Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 614: Quay đầu giáo
- Nhưng vì sao ngươi lại là chưởng môn, ta lại chỉ có thể nghe theo hiệu lệnh của ngươi, đành phải hạ người tới làm phụ tá cho ngươi?
Đường Phật Lệ cười ha ha, khuôn mặt vặn vẹo. Dưới cây đuốc soi sáng, hắn giống như ác quỷ, nói:
- Đã nhiều năm như vậy, ta vẫn chờ đợi ngày này, đợi cơ hội một lần nữa đoạt lại chức vị chưởng môn vốn thuộc về ta. Trời thấy, cuối cùng ta đã thực hiện được.
- Hóa ra ngươi vẫn luôn ghi hận ở trong lòng...
Lý Kiếm Ý thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên. Trong nháy mắt, thần sắc trở nên nghiêm nghị, hắn lớn tiếng chất vấn:
- Nhưng ngươi sử dụng thủ đoạn như vậy, cho dù là đoạt được chức vị chưởng môn, ngươi không làm... sư tôn sư tổ thất vọng sao? Cấu kết với giặc ngoại xâm, trên tay của ngươi, đã nhuộm bao nhiêu máu của đệ tử tông môn, ngươi vẫn xứng với chức vị chưởng môn sao?
- Ha ha, ngươi thực sự ngây thơ. Được làm vua thua làm giặc. Tất cả lịch sử đều sẽ do người thắng viết ra.
Đường Phật Lệ cười nhạt, nói:
- Lý Kiếm Ý, ngươi thân là chưởng môn, để tông môn rơi vào tuyệt cảnh, để vô số đệ tử chết thảm nhưng không cách nào ngăn cơn sóng dữ. Ngươi mới là tội nhân thật sự của tông môn. Hiện tại còn không lấy cái chết tạ tội, còn đợi tới khi nào?
Lý Kiếm Ý cầm trường kiếm đứng thẳng, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Vấn Kiếm Tông chỉ có chưởng môn chết trận, không có kiếm khách đầu hàng. Đường Phật Lệ, ngươi muốn lấy tính mạng của ta, muốn đoạt lại tất cả, vậy sử dụng kiếm của mình mà nói đi!
- Ha ha ha...
Đường Phật Lệ cười ha ha:
- Ta sẽ không đần như vậy đâu. Ta sẽ ở phía sau, và chờ ngươi thành thú bị nhốt trong lồng, bị đánh một trận. Hàn đại nhân đã đáp ứng ta, chờ sau khi ngươi chết, ta chính là Tân chưởng môn của Vấn Kiếm Tông. Hiện tại, thân phận của Đường Phật Lệ ta tôn quý, không nhất thiết phải chiến đấu một sống một chết với ngươi!
- Ngươi...
Lý Kiếm Ý cả giận nói:
- Đồ nhu nhược!
Đường Phật Lệ chỉ hừ lạnh một tiếng.
Đúng lúc này…
- Lão tử giết ngươi tên súc sinh phản bội sư môn nhà ngươi...
Một tiếng gầm lớn vang lên. Một thân ảnh từ phía bên cạnh lao tới, người kiếm hợp nhất, đâm về phía Đường Phật Lệ.
Trong đôi mắt Đường Phật Lệ lóe lên hàn quang. Hắn cũng không nhìn, trở tay đâm một kiếm. Huyết quang phụt ra, trực tiếp chém đệ tử Vấn Kiếm Tông này thành hai đoạn.
Trong quảng trường, nhất thời vang lên những tiếng phẫn nộ rít gào. Trong mắt các
đệ tử Vấn Kiếm Tông đều như muốn phun ra lửa. Bọn họ không thể tin vào những gì mắt thấy tai nghe.
Vị trưởng giả trước kia nắm giữ hình luật của tông môn, giữ gìn trật tự tông môn một cách nghiêm túc sắt đá, nhất thiết diện vô tư, không câu nệ tư tình, lại có thể biến hóa nhanh chóng, trở thành kẻ phản bội, thành nỗi sỉ nhục lớn nhất trong lịch sử Vấn Kiếm Tông. Trong lòng rất nhiều người vẫn không có cách nào tiếp nhận được điều này. Bọn họ cảm thấy hết sức mơ hồ...
