Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 622: Tế đàn kim sắc
Nàng chỉ vào quang điểm hình tam giác ở vị trí trung tâm nhất, giải thích: Nhất định phải truyền tống từng điểm qua. Dựa theo khoảng cách vị trí giữa chúng ta bây giờ và vị trí của nó, tình huống hay nhất cần truyền tống khoảng chừng ba mươi mốt lần!
- Rõ ràng như vậy sao?
Nhâm Tiêu Diêu chưa tỉnh hồn, lại đè một quang điểm màu xanh thử một chút.
Quả nhiên, cứ chạm vào quang điểm vượt quá ba ô lưới màu xanh, sẽ không thấy có phản ứng nào.
- Lợi hại!
Tiểu mập tâm phục khẩu phục giơ ngón tay cái lên.
Kỷ Anh Khởi mỉm cười.
Trong lòng Đinh Hạo đã thầm tán thưởng.
Mặc dù không có võ công, nhưng Kỷ Anh Khởi đích thật là thông minh tới cực điểm, lại cực kỳ bình tĩnh. Nhanh như vậy nàng đã phát hiện ra quy luật truyền tống của tấm bia đá không có chữ. Nếu như đổi lại là mình, chắc hẳn còn phải thử rất nhiều lần. Hay là theo như lời nàng nói, nàng thật sự có thể dựa vào ý nghĩ, tái hiện lại sự huy hoàng của Kỷ gia Ngọc Châu, trở thành một loại cường giả khác.
Có Kỷ Anh Khởi phát hiện, chuyện kế tiếp thuận lợi hơn rất nhiều.
Lấy giới hạn ba ô lưới làm giới hạn, đoàn người Đinh Hạo lần lượt truyền tống với khoảng cách ngắn, không gặp truyện gì ngoài dự liệu.
Càng tiến về phía trung tâm của thành thị Ngụy Thần, số thạch nhân khôi lỗi xuất hiện càng nhiều càng lớn hơn.
Có mấy lần đoàn người bị một thạch nhân cao hơn trăm mét truy sát.
Toàn thân thạch nhân này giống như được hình thành từ hoàng kim chú, phát ra lớp kim sắc lập lòe kim. Trên người nó có hơn mười văn tự Ngụy Thần thâm ảo, thực lực cường đại đáng sợ tới cực điểm. Thấp nhất cũng là cấp Vũ Hoàng năm khiếu. Loại thạch nhân này chỉ dưa vào khối lượng, cũng đủ khiến Đinh Hạo ho ra máu.
May mà bọn họ thông qua tấm bia đá không có chữ truyền tống đi trước, bằng không chỉ có thể nuốt hận chết tại chỗ.
Chờ tới thời điểm tiến hành truyền tống được hơn hai mươi lăm lần, nguy hiểm gặp phải càng ngày càng nhiều. Thực lực thạch nhân khôi lỗi càng khủng khiếp. Đến cuối cùng, Đinh Hạo phải lấy thanh kiếm rỉ ra phòng ngự. Ở dưới sự áp bách của thạch nhân khôi lỗi, bọn họ chỉ có thể tranh thủ thời gian trong chốc lát, chạm đến quang điểm màu xanh trên tấm bia đá không có chữ để tiến hành truyền tống rời đi.
Khoảng cách quang điểm hình tam giác ở vị trí trung tâm nhất càng ngày càng gần. Trong lòng Đinh Hạo cũng có chút khẩn trương.
Trong đầu hắn, hai lão quái vật Đao Tổ và Kiếm Tổ dành phần lớn thời gian phỏng đoán về văn tự Ngụy Thần, để phá vỡ huyền bí trong đó. Cho nên tạm thời hai người cũng không cung cấp giúp đỡ gì.
Đoạn đường này, đám người bọn họ thông qua truyền tống trận đi tới, không có cách nào thăm dò các công trình kiến trúc trong thành thị Ngụy Thần. Cũng không biết ở trong đó tồn tại thứ gì. Liệu có tồn tại các loại khí cụ mà cư dân trong thành thị này đã từng sử dụng hay không?
Thực lực của đám thạch nhân khôi lỗi ở vị trí trung tâm này thật sự đáng sợ.
Nếu Đinh Hạo không có thanh kiếm rỉ, chỉ sợ đoàn người đã sớm bị xé thành mảnh nhỏ.
Cho nên bọn họ cũng không có biện pháp nào tiến vào những kiến trúc kia, tìm kiếm các thần tài hiếm thấy cho Đao Tổ và Kiếm Tổ.
Nếu như có cơ hội, đợi tới khi thực lực Đinh Hạo tiến vào Vũ Hoàng tứ khiếu, nói không chừng còn có thể quay trở lại thử, có thể tìm kiếm kỹ càng bên trong thành thị này.
