Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân

Chương 106

216@-

Đêm qua, Thịnh Lê Thư ngủ chẳng yên giấc. Trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy, nhíu mày nghỉ ngơi thêm một lúc rồi mới đưa tay vẫy về phía bên cạnh.


 


Người hầu luôn túc trực lập tức tiến lên, dâng chén nước ấm đã chuẩn bị sẵn lên tận miệng bà.


 


Hành động săn sóc ấy lại khiến Thịnh Lê Thư lộ ra chút tức giận, nghiêm giọng trách: “Sao lại không bỏ đá?”


 


Người hầu có phần hoảng hốt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, giải thích:


 


“Xuân hàn còn nặng, đêm qua lại đổ mưa lớn. Bệ hạ vẫn nên uống ít nước lạnh, tránh bị hàn khí xâm nhập.”


 


Lời nói đầy quan tâm ấy lại chỉ đổi lấy một trận thịnh nộ. Chỉ thấy Thịnh Lê Thư lập tức nổi giận, giơ chân đá bay người kia, quát lớn: “Trẫm nói ngươi nghe không hiểu sao?!”


 


Chén sứ rơi xuống đất vỡ vụn, người hầu kia bị đá văng, ngã ngồi xuống đất, còn chưa kịp kêu đau đã quỳ bò xuống, mồ hôi đầy đầu, run rẩy van xin.


 


“Tiểu nhân biết sai, mong bệ hạ thứ tội! Bệ hạ thứ tội!”


 


Nghe thấy động tĩnh, người bên ngoài vội vàng đẩy cửa bước vào. Người dẫn đầu đã tuổi cao tóc bạc, dáng vẻ già nua, tập tễnh bước tới trước mặt bệ hạ, lập tức cho người kéo kẻ hầu kia ra ngoài, rồi ôn tồn nói:


 


“Bệ hạ, hà tất phải tức giận vì một kẻ nô tài.”


 


Hắn đưa tay nhận lấy ly nước lạnh ướp đá từ người hầu bên cạnh, đích thân dâng lên tận miệng Thịnh Lê Thư, cẩn thận hầu hạ nàng uống xong.


 


Nhờ có đá lạnh làm dịu, sắc mặt Thịnh Lê Thư mới dần dịu đi. Bà nhìn về người đã theo mình mấy chục năm, một thân cận cũ kỹ và trung thành bỗng không hiểu sao lại thốt lên:


 


“Mấy năm nay, vất vả cho ngươi rồi.”


 


Người nọ sững sờ, sau đó bật cười.


 


“Có thể hầu hạ bệ hạ, là phúc phần tu luyện mấy đời của nô tài, nào dám nói là vất vả.”


 


Thịnh Lê Thư nhìn hắn thật sâu, không khỏi nhớ lại thuở ban đầu, khi nàng vừa mới đăng cơ, người này đã quỳ trước mặt bà thề sống chết trung thành. Từ ngày đó trở đi, đêm nào bà cũng giữ hắn bên mép giường, mới có thể an tâm ngủ say.


 


“Vất vả cho ngươi.” Thịnh Lê Thư lại lặp lại lần nữa, như mang theo hồi tưởng, tiếp lời: “Trẫm nhớ khi mới gặp ngươi, ngươi còn là một tiểu thái giám ở Cảnh Dương Cung, chừng mười mấy tuổi thì phải?”


 


“Mười sáu,” Lục Hạc nhẹ giọng tiếp lời.


 


Thịnh Lê Thư cười, nói tiếp: “Phải rồi, khi đó ngươi mới mười sáu tuổi, tay chân lóng ngóng, còn làm đổ trà của Hoàng Quý Phi…”


 


Nói tới đây, bà đột nhiên ngưng lại, lắc đầu cảm khái: “Vậy mà đã bao nhiêu năm trôi qua.”


 


Lục Hạc không rõ vì sao bệ hạ bỗng nhắc lại chuyện xưa, nhưng chủ nhân đã lên tiếng, hắn cũng chỉ có thể thuận theo, giọng điệu mang theo cảm hoài: “Thật sự là nhiều năm rồi.”