Đột nhiên…
- Sư phụ, đây không phải là sự thật. Sư phụ, đây tuyệt đối không phải là sự thật.
Trong đám người, một thanh niên có phần thất hồn lạc phách, lảo đảo đi tới, nhìn chằm chằm vào Đường Phật Lệ, nói:
- Ngài sao có thể là kẻ phản bội được. Bọn họ đổ oan cho ngài có phải không...
Ánh mắt Đường Phật Lệ nhìn người trẻ tuổi này. Rất nhiều người đều nhận ra người trẻ tuổi này
Hắn tên là Lưu Tuấn Khanh, là một vị đệ tử chấp pháp của Vấn Hình Đường, cũng là một trong số đông đảo các đệ tử của Đường Phật Lệ.
Lưu Tuấn Khanh tuy rằng thiên tư không phải nổi tiếng, nhưng thái độ làm người rất thành thật, là một trong những người sùng bái sự trung thực của Đường Phật Lệ, gần như xem Đường Phật Lệ là thân phụ của mình.
Lúc này Đường Phật Lệ đột nhiên trở thành kẻ phản bội tông môn, hắn bị đả kích không nhỏ.
- Tuấn Khanh, sư phụ ta chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình.
Đường Phật Lệ nhìn người trẻ tuổi này, ánh mắt thoáng có phần ôn hòa hơn một chút:
- Qua đứng ở bên cạnh ta, chờ tới ngày ta nắm giữ Vấn Kiếm Tông, tất nhiên sẽ có chỗ tốt cho ngươi...
- Không. Ngài đừng nói nữa. Van xin ngài, sư phụ. Ngài nói một câu, ta cũng chỉ cầu xin ngài nói một câu.
Lưu Tuấn Khanh đã lệ rơi đầy mặt:
- Ngài nói cho ta biết, ngài không phản bội tông môn. Ngài là đang... đúng đang nói đùa...
Cảm giác tín ngưỡng trong lòng tín ngưỡng sụp đổ, khiến Lưu Tuấn Khanh cảm thấy toàn thế giới đều sụp đổ.
Ánh mắt Đường Phật Lệ phức tạp, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không có khả năng...
Lưu Tuấn Khanh hét lớn.
Keng.
Hắn rút trường kiếm ra, để ngang cổ mình, nói:
- Sư phụ, bây giờ quay đầu lại vẫn còn kịp. Ta van xin ngài... Lẽ nào ngài muốn trơ mắt nhìn ta chết ở trước mặt ngài sao?
Một tia nhu hòa cuối cùng trong mắt Đường Phật Lệ đã biến mất.
Hắn lau vết máu trên lưỡi trường kiếm trong tay, lạnh lùng thốt lên:
- Trong tay ta đã dính máu của không ít người. Thêm một mình ngươi cũng không sao.
- Ha ha ha ha...
Lưu Tuấn Khanh lắc đầu, nhất thời thất vọng tới cực điểm.
Hai mắt hắn phun ra lửa giận:
- Ngươi không phải là Đường Phật Lệ, ngươi không phải là Đường Phật Lệ. Ha ha, ngươi nhất định không phải là người... Đường Phật Lệ, người đứng đầu Vấn Hình Đường, đại nam nhân tốt, thà chết chứ không chịu khuất phục. Ngươi không giả được đâu... Đường Phật Lệ vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội Vấn Kiếm Tông. Ha ha, hắn đã chết, chết rồi... Sư phụ, ta theo ngài!
Lời còn chưa dứt, hắn đã đưa ngang trường kiếm một cái, máu tươi bắn ra.
Ở trước mặt gần vạn đệ tử Vấn Kiếm Tông, Lưu Tuấn Khanh cầm kiếm tự vận.
Trong thiên địa hoàn toàn yên lặng. Trong lúc mơ hồ, dường như vẫn còn vang vọng tiếng cười lớn điên cuồng của người trẻ tuổi này trước khi chết.
