trắng rộng, nàng bước ra ngoài.
Bước đi chậm chạp, không nhanh, cứ từ từ mà tiến về phía trước.
Mặc dù trong người có Hư Đan áp chế, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn hương khí thoát ra không kìm nén được. Thịnh Thập Nguyệt lo lắng làm ảnh hưởng đến người ngoài, bèn vừa đi vừa lặng lẽ quan sát, kiềm chế hết mức.
Cũng nhờ vậy mà bắt được một vài âm thanh.
Hình như là giọng của Ninh Thanh Ca…
Trong lòng nàng chấn động, không hiểu sao liền dịch mấy bước sang gian phòng bên cạnh.
Có lẽ vì bên trong có người cảnh giác, giọng nói rất nhỏ, nhưng sao có thể thoát khỏi đôi tai của Thịnh Thập Nguyệt? Nàng từng học qua tuyệt kỹ “nghe xúc xắc” của người trong Thiên Môn, nên thính lực vượt xa người thường.
Tà áo rộng theo gió lay động, mấy lọn tóc cũng bay bay.
“Nếu theo ý đại nhân, chẳng qua hai ngày nữa chúng ta đã có thể tụ hội với Võ An Quân.”
Nghe thấy câu này, tim Thịnh Thập Nguyệt chợt hẫng một nhịp, không khỏi càng tập trung lắng nghe.
Người kia giọng mang chút khó xử:
“Có thể, nhưng lịch trình này hơi quá gấp gáp. Chỉ sợ những người khác không theo kịp. Hơn nữa dọc đường không được nghỉ ngơi, nếu bị Lương Quân đuổi kịp, e rằng ngay cả sức chống đỡ cũng chẳng còn.”
Lời vừa dứt, Ninh Thanh Ca cất giọng mát lạnh quen thuộc: “Điện hạ hiện nay tình trạng đặc biệt, ta lo cho sức khỏe của nàng. Đại phu ở Di Lăng huyện này không ai dùng được, chi bằng trở về dưới trướng Võ An Quân, ta mới có thể yên tâm.”
Người kia do dự: “Nhưng mà…”
“Ý ta đã quyết.” Ninh Thanh Ca dứt khoát cắt ngang.
Thịnh Thập Nguyệt nhíu mày, trong lòng lại nghĩ đến lời dặn dò của tiểu di. Trong tình cảnh này làm sao có thể thúc ngựa gấp rút mà quay về?
Người kia im lặng một lúc, cuối cùng thở dài: “Vậy cũng được… chỉ là đại nhân cùng Võ An Quân đại nhân đã có ước hẹn…”
Nghe đến đây, Thịnh Thập Nguyệt càng chăm chú.
Ninh Thanh Ca khoát tay, giọng có phần tùy ý: “Chẳng qua chỉ là một lần tranh đoạt vị trí mà thôi…”
Người kia không cam lòng: “Chúng ta vất vả lắm mới đi trước Võ An Quân một bước, giờ lại tự nguyện lùi về, chẳng phải khiến người khác chê cười sao?”
“Ta có thể dẫn đầu trước, thì cũng có thể vượt lên sau.” Ninh Thanh Ca tự tin đáp, rồi dịu giọng an ủi thuộc hạ thêm vài câu.
Đến đây, Thịnh Thập Nguyệt đã đoán ra đôi phần. Nhiều khả năng là tiểu di của nàng và Ninh Thanh Ca có ước hẹn gì đó. Ban đầu Ninh Thanh Ca chiếm ưu thế, nhưng nay lại vì nàng mà chủ động từ bỏ. Thảo nào Diệp Nguy Chỉ nhiều lần dặn dò nàng phải tìm cách ngăn cản.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thịnh Thập Nguyệt càng dấy lên nghi hoặc.
Nàng quá hiểu rõ tiểu di của mình: bốn mươi mấy tuổi chưa từng kết hôn, ngoài việc cầm quân ra thì toàn bộ tâm tư đều đặt trên cô cháu gái này. Yêu thương chiều chuộng hết mực, đến mức cho dù trời có sập, cũng vừa chống trời vừa dỗ dành Thịnh Thập Nguyệt vui vẻ. Ấy vậy mà lần này, tiểu di lại đem chuyện quan trọng kia đặt lên vai nàng.
Rốt cuộc, hai người đó đã hẹn ước điều gì?
Nghi vấn như quả cầu tuyết lăn, càng lúc càng lớn, khiến nàng mơ hồ chẳng hiểu.
Nhưng bất kể là gì, nàng cũng nhất định phải giúp tiểu di.
Sắc mặt nàng thoáng trở nên nghiêm nghị, rồi quay người trở lại phòng.
Một lát sau, từ gian phòng lớn nhất trên tầng bốn của tửu lâu, bỗng vang lên tiếng gốm sứ rơi xuống đất, giòn giã vỡ tan.
Ngay lập tức, cánh cửa gỗ tầng ba bị một lực mạnh đẩy tung ra. Người mặc áo tím – Ninh Thanh Ca – nhanh chóng bước qua cửa, chạy thẳng lên tầng bốn.
“Điện hạ!”
Người còn chưa thấy đâu, nhưng tiếng hô lo lắng đã vang lên. Có người đến nỗi quên cả gõ cửa, hai tay chống lên cánh cửa, trực tiếp đẩy vào trong.
Ánh mắt Ninh Thanh Ca đảo một vòng, chỉ đến khi trông thấy Thịnh Thập Nguyệt đang ở trên giường gỗ thì nàng mới yên lòng phần nào. Sau đó, nàng lại nhìn xuống bên dưới giường: một mảnh hỗn độn. Ấm trà, mâm gỗ, cờ vây đều rơi vãi xuống đất. Đáng tiếc nhất là bộ chén sứ trắng quý giá, đã vỡ tan thành từng mảnh, chẳng còn hình dạng.
May mà Thịnh Thập Nguyệt không hề hấn gì, chỉ co chân trốn trong góc giường, trán lấm tấm mồ hôi.
Ninh Thanh Ca thu hồi tầm mắt, mùi hương hoa anh đào lan tỏa khắp phòng liền xộc vào mũi.
Đó là mùi tín hương.
Mỗi khi đến kỳ mẫn cảm, Thập Nguyệt sẽ mệt nhọc như thế này. Dù có thuốc ức chế, cơn phát tác vẫn lặp đi lặp lại, khiến người cực kỳ khó chịu.
Môi Ninh Thanh Ca mấp máy, ánh mắt rũ xuống, cố gắng không nhìn đến ai kia.
Nhưng người ấy dường như cố tình, đúng lúc này lại gọi:
“Ninh tướng quân.”
Giọng nói khác hẳn thường ngày, không còn trong trẻo dễ nghe, mà trở nên khàn đục, kéo dài âm cuối như một cái móc câu, chạm vào đáy lòng, rồi từng chút kéo lên.
Ninh Thanh Ca vô thức ngẩng đầu. Trước mắt nàng là Thịnh Thập Nguyệt chống cằm lên đầu gối, đôi mắt xanh biếc nửa khép, phủ một tầng hơi nước mờ mỏng. Khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ lại thêm vài phần quyến rũ mê hoặc. Khóe mắt như chứa gió xuân, tựa như muốn kéo người đến gần, để lại giữa rừng hoa đào phủ xuống.
Ninh Thanh Ca đứng im tại chỗ, lưng căng cứng, càng lúc càng thẳng. Nàng nhanh chóng quay người, đóng chặt cửa lại, rồi nói dứt khoát:
“Ta đi lấy Hư Đan cho điện hạ.”
Giọng nàng vẫn trầm ổn, như không hề bị ảnh hưởng, bước chân cũng vững vàng như thường.
Trong góc giường, Thịnh Thập Nguyệt cắn môi, ấm ức.
Ngăn tủ bị mở ra, hơn nửa lọ thuốc còn lại bị lấy đi.
Trước tiên, Ninh Thanh Ca tìm được bình rượu bạc trống rỗng, lắc nhẹ, sau đó mới tìm ấm trà trên bàn tròn. Xong xuôi, nàng đi đến trước mặt Thịnh Thập Nguyệt.
“Điện hạ.” Ninh Thanh Ca gọi, ánh mắt ôn nhu, ẩn chứa lo lắng.
Viên thuốc màu nâu được đặt trong lòng bàn tay, đưa đến bên môi Thịnh Thập Nguyệt. Ngay cả chén trà nàng cũng bưng sẵn, chỉ chờ đối phương ngậm thuốc thì sẽ đưa lên ngay.