- Sắp tới rồi... Truyền tống tiếp theo là có thể đến được vị trí trung tâm nhất của thành thị Ngụy Thần!
Kỷ Anh Khởi nhỏ giọng nhắc nhở.
Đoạn đường này đều là do Đinh Hạo đối đầu với đám thạch nhân khôi lỗi giành được một chút thời gian, Nhâm Tiêu Diêu và Tà Nguyệt Manh Manh chịu trách nhiệm cảnh giác. Kỷ Anh Khởi tâm tư linh hoạt bình tĩnh, lại tính toán tuyến đường, kích hoạt truyền tống trận. Qua ba mươi lần truyền tống, tiểu nha đầu này chưa từng gặp sai lầm nào. Tâm tư nàng cẩn thận, xử sự ung dung. Thậm chí so với rất nhiều cường giả võ đạo còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác.
Vèo!
Đốm sáng màu lục lóe lên, trùm lên đoàn người.
Trong nháy mắt này Đinh Hạo đã chuẩn bị xong tinh thần ác chiến.
Hắn cầm thanh kiếm rỉ, chuẩn bị triệu hoán cả ma đao, để đao kiếm đều xuất hiện. Bất kỳ ai cũng không biết ở vị trí trung tâm nhất của thành thị này, sẽ gặp phải dạng quái vật thế nào, hay là nghênh đón mấy người bảo vệ khôi lỗi đáng sợ nhất trong thành thị Ngụy Thần này.
Trong nháy mắt tiếp theo, trước mắt hắn tối sầm lại.
Một lần truyền tống trận pháp cuối cùng biến mất, mỗi người đều tập trung tinh thần chờ đợi.
Chỉ có điều công kích của đám thạch nhân khôi lỗi trong tưởng tượng của bọn họ lại không xuất hiện.
Mọi người đi tới một không gian với ánh sáng ảm đạm.
Đinh Hạo cẩn thận quan sát, phát hiện đây không phải là một không gian nhỏ khác. Mọi người vẫn ở trong thành thị Ngụy Thần. Xung quanh vẫn là công trình kiến trúc hình vuông. Chỉ có điều những kiến trúc này lại nằm ngoài ngàn mét. Dưới chân là một bãi đất rộng rãi giống như quảng trường, khiến người ta cảm giác, giống như một mảnh đất trống màu vàng nhạt màu vàng nhạt xuất hiện trong rừng rậm.
Quang điểm màu xanh hình tam giác trên địa đồ bia đá không có chữ trên địa đồ, lúc này cũng lộ ra hình dáng của nó.
Đó là một tế đàn kim sắc rộng lớn giống như một kim tự tháp.
Tế đàn kim sắc này nằm ở vị trí trung tâm nhất của quảng trường. Nó khác với kim tự tháp cổ Ai Cập chính là, nó có bốn mặt. Mỗi mặt đều hướng về phía một phía. Bốn góc thẳng tắp giống như một lưỡi dao. Mặt ngoài giống như từng nấc thang, do những khối nham thạch kim sắc với đường kính không cao không thấp vừa vặn một trượng xây thành.
Đinh Hạo nhìn sơ qua một chút, ước lượng tế đàn kim sắc cao ít nhất hơn một ngàn thước.
Nói cách khác, ít nhất cũng có hơn ba trăm khối nham thạch tạo thành.
Ở bên ngoài quảng trường, công trình kiến trúc được sắp xếp ngay ngắn, với hình tứ giác hình lăng trụ phóng lên cao. Mặt ngoài lộ ra màu vàng nhạt, được lưu giữ đặc biệt hoàn chỉnh, hoàn toàn không có chút sứt mẻ nào, cũng không có dấu vết phong hóa, sa hóa giống như ở tầng ngoài. Thậm chí ngay cả một chút bụi bậm cũng không có, giống như vừa mới xây xong.
Đáng tiếc vẫn hoàn toàn không có khí tức, cũng không cảm ứng được có chút dấu hiệu sinh mệnh.
Điều này khiến người ta cảm giác, dường như thành thị này mới được lập ra, các cư dâm ở đây bởi vì nguyên nhân nào đó, đã từ bỏ thành thị rộng lớn này.
Trong đó, các nhà cao tầng trải dài, con đường đi rộng lớn.
Có thể thấy rõ, ở trong từng con đường đều có đội ngũ thạch nhân khôi lỗi được sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề giống như đoàn binh xếp thành hàng chờ kiểm duyệt. Chỉ có điều trên người bọn họ lóe lên văn tự Ngụy Thần ảm đạm, nói rõ bọn họ vẫn chưa bị kích hoạt, vẫn đang chìm trong giấc ngủ say. Đối với đám người Đinh Hạo, bọn họ xem như không thấy, hoàn toàn không hề có phản ứng nào.