Đột nhiên, lại có một vị đệ tử Vấn Kiếm Tông, từ trong đám người lao tới. Hắn nhìn Đường Phật Lệ, bình tĩnh nói:
- Đường Phật Lệ, ngươi truyền thụ võ công cho ta, ta phải gọi ngươi một tiếng sư phụ. Ngươi cũng là người ta đã từng sùng bái nhất. Kẻ từ ngày ngươi trở thành kẻ phản bội, ơn nghĩa giữa thầy trò chúng ta đoạn tuyệt. Nhưng một ngày làm sư cả đời làm cha. Ta tuy rằng cảm thấy xấu hổ bởi vì có một sư phụ như ngươi, nhưng tuyệt đối không thể vung kiếm về phía ngươi. Thân là đệ tử Vấn Kiếm Tông, ta không thể thanh lý môn hộ, cũng không còn mặt mũi nào sống ở trên thế giới này...
Lời còn chưa dứt, vị thanh niên trẻ tuổi này cũng vung kiếm, tự vận ở trước mặt Đường Phật Lệ.
Máu tươi bắn ra ba thước.
- Đường Phật Lệ, hôm nay tình thầy trò giữa ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt. Tống Thạc ta là một đại nam nhi tốt, không thể làm một kẻ bất trung bất nghĩa. Kiếp này ta lấy máu của mình, trả lại ơn ngươi đã truyền thụ võ công của ngươi. Kiếp sau ta phải giết ngươi, để trả lại mối thù diệt tông môn hôm nay!
Lại có một người từ trong đám người lao tới, vung kiếm định tự vận.
Chợt một bóng người lóe lên. Lý Kiếm Ý đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, đoạt lấy trường kiếm, cảnh tỉnh nói:
- Nam nhi tốt, phải yêu quý lấy bản thân. Chết không sợ, sao không tạm sống, lưu lại thân hữu dụng!
- Chưởng môn nhân...
Vị đệ tử trẻ tuổi này quỳ gối ở trước người Lý Kiếm Ý gào khóc.
Đao Kiếm Thần Hoàng
Đường Phật Lệ cười ha ha, khuôn mặt vặn vẹo. Dưới cây đuốc soi sáng, hắn giống như ác quỷ, nói:
- Đã nhiều năm như vậy, ta vẫn chờ đợi ngày này, đợi cơ hội một lần nữa đoạt lại chức vị chưởng môn vốn thuộc về ta. Trời thấy, cuối cùng ta đã thực hiện được.
- Hóa ra ngươi vẫn luôn ghi hận ở trong lòng...
Lý Kiếm Ý thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên. Trong nháy mắt, thần sắc trở nên nghiêm nghị, hắn lớn tiếng chất vấn:
- Nhưng ngươi sử dụng thủ đoạn như vậy, cho dù là đoạt được chức vị chưởng môn, ngươi không làm... sư tôn sư tổ thất vọng sao? Cấu kết với giặc ngoại xâm, trên tay của ngươi, đã nhuộm bao nhiêu máu của đệ tử tông môn, ngươi vẫn xứng với chức vị chưởng môn sao?
- Ha ha, ngươi thực sự ngây thơ. Được làm vua thua làm giặc. Tất cả lịch sử đều sẽ do người thắng viết ra.
Đường Phật Lệ cười nhạt, nói:
- Lý Kiếm Ý, ngươi thân là chưởng môn, để tông môn rơi vào tuyệt cảnh, để vô số đệ tử chết thảm nhưng không cách nào ngăn cơn sóng dữ. Ngươi mới là tội nhân thật sự của tông môn. Hiện tại còn không lấy cái chết tạ tội, còn đợi tới khi nào?
Lý Kiếm Ý cầm trường kiếm đứng thẳng, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Vấn Kiếm Tông chỉ có chưởng môn chết trận, không có kiếm khách đầu hàng. Đường Phật Lệ, ngươi muốn lấy tính mạng của ta, muốn đoạt lại tất cả, vậy sử dụng kiếm của mình mà nói đi!
- Ha ha ha...