 



Giọng chuyển nhẹ, hắn nói thêm:


 


“Bệ hạ vẫn còn mạnh khỏe, nhưng lão nô thì không bằng trước nữa. Hai hôm trước lại đến Thái Y Viện khám, họ nói chân này... chắc thêm vài năm nữa là thật sự không đi nổi, e là chỉ có thể ngồi xe lăn, không thể hầu hạ bệ hạ như trước.”


 


Lời ấy dường như làm vừa lòng Thịnh Lê Thư, nàng khẽ cười, vỗ vỗ tay hắn rồi nói:


 


“Đến lúc đó, trẫm sẽ ban cho ngươi bảy tám tên tiểu thái giám, muốn ai đẩy ngươi thì cứ gọi người đó.”


 


Lục Hạc vội vàng quỳ xuống tạ ơn.


 


Nhưng Thịnh Lê Thư chỉ phất tay, không nói thêm gì nữa, như thể khí lực vừa rồi đều đã cạn kiệt. Đôi mắt đục ngầu lặng lẽ nhìn vào hoa văn rườm rà nơi góc chăn.


 


Không hiểu vì sao, những ngày gần đây bà luôn bồn chồn bất an, lòng như có ngọn gió thổi ngược, thường xuyên hồi tưởng quá khứ…


 


Nghĩ đến đây, Thịnh Lê Thư lập tức gạt bỏ suy nghĩ, buộc bản thân tập trung vào chuyện sắp tới.


 


Từ sau khi Ninh Thanh Ca rời kinh, chính sự chất chồng như núi. Dù có dùng "Hàn Thực Tán" để gắng gượng, bà cũng cảm thấy tinh lực ngày một cạn kiệt, đành phải tăng liều lượng. Nhưng trong lòng bà hiểu rất rõ, thứ thuốc đó không phải thứ gì tốt lành.


 


Mấy vị phương sĩ dùng quá liều đều chết đột ngột ngay trước mắt, thi thể phải cho người âm thầm chôn giấu ngoài cung.


 


Nhưng bà lại không nỡ bỏ. Chỉ khi dùng Hàn Thực Tán, bà mới khôi phục được tinh lực như xưa, tiếp tục kiểm soát toàn cục triều đình, trấn áp hai con sói con đầy dã tâm – những kẻ ngày đêm mong bà băng hà.


 


Thịnh Lê Thư bỗng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên tia hận ý.


 


Bà còn chưa chết, mà hai kẻ đó đã làm loạn đến mức này, chỉ hận không thể giẫm lên đầu mà tranh giành quyền thế. Nếu đến một ngày…


 


“Lão Lục và Lão Bát mấy ngày nay đang làm gì?” Giọng nói khàn khàn, già nua đột ngột vang lên.


 


Trước câu hỏi bất ngờ, Lục Hạc không hề tỏ ra kinh ngạc, mà đã thành thói quen, trầm ổn đáp:


 


“Hôm qua, Lục điện hạ cùng Hứa ngự sử và hơn mười vị đại thần trong triều tụ họp uống rượu ở Phàn Lâu, mãi đến nửa đêm mới giải tán.”


 


“Còn Bát điện hạ thì những ngày qua đều ở doanh trại ngoại ô, cùng các tướng sĩ luyện võ. Trước khi đi còn sai người mang đến trăm vò rượu ngon, phân phát cho binh sĩ trong doanh.”


 


Nghe tới đó, khóe môi Thịnh Lê Thư khẽ cong lên, buông một câu:


 


“Hai người này, cũng biết cách làm ra trò thật.”


 


Giọng bà không rõ vui hay giận.


 


Lục Hạc cũng không hé lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu.


 


Thịnh Lê Thư nhếch môi cười, nụ cười chỉ mang theo vài phần lạnh lùng, châm biếm.