Thế nhưng, người kia lại ngang bướng, buông một câu:
“Ta không uống trà.”
Động tác của Ninh Thanh Ca khựng lại, rồi bình tĩnh nói:
“Vậy ta đi tìm nước mật?”
“Cũng không cần.” Giọng nói kia pha chút bướng bỉnh, còn chưa kịp để nàng mở miệng đã thêm: “Ta không muốn uống Hư Đan.”
May mà đối diện là người tính tình tốt, không những không nổi giận, mà còn kiên nhẫn dịu giọng:
“Vì sao không uống?”
“Đắng.” Thịnh Thập Nguyệt đáp ngay, không cần suy nghĩ.
“Trên bàn có bánh ngọt, ta lấy cho người ăn.” Ninh Thanh Ca tiếp lời.
Nhưng Thịnh Thập Nguyệt nào dễ bị dỗ dành thế:
“Không cần.”
“Vậy mứt hoa quả?”
“Không ăn.”
Trong căn phòng lúc này, một người co mình trong giường, áo choàng lỏng lẻo trượt khỏi vai như sắp rơi xuống; một người cúi người đối diện, tay cầm thuốc, tay nâng trà, thật giống như người lớn đang kiên nhẫn dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh.
Ninh Thanh Ca bất lực, chỉ thở dài, rồi nhẹ giọng hỏi:
“Điện hạ muốn thế nào?”
“Ai trêu chọc thì kêu người đó đến giải quyết.” Lời đáp bật ra rất nhanh, vẫn còn tức tối.
Nàng là ai chứ?
Chính là Cửu hoàng nữ được Thánh thượng cưng chiều, cũng là chất nữ yêu quý nhất của Võ An Quân. Ở Đại Lương, thân phận nàng vô cùng tôn quý, có thể nói trên đời hiếm ai sánh được. Người theo đuổi nàng từ hoàng cung kéo dài ra tận ngoài thành Biện Kinh.
Thế mà bây giờ lại bị một nữ tử con của tội thần chọc vào, chẳng những tự xưng là vị hôn thê, còn cả gan hôn nàng. Điều đáng giận nhất là bản thân nàng còn vì thế mà kỳ mẫn cảm đến sớm hơn.
Nếu để người ở Biện Kinh biết, mặt mũi nàng coi như mất sạch!
Nghĩ đến đây, Thịnh Thập Nguyệt trừng mắt, tức giận nhìn đối phương. Nhưng chỉ thế thôi chưa hả, nàng đưa chân đạp thẳng vào đùi Ninh Thanh Ca.
Nhưng Ninh Thanh Ca không hề động đậy. Đùi nàng bao năm luyện võ, căng chặt và rắn chắc hơn cả sắt thép.
Cú đá ấy chẳng làm đối phương hề hấn, ngược lại khiến Thịnh Thập Nguyệt đau chân.
Thật là lỗ nặng!
Không cam lòng, nàng lại tiếp tục đạp, một lần rồi thêm lần nữa.
Người kia vẫn không hề ngăn cản, chỉ nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Điện hạ uống thuốc trước đã, ăn xong muốn phạt ta cũng chưa muộn.”
Thịnh Thập Nguyệt vẫn tức giận, nói thẳng:
“Không uống.”
Mùi hương hoa anh đào trong phòng ngày càng nồng, thấm vào vạt áo, lan lên cả sau gáy.
Ánh mắt Ninh Thanh Ca rũ xuống, dừng lại nơi bàn chân trần đang đạp kia. Không biết là vì chiều chuộng thế nào mà nàng chẳng phản kháng, còn người đang đạp thì gương mặt lại đỏ bừng.
“Điện hạ muốn thế nào?” Lần này giọng Ninh Thanh Ca như nhượng bộ.
Trong mắt Thịnh Thập Nguyệt ánh lên niềm vui, đôi mắt hạt châu xoay chuyển, toát ra vẻ tinh nghịch. Nàng lại đạp đối phương, nói:
“Ngươi trước tiên quỳ xuống.”
Tiểu tướng quân không do dự, lúc này liền khom gối hướng xuống, cửa sổ đã khép lại, chỉ còn khe hở hắt vào mấy vệt nắng, vừa vặn rơi xuống gương mặt nàng, đem những đường nét lạnh lùng nhu hòa đi.
Thịnh Thập Nguyệt lần này vừa khéo đạp trúng bả vai nàng, lại không nhịn được đạp thêm mấy cái.
Ninh Thanh Ca cuối cùng vẫn theo đúng như nàng dự đoán, lắc lư mấy cái rồi mới quỳ vững.
“Điện hạ…” Ninh Thanh Ca nhắc nhở, trong tay còn cầm thuốc, định đưa đến bên môi nàng.
Nhưng cái vị tổ tông kia bàn chân vừa xoay, trực tiếp đá vào cổ tay Ninh Thanh Ca, thuốc trong tay lập tức bị hất văng đi, ngay cả lọ thuốc đặt bên cạnh cũng không thoát, tất cả đều bị đá bay, lăn lóc khắp nơi.
“Bản cung sẽ không uống.” Thịnh Thập Nguyệt nhướng mày, toát ra vài phần ngang ngược kiêu ngạo.
Mấy lọ thuốc dưới đất va vào chân bàn, phát ra âm thanh lanh lảnh, hương dược ngày càng nồng, khiến người ta như rơi vào rừng hoa anh đào, bị cánh hoa phấn vụn phủ kín.
Nàng chống chân lên bả vai Ninh Thanh Ca, mũi chân điểm vào xương quai xanh, theo rõ ràng cảm xúc, hết lần này tới lần khác mà vẽ vòng quanh.
“Điện hạ…” Đôi mắt Ninh Thanh Ca tối lại.
Người kia vẫn chưa nhận ra nguy hiểm, nét đắc ý trẻ con còn vương trên mặt.
Nàng kiêu ngạo cất giọng: “Ai trêu chọc, thì phải chịu trách nhiệm.”
“Điện hạ đừng quậy nữa.” Ninh Thanh Ca cất lời, giọng khàn khàn, như một lời cảnh cáo cuối cùng.
Nhưng kẻ kia lại không biết, cứ ngỡ mình đang chiếm thượng phong, còn đắc ý vênh váo, nghĩ xấu trong bụng khiến Ninh Thanh Ca đến kỳ ph*t t*nh, không chỉ khiến Ninh Thanh Ca khó chịu, mà còn muốn nàng phải bỏ đi kế hoạch ban đầu.
Ninh Thanh Ca không chạm vào nàng, tránh sang một bên.
Thịnh Thập Nguyệt như thể cảm nhận được nhịp tim như sấm của nàng, bật cười, tựa như một cơn mưa trái mùa quấy phá, khiến nàng quên mất sợ hãi, quên đi bao lời căn dặn của thầy, quên mất người trước mặt chính là một Càn Nguyên.
“Ninh Thanh Ca, ta không dễ chịu, ngươi cũng không được phép thoát ra.” Nàng phách lối đến cực điểm, còn suýt giẫm lên mặt đối phương.
Mùi hương hoa anh đào như quấn quanh cổ đối phương, bàn chân trần móc lấy cổ áo, kéo tuột xuống, lộ ra chiếc cổ thon dài.
Ninh Thanh Ca không hề ngăn cản, như kẻ bị bắt nạt nhưng không hốt hoảng, tựa hồ vẫn luôn chờ đợi, nhìn xem Thịnh Thập Nguyệt có thể thật sự đi thêm một bước kia, cũng như chờ con mồi rơi hẳn vào cạm bẫy.
“Điện hạ muốn thế nào?” Nàng hỏi.
“Muốn ngươi ở đây cùng ta, chúng ta không ai được ngoài ra kia.” Thịnh Thập Nguyệt đáp không cần suy nghĩ.
“Ta vốn chưa từng đi ra ngoài.” Ninh Thanh Ca thản nhiên trả lời.
Thịnh Thập Nguyệt lại không tin, nói thẳng: “Ngươi chỉ là không muốn thôi. Nếu muốn thì có thể đi rồi.”
“Vậy ta nên làm thế nào?” Ninh Thanh Ca nhìn nàng, từ tốn dẫn dụ.
Thịnh Thập Nguyệt lại đạp nàng, như kẻ phách lối ở Biện Kinh, dù lưu lạc bên ngoài, cũng dám đạp lên vai Tiểu tướng quân, làm càn không kiêng dè.
