Đào Lý
C62: Ngoại truyện 2 năm 17 ấy 2
Mẹ Đào Hoa qua đời vì tai nạn máy bay, khi đó cha Đào Hoa vì sợ hai vợ chồng hối hả ngược xuôi ở nước ngoài, Đào Hoa không ai chăm sóc nên đã gửi Đào Hoa cho mẹ Lý Tàng Phong, cũng là người ở thành phố K.
Cô nhớ trước khi đi cha đã bảo: “Cha nhất định sẽ đón mẹ về.”
Thế mà, Đào Hoa biết chuyện khi tivi đưa danh sách xác nhận danh tính người tử vong trên chuyến bay, rồi không lâu sau đó, cha điện cho cô, họ không nói gì, Đào Hoa vẫn luôn im lặng nghe cha mình khóc, còn không nhớ nổi là bên nào cúp máy trước nữa.
Tối hôm đó là lần đầu tiên Đào Hoa mất ngủ, cô leo lên giường, tắt đèn, nhìn chằm chằm vào trần nhà đen kịt, run rẩy chờ đợi màn đêm dài đăng đẵng trôi qua. Cô cuộn người trong đống chăn gối, cắn chặt răng vì sợ mình phát ra tiếng làm phiền người khác, cũng là lần đầu tiên cô nghe tiếng răng va vào nhau cầm cập của mình trong đêm hè thanh tĩnh.
Ngay lúc cô nghĩ mình không nhịn được nữa thì cửa phòng được đẩy vào. Tâm trí vốn đang căng chặt của cô cũng vì thế mà hoàn hồn.
“Yêu Yêu?” Là giọng Lý Tàng Phong.
Anh đến đây làm chi? Đào Hoa rất muốn hỏi thế, nhưng lại không nói nổi một câu.
Lý Tàng Phong không nghe tiếng cô đáp, lẳng lặng đi đến mép giường cô, thấy cô đang mở to mắt nhìn mình, hai người họ nhìn nhau một chút, cuối cùng Lý Tàng Phong mở lời: “Em có lạnh không?”
Đào Hoa run rẩy đáp: “……Lạnh.”
Bấy giờ, Lý Tàng Phong ngày thường chỉ biết đôi co đùa cợt với cô thế mà xốc chăn, chui vào rồi nắm tay cô.
Tay anh ấm lắm, ấm tới mức nóng bừng.
Hai người họ nắm tay nhau lâu thật lâu, Lý Tàng Phong nhìn vào mắt cô rồi bảo: “Khóc không phải chuyện mất mặt gì.”
Nghe thế, Đào Hoa bỗng cảm thấy mình bỗng nhiên được kéo vào bờ, rời khỏi con sông chìm nổi lơ lửng đầy mông lung trong tâm tưởng. Cô do dự “ừ” một tiếng nhỏ, tiếng ừ ấy thế mà còn mang theo chút giọng mũi nức nở.
Lý Tàng Phong quay lưng lại, nói nhỏ: “Anh không nhìn đâu.” tay thì vẫn không buông.
Cuối cùng Đào Hoa mới nặng nề thở ra một hơi thật dài, cô kéo chăn lên che mặt rồi lớn tiếng khóc.
Năm ấy, họ tròn mười một tuổi.
–
Đào Hoa đá nhẹ lên bả vai Lý Tàng Phong như thế là để anh mau đi. Nhưng Lý Tàng Phong không đứng lên ngay, bấy giờ cô mới chú ý tới cặp mắt nhìn chằm chằm vào chân mình của anh chàng, Đào Hoa rất không thích chuyện cậu nhìn mình như thế, vì mỗi lần Lý Tàng Phong nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ khát cầu như thế sẽ khiến phần bụng nhỏ của cô nàng rối loạn, cũng khiến tim cô lỡ nhịp.
Đào Hoa vì muốn tránh né ánh mắt anh mà quay người tìm dép, Lý Tàng Phong sau lưng cô bấy giờ mới lớn tiếng nói: “Anh chơi game một chút rồi mới đi.”
Đào Hoa còn chưa kịp từ chối, anh đã phóng vào phòng khách rồi nằm trên sô pha tự nhiên chơi game, chỉ là Đào Hoa quá hiểu anh, quan trọng là ở đây chứ không phải là chơi game.
Một lúc sau, Lý Tàng Phong làm như vô tình dò hỏi: “Nên là…..Sao em lại hẹn anh lớp trên của mình thế?”
Đào Hoa vừa gấp quần áo vừa trả lời: “Lúc trước anh ấy có giúp đỡ nên em mới mời đi ăn.”
Lý Tàng Phong đứng ngồi không yên, “Tên đó giúp em cái gì? Tốt nghiệp rồi mà vẫn còn liên lạc với em à?”
“Có lẽ là tình cờ.” Đào Hoa dứt câu, mang quần áo vừa gấp vào tủ quần áo trong phòng.