Phát hiện này để mấy người đều thở phào một hơi.
Đao Kiếm Thần Hoàng
- Rõ ràng như vậy sao?
Nhâm Tiêu Diêu chưa tỉnh hồn, lại đè một quang điểm màu xanh thử một chút.
Quả nhiên, cứ chạm vào quang điểm vượt quá ba ô lưới màu xanh, sẽ không thấy có phản ứng nào.
- Lợi hại!
Tiểu mập tâm phục khẩu phục giơ ngón tay cái lên.
Kỷ Anh Khởi mỉm cười.
Trong lòng Đinh Hạo đã thầm tán thưởng.
Mặc dù không có võ công, nhưng Kỷ Anh Khởi đích thật là thông minh tới cực điểm, lại cực kỳ bình tĩnh. Nhanh như vậy nàng đã phát hiện ra quy luật truyền tống của tấm bia đá không có chữ. Nếu như đổi lại là mình, chắc hẳn còn phải thử rất nhiều lần. Hay là theo như lời nàng nói, nàng thật sự có thể dựa vào ý nghĩ, tái hiện lại sự huy hoàng của Kỷ gia Ngọc Châu, trở thành một loại cường giả khác.
Có Kỷ Anh Khởi phát hiện, chuyện kế tiếp thuận lợi hơn rất nhiều.
Lấy giới hạn ba ô lưới làm giới hạn, đoàn người Đinh Hạo lần lượt truyền tống với khoảng cách ngắn, không gặp truyện gì ngoài dự liệu.
Càng tiến về phía trung tâm của thành thị Ngụy Thần, số thạch nhân khôi lỗi xuất hiện càng nhiều càng lớn hơn.
Có mấy lần đoàn người bị một thạch nhân cao hơn trăm mét truy sát.
Toàn thân thạch nhân này giống như được hình thành từ hoàng kim chú, phát ra lớp kim sắc lập lòe kim. Trên người nó có hơn mười văn tự Ngụy Thần thâm ảo, thực lực cường đại đáng sợ tới cực điểm. Thấp nhất cũng là cấp Vũ Hoàng năm khiếu. Loại thạch nhân này chỉ dưa vào khối lượng, cũng đủ khiến Đinh Hạo ho ra máu.
May mà bọn họ thông qua tấm bia đá không có chữ truyền tống đi trước, bằng không chỉ có thể nuốt hận chết tại chỗ.
Chờ tới thời điểm tiến hành truyền tống được hơn hai mươi lăm lần, nguy hiểm gặp phải càng ngày càng nhiều. Thực lực thạch nhân khôi lỗi càng khủng khiếp. Đến cuối cùng, Đinh Hạo phải lấy thanh kiếm rỉ ra phòng ngự. Ở dưới sự áp bách của thạch nhân khôi lỗi, bọn họ chỉ có thể tranh thủ thời gian trong chốc lát, chạm đến quang điểm màu xanh trên tấm bia đá không có chữ để tiến hành truyền tống rời đi.
Khoảng cách quang điểm hình tam giác ở vị trí trung tâm nhất càng ngày càng gần. Trong lòng Đinh Hạo cũng có chút khẩn trương.
Trong đầu hắn, hai lão quái vật Đao Tổ và Kiếm Tổ dành phần lớn thời gian phỏng đoán về văn tự Ngụy Thần, để phá vỡ huyền bí trong đó. Cho nên tạm thời hai người cũng không cung cấp giúp đỡ gì.
Đoạn đường này, đám người bọn họ thông qua truyền tống trận đi tới, không có cách nào thăm dò các công trình kiến trúc trong thành thị Ngụy Thần. Cũng không biết ở trong đó tồn tại thứ gì. Liệu có tồn tại các loại khí cụ mà cư dân trong thành thị này đã từng sử dụng hay không?
Thực lực của đám thạch nhân khôi lỗi ở vị trí trung tâm này thật sự đáng sợ.
Nếu Đinh Hạo không có thanh kiếm rỉ, chỉ sợ đoàn người đã sớm bị xé thành mảnh nhỏ.
Cho nên bọn họ cũng không có biện pháp nào tiến vào những kiến trúc kia, tìm kiếm các thần tài hiếm thấy cho Đao Tổ và Kiếm Tổ.
Nếu như có cơ hội, đợi tới khi thực lực Đinh Hạo tiến vào Vũ Hoàng tứ khiếu, nói không chừng còn có thể quay trở lại thử, có thể tìm kiếm kỹ càng bên trong thành thị này.
- Sắp tới rồi... Truyền tống tiếp theo là có thể đến được vị trí trung tâm nhất của thành thị Ngụy Thần!
Kỷ Anh Khởi nhỏ giọng nhắc nhở.