 


Lão Bát chẳng phải ngày nào cũng gào lên muốn ra biên cương lập công vì Đại Lương sao?


 


Vừa hay, mấy hôm trước Mạnh gia có nhắc đến việc Ngọ Môn thiếu người, không bằng để nó đến trạm canh giữ vài ngày, cũng coi như giúp bà bớt một kẻ dư thừa khiến tâm thần mệt mỏi.


 


Còn lão Lục…


 


Ngày mai tại triều, người ta sẽ bàn rất nhiều chuyện — điều này khiến bà hưng phấn, khí thế lại tăng lên đầy kiêu ngạo.


 


Thịnh Lê Thư khẽ nhíu mày, hỏi: “Tiểu Cửu thế nào rồi?”


 


Lục Hạc hơi cúi người đến gần nói cùng hoàng đế: “Ninh đại nhân truyền tin rằng tình hình đã ổn định, so với Lục hoàng nữ và Bát hoàng nữ, Tiểu Cửu hiện cao lớn hơn một ít.”


 


Thịnh Lê Thư gật nhẹ đầu, như tỉnh ngộ.


 


Diệp Nguy Chỉ có công trạng hiển hách, uy danh lẫy lừng khắp thiên hạ. Trong triều cũng dần xuất hiện những lời đồn muốn lập Cửu hoàng nữ làm Trữ Quân.


 


Chỉ dựa vào quân công hiển hách của nàng, cùng đội quân Võ An hùng mạnh, cũng đủ khiến quần thần nể phục. Ngay cả một hoàng nữ từng ăn chơi trác táng như vậy, nếu có thể được lập làm Thái Nữ, thì nếu bản thân nàng lại càng xuất sắc hơn, chẳng phải cả triều đình sẽ hoàn toàn rơi vào tay nàng thao túng?


 


Bên ngoài bà không để lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại hết sức kiêng dè Diệp Nguy Chỉ. Vì vậy, bà ngầm đồng ý để Lão Lục và Lão Bát ra tay, khiến Tiểu Cửu bị thương nặng, đến nay vẫn không chịu phong vương cho nàng.


 


Nhưng nghĩ kỹ lại, bà cũng tự cho rằng đó là cách để bảo vệ Tiểu Cửu nếu không bị loại bỏ khỏi quyền lực, liệu Tiểu Cửu có thể thoải mái tiêu dao, sống yên ổn đến tận bây giờ?


 


Tứ điện hạ năm đó là mũi nhọn quyền lực quá ghê gớm nên bị Lục và Bát điện hạ kiêng dè, mộ phần của nàng ta nằm cao nhất trên Thượng Thảo.


 


Nhớ lại những chuyện đó, trong lòng Thịnh Lê Thư hoàn toàn không thấy khổ sở. Bà đã từng trải qua tranh đấu trữ vị của tiền triều, trong đó sự tàn khốc và hiểm ác còn sâu hơn hiện tại gấp bội. Giờ đây, chẳng qua chỉ là chết một đứa con gái mà thôi.


 


Những ca ca, tỷ tỷ năm xưa tài năng kinh thế kia của bà hiện tại chẳng phải cũng chỉ còn lại vài dòng chữ khô khốc trong sử sách hoàng gia?


 


Điều duy nhất khiến bà tiếc nuối...


 


Chính là Xuân Sinh.


 


Xuân Sinh và Tiểu Cửu, trong lòng bà không hề giống nhau.


 


Một người là đứa con gái trưởng đã cùng bà vượt qua bao gian khổ, từng bước một đi lên địa vị cao quý.
Còn người kia là nữ nhân bà từng yêu sâu đậm nhất, cũng lưu lại huyết mạch duy nhất còn sót lại của nàng.


 


Thịnh Lê Thư nhăn lại mi, rốt cuộc nổi lên một tia phức tạp.


 


Đứa con gái Xuân Sinh ấy, cái gì cũng tốt, chính là... lại quá tốt.