“Ngươi phải cùng ta giống như thế.”
“À?” Giọng Ninh Thanh Ca trầm xuống, liền nói tiếp: “Điện hạ cũng muốn hôn ta sao?”
Thịnh Thập Nguyệt như bừng tỉnh, nhưng thực chất đã hoàn toàn rơi vào lưới của ai kia. Đương nhiên, cơn mưa trái mùa kia vốn là do nụ hôn từ Ninh Thanh Ca khơi dậy, lời nói kia…
Tiểu Khôn Trạch chưa từng trải gật đầu một cái, trên mặt lộ ra chút ý hồng phấn nhàn nhạt, lại giơ tay lên, nắm lấy cằm đối phương.
Ninh Thanh Ca bị ép ngẩng đầu, môi hơi hé, để lộ hàm răng trắng ngần, như lặng lẽ mời gọi.
Điều đó khiến người ta không khỏi nhớ lại xúc cảm ngày đó — vị tướng quân tưởng chừng cứng cỏi lạnh lùng, nhưng lại mang theo hương vị quá mức ngọt ngào, đúng ngay loại vải mà nàng yêu thích nhất.
Nghĩ đến mới thấy, đã mấy ngày rồi chưa được nếm vải. Dù Di Lăng huyện là đầu mối giao thông trọng yếu giữa Nam Bắc, nhưng vải lại hiếm, lượng hàng đến tay giới thương nhân lớn đều bị đặt trước, rất ít lưu lại bán lẻ.
Có chút thèm…
Áo bào lay động, có kẻ như được người khác đẩy đến, bàn tay đang nắm cằm bỗng hạ xuống, cong lại siết lấy cổ kéo một cái, đôi môi lạnh băng đã áp xuống.
Ninh Thanh Ca không hề phản kháng, tựa như một con rối bị dây thừng buộc, mặc kẻ kia hồ nháo.
Vị tổ tông kia nhìn thì khí thế hùng hổ, nhưng thực tế lại vụng về, học theo lần trước đụng chạm, không khống chế được lực, quá mạnh khiến môi bị ép có chút đau.
Hơi thở gấp gáp quấn lấy nhau, Ninh Thanh Ca vẫn chờ, nhưng không thấy động tác kế tiếp, không khỏi mở mắt nhìn.
Mùi hương hoa anh đào dường như biến thành chất lỏng, từ khóe miệng lan xuống đầu lưỡi.
Ánh mắt Thịnh Thập Nguyệt chớp nhẹ, bàn tay đang siết cổ tay đối phương vô thức buông lỏng, hờ hững khoác lên, đầu ngón tay nóng ran.
Như thể cơn mưa trái mùa lại nổi sóng, khiến kẻ giương nanh múa vuốt trở về nguyên hình.
Ninh Thanh Ca như mỉm cười dưới đáy mắt, chưa kịp để ai thấy rõ, liền chủ động đưa tay, che lấy mu bàn tay Thịnh Thập Nguyệt, thay nàng gia cố sợi xích sắp rơi, đồng thời ngẩng đầu, hé môi chạm vào môi đối phương, còn sâu hơn nụ hôn vụng về kia.
Hương vải ngọt ngào dẫn lối, đầu lưỡi khẽ luồn sang, tựa như muốn in dấu chiếm hữu, nhưng thực chất lại càng sa sâu vào lưới thợ săn.
Một tiếng nước vang lên, không lớn, song trong căn phòng trống trải lại đặc biệt rõ ràng.
Răng va chạm, nổi lên chút đau rát.
Ninh Thanh Ca quỳ xuống, đầu gối dịch chuyển về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Thịnh Thập Nguyệt thoáng ngẩn ra, trong cơn mơ hồ, dường như chính mình lại rơi vào vị trí bị chi phối. Nàng chỉ còn chống trán lên vai Ninh Thanh Ca, mơ hồ thốt ra một câu:
“Ninh Thanh Ca, ta thật sự khó chịu.”
Nàng nắm chặt lấy cổ đối phương, lại hung hăng nói:
“Ngươi cũng phải khó chịu giống như ta.”
Người kia rốt cuộc cười một tiếng, giọng nói rất nhỏ:
“Ta có một cách, có thể khiến điện hạ dễ chịu hơn.”
“Cái gì?” Âm thanh mơ hồ vừa thoát ra, liền bị ngăn chặn. Vừa mới rời môi trong chốc lát, lại lập tức bị cắn lấy. Lần này Thịnh Thập Nguyệt không cần phân biệt, cũng biết bản thân đã thua tan tác.
Áo bào rối loạn, cổ áo bị kéo xuống, lộ ra nửa phần da thịt trắng nõn. Góc áo bị nhấc lên, khoác lỏng lẻo trên vai, chân vẫn chưa rơi xuống mà theo động tác áp sát của Ninh Thanh Ca càng giơ cao hơn.
Mu bàn chân cong nhẹ, ngón chân hồng nhạt run run, như khối ngọc thượng đẳng. Bắp đùi mảnh mai thoáng ửng xanh nhạt, cổ chân tròn trịa lộ ra. Theo động tác cúi đầu của đối phương, chúng vô thức rung lên.
“Ninh Thanh Ca…”
Thịnh Thập Nguyệt bỗng bật kêu một tiếng. May mắn nàng kịp chống tay lên đệm mềm phía sau, mới miễn cưỡng giữ được thân thể không ngã, áo bào trượt khỏi vai, vừa mới lộ một chút, lại bị mái tóc rủ xuống che khuất.
Ngoài cửa sổ bỗng ồn ào, có người lớn tiếng hô, lôi kéo đám đông nhao nhao tụ lại, mặt mày hứng khởi.
Mãi đến khi người kia cầm bó đuốc, mới biết có người đang diễn trò.
Quan binh tuần tra không hề xua đuổi, ngược lại còn đứng xem bên cạnh, chăm chú nhìn.
Bọn trẻ con cao lớn chưa đủ trưởng thành thì càng náo loạn, sợ mình bỏ lỡ nên cố chen, phụ huynh giữ cũng không được. Cho đến khi có người bế lên vai, chúng mới chịu yên, ngẩng đầu nhìn.
Theo nhịp gõ đồng, người kia đốt bó đuốc, thổi mạnh vào, lửa lớn bùng lên, khiến mọi người kinh hãi lùi lại, trầm trồ cảm thán.
Nhưng nàng chưa kịp thấy gì, đã bị người kia giữ chặt, cắn một cái. Thịnh Thập Nguyệt khàn giọng phát ra âm thanh, bàn tay chống nệm siết chặt, bấu lấy vải vóc.
Nhưng đây không phải chỉ một mình nàng chịu đựng. Người cúi đầu kia cũng bị kẹp chặt, theo bản năng rung động, mái tóc vốn buộc gọn giờ rối tung.
Ninh Thanh Ca không mấy bận tâm, càng chẳng để ý đến hình dạng bản thân. Đầu lưỡi quấn lấy chất lỏng ngọt ngào, chưa kịp nuốt đã bị che phủ, khiến gương mặt lạnh lùng kia cũng phủ lên ánh nước.
Hô hấp Thịnh Thập Nguyệt trở nên hỗn loạn. Sau cơn xâm chiếm của sắc dục, làn da vốn tái nhợt giờ lại nhuộm hồng, đuôi mắt đẫm nước. Trong phút chốc hoảng loạn chớp mắt, vài giọt nước mắt long lanh đã rơi xuống.
Kỳ mẫn cảm dâng sóng mãnh liệt, chẳng biết có phải do Càn Nguyên tín hương dẫn động, mỗi lần vừa đè xuống lại tiếp tục trào lên, khiến nàng như bị dập vùi ở bờ đá ngầm, liên tục bị thủy triều vỗ vào, gần như bị nhấn chìm.
Sắp mất mạng rồi.
Một tiểu Khôn Trạch chưa hề có kinh nghiệm, lần nữa lại rơi nước mắt.
Đôi chân run rẩy, mấy lần muốn trượt sang bên, nhưng lại bị đối phương cưỡng ép kéo về, chỉ còn cách không ngừng ngửa ra sau. Mái tóc dài rối tung buông xõa, như dây leo lung lay không ngớt.
Đệm mềm bên dưới bị ướt, thấm qua áo bào Ninh Thanh Ca.
Hơi thở Thịnh Thập Nguyệt dồn dập, cánh tay chống sau lưng mềm nhũn, nàng ngã xuống giường.