Đoạn đường này đều là do Đinh Hạo đối đầu với đám thạch nhân khôi lỗi giành được một chút thời gian, Nhâm Tiêu Diêu và Tà Nguyệt Manh Manh chịu trách nhiệm cảnh giác. Kỷ Anh Khởi tâm tư linh hoạt bình tĩnh, lại tính toán tuyến đường, kích hoạt truyền tống trận. Qua ba mươi lần truyền tống, tiểu nha đầu này chưa từng gặp sai lầm nào. Tâm tư nàng cẩn thận, xử sự ung dung. Thậm chí so với rất nhiều cường giả võ đạo còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác.
Vèo!
Đốm sáng màu lục lóe lên, trùm lên đoàn người.
Trong nháy mắt này Đinh Hạo đã chuẩn bị xong tinh thần ác chiến.
Hắn cầm thanh kiếm rỉ, chuẩn bị triệu hoán cả ma đao, để đao kiếm đều xuất hiện. Bất kỳ ai cũng không biết ở vị trí trung tâm nhất của thành thị này, sẽ gặp phải dạng quái vật thế nào, hay là nghênh đón mấy người bảo vệ khôi lỗi đáng sợ nhất trong thành thị Ngụy Thần này.
Trong nháy mắt tiếp theo, trước mắt hắn tối sầm lại.
Một lần truyền tống trận pháp cuối cùng biến mất, mỗi người đều tập trung tinh thần chờ đợi.
Chỉ có điều công kích của đám thạch nhân khôi lỗi trong tưởng tượng của bọn họ lại không xuất hiện.
Mọi người đi tới một không gian với ánh sáng ảm đạm.
Đinh Hạo cẩn thận quan sát, phát hiện đây không phải là một không gian nhỏ khác. Mọi người vẫn ở trong thành thị Ngụy Thần. Xung quanh vẫn là công trình kiến trúc hình vuông. Chỉ có điều những kiến trúc này lại nằm ngoài ngàn mét. Dưới chân là một bãi đất rộng rãi giống như quảng trường, khiến người ta cảm giác, giống như một mảnh đất trống màu vàng nhạt màu vàng nhạt xuất hiện trong rừng rậm.
Quang điểm màu xanh hình tam giác trên địa đồ bia đá không có chữ trên địa đồ, lúc này cũng lộ ra hình dáng của nó.
Đó là một tế đàn kim sắc rộng lớn giống như một kim tự tháp.
Tế đàn kim sắc này nằm ở vị trí trung tâm nhất của quảng trường. Nó khác với kim tự tháp cổ Ai Cập chính là, nó có bốn mặt. Mỗi mặt đều hướng về phía một phía. Bốn góc thẳng tắp giống như một lưỡi dao. Mặt ngoài giống như từng nấc thang, do những khối nham thạch kim sắc với đường kính không cao không thấp vừa vặn một trượng xây thành.
Đinh Hạo nhìn sơ qua một chút, ước lượng tế đàn kim sắc cao ít nhất hơn một ngàn thước.
Nói cách khác, ít nhất cũng có hơn ba trăm khối nham thạch tạo thành.
Ở bên ngoài quảng trường, công trình kiến trúc được sắp xếp ngay ngắn, với hình tứ giác hình lăng trụ phóng lên cao. Mặt ngoài lộ ra màu vàng nhạt, được lưu giữ đặc biệt hoàn chỉnh, hoàn toàn không có chút sứt mẻ nào, cũng không có dấu vết phong hóa, sa hóa giống như ở tầng ngoài. Thậm chí ngay cả một chút bụi bậm cũng không có, giống như vừa mới xây xong.
Đáng tiếc vẫn hoàn toàn không có khí tức, cũng không cảm ứng được có chút dấu hiệu sinh mệnh.
Điều này khiến người ta cảm giác, dường như thành thị này mới được lập ra, các cư dâm ở đây bởi vì nguyên nhân nào đó, đã từ bỏ thành thị rộng lớn này.
Trong đó, các nhà cao tầng trải dài, con đường đi rộng lớn.
Có thể thấy rõ, ở trong từng con đường đều có đội ngũ thạch nhân khôi lỗi được sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề giống như đoàn binh xếp thành hàng chờ kiểm duyệt. Chỉ có điều trên người bọn họ lóe lên văn tự Ngụy Thần ảm đạm, nói rõ bọn họ vẫn chưa bị kích hoạt, vẫn đang chìm trong giấc ngủ say. Đối với đám người Đinh Hạo, bọn họ xem như không thấy, hoàn toàn không hề có phản ứng nào.
Phát hiện này để mấy người đều thở phào một hơi.
Đao Kiếm Thần Hoàng
Đánh giá:
Truyện Đao Kiếm Thần Hoàng
Story
Chương 622: Tế đàn kim sắc
10.0/10 từ 16 lượt.