 


Nếu khi ấy bà đã bước sang tuổi xế chiều, hẳn đã sớm xem Xuân Sinh là người thừa kế duy nhất của mình.


 



Thế nhưng, lúc đó bà vẫn đang thời kỳ đỉnh cao, mà con gái bà Thái nữ, lại mơ hồ có phần vượt trội hơn bà về tài năng và khí thế.


 


Một quốc gia, làm sao có thể tồn tại hai người cùng nắm quyền?


 


Thịnh Lê Thư – một vị hoàng đế chính thống, sao có thể để chính con gái ruột của mình che lấp ánh sáng, át cả mũi nhọn quyền uy?


 


Nụ cười phảng phất phức tạp tràn ngập suy tư.


 


Ngay lúc đó, Lục Hạc bắt gặp ánh mắt bà, hơi nghiêng đầu nhẹ một cái liền lên tiếng: “Hôm qua thái y đã nhận lệnh vào xem bệnh cho Thư Phi nương nương rồi.”


 


Nghe vậy, Thịnh Lê Thư thoáng đỏ mặt nhưng liền dịu vẻ, ngẩng mắt nhìn Lục Hạc hỏi: “Thế nào?”


 


Lục Hạc mỉm cười đáp: “Mạch vững mạnh, dương khí sung mãn hẳn là thể chất khỏe mạnh, hút khí thượng.”


 


Thịnh Lê Thư cười mỉm, nói: “Mai ngươi đến nhà kho chọn thêm chút dược liệu bổ dưỡng, mang đến chỗ Thư Phi.”


 


Lục Hạc vội vàng đáp ứng.


 


Thịnh Lê Thư tâm trạng dần dịu lại, nhưng trong lòng vẫn không khỏi đắc ý.


 


Bà nay đã gần bảy mươi, thử hỏi xưa nay có mấy vị đế vương đến tuổi này mà vẫn có thể sinh con?


 


Chỉ có bà, Thịnh Lê Thư.


 


Trong triều, những lão thần nghe tin này, không biết đã sửng sốt, hâm mộ đến mức nào.


 


Bọn họ đều đã lụi tàn, chỉ có bà Thịnh Lê Thư, vẫn còn như thời đỉnh cao, tinh lực dư dả.


 


Chính vì vậy, sao bà có thể từ bỏ Hàn Thực Tán? Thứ đó vốn là “thần dược cải lão hoàn đồng”, giúp bà giữ lấy tuổi xuân.


 


Thế nhưng ngay lúc ý nghĩ vừa ngưng lại, bà đột nhiên cảm thấy một cơn nóng ran dâng lên từ bụng dưới, lan khắp toàn thân với tốc độ kinh người.
Giống như có ngọn lửa bùng cháy dữ dội trong cơ thể, khiến đau đớn tột cùng.


 


Mồ hôi túa ra như mưa, trong thoáng chốc đã thấm ướt toàn thân áo lụa.


 


"Nóng...!" Bà hét to một tiếng, làn da đỏ hồng như tôm luộc, nóng rát như thiêu.


 


Bà cuống cuồng xé áo trên người, như muốn giải thoát khỏi cảm giác nóng hừng hực.


 


Vẻ mặt ntrở nên dữ tợn, gần như phát điên, không ngừng gào lên:


 


“Hàn Thực Tán! Mau lấy Hàn Thực Tán!”


 


Thế là tẩm cung lập tức rộn ràng công việc hối hả. Dù vội, cũng trật tự. Sau một nén nhang, nhiệt độ trên người mới hạ xuống, tiếng kêu ‘đau’, ‘nóng’ dần dịu lại.



 


Chờ sắc trời lên cao, Thịnh Lê Thư khoác bào tơ, tinh thần sáng láng bước ra cung điện.


 


Buổi chiều, giờ Mùi.


 


Bất kể nơi khác ra sao, Biện Kinh vẫn náo nhiệt như thường. Người qua người lại, tiểu thương rao hàng rộn ràng, dân chúng nườm nượp chen chân, hương thơm đồ ăn bốc lên ngào ngạt, gần như chiếm trọn cả con phố.