Thế nhưng người kia vẫn chưa buông tha. Bàn tay kẹp lấy mắt cá chân, kéo nàng về phía mép giường, không cho nàng trốn thoát.
Lần này, trong hơi thở đứt quãng đã xen cả tiếng nức nở.
Bên ngoài vẫn ồn ào, không hề giảm, trái lại càng náo nhiệt vì các tiết mục biểu diễn nối tiếp. Tiếng reo hò vang dậy.
Ngay cả những kẻ bán hàng rong cũng bỏ mặc sạp hàng, chen ra xem.
Trong lúc hỗn loạn, có kẻ nhân cơ hội lén giật cây mứt quả trên tay người bán, bẻ một viên rồi bỏ chạy. Chủ quán đang mải nhìn, không hay biết, mãi đến khi người bên cạnh nhắc mới giật mình, quay lại mắng to.
Quan binh tuần tra đều thấy, nhưng lại tham xem trò, chỉ đùn đẩy nhau đi bắt. Chẳng bao lâu, cảnh tượng càng thêm huyên náo.
Có lẽ do vừa phân tâm liếc nhìn, Ninh Thanh Ca liền bế xốc Thịnh Thập Nguyệt dậy, đặt nàng nằm sấp trước cửa sổ, muốn nàng cũng nhìn thấy cảnh náo nhiệt.
Áo bào rơi xuống đất, tóc cũng chẳng còn che được đường cong đẹp đẽ nơi vai và cổ. Xương bướm run rẩy, cột sống cong xuống, eo mảnh mai bị giữ chặt. Thịnh Thập Nguyệt muốn quay đầu nói gì đó, nhưng chỉ phát ra âm thanh đứt quãng. Đôi mắt đẫm hơi nước lại rơi lệ, trông vô cùng đáng thương.
Người kia vốn luôn dung túng nàng, lần này lại không dừng. Ngược lại, còn cúi đầu cắn vào gáy nàng.
Mùi thơm ngọt ngào của vải dần lấn át hương hoa anh đào, trực tiếp bao phủ lấy.
Thịnh Thập Nguyệt cuối cùng cũng phản ứng, chậm chạp nhận ra – việc này sao có thể là tác dụng của thứ Càn Nguyên tín hương chứ?
Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã bị thủy triều bao phủ, mọi nghi ngờ phút chốc đều tan biến.
Trong phòng, gió thổi lay động trực tiếp va đập về phía cửa gỗ.
Bên ngoài, mấy người sắc mặt lo lắng, muốn xông vào ngăn cản nhưng lại không dám, trong lòng giằng co cực kỳ.
Mãi đến khi không biết là ai buột miệng nói một câu: “Ninh tướng quân hình như đang bị dẫn dắt tín hương...”
Lời này vừa thốt ra, những người vốn còn đang cân nhắc lập tức lạnh sống lưng, triệt để từ bỏ ý định xông vào.
Đặc biệt là Khúc Lê, tức giận giậm chân, cuối cùng chỉ có thể phất tay xua đám người đi, ra lệnh phong tỏa toàn bộ tòa nhà, không cho phép bất kỳ ai tiến lên nữa.
Đứng ở bên cạnh Diệp Lưu Vân, Diệp Xích Linh cũng lạnh mặt, siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc lạnh như muốn nện thẳng vào đám thuộc hạ của Ninh Thanh Ca.
Mà đối diện, những người kia chỉ cúi gằm mặt đầy chột dạ, hoàn toàn không dám đối diện với bọn họ.
Tất cả kế hoạch đã định sẵn và những quyết định tạm thời đều bị gác lại. Trừ mấy lần đưa cơm hằng ngày, cửa phòng kia gần như không mở. Mãi đến mấy ngày sau mới có dấu hiệu yên ổn trở lại, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn thấy Ninh Thanh Ca đi tới đi lui. Người vốn dĩ cố tình khiêu khích ấy chịu đau đớn đến mức chân nhức, lưng thắt, ngay cả cổ họng cũng nghẹn lại, chẳng nói được lời nào.
Hư Đan vốn không cần ăn, nhưng nàng vẫn liên tục dùng thuốc bổ, một bát rồi lại một bát, cứ thế hai ngày sau mới gắng gượng run rẩy bước xuống giường.
Nửa tháng sau, từ Biện Kinh truyền đến tin dữ: Diệp Nguy Chỉ đã mang binh tiến vào kinh thành, Ninh Thanh Ca cũng theo sát phía sau. Từ đó, triều đại Đại Lương chính thức đổi chủ.
Đến lúc này, Thịnh Thập Nguyệt mới hiểu ra: Ninh Thanh Ca cùng Diệp Nguy Chỉ đã sớm có ước định, ai đánh vào Biện Kinh trước thì người đó sẽ đăng cơ xưng đế.
Nhưng ngay ngày Thịnh Thập Nguyệt bỏ trốn, Ninh Thanh Ca vốn đã dẫn quân áp sát Biện Kinh, chỉ vì Khúc Lê cầu cứu mà hạ lệnh để đại quân dừng lại, còn bản thân thì mang theo một đội thân binh chạy đi, bỏ qua cơ hội trong tầm tay.
Hóa ra cái gọi là “kế hoạch” chỉ là một màn kịch do Ninh Thanh Ca cùng thuộc hạ diễn. Nàng đoán được Diệp Nguy Chỉ chắc chắn sẽ lợi dụng Thịnh Thập Nguyệt để kéo dài thời gian, nên cố tình sắp đặt sao cho Thịnh Thập Nguyệt nghe thấy.
Khi Thịnh Thập Nguyệt hiểu ra tất cả, chân khí đã tổn hao nặng nề. Nàng nhìn vị khai quốc công thần lớn nhất, người được phong Ninh Vương Ninh Thanh Ca, mà tức giận đến mức lăn xuống giường hai lần mà vẫn chưa nguôi giận. Đêm đó, nàng xông thẳng vào cung, đánh cho Diệp Nguy Chỉ một trận.
Diệp Nguy Chỉ nào dám nổi giận, chỉ biết cười nịnh nọt chịu đòn. Ngày hôm sau liền ban chiếu, phong Thịnh Thập Nguyệt làm Thái nữ, nhưng phải ở hẳn trong hoàng cung.
Điều này lại khiến Ninh Thanh Ca, một lòng chỉ muốn dỗ dành thê tử, vô cùng khổ sở. Nàng ngày ngày nghĩ trăm phương ngàn kế để vào cung, dù chẳng có công vụ gì cũng bịa ra vài chuyện, cứ bám riết lấy hoàng cung, dỗ dành hơn một tháng trời mới đưa được Thịnh Thập Nguyệt trở về phủ.
Năm sau, Diệp Nguy Chỉ hạ chỉ ban hôn, cả nước cùng chúc mừng.
Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân
Mặc dù đã sớm lên kế hoạch sửa sang, nhưng cũng không thể hoàn toàn chu toàn. Vào đúng ngày Ninh Thanh Ca chạm mặt Thịnh Thập Nguyệt, buổi tối hôm đó Thịnh Thập Nguyệt lại đột ngột đến kỳ mẫn cảm.
Chuyện này thực sự khó giải quyết. Chung quanh toàn là Càn Nguyên, mà Thịnh Thập Nguyệt lại thuộc loại Khôn Trạch đỉnh cấp, cho dù là binh lính đã được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng khó lòng không bị ảnh hưởng. Thêm nữa, lúc vội vàng xuất hành lại không mang theo nhiều đan được, nên đoàn người đành phải tìm một huyện thành gần đó để tạm nghỉ.
Tuy chỉ là một huyện thành nhỏ, nhưng vì nằm ngay ngã ba giao thương giữa Bắc – Nam, lại là đầu mối quan trọng, nên Di Lăng huyện náo nhiệt hơn hẳn những trấn bình thường.
Người bán hàng rong cất tiếng rao, thương đội giương cờ lũ lượt đi qua, bách tính chen chúc, vừa mặc cả vừa chuyện trò rộn ràng.
Thịnh Thập Nguyệt miễn cưỡng tựa vào đầu giường, tất cả cảnh ấy đều thu hết vào mắt, mà bản thân lại yếu ớt không thôi.
Không biết có phải vì bị nhiễm phải hương vị của Càn Nguyên hay không, lần này kỳ mẫn cảm của nàng vừa bộc phát đã đặc biệt khó chịu. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thân thể đã gầy sút đi rõ rệt, thêm vào đó là làn da tái nhợt. Người vốn dĩ ở kinh thành nổi danh kiêu ngạo, thích ca hát nhạc vũ, giờ lại hóa thành bệnh nhân yếu ớt, ngày ngày chỉ có thể nằm chờ trong phòng kín bức bối.