Lý Tàng Phong không bỏ cuộc mà bám theo sau, “Tại sao? Cuối cùng tên đó giúp em cái gì?”
Đào Hoa thấy anh đi theo mình vào phòng thì ngay lập tức để đồ lót vào tủ thật mau rồi đóng cửa tủ lại.
“Anh ấy có quen thầy ở trường T, có thể viết thư giới thiệu cho em.” Đào Hoa nói, xoay người đối mặt với anh.
Lý Tàng Phong ngạc nhiên chớp mắt, sau đó anh buồn bực ra mặt, vì anh biết Đào Hoa không định đến đại học T, cô là đang xin thư giới thiệu cho anh.
“Anh không cần tên đàn anh kia giúp, cũng không cần thư giới thiệu gì hết, không phải anh đã nói với em mình không muốn đến đại học T nữa rồi à?”
Đào Hoa im lặng, nhìn bộ dạng bực tức của anh, “Sao….Anh lại không đến đại học T?”
Lý Tàng Phong quắc mắt nhìn cô, không đáp. Cũng bởi vì nguyên nhân vì sao anh không đến đại học T, e là cả hai người đều biết.
–
Đào Hoa cũng không rõ hôm đó hai người bọn họ có tính là đã cãi nhau không nữa, có điều sau hôm đó hai người không liên lạc với nhau khá lâu. Trước đó họ còn muốn thử hai người không hỏi han gì đến nhau, nên chắc cũng tính là có cãi vã nhỉ? Đào Hoa đã nghĩ thế, cô bước vào phòng vẽ. Hôm nay là tiết tập phác thảo người, thầy đã sắp xếp người mẫu đến cho bọn họ rồi.
Đến khi Đào Hoa nhìn thấy Lý Tàng Phong bước vào phòng, cô cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình, không để vẻ mặt mình trông quá ngạc nhiên. Sau đó nghe thầy giới thiệu Lý Tàng Phong là người mẫu, anh đi tới một góc phòng, cởi áo khoác xám, giày thể thao và vớ, trên người chỉ mặc độc một chiếc áo xanh nhạt và quần jean cạp cao.
Da anh trắng, nhưng không phải trắc như bơ sữa mà là trắng như thạch cao, tạo cảm giác của người lạnh như băng, cứng cỏi, khó gần. Đào Hoa nhìn từ phía sau lưng anh, eo anh chàng có sự mềm dẻo của tuổi trẻ nhưng bờ vai lại rộng, rất có khí chất đàn ông. Hai loại cảm giác đối lập xung khắc này cùng đặt trên cơ thể anh, mang đến một sức hút kỳ lạ và mãnh liệt.
Đào Hoa đã thấy người trước của anh rất nhiều lần rồi, nhưng lần này coi vẫn chú ý đến cơ ngực của anh, còn có cả hõng eo, đường cong rõ ràng ngay bụng….biến mất dưới lớp quần jean. Cô cúi đầu, ra sức chăm chú chuẩn bị dụng cụ. Cách đó không xa vang lên từng đợt xì xầm to nhỏ — Các cô nàng trong lớp bảo Lý Tàng Phong đẹp, Đào Hoa biết chứ, kiểu con trai vừa rắn rỏi vừa kiêu ngạo như anh rất dễ lọt vào mắt xanh của con gái bọn cô.
Tiếp đó, thầy chỉ đạo cho Lý Tàng Phong bày ra tư thế nhẹ nhàng, tự nhiên. Suốt toàn bộ quá trình, họ không giao lưu gì với nhau, đến cả từng ánh nhìn, từng cái liếc mắt cũng giống như hoạ sĩ nhìn tượng, tượng vô cảm nhìn hoạ sĩ mà thôi.
Đào Hoa biết lúc mình giận người này, mình sẽ không để ý đến, mà anh thì sẽ không từ thủ đoạn để được cô chú ý đến, dù lúc nào thủ đoạn anh dùng cũng trẻ con như hành động của mấy đứa nhóc bảy tám tuổi đầu vậy ấy, thế mà lần nào cũng có tác dụng mới hay. Cũng vì thế, dù vẽ người là trường phái Đào Hoa ít tinh thông nhất nhưng Lý Tàng Phong cũng đã thành công trở thành người Đào Hoa vẽ đẹp nhất, quen thuộc nhất.
Sau khi xong xuôi, cô nhanh chóng dọn dẹp dụng cụ, rời khỏi phòng vẽ trước mọi người. Khi rời đi cô còn chẳng có chút bất ngờ nào khi nhìn thấy cảnh Lý Tàng Phong bị cả đám con gái vây quanh. Lúc cô vào thang máy thì nghe Lý Tàng Phong gọi, cô nhìn khuôn mặt đỏ hồng và còn đang ra sức thở hổn hển phía trước, nhanh tay ấn nút đóng cửa thang máy, mãn nguyện nhìn khuôn mặt Lý Tàng Phong biến mất sau cánh cửa —
Đáng đời.
Hết 62.
Đào Lý