Đường Phật Lệ cười ha ha:
- Ta sẽ không đần như vậy đâu. Ta sẽ ở phía sau, và chờ ngươi thành thú bị nhốt trong lồng, bị đánh một trận. Hàn đại nhân đã đáp ứng ta, chờ sau khi ngươi chết, ta chính là Tân chưởng môn của Vấn Kiếm Tông. Hiện tại, thân phận của Đường Phật Lệ ta tôn quý, không nhất thiết phải chiến đấu một sống một chết với ngươi!
- Ngươi...
Lý Kiếm Ý cả giận nói:
- Đồ nhu nhược!
Đường Phật Lệ chỉ hừ lạnh một tiếng.
Đúng lúc này…
- Lão tử giết ngươi tên súc sinh phản bội sư môn nhà ngươi...
Một tiếng gầm lớn vang lên. Một thân ảnh từ phía bên cạnh lao tới, người kiếm hợp nhất, đâm về phía Đường Phật Lệ.
Trong đôi mắt Đường Phật Lệ lóe lên hàn quang. Hắn cũng không nhìn, trở tay đâm một kiếm. Huyết quang phụt ra, trực tiếp chém đệ tử Vấn Kiếm Tông này thành hai đoạn.
Trong quảng trường, nhất thời vang lên những tiếng phẫn nộ rít gào. Trong mắt các
đệ tử Vấn Kiếm Tông đều như muốn phun ra lửa. Bọn họ không thể tin vào những gì mắt thấy tai nghe.
Vị trưởng giả trước kia nắm giữ hình luật của tông môn, giữ gìn trật tự tông môn một cách nghiêm túc sắt đá, nhất thiết diện vô tư, không câu nệ tư tình, lại có thể biến hóa nhanh chóng, trở thành kẻ phản bội, thành nỗi sỉ nhục lớn nhất trong lịch sử Vấn Kiếm Tông. Trong lòng rất nhiều người vẫn không có cách nào tiếp nhận được điều này. Bọn họ cảm thấy hết sức mơ hồ...
Đột nhiên…
- Sư phụ, đây không phải là sự thật. Sư phụ, đây tuyệt đối không phải là sự thật.
Trong đám người, một thanh niên có phần thất hồn lạc phách, lảo đảo đi tới, nhìn chằm chằm vào Đường Phật Lệ, nói:
- Ngài sao có thể là kẻ phản bội được. Bọn họ đổ oan cho ngài có phải không...
Ánh mắt Đường Phật Lệ nhìn người trẻ tuổi này. Rất nhiều người đều nhận ra người trẻ tuổi này
Hắn tên là Lưu Tuấn Khanh, là một vị đệ tử chấp pháp của Vấn Hình Đường, cũng là một trong số đông đảo các đệ tử của Đường Phật Lệ.
Lưu Tuấn Khanh tuy rằng thiên tư không phải nổi tiếng, nhưng thái độ làm người rất thành thật, là một trong những người sùng bái sự trung thực của Đường Phật Lệ, gần như xem Đường Phật Lệ là thân phụ của mình.
Lúc này Đường Phật Lệ đột nhiên trở thành kẻ phản bội tông môn, hắn bị đả kích không nhỏ.
- Tuấn Khanh, sư phụ ta chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình.
Đường Phật Lệ nhìn người trẻ tuổi này, ánh mắt thoáng có phần ôn hòa hơn một chút:
- Qua đứng ở bên cạnh ta, chờ tới ngày ta nắm giữ Vấn Kiếm Tông, tất nhiên sẽ có chỗ tốt cho ngươi...
- Không. Ngài đừng nói nữa. Van xin ngài, sư phụ. Ngài nói một câu, ta cũng chỉ cầu xin ngài nói một câu.
Lưu Tuấn Khanh đã lệ rơi đầy mặt:
- Ngài nói cho ta biết, ngài không phản bội tông môn. Ngài là đang... đúng đang nói đùa...
Cảm giác tín ngưỡng trong lòng tín ngưỡng sụp đổ, khiến Lưu Tuấn Khanh cảm thấy toàn thế giới đều sụp đổ.