Có lẽ vì uể oải mà càng thêm khó chịu, Thịnh Thập Nguyệt cuối cùng dịch tay, với sang chiếc bàn thấp bên cạnh. Nhưng đầu ngón tay chỉ chạm vào khoảng không lạnh ẩm.
Nàng ngẩn ra, rồi mới nhớ ra nước mật từ sáng sớm đã được thị tỳ mang đi cùng lúc với thuốc. Nàng vốn chán nản, thỉnh thoảng mới nhấp một hớp, nếu không phải Khúc Lê lo lắng người khác không tiện ra vào chăm sóc nên đã sai người mang thêm một ấm lớn, thì giờ nước ấy cũng sớm cạn sạch.
Nàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, tính toán còn nửa canh giờ nữa mới đến bữa trưa. Vốn dĩ là người lười nhác, chuyện gì cũng muốn có kẻ hầu hạ, vậy mà lúc này lại cố gắng gượng chống thân mình dậy. Nghĩ bụng mấy ngày nay quả thật ngột ngạt quá mức, chi bằng cứ ra ngoài đi một chút.
Cánh cửa gỗ bị nàng kéo mở, phát ra tiếng kẽo kẹt, khoác trên người chiếc trường bào trắng rộng, nàng bước ra ngoài.
Bước đi chậm chạp, không nhanh, cứ từ từ mà tiến về phía trước.
Mặc dù trong người có Hư Đan áp chế, nhưng thỉnh thoảng vẫn còn hương khí thoát ra không kìm nén được. Thịnh Thập Nguyệt lo lắng làm ảnh hưởng đến người ngoài, bèn vừa đi vừa lặng lẽ quan sát, kiềm chế hết mức.
Cũng nhờ vậy mà bắt được một vài âm thanh.
Hình như là giọng của Ninh Thanh Ca…
Trong lòng nàng chấn động, không hiểu sao liền dịch mấy bước sang gian phòng bên cạnh.
Có lẽ vì bên trong có người cảnh giác, giọng nói rất nhỏ, nhưng sao có thể thoát khỏi đôi tai của Thịnh Thập Nguyệt? Nàng từng học qua tuyệt kỹ “nghe xúc xắc” của người trong Thiên Môn, nên thính lực vượt xa người thường.
Tà áo rộng theo gió lay động, mấy lọn tóc cũng bay bay.
“Nếu theo ý đại nhân, chẳng qua hai ngày nữa chúng ta đã có thể tụ hội với Võ An Quân.”
Nghe thấy câu này, tim Thịnh Thập Nguyệt chợt hẫng một nhịp, không khỏi càng tập trung lắng nghe.
Người kia giọng mang chút khó xử:
“Có thể, nhưng lịch trình này hơi quá gấp gáp. Chỉ sợ những người khác không theo kịp. Hơn nữa dọc đường không được nghỉ ngơi, nếu bị Lương Quân đuổi kịp, e rằng ngay cả sức chống đỡ cũng chẳng còn.”
Lời vừa dứt, Ninh Thanh Ca cất giọng mát lạnh quen thuộc: “Điện hạ hiện nay tình trạng đặc biệt, ta lo cho sức khỏe của nàng. Đại phu ở Di Lăng huyện này không ai dùng được, chi bằng trở về dưới trướng Võ An Quân, ta mới có thể yên tâm.”
Người kia do dự: “Nhưng mà…”
“Ý ta đã quyết.” Ninh Thanh Ca dứt khoát cắt ngang.
Thịnh Thập Nguyệt nhíu mày, trong lòng lại nghĩ đến lời dặn dò của tiểu di. Trong tình cảnh này làm sao có thể thúc ngựa gấp rút mà quay về?
Người kia im lặng một lúc, cuối cùng thở dài: “Vậy cũng được… chỉ là đại nhân cùng Võ An Quân đại nhân đã có ước hẹn…”
Nghe đến đây, Thịnh Thập Nguyệt càng chăm chú.
Ninh Thanh Ca khoát tay, giọng có phần tùy ý: “Chẳng qua chỉ là một lần tranh đoạt vị trí mà thôi…”
Người kia không cam lòng: “Chúng ta vất vả lắm mới đi trước Võ An Quân một bước, giờ lại tự nguyện lùi về, chẳng phải khiến người khác chê cười sao?”
“Ta có thể dẫn đầu trước, thì cũng có thể vượt lên sau.” Ninh Thanh Ca tự tin đáp, rồi dịu giọng an ủi thuộc hạ thêm vài câu.
Đến đây, Thịnh Thập Nguyệt đã đoán ra đôi phần. Nhiều khả năng là tiểu di của nàng và Ninh Thanh Ca có ước hẹn gì đó. Ban đầu Ninh Thanh Ca chiếm ưu thế, nhưng nay lại vì nàng mà chủ động từ bỏ. Thảo nào Diệp Nguy Chỉ nhiều lần dặn dò nàng phải tìm cách ngăn cản.
Nghĩ đến đây, trong lòng Thịnh Thập Nguyệt càng dấy lên nghi hoặc.
Nàng quá hiểu rõ tiểu di của mình: bốn mươi mấy tuổi chưa từng kết hôn, ngoài việc cầm quân ra thì toàn bộ tâm tư đều đặt trên cô cháu gái này. Yêu thương chiều chuộng hết mực, đến mức cho dù trời có sập, cũng vừa chống trời vừa dỗ dành Thịnh Thập Nguyệt vui vẻ. Ấy vậy mà lần này, tiểu di lại đem chuyện quan trọng kia đặt lên vai nàng.
Rốt cuộc, hai người đó đã hẹn ước điều gì?
Nghi vấn như quả cầu tuyết lăn, càng lúc càng lớn, khiến nàng mơ hồ chẳng hiểu.
Nhưng bất kể là gì, nàng cũng nhất định phải giúp tiểu di.
Sắc mặt nàng thoáng trở nên nghiêm nghị, rồi quay người trở lại phòng.
Một lát sau, từ gian phòng lớn nhất trên tầng bốn của tửu lâu, bỗng vang lên tiếng gốm sứ rơi xuống đất, giòn giã vỡ tan.
Ngay lập tức, cánh cửa gỗ tầng ba bị một lực mạnh đẩy tung ra. Người mặc áo tím – Ninh Thanh Ca – nhanh chóng bước qua cửa, chạy thẳng lên tầng bốn.
“Điện hạ!”
Người còn chưa thấy đâu, nhưng tiếng hô lo lắng đã vang lên. Có người đến nỗi quên cả gõ cửa, hai tay chống lên cánh cửa, trực tiếp đẩy vào trong.
Ánh mắt Ninh Thanh Ca đảo một vòng, chỉ đến khi trông thấy Thịnh Thập Nguyệt đang ở trên giường gỗ thì nàng mới yên lòng phần nào. Sau đó, nàng lại nhìn xuống bên dưới giường: một mảnh hỗn độn. Ấm trà, mâm gỗ, cờ vây đều rơi vãi xuống đất. Đáng tiếc nhất là bộ chén sứ trắng quý giá, đã vỡ tan thành từng mảnh, chẳng còn hình dạng.
May mà Thịnh Thập Nguyệt không hề hấn gì, chỉ co chân trốn trong góc giường, trán lấm tấm mồ hôi.
Ninh Thanh Ca thu hồi tầm mắt, mùi hương hoa anh đào lan tỏa khắp phòng liền xộc vào mũi.
Đó là mùi tín hương.
Mỗi khi đến kỳ mẫn cảm, Thập Nguyệt sẽ mệt nhọc như thế này. Dù có thuốc ức chế, cơn phát tác vẫn lặp đi lặp lại, khiến người cực kỳ khó chịu.
Môi Ninh Thanh Ca mấp máy, ánh mắt rũ xuống, cố gắng không nhìn đến ai kia.
Nhưng người ấy dường như cố tình, đúng lúc này lại gọi:
“Ninh tướng quân.”
Giọng nói khác hẳn thường ngày, không còn trong trẻo dễ nghe, mà trở nên khàn đục, kéo dài âm cuối như một cái móc câu, chạm vào đáy lòng, rồi từng chút kéo lên.