 


Hứa Chính Minh, mặc áo gấm sang trọng, từ trong sòng bạc đi ra, tiện tay ném chiếc ngọc chương trong tay, vẻ mặt đầy đắc ý.


 


Từ sau khi thua cược với Thịnh Thập Nguyệt, hắn càng lúc càng nghiện cờ bạc. Gần như ngày nào cũng lui tới sòng bạc, tiền trợ cấp hàng tháng tiêu sạch trong nháy mắt, thế nhưng hắn vẫn không chịu dừng lại, ngược lại càng lún sâu hơn.


 


Chỉ là hôm nay...


 


Bước chân hắn khựng lại, đưa tay xoa trán, đầu vẫn còn choáng sau một đêm trắng.


 


Tối qua hắn đánh bạc suốt đêm, suýt chút nữa đem cả ngọc bội mang bên người đem cầm cược.


 


May mà vào ván cuối cùng vận may xoay chuyển, không chỉ thắng lại số đã thua, còn lời được một khoản kha khá.


 


Vì quá phấn khởi, hắn uống không ít rượu để ăn mừng, vui nhất chính là nhờ đó mà có được chiếc ngọc ấn này.


 


Cũng bởi hắn mắt tinh, từ xa đã nhìn thấy một con bạc đỏ mắt đang lôi từ trong ngực ra một chiếc ngọc ấn.
Hứa Chính Minh cảm thấy món đồ đó trông quen mắt, không kìm được liền tiến lại gần nhìn kỹ.


 


Nhà hắn vốn có quan hệ thân thiết với Lục điện hạ, thường xuyên ra vào phủ Lục hoàng nữ, bởi vậy đối với những vật dụng nàng hay dùng, hắn thuộc nằm lòng.


 


Vừa liếc mắt đã nhận ra đó chính là một trong những con dấu tư nhân mà Lục điện hạ thường dùng.


 


Trong lòng sinh nghi, hắn vội bước lên giả vờ vô tình, tranh thủ lúc sơ hở, nhanh tay đổi lấy chiếc tiểu ấn kia.


 


Nghĩ đến đây, hắn cũng chẳng còn tâm trí ham vui nữa, vội vã cất kỹ món đồ, rồi rảo bước rời khỏi sòng bạc.


 


Chỉ là...


 


Hắn nên giao vật này cho mẫu thân, hay là trực tiếp đưa cho Lục hoàng nữ?


 


Trong lòng rối bời, hắn không khỏi nhớ lại cuộc tranh cãi với mẫu thân mấy ngày trước. Bà mắng hắn là đồ vô dụng, bùn nhão trét không lên tường, chẳng khác gì bọn ăn chơi trác táng như Thịnh Thập Nguyệt. Trong lòng xấu hổ và uất ức, mấy ngày nay hắn dứt khoát ở lỳ bên ngoài, không chịu quay về phủ.


 


Mẫu thân lần này cũng tức giận thật, vậy mà lại không sai người đi tìm hắn, cứ mặc kệ hắn lang thang bên ngoài. Nghĩ đến đây, Hứa Chính Minh siết chặt con dấu trong tay, bước nhanh về hướng phủ Lục hoàng nữ.


 


Nếu mẫu thân đã chán ghét hắn, thì hắn cũng không cần phải đem công lao này nhường cho Hứa gia. Chi bằng giao thẳng cho Lục hoàng nữ, nếu được nàng coi trọng, mẫu thân dù có tức giận thêm nữa, cũng không dám làm gì hắn.


 


Bóng dáng lảo đảo của hắn dần dần biến mất trong dòng người.


 


Từ trong sòng bạc, có người bước ra, liếc nhìn về hướng đó một cái, rồi lại lặng lẽ quay đi, không để lộ chút cảm xúc.


Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân Truyện Đạo Lý Dạy Vợ Của Thừa Tướng Đại Nhân Story Chương 106
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...