Ánh mắt Đường Phật Lệ phức tạp, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
- Không có khả năng...
Lưu Tuấn Khanh hét lớn.
Keng.
Hắn rút trường kiếm ra, để ngang cổ mình, nói:
- Sư phụ, bây giờ quay đầu lại vẫn còn kịp. Ta van xin ngài... Lẽ nào ngài muốn trơ mắt nhìn ta chết ở trước mặt ngài sao?
Một tia nhu hòa cuối cùng trong mắt Đường Phật Lệ đã biến mất.
Hắn lau vết máu trên lưỡi trường kiếm trong tay, lạnh lùng thốt lên:
- Trong tay ta đã dính máu của không ít người. Thêm một mình ngươi cũng không sao.
- Ha ha ha ha...
Lưu Tuấn Khanh lắc đầu, nhất thời thất vọng tới cực điểm.
Hai mắt hắn phun ra lửa giận:
- Ngươi không phải là Đường Phật Lệ, ngươi không phải là Đường Phật Lệ. Ha ha, ngươi nhất định không phải là người... Đường Phật Lệ, người đứng đầu Vấn Hình Đường, đại nam nhân tốt, thà chết chứ không chịu khuất phục. Ngươi không giả được đâu... Đường Phật Lệ vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội Vấn Kiếm Tông. Ha ha, hắn đã chết, chết rồi... Sư phụ, ta theo ngài!
Lời còn chưa dứt, hắn đã đưa ngang trường kiếm một cái, máu tươi bắn ra.
Ở trước mặt gần vạn đệ tử Vấn Kiếm Tông, Lưu Tuấn Khanh cầm kiếm tự vận.
Trong thiên địa hoàn toàn yên lặng. Trong lúc mơ hồ, dường như vẫn còn vang vọng tiếng cười lớn điên cuồng của người trẻ tuổi này trước khi chết.
Đột nhiên, lại có một vị đệ tử Vấn Kiếm Tông, từ trong đám người lao tới. Hắn nhìn Đường Phật Lệ, bình tĩnh nói:
- Đường Phật Lệ, ngươi truyền thụ võ công cho ta, ta phải gọi ngươi một tiếng sư phụ. Ngươi cũng là người ta đã từng sùng bái nhất. Kẻ từ ngày ngươi trở thành kẻ phản bội, ơn nghĩa giữa thầy trò chúng ta đoạn tuyệt. Nhưng một ngày làm sư cả đời làm cha. Ta tuy rằng cảm thấy xấu hổ bởi vì có một sư phụ như ngươi, nhưng tuyệt đối không thể vung kiếm về phía ngươi. Thân là đệ tử Vấn Kiếm Tông, ta không thể thanh lý môn hộ, cũng không còn mặt mũi nào sống ở trên thế giới này...
Lời còn chưa dứt, vị thanh niên trẻ tuổi này cũng vung kiếm, tự vận ở trước mặt Đường Phật Lệ.
Máu tươi bắn ra ba thước.
- Đường Phật Lệ, hôm nay tình thầy trò giữa ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt. Tống Thạc ta là một đại nam nhi tốt, không thể làm một kẻ bất trung bất nghĩa. Kiếp này ta lấy máu của mình, trả lại ơn ngươi đã truyền thụ võ công của ngươi. Kiếp sau ta phải giết ngươi, để trả lại mối thù diệt tông môn hôm nay!
Lại có một người từ trong đám người lao tới, vung kiếm định tự vận.
Chợt một bóng người lóe lên. Lý Kiếm Ý đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, đoạt lấy trường kiếm, cảnh tỉnh nói:
- Nam nhi tốt, phải yêu quý lấy bản thân. Chết không sợ, sao không tạm sống, lưu lại thân hữu dụng!
- Chưởng môn nhân...
Vị đệ tử trẻ tuổi này quỳ gối ở trước người Lý Kiếm Ý gào khóc.
Đao Kiếm Thần Hoàng
Đánh giá:
Truyện Đao Kiếm Thần Hoàng
Story
Chương 614: Quay đầu giáo
10.0/10 từ 16 lượt.