Ninh Thanh Ca vô thức ngẩng đầu. Trước mắt nàng là Thịnh Thập Nguyệt chống cằm lên đầu gối, đôi mắt xanh biếc nửa khép, phủ một tầng hơi nước mờ mỏng. Khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ lại thêm vài phần quyến rũ mê hoặc. Khóe mắt như chứa gió xuân, tựa như muốn kéo người đến gần, để lại giữa rừng hoa đào phủ xuống.
Ninh Thanh Ca đứng im tại chỗ, lưng căng cứng, càng lúc càng thẳng. Nàng nhanh chóng quay người, đóng chặt cửa lại, rồi nói dứt khoát:
“Ta đi lấy Hư Đan cho điện hạ.”
Giọng nàng vẫn trầm ổn, như không hề bị ảnh hưởng, bước chân cũng vững vàng như thường.
Trong góc giường, Thịnh Thập Nguyệt cắn môi, ấm ức.
Ngăn tủ bị mở ra, hơn nửa lọ thuốc còn lại bị lấy đi.
Trước tiên, Ninh Thanh Ca tìm được bình rượu bạc trống rỗng, lắc nhẹ, sau đó mới tìm ấm trà trên bàn tròn. Xong xuôi, nàng đi đến trước mặt Thịnh Thập Nguyệt.
“Điện hạ.” Ninh Thanh Ca gọi, ánh mắt ôn nhu, ẩn chứa lo lắng.
Viên thuốc màu nâu được đặt trong lòng bàn tay, đưa đến bên môi Thịnh Thập Nguyệt. Ngay cả chén trà nàng cũng bưng sẵn, chỉ chờ đối phương ngậm thuốc thì sẽ đưa lên ngay.
Thế nhưng, người kia lại ngang bướng, buông một câu:
“Ta không uống trà.”
Động tác của Ninh Thanh Ca khựng lại, rồi bình tĩnh nói:
“Vậy ta đi tìm nước mật?”
“Cũng không cần.” Giọng nói kia pha chút bướng bỉnh, còn chưa kịp để nàng mở miệng đã thêm: “Ta không muốn uống Hư Đan.”
May mà đối diện là người tính tình tốt, không những không nổi giận, mà còn kiên nhẫn dịu giọng:
“Vì sao không uống?”
“Đắng.” Thịnh Thập Nguyệt đáp ngay, không cần suy nghĩ.
“Trên bàn có bánh ngọt, ta lấy cho người ăn.” Ninh Thanh Ca tiếp lời.
Nhưng Thịnh Thập Nguyệt nào dễ bị dỗ dành thế:
“Không cần.”
“Vậy mứt hoa quả?”
“Không ăn.”
Trong căn phòng lúc này, một người co mình trong giường, áo choàng lỏng lẻo trượt khỏi vai như sắp rơi xuống; một người cúi người đối diện, tay cầm thuốc, tay nâng trà, thật giống như người lớn đang kiên nhẫn dỗ dành một đứa trẻ bướng bỉnh.
Ninh Thanh Ca bất lực, chỉ thở dài, rồi nhẹ giọng hỏi:
“Điện hạ muốn thế nào?”
“Ai trêu chọc thì kêu người đó đến giải quyết.” Lời đáp bật ra rất nhanh, vẫn còn tức tối.
Nàng là ai chứ?
Chính là Cửu hoàng nữ được Thánh thượng cưng chiều, cũng là chất nữ yêu quý nhất của Võ An Quân. Ở Đại Lương, thân phận nàng vô cùng tôn quý, có thể nói trên đời hiếm ai sánh được. Người theo đuổi nàng từ hoàng cung kéo dài ra tận ngoài thành Biện Kinh.
Thế mà bây giờ lại bị một nữ tử con của tội thần chọc vào, chẳng những tự xưng là vị hôn thê, còn cả gan hôn nàng. Điều đáng giận nhất là bản thân nàng còn vì thế mà kỳ mẫn cảm đến sớm hơn.
Nếu để người ở Biện Kinh biết, mặt mũi nàng coi như mất sạch!
Nghĩ đến đây, Thịnh Thập Nguyệt trừng mắt, tức giận nhìn đối phương. Nhưng chỉ thế thôi chưa hả, nàng đưa chân đạp thẳng vào đùi Ninh Thanh Ca.
Nhưng Ninh Thanh Ca không hề động đậy. Đùi nàng bao năm luyện võ, căng chặt và rắn chắc hơn cả sắt thép.
Cú đá ấy chẳng làm đối phương hề hấn, ngược lại khiến Thịnh Thập Nguyệt đau chân.
Thật là lỗ nặng!
Không cam lòng, nàng lại tiếp tục đạp, một lần rồi thêm lần nữa.
Người kia vẫn không hề ngăn cản, chỉ nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Điện hạ uống thuốc trước đã, ăn xong muốn phạt ta cũng chưa muộn.”
Thịnh Thập Nguyệt vẫn tức giận, nói thẳng:
“Không uống.”
Mùi hương hoa anh đào trong phòng ngày càng nồng, thấm vào vạt áo, lan lên cả sau gáy.
Ánh mắt Ninh Thanh Ca rũ xuống, dừng lại nơi bàn chân trần đang đạp kia. Không biết là vì chiều chuộng thế nào mà nàng chẳng phản kháng, còn người đang đạp thì gương mặt lại đỏ bừng.
“Điện hạ muốn thế nào?” Lần này giọng Ninh Thanh Ca như nhượng bộ.
Trong mắt Thịnh Thập Nguyệt ánh lên niềm vui, đôi mắt hạt châu xoay chuyển, toát ra vẻ tinh nghịch. Nàng lại đạp đối phương, nói:
“Ngươi trước tiên quỳ xuống.”
Tiểu tướng quân không do dự, lúc này liền khom gối hướng xuống, cửa sổ đã khép lại, chỉ còn khe hở hắt vào mấy vệt nắng, vừa vặn rơi xuống gương mặt nàng, đem những đường nét lạnh lùng nhu hòa đi.
Thịnh Thập Nguyệt lần này vừa khéo đạp trúng bả vai nàng, lại không nhịn được đạp thêm mấy cái.
Ninh Thanh Ca cuối cùng vẫn theo đúng như nàng dự đoán, lắc lư mấy cái rồi mới quỳ vững.
“Điện hạ…” Ninh Thanh Ca nhắc nhở, trong tay còn cầm thuốc, định đưa đến bên môi nàng.
Nhưng cái vị tổ tông kia bàn chân vừa xoay, trực tiếp đá vào cổ tay Ninh Thanh Ca, thuốc trong tay lập tức bị hất văng đi, ngay cả lọ thuốc đặt bên cạnh cũng không thoát, tất cả đều bị đá bay, lăn lóc khắp nơi.
“Bản cung sẽ không uống.” Thịnh Thập Nguyệt nhướng mày, toát ra vài phần ngang ngược kiêu ngạo.
Mấy lọ thuốc dưới đất va vào chân bàn, phát ra âm thanh lanh lảnh, hương dược ngày càng nồng, khiến người ta như rơi vào rừng hoa anh đào, bị cánh hoa phấn vụn phủ kín.
Nàng chống chân lên bả vai Ninh Thanh Ca, mũi chân điểm vào xương quai xanh, theo rõ ràng cảm xúc, hết lần này tới lần khác mà vẽ vòng quanh.
“Điện hạ…” Đôi mắt Ninh Thanh Ca tối lại.
Người kia vẫn chưa nhận ra nguy hiểm, nét đắc ý trẻ con còn vương trên mặt.
Nàng kiêu ngạo cất giọng: “Ai trêu chọc, thì phải chịu trách nhiệm.”
“Điện hạ đừng quậy nữa.” Ninh Thanh Ca cất lời, giọng khàn khàn, như một lời cảnh cáo cuối cùng.
Nhưng kẻ kia lại không biết, cứ ngỡ mình đang chiếm thượng phong, còn đắc ý vênh váo, nghĩ xấu trong bụng khiến Ninh Thanh Ca đến kỳ ph*t t*nh, không chỉ khiến Ninh Thanh Ca khó chịu, mà còn muốn nàng phải bỏ đi kế hoạch ban đầu.
Ninh Thanh Ca không chạm vào nàng, tránh sang một bên.
Thịnh Thập Nguyệt như thể cảm nhận được nhịp tim như sấm của nàng, bật cười, tựa như một cơn mưa trái mùa quấy phá, khiến nàng quên mất sợ hãi, quên đi bao lời căn dặn của thầy, quên mất người trước mặt chính là một Càn Nguyên.
“Ninh Thanh Ca, ta không dễ chịu, ngươi cũng không được phép thoát ra.” Nàng phách lối đến cực điểm, còn suýt giẫm lên mặt đối phương.
Mùi hương hoa anh đào như quấn quanh cổ đối phương, bàn chân trần móc lấy cổ áo, kéo tuột xuống, lộ ra chiếc cổ thon dài.
Ninh Thanh Ca không hề ngăn cản, như kẻ bị bắt nạt nhưng không hốt hoảng, tựa hồ vẫn luôn chờ đợi, nhìn xem Thịnh Thập Nguyệt có thể thật sự đi thêm một bước kia, cũng như chờ con mồi rơi hẳn vào cạm bẫy.
“Điện hạ muốn thế nào?” Nàng hỏi.
“Muốn ngươi ở đây cùng ta, chúng ta không ai được ngoài ra kia.” Thịnh Thập Nguyệt đáp không cần suy nghĩ.
“Ta vốn chưa từng đi ra ngoài.” Ninh Thanh Ca thản nhiên trả lời.
Thịnh Thập Nguyệt lại không tin, nói thẳng: “Ngươi chỉ là không muốn thôi. Nếu muốn thì có thể đi rồi.”
“Vậy ta nên làm thế nào?” Ninh Thanh Ca nhìn nàng, từ tốn dẫn dụ.
Thịnh Thập Nguyệt lại đạp nàng, như kẻ phách lối ở Biện Kinh, dù lưu lạc bên ngoài, cũng dám đạp lên vai Tiểu tướng quân, làm càn không kiêng dè.
“Ngươi phải cùng ta giống như thế.”
“À?” Giọng Ninh Thanh Ca trầm xuống, liền nói tiếp: “Điện hạ cũng muốn hôn ta sao?”
Thịnh Thập Nguyệt như bừng tỉnh, nhưng thực chất đã hoàn toàn rơi vào lưới của ai kia. Đương nhiên, cơn mưa trái mùa kia vốn là do nụ hôn từ Ninh Thanh Ca khơi dậy, lời nói kia…
Tiểu Khôn Trạch chưa từng trải gật đầu một cái, trên mặt lộ ra chút ý hồng phấn nhàn nhạt, lại giơ tay lên, nắm lấy cằm đối phương.
Ninh Thanh Ca bị ép ngẩng đầu, môi hơi hé, để lộ hàm răng trắng ngần, như lặng lẽ mời gọi.
Điều đó khiến người ta không khỏi nhớ lại xúc cảm ngày đó — vị tướng quân tưởng chừng cứng cỏi lạnh lùng, nhưng lại mang theo hương vị quá mức ngọt ngào, đúng ngay loại vải mà nàng yêu thích nhất.
Nghĩ đến mới thấy, đã mấy ngày rồi chưa được nếm vải. Dù Di Lăng huyện là đầu mối giao thông trọng yếu giữa Nam Bắc, nhưng vải lại hiếm, lượng hàng đến tay giới thương nhân lớn đều bị đặt trước, rất ít lưu lại bán lẻ.
Có chút thèm…
Áo bào lay động, có kẻ như được người khác đẩy đến, bàn tay đang nắm cằm bỗng hạ xuống, cong lại siết lấy cổ kéo một cái, đôi môi lạnh băng đã áp xuống.
Ninh Thanh Ca không hề phản kháng, tựa như một con rối bị dây thừng buộc, mặc kẻ kia hồ nháo.
Vị tổ tông kia nhìn thì khí thế hùng hổ, nhưng thực tế lại vụng về, học theo lần trước đụng chạm, không khống chế được lực, quá mạnh khiến môi bị ép có chút đau.
Hơi thở gấp gáp quấn lấy nhau, Ninh Thanh Ca vẫn chờ, nhưng không thấy động tác kế tiếp, không khỏi mở mắt nhìn.
Mùi hương hoa anh đào dường như biến thành chất lỏng, từ khóe miệng lan xuống đầu lưỡi.
Ánh mắt Thịnh Thập Nguyệt chớp nhẹ, bàn tay đang siết cổ tay đối phương vô thức buông lỏng, hờ hững khoác lên, đầu ngón tay nóng ran.
Như thể cơn mưa trái mùa lại nổi sóng, khiến kẻ giương nanh múa vuốt trở về nguyên hình.
Ninh Thanh Ca như mỉm cười dưới đáy mắt, chưa kịp để ai thấy rõ, liền chủ động đưa tay, che lấy mu bàn tay Thịnh Thập Nguyệt, thay nàng gia cố sợi xích sắp rơi, đồng thời ngẩng đầu, hé môi chạm vào môi đối phương, còn sâu hơn nụ hôn vụng về kia.
Hương vải ngọt ngào dẫn lối, đầu lưỡi khẽ luồn sang, tựa như muốn in dấu chiếm hữu, nhưng thực chất lại càng sa sâu vào lưới thợ săn.
Một tiếng nước vang lên, không lớn, song trong căn phòng trống trải lại đặc biệt rõ ràng.
Răng va chạm, nổi lên chút đau rát.
Ninh Thanh Ca quỳ xuống, đầu gối dịch chuyển về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Thịnh Thập Nguyệt thoáng ngẩn ra, trong cơn mơ hồ, dường như chính mình lại rơi vào vị trí bị chi phối. Nàng chỉ còn chống trán lên vai Ninh Thanh Ca, mơ hồ thốt ra một câu:
“Ninh Thanh Ca, ta thật sự khó chịu.”
Nàng nắm chặt lấy cổ đối phương, lại hung hăng nói:
“Ngươi cũng phải khó chịu giống như ta.”
Người kia rốt cuộc cười một tiếng, giọng nói rất nhỏ:
“Ta có một cách, có thể khiến điện hạ dễ chịu hơn.”
“Cái gì?” Âm thanh mơ hồ vừa thoát ra, liền bị ngăn chặn. Vừa mới rời môi trong chốc lát, lại lập tức bị cắn lấy. Lần này Thịnh Thập Nguyệt không cần phân biệt, cũng biết bản thân đã thua tan tác.
Áo bào rối loạn, cổ áo bị kéo xuống, lộ ra nửa phần da thịt trắng nõn. Góc áo bị nhấc lên, khoác lỏng lẻo trên vai, chân vẫn chưa rơi xuống mà theo động tác áp sát của Ninh Thanh Ca càng giơ cao hơn.
Mu bàn chân cong nhẹ, ngón chân hồng nhạt run run, như khối ngọc thượng đẳng. Bắp đùi mảnh mai thoáng ửng xanh nhạt, cổ chân tròn trịa lộ ra. Theo động tác cúi đầu của đối phương, chúng vô thức rung lên.
“Ninh Thanh Ca…”
Thịnh Thập Nguyệt bỗng bật kêu một tiếng. May mắn nàng kịp chống tay lên đệm mềm phía sau, mới miễn cưỡng giữ được thân thể không ngã, áo bào trượt khỏi vai, vừa mới lộ một chút, lại bị mái tóc rủ xuống che khuất.
Ngoài cửa sổ bỗng ồn ào, có người lớn tiếng hô, lôi kéo đám đông nhao nhao tụ lại, mặt mày hứng khởi.
Mãi đến khi người kia cầm bó đuốc, mới biết có người đang diễn trò.
Quan binh tuần tra không hề xua đuổi, ngược lại còn đứng xem bên cạnh, chăm chú nhìn.
Bọn trẻ con cao lớn chưa đủ trưởng thành thì càng náo loạn, sợ mình bỏ lỡ nên cố chen, phụ huynh giữ cũng không được. Cho đến khi có người bế lên vai, chúng mới chịu yên, ngẩng đầu nhìn.
Theo nhịp gõ đồng, người kia đốt bó đuốc, thổi mạnh vào, lửa lớn bùng lên, khiến mọi người kinh hãi lùi lại, trầm trồ cảm thán.
Nhưng nàng chưa kịp thấy gì, đã bị người kia giữ chặt, cắn một cái. Thịnh Thập Nguyệt khàn giọng phát ra âm thanh, bàn tay chống nệm siết chặt, bấu lấy vải vóc.
Nhưng đây không phải chỉ một mình nàng chịu đựng. Người cúi đầu kia cũng bị kẹp chặt, theo bản năng rung động, mái tóc vốn buộc gọn giờ rối tung.
Ninh Thanh Ca không mấy bận tâm, càng chẳng để ý đến hình dạng bản thân. Đầu lưỡi quấn lấy chất lỏng ngọt ngào, chưa kịp nuốt đã bị che phủ, khiến gương mặt lạnh lùng kia cũng phủ lên ánh nước.
Hô hấp Thịnh Thập Nguyệt trở nên hỗn loạn. Sau cơn xâm chiếm của sắc dục, làn da vốn tái nhợt giờ lại nhuộm hồng, đuôi mắt đẫm nước. Trong phút chốc hoảng loạn chớp mắt, vài giọt nước mắt long lanh đã rơi xuống.
Kỳ mẫn cảm dâng sóng mãnh liệt, chẳng biết có phải do Càn Nguyên tín hương dẫn động, mỗi lần vừa đè xuống lại tiếp tục trào lên, khiến nàng như bị dập vùi ở bờ đá ngầm, liên tục bị thủy triều vỗ vào, gần như bị nhấn chìm.
Sắp mất mạng rồi.
Một tiểu Khôn Trạch chưa hề có kinh nghiệm, lần nữa lại rơi nước mắt.
Đôi chân run rẩy, mấy lần muốn trượt sang bên, nhưng lại bị đối phương cưỡng ép kéo về, chỉ còn cách không ngừng ngửa ra sau. Mái tóc dài rối tung buông xõa, như dây leo lung lay không ngớt.
Đệm mềm bên dưới bị ướt, thấm qua áo bào Ninh Thanh Ca.
Hơi thở Thịnh Thập Nguyệt dồn dập, cánh tay chống sau lưng mềm nhũn, nàng ngã xuống giường.
Thế nhưng người kia vẫn chưa buông tha. Bàn tay kẹp lấy mắt cá chân, kéo nàng về phía mép giường, không cho nàng trốn thoát.
Lần này, trong hơi thở đứt quãng đã xen cả tiếng nức nở.
Bên ngoài vẫn ồn ào, không hề giảm, trái lại càng náo nhiệt vì các tiết mục biểu diễn nối tiếp. Tiếng reo hò vang dậy.
Ngay cả những kẻ bán hàng rong cũng bỏ mặc sạp hàng, chen ra xem.
Trong lúc hỗn loạn, có kẻ nhân cơ hội lén giật cây mứt quả trên tay người bán, bẻ một viên rồi bỏ chạy. Chủ quán đang mải nhìn, không hay biết, mãi đến khi người bên cạnh nhắc mới giật mình, quay lại mắng to.
Quan binh tuần tra đều thấy, nhưng lại tham xem trò, chỉ đùn đẩy nhau đi bắt. Chẳng bao lâu, cảnh tượng càng thêm huyên náo.
Có lẽ do vừa phân tâm liếc nhìn, Ninh Thanh Ca liền bế xốc Thịnh Thập Nguyệt dậy, đặt nàng nằm sấp trước cửa sổ, muốn nàng cũng nhìn thấy cảnh náo nhiệt.
Áo bào rơi xuống đất, tóc cũng chẳng còn che được đường cong đẹp đẽ nơi vai và cổ. Xương bướm run rẩy, cột sống cong xuống, eo mảnh mai bị giữ chặt. Thịnh Thập Nguyệt muốn quay đầu nói gì đó, nhưng chỉ phát ra âm thanh đứt quãng. Đôi mắt đẫm hơi nước lại rơi lệ, trông vô cùng đáng thương.
Người kia vốn luôn dung túng nàng, lần này lại không dừng. Ngược lại, còn cúi đầu cắn vào gáy nàng.
Mùi thơm ngọt ngào của vải dần lấn át hương hoa anh đào, trực tiếp bao phủ lấy.
Thịnh Thập Nguyệt cuối cùng cũng phản ứng, chậm chạp nhận ra – việc này sao có thể là tác dụng của thứ Càn Nguyên tín hương chứ?
Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã bị thủy triều bao phủ, mọi nghi ngờ phút chốc đều tan biến.
Trong phòng, gió thổi lay động trực tiếp va đập về phía cửa gỗ.
Bên ngoài, mấy người sắc mặt lo lắng, muốn xông vào ngăn cản nhưng lại không dám, trong lòng giằng co cực kỳ.
Mãi đến khi không biết là ai buột miệng nói một câu: “Ninh tướng quân hình như đang bị dẫn dắt tín hương...”
Lời này vừa thốt ra, những người vốn còn đang cân nhắc lập tức lạnh sống lưng, triệt để từ bỏ ý định xông vào.
Đặc biệt là Khúc Lê, tức giận giậm chân, cuối cùng chỉ có thể phất tay xua đám người đi, ra lệnh phong tỏa toàn bộ tòa nhà, không cho phép bất kỳ ai tiến lên nữa.
Đứng ở bên cạnh Diệp Lưu Vân, Diệp Xích Linh cũng lạnh mặt, siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc lạnh như muốn nện thẳng vào đám thuộc hạ của Ninh Thanh Ca.
Mà đối diện, những người kia chỉ cúi gằm mặt đầy chột dạ, hoàn toàn không dám đối diện với bọn họ.
Tất cả kế hoạch đã định sẵn và những quyết định tạm thời đều bị gác lại. Trừ mấy lần đưa cơm hằng ngày, cửa phòng kia gần như không mở. Mãi đến mấy ngày sau mới có dấu hiệu yên ổn trở lại, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn thấy Ninh Thanh Ca đi tới đi lui. Người vốn dĩ cố tình khiêu khích ấy chịu đau đớn đến mức chân nhức, lưng thắt, ngay cả cổ họng cũng nghẹn lại, chẳng nói được lời nào.
Hư Đan vốn không cần ăn, nhưng nàng vẫn liên tục dùng thuốc bổ, một bát rồi lại một bát, cứ thế hai ngày sau mới gắng gượng run rẩy bước xuống giường.
Nửa tháng sau, từ Biện Kinh truyền đến tin dữ: Diệp Nguy Chỉ đã mang binh tiến vào kinh thành, Ninh Thanh Ca cũng theo sát phía sau. Từ đó, triều đại Đại Lương chính thức đổi chủ.
Đến lúc này, Thịnh Thập Nguyệt mới hiểu ra: Ninh Thanh Ca cùng Diệp Nguy Chỉ đã sớm có ước định, ai đánh vào Biện Kinh trước thì người đó sẽ đăng cơ xưng đế.
Nhưng ngay ngày Thịnh Thập Nguyệt bỏ trốn, Ninh Thanh Ca vốn đã dẫn quân áp sát Biện Kinh, chỉ vì Khúc Lê cầu cứu mà hạ lệnh để đại quân dừng lại, còn bản thân thì mang theo một đội thân binh chạy đi, bỏ qua cơ hội trong tầm tay.
Hóa ra cái gọi là “kế hoạch” chỉ là một màn kịch do Ninh Thanh Ca cùng thuộc hạ diễn. Nàng đoán được Diệp Nguy Chỉ chắc chắn sẽ lợi dụng Thịnh Thập Nguyệt để kéo dài thời gian, nên cố tình sắp đặt sao cho Thịnh Thập Nguyệt nghe thấy.
Khi Thịnh Thập Nguyệt hiểu ra tất cả, chân khí đã tổn hao nặng nề. Nàng nhìn vị khai quốc công thần lớn nhất, người được phong Ninh Vương Ninh Thanh Ca, mà tức giận đến mức lăn xuống giường hai lần mà vẫn chưa nguôi giận. Đêm đó, nàng xông thẳng vào cung, đánh cho Diệp Nguy Chỉ một trận.
Diệp Nguy Chỉ nào dám nổi giận, chỉ biết cười nịnh nọt chịu đòn. Ngày hôm sau liền ban chiếu, phong Thịnh Thập Nguyệt làm Thái nữ, nhưng phải ở hẳn trong hoàng cung.
Điều này lại khiến Ninh Thanh Ca, một lòng chỉ muốn dỗ dành thê tử, vô cùng khổ sở. Nàng ngày ngày nghĩ trăm phương ngàn kế để vào cung, dù chẳng có công vụ gì cũng bịa ra vài chuyện, cứ bám riết lấy hoàng cung, dỗ dành hơn một tháng trời mới đưa được Thịnh Thập Nguyệt trở về phủ.
Năm sau, Diệp Nguy Chỉ hạ chỉ ban hôn, cả nước cùng chúc mừng.
Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân
Đánh giá:
Truyện Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân
Story
Chương 130: Phiên ngoại 11
10.0/10 từ 27 